Hi sinh-Nhược NHược, nhìn này Dennis với diễn viên Á CƠ đang cặp bồ với nhau đấy.
Chị bạn ngồi cạnh Nhã Nhược xoè tờ tạp chí điện ảnh với hình ảnh Dennis cùng với 1 diễn viên nữ xinh đẹp ngồi cạnh nhau, cùng đọc kịch bản rất thân mật.
Cô bình thản chẳng thèm liếc mắt đến bức ảnh ấy, vẫn thản nhiên đánh công văn, điềm nhiên như không phải chuyện của mình.
-Này, em thấy họ đẹp đôi à? Trai tài gái sắc. Chà, chị mà là Dennis thì cũng thích Á Cơ đến ૮ɦếƭ mất. Người đâu mà…
Nhã Nhược nhếch mép trước những câu nói bàn tán của những đồng nghiệp. Chẳng phải là cô không ghen đâu, mà vì sáng nay khi có người còn mới kịp giở tờ báo ra, chưa kịp sửng sốt trước bức ảnh thì đã có kẻ chạy tới, giật ngay tờ báo lại, cuống quít “thú tội”:
-Nhược Nhược, em phải tin anh. Anh và Ấ Cơ tuyệt đối không có quan hệ gì cả.
-Nhược Nhược, em không được tin những tờ báo lá cải đó. Anh chỉ yêu mình em thôi.
-NHựoc Nhưoc, em nói gì đi, em giận rồi à. Anh sẽ cho người thu hết chúng lại, Nhược NHựơc.
Dennis thì cứ giải thích, còn cô thì cứ cố tỏ ra lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc, nhưng trong lòng thì muốn cười đến vỡ bụng.
-Nhược Nhược, em không muốn chia tay anh đấy chứ.
Giọng Dennis nghe thật tội nghiệp.
Đến đây thì có ai kia không chịu nổi phải phá lên cười
Ha ha hâh ahhahha.
Dennis mặt ngây ra, khó hiểu. Chắc não đang hỏi tim liệu có phải cô tức giận wá nên thần kinh gặp vấn đề không?
Nhìn mặt anh ngây ngô, khờ khạo cô lại cười thêm một tràng dài, rồi lau nước mắt chọc lại anh:
-Em có nói gì đâu mà. Coi bộ dạng anh lúc này kìa. Ha ha ha.
Thế là trong lòng anh như vỡ ra điều gì. Chợt nhói đau, lòng không hiếu sao lại tự nhiên đau. 1 phần có lẽ vì đã bị cô lừa nhưng có lẽ 1 phần vì thất vọng. Những tuởng cô sẽ ghen, sẽ tức giận, tra hỏi. Đó sẽ là ghen, là yêu thật sự. nếu cô mắng nhiếc, ghen tuông anh sẽ vui hơn nhiều. Nhưng cô vẫn lạnh lùng, bình thản thế thôi... Dennis cúi đầu, hỏi nhỏ, mặt buồn thiu:
-Em không ghen sao?
Có chứ, lúc thoáng nhìn thấy ảnh của anh bên người con gái khác âu yếm yêu thuơng lòng đã thật buồn, như có kim châm vào. Đau lắm. KHông biết đó có phải là ghen là yêu hay không nhưng cứ nghĩ tới bức ảnh ấy là tim lại nhói lên. Anh, là của cô thôi mà.
NHưng chỉ cần thấy dáng anh cuống quít lo lắng cô hiểu nhầm, chỉ cần biết trong tim ai đó có riêng mình cô. Thế là đủ rồi.
Cô lấy tay lau những giọt nước mắt vì cười quá nhiều, guơng mặt đỏ ửng lên, miệng vẫn không ngừng được nụ cười nham hiểm:
-Dĩ nhiên là không ghen rồi.
Ai kia quá thản nhiên, làm ai đó mặt xịu xuống thật nhanh, lòng buồn man mác. Đến lúc tựa như sắp rơi xuống vực thì bị 1 câu nói của ai kia kéo lại:
-Vì em yêu nên sẽ luôn tin anh, mãi mãi.
Yêu, đây là lần đầu cô nói yêu anh. Đã tưởng chỉ anh là cô đơn trên con đường tình ái này thôi, nhưng từ giờ phút này đây, đã cảm thấy có 1 ai đó nắm lấy tay mình bước đi trên con đường ấy.
Vui sướng. Hạnh phúc. Lòng chợt muốn khóc quá đi. Ai đã nói rằng tình yêu là bể khổ thì đích thực người đó chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác như anh lúc này đây.
Mặt Dennis rạng rỡ hẳn ra, miệng nở 1 nụ cười mãn nguyện. NHìn anh ngẩn ngơ cuời cô thấy lòng ấm lại. Cô biết mình đã đúng khi nói ra tình cảm bản thân. Trước kia không biết rằng không che giấu nó nữa chính là mang lại hạnh phúc cho hai người đến nhường này.
Cô yêu anh. Anh yêu cô. HỌ là của nhau. * *
Hôm nay cô và Dennis hẹn nhau cùng đi xem phim, kể từ lúc yêu nhau đến giờ đây là lần hẹn hò đầu tiên chính thức của họ. Cứ nghĩ tới cảnh được ở bên cạnh anh là Nhã Nhược lại cảm thấy run lên, hồi hộp như lần đầu yêu đương vậy. Dennis thì còn nóng lòng hơn nữa, từ sáng tới giờ cứ 15phút là anh lại gọi điện nhắc cô buổi hẹn hôm nay vậy. Nghe giọng anh trong điện thoại, lòng chợt ấm lại, vui sướng hạnh phúc vô bờ. ĐẾn nỗi mà không thấy anh gọi điện lại cảm thấy nhớ nhung vô cùng dù cách đó vài phút đã được nghe giọng anh trong trẻo, ngây thơ. Thật là yêu anh cô đã trở nên biến thái quá nhiều. Một cảm giác hạnh phúc kì lạ lan toả, chưa bao giờ xuất hiện trong lòng cô, kể cả khi yêu và ở bên Hạ Âu trước kia, chắc chắn rằng Đậu Đầu ngày ấy cũng không có thứ cảm giác này….Yêu là hạnh phúc đến vậy sao?
Ở bên Dennis cô cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc bình an. Ở bên anh cô không cần che giấu, không cần suy nghĩ, lo lắng, sợ hãi. Ở bên anh, cô luôn thoải mái, không phải đau khổ hay cảm thấy lạc lõng trong tình yêu. CÒn đối với Hạ Âu, tình yêu ấy lại khác biệt….
Nhã Nhược chợt vỗ nhẹ vào đầu mình, tại sao lại so sánh quá khứ với hiện tại cơ chứ? Dẫu cho quá khứ có tốt đẹp hơn hay xấu xa hơn thì hãy để hiện tại chiếm lĩnh quá khứ. Tình yêu, suy cho cùng không nên so sánh. Tiếng chuông điện thoại vang lên làm tim cô nhảy lên vui sướng. Bài nhạc chuông này là của Dennis cài cho cô, 1 bài hát cực kì dễ thương do chính anh sáng tác, và hát chỉ riêng cho cô nghe. Giọng hát trong sáng, ngọt ngào.
Cô vội vàng bật máy điện thoại lên, cố tỏ ra thật lạnh lùng nhưng cững không giấu đuợc hạnh phúc yêu thương:
-Đã bảo là nhớ rồi cơ mà.
-Alô? Không phải giọng anh, chẳng hiểu sao cô lại vội vã đến mức không kịp nhìn tên người gọi nhỉ.
Lòng có chút ngại ngùng và thất vọng. Cô cố lấy lại giọng bình thản :
-Xin lỗi, tôi nhầm nguời. Anh là ai?
-Cô Âu, tôi là quản lý của Dennis. Chúng ta gặp nhau được chứ. Tôi có chuyện muốn nói chuyện với cô. Chuyện này rất quan trọng.
-Được. Gặp ở đâu?
CÔ tạm biệt người quản lý của anh, lòng tự dưng có chút bất an.
Cô đến nơi đã thấy quản lý của Dennis đứng ngắm 1 bức ảnh lớn của Dennis treo trên tường, mái tóc anh ta màu đỏ rực rỡ, mặt suy tư.
Nhận thấy Nhã Nhược tới nhưng anh ta không nhìn cô, mắt vẫn chăm chú vào bức ảnh. CÔ tiến lại gần, khoanh tay im lặng ngắm Dennis trong hình miệng cười thật tười như đang ở bên cô thật gần vậy.
-CÔ cũng thấy cậu ấy có triển vọng thành ngôi sao lớn đúng không?
Nhã Nhược nhận ra giọng anh ta có chút khác lạ, không trả lời lại câu hỏi ấy:
-Anh muốn nói chuyện gì?
-Tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng Dennis là 1 tài năng nhiều triển vọng. Trong tương lai có thể cậu ấy sẽ vuơn tới những đỉnh rất cao. Có thể còn … -Anh tóm lại muốn nói gì? Nhã Nhược ngắt lời anh ta, lòng có chút bực bội.
-Tôi không muốn xen vào chuyện tình cảm của hai người, cũng không có quyền, không đủ khả năng làm việc đó. Dennis rất yêu cô, cô biết không?
-……
-Tôi chỉ mong cô hãy giúp tôi kiềm chế tình cảm của mình và của Dennis, đừng để nó ảnh hưởng đến sự nghiệp của Den.
-….
- Cô có biết lúc chia tay cô, Den đã khổ sở đến mức nào không, chỉ vì tâm trạng không tốt mà Den đã bỏ hợp đồng với 1 nhà sản xuất lớn để chạy đi tìm cô. Cô chắc cũng không muốn tài năng của Den bị phí phạm chứ?
Là vì tìm cô sao? Chính là đêm đó, anh đã bỏ hợp đồng để chạy đi tìm cô, cầu xin cô quay lại. Sao anh không nói cho cô biết chứ? Phải chăng cô qúa vô tâm rồi.
-Tôi sẽ không bắt cô chia tay với Den vì biết thiếu cô, Den sẽ không thể chịu nổi. Nhưng hi vọng cô sẽ làm động lực cho Den tập trung vào sự nghiệp. Và cũng hi vọng hai người có thể che giấu mối quan hệ này cho đến khi Den thực sự thích hợp. Hi vọng cô hiểu. Den chỉ là một ca sĩ mới nổi, nên tôi không muốn cậu ấy bị dính vào scandal tình ái. Hai người, cô biết đấy…-
-Tôi hiểu ý anh nói gì rồi.
ĐÍch thực cái anh ta nói chính là ở thân phận của hai người. Cô chỉ là một nhân viên quèn, con của một kẻ tham nhũng, vì sợ tội nên lên cơn đau mà ૮ɦếƭ. Cô chỉ là một kẻ nghèo nàn, không có điểm gì xuất chúng. CÒn anh thì khác, anh có cả tương lai rộng mở. Anh không thể để bị xoi mói khi yêu 1 kẻ như cô.
Họ không xứng đôi trong mắt mọi người. Không phải cô chưa từng nghĩ đến trước trường hợp này. Chỉ là vì quá yêu anh nên không dám nghĩ tới hay liều mạng xông vào tình trường, mà bỏ qua mọi khó khăn. Nhưng như thế có lẽ là quá ích kỉ?
Người quản lý hơi ngỡ ngàng trước dáng vẻ bình thản của cô. Những tưởng cô sẽ tức giận, hay theo kiểu vô sỉ, quyết tâm công khai chuyện tình cảm để lấy danh hão. Nhưng cô gái này, đích thực là đăc biệt.
-Cô Âu quả thật là rất thông minh. Chẳng trách Den lại yêu cô đến mức ấy.
-Chuyện anh muốn nói chỉ có vậy?
-À…vâng.
-Vậy thì tạm biệt. Anh yên tâm. Tôi và Den sẽ cố giữ bí mật chuyện tình cảm này. Chào anh.
Nhã Nhược quay đầu bước đi.
-Cô Âu!
Bước chân khựng lại khi nghe tiếng gọi nhưng không quay đầu lại.
-Tôi chỉ có câu này thôi. Mong cô đừng rời xa Den. Cậu ấy rất yêu cô.
Người con gái ấy lại lẳng lặng bước đi, không quay lại nhìn anh ta lấy 1 lần. Nước mắt ở đâu lại chảy xuống. Vì vui khi biết Den thật sự yêu cô rất nhiều nhưng lại tủi thân khi biết cô vốn không xứng ở bên anh * *
Người con trai với mái tóc hung đỏ nhìn dáng cô bước đi, chân khuỵ xuống, dựa đầu vào bức hình của Den, khóc như 1 đứa trẻ.
Tại sao? Lại là cô gái ấy, mà không phải là anh?
Đã biết mình có thứ tình cảm khác biệt với Den nhưng lại cũng tự biết nó sẽ không bao giờ đựoc Den và thế giới này chấp nhận. Không dám nói ra, thật sự rất khó chịu. Nhưng thà vậy còn hơn để Den xa lánh mình, nhìn mình với ánh mắt khinh rẻ, một kẻ bệnh hoạn, biến thái.
Nhìn anh đau khổ sở vì cô gái ấy, lòng rất đau, rất muốn lao đến kẻ kia mà ђàภђ ђạ cô ta khi đã làm người mình yêu nhất. Nhưng giờ lại thấy hạnh phúc. Vì nhìn vào mắt người con gái đó, anh thấy 1 tình yêu bao la dành cho Dennis.
Tình yêu luôn cần có sự hi sinh. Chương 16 Hi sinh (tt)
Nhã Nhược không hiểu sao lại chẳng trở về công ty mà bước chân như một thói quen lại đưa cô đến công viên nơi lần đầu Nhã Nhược và Dennis cùng đi chơi với nhau. Nơi ấy, cô đã ςướק đi nụ hôn đầu của anh, cố nhiên lúc ấy không hề có ý định hôn anh, mà chỉ là hôn 1 kẻ thế thân. Nhưng giờ đây, người ấy đã trở thành người quan trọng nhất trong tim cô, vậy nên thật sự bây giờ cô rất khó xử.
Quản lý của anh nói đúng, họ không xứng đôi, cô chỉ là vật cản trên bước đường thăng tiến của anh mà thôi. Chắc chắn các fan, các nhà đầu tư sẽ quay lưng lại với anh nếu họ biết anh yêu 1 đứa con của tội phạm. tương lai của anh. Không thể bị huỷ hoại được.
Nhưng che giấu tình yêu của miình, với cô và anh đều là sự bất công. Tại sao? Anh không phải là một kẻ bình thường như mọi người khác, giá như cô không phải là một kẻ bất tài vô dụng, không thể bảo vệ tình yêu như bao người khác.
Cô thật sự đã bất lực mất rồi.
NHững giọt nước mắt tủi thân lại rơi xuống. CÔ cứ ngồi yên trên ghế đá, lặng lẽ khóc, lặng lẽ ngắm nhìn và suy nghĩ vẩn vơ.
Đã quá giờ hẹn 1 tiếng đồng hồ rồi mà cô vẫn chưa về, Dennis ngồi chờ cô mà ruột nóng như lửa đốt. Ở nhà, ở công ty cũng chẳng thấy cô đâu. Thậm chí đến cả bệnh viện cũng đã gọi rồi.Gọi điện cho cô thì không liên lạc được, hỏi thăm tất cả những người bạn của cô mà anh biết đều không được. Duy chỉ có một người duy nhất anh chưa gọi- Hạ Âu. NHã Nhược của anh, chắc chắn không vì kẻ đó mà lỡ hẹn với anh đâu? Lòng tự mình an ủi, nhưng tuyệt nhiên đã mất chút lòng tin vốn có.
Lúc đầu đã giận dỗi vì cô sai hẹn, Chắc mẩm trong lòng là sẽ mắng cho cô 1 trận nhưng khi thấy thời gian trôi qua mà hình bóng Nhã Nhược chưa xuất hiện, lòng tự dưng bất an quá. Lỡ như….
Cứ ngồi thêm một lúc nữa chắc anh điên mất, bó hoa hồng đỏ thắm giành để tặng cô giờ cũng bị cơn nóng ruột vò nát. Chẳng lẽ anh chỉ có thể ngồi chờ thôi sao?
Nhã Nhược, em ở đâu? Lại thêm 1 tiếng nữa, lần này thì đích thực không chịu nổi nữa, Dennis bấm số gọi cho Hạ Âu. HỪ. Dù cho anh ta có khinh rẻ mình đến thế nào đi chăng nữa, dù có bị lăng nhục thì cũng mặc. Chỉ cần Nhược Nhược của anh an toàn là đủ rồi.
-Tút………………….tút……………..
Từng hồi chuông dài vang lên, khô khốc như thiêu như đốt lấy tim Dennis.
Lòng đột nhiên lại liên tuởng đến cô. Hai nguời ấy, không phải đang ở cạnh nhau đấy chứ. Cô, sẽ không làm anh thêm 1 lần nữa thất vọng chứ?
Và rồi, Dennis như một kẻ điên loạn, lao vào màn đêm chạy đi tìm lấy nguồn sáng cuối cùng.
Hạ Âu đi lang thang trong công viên, buớc chân không xác định đựoc điểm đích, chỉ đi như một kẻ mộng du trong cơn ưu phiền đi tìm nguồn vui khác. Bất chợt nhìn thấy hình dáng quen thuộc trong tim đang ngồi cô đơn, lạc lõng một mình, những giọt nước mắt trong suốt, sáng lấp lánh lăn trên gò má bầu bĩnh của cô.
Đậu Đậu, em đang khóc sao? Tại sao lại như vậy, đã nói là nếu anh buông tha cho em thì em sẽ sống hạnh phúc cơ mà?
Lòng phân vân không biết nên tảng lờ không nhìn thấy hay bước đến bên cô. Chợt sợ rằng nếu lại gần cô, sẽ không kìm nén được cảm xúc, để bị cô xa lánh trọn đời. Nhưng làm sao anh có thể bỏ cô nơi này đau khổ 1 mình cơ chứ. 3 năm qua, anh đã không hoàn thành được lời hứa chăm sóc cô trọn đời, chẳng lẽ bây giờ lại thất hứa nữa sao?
Cứ ngẩn ngơ đứng suy nghĩ, bứơc chân không tiến lùi bước nào, nhưng rồi cô cũng phát hiện ra anh đang ngắm mình. GƯơng mặt bất chợt biến chuyển nhanh chóng, cô vội vàng lau hai hàng nước mắt, cố lấy lại ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào Hạ Âu.
Lòng nhói đau khi thấy cô che giấu cảm xúc với anh. Trước kia, vẫn là anh đoán được mọi chuyện của cô, hiểu rõ cô hơn bản thân mình, nhưng giờ lại không biết cô nghĩ gì, không thể chia sẻ cùng cô nữa rồi.
Hạ Âu bứơc lại phía ghế đá, ngồi xuống bên cạnh cô, cố nở một nụ cuời gượng gạo:
-Sao giờ này em còn ngồi đây? -….Im lặng.
- Em không đựoc khoẻ à?
-…..Lại im lặng
- Em khóc à?
-Hạ Âu, em muốn ngồi một mình, được chứ?
Lòng chua xót, cay đắng nhận ra sự có mặt của mình lại làm cô khó chịu đến vậy.
-Ừ. Nếu em muốn có ai tâm sự thì gọi cho anh nhé.
-…..
Hạ Âu đứng dậy quay lưng định bước đi, bỗng nhiên…
Á………..á………
Tiếng cô kêu lên đau đớn làm anh giật mình quay lại.1 quả bóng chuyền đã va mạnh vào mặt cô.
Nhã NHược ôm lấy mặt đau đớn.
-Đậu Đậu, em không sao chứ?
Cô im lặng không nói gì, chỉ ngồi im lặng ôm mặt, bờ vai rung rung.
Hạ Âu cuống cuồng lên, quên đu cả lời hứa với cô, đau như chính anh bị thương vậy:
-Đậu Đậu, em bị sao rồi?
- Không biết nữa, có cái gì bay vào mắt ấy. Đau lắm.
Anh nhẹ nhàng gỡ bàn tay cô ra, nhìn vào gương mặt đã lấm lem đất cát, trên trán có vài vết xước nhẹ, mắt đỏ hoe không hiểu vì khóc hay vì cát bụi bay vào.
- Chờ đó.
Nhã Nhược ngồi ngẩn ngơ nhìn Hạ Âu chạy đi thật nhanh, chỉ một loáng đã quay về với đống thuốc và khăn bông.
-Ngửa mặt lên.
-hạ Âu, anh không cần phải thế. Em tự làm được mà.
-Ngửa mặt lên.
Giọng anh gắt lên, ra lệnh, hai chân mày lại nhíu lại.
Thế là vẫn như ngày xưa, cô ngoan ngoãn ngồi yên cho anh chăm sóc, thơ ngây, hạnh phúc. Nhưng lại không mang những thứ tình cảm ngày nào nữa rồi.
Đôi mắt đã dịu hẳn đi, thôi không đau cộm nữa. Bàn tay anh đang dùng khăn ướt lau lấy khuôn mặt lấm lem của cô. Chẳng hiểu sao lại không hề phản đối nữa. Lòng bất chợt nhớ đến ngày nào cô theo anh đến lớp, ăn vạ anh. CŨng bàn tay ấm nóng này đây, nhẹ nhàng ve vuốt gò má bầu bĩnh này đây. Cảm giác bình an ngày nào chợt trỗi dậy.
Hạ Âu từ từ chăm chút từng đường nét trên gương mặt kia, cố gắng làm thật chậm, thật nhẹ nhàng. Là vì sợ cô đau hay là không muốn khoảnh khắc này đây, khoảnh khắc được ở bên cô, chạm vào cô, chăm sóc cô được kéo dài mãi mãi.
-Nhược Nhược!
Là tiếng của Dennis, bàn tay đang lau chùi kia chợt khựng lại giữa không trung.
Dennis đứng kia, nhìn hai con người ấy, chăm sóc nhau, nhìn kẻ kia chạm vào gương mặt cô, còn cô, tại sao lại ngồi yên cho hắn ta vuốt ve gò má cơ chứ. Cô, là của anh cơ mà.
Lòng nổi lên cơn ghen kinh khủng. Nhã Nhược chợt cảm thấy rùng mình trước ánh mắt như toé máu ấy, lạnh lùng và tàn nhẫn nhưng lại tuyệt vọng vô cùng. Anh, không phải đã hiểu nhầm đấy chứ?
Cô tách ra khỏi bàn tay Hạ Âu, run run đứng dậy, giọng yếu ớt hẳn đi:
-Anh….
Bốp….Hạ Âu còn chưa kịp định thần thì Dennis đã lao tới. Nắm bàn tay lại thật chặt, Dennis dùng hết sức lực của mình dồn vào cú đấm.
-Dennis…..Nhã Nhược sửng sốt trước mọi chuyện diễn ra vứợt khỏi kiểm soát.
Gương mặt Hạ Âu bị chệch sang 1 bên, khoé miệng bị rách, đang từ từ ruớm máu. Nhưng vẫn để yên tư thế ấy, Hạ Âu, ánh mắt lạnh lùng vô cảm không nhìn Dennis lấy một lần, thẫn thờ như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Dennis gằn giọng, nói thật nhỏ nhưng cay độc:
-Tránh xa cô ấy ra!
Tức thì quay lại nắm chặt tay Nhã Nhược mà kéo đi thật nhanh.
Hạ Âu, dường như vẫn chưa nhận ra cô đã đi rồi, đứng lặng im, đầu vẫn hơi nghiêng nghiêng, máu rỉ ra trên miệng, và ở đâu đó, một giọt nước mắt lạnh buốt lăn xuống.
* - Dennis, thả em ra, đau quá rồi. Anh nghe em giải thích đã được khồng? em và Hạ Âu thực ra chỉ là….
Bất chợt, đôi môi lại bị nụ hôn ૮ưỡɳɠ éρ, bạo lực, chiếm hữu của ai kia ép chặt. Dennis dùng bàn tay cứng rắn của mình, ép thật chặt lấy cơ thể cô, nụ hôn càng ngày càng thêm độc chiếm, cứ như muốn hút cạn sinh lực cô vậy.
Tách …..
Ánh đèn flash sáng lên. Nhã Nhược vội vàng đẩy Dennis ra, hướng về phía luồng sáng kia. KẺ kia nhận ra đã bị phát hiện, phóng xe thật nhanh bỏ chạy, chiếc máy ảnh lủng lẳng bên hông.
“ xin cô hãy giữ bí mật chuyện tình cảm của hai người, vì tương lai của Dennis”.
Câu nói của người quản lý vang lên trong đầu cô.
-Dennis, làm sao bây giờ? Có kẻ đã chụp đựơc ảnh của chúng ta rồi?
-Tại sao lại đối xử với anh như vậy?
-Dennis, giờ không phải lúc. Lỡ họ mang đăng báo thì sao….
-Mẹ kiếp. Kệ xác lũ nhà báo đó đi. Sao cô không trả lời tôi, khó trả lời lắm hay sao?
-Dennis, nếu bức ảnh đó bị phát tán, sự nghiệp của anh sẽ…
-Vứt quách cái thứ sự nghiệp đó của cô đi, thực ra cái cô quan tâm là gì vậy? là tôi hay cái danh hão do nổi tiếng mang lại. Âu Nhã Nhược, có biết rằng tôi đã thất vọng vì cô thật nhiều, rồi lại bị cô cho chút hi vọng mà lao vào u mê. Hoá ra cái cô cần ở tôi là danh tiếng thôi phải không?
Bốp….
Cô đã đánh anh, cái tát nảy lửa dồn nén của bao nhiêu tức giận.
-Dennis, anh có biết tôi yêu anh đến mức nào không? Vì yêu anh tôi mới lo lắng cho sự nghiệp của anh, vì yêu anh mà tôi ngồi khóc 1 mình, để đến nỗi bị thương. Thế mà anh lại nói tôi tham danh vọng sao? Ngoài việc ghen tuông, lo cho đau khổ bản thân anh không hề biết đến điều gì khác sao?
Nhã Nhược gào lên, uất ức đau khổ, nước mắt lưng tròng, quay lưng chạy thật xa.
Dennis đứng kia, mặt vẫn còn ngơ ngẩn. Cái tát tuy đau nhưng lại không làm anh đau đớn hơn câu nói ấy. Anh đã ích kỉ quá sao?