Nửa đêm, tỉnh dậy!
Cảm giác duy nhất là lạnh.
Sét đánh ư?
Một tia sáng bạc xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh, chiếu lên màn trời sáng ngời nổ “Đoàng” một tiếng, ngay cả lớp kính thủy tinh cũng bắt đầu rung động. Khí lạnh tràn vào phòng, Tống Dư bị hơi lạnh làm tỉnh, theo trực giác tìm kiếm chiếc chăn bông ở bên nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh giá.
Hơi lạnh làm lòng cô cũng bắt đầu hốt hoảng. Cô thong thả ngồi dậy, ngẩn người trên giường thật lâu rồi chỉ có thể mặc cho tịch mịch vô hạn quấn lấy mình.
Người đàn ông của cô, lại không về nhà. Từ sau chuyến đi Thượng Hải, mọi thứ đều đã thay đổi, thời gian anh ngẩn người càng ngày càng dài, thời gian ở nhà cũng càng ngày càng ngắn. Cái “dài” và “ngắn” này, quỷ dị đến mức làm cô chẳng thể nào coi thường.
Đến Thượng Hải là vì chọn mua đồ kết hôn, nhưng mà họ lại gặp cô ta. Ở trong lòng anh vẫn mãi là hồn dắt mộng dời, giấu người kia ở chỗ sâu nhất trong tâm hồn. Cô từng dùng vị trí bạn bè, chứng kiến tình yêu của họ, tình yêu hư vô ẩn hiện một đâm là nát kia. Anh từng yêu rất say đắm, người kia cũng thế.
Cuồng phong thổi qua tấm rèm cửa sổ thành một vũ điệu dữ tợn, hạt mưa lớn đánh vào khung kính, sàn nhà vàng nhạt vừa mới dọn kia nhanh chóng ướt nhẹp, ngay cả cây mã đề trắng tinh u nhã ở cửa sổ ấy cũng cúi đầu trong cơn mưa.
Thời tiết phía nam luôn ẩm thấp, nhưng đã lâu rồi, thật lâu rồi chưa có cơn mưa lớn như thế. Cô dẫm chân trần lên mặt đất, cũng chẳng thèm để ý cứ thế ném cây mã đề thanh khiết vào thùng rác.
Lại nói, nếu ngày kết hôn mà trời đổ mưa thì sẽ mưa thuận gió hoà. Với hôn lễ này cô chẳng hi vọng quá mức, chỉ cần thuận lợi là tốt rồi.
Có người nói, nếu ngày kết hôn đó mà mưa, chắc cô dâu sẽ là một nhân vật rất lợi hại, đôi vợ chồng mới chắc chắn sẽ không tránh được bị bạn bè trêu chọc, nói anh lấy vợ thật khủng khi*p quá đi, lại có thể hô mưa gọi gió, đúng là chẳng dễ chọc. Cô hiểu, bản thân mình quả thật không dễ chọc. Cô rất mạnh, ít nhất, trong mắt rất nhiều đàn ông, cô cũng quá mạnh, là một người phụ nữ mạnh mẽ. Đó là loại muốn là được, hơn nữa tính cách vô cùng tự tin, trong lòng đàn ông cô thật sự không đáng yêu. Cô mãi mãi chẳng thể giống như cô bạn thân Đỗ Hiểu Văn với giọng nói mềm mại, luôn làm đàn ông dừng chân lưu luyến, hận không thể khoét trái tim ra mà yêu thương kia.
Cô xoa xoa bụng phẳng, có chút đói.
Trong quá khứ, cô vì một dự án hoặc vì một công việc mà không ăn uống đến một ngày một đêm, công việc mười phần mã lực cũng chưa từng cảm thấy mỏi mệt hay đói khát. Bởi lẽ, cô phải giúp người đàn ông của cô quản lý giang sơn, vương quốc của anh, cô không thể nói một tiếng mệt! Có điều, bây giờ đã khác rồi.
Cô mở tủ lạnh, theo thói quen lấy hộp rau salad ra, trộn qua một chút, nhưng rau xà lách lạnh lẽo mang theo mùi vị khoan khoái vừa mới đưa vào, đang định nuốt xuống, cô lập tức nhớ đến cái gì, che miệng lại, chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng nôn ra tất cả. Chỉ là nôn thôi mà, cảm giác buồn nôn lại ngày càng nhiều làm cho cô thiếu chút nữa ngay cả nước vàng trong dạ dày cũng nôn ra, thật vất vả dạ dày cô mới trống rỗng, bên cạnh vẫn trống trơn vắng vẻ, không hề có một tiếng ân cần, không có bất kỳ ai hỏi một câu: Dư Vấn, em có khỏe không?
Gian phòng chính thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng hít thở của mình cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Cả gian phòng trống trơn, trống trơn đến mức dù cô có đi đến góc nào, cũng chỉ có một cảm giác trống rỗng đáng sợ.
Như là một ngôi mộ…
Nhưng mà, đây là nhà mới của anh, nhà tương lai của hai người họ. Chỉ là bây giờ, nơi này lại chỉ có mình cô.
Người đàn ông của cô đã biến mất suốt 48 giờ, ở công ty cũng không thấy bóng dáng anh, thậm chí điện thoại di động cũng tắt máy. Cô mơ hồ có thể cảm giác được, tất cả đều sai rồi.
Cho mình một ly nước ấm, cô bắt đầu từ từ súc miệng cho đến khi cổ họng biến mất cảm giác kia, sau đó cô bắt đầu mở nước, ngâm gạo vào nước lạnh. Giờ cô đã khác, không thể lại ăn kiêng giống trước kia.
Chờ trong nửa giờ, cô bắt đầu đun nước, lấy một bữa sáng từ tủ lạnh ra, nấu nấu, chuẩn bị bốn món đơn giản thích hợp cho hai người. Tiếp theo, cô đổ nước sôi vào bắt đầu dùng lửa lớn hầm cháo. Mỗi động tác của cô đều không lộn xộn, kiên định tự nhiên, như là tác phong làm việc của cô vậy. Nhưng trên thực tế, cô lớn lên trong hoàn cảnh giàu có, nửa năm trước còn là tiểu thư được nuông chiều từ bé đến mười ngón tay cũng không phải dính nước, hôm nay lại có thể nấu canh, là từ khi đính hôn với anh, vì anh mà cô học được.
Làm nốt món cuối cùng, cô dùng mấy phút đồng hồ để ngẩn người, trong đầu trống rỗng. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại cắt đứt yên tĩnh, quanh quẩn trong phòng từng tiếng một. Cô bừng tỉnh.
Là ai? Chắc là anh rồi.
Lúc này, lý do không về nhà lại là gì đây? Trong một tháng này cô đã nghe rất nhiều lý do viện cớ rồi, lúc này là công việc hay là xã giao bạn bè? Dù sao mặc kệ là lý do gì, trong lòng cô sáng như gương, hiểu rằng tất cả chỉ là viện cớ.
“Alô.” Cô bình tĩnh nhận điện thoại.
Bây giờ số lần anh không về nhà nhiều lắm, cô không muốn lại như những lần trước, vừa làm việc vừa ngóng ra cửa, cho đến bây giờ đã quá mệt mỏi rồi, tự đi ngủ thôi. Nếu không phải vì sét đánh, cô sẽ không tỉnh dậy. Cô luôn tự chăm sóc bản thân mình rất tốt.
“Dư Vấn, là anh đây.” Quả nhiên là Hạ Nghị.
“Ừ, anh nói đi.” Nét mặt cô vẫn thản nhiên như thế.
Tình yêu quá nồng nhiệt sẽ làm anh sợ, cho nên cô tự duy trì tình cảm thản nhiên là được rồi.
“Dư Vấn, anh có việc muốn nói.” Rất kỳ quái, hôm nay giọng anh nghe thật nặng nề, làm cô có dự cảm không tốt khó hiểu.
“Anh nói đi.” Ở trong công ty hai người họ vẫn quen nói chuyện như thế.
Có điều.
“Dư Vấn, thật có lỗi… Anh không thể kết hôn với em.” Do dự, đó chỉ là trong thoáng chốc mà thôi, giọng điệu và thái độ của anh cũng rất kiên quyết, nghe được ra đã hạ quyết tâm rồi.
Cho dù lúc trước đã có dự cảm cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với sự thật thì cả trái tim vẫn bị Ϧóþ nghẹn lại. Chỉ trong chốc lát, hầu như không thể thở nổi.
“Lý do.” Ngay cả chính cô cũng khó tin, cô lại dùng giọng điệu muốn giải thích.
“Anh quyết định sống chung với Hiểu Văn!” Anh nói chắc nịch.
Mỗi lần, anh chỉ cần dùng giọng điệu nói chuyện như vậy, có nghĩa là chuyện đã không thể thay đổi được nữa. Nhìn đi, cô hiểu anh mà, vì trước khi chưa yêu nhau, họ đã là đồng nghiệp và bạn bè được hai năm.
“Hai người giờ đang sống chung?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Ừ, anh yêu cô ấy, anh đã thuyết phục cô ấy đừng lập gia đình nữa!” Anh không hề e dè đến cảm nhận của cô.
Bởi vì, đau nhiều không bằng đau ít.
Bởi vì, không thể mắc thêm lỗi lầm nữa.
Bởi vì, tình yêu của anh là thủy chung, trong trái tim mãi mãi chỉ có một người.
Anh không lừa được bản thân.
Một khắc kia nhìn thấy Hiểu Văn, anh vốn nghĩ chỉ là gió thoảng mây bay, nhưng tình cảm của anh bất ngờ khắc sâu mất rồi, nếu lừa bản thân đó không phải tình yêu, ngay cả mình cũng không phục.
Cô cũng không bất ngờ, bởi vì tiếng nói của cây mã đề nằm trong thùng rác kia là “trung trinh không đổi”, đó là thứ Hiểu Văn yêu nhất, mà anh chưa bao giờ từng hỏi qua Tống Dư Vấn cô, thích thứ gì, thích hoa gì…
“Tám mươi bàn ngày mai, anh tính thế nào?” Cô bình tĩnh hỏi.
“Thật có lỗi, anh sẽ báo cho từng người bạn một, còn có khách….” Hơi thở của anh trầm ổn, nói lên sự thu xếp của mình.
Nếu không gặp lại Hiểu Văn, cả đời anh có lẽ cứ đi cùng Dư Vấn như thế, dù sao, trong sự nghiệp Dư Vấn là đồng nghiệp tốt, trong cuộc sống, cô là bạn gái hoàn mỹ không có tật xấu gì.
“Anh cảm thấy, cha mẹ chúng ta có chịu được đả kích này không, bỏ tất cả thể diện sao? Hai người chúng ta về sau sẽ thế nào trong giới kinh doanh? Còn nữa, nếu chúng ta kết thúc, công ty sẽ thế nào?” Cô liên tục đặt vấn đề.
Cô không xin anh, người đàn ông một khi bị tình yêu chi phối ý nghĩ, cầu xin chỉ làm mất tôn nghiêm của phụ nữ. Cô chỉ nói sự thật, bày ra trước mắt cho anh, “Công ty tuy quy mô không lớn, nhưng đó là tâm huyết của hai người chúng ta, phần lớn bộ phận tài chính cũng là do hai nhà chúng ta duy trì, cha anh mong chờ biết bao vào anh? Nếu chúng ta chia tay, anh sẽ chia đôi công ty à?” Nếu để cô tiếp tục hợp tác kinh doanh với anh, thì thật là nằm mơ!
“Dư Vấn…”, Giọng anh nghiêm túc
Anh biết, anh cũng rất rõ ràng, cho nên mới có thể do dự, kìm nén lâu như vậy. Anh hiểu được, anh không còn là công tử nhà giàu kia đắm mình trong ngọt ngào vài năm trước.
“Anh rất hiểu, không có em công ty không được như ngày hôm nay.” Anh rất cảm kích cô.
Cho nên, anh hiểu tầm quan trọng của cô với công ty? Dư Vấn cười lạnh dưới đáy lòng.
“Cả công ty để lại cho em, ngày mai anh sẽ làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần.” Anh không thể dây dưa nữa. “Đây coi như là đền bù cho em và người nhà em!” Anh từ bỏ, không cần gì cả.
Cô ngây người.
“Anh yêu Hiểu Văn, cho nên anh nguyện ý làm lại từ đầu vì cô ấy.” Dư Vấn nói ra vấn đề, anh đã suy nghĩ, kết quả cuối cùng, vẫn là anh nguyện ý dùng hai bàn tay trắng làm lại từ đầu với người mình yêu.
Cho dù hiện tại có áp lực cuộc sống, nhưng anh vẫn là người cố chấp từ xưa.
Tâm tình của Dư Vấn nhất thời chìm nặng xuống. Cô bắt lấy một tia lý trí cuối cùng, “Đưa điện thoại cho Hiểu Văn đi, em có lời muốn nói với cô ấy.”
“Có chuyện gì nói với anh!” Thái độ của anh cảnh giác, cẩn thận bảo vệ người mình yêu.
“Sao vậy, Hạ Nghị, chỉ là lời nói của bạn bè cũng không được ư?” Cô cười lạnh lùng.
Dạ dày trống rỗng đã bắt đầu thắt chặt đau đớn. Đau quá, mệt mỏi quá.
Thấy cô nói đến mức này, người phụ nữ bên cạnh đã kéo tay áo anh, anh đành phải giao điện thoại lại cho Hiểu Văn.
“Dư Vấn, cậu thế nào…” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, bất an không yên.
“Xin chào.” Cô không khỏe, cô tuyệt không khỏe, đối mặt với hiện thực tàn khốc, cô có thể thế nào?
“Lần trước gặp, cậu nói mình sắp kết hôn, kế hoạch hôn lễ thế nào?” Giọng điệu của Dư Vấn, vẫn nhẹ nhàng.
“…” Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng hít thở gấp gáp của Hiểu Văn.
Rõ ràng vừa rồi Hạ Nghị đã nói cho Dư Vấn, cô tin Dư Vấn không thể không nghe thấy.
“Tuy chỉ thấy mặt một lần, nhưng mình thấy Cjoon không tồi, đàn ông làm trong quân đội, tính kỷ luật cao, luôn đáng tin cậy so với đàn ông trong xã hội.” Cô cười nhẹ nói, dáng vẻ chỉ là nói chuyện tào lao. “Hiểu Văn, đàn ông như vậy có thể cho cậu cảm giác an toàn.”
“Dư Vấn, mình với… anh Nghị, là yêu nhau thật lòng… xin, xin cậu có thể chúc phúc cho chúng mình…” Dù rất khó mở miệng, nhưng Hiểu Văn vẫn cố lấy dũng khí nói.
Cô biết, từ thời khắc nói những lời này, tình bạn của các cô đã hoàn toàn chấm dứt rồi. Tình bạn của phụ nữ, có nhiều lúc, cũng thật yếu ớt.
Dư Vấn rất mạnh, khi đi học, cô đã biết cô ấy mạnh thế nào, đặc biệt có nhiều can đảm đối mặt với người bắt nạt cô, luôn ở bên cạnh cô, chưa bao giờ giả dối. Đã từng, Hiểu Văn từng quen được Dư Vấn che chở. Hiện tại, cô lại thành kẻ địch của Dư Vấn. Nói không sợ đó là giả.
“Thật tình yêu nhau? Chúc phúc?” Dư Vấn cắt ngang lời cô, mỉm cười, “Hiểu Văn, cậu và anh Nghị làm sao vậy? Các người nói yêu thì yêu, nhưng đây là chuyện tám trăm năm trước, không ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta, cậu muốn kết hôn, mà mình cũng muốn lập gia đình, chờ về sau khi cả hai cùng có con thì hẹn gặp mặt.”
“…” Hiểu Văn nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào, rõ ràng anh Nghị đã nói rõ sự thật, nhưng thái độ của Dư Vấn lại rất tự nhiên.
“Hiểu Văn, mình nghĩ mình nên giải thích chuyện của mình một chút, Tống Dư Vấn mình không có thói quen tranh giành, cũng không làm chuyện có lỗi với bạn bè, mình và anh Nghị đã ở chung hai năm sau khi cậu đi.”
“Mình… biết rồi, anh ấy cũng đã nói.” Hiểu Văn không nâng nổi đầu lên.
Bởi vì hiện tại người có lỗi với bạn là cô.
“Năm đó là cậu không tin tưởng anh Nghị, cho rằng anh ấy không cho cậu cảm giác an toàn, là cậu tự buông đoạn tình cảm này, tự bước đi, làm tổn thương anh Nghị.” Dư Vấn nói rất rõ ràng, “Cậu cảm thấy bây giờ phần tự tin này đã đủ, có thể điều khiển anh ấy.”
“Đúng…” Năm đó là cô sai, sai vì tuổi còn trẻ, sai vì quá yêu, mới lo được lo mất, mới không ngừng nghi đoán, mới không có tự tin.
“Mình đã mang thai sáu tuần rồi, hôm nay vừa đi kiểm tra.” Không cho cơ hội, không nói nhảm, mặt cô không biến sắc tuyên bố.
Quả nhiên bom này vừa ra, Hiểu Văn bị dọa đến cả người cũng ngây dại. Cho nên Dư Vấn mới lựa chọn thời cơ thích hợp để nói.
Hiểu Văn hoàn toàn hoảng loạn, hơi thở cũng dồn dập, “Hai người, hai người…”
“Tôi ở với anh Nghị hơn hai năm, cậu nghĩ tôi chỉ biết đắp chăn nói chuyện phiếm thôi ư?” Cô thầm xin ông trời đó là thật.
“Chúng mình, chúng mình…” Hiểu Văn căn bản không phải đối thủ của cô, nháy mắt đã bị tin tức này đả kích đến tan nát.
“Tôi không ngờ giờ hai người đã phát triển thành giai đoạn này, chuyện này đối với tôi là vô nghĩa! Tôi chỉ hỏi cậu, các người tính thu xếp cho con tôi thế nào?” Giọng điệu Dư Vấn bắt đầu dồn ép. “Các người sắp sống chung, sau đó bàn bạc muốn Gi*t con tôi? Thế thì cả đời các người đều cõng theo đứa bé, dùng bất an cả đời trả lại lương tâm của các người!”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy theo trán Hiểu Văn xuống, một luồng sóng nhiệt lại tràn vào hốc mắt cô. Cô nào dám, cô nào dám?
“Hay là, cậu chuẩn bị tiếp nhận con tôi? Cậu hiểu tính tôi, đồ người khác tôi không tham, nhưng thứ thuộc về tôi, đến ૮ɦếƭ tôi cũng không buông!” Con với anh Nghị, cô không thể buông!
“Bây giờ tất cả mọi người đều biết anh Nghị là chồng tôi, là người đàn ông của Tống Dư Vấn liều lĩnh tôi, các người muốn sống chung, để cho tôi một hôn lễ không có chú rể, cậu coi thể diện của Tống Dư Vấn tôi là gì?” Giọng cô bắt đầu nghiêm lại: “Hiểu Văn, tôi nói cho cậu biết, không có tình yêu Tống Dư Vấn tôi vẫn có thể sống, nhưng mà nếu như các người ngay cả tôn nghiêm cũng không để lại cho tôi, tôi sẽ cho các người một kết cục đáng sợ!” Anh không cần gì phải không? Được, vậy cô sẽ để anh từ nay về sau biến mất khỏi thương giới!
Ngay cả thở cũng bắt đầu khó khăn. Cùng trường mười mấy năm, cô hiểu tính Dư Vấn thế nào, để đạt được mục đích, cô đã cố chấp, mạnh mẽ chiến đấu ra sao.
“Cho nên, đừng có nói chuyện yêu hay không yêu với tôi, vui vẻ chút, cho vợ chồng tôi, cho con của tôi yên tĩnh chút, im lặng biến đi!” Nói xong một câu cuối cùng, sắc mặt Tống Dư Vấn không hề thay đổi cúp điện thoại.
Cô biết cô đã thắng. Cô biết nhược điểm của kẻ địch. Đỗ Hiểu Văn không phải là một cô gái xấu. Mà là cô.
Cô vừa mới cúp điện thoại thì tiếng chuông lập tức lại vang lên, hơn nữa còn vang không ngừng. Cô không nhận. Bởi vì cô biết là ai. Người chồng tương lai của cô, chắc chắn muốn chất vấn cô, người phụ nữ mình yêu cuối cùng đã bị nói gì, làm hại sắc mặt cô ấy tái nhợt. Cô cũng có thể dự toán, bởi thắng lợi đã trong tầm mắt, ít nhất cũng đã mơ hồ… Đỗ Hiểu Văn sẽ biến mất, giống như nàng tiên cá, sẽ biến mất.
Cô thắng rồi. Nhưng mà trái tim cô không hề có một điểm vui sướng. Cô chỉ thẳng lưng, vẫn ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi trong không khí truyền đến mùi cháo khét.