Phí dẫn mọi người vội vàng đi lên núi, chỉ thấy cấm địa Núi Thượng Cổ bị lửa cháy bốn phía, có xu thế ngày càng lớn, cố tình lúc này, gió lớn lại nổi lên, trong lòng Phí giống như đao cắt: "Gió này, là sức người không thể so sánh, nếu như gió lớn tiếp tục thổi, Núi Thượng Cổ sợ sẽ biến thành Tu La trường rồi."
Tam lăng tử ở bên, cau mày nói: "Lửa này nếu vẫn cháy, chúng ta cho dù có mang tất cả nước trên núi Thượng Cổ đến dập lửa, cũng không thể dập tắt, huống chi chỉ bằng những thứ trong tay chúng ta bây giờ, có thể lấy được bao nhiêu nước đây!"
Nhất thời kích động xông lên núi, bây giờ nhìn lửa thế này, tâm cũng lạnh.
Lửa lớn như thế, trừ phi Lão tổ tông Địa Nô hiển linh, nếu không làm sao có thể dập tắt!
Tộc nhân một bên bỗng nhiên nói: "Tộc trưởng chúng ta không biết đi nơi nào, sao không thấy bóng dáng?"
Phí ngưng lông mày: "Chúng ta trước đi đến chỗ cấm địa xem, nếu may mắn còn có sói sống sót, cũng có thể cứu một chút, đi thôi." Nói xong mọi người liền đi đến cấm địa.
Mà tại chân núi lúc này, Bán Hạ dẫn người già, phụ nữ và trẻ nhỏ canh gác trước thần miếu. Mọi người đều mang thức ăn nước uống, vì nghĩ ngộ nhỡ hỏa hoạn lan tới bên này, cũng có thể chạy trốn. Các nữ nhân vừa ôm con, vừa đỡ những lão nhân run rẩy.
Ánh mắt của mọi người đều tràn đầy lo lắng, không nói một lời lẳng lặng nhìn hỏa hoạn nơi xa.
Lão nhân trong thôn không để ý cháu dâu đang đỡ, một người lảo đảo đi tới trước thần miếu, quỳ xuống, lão lệ tung hoành: "Núi Thượng Cổ gặp nạn, Vọng Tộc gặp nạn, Lão tổ tông Địa Nô, người mở mắt ra nhìn chúng ta, cứu con cháu của người đi!"
Ông tuổi tác đã quá lớn rồi, giọng khàn khàn, khóc lên nước mắt đầy trên mặt lăn trên vô số nếp nhăn, tóc trắng tán loạn, càng lộ vẻ già nua không chịu nổi.
Những lão nhân khác nghe thấy cũng rơi lệ, rối rít đi đến, cùng nhau quỳ xuống khóc van xin: "Bọn ta cũng không phải sợ ૮ɦếƭ, chúng ta tình nguyện vĩnh viễn quỳ gối trước thần miếu, cùng với thần miếu cộng sinh cộng tử, nhưng chỉ là những đứa bé đều còn nhỏ, Kiếm Linh vĩ đại, xin cứu giúp bọn chúng đi!"
Bán Hạ ôm A Thủy, Nhẫn Đông ôm Thạch Đản , hai người đều ở bên cạnh Đa hồn và lão mụ mụ, A Nặc an tĩnh ngồi ở một bên cau mày nhìn hỏa hoạn. Mộc Oa thì đang ở một bên ngồi cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì.
Lão mụ mụ thở dài một tiếng: "Ai, ta sống lâu như vậy, nhưng lại chưa bao giờ gặp tai ương như vậy, cũng không biết bọn nhỏ lên núi như thế nào rồi?"
Nhẫn Đông ôm thật chặt Thạch Đản trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ bé ngây thơ của hắn cùng đôi mắt không có thần thái kia, không nhịn được hôn lên trán hắn một cái.
Ở trên đời này, trừ Thạch Đản , nàng sẽ không bao giờ để ý bất kỳ kẻ nào nữa, Mộc Dương rốt cuộc ở nơi nào, nàng cũng không có tâm đi quan tâm.
Đa hồn lau nước mắt, khuyên nhủ: "Lão mụ mụ, người không cần lo lắng, người xem thần miếu sẽ phù hộ chúng ta, bọn họ nhất định có thể bình an trở về."
Bán Hạ không nói gì, nàng cúi đầu nhìn A Thủy ngủ say trong иgự¢, không nhịn được lộ ra một nụ cười khổ.
Đứa bé khác đều ở trong иgự¢ mẹ khóc thút thít, con gái nàng lại vẫn bình tĩnh ngủ say, nên nói nó là thiếu đầu óc, hay là quá trấn định đây.
Nhẹ nhàng vỗ lưng của con, Bán Hạ ngẩng đầu nhìn hỏa hoạn không suy yếu chút nào nơi xa.
Nam nhân của nàng, không biết ở nơi nào, cách hỏa hoạn có xa không?
Ánh mắt từ từ chuyển sang thần miếu, ngẩng đầu có thần minh, nàng lặng lẽ van xin, Vô Mạt của nàng có thể bình an xuống núi.
Mà lúc mọi người đang lo lắng, bầu trời vốn đang đầy sao dần thay đổi, Nguyệt Ẩn tản mát, mây đen dần dần kéo đến.
Bán Hạ là người đầu tiên chú ý tới tình cảnh này , nhất thời trong tim dâng lên hi vọng, nếu như thật sự có mưa tuyết phủ xuống, như vậy có lẽ tất cả sẽ được cứu.
Trưa hôm đó, các nam nhân trên núi truyền xuống tin tức, Vô Mạt vẫn chưa tìm được. Tin tức này truyền đến thì trên mặt Bán Hạ trắng thêm mấy phần, tay cầm bình thuốc đau đớn như bị rút gân.
Trong sân, các nữ nhân vây lại một chỗ, sắc mặt cũng đều lo lắng, trong đó Dã Hoa nương tử đề nghị: "Bên ngoài bây giờ đã tắt lửa, mưa tuyết cũng ngừng, chúng ta ở nhà cũng không có việc gì làm, không bằng cũng lên núi, giúp tìm một chút?"
Những nữ nhân khác nghe vậy nhao nhao gật đầu: "Nói rất đúng, Núi Thượng Cổ lớn như vậy, chỉ bằng mấy nam nhân kia làm sao tìm tất cả mọi nơi được, chúng ta nhất định phải lên núi xem một chút, càng nhiều người, càng tìm được nhiều nơi." Ý kiến này được rất nhiều người ủng hộ, rối rít ôm con cầm gậy định lên núi, rất náo nhiệt.
Lần này chỉ khổ cho Nham, ông bị lưu lại trấn an chăm sóc tất cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, sau khi lửa được dập tắt, ông liền phái tất cả người lên núi. Bây giờ chỉ có một mình ông là nam nhân vùi lấp trong đám nữ nhân này, nhất thời đau đầu không dứt.
Ông vừa không uy nghiêm như đại ca nói một câu trấn áp cả đám nữ nhân này, huống chi trong đám nữ nhân hồ đồ này còn có nương tử Đa Hồn của ông nữa.
Ông khó khăn tới trước mặt Đa Hồn, ấp úng nói: "Bà không cần đi theo tìm kiếm ồn ào làm gì, đây là lúc nào chứ, không khéo còn thêm phiền đó."
Đa hồn lại không cho là đúng, liên tiếp nói: "Làm sao lại thêm phiền chứ, ông nói chúng ta cùng nhau lên núi đi tìm, là làm trở ngại là chuyện của các ông sao, còn có nguy hiểm gì nữa? Chẳng lẽ ông lại sợ tối trở về không có cơm ăn? Cái này không sợ, chúng ta lưu lại người chuẩn bị thức ăn là được."
Lão mụ mụ giương mí mắt nhìn đứa con trai luôn chất phác của mình một cái: "Đa Hồn nói rất đúng, để bọn Đa Hồn lên núi đi, những lão nhân chúng ta à mặc dù đã không làm được việc gì , nhưng làm cơm vẫn có thể. Về phần những thứ đứa bé không đi theo mẹ kia, cũng ở lại, giúp nấu cơm."
Ngay cả lão mụ mụ cũng đã nói như vậy rồi, những người khác làm sao còn dám phản đối cái gì, Nham cũng đành phải cười khổ một tiếng: "Vậy các ngươi đi đi."
Bán Hạ sau khi đổi thuốc cho con sói kia xong, lại băng bó vết thương lại lần nữa. Con sói nằm yên nhìn Bán Hạ, trong miệng phát ra tiếng ô ô, Vô Mạt không có ở đây, cũng không biết tiếng kia là có ý gì.
Xử lý xong vết thương, nàng đưa tay vuốt ve bộ lông của nó, dịu dàng nói: "Ngày đó là chúng ta không đúng, hôm nay có thể trị thương cho ngươi, cũng coi là xin lỗi vì ngày đó. Ta phải lên núi đi tìm Vô Mạt, vết thương của ngươi cẩn thận chút rồi cũng sẽ tốt thôi, ngươi lên núi trở lại với bầy sói đi."
Khi Bán Hạ nhắc tới bầy sói thì đôi mắt Dã Lang lộ ra nét bi thương, nghĩ đến tất cả lang huynh đệ của hắn đều vùi thân trong biển lửa rồi.
Cáo biệt con sói xong, Bán Hạ ra khỏi phòng, đi tới cạnh A Nặc, nhìn A Thủy đang ngủ say trong lòng A Nặc, đưa tay vuốt ve gương mặt của nàng, rồi mới nói với A Nặc: "A Nặc, ta cũng muốn lên núi, cháu ở nhà chăm sóc A Thủy cho tốt. Nếu như nàng đói bụng, trước hết cho nàng ăn cháo ngô nấu nhừ đi."
A Nặc gật đầu: "Cháu biết rồi." Thường ngày Bán Hạ chăm sóc A Thủy thế nào, hắn đều ở bên giúp đỡ, một mình chăm sóc A Thủy tuyệt đối không thành vấn đề.
Bàn giao toàn bộ cho A Nặc, Bán Hạ đi về phía mọi người: "Các ngươi vừa rồi nói ta cũng nghe thấy, cám ơn các vị đã có ý tốt, hôm nay Vô Mạt không thấy, ta cũng muốn tự thân lên núi tìm."
Nham vừa nghe, càng thấy nhức đầu, nhưng Bán Hạ là nương tử của cháu hắn, hắn làm trưởng bối cũng không tiện nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là lấy mắt liều mạng ra hiệu bảo Đa Hồn nói gì đó.
Đa Hồn làm sao không hiểu, Lão Nam Nhân nhà mình chính là một người không khéo ăn nói, lập tức không thể làm gì khác hơn là đứng ra nói: "Bán Hạ, ngươi ở nhà chờ đi, ngươi còn có A Thủy phải chăm sóc đấy."
Bán Hạ lắc đầu: "Không có chuyện gì, buổi tối ta sẽ trở lại, A Thủy cũng rất hiểu chuyện, không quá nửa ngày, nàng đi theo A Nặc vẫn được."
Đa Hồn thấy Bán Hạ nói như vậy, nên cũng không thể nói thêm cái gì nữa.
Khi trên núi, Phí nhìn thấy đội Nương Tử Quân này, rất kinh hãi, mày nhíu chặt lại, nhưng mà hắn nghĩ tới những nữ nhân này có thể cùng nhau tìm kiếm người, cũng không nói gì nữa, liền bảo Tam lăng tử nói rõ quy củ chia tổ cho đội Nương Tử Quân làm theo, nói rõ quy củ, từng nhóm chia ra tìm kiếm.
Cứ như vậy cho đến đêm, vẫn không thấy bóng dáng Vô Mạt, mọi người trên mặt đều tỏ lo âu, trong lòng Bán Hạ càng lo lắng. Nhưng mắt thấy trời đã tối, A Thủy ở nhà phải uống sữa rồi, nếu nàng lâu như vậy không thấy mẹ, có lẽ sẽ khóc. Bán Hạ mặc dù lo lắng an nguy Vô Mạt, nhưng cũng không thể bỏ mặc nữ nhi không để ý, cũng đành phải xuống núi.
Bán Hạ vội vàng về đến nhà thì từ xa đã nghe thấy tiếng khóc vang của A Thủy, vội đẩy cổng tre tiến vào, lại thấy Nhẫn Đông bên cạnh đang ôm Thạch Đản , thở dài không dứt. Mà A Thủy đáng thương đang dùng hai cái tay béo mập ôm chặt mặt A Nặc, cái miệng nhỏ nhắn tìm kiếm lung tung trên mặt hắn, chỉ vì muốn tìm nụ hoa quen thuộc, thậm chí còn chưa từ bỏ ý định đưa đầu lưỡi ướt nhẹp liếm loạn trên mặt A Nặc. A Nặc vẻ mặt bất đắc dĩ, cả khuôn mặt bị liếm đến toàn nước miếng.
( là cường hôn nha, còn vô cùng mãnh liệt nữa ~ A Thủy uy vũ ~)
Đúng vào lúc này, Bán Hạ chợt trở lại, A Thủy đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt buông A Nặc đang bị ôm loạn gặm ra, mím mím môi, "Oa" một tiếng khóc lớn , vừa khóc vừa hướng về phía Bán Hạ ra sức quơ tay múa chân muốn được ôm.
Bán Hạ vội tiếp A Thủy, lại vào nhà cho nàng 乃ú sữa. Nàng đúng là đã cực đói, bắt được nụ hoa liền ngậm chặt 乃ú một hồi lâu. Một lúc sau, nàng giống như đã ăn no hơn nửa bụng, liền không vội vã nữa, trong miệng vừa 乃ú, vừa thỉnh thoảng dùng đôi mắt to trong suốt nhìn Bán Hạ, bộ dáng kia giống như là xác nhận Bán Hạ vẫn còn ở bên.
Thấy nữ nhi có dáng vẻ như vậy, trong lòng Bán Hạ vô cùng chua xót, nghĩ tới Vô Mạt chưa rõ sống ૮ɦếƭ trên núi, lại thấy cực kỳ lo lắng.
Con sói đã từng xuất hiện trong nhà Bán Hạ kia, cũng không biết đã đi từ lúc nào, hỏi A Nặc, A Nặc cũng chưa không biết, nghĩ chắc sau khi thương thế khôi phục liền tự mình lên núi rồi. Mà ở trên núi vẫn còn có tộc nhân đang tìm kiếm, bọn họ dần dần mở rộng phạm vi tìm, thậm chí cũng đã tìm ở xung quanh cấm địa bị đốt kia. Xung quanh cấm địa, thi thể động vật cháy khét trộn lẫn với mùi mưa tuyết lạnh lẽo, khắp nơi đều nhắc nhở mọi người nơi này đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn kinh hoàng.
Mày của Phí nhíu lại chưa từng giãn ra, hắn nhìn về sâu trong cấm địa, chỉ là bây giờ bão tuyết đã bao trùm, không biết lửa đã từng cháy tới nơi nào, Lang Tộc thương vong ra sao?
Hắn hôm nay biết rõ đời đời người Vọng Tộc đều được Lang Tộc che chở, sống nhờ vào nhau nhiều đời như môi và lợi, nếu 1 bên có khó khăn, bên kia tất không thể một mình tồn tại. Tai họa lớn như thế này, vì sao xung quanh cấm địa lại không hề thấy bóng dáng một con sói nào? Phí cũng không biết nhiều về Lang Tộc, hắn không có cách nào đoán được tình cảnh bây giờ của Lang Tộc. Trong lòng có một suy nghĩ đáng sợ nhất chính là, chẳng lẽ Lang Tộc bị trận hỏa hoạn này đốt sạch cơ hồ diệt tộc? Trốn thoát chỉ có một mình con sói bị đốt chảy nửa người kia sao?
Nghĩ tới điều này, Phí cảm thấy càng nhức đầu. Từ khi niên thiếu sau khi muội muội sinh con rồi qua đời, hắn liền có bệnh nhức đầu này. Gần đây những lúc vô cùng mệt nhọc cơ hồ nhức đầu cả đêm không thể yên giấc, vì vậy mới xin rượu thuốc của Thượng nhân để có thể ngủ yên. Rượu thuốc kia cực kỳ linh nghiệm , uống một hai ngụm liền ngủ ngon cả đêm. Phí nghĩ tới đây, lại quay đầu lại quét mắt nhìn cháu trai không có tiền đồ kia của mình, không khỏi cảm thấy càng nhức đầu.
Cái đứa cháu trai không tiền đồ không có chí tiến thủ này, bản thân tham ăn tham uống không nói, còn đem rượu kia đưa cho người khác uống..., thế mới gây thành tai họa như vậy!
Phí cắn răng, lặng lẽ nhẫn nhịn mạch máu đang giật lên ở huyệt Thái Dương truyền tới từng trận đau nhức. Phụ thân đem Vọng Tộc giao cho Vô Mạt, tuy nhiên cũng đồng thời đem Vô Mạt giao vào tay mình.
Vô Mạt không thể xảy ra chuyện gì, hắn nhất định phải tìm được Vô Mạt.
Đang lúc Phí nghĩ bước kế tiếp nên làm thế nào cho phải thì một tộc nhân vội vàng đã chạy tới báo cáo: "Thập nhất thúc, không xong rồi, không tìm được Mộc Oa rồi."
Bây giờ sắc trời đã rất tối, Phí đang định bảo các nữ nhân xuống núi, vì vậy trước đem các nữ nhân tụ tập lại kiểm tra nhân số. Lúc này nghe thế, hắn cau mày, trầm giọng nói: "Mới vừa rồi là người nào đi cùng Mộc Oa?"
Tộc nhân hồi báo nói: "Là mấy người Ngân nương, họ nói Mộc Oa đang lúc tìm kiếm muốn đi tiểu, họ liền ở một bên chờ, Mộc Oa chui vào rừng cây bên cạnh, nhưng chờ cả ngày không thấy Mộc Oa ra ngoài, đi vào tìm thì không thấy tung tích Mộc Oa."
Phí gật đầu: "Được, hiện tại đưa ta đi đến chỗ Mộc Oa mất tích."
=== ===
Tin Mộc Oa mất tích truyền tới chân núi, mọi người lại càng thêm lo lắng. Nghe nói Phí dẫn người lục soát hồi lâu, cũng không thấy Mộc Oa. Đa Hồn vạn lần không ngờ Vô Mạt không tìm được, còn mất thêm nữ nhi, vì vậy sợ hãi không chịu xuống núi, nói là buổi tối muốn ở trên núi tìm, nhưng Phí làm sao có thể đồng ý, sai người đưa bà xuống núi.
Khi Bán Hạ nghe được chuyện này, tự nhiên lại thêm lo âu, tối hôm nay A Thủy lại bắt đầu náo loạn, khóc ૮ɦếƭ sống không chịu ngủ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt y phục Bán Hạ không buông ra. Bán Hạ vốn lo lắng phiền não, bây giờ con gái náo loạn như vậy, càng thêm đau lòng. Thật vất vả mới dỗ A Thủy đi ngủ, bản thân nằm ở đó, căn bản không ngủ được. Nếu nàng có cánh, thật hận không được bay lên núi tìm Vô Mạt của nàng.
Cứ như vậy trợn tròn mắt đến trời sáng, miễn cưỡng xuống giường, tính toán đi làm cơm, lại thấy A Nặc đã bưng một chén cháo ngô nóng hổi đi vào: "Thẩm thẩm, người trước ăn một chút đi. Hôm nay người ở nhà chăm sóc A Thủy, ta sẽ đi theo mọi người lên núi tìm kiếm."
Bán Hạ nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của A Nặc, mũi đau xót, muốn rơi lệ, chỉ là nàng cố gắng nhịn lại, gật đầu nói: "Được, cháu thay mặt thẩm thẩm lên núi tìm đi."
Một ngày này, A Nặc cũng đi lên núi, nhưng vẫn không có chút thu hoạch nào. Điều này đối với người thân của Mộc Oa, còn có Bán Hạ mà nói, thật là ђàภђ ђạ cùng đau khổ. Cha mẹ chồng Mộc Oa khóc lớn hô gọi: "Nếu là con cứ như vậy biến mất, Hậu Viêm trở lại chúng ta phải nói thế nào đây!"
Lời này Bán Hạ nghe thấy càng lo lắng hơn.
Cứ như thế, qua hai ngày, mọi người càng ngày càng lo lắng, Bán Hạ càng thêm tuyệt vọng gần như hỏng mất, mấy lần muốn đem A Thủy cho người khác chăm sóc tự mình đi lên núi tìm, nhưng A Thủy cũng không biết tại sao, chỉ cần một lúc không thấy Bán Hạ, liền khóc vang không ngừng. Khiến cho Bán Hạ càng đau lòng, lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng lặng lẽ nghĩ, con gái tuy còn nhỏ, cũng đã biết bên cạnh thiếu cha sao?
Không có A Cha, ai có thể đưa con tung lên cao giữa không trung chọc cho con cười khanh khách đây?
Đau khổ như vậy, mãi cho đến tối ngày thứ ba, đang lúc mọi người cơ hồ đều đánh mất hy vọng, trên núi chợt truyền đến tin tức: tìm được! Hai người đều tìm được!
Tin tức là do Tam lăng tử tự mình xuống truyền lại , hắn nhìn mấy phụ nhân —— Bán Hạ, Đa Hồn, Nhẫn Đông, trên mặt hắn có mấy phần lúng túng: "Lúc tìm được, là Mộc Oa ôm Tộc trưởng, hai người đều rất chật vật!"
Sắc mặt Đa Hồn nhất thời thay đổi: "Bọn họ bây giờ đang ở đâu?"
Bán Hạ lại không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ lôi kéo Tam lăng tử hỏi: "Tại sao là Mộc Oa ôm Vô Mạt, Vô Mạt đã xảy ra chuyện gì?" Vô Mạt là một người trưởng thành, không phải là A Thủy nhỏ bé, không thể có chuyện để cho người khác ôm như vậy!