Một Ngày... Nơi Ấy Sẽ Có Anh - Chương 19

Tác giả: Bupbekhongten93

Đám cưới
NHã NHược nhìn con người đang bất tỉnh ấy. thẫn thờ, vô hồn.
Hoảng hốt trước thái độ ấy của cô, Dennis vội vàng chạy lại đỡ lấy cô, định đỡ lấy cơ thể đang sắp khuỵ xuống ấy.
NHững tưởng cô sẽ gào khóc , sẽ đau đớn.
NHưng không, gương mặt ấy vẫn khô khốc, mắt ráo hoảnh.
Biết rằng, không phải cô không đau, mà vì đã quá hoảng sợ lo âu nên không đủ sức khóc nữa.
Tựa như đã không còn sống trên thế gian này, người con gái ấy nhìn xung quanh đang nhốn nháo, ngơ ngác, ngu ngơ đến tội nghiệp.
Lòng anh chợt thấy đau xót vô cùng, cô, lại vì anh ta mà đến mức hết sức sống thế này sao?
Lòng lại chợt so sánh, nếu người nằm đó là anh……
Lại thêm một lần nữa anh ích kỉ….vì yêu.
Chiếc xe cấp cứu lao nhanh trên con đường đến bệnh viện.
Trên xe, một con người đang trong cơn nguy kịch, máu chảy đẫm uớt hai cánh tay.
Hạ Thanh khóc nức nở, ôm chặt lấy cánh tay của anh trai, miệng không ngừng kêu tên người. Hạ Âu, là người thân duy nhất trên đời này của cô. Anh, sẽ không bỏ em lại một mình, cô độc đấy chứ. Tại sao? Tại sao lại nỡ nhẫn tâm ςướק mất của cô người anh trai duy nhất, tại sao lại bắt anh luôn luôn phải hi sinh, phải sống vì người khác.
Anh, xin đừng rời bỏ em.
Một con người khác, trái lại, câm lặng, hững hờ nhìn vào khoảng không trứơc mặt.
Mặc ai kia than khóc, mặc ai khác quan tâm, lo âu.
CÔ, đích thực đã mất cảm giác rồi.
Dennis thật sự rất muốn ôm lấy con người ấy mang đi khỏi nơi này, để cô mãi mãi không phải gặp con người kia lần nữa.
Dẫu biết rằng, con tim cô chỉ có anh. Dẫu biết rằng, người đó đã hi sinh vì cô nhiều thật nhiều. Dẫu tim tự bảo rằng, cô làm vậy là vì muốn báo đáp.
Nhưng tại sao cảm giác nhìn cô tay nắm chặt bàn tay ai khác, không phải anh, nhìn cô đau lòng, tuyệt vọng vì ai khác, không phải anh, lòng lại như có dao đâm vào, khứa từng nhát một.
ĐẾn cuối cùng, tại sao anh vẫn không thể giứt bỏ khỏi mình sự ghen tuông, ích kỉ.
Chẳng lẽ, muốn quên đi mà cao thượng khó vậy sao?
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, Hạ Âu đựơc đẩy vào phòng cấp cứu, nhưng lại có một lực giữ lấy thật mạnh.
Nhã nHứợc vẫn chưa chịu buông tay ra, bàn tay vẫn đan chặt vào tay Hạ Âu, giữ lấy.
-Nhược NHƯợc. Dennis thầm gọi nhẹ tên cô.
GƯơng mặt ấy ngừớc lên nhìn anh, ánh mắt long lanh, yếu đuối vô cùng. NHìn vào ấy, tựa như nhìn vào một cái hố đen sâu thẳm.
Nó ươn ứơt đến tội nghiệp, nhìn anh tựa như van xin đừng đưa anh ta đi , khẩn khoản trong tuyệt vọng.
-NHược Nhược. Để bác sĩ cấp cứu cho Hạ Âu.
Dennis khổ sở gỡ lấy những ngón tay đang đan vào nhau thật chặt kia ra. Lúc cảm nhận được sự gắn kết ấy, lòng lại thêm một nhát dao.
Bàn tay kia, đã định cương quyết chống cự, nhưng chỉ trong giây phút, lại mềm yếu buông ra.
Chiếc giường bệnh được đưa vào căn phòng cấp cứu, cô vẫn đứng đấy thẫn thờ, bất động.
1h…..
2h…..
3h…..
Rất lâu, rất lâu rồi nhưng anh vẫn chưa xuất hiện. Mệt lắm rồi, đau đớn lắm rồi.
Xin anh đấy, Hạ Âu, xin hãy ra khỏi căn phòng ấy đi, xin hãy đến đây đứng thẳng trước mặt em nói cho em biết anh vẫn khoẻ mạnh đi.
Đã hơn 3 tiếng đồng hồ trôi qua, Nhược Nhược của anh vẫn đang đứng kia chờ đợi vì một kẻ khác sao?
Dennis ôm lấy đầu mình, đau đớn, mệt mỏi, rũ rượi.
NGừoi bác sĩ bước ra……
NHư một tên bắn, Hạ thanh và Dennis lao tới bên ông:
-Hạ Âu sao rồi thưa bác sĩ?
-Cô cậu sao lại vô trách nhiệm thế hả? Bệnh nhân bị vết cắt sâu như vậy,lại trúng động mạch nữa. Mất máu quá nhiều mà lại không băng bó cẩn thận. Lại còn uống chất kích thích nữa nên vết thương đã nhiễm trùng lại còn nặng hơn. Không mất mạng là may rồi.
-Anh cháu, sẽ tỉnh lại chứ ạ? HẠ Thanh run rẩy hỏi một cách tuyệt vọng.
-Chưa biết đuợc. Có điều việc uống quá nhiều rượu, không ăn uống gì cộng với vết thương sâu đã gây ảnh hưởng đến thần kinh(cái này mình fịa ra đấy, mình dốt sinh học lắm) còn phải theo dõi nhiều nữa.
Chợt một dáng hình đổ sụp xuống.
-Hạ Thanh.
Dennis sợ hãi nhìn ngừoi con gái bé bỏng kia, khuỵ trên nền đá lạnh giá. Lòng chợt thương hại, nhớ đến 1 ai đó cũng đã từng tuyệt vọng, dựa vào anh thế này.
Ánh mắt chợt dừng lại trên gương mặt ai kia, trái lại, câm nín, một dòng nước mắt chảy xuống, lăn trên gò má người ấy.
Bất chợt Hạ Thanh vùng dậy, lao về phía Nhã NHược.
Bốp….
Một cái tát thật mạnh giáng xuống gò má đang thấm nước mắt, đỏ ửng lên, in hằn 5 ngón tay nhỏ bé.
-Nhược Nhược.
Dennis lo lắng chạy lại bên cô, cố ngăn lại nhưng đã quá muộn.
NHưng người ấy lại không hề có ý định phản kháng, vẫn đứng yên bất động, đôi mắt cụp xuống trước ánh mắt căm phẫn của Hạ Thanh, tựa như một tên tội phạm trong giờ hành quyết cuối cùng vậy.
Cô, đích thực đang chờ đợi phán quyết cuối cùng này.
-Âu Nhã NHược! Tất cả là vì chị. Tại chị mà anh tôi bị thương, tại chị mà anh đi uống ruợu, không chịu băng bó. Tại vì sợ ảnh hưởng đến tương lai của chị và anh ta mà vội vã rời đi. Chị, chị là cái thá gì?
Và rồi lại ngã xuống, ôm lấy mặt khóc nức nở:
-Chị Nhã Nhược, em xin lỗi. Em sai rồi. Em không cố ý đánh chị đâu. Em xin lỗi. Chỉ xin chị đừng ђàภђ ђạ anh trai em nữa, anh ấy khổ lắm rồi. Xin chị đấy, buông tha anh em đi.
Khuôn mặt kia trân trân, chợt như bị đả kích lớn, cơ mặt giật giật lên liên hồi. Đúng rồi! Âu Nhã NHược, mày là cái thá gì chứ? Tại sao lại luôn bắt hai người con trai ấy hi sinh, đau khổ. Tại sao lại bắt anh phải tránh xa mình, tại sao lại không quan tâm anh cũng đang rất đau khổ? Cuối cùng, làm đau nhiều người đến vậy thì cô cũng có hạnh phúc đâu?
Nhã NHược đến lúc này nhìn con người đang quỳ con người đang quỳ dưới chân mình van xin, lòng chợt thương hại. Cho anh, Hạ Thanh, Dennis, chỉ vì một Âu Nhã NHược xấu xa, ích kỉ này mà đau khổ đến vậy. Cô cũng muốn buông tha cho họ lắm chứ? Nhưng có ai chỉ cho cô cách nào không? Làm ơn đi.
Và rồi từ từ quỳ xuống, ôm lấy Hạ Thanh vào lòng.
Như 1 người mẹ ủ ấm cho đứa con bé nhỏ, đang dựa vào mình, khóc không ngừng.
Miệng khẽ thì thầm:
-Xin lỗi! Dennis đứng nhìn hai con ngừoi ấy, tự làm khổ nhau, rồi tự an ủi nhau. Ánh mắt không hiểu sao hướng về phía cánh cửa phòng cấp cứu, như muốn nói với kẻ đang nằm trong đó: ”Hạ Âu, anh có thể khiến hai người phụ nữ ấy đau lòng như vậy. Thật sự vì điều gì?”
1 ngày…..
2 ngày….
2 tuần….
Từng ấy ngày Hạ Âu sốt miên man trong bệnh viện là từng ấy ngày cô ở bên cạnh, chăm sóc từng chút một.
Nấu cháo cho anh, chỉ sợ lúc anh thức dậy thì không có gì ăn.Rồi hôm sau lại đổ nó đi, anh vẫn chưa tỉnh lại để ăn nó.
Giặt đồ cho anh, đắp chăn lại cho anh….
Tận tuỵ như 1 ngừoi vợ…
KHẽ nắm lấy bàn tay gầy ấy trong tay, Nhã Nhược mỉm cười thật hiền nhìn gương mặt đang say ngủ thì thào:
-Đã hai tuần rồi đấy, anh cũng đến lúc dậy rồi đó.
Im lặng.
-Anh còn phải dậy mà đánh mắng em vì đã hiểu sai anh nữa chứ hả?
Câm nín.
-Anh không muốn nhìn thấy Đậu Đậu của anh nữa sao chứ? kHông dậy mau là em giận đấy.
Rồi chợt lôi ra một nắm kẹo ʍúŧ chanh, khoe với kẻ đang nhắm nghiền đôi mắt kia:
-Em đã mua rất nhiều kẹo này, chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ cho anh hết. Được Không?
Cứ thế chỉ có 1 kẻ độc thoại trong căn phòng ấy.
Và một kẻ đứng ngoài cửa, nhìn cảnh ấy, đau thắt lòng.
2 tuần qua, chứng kiến NHược Nhược của anh ở bên con người khác, chăm sóc kẻ khác, bỏ rơi chính anh- Người yêu của cô, lòng đã cố cao thượng nhưng vẫn không tránh được những phút ghen tuông ích kỉ.
Cô đã xin anh cho phép ở bên để chăm sóc Hạ Âu cho đến khi anh ta tỉnh lại.
Vẫn biết cô làm vì trách nhiệm, vì hối hận nhưng lại sợ phải nghĩ đến những giả thuyết có thể xảy ra….
Nếu anh ta không tỉnh lại mãi mãi, cô sẽ ở bên anh ta suốt đời sao? ****
Mình đang ở đâu thế này?
Hạ Âu nhìn thấy bản thân đứng giữa sân vận động, nơi này sao lại vừa quen vừa lạ.
Phải rồi, đây là nơi đã gắn bó biết bao kỉ niệm với Đậu Đậu.
Vẫn còn nhìn thấy đây một cô bé với gương mặt bầu bĩnh, giơ kẹo ʍúŧ chanh ra trước mặt anh, ngọng nghịu:
-Em cho anh kẹo ʍúŧ thì anh làm bạn trai em nhé.
Quá đỗi thân quen khi thấy lại gương mặt ngây thơ, đáng yêu ấy. Nhưng cũng lại nơi này, đã quyết định giải thoát cho con người ấy đến với tình yêu mới.
Hình như, đến giờ phút này lại vẫn không thể tự giải thoát cho mình, vẫn muốn níu kéo.
Một hình dáng mờ ảo hiện lên….
Cô, đang đứng rất gần trước mặt anh, má bầu bĩnh, tay cầm kẹo ʍúŧ.
Gần lắm, chỉ cần giơ tay với là có thể nắm lấy tay người ấy, và thêm 1 lần nữa nhận lời làm bạn trai cô.
Đôi bàn tay mệt mỏi, đau đớn, nặng trịch nhưng vẫn cố nâng lên.
-Đậu Đậu!
Một chút nữa, chút nữa thôi…..
Bất chợt một bàn tay khác kéo lấy Đậu Đậu của anh biến mất…
Denis….
***
-Bác sĩ, tôi đã thấy cánh tay anh ấy cử động mà, môi còn mấp máy nữa.
NHã Nhược cố gắng giải thích cho bác sĩ nghe, hi vọng nhận được một tin mừng.
-Tình hình anh ta đang càng ngày xấu đi. Có lẽ phải tiến hành ca mổ sớm thôi.
- NHưng không phải là cơ hội thành công rất thấp sao?
-Tuỳ gia đình thôi, đấy là cách duy nhất.
Hạ Thanh khổ sở lao đi chạy thật nhanh ra khỏi phòng bệnh, cố không để mọi ngừoi thấy mình đang run rẩy sợ hãi. LỠ như…..Cô sẽ không còn có anh được nữa sao?
Lặng người nhìn Hạ Thanh chạy trốn hiện thực, lòng NHã Nhược lại đau. Anh, cho dù ko phải vì em, thì xin hãy vì em gái anh mà tỉnh lại đi. Cô ấy cần anh hơn bất kì ai. Xin anh đấy. ***
-NHược Nhược. Hôm nay em đến nhà anh nhé. Anh có chuyện muốn nói.
-Dennis, em…
-Chỉ hôm nay thôi! Lâu quá rồi em và anh chưa gặp nhau.
Gấp chiếc điện thoại lại thật nhanh, chỉ lo nhận lời từ chối tù người con gái bên kia đầu dây, Dennis cố nén một tiếng thở dài, bàn tay khẽ miết lên chiếc mặt nhẫn hình trái tim sáng chói.
Tối nay, anh sẽ đeo nó vào tay cô. NHã NHược của anh. Chương 19 Đám cưới (tt)
Nhã NHược gấp chiếc điiện thoại lại, lòng băn khoăn vô cùng.
Có lẽ mình nên giành chút thời gian cho Dennis, anh ấy đã cố gắng cao thượng, cố hi sinh vì mình quá nhiều rồi. Không nên bắt anh thêm lần nữa đau khổ vì người cũ.
Có lẽ phải nói cho anh biết cô Cám ơn và yêu anh rất nhiều.
7h pm...
Sắp xếp lại đồ đạc vào túi xách, cô quay lại nhìn anh rồi khẽ mỉm cười. Kẻ ấy vẫn im lặng nằm ngủ say….
Bắt một chiếc taxi xanh thẫm đến nhà Dennis.
Ngồi trên xe, tự dưng lại có cảm giác mất kiên nhẫn, cứ 3 phút lại ghé mắt vào màn hình điện thoại xem giờ.
Chỉ lo quá giờ hẹn, anh sẽ lo, sẽ thất vọng, sẽ nghĩ sai về mình.
Bác tài nhận thấy sự bồn chồn trong lòng cô, khẽ mỉm cười nói nhỏ:
- NGừoi yêu cô sẽ chờ cô mà.
Nhã NHược giật mình, bất giác đỏ mặt lên vì bị nói trúng suy nghĩ của mình. Khuôn mặt nóng đỏ, lí nhí:
-dạ….
Điện thoại reo lên giọng anh quen thuộc, nhí nhảnh…
Bác tài lại mỉm cười trước giọng hát con nít ấy làm cô đỏ mặt lên lần nữa. Anh, thật làm cô ngượng quá đi mất.
Số của Hạ Thanh……….
Tiếng cô bé mếu máo trong điện thoại, nấc lên từng hồi…..
-chị ơi, anh em……….
NHã Nhược lạc giọng đi, run run:
-Làm ơn quay xe lại bệnh viện…
Chiếc taxi xanh lao vun ✓út.
Trong đầu, một gương mặt bơ sữa thoáng hiện lên, mờ nhạt dần. 7h…..
Một ai đó ngồi chờ trong căn phòng lung linh ánh nến…hi vọng…
7h 15….
Một ai đó ngóng lên nhìn vào đồng hồ lần thứ 15…..
8h…
Một ai đó hé cánh cửa ra, chỉ sợ ai kia tưởng anh không có nhà….
10h……….
Lần thứ n, đôi mắt mệt mỏi hướng về cánh cửa lúc này đã mất hết kiên nhẫn mà mở toang…..
12h…..
Thắp lại những ngọn nến tắt ngấm lần nữa, lòng không nén 1 tiếng thở dài, tủi thân….
1h sáng..
Thêm 1 chai cốc rượu nữa cạn sạch, đầu óc chẳng còn tỉnh táo để nhận biết đây là ly thứ bao nhiêu nữa…
Cô đã không đến thật rồi sao?
Đã hứa rồi cơ mà?
2h sáng….
Đầu đau như bị giần, một dòng nước mắt chảy trên gương mặt bơ sữa…
Tại sao? Đến cuối cùng khi đã có được tình yêu của cô, vẫn không cho anh cơ hội ở bên?
Kẻ đang nằm trên giường bệnh kia, có biết rằng anh đang rất đau đớn không?
3h sáng….
Kẻ đó thật hạnh phúc xiết bao, kể cả khi đã đi xa, hay lúc cận kề, kể cả mất đi ý thức thì vẫn có cô bên cạnh, quan tâm chăm sóc.
CÒn anh, đến cuối cùng, tại sao lại luôn là kẻ thất bại, luôn chờ đợi, luôn thất vọng.
Hai kẻ ấy, sao lại lôi anh ra mà đùa giỡn chứ?
4h….
Thật sự không đủ sức để chờ đợi nữa rồi.
NHã NHược của anh, có biết anh đang rất lạnh không? Gió ngoài kia đang rít lên, lùa qua cửa, luồn vào áo của anh, giá buốt da thịt.
NHưng còn đau hơn cả lạnh nữa. Em đã khuyên anh không nên yêu, vì yêu đau lắm.
Vậy mà sao anh lại cứ cố yêu, cố dành tình cảm cho 1 kẻ mà biết rằng suốt đời không thuộc về mình chứ?
Cô đơn quá. NHìn khắp căn phòng trang trí lộng lẫy mà lạnh lẽo cô độc chỉ có riêng anh, lòng như tan nát.
NHã Nhược, xin em đấy, anh mệt mỏi quá rồi, không thể chờ đợi nữa. Xin lỗi em, không thể chờ em đến được rồi.
Đầu óc nặng trịch, căn phòng quay cuồng, mắt nhào đi…..
NHững ánh nến mập mờ, rồi đen tối…………..
Tuyệt vọng thật sự, gục xuống bàn…… Nhã NHược mệt mỏi bước vào căn phòng ấy, hơi ngỡ ngàng trước cánh cửa rộng mở, một màn đêm tối trùm lấy căn phòng ấy.
Khẽ với tay bật chiếc công tắc đã quen thuộc, chợt có cái gì vỡ tung trước khung cảnh này đây.
Chiếc bánh kem với những ngọn nến cháy hết.
Cả căn phòng với dây kim tuyến, bóng bay, cả một chiếc băng rôn đỏ với dòng chữ lớn nổi bật: “ làm vợ anh nhé”. Nét cắt vụng về chứng tỏ anh đã tự tay cắt lấy.
Tự dưng muốn khóc quá. Nước mắt không hiểu là vì vui hay vì hổi hận trào ra.
Dennis của cô, với gương mặt bơ sữa, mệt mỏi gục trên bàn, ngủ thật say, tay còn nắm chặt thứ gì đó.
Bàn tay vuốt nhẹ lên má anh, run rẩy.
Ấm áp, bình yên làm sao khi được nhìn thấy anh lúc này. Giá như, cuộc sống này chỉ có những giây phút như khoảnh khắc này đây. Được ở bên anh, ngắm anh ngủ, ngây thơ, đáng yêu vô cùng. Sẽ không có chút biến cố nào, không một ai có thể ngăn trở họ nữa. Nhưng dường như anh đã quá mệt mỏi rồi….
Nhã NHược khẽ gỡ những ngón tay đang bấu chặt của anh, khó khăn cầm lên chiếc hôp đen lên.
Dù đã biết trong đó chứa cái gì, nhưng vẫn run lên khi thấy 1 chiếc nhẫn đính những hạt lóng lánh, một cảm giác hạnh phúc xen lên. Anh, đã định trao cho cô thứ này đây sao?
Vui lắm, hạnh phúc lắm
Đây là ngày mà cô mong đợi, được anh cầu hôn, để muôn đời gắn bó bên nhau.
MUốn chạy ra ngoài mà hét to lên. Muốn tuyên bố với cả thế giới rằng cô cũng yêu và muốn làm vợ anh.
Đưa tay lên cố ngăn không cho mình khóc to, nhưng những giọt nước mắt hnạh phúc vẫn trào ra. Tự dưng thấy mình thật trẻ con khi vừa khóc vừa cười một mình, ngốc nghếch trước anh say ngủ.
Bị tiếng khóc làm tỉnh dấc, Dennis ngẩng đầu lên, hơi ngơ ngẩn khi thẩy cô khóc cười trước hộp nhẫn.
NHƯợc NHược của anh, đang khóc, đang cười thật hạnh phúc. Cô, đã tưởng sẽ không đến nhưng giờ lại có mặt ở đây bên anh, đang cười vì anh đấy sao?
Con tim khô héo, tuyệt vọng tựa như thêm mầm sức sống, lại thêm lần nữa nuôi trong mình một hi vọng.
-Em đã đến…
Câu nói phát ra tựa như một tia sáng cuối cùng phát lên, thở phào nhẹ nhõm.
NHã Nhược ngước đôi mắt ướt đẫm lên nhìn anh, oà khóc to hơn.
Dennis cúi đầu thật thấp, nói khẽ:
-Anh đã tưởng em sẽ không đến.
-Em xin lỗi, Hạ Âu bị…….
Cái tên này đánh thức lại bào ghen tuông tủi hờn trong anh. LẠi là anh ta, lại thêm 1 lần nữa xen vào giữa họ.
Dennis đứng bật dậy, bịt lấy tai mình hét lên:
-Hạ Âu, Hạ Âu, anh không muốn nghe cái tên ấy thêm 1 lần nữa. Em, có thể nghĩ đến cảm giác của anh một lần không?
-Den… -CỨ cho là anh ích kỉ đi, độc đoán đi. Anh xấu xa cũng được. NHưng có biết rằng anh rất đau khi thấy ở bên chăm sóc hắn. 2 tuần nay, em chỉ biết đến anh ta.Thậm chí không gọi cho anh, không gặp anh 1 lần. 2tuần nay, có biết anh phải cố gắng kiềm chế bản thân, an ủi mình như 1 thằng ngốc răng em chỉ vì trách nhiệm với hắn ta. NHưng đến cuối cùng, khi tôi vứt cả tự trọng cầu xin em đến đây, cố gắng để tạo ra một buổi cầu hôn lãng mạn nhất cho em thì em đang ở bên hắn ta. Em nói đi, tôi đáng đời lắm phải không?
BỜ vai nhỏ bé bị Ϧóþ chặt, run lên. Oà khóc run rẩy vì đau, vì hoảng sợ:
-Em xin lỗi! Chỉ tại em cả.
Con tim lại mềm yếu trước những giọt nước mắt ấy, lại muốn cho cả mình và cô 1 hi vọng. anh nhìn thẳng vào khuôn mặt ấy:
-Lấy anh được không? Cơ thể bất giác run lên vì câu hỏi ấy. Đây, vốn chẳng phải là câu hỏi cô mong chờ bấy lâu nay, để khi nhận được nó sẽ ngay lập tức mà ưng thuận đó hay sao? Thế nhưng, giây phút này đây, lại thấy 1 gương mặt ai đó trong cơn sốt cao mê man bất tỉnh, hiện lên mờ nhạt, lởn vởn trong trí óc.
Nhã NHược khổ sở lên tiếng:
-Em rất muốn đồng ý nhưng…
-Đồng ý lấy anh, có hay không?
Ánh mắt ấy, chỉ còn mang trong nó 1 chút hi vọng cuối cùng, yếu đuối, bất lực nhìn cô van nài câu trả lời:
-Hạ ÂU, anh ấy sắp phải mổ rồi, em phải ở bên cạnh anh ấy để…
Bất giác bàn tay Ϧóþ chặt vai cô buông thõng xuống, chút ánh sáng cuối cùng tắt ngấm trong ánh mắt ấy.
Dennis khổ sở hét lên:
-Vậy nếu anh ta muôn đời không tỉnh lại thì cô cũng sẽ ở bên hắn ta cả đời chứ gì?
-KHông! Anh ấy sẽ tỉnh lại mà, xin anh đấy, anh ấy sẽ tỉnh lại mà.
Con người nhỏ bé kia bỗng chốc hoảng sợ trước dự báo chẳng lành, một khả năng mà cả trong giấc ngủ cũng sợ phải gặp, Nhã NHược khuỵ xuống quỳ dưới chân anh, oà khóc, cố lắc ra khỏi đầu ý nghĩ kinh khủng đó.
NHìn thấy cô như vậy tự dưng không còn đủ sức mắng mỏ cô nữa.
Sống mũi cay sộc lên mắt. HÌnh như có cái gì ươn ướt sắp trào ra rồi.
Dennis cố ngẩng đầu lên thật cao, ngăn khhông cho dòng nước yếu đuối kia chảy xuống, nói ngắt quãng:
-Tại sao hai người lại lôi tôi ra mà đùa giỡn như vậy chứ?
Nói xong câu này thì nguồn sinh lực cuối cùng đã mất hết, trời đất tự dưng cũng quay cuồng theo. Gương mặt cô cũng nhoà đi, ngã xuống.
-Dennis…………………..
Tiếng kêu thất thanh vang lên trước 1 dáng hình vừa sụp đổ, 1 dòng nước yếu đuối đã không bị ngăn cản nữa, chảy trên gương mặt bơ sữa đang nhắm nghiền.
Thật sự là mệt mỏi lắm rồi. ***
Nhã NHược ngồi thật lâu ngắm anh ngủ say, bàn tay lại vô thức lên gò má ấy, bờ môi hồng đào ấy.
Anh, mới chỉ vài ngày không gặp thôi, sao lại gầy đến vậy?
Từ lúc nào, Dennis của cô, lại luôn nhíu lông mày lại, co rúm người khắc khổ cả trong cơn mơ? Từ lúc nào, lại không thể nhìn thấy dáng anh ngủ bình thản, ngây thơ?
Cứ cho anh 1 hi vọng, rồi lại tàn nhẫn dập tắt nó, chẳng phải là cô đấy sao?
Đật lên môi anh một nụ hôn nhẹ, một cơn run chạy khắp sống lưng, bờ môi anh lạnh buốt, thiếu sức sống.
Với tay bật đèn lên, Nắn nót viết cho anh quyết định của bản thân…………..
***
Dennis tỉnh dậy, đầu hơi đau và chóng mặt. 1 cảm giác bỡ ngỡ trội lên khi nhận ra bản thân đang nằm trên giường với 1 chiếckhăn lạnh trên ttrán.
Trong đầu mang máng nhớ rằng mình đang ngồi chờ cô ấy về, rồi sau đó thì uống rượu thật nhiều, rồi nói gì đó với cô….
Đau đầu quá, chẳng thể nào nhớ nổi nữa, trong óc chỉ lập lờ hình dáng một thân hình bé nhỏ đỡ anh vào giường và một bờ môi ấm áp, nhưng mặn chát.
LIệu đó có phải là cơn mơ không, thì lại không dám chắc chắn?
NHưng không, bên cạnh gối là một phong thư mà chỉ nhìn nét chữ bên ngoài là có thể đoán ra.
Không để ý tới đầu đang đau như dần, Dennis vội vã mở nó ra, chỉ mong không phải đọc những lời giã biệt.
“ Gửi ngừoi tôi yêu nhất trên đời!
Dennis, có biết em yêu anh vì điều gì không? Là vì anh luôn ngây thơ, trong sáng. Anh không bon chen, không bao giờ quan tâm quá khứ của em, ngừoi cha tù tội của em. Ở bên anh, luôn là anh cho em cảm giác chở che. Ở bên anh, luôn được cừoi vui, an bình. Thế nhưng, từ khi quen và yêu em, anh lại luôn phải mệt mỏi, phải chịu đựng,hi sinh. Có lẽ, ngay từ khi quyết định yêu anh, đã là một sai lầm lớn rồi.
NHìn anh ngủ lúc này đây, em cảm thấy hối hận vô cùng. Giá như…
Nhưng sẽ chẳng có giá như nào nữa. EM không muốn tiếp tục làm anh đau khổ nữa. NHưng có lẽ sẽ thật khó.
Vì vậy, hãy để sai lầm ấy tiếp tục đi, được không? Ý em là ^_* …mình lấy nhau nhé.
Cứ cho là đau khổ, là lầm lỗi thì hãy để em cùng anh chịu đựng. Em muốn mặc áo cưới cùng anh vào lễ đường càng sớm càng tốt. Đồng ý nhé?
TB: yêu anh nhiều, chồng yêu”
Đã bảo là cái gì càng hi vọng nhiều càng thất vọng lớn, vì vậy lòng đã cố không nuôi hi vọng, vậy nên não đã phải mất vài phút mới định thần được những gì mới được đọc.
Ngơ ngẩn một hồi, bất chợt anh nhảy cẫng lên, quên mất cả cơn đau, và mình còn đang ỏ trên giường.
Hạnh phúc nhất là lúc này đây chăng? CÔ đã đồng ý làm vợ anh, cùng anh sống trọn đời. Không phải là mơ? Là sự thật đấy.
Cần chi buổi cầu hôn lãng mạn, cần chi hứa trọn đời mang hạnh phúc cho nhau. CHỉ cần là cô làm vợ anh, thì dẫu có gian khổ, vẫn có thể chịu được cơ mà.
Cứ thế, chàng thanh niên ấy nhảy tung tăng trên chiếc giường, miệng hò reo không ngớt như một đứa trẻ.
Nhã Nhược đứng đó ngắm nhìn anh ngây thơ, tự nhủ rằng mình đã quyết định đúng.
Mãi một hồi sau, Dennis mới nhận ra sự có mặt của cô từ lúc nào, bước chân ngay lập tức sững lại.
NHư một đứa trẻ bị bắt quả tang, anh cúi đầu thật thấp, gương mặt đỏ lên,, ngượng ngùng.
CÔ cố ngăn không cho mình bật cừoi thật to trước nét đáng yêu ấy, nhưng vẫn không ngăn được cái cười mỉm: -Anh có cần vui đến vậy không hả?
Bất chợt bờ môi không hiểu sao lại nói không được nữa, vì bị ai đó ngăn cản bằng nụ hôn cuồng nhiệt.
Bất giác tim lại lỗi đi mấy nhịp, run rẩy trong vòng tay anh.
Vài phút sau, kẻ vừa ăn trộm đó mới buông cô ra, hơi thở đứt quãng, mặt nóng bừng:
-Cần..cần chứ. Em biết là chỉ cần có em, anh sẵn sàng làm mọi thứ cơ mà.
Giây phút ấy, là cả thế giới ngưng lại. Nhã NHược dựa đầu vào Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc ấy, cố nói thật khẽ:
-Em biết.
An bình nhất là đây, hạnh phúc là đây, khi mà hai kẻ ấy, đã quyết định gắn bó với nhau trọn cuộc đời! Nhã Nhược đi ngơ ngẩn trong hành lang bệnh viện, trong lòng rối bời.
Phải nói sao với anh và Hạ Thanh đây? LIệu anh tỉnh lại, có trách cô không? MỘt kẻ đã được anh hi sinh thật nhiều, lại nhân lúc anh bất tỉnh mà đi kết hôn với kẻ khác.
Có độc ác quá không? Có tàn nhẫn quá không với anh?
Còn Hạ Thanh? Có thể nào tha thứ cho 1 kẻ như cô?
-Chị Nhã NHược!
-CHị Nhã Nhược!
PHải gọi mấy lần mới thấy gương mặt ấy ngẩng lên nhìn mình, Hạ Thanh lo lắng hỏi:
-Chị không sao đấy chứ?
NHìn thấy gương mặt điểm những nét thân quen của kẻ mình đã nhớ nhung 3năm trời, bất giác lòng NHã Nhược run lên, luống cuống:
-KHông….không…
-Bác sĩ đã sắp đặt lịch mổ rồi, ngày mai…
Ngày mai sao? Sao lại nhanh đến vậy? Mai là đám cứoi của cô và Dennis cơ mà.
Cô, sẽ không được nhìn thấy anh lúc anh tỉnh dậy hay sao? Hay, lỡ như………
Câm lặng, bước chân lại vô thức quay đi..
-Chị Nhã Nhược!
Khựng lại, ánh mắt ngước về phía Hạ Thanh, long lanh:
-Ngày mai, chúc chị hạnh phúc.
cái gì đó vỡ oà ra. Đã phải khổ sở tìm ra cách để nói sự thật này ra, vậy mà giờ lại không cần nữa rồi.
Tim lại run lên bần bật, giọng Nhã Nhược lắp bắp đứt quãng:
-Em…em biết rồi sao?
-Chị định giấu em?
-KHông có! CHị…
-Dennis là một ngừoi tốt, anh ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho chị. Còn anh em, chỉ là quá khứ thôi. Hơn nữa, qua ngày mai, rất có thể sẽ…..
Tự dưng, nước mắt trào ra, nghẹn lời. Một cái gì đó, vốn đã ngăn không cho mình nghĩ tới, giờ lại phải nói ra.
-SẼ không tỉnh lại nữa. Vì vậy, có quyền gì ngăn cản hạnh phúc của chị chứ….
Câu nói này tuyệt nhiên không mang hàm ý trách móc.
NHưng lại làm một ai đó khổ sở vô cùng:
-Không, Hạ Thanh, chị xin em, anh ấy sẽ tỉnh lại. CHị xin em mà.
-Dĩ nhiên rồi, anh em dĩ nhiên sẽ tỉnh lại. Vì thế chị lấy Dennis, sẽ là một sự giải thoát cho anh ấy, để có thể sống tiếp. Vì thế, hãy sống hạnh phúc vào nhé.
Hạ Thanh vội vã quay lưng đi, cố không để kẻ kia thấy mình đang khóc.
Anh, cuối cùng em cũng đã làm được như anh rồi. CÓ thể cao thượng mà buông tha cho chị ấy.
Hãy cầu chúc cho họ hạnh phúc nhé.
Sau lưng, phía cuối hành lang, một ngừoi nhỏ bé ôm lấy đầu gối, vục mặt khóc nức nở. ***
Tung tăng trên tay bó hoa hồng đỏ thắm, Dennis vội vã chạy vào bệnh viện.
Người ta bảo trước ngày cứoi cô dâu, chú rể không nên gặp nhau. Thế nhưng lòng lại không thể chịu nổi nữa, bất chấp tất cả chạy đến đây, hi vọng nhìn thấy gương mặt thân quen ấy.
NHưng chợt bước chân khựng lại, vì nhận ra tiếng khóc của một ai đó, đã gắn chặt trong tim từ lâu.
Nhã Nhược của anh, sao lại như thế này?
Anh quỳ xuống bên cạnh cô, ôm lấy cơ thể nhỏ bé, đang co rúm ấy vào lòng, âu yếm:
-Có chuyện gì sao?
-Hạ Âu, ngày mai sẽ mổ. Có thể sẽ không tỉnh lại nữa…
Thì ra, là vì lo sợ mất anh ta. Lòng tự dưng lại thấy thương hại cho cả cô và Hạ Âu. Nếu hắn ta không tỉnh lại, liệu cô có hạnh phúc ở bên anh không? Dù sao, kẻ ấy cũng thật đáng thương, vì đã là ngừoi thất bại trong cuộc chiến dành tình yêu này.
Có lẽ, nên cho hắn 1 cơ hội.
Anh cúi đầu thật thấp, nói sẽ:
-Anh hoãn ngày cứoi lại nhé?
NHưng bất chợt con ngừoi mềm yếu kia lắc đầu thật mạnh trong lòng anh, vẫn nức nở:
-KHông cần, cứ để thế này một lúc là ổn thôi.
Dennis siết chặt vòng tay của mình , nhẹ nhàng đặt lên mái tóc bồng bềnh một nụ hôn, bình yên…..
***
0h sáng…
Một dáng hình lách bé nhỏ lách vào cánh cửa khép hờ, ngồi lặng im một lúc lâu ngăm kẻ đang say ngủ trên giường bệnh viện.
-Anh, ngày mai em sẽ kết hôn cùng Dennis. Em xin lỗi vì đã không thực hiện được lời hứa cùng anh sống trọn đời. Nhưng ngừoi em yêu là Dennis…
Câm lặng
-Ngày mai, anh sẽ phải lên bàn mổ rồi. Dù không có em bên cạnh anh cũng phải mạnh mẽ lên đấy nhé. Phải tỉnh lại mà nhìn em sống hạnh phúc nhé.
Lặng im
-Tạm biệt anh.
Giọt nước mắt cuối cùng rơi trên tay kẻ kia, nóng hổi.
Lặng im nhìn cô nói những lời giã biệt với Hạ Âu, Dennis cảm thấy đau nhói.
Lẽ ra, phải vui vì chỉ vài giờ nữa thôi, cô sẽ thuộc về anh mãi mãi, thế nhưng tại sao lại cảm thấy khó chịu thế này.
Anh đưa đôi mắt bất lực về phía Hạ Âu:
-Tôi có phải đã thật sự chiến thắng? Chương 19 đám cưới(Tt)
7ham
LỄ đường hôm nay rất đông đảo, không phải bởi khách mời, mà là đầy đủ phóng viên các báo và các fan. Ai ai cũng muốn chứng kiến thần tượng của mình trong ngày quan trọng nhất. Việc Dennis lấy Nhã Nhược dù diễn ra gấp gáp, nhưng cũng đủ Gi*t đi bao hi vọng của các fan nữ cuồng nhiệt.
Còn đối với các nhà báo, đây lại là cơ hội cho những trang nhất ngày mai. Một cơ hội béo bở không thể bỏ qua.
Thánh đường trang nghiêm, chuẩn bị gắn kết hai con người ấy!
7h5’am
Một kẻ nằm bất động trên giường bệnh chờ đợi ca mổ.
Hạ Thanh nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo kia, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.
Thì thào
-“ Anh phải cố lên nhé, phải thành công trong ca mổ này đấy”
-“Em sẽ giận anh suốt đời nếu anh không tỉnh dậy đấy. Vì vậy, hãy vì em anh nhé”
-“Hôm nay chị ấy sẽ làm đám cưới rồi, anh còn phải tỉnh dậy sớm để chị ấy có thể yên tâm mà sống hạnh phúc chứ. CHị ấy đã rất lo lắng cho anh đấy”
7h 15’
Dennis tựa mình vào cửa, lặng lẽ ngắm nhìn Nhã Nhược trong phòng cô dâu.
Cô dâu bé nhỏ của anh, hôm nay xinh quá. Cả đêm qua đã cố tưởng tượng ra cô trong tà áo cưới sẽ ra sao, vì thế mà cả đêm không ngủ được. Chỉ cần nghĩ tới ngày mai, sẽ được khoác tay cô nguyện thề trọn đời là con tim lại run lên sung sướng. Nhưng hình như, vẫn gợn lên một mũi gai. Hạ Âu……..
Nhã Nhược của anh hôm nay lung linh trong tà áo cưới trắng muốt.
Những lớp vải voan mềm mại khẽ rủ xuống, tựa như 1 nàng công chúa cổ tích, đẹp tuyệt trần.
NHưng gương mặt kia, lại mang chút buồn phảng phất.
Chẳng phải sao, đây là ngày mà cô mong đợi nhất. Được cùng người cô yêu, Dennis vào lễ đường? Chẳng phải sao, chính cô đã tự nguyện đến bên anh, tự nguyện yêu anh.
Vài phút nữa thôi, sẽ chẳng còn điều gì có thể ngăn cách hai người nữa.
Vậy mà tại sao lòng lại không hề có thứ cảm giác hạnh phúc, hồi hộp của cô dâu sắp cưới.
Bàn tay Nhã Nhược không ngừng mân mê chiếc điện thoại di động, mắt dán chặt vào nó, chỉ mong chờ một hồi chuông từ bệnh viện. Hôm nay, Hạ Âu sẽ tiến hành ca mổ, vậy mà, kẻ ích kỉ là cô đây, lại ngồi đây cho người người chúc tụng, lo cho hạnh phúc nhỏ bé của bản thân.
Lỡ như, anh tỉnh lại mà không có cô bên cạnh thì sao. Hay lỡ như, anh sẽ ra đi mãi mãi để cô muôn đời phải hối hận khi không ở bên cạnh những phút giây cuối cùng.
Càng ngày, những bóng đen ௱ôЛƓ lung chiếm lấy não cô, làm cơ thể yếu đuối run rẩy sợ hãi.
NHìn cô dâu bé bỏng của mình, trong lòng Dennis chợt thấy đau nhói. Nhã Nhược của anh, mặc kệ cho mọi người chúc tụng, mặc kệ kẻ làm đầu, kẻ trang điểm cừoi đùa. Vẫn gương mặt buồn bã, lo âu. Nhìn bàn tay mân mê chiếc điện thoại ấy, nhìn đôi mắt sưng mọng lên, phờ phạc, dù được lớp phấn che đi, vẫn để lộ ra dấu hiệu của một đêm thức trắng và khóc nhiều.
Tại sao? ĐẾn cuối cùng, hình ảnh Hạ Âu vẫn băm lấy họ, cả trong cái ngày trọng đại nhất đời anh, hình ảnh ấy vẫn ám ảnh.
HÔm nay, cô sẽ thuộc về anh. Và mai sau cũng vậy…
Thế nhưng, nếu anh ta ra đi mãi mãi, liệu cô có hạnh phúc ở bên anh hay chăng?
Bàn tay vô thức không hiểu từ lúc nào đã nắm lại thật chặt.
Một giọt nước mắt long lanh từ khoé mắt ai kia chợt rơi xuống, lân trên chiếc vỏ điện thoại…………
Tim nhói lên, giọt nước mắt ấy, đã phá vỡ tất cả rồi.
Anh thẫn thờ trở về phòng chú rể, cố ngăn cho mình khóc thật to, nắn nót viết những dòng cuối cùng cho ngừoi con gái ấy………
“ Cô dâu bé bỏng của anh………..” KHẽ đưa tay lên chùi giọt nước mắt sắp trào xuống, Nhã Nhược ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mặt.
-Mẹ!
-Nhã nHược! Mẹ muốn hỏi con một câu cuối cùng! Con quyết định lấy Dennis thật ư?
- MẸ, con đã nói với mẹ rồi mà? NHã Nhược khổ sở không dám khẳng định
-Sẽ không hối hận?
-Mẹ!
Bà Âu đau khổ ôm lấy đứa con gái yếu đuối đang oà lên khóc nức nở, dỗ dành.
-Mẹ đã nghe hết mọi chuyện rồi. Hạ Âu đã hi sinh quá nhiều vì con. Chuyện cậu ấy rời bỏ con là lỗi của cha con. Dù ông ấy đã đi xa, thế nhưng chúng ta cũng không thể bắt cậu ấy phải hi sinh thêm nữa.
Ngừoi con gái kia nấc lên, khóc to hơn trong vòng tay mẹ.
-MẸ biết con yêu Dennis, thế nhưng liệu khi con lấy cậu ấy, con có thể có hạnh phúc không? Mẹ không muốn con sống bên Dennis mà lại luôn dằn vặt về một kẻ khác. Điều đó sẽ chỉ gây đau khổ cho cả 3 đứa mà thôi. Dennis cũng sẽ phải mệt mỏi nếu biết được con không hạnh phúc.
-Mẹ! Con phải làm gì bây giờ? Cô ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn mẹ, cầu xin một lời khuyên, một lối thoát cho mình.
-Mẹ không thể giúp con được. NHưng có một câu cuối này mẹ muốn nói cho con.” Không ai có thể sống hạnh phúc trên bất hạnh của kẻ khác”
***
Trên đường phố, một dáng hình bé nhỏ với tà áo cưới trắng tinh bay phấp phới, chạy thật nhanh.
Đợi em anh nhé!Hạ Âu………..
***
Cùng lúc đó tại Cửa sau lễ đường….
Trần Ân mở cánh cửa xe, quay về phía Dennis hỏi lần cuối:
-Cậu có chắc là sẽ ra đi?
Dennis không trả lời, kéo lê chiếc vali quần áo, trên tay là vé máy bay chuẩn pị cho tuần trang mật của hai người. Đôi mắt khẽ ngước lên nhìn căn phòng cô dâu trên tầng hai, trìu mến tựa như đang nhìn cô, thì thào:
“Tạm biệt em, Nhã Nhược”
Rồi quay về phía chiếc xe, cô cúi đầu để Trần Ân không thấy mình đang khóc.
-Đi thôi!
Trần Ân đau khổ tự hỏi bản thân
Đáng lẽ, đã phải rất đau khổ khi người mình yêu đi lấy cô gái đó, thế nhưng lòng dù có chút hờn ghen, vẫn vui vì cuối cùng anh đã tìm được hạnh phúc, sẽ đạt được mơ ước lớn nhất cuộc đời.
Đáng lẽ, phải vui vì anh đã không cứoi kẻ đó, sẽ cùng mình bỏ chạy khỏi chốn này. Có thể vẫn còn một hi vọng mong manh cho tình yêu sai lầm này đây. Thế nhưng, lòng lại đau khổ hơn bất cứ khi nào. Vì nhìn thấy giọt nước mắt của người anh yêu, đang rơi vì một ngừoi khác.Vì biết rằng, để hành động cao thượng. để rời bỏ, kẻ ấy đã phải dằn vặt rất nhiều.
Liệu, Dennis anh yêu, có quên được người đó.
Chiếc xe vụt nhanh trên đường, lao về phía sân bay……….
Một lễ cưới được mong chờ, cả cô dâu và chú rể sẽ đều không xuất hiện……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay