Một Phần Trái Tim - Chương 07

Tác giả: Đản Đản 1113

Từ khi chia tay trái tim đã tê dại, cho dù là bạn bè cũng không được nhắc lại tên người đó.
Anh đã xuất hiện trở lại. Gần như có thời gian một năm, anh quá chán chường, đắm mình trong xa hoa trụy lạc. Thậm chí chuyện xảy ra ở công ty, một giám đốc bán hàng như anh cũng không hề suy nghĩ.
Buổi trưa nắng chói chang, chiếu thẳng lên căn phòng ở tầng 3 biệt thự. Trên giường, anh nâng cánh tay theo bản năng che lên mí mắt.
“Anh yêu, di động anh vang không ngừng kìa!” Bên cạnh là người phụ nữ иgự¢ còn lớn hơn não, “hung khí” không ngừng cọ cọ Ⱡồ₦g иgự¢ của anh.
“Là Tiểu Đóa hay Tiểu Hồng, đừng chạm vào nó.” Vừa tỉnh lại anh đã bị “quả bóng rổ” kia ép đến không thở nổi, vì thế, anh cười vô cùng không có thành ý.
Chia tay thật tốt, mỗi ngày không cần phải suy nghĩ làm ai vui, làm ai thương tâm nữa, trái tim liền trống rỗng, ai cũng có thể bước vào, mỗi sáng luôn là gương mặt mới, không cần nhớ cô ả là ai, lại càng không phân biệt tối qua người ngâm nga ở dưới thân anh là ai. Chỉ cần có gương mặt xinh đẹp, có thể cùng đón sáng sớm với anh, cùng đón một ngày tốt đẹp khác. Cuộc sống cứ tốt đẹp như thế, nhưng không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy phẫn nộ. Đối với thế giới này, chỉ là rất phẫn nộ. Phẫn nộ đến mức anh muốn đốt cháy sinh mệnh của mình.
“Em là Tiểu Đóa.” Người phụ nữ mím miệng, thận trọng nói rõ.
À, cho nên hôm kia mới là Tiểu Hồng?
“Không nhớ được tên người ta, phạt anh này!” Người phụ nữ ra vẻ đáng yêu làm nũng.
“Đi đi, anh cho em mười túi hàng hiệu!” Anh cười cười, rất rộng rãi.
Nhà anh sản xuất loại túi kia, tất cả cũng đều nổi tiếng.
“Cám ơn!” Người phụ nữ mừng phát điên, lại còn được một tấc lại muốn tiến một thước, “Túi em muốn, hơn nữa, em còn muốn mười nụ hôn của anh nữa!” Kỹ thuật yêu của anh rất khá, nhưng rất lạ, vị mỹ nam này lại không thích hôn.
“Hôn cũng được, tuy em còn chưa đánh răng.” Anh cười, nụ cười phóng đãng cực mê người, “Nhưng anh không ngại cho em hưởng thụ một chút!”
Nói xong, anh liền nghiêng người, hành vi phóng đãng đặt người phụ nữ xuống dưới thân. Vật nổi lên giữa hai chân, mờ ám đẩy vào giữa hai chân người phụ nữ, eo cong lên đã muốn xông thẳng vào.
“Reng reng reng.” Lúc này, ngay cả điện thoại phòng ngủ của anh cũng vang lên.
Thật mất hứng, thật mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn lười biếng buông người phụ nữ ra, nhận điện thoại.
“Giám đốc Hạ, mấy giờ anh đến công ty?” Quả nhiên, là thư ký của anh.
Anh lành lạnh trêu chọc, “Sao thế, tôi không đến công ty, công ty sẽ đóng cửa không thành công? Hay khuê phòng của cậu quá tịch mịch, không biết con tôi khóc rất nhiều, mỗi ngày đều bận nhiều việc sao?”
Trong một năm này, anh chưa bao giờ kiêng kị để người ta biết bản thân rất trăng hoa. Anh vừa tốt nghiệp đại học, chỉ là giám đốc trên danh nghĩa, gần như lúc nào cũng không quản lý chuyện công ty. Anh chỉ thích chơi, dù sao anh có thích chơi thế nào cũng là tiền của nhà.
“Giám đốc Hạ, anh… anh mau về đi, bà Hạ dang dọn đồ… Bà, bà ấy đi rồi…!” Giọng điệu trợ lý rất trầm trọng.
Mẹ nó làm sao vậy?
“Hạ Lan nữ sĩ lại đi công tác ở đâu?” Anh miễn cưỡng hỏi.
Anh ước gì mỗi ngày Hạ Lan nữ sĩ đều đi công tác, như vậy bà sẽ không cần kìm chế, lại duỗi thân kéo dài đến trên người anh. Đôi lúc anh rất phục ba anh, không chỉ ở nhà, ngay cả ở công ty mỗi ngày đều bị ép bức, hòan toàn không có tôn nghiêm đàn ông cũng chẳng dám hé răng, thậm chí ngay cả đứa con duy nhất theo họ mẹ, cũng không thể phản đối.
“Giám đốc Hạ vét sạch cả tất cả tài sản nổi của công ty rồi mất tích.” Trợ lý vội khóc, “Công ty phải đóng cửa, bây giờ có rất nhiều cổ đông làm loạn ở công ty chờ ngài đến giải quyết!”
Nụ cười của anh từ từ thu lại: “Vì sao?”
“Giám đốc Hạ nói…”
“Bà ấy nói cái gì?” Hạ Nghị đẩy người phụ nữ đang cọ cọ trên người mình ra, cả người bắt đầu nghiêm lại, cuối cùng cũng phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc.
Công ty luôn hoạt động bình thường, sao bỗng dưng lại thế?
“Bà ấy nói anh đã vô tình, đừng trách bà ấy vô nghĩa!”
Cả người anh rối lên. Anh là đứa con bất hiếu, mấy ngày trước, anh gặp ba đáng thương, vì giận Hạ Lan nữ sĩ, anh đưa ba mình đến quán rượu, còn tìm một đám người phụ nữ cho ông… Nào biết trong đó có một người phụ nữ vừa mắt ba, nghe nói ba vì người phụ nữ kia mà muốn ly hôn với Hạ Lan nữ sĩ, thế nên anh còn tán thành hai tay.
“Công ty là chuyện trước hết, nếu không giải quyết tốt, đại biểu pháp nhân là giám đốc Hồ có thể sẽ phải ngồi tù!”
Nháy mắt anh liền hóa đá.
“Giám đốc Hồ hiện tại đang hoang mang lo sợ, vừa rồi bị hôn mê, giám đốc Hạ, anh mau về công ty làm chủ mọi việc!” Nói làm chủ mọi việc là nói dễ nghe, nói trắng ra, chỉ là thu thập tàn cục.
Hạ Lan nữ sĩ là người không hơn không kém Võ Tắc Thiên, một khi có người dám xúc phạm quyền uy của bà, mặc kệ là chồng hay con, bà cũng cho họ ૮ɦếƭ! Lúc này đây, Hạ Lan nữ sĩ vì tình sinh hận, không chỉ có già, cả nhỏ cũng đều tiêu diệt.
※※※※※※※※※※※※※※
“Tôi phản đối việc chụp quảng cáo lần này.” Dư Vấn nói ra quyết định của mình.
Trong quá khứ nếu có tranh luận, họ đều quyết định ý kiến chung, sau đó bắt đầu chụp ảnh. Lần này là anh phá quy định trước, đừng trách cô không nể mặt.
“Hạ phu nhân, cái gì gọi là nghệ thuật, cô có hiểu không? Không hiểu, mời cô đừng có chuyện gì cũng muốn nhúng tay, ok?” Anh mặt ngoài thì vẫn là nụ cười tươi, nhưng những người quen anh cũng biết là anh đang giận.
Không khí cứ ngạt thở như thế. Chủ tịch quản lý hành chính không cho chụp, thân là tổng giám đốc, lại kiên trì muốn chụp. Người ở dưới nên làm thế nào? Nhân viên làm việc ở đây người người đều dừng tay, mắt nhìn nhau.
“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, mọi người nghỉ trước đi!” Dư Vấn quyết định thật nhanh.
Cô luôn luôn không thích để người bên ngoài xem. Nhân viên làm việc xung quanh nghe vậy chỉ có thể tẩu tán như chim.
“Tổng giám đốc Hạ, anh sẽ không cứ thế loại bỏ hợp đồng quảng cáo lần này của em chứ?” Tình Toàn cố ý muốn anh ra mặt
“Đương nhiên sẽ không, chúng ta đã ký hợp đồng, nếu chúng tôi hủy hợp đồng thì không phải bồi thường rất nhiều tiền sao?” Anh cố ý không nhìn cô, cười không đứng đắn với Tình Toàn.
Hạ phu nhân luôn dự đoán theo ý kiến chủ quan, mà anh nhất định phải có được lần quảng cáo này, chứng minh nghệ thuật, làm tấm quảng cáo này nổi tiếng, làm cô thu hồi thành kiến của mình!
“Vậy là được rồi!” Tình Toàn ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái “Nhớ rõ buổi hẹn tối nay của chúng ta đó!”
Hành động trước nữ nhân đại vương như thế làm anh nhíu mày hứng thú. Rốt cục cũng có người dám tỏ vẻ bất mãn của mình ngay trước mặt nữ nhân đại vương. Anh …thích, thật sự rất thích!
“Đi chứ, chắc chắn rồi!” Anh dựa lên tường, thuận miệng đáp ứng.
Mà Dư Vấn mắt lạnh nhìn này một màn, một con khổng tước hất lên nụ cười tủm tỉm, xoay người bỏ đi.
※ ※※※※※※※※※※※※※
Ba cũng bị Hạ Lan nữ sĩ áp bức đến hai ba mươi năm, tuy lần này chỉ là ý niệm trong đầu thôi, nhưng lại gặp phải sự chèn ép vô hình như thế. Dưới sự giận dữ của Hạ Lan nữ sĩ, không chỉ có các công ty ác ý rút vốn, thậm chí có vài công ty cạnh tranh với họ còn ςướק khách hàng, khoét sạch đội ngũ thiết kế của họ. Công ty rất loạn.
Anh đã quá quen với cuộc sống an nhàn sung sướng, lớn lên trong mật ngọt, là đứa trẻ buông thả làm bậy, cả đời ít cúi đầu trước ai, chưa từng xin ai tha thứ, nhưng một năm đó, anh lại cúi đầu với rất nhiều người. Anh buông thân phận thiếu gia, không ngừng cúi đầu, không ngừng xin lỗi, cúi đầu van xin thương nhân tiếp tục mua hàng của họ, cúi đầu xin ngân hàng có thể cho vay, cúi đầu xin nhà cung cấp có thể hoãn ngày trả nợ, cúi đầu xin công nhân đình công có thể kiên nhẫn một chút. Khi phải độc lập đối mặt với tất cả, mới hiểu thì ra mình không mạnh như mình tưởng.
Các thương nhân đều như nhau, chỉ quen mình Hạ Lan nữ sĩ, không hề mua hàng của công ty họ. Nhà cung cấp nguyên vật liệu thì muốn lập tức thanh toán tiền, không được khất nợ. Ngân hàng không muốn lại cho công ty của anh vay nữa. Hàng ngàn nhân viên muốn nghỉ việc.
Hạ Lan nữ sĩ nói trở mặt liền trở mặt, tư thái vô tình, đủ để bức ૮ɦếƭ cha con họ. Trong một đêm đó, anh trở nên trầm mặc cũng dần dần trưởng thành.
“Giám đốc Hạ, thật sự muốn cầm biệt thự, bán giảm giá hàng trong kho?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Một công ty có tiếng lớn như thế, chưa đến thời gian ba tháng đã bị phá sản, như một giấc mộng.
“Trước trả tiền mồ hôi nước mắt của nhân viên lại cho họ đi.” Có vài trăm người cần số tiền đó để nuôi gia đình, đây là vấn đề anh phải giải quyết trước mắt.
“Nhưng mà… Hàng này phải bán cho ai?” Trợ lý ngập ngừng.
Đúng vậy, hơn ngàn vạn hàng hóa này, bán cho ai đây?
“Nếu không… Giám đốc Hạ, ngài nhận sai với tổng giám đốc Hạ đi…”
Ai cũng cảm thấy sức mạnh trong tay tổng giám đốc Hạ thật to lớn. Nhưng, sự thật rất tàn nhẫn.
Anh mím môi, “Tôi.. sẽ làm được…” Ai có thể tin anh, anh không đùa thì cũng là một người đàn ông có năng lực!
“Đăng báo, làm tốt việc quảng cáo tuyên truyền, tuyên bố bán thanh lý hàng kho.” Phía sau, xuất hiện một giọng đè nghị bình tĩnh.
Anh quay đầu lại. Thật bất ngờ, không ngờ lại là Tống Dư Vấn.
Họ đến một năm cũng không liên lạc. Từ khi chia tay, Tống Dư Vấn đều chủ động cắt đứt tình bạn từng có của họ. Nhưng có phải là cô xem vụ xì căng đan nổi tiếng “Gia đình tranh đấu” trên báo sáng nay, rồi cô mới không hề do dự xuất hiện trước mặt anh.
Tống Dư Vấn bước lên ngồi xuống, dưới ánh mặt trời, nâng chiếc túi thủ công khéo léo lên dừng trước mắt anh: “Tôi phụ trách sân bãi và nhân viên, làm theo kiểu dáng này, tin tôi đi, phụ nữ chắc chắn sẽ phát điên vì nó.”
Ngày đó, cô mặc một bộ thể thao, nhẹ nhàng khoan khoái mà khắc sâu trong đầu anh.
Một năm đó cô giúp anh rất nhiều.
Sân bãi là cô phụ trách. Nhân viên là cô và mấy người bạn cùng phòng đưa đến. Một ngày cô có thể thay mười bộ quần áo, vì công ty của anh cô có thể hoàn toàn không để ý hình tượng, có thể hét to đến rách cổ họng, cười đến cứng cả cơ mặt, chỉ để làm không khí sôi động lên. Nếu như đây là một tai nạn, là mẹ anh dạy anh một lần, vậy thì những gương mặt trẻ tuổi kia lại đều cười tươi phấn chấn, kiên nhẫn dựa vào nhau, bình tĩnh nghênh đón.
Chuyện đó làm anh trưởng thành hơn rất nhiều, trong ánh mắt bắt đầu dần mất đi tính lông bông của quá khứ. Tiếp theo anh không chịu thua kém, bắt đầu đi tìm đối tác, cho đến khi bán hết sạch kho hàng. Không còn công ty, mà anh không bao giờ là công tử nhà giàu nữa!
Khi đó, cô hỏi anh: Anh Nghị, chúng ta lập công ty quảng cáo không?
Mở công ty quảng cáo vẫn là giấc mộng của anh, chỉ là anh vốn đặt giấc mộng sang n năm sau, khi không cần dựa vào tài lực của Hạ Lan nữ sĩ. Nhưng mà Dư Vấn nói, mở công ty không cần diện tích quá lớn, cũng không cần quá nhiều bàn ghế, họ sẽ đi lên từ nhỏ nhất.
Khi đó, một nửa cổ phần công ty, chỉ là 50 vạn mà thôi, ba mẹ Tống Dư Vấn là ông chủ kinh doanh bên ngoài, cô muốn mở một công ty nhỏ, người nhà hoàn toàn có thể bỏ vốn của mình để cô thành chủ. Nhưng cô lại muốn làm cùng anh. Đặt giấc mơ đó trước mặt anh.
Khéo léo từ chối giúp đỡ của Dư Vấn, cho nên vốn hầu như là anh đi vay. Anh mượn bạn bè, người có thể mượn, một người anh cũng không tha. Áp lực trên vai rất nặng, từ nay nếu thất bại, sẽ giống như chuột chạy qua đường.
Một năm đó, anh như liều mạng làm việc, tất cả những người phụ nữ bên cạnh cũng biến mất, không hề chạm vào rượu, thuốc cũng không đốt nữa, thậm chí ngay cả mỗi tối đều ở công ty, cuộc sống ngoài công việc vẫn là công việc.
Anh và Dư Vấn nhận mỗi đơn đặt hàng, dù có nhỏ thế nào, họ cũng bước từng dấu chân gian khổ, dần dần mở rộng sản xuất. Tất cả đều có một đôi mắt lạnh lùng dõi nhìn theo. Anh biết, Hạ Lan nữ sĩ muốn nhìn đứa con “càn quấy” bà yêu, lần này rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu nữa. Nhưng lúc này đây dù khổ dù mệt, anh cũng kiên trì.
Bởi vì anh có cộng sự rất tốt. Ngay lúc đó anh thật sự nghĩ quan hệ của anh và Dư Vấn vẫn sẽ mãi như thế.
Về sau, dựa vào cảm xúc vô cùng tốt của anh với nghệ thuật, lại kết hợp với khả năng kinh doanh của Dư Vấn, công ty nhận được một khoản doanh thu lớn. Doanh thu này không chỉ đại diện cho anh có thể hoàn toàn trả hết nợ, mà còn có nghĩa, tâm huyết của anh và Dư Vấn cuối cùng cũng đã thành công, bước một bước tiến lớn.
Ngày đó thật sự rất vui vẻ. Anh đã lâu không cười thoải mái như vậy, sảng khoái như thế, dường áp lực trên vai lập tức cũng biến mất.
Cho nên, anh và Dư Vấn cũng uống nhiều hơn. Sau đó, thật sự quá say, không biết là ai nhắc đến chuyện công ty, anh và Dư Vấn lại khác ý kiến, hai người anh một câu cô một câu, không ai nhường ai. Thảo luận đến cuối cùng, người phụ nữ Tống Dư Vấn kia, lại mỉa mai anh, nói anh lý tưởng hóa quá mức. Dưới sự xấu hổ, bản năng chinh phục của anh bị kích thích, uống quá nhiều làm anh nhất thời hồ đồ, ngẩng đầu lên, giữ lấy cánh môi đáng giận của Dư Vấn luôn đối nghịch với anh kia.
Vừa mới giao nhau, anh và cô đều ngẩn cả người. Anh muốn lui về, nhưng cô lại rất phối hợp, lại dịu ngoan nhắm mắt lại, một lần nữa ôm anh, chủ động hôn anh. Sau đó…
Dưới tác dụng của rượu, anh sau một năm sống cuộc sống hòa thượng, máu toàn thân cũng hạ xuống, bỗng nổi lên thú tính. Anh ép cô lên ghế sopha. Tiếp theo, là dây dưa tứ chi kịch liệt. Tuy uống rất nhiều, nhưng anh vẫn nhớ rất rõ, dựa vào bản tính của động vật nguyên thủy, khi anh xuyên qua cơ thể cô, bên tai hiện lên tiếng kêu đau ngắn ngủi. Anh sửng sốt dừng lại.
“Không sao, anh tiếp tục đi.” Nhưng cô chỉ mím môi, hôn lên miệng anh.
Một tiếng khích lệ đó, làm cả đầu anh cũng run lên, ngâm một tiếng rồi, anh tiếp tục phóng túng Dụς ∀ọηg của mình…

Ngày hôm sau, ánh mặt trời sáng sớm rắc lên, lý trí đã trở lại. Tất cả cũng đã quá muộn. Người anh trần trụi, giật mình ngẩn ra, cúi đầu suy ngẫm.
Trong phòng ngủ, trên sopha trắng tinh kia vết đỏ không nhiều, chỉ có vài giọt nhưng cũng rất chói mắt. Cô là xử nữ, không cần nghĩ nhiều cũng biết là sự thật, anh có rất nhiều kinh nghiệm, khi đi vào, cảm giác tắc nghẽn làm mất đi lý trí đàn ông kia không lừa được người. Chăn đơn dọc theo người Dư Vấn, đôi mày thanh tú khẽ nhíu, vừa mở mắt, đúng lúc nhìn thấy nét mặt anh nghiêm túc ở đầu giường.
“Yên tâm, tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em không cần anh chịu trách nhiệm.” Cô ngồi dậy từ giường hỗn độn, nhặt quần áo mình lên bình tĩnh mặc vào.
Cô đã nói như vậy, khi đó anh lẽ ra nên phủi phủi ௱ôЛƓ hiên ngang bước đi, từ đó về sau không xảy ra chuyện gì nữa. Có điều…
“Chúng ta… hẹn hò đi.” Não anh bị hỏng rồi, làm trái tim cũng hỏng theo, lại chủ động mở miệng.
Dù sao, anh cũng là lần đầu tiên của cô.
※※※※※※※※※※※※※※
Tình Toàn hẹn anh mười giờ tối gặp ở khách sạn XX, không gặp không về.
Khi đến khách sạn, anh đã muộn khoảng một tiếng rồi. Bởi vì lúc xuất phát, toàn bộ hệ thống công ty bị tê liệt, anh phải cứu văn kiện của mình trước.
Anh đến thật ra chỉ là muốn nói cho Tình Toàn, họ có hợp đồng, trước khi hết hợp đồng, anh sẽ không chạm vào cô. Đây là kiên trì tối thiểu của anh.
Dùng cô chỉ là công, không phải là tư. Đương nhiên, nếu quảng cáo kia xong… Hạ Nghị anh cho tới bây giờ vốn không có đạo đức, cũng không phải quân tử gì, thịt đưa lên miệng, vì sao anh không ăn? Hơn nữa, miếng thịt này vừa vặn lại là thịt hồ ly hoàn toàn không sợ Hạ phu nhân!
Khi đi lên thang máy, bên trong vừa đúng có hai nhân viên.
“Thật không may, cảnh sát lại đi kiểm tra phòng, làm náo động cả khách sạn!”
“Còn không phải có người báo à?”
“Nhưng không ngờ, Tình Toàn lại ở chỗ này, hơn nữa lại còn đang cởi hết quần áo chuẩn bị lên giường với ông chủ trang phục Hồng Lan, điều này thật sự là…” Ngày mai sẽ lên báo thôi.
Đến tầng trệt, anh ra khỏi thang máy, quả nhiên nhìn thấy căn phòng đã hẹn, chăn hỗn độn lại trống trơn.
Anh khẽ nhíu mày, lấy di động ra. Mười giờ một phút, có một tin nhắn chưa đọc: Giám đốc Hạ, tôi tạm thời có chút việc, không đợi ngài nữa, chúng ta hẹn lần khác nhé! Bye!
Anh thiếu chút nữa cười thành tiếng. Người phụ nữ này có ý, nhưng phiền não lại đến không dứt. Chuyện hợp đồng làm sao giờ? Nếu mai lên báo, anh không thể lại dùng cô nữa.
Cùng thời gian.
Trong cục cảnh sát khá náo nhiệt. Tình Toàn quần áo không nghiêm chỉnh, với chủ của trang phục Hồng Lan, hai người đều xanh mặt.
“Đồng chí cảnh sát, tôi không ¢нơι gáι, thật sự không!” Chủ trang phục Hồng Lan đã trung niên với vẻ mặt già nua, giải thích lần nữa với cảnh sát: “Có người hẹn tôi, tôi lại đang rảnh, cho nên…”
“Không chơi? Vậy vợ chồng ông không hòa thuận à? Có giấy kết hôn thì lấy ra!” Cảnh sát cắt ngang lời lão, hét lớn một tiếng uy nghiêm, làm hai vị đương sự sợ run hết cả vai.
Tình Toàn ôm mặt, bởi vì, các ống nháy của phóng viên ở bên ngoài đã liên tiếp nhao vào. Cô xong rồi, cô hoàn toàn xong rồi!
“Hai chúng tôi, cô tình tôi nguyện, cái này…” Có phải quản quá rộng không?
“Chỉ cần là giao dịch phi pháp trong khu vực quản lý của chúng tôi, cảnh sát chúng tôi phải quản!” Cảnh sát uy phong lẫm liệt.
“Thế nào là giao dịch phi pháp…” Ông chủ trang phục Hồng Lan còn muốn tranh cãi.
“Nếu tôi nhớ rõ, trang phục Hồng Lan của các ông gần đây đang tuyển người phát ngôn công khai đúng không!” Một câu của cảnh sát, làm cho ông chủ trang phục Hồng Lan nhất thời ngậm miệng.
Ông chủ trang phục Hồng Lan đành phải lấy di động ra cầu cứu: “Em à, anh, anh ở đồn XX, em mau đến giúp anh…”

Rạng sáng 12 giờ.
Dư Vấn lại rời giường, chuẩn bị cháo ngày mai cho con gái. Khi đang bận trong phòng bếp, cô cầm đến di động, lại vừa đúng lúc vang không ngừng. Cô nhận máy.
“Xin chào.”
“Tôi là Hoàng phu nhân của trang phục Hồng Lan, Hạ phu nhân, hôm nay cám ơn cô, cảm ơn cô cho tôi biết đúng lúc!” Hoàng phu nhân rất giận dữ, “Về sau có loại chuyện này, xin cô hãy tiếp tục cho tôi biết!”
“Vâng, tôi cũng vừa đúng lúc nghe thấy cô ta hẹn tiên sinh trong điện thoại, cho nên thuận tiện cho cô biết.” Cô vừa quấy cháo hoa, vừa thản nhiên hỏi, “Chuyện giải quyết thế nào?”
“Giải quyết rồi! Tôi đã cho bảo vệ đón lão ra rồi, lão cũng không biết người báo là tôi, giờ còn rất cảm ơn sự rộng lượng của tôi!” Hoàng phu nhân cười lạnh. Về phần hồ ly tinh kia, để cô ta ở cục cảnh sát vài ngày đi!
“Ngày mai tôi sẽ nói một tiếng với cánh báo chí, xem có thể giữ mặt mũi tôi, xóa tên của giám dốc Hoàng đi không.” Giọng điệu của cô vẫn lạnh như cũ.
“Hạ phu nhân, thật sự rất cám ơn cô, quảng cáo mới của công ty chúng tôi, nhất định sẽ do Vấn Nghị bên cô chế tác!”
“Vâng, được.” Cô cắt điện thoại, cảm xúc không bị ảnh hưởng, tiếp tục chuyên tâm hầm cháo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc