7ha.m
Nhã Nhược tỉnh dậy, mệt mỏi sau trận mây mưa, ngước mắt định tìm lấy dáng hình quen thuộc.
NHưng bên cạnh cô, trống vắng, lạnh lẽo.
Một phong thư đỏ au bên cạnh.
LÒng hoảng sợ vô cùng.Linh cảm thấy một sự không may….
“Đậu Đậu của anh!
Cho phép anh lần cuối gọi em như vậy.
Có lẽ lúc em đọc lá thư này, anh đã ở mộtnơi xa rồi. Anh và Hạ Thanh sẽ về MĨ.
Xin lỗi vì đã không báo cho em biết trước.
CHỉ vì sáng nay, anh đã nhận ra rằng mình là kẻ ích kỉ và xấu xa nhất trần đời. Đã không kiềm chế được bản thân mà ςướק đi sự trong trắng của em. Xin lỗi. Anh là một gã khố;n nạ;n nhất trên đời.
Anh không phải vì sợ hãi mà trốn chạy mà có lẽ việc anh rời xa em, mới chính là hạnh phúc cho em.
NHìn em lúc ngủ,anh cảm thấy hận bản thân vô cùng. Đã cản trở tình yêu của em và Dennis, thật sự anh đáng ૮ɦếƭ.
Anh biết người em yêu là Dennis, không phải anh. Nhưng chỉ cần trái tim em, nơi ấy, có hình bóng anh là đủ.
Yêu, vốn không phải sự chiếm đoạt.
Vì vậy, anh quyết định rời bỏ em, rời khỏi nơi này.
hãy sống hạnh phúc em nhé.
Hi vọng rằng “Một ngày, nơi ấy sẽ có anh…”
Gấp lá thư lại, Nhã Nhược co người lại, ôm lấy gối, suy tư..
NƯớc mắt trào ra.
Đã nguyện hiến dâng cho anh tất cả, nhưng có lẽ anh chưa đủ niềm tin nơi cô.
SỰ ra đi này, âu cũng là cho anh và cô 1 cơ hội suy nghĩ về chuyện tình cảm này..
Tạm biệt và Hẹn gặp lại!
Hạ Âu! 3năm sau…..
Chiếc taxi dừng lại trước sân vận động, một chàng trai với nước da rám nắng, hàng lông mày nhíu lại trước cái nắng hè.
Anh bước vào sân vận động, nơi chất chứa bao kỉ niệm của hai người.
3 năm qua, đã suy nghĩ thật nhiều về cô, về quá khứ, về họ.
LẦn trở về này, suy cho cùng không mang chút hi vọng, chỉ là sự tạm biệt và chúc cô hạnh phúc.
Cũng 3 năm, anh ruồng bỏ cô, rồi để cô chìm trong tuyệt vọng.
3 năm lần này, lại lần nữa bắt cô chờ đợi….
Có lẽ, cô đã có quên anh rồi. Cũng tốt thôi. Đã chúc cô hạnh phúc thì phải sẵn sàng đối mặt với sự thay đổi có thể xảy ra.
Bỗng bước chân khựng lại…
Một cô gái với gương mặt bầu bĩnh đang đứng trên sân vận động. BÀn tay nắm lấy một bàn tay nhỏ bé khác.
Cô bé kia chỉ chừng 2 tuồi, giống cô hồi nhỏ vô cùng, miệng phùng lên vì kẹo ʍúŧ.
Có cái gì đó rất quen thuộc, tựa như một phần cơ thế vậy.
Đứa bé níu lấy cánh tay ngừoi con gái, khẽ nhíu đôi lông mày lại.
Đúng rồi, chính là cái nhíu này, rất quen thuộc…
Tựa như đang soi mình vào gương vậy….
BÀn chân vô thức tiến về phía ấy…
Nhã Nhược nhận ra sự xuất hiện của anh..
Gương mặt, từ kinh ngạc, chuyển sang lo âu, rồi vui mừng..
NHưng sự sung sướng đã chiếm hết tất cả, cô chỉ kịp nói một câu:
-Anh đã về….
Chính là câu này, 3 năm nay đã chờ đợi để được gặp lại anh, để nói ra nó.
Cuối cùng, anh đã trở về rồi. Những tưởng sẽ phải chờ đợi thật lâu.
3năm qua, rất nhớ anh, đã hụt hẫng biết bao lần…
Vậy nên, vẫn không dám tin đây là sự thật.
Chợt nhớ ra điều gì, cô kéo tay cô bé đang nép sau lưng, khẽ nói, đủ cho anh nghe thấy:
-Hạ Nhược, chào bố đi con!
***
Hạ Âu và Nhã Nhược ngồi trên khán đài của sân vận động, lặng im ngắm nhìn bé Hạ NHược tung tăng vui đùa trên nền cỏ, má phùng lên vì chiếc kẹo ʍúŧ chanh.
Cô chủ động dựa đầu vào vai anh, thì thào:
-Cám ơn anh!
-VÌ sao?
-Vì đã trở về, Em đã lo rằng anh sẽ đi mãi!
-Xin lỗi em, Đậu Đậu. 3 năm qua, đã để em phải chờ đợi,phải nuôi bé Hạ Nhược một mình. Anh…
BẤt chợt, môi bị khoá kín lại bởi làn môi mềm mại của cô.
“CƯỡng hôn” xong,cô nhìn anh mỉm cười, lấp lánh:
-LẦn này, là em hôn trước!
*** Đằng xa, một gương mặt bơ sữa,mái tóc bạch kim ánh lên theo màu nắng.
Dennis lặng im nhìn gia đình ấy hạnh phúc, khoé môi khẽ mỉm cười thoả mãn.
Trần kHiết nãy giờ đứng lặng im bên anh, bỗng chốc quay sang nhìn. NỤ cười kia, sao lại ánh lên nét tinh khôi vô cùng. Cứ như một mặt trời lấp lánh, sáng chói vậy. Ngây thơ,trong sáng, hạnh phúc.
Tự dưng, cô cũng mỉm cười, quay lại ngắm nhìn gia đình nhỏ bé kia, hỏi:
-Sao anh không đến chào cô ấy?
Vẫn giữ nụ cừoi đó, ánh mắt không rời khỏi đứa bé trên sân, Dennis thoả mãn:
-Vì tôi chưa đủ tự tin rằng mình có thể cao thượng như cô.
CƠ mặt ai kia khẽ giật lên, thoáng đỏ mặt. Nhưng nhanh chóng hạ xuống ngay. CÔ mỉm cười thật tươi, lảng tránh vấn đề:
-Anh về nước lần này đã có ý định đầu quân cho công ty nào chưa?
-Tôi chưa quyết định.
-NẾu anh muốn, chúng ta có thể hợp tác.
Bàn tay nhỏ bé giơ ra, tỏ thiện ý bắt tay.
Nhưng đáp lại nó, Dennis đút ngay hai tay mình vào túi, miệng cố ngăn một nụ cười:
-Để xm đã, nếu là người nhà thì có ưu tiên hơn không vậy.
Trần Khiết đưa tay vào túi,lấy mộtnắm kẹo, xoè ra:
-KẸo ʍúŧ chanh, ok?
Cả hai cười vang, bắt tay nhau. Hai kẻ thất bại trong tình yêu ấy, lại chung một nỗi niềm đồng cảm trong công việc.
***
Xa hơn, Trần Ân đút tay vào túi,lặng ngắm nhìn anh vui cười thoải mái.
3năm qua, chứng kiến anh lao đầu vào công việc. DÙ thành công, nổi tiếng. Nhưng biết rằng anh rất đau khổ. Vậy mà giờ lại được thấy anh cừoi.
Hoá ra, hạnh phúc của loài ngừoi lại giản đơn đến vậy, chỉ cần thấy người mình yêu hạnh phúc, thì có thể cưởi được rồi.
Anh cũng đang cười đây.
Tình yêu sai lầm của anh, tuy không được ai biết đến, nhưng nó cũng cao thượng như bao tình yêu khác.
Thế là đủ.
VĨnh biêt, Dennis.
Màu tóc đỏ hung khuất dần sau đám đông…
The end.