Khi Đỗ Hiểu Văn đang điểm danh chuẩn bị vào lớp, phát hiện cô bé Hạ Thụy Thụy lại trốn học.
Cô gọi điện thoại đến ban tiếp tân, “Chào cô, xin hỏi Hạ Thụy Thụy có xin nghỉ không ạ?”
Dựa theo quy định của trung tâm nghệ thuật, nếu học sinh không phải nghỉ do bệnh, qua tiết hai mà không lên lớp, vậy thì giáo viên phải chủ động liên hệ với phụ huynh để tìm ra nguyên nhân. Nếu vấn đề ở các cô giáo thì phải kiểm điểm để sửa chữa kịp thời. Nhưng cô bé Hạ Thụy Thụy này hình như cô chưa từng gặp qua một lần.
“Thụy Thụy? Thụy Thụy có đến mà! Trong danh sách cũng có tên cô bé!” Cô tiếp tân lập tức trả lời.
Sau đó, toàn bộ trung tâm cũng rơi vào hỗn loạn. Đứa trẻ rõ ràng đã được ba mẹ đưa đến trung tâm nghệ thuật lại mất tích, nếu xảy ra chuyện gì, trung tâm nghệ thuật này phải gánh trách nhiệm rất nhiều. Cô vội vàng phân công gọi điện với cô tiếp tân. Cô tiếp tân gọi cho mẹ Thụy Thụy, cô gọi cho ba Thụy Thụy.
“૮ɦếƭ rồi, mẹ Thụy Thụy tắt máy!” Cô tiếp tân nôn nóng.
Bên này cô lại may mắn hơn…
“Xin chào, tôi là cô giáo dạy vẽ của trung tâm nghệ thuật “Đồng Mộng”…” May mà cô vừa liên hệ với ba Thụy Thụy, đối phương đã đồng ý đến ngay.
Hơn mười phút sau.
“Xin chào, tôi là ba của Hạ Thụy Thụy, xin hỏi con gái tôi…” Người vội vàng chạy đến, ngay khi cô xoay người, giọng nói ngưng lại trước dung nhan thanh lệ của cô.
Mà cả người cô cũng ngơ ngẩn ngây dại. Hạ Thụy Thụy, họ Hạ.
Vừa rồi tâm trạng lo lắng quá mức, làm cho cô căn bản không hề chú ý giọng nam có từ tính quen thuộc kia chính là tiếng nói bao năm trong cơn mộng dài của cô. Mà Hạ Nghị cũng nào ngờ, năm năm sau lại gặp cô lần nữa ngay khi anh đã hạ quyết tâm bắt đầu lại với Hạ phu nhân.
“Ba của Hạ Thụy Thụy, chúng tôi… không tìm thấy cô bé…” Tâm tình vì quá ngỡ ngàng do gặp anh lần nữa, cũng không thể sắp xếp lại ngôn từ của mình.
Suy nghĩ của anh cũng rối bời. Là em, là em, đúng là em ư? Thiếu chút nữa anh không phân biệt nổi hiện thực và cơn mê.
Song…
“Con gái của tôi làm sao có thể không thấy? Rõ ràng tôi đã giao Thụy Thụy cho cô gái tiếp tân này!” Lòng anh nóng như lửa đốt.
Sắc mặt nhân viên tiếp tân đã sớm như tờ giấy.
“Ông Hạ, ông đừng nóng vội, nhân viên chỗ chúng tôi làm việc không chu toàn, xin ngài tha thứ! Nếu đứa bé mất tích ở trung tâm chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm!” Hiệu trưởng trung tâm nghệ thuật cũng nghe tin chạy tới, cúi đầu xin lỗi.
Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì! Nếu anh con gái thiếu một sợi tóc, họ đền được sao? Sắc mặt anh rất kém.
“Hạ…” Muốn gọi tên anh theo thói quen, nhưng vẫn kịp thời sửa lại, “Ông Hạ, Thụy Thụy bình thường có thích đi nơi nào, hay có nơi nào nhà anh thường đi không?”
Hạ Thụy Thụy là con gái anh, là nguyên nhân năm đó khiến cô tan nát cõi lòng rời bỏ anh.
“KFC? Đúng rồi, mấy ngày trước con bé la hét đòi ăn KFC, tôi không muốn đưa nó đi! Tôi sẽ lái xe đến KFC gần nơi này nhất xem thử!” Anh lao nhanh ra ngoài.
Nghĩ đến Thụy Thụy xảy ra chuyện, anh sắp phát điên rồi.
“Cô Đỗ, cô cũng đi theo xem!” Hiệu trưởng vội vàng đẩy Đỗ Hiểu Văn đứng im tại chỗ. Nhất định phải tìm được Thụy Thụy trước! Lớp vẽ hôm nay chắc không thể dạy nữa, đành phải xin lỗi các vị phụ huynh khác vậy.
Bị hiệu trưởng đẩy mạnh một chút, lúc này Hiểu Văn mới tỉnh táo lại.
“Ông Hạ, đợi tôi với!” Cô vội vàng đuổi theo.
Lên xe, nhấn chân ga chuẩn bị chạy, Hạ Nghị xoay người nghe được tiếng gọi của cô, vội phanh lại hỏi: “Có tin của con gái tôi à?”
“Kít” ngay khi anh dừng lại, ở khoang sau ghế dựa truyền đến giọng nói vụn nhỏ, còn có…
“Đau quá!” Thụy Thụy vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng xoa trán, vừa kêu lên đau đớn, vừa ngồi dậy.
Hạ Nghị sửng sốt, Đỗ Hiểu Văn đã đứng bên ngoài cửa sổ xe của anh.
“Ba, đau quá đi!” Nó bước qua từ ghế sau, ngồi thẳng vào lòng anh.
Anh chần chừ vươn tay, lẳng lặng xoa trán cho con gái, bây giờ anh vẫn bất ngờ, sao con gái lại bỗng xuất hiện? Dẫu sao, cuối cùng anh cũng có thể an tâm rồi.
“Cô bé không có việc gì chứ?” Đỗ Hiểu Văn ngoài của sổ xe nhìn thấy gương mặt nhỏ giống anh và Dư Vấn như thế, mỉm cười dịu dàng hỏi.
“Không, không có việc gì…” Anh nghiêm giọng trả lời. Ngoài làm nũng ra, một sợi tóc cũng không rụng.
“Vậy thì tốt rồi, tôi lên lớp trước.” Đỗ Hiểu Văn cố gắng duy trì nụ cười, nhưng khi xoay người, bước đi hơi vấp váp.
Cô từng nghĩ nhiều năm sau dù có gặp lại, cũng có thể đón nhận, mỉm cười chào hỏi: Đã lâu không gặp, bây giờ anh khỏe không?
Nhưng thì ra vẫn khó khăn như thế, trái tim lại không tài nào chứa được mất mát và đau đớn đến vậy. Cô nói với mình quyết định năm đó là đúng. Tuy mới nhìn qua nhưng cô bé tên Hạ Thụy Thụy kia thật sự rất đáng yêu. Cô đã làm đúng, để cho cô bé kia được ở cạnh ba mình. Nhưng vì sao cô lại bỗng cảm thấy, trái tim đau xót quá.
Phía sau, anh ôm con gái vẫn nhìn theo hình bóng cô… với hồi ức như nước thủy triều.
※ ※※※※※※※※※※※※※
Em đi rồi, xin anh hãy tha thứ cho em. Đây là tin nhắn xin lỗi cuối cùng cô gửi cho Cjoon.
Không còn hôn lễ nữa. Một tháng đấu tranh, cô biết mình vẫn mãi chẳng kháng cự được anh. Chỉ cần một ánh mắt của Hạ Nghị có thể khiến cô biết, tiếng khóc nụ cười đó vẫn tồn tại trong cuộc sống của cô. Chỉ có ở trước mặt anh cô mới có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim mình. Năm đó, khi chia tay dứt khoát đến vậy, lúc mộng đêm khuya người khóc như hạt châu bị đứt lại là cô. Cô yêu anh, thật sự rất yêu.
Cô và Hạ Nghị đã quyết định bỏ trốn.
“Đây là con tương lai của chúng ta, có đôi mắt to của em, có chiếc mũi đẹp của anh!” Khi ở bờ biển, họ đã thuê một căn phòng trọ.
Họ cứ như vợ chồng, anh ra ngoài tìm việc, cô ở nhà làm thức ăn ngon chờ anh về. Ban đêm, lúc rảnh rỗi, anh rất buồn chán, còn tưởng tượng ra con tương lai của họ. Quyết định đặt lễ đính hôn, họ có thể ở bên nhau lần nữa, đôi nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt thật sự rất ngọt ngào.
“Em đã nói rõ với CJoon, vậy còn anh…” Cô dùng ánh mắt hỏi anh.
Anh sẽ nói rõ với Dư Vấn lúc nào?
Anh nói cho cô, tất cả yêu và ghét của cô vẫn còn lại trong tâm trí anh.
Anh nói cho cô, vài năm này, người anh nhung nhớ trong trái tim chỉ là cô.
Anh nói cho cô, giữa anh và Dư Vấn chỉ là quen sự tồn tại của đôi bên, chẳng hề có tình yêu.
Anh bảo cô đừng lấy chồng, anh tin chỉ cần có tình yêu thì họ sẽ hạnh phúc.
Những điều đó đều là anh và cô dùng thời gian một tháng để đấu tranh cùng thuyết phục đối phương.
Sau đó, hai người họ quyết định rút sim di động của mình.
Ban đêm, họ nằm chung một chiếc giường, nhưng ngoài hôn ra thì chẳng làm gì cả. Anh đã hứa anh sẽ giải quyết chuyện với Dư Vấn trước, sau đó sẽ ở bên cạnh cô. Anh quyết định không cần thứ gì, cả công ty cũng để lại cho Dư Vấn, đây là anh nợ Dư Vấn, cũng là biểu hiện tình yêu trung trinh không đổi của anh. Anh nguyện có thể làm lại từ đầu vì Đỗ Hiểu Văn, dẫu là chỉ có thể làm một công việc bình thường nhất, anh cũng vui vẻ chấp nhận. Không gì quan trọng hơn việc người mình yêu nguyện ý ở lại cạnh anh.
“Dư Vấn, xin lỗi, anh không thể kết hôn cùng em.”
Dư Vấn trực tiếp yêu cầu nói chuyện với Hiểu Văn. Hiểu Văn nhận điện thoại xong, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Cô ấy nói gì?” Anh đau lòng, bởi vì Hiểu Văn sao có thể là đối thủ của Dư Vấn?
“Cô ấy nói… Cô ấy mang thai…” Khi nói ra những lời này đôi môi tái nhợt của cô run rẩy không ngừng.
Hạ Nghị cũng ngây dại. Dư Vấn mang thai? Làm sao có thể!!!
Là một lần kia ư? Trước khi đến Thượng Hải, họ triền miên, hay là, gặp lại Hiểu Văn bị từ chối, khi tâm tình anh u tối, đã kéo Dư Vấn vào khách sạn, gần như điên cuồng mà quấn lấy cô, phát tiết trong cơ thể cô? Dù là lần nào, anh cũng đã làm, khi cao trào đến, không hề dùng biện pháp mà bắn thẳng vào cơ thể Dư Vấn. Và Dư Vấn cũng chưa từng có thói quen uống Tђยốς tгáภђ tђคเ.
Sắc mặt anh cũng dần trắng ngắt. Không thể nào? Không thể nào? Anh và Dư Vấn âи áι không dùng biện pháp, ít nhất đã nửa năm rồi, bây giờ lại đột nhiên nói có? Chắc chắn là quỷ kế!!!
“Hai người đã làm ư?…” Môi dưới bị cắn đến trắng ngắt, cô nén đau hỏi.
Là Dư Vấn cố ý đúng không? Lừa gạt đúng không? Không muốn lừa cô, chẳng thể lừa cô.
“Ừ…” Anh xấu hổ gật đầu.
“Làm, làm mấy lần…” Trái tim cô run nhiều lắm, thế nên giọng nói cô cũng bắt đầu run rẩy.
Thủy chung không cách nào đi thêm một bước với CJoon, bởi vì trong lòng còn có anh, không cách nào tiến thêm bước quan hệ với người đàn ông khác. Nhưng mà, còn anh thì sao?
“…” Vấn đề này, anh không trả lời được, bởi là vô số lần, căn bản chẳng đếm được tất cả.
Thỉnh thoảng bận rộn mấy ngày không làm, thỉnh thoảng đi công tác về một đêm có thể làm vài lần, vấn đề này, nên tính toán thế nào đây?
Nhìn ánh mắt chột dạ của anh cô đã hiểu, cõi lòng tan nát cũng hiểu. Quan niệm của đàn ông và phụ nữ đối với trinh tiết quả nhiên hoàn toàn khác biệt.
“Anh đi đi, cô ấy có con rồi, anh nên quay về cạnh cô ấy!” Bưng mặt, cô mới không để mình khóc nức nở.
Trái tim đau lắm, chẳng thể thở nổi nữa rồi. Anh không đồng ý mà hứa chắc nịch, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này. Nhưng giải quyết như thế nào?
Anh nói, anh sẽ thuyết phục Dư Vấn bỏ đứa bé. Khi nói những lời này, trên mặt anh thoáng hiện lên vài nét do dự.
Cho dù anh có quyết tâm như vậy, nhưng còn cô? Cô hỏi mình, họ có thể đeo một mạng người mà vẫn vui vẻ ở bên nhau sao? Chỉ có thể bất an cả đời mà thôi. Vì yêu, cô nào có thể để anh thành sát nhân tự Gi*t ૮ɦếƭ cốt nhục của mình được.
Sáng sớm khi anh ra ngoài mua bữa sáng cho cô, cô đã biến mất. Sáng sớm hôm đó, gió rất lớn. Trái tim thất vọng mà tuyệt vọng. Mỗi bước đi cô lại rơi một giọt lệ.
Cô hỏi mình vì sao cô không thể độc ác một chút? Vì tình yêu của họ mà dứt khoát làm một người con gái xấu xa? Nhưng lại tại sao, cách yêu của anh không thể thuần khiết như cô đối với tình yêu của họ?
Triệu Sĩ Thành nhận được một chiếc thùng rất lớn. Sau khi khám bệnh xong, anh mở thùng ra, bên trong là chín bộ lễ phục phù dâu anh vừa ý ngày đó. Anh xem qua đơn chuyển phát nhanh, mặt trên kí tên: Tống Dư Vấn.
Anh sửng sốt một chút.
Cô gắng nhớ lại cái tên cùng gương mặt đó, nhưng thế nào cũng không thể nhớ rõ, chỉ là: “Tôi là Tống Dư Vấn, Tống trong Triều tống, Dư trong dành cho, Vấn trong chiếm đoạt giang sơn.”
Anh bắt đầu nhớ kỹ tên của cô.
Trên áo cưới, chiếc cavat xám bạc anh mặc cùng âu phục kia là do cô đề cử. Ánh mắt của cô rất tốt, cô chọn vài món đồ cho anh cũng đều hợp với phong cách của anh. Vốn anh muốn tìm một cơ hội mời cô ăn cơm xem như đáp tạ, nào ngờ… Nhìn địa chỉ liên lạc và số điện thoại người gửi kia hoàn toàn trống trơn, anh kinh ngạc.
Cho dù anh có vẻ ngốc nghếch với việc giao tiếp, nhưng thái độ nhiệt tình với anh của cô Tống này anh sẽ không nhìn lầm, anh nghĩ đối phương rất muốn kết bạn với anh. Chẳng lẽ, anh nghĩ sai rồi? Nhưng cố ý không để địa chỉ và điện thoại, không phải có nghĩa là không muốn liên lạc với anh à? Nhưng vì sao lại giao mấy bộ lễ phục này cho anh mượn? Là đang tuân thủ lời hứa ư?
“Hiểu Văn, em có điện thoại của cô Tống kia không?” Anh rảo bước tiến vào phòng bếp, cố ý hỏi vợ chưa cưới đang chuẩn bị cơm tối cho anh.
“Cô Tống nào?” Vợ chưa cưới của anh vừa xào thức ăn, vừa nhỏ giọng hỏi.
“Tống Dư Vấn.” Anh lại xác định một chút, nhìn thoáng qua đơn phát chuyển nhanh trả lời.
Tay cầm muỗng của cô cứng lại.
“Anh… tìm cô ấy có chuyện gì?” Cô cứng ngắc hỏi, không dám quay đầu.
“Ngày đó không phải anh bảo cô ấy mặc lễ phục phù dâu rất đẹp sao? Hôm nay cô ấy đã gửi đến đây.” Quần áo như hoàn toàn mới, hơn nữa còn được gấp cẩn thận, có thể thấy đã được mang đến cửa hàng giặt là.
“Sĩ Thành.” Cô tắt gas, do dự một chút, cuối cùng cũng vẫn hỏi, “Em có thể không dùng mấy bộ quần áo này không?”
Cô biết anh thích, nhưng cô không thích, thật sự không thích. Vừa nghe thấy ba chữ Tống Dư Vấn, cả người cô cảm thấy như có rắn lạnh vòng qua cổ, làm cô không hít thở nổi. Đủ loại hạnh phúc, day dứt đốt người trong quá khứ cô đều không muốn lại nhớ lại, bởi lẽ nó lại làm trái tim cô đau đớn.
“Em không thích à? Tất nhiên là được.” Triệu Sĩ Thành không nghĩ nhiều liền trả lời.
Cô là cô dâu, hôn lễ tất nhiên phải dựa theo ý cô rồi. Tuy nhiên…
“Chúng ta trả lại quần áo cho cô Tống, sau đó sẽ mời cô ấy ăn cơm.” Cho dù anh không giỏi giao tiếp, nhưng vẫn biết đạo lý làm người.
Cô lại im lặng.
“Em… Không có số điện thoại của cô ấy…” Thật ra, cô đang nói dối.
Trung tâm nghệ thuật có số liên lạc của vợ chồng họ. Nhưng nếu Tống Dư Vấn không chủ động liên hệ với cô, cô việc gì phải quấy rầy họ?
Triệu Sĩ Thành khó xử, song không nói gì thêm nữa.
…
Mấy ngày nay, anh cũng mất ngủ. Luôn mở tròn mắt lên trần rồi ngẩn người đến hừng đông.
Từ sau khi gặp lại mới nhận ra trong lòng anh còn có cô. Sáng sớm hôm cô biến mất, anh như phát điên đi tìm kiếm mọi nơi, tìm khắp cả thế giới lại thủy chung không tìm ra tung tích của cô. Mà một luồng sức mạnh khác huy động rất nhiều người để tìm anh toàn thành phố.
“Con làm ầm gì chứ? Vợ là do con chọn, bụng Dư Vấn là do con làm to, giờ con nói không muốn kết hôn ư? Hỗn láo!” Dùng rất nhiều tài lực và nhân lực, cuối cùng bà Hạ Lan cùng tìm được anh sau ngày kết hôn, vừa thấy mặt liền cho anh một cái tát mạnh.
Bà Hạ Lan là người mẹ có khả năng kiểm soát mạnh, bà không chỉ khống chế chồng mình, không được làm cái này, không được làm cái kia, cũng chỉ huy chồng như con rối, hơn nữa, bà cũng rất thích kiểm soát con mình. Từ nhỏ đến lớn, anh làm chuyện gì cũng đều phải được sự đồng ý của bà. Tính anh tinh nghịch, căn bản không dễ nói chuyện như ba, vì thế có rất nhiều lúc anh đối địch với bà Hạ Lan, quan hệ căng thẳng, vô cùng đối địch.
Có điều dù dùng cách đối chọi gay gắt thế nào thì đây vẫn là lần đầu tiên bà Hạ Lan ra tay đánh anh. Hơn nữa, đánh đến mạnh như thế.
“Tôi nói cho cậu biết, đời này chuyện cậu làm khiến tôi thuận mắt nhất, chính là chọn người con dâu Tống Dư Vấn đó, con dâu này tôi đã nhận rồi, những người đàn bà lăng loàn bên ngoài khác, đừng mơ bước qua một cửa của tôi!” Bà Hạ Lan giận dữ mà đáp.
Người đàn bà lăng loàn? Bà chưa từng gặp Hiểu Văn, làm sao có thể nói cô ấy lăng loàn? Anh tức giận bất bình đôi co với mẹ, nhưng bi phẫn trong lòng lại không thể miêu tả được. Vì sao chỉ còn lại có mình anh kiên trì đau khổ vì tình yêu của mình? Hiểu Văn lại biến mất một lần nữa, làm cho anh nản lòng thoái chí.
“Bắt nó lại, hôn lễ này không muốn cũng phải làm!” Bà Hạ Lan ra lệnh cho cấp dưới của bà. Cho dù phải chặt đứt tay con, bà cũng phải ép con ký lên giấy kết hôn!
“Không cần bà phải ép!” Anh trợn mắt. Sau đó, lạnh giọng, “Tự tôi đi.”
Tống Dư Vấn dùng hết tâm cơ, nhất định phải lấy anh đúng không? Tốt lắm, từ nay về sau lạnh lùng, từ nay về sau gây bất hòa, từ nay về sau đối địch, từ nay về sau tra tấn lẫn nhau, hôn nhân của anh, chính là bắt đầu của một trò chơi!
…
Dư Vấn đứng một mình trong dòng người ở cửa sân bay. Mỗi chiếc xe taxi dần lướt qua cô, cô cũng đều xua tay. Hạ Nghị đã nói anh muốn đến đón cô. Trăng đêm nay mơ hồ chảy trong mây, hành khách bên cạnh lui tới thành phố trong màn đêm này, bận rộn như thường, phồn hoa và mạnh mẽ.
Hai năm đầu hết hôn, ở chung dưới một mái hiên, Hạ Nghị chưa bao giờ nói một câu với cô, anh cũng không bước vào phòng ngủ của cô và Thụy Thụy, cũng không để cô chạm vào phạm vi của anh. Anh luôn tối khuya mới trở về, thậm chí thường không về đêm, ngay cả khi vừa sinh Thụy Thụy ra, anh cũng không chạm vào con gái chút nào. Anh chỉ nhìn cô, cuộc sống của anh, không phải tăng ca thì là ¢нơι gáι.
Hai năm ấy, cô từng suy nghĩ rất nhiều lần, đây là cuộc hôn nhân mà cô muốn sao? Nhưng tất cả đây đều là do mình bức tới, vượt mọi chông gai, cũng chỉ có thể đi một mình về phía trước. Cô làm bất cứ chuyện gì cũng không hối hận.
Một chiếc xe Hummer dừng trước mặt cô: “Người đẹp, chở em một đoạn nhé.” Gương mặt đẹp trai hé ra qua cửa kính thật lưu manh huýt sáo với cô.
“Ông Hạ, anh thật nhàm chán!” Không cần anh xuống xe, cô đã mặt không chút thay đổi ném hành lý của mình vào khoang sau xe.
“Ở Hongkong có thu hoạch gì không?” Cô lên xe rồi, anh mở máy lùi xe về sau, sau đó dùng tư thái đẹp đẽ nhập vào dòng xe.
“Ngoài Trần Thái Thiêm không ký, hai vị Đổng và Vương phu nhân đã ký với em, về phần Quý phu nhân em đang cố gắng.” Cô báo cáo công việc với anh.
“Em thật lợi hại!” Anh bật ngón tay cái lên.
“Không có gì, tiến độ này làm cho em còn chưa vừa lòng.” Cô thản nhiên nói. Cô miễn cưỡng chỉ cho mình là đạt tiêu chuẩn
“Anh cũng rất không hài lòng!” Anh liếc cô một cái, ra vẻ buồn bực, “Anh vừa mới hỏi là em ở Hồng Kông có mua đồ gì không?” Đúng là người phụ nữ không hiểu thú vui, ai muốn bàn công việc với cô chứ?
Cô cười một chút, “Mua vài bộ quần áo cho Thụy Thụy, mua cho anh một chiếc áo khoác mỏng” Câu trả lời này mới đúng chứ!
“Thụy Thụy đâu? Sao con không ra đón em? Em rất nhớ con bé.” Không thấy bóng con, cô hỏi.
“Nhà trẻ tổ chức hoạt động nghỉ đông, phụ huynh cùng đi đến Đài Châu hái quýt, anh gọi ba đến đi với con. Một già một trẻ, anh sợ họ quá mệt mỏi, bảo họ ở đó một đêm rồi về.” Anh nói cho cô tin về con gái.
“À, vậy ít nhất trưa mai mới có thể gặp con rồi.” Cô có chút thất vọng.
“Hạ phu nhân, thế giới của hai người chúng ta không tốt sao?” Anh tức giận nhìn cô. Anh cố ý không đi hái quýt với con gái mà ở lại đón cô, cô lại dám lộ ra biểu tình làm anh thất vọng như thế!
Dư Vấn sửng sốt.
Hai người về nhà, anh ngồi xuống, khi cô chưa kịp hoảng sợ, cánh tay kia đã bế cô về phòng ngủ.
“Anh Nghị, em còn chưa tắm…” Hiểu được ý đồ của anh, cô khẽ giãy dụa.
Bỗng dưng, hai cánh môi cuồng dã đã chiếm lấy đôi môi hé mở của cô. Đầu óc cô trống rỗng. Tuy trong ba năm này hai người họ luôn cố định thời gian cho cuộc sống tình ái, nhưng rất ít khi anh hôn cô, ít đến mức cô gần như đã quên lần cuối hai người hôn là lúc nào.
Anh nâng chiếc cằm xinh xắn của cô lên, lại hôn cô lần nữa, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô. Anh hôn đến mức cả hai người đều không thở nổi, anh khẽ buông lỏng cô, sau đó hôn dọc theo cổ cô xuống, hôn lên xương quai xanh và nơi giao với cổ áo kia.
Dư Vấn bị hôn đến cả người mờ mịt, khi ngón tay anh dao động trước иgự¢ cô, kích thích toàn thân cô nổi lên từng đợt run rẩy. Cô không muốn ngăn cản. Cô nâng tay để anh thuận lợi ϲởí áօ cô, sau đó, quần cô và quần áo của anh, cũng bị ném xuống giường. Cô bám vào anh, thở dốc đứt quãng.
“Anh Nghị” Cô sắp thở không nổi rồi.
Nhưng mà, anh mặc kệ cô có chịu được hay không…
…
Cả căn phòng như rung động.
…
Sau đó, cuối cùng anh không còn hơi sức lật qua người cô, tựa đầu vào gối, từ từ điều chỉnh hơi thở.
“Thụy Thụy không ở nhà, buổi tối anh ngủ lại đây.” Anh chủ động đề nghị.
“Vâng.” Cầm lấy chăn quấn thân thể trần như nhộng, thân thể cô, hơi thở của cô, cũng đều là hương vị của anh.
Anh cũng như thế, trên người là mùi nước hoa thanh nhã của cô.
Hơi thở từ từ ổn định lại, im lặng trong chốc lát, cô suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng vẫn hỏi:
“Hôm nay, anh rất… Không khống chế được.”
Lực đạo thô mạnh, lần nữa bùng nổ trong thân thể, làm cho đôi bên lại dâng lên cao trào không gì sánh nổi. Họ đã thật lâu không làm kịch liệt như vậy.
“Ừm, nhớ em.” Anh thuận miệng nói.
Đáp án này làm cho cô thật rung động…
“Hôm nay, còn chưa đến ngày 15…” Cho nên, đây là anh nộp thuế lương thực trước hạn sao?
Cô miễn cưỡng, để mình kéo tâm trí về, giữ vững bình tĩnh. Tuy nhiên…
“Bỏ đi, về sau một nhà ba người chúng ta sống thật tốt.” Anh không chút nghĩ ngợi trả lời.
Cho dù anh không phải một người chồng tốt, anh cũng muốn làm một người ba tốt.