Một Ngày... Nơi Ấy Sẽ Có Anh - Chương 14

Tác giả: Bupbekhongten93

Kẻ bất hạnh
Cô đau đớn chạy thật nhanh khỏi sân vận động, má bỏng rát, nuớc mắt lại tự dưng chảy. Anh ta, có quyền gì mà tát cô chứ? Đã bảo là không bao giờ để ý đến anh, không bao giờ khóc vì anh nữa, vậy mà khi nghe anh nói lời yêu, tim lại đau nhói. Anh yêu cô? Đây là lần đầu cô nghe được từ anh câu nói ấy. Truớc kia, những tưởng chỉ có mình cô yêu anh, chỉ có cô là đau khổ vì anh nhưng hoá ra, anh cũng đã rất đau, rất yêu, rất nhớ. Nhưng tại sao vẫn rời bỏ cô. Để giờ nhắc lại làm gì, nói ra lời yêu để làm gì? Cô đã không còn cái cảm giác ngày xưa bên anh nữa rồi. Làm cô đau thật nhiều, rồi lại không thể buông tha cho cô. Hạ Âu, anh thật tàn nhẫn.
Chợt bước chân cô khựng lại, trước cổng nhà cô, một bóng người thân quen đang ngồi co ro, hai tay khoanh vòng lại trước chân, đầu cuối gằm xuống, mái tóc bạch kim sáng lên trong bóng tối, rũ rượi. Dù trong bóng đêm, cô vẫn nhận ra con người ấy đang run lên, mệt mỏi.
Dennis! Anh đang chờ cô sao?
Anh nghe thấy bước chân của cô, ngẩng đầu lên, lòng bất giác sợ hãi, cơ thể run rẩy.
-Dennis, anh sao lại ngồi đây? Trời đang lạnh lắm anh biết không, xem mặt anh tái đi rồi này.
Cô cất giịong lo lắng, đưa tay lên định chạm vào da anh. Nhưng thật không ngờ, Dennis nghiêng đầu qua một bên, tránh cái chạm ấy, khẽ trả lời mệt mỏi:
- Em đã về! Cô hơi bất ngờ trước thái độ của anh, bàn tay lơ lửng giữa tầng không, bất giác trở nên vô duyên. Nhã Nhược cảm thấy ngại ngùng, buông thõng bàn tay xuống, nói thật nhỏ nhẹ:
- Anh không cần phải lo lắng quá đâu, em và anh ta đã….
Bất chợt, con người kia ngăn cô lại bằng cái ôm siết, anh cố siết chặt vòng tay mình cố ôm thật chặt cô, như muốn cột cô lại thật chặt, muốn hoà thành một khối, để mãi mãi không phải chia lìa. Cái siết chặt làm cô đau đớn:
-Dennis, buông em ra. Đau quá.
- Đừng rời xa anh được không? Xin em đấy, có thể quên hắn ta đi mà ở bên anh được không? Giọng anh yếu đuối, van xin.
Cơ thể cô chẳng đủ sức kháng cự, run rẩy trước lời cầu xin ấy. Anh đang sợ mất cô sao? Anh vì sợ, vì lo lắng mà bất chấp bầu trời lạnh giá ngồi đợi cô hàng tiếng đồng hồ. Vì yêu quá mức nên cầu xin cô hay sao?
Cô, thật sự xứng đáng cho anh phải làm nhiều đến vậy?
-Dennis, em….
- Nói đi, nói là em yêu anh đi, nói là em không yêu hắn ta đi. Xin em đấy.
- Dennis, anh bình tĩnh lại đi,
- Anh sợ lắm, mệt mỏi lắm rồi. Anh sợ sẽ không bao giờ gặp được em nữa, sợ khi anh ta đưa em đi thì em sẽ mãi mãi biến mất. Giọng Dennis càng lúc càng run rẩy, cô nhận thấy cơ thể đang áp chặt vào mình kia đã mềm hẳn đi, không còn đủ sức đứng vững, nhưng tay vẫn cố siết lại, ôm lấy cô không rời, lạnh giá. - Anh đang lạnh kìa, Dennis. Vào nhà đã.
-Em phải nói đi, sao em lại không nói gì. Em có yêu anh không? Có thể quên Hạ Âu không nói đi. Bàn tay anh càng ngày càng siết mạnh, lún sâu vào da thịt cô, làm cô đau vô cùng.
- Em và anh ta không có quan hệ gì cả. Dennis, người em yêu là anh.
- ha ha ha.
Bất chợt anh buông cô ra, tuôn ra một tràng cuời điên loạn và man rợ. khoé miệng nhếch lên, mai mỉa:
-Cô vĩnh viễn không thể quên anh ta đúng không.
Cô mở tròn đôi mắt ngạc nhiên nhìn anh, Anh đag nói gì vậy.
-Âu Nhã Nhược, cô, định lừa dối tôi đến bao giờ nữa hả? Cô nói đi, sao không nói gì chứ, hả! cô câm rồi à?
-Dennis, đau em.
Bàn tay anh Ϧóþ chặt lên bờ vai bé nhỏ của cô, răng nghiến chặt, anh đã điều tra toàn bộ qúa khứ của cô, đã định cho cô một cơ hội nói thật lòng, vậy mà đến giờ cô vẫn muốn lừa dối anh sao? Cô thật sự quá độc ác. Anh gằn từng từ:
-Đau rồi sao? Chính là tôi muốn cô đau đấy. Cô đã yêu anh ta đến vậy, đã vì anh ta mà làm mọi thứ, vì nhớ nhung anh ta mà sống điên loạn 1 năm trời. THế mà còn có thể nói dối tôi là chỉ có mình tôi thôi sao? Cô! Đã cùng anh ta bao nhiêu năm trời gắn bó, thì cô có thể quên hắn dễ dàng vậy sao. Tôi, vĩnh viễn chỉ là vật thế thân cho anh ta thôi đúng không?
-Dennis, anh hiểu nhầm rồi. em và Hạ Âu chỉ là…
- NHầm? Ha ha ha. Tôi đúng là đã nhầm, nhầm khi yêu cô, nhầm khi ngu ngốc, khù khờ mà lao đầu vào yêu cô, để bị cô lợi dụng, làm vật thế thân cho hắn, để cô lôi ra mà đùa giỡn. Tôi ngu quá đúng không? - Dennis, anh bình tĩnh lại đi. Em xin anh đấy.
- Bình tĩnh ư? Cô nghĩ tôi có thể bình tĩnh sao? Tôi yêu cô đến mức nào cô có biết không? Tôi đã bất chấp là cô không hề yêu tôi, bất chấp phải đau đớn đến mức nào, thậm chí không màng đến cô lạnh nhạt, đến quá khứ của cô. Ngu ngốc đến mức nghĩ rằng cô cũng đang yêu tôi. Nhưng cô, đã cho tôi cái gì? Âu Nhã Nhược, thực sự tôi đã làm sai điều gì mà đáng bị em đối xử như vậy.
Dennis, anh thật sự đã phải khổ sở đến vậy sao? Cô đã quá ích kỉ phải không? Khi chỉ biết lo nghĩ đến bản thân mà nhẫn tâm chà đạp đến anh, một con người quá ngây thơ, trong sáng. Kể từ khi quen và yêu cô, anh đã đánh mất đi nét hồn nhiên ngày nào, anh đã ít được cười hơn, lúc nào cũng phải lo lắng, đau khổ.
Cô nợ anh quá nhiều, Dennis.
Cô sợ hãi nhìn anh, người cũng nhũn ra, ánh mắt anh thật đáng sợ, nhưng nhìn vào ấy cô vẫn thấy nỗi đau vô bờ, anh có lẽ đã chôn kín nỗi đau thật lâu, thật nhiều.
- Em thật sự xin lỗi anh dennis, em đã định nói cho anh biết nhưng em sợ làm anh buồn.
Bốp….
Một cái tát nữa giáng vào gò má bầu bĩnh của cô, chồng lên vết tát chưa lành ban nãy. Cú giáng mạnh vào cơ thể mềm yếu mệt mỏi, làm cô ngã xuống, nằm sóng soài trên nền đá. Là Dennis. Anh tát cô.
Anh tiếp tục điên cuồng gào lên, văng tục, điên loạn:
-MẸ kiếp, tôi không cần cô xin lỗi, tôi cần cô yêu tôi thật lòng, tôi không muốn nghe cô xin lỗi.
Nhưng rồi, anh lại khuỵ xuống, ôm lấy cơ thể cô đang đau đớn run rẩy:
- Xin lỗi em, là anh sai rồi. Anh xin lỗi, anh không nên tát em. Anh…. - Anh không có lỗi Dennis, tất cả là tại em. Tại em ích kỉ, độc ác với anh. Em xin lỗi,
-Ha ha ha. Anh lại cuời man rợ, bất chợt buông cô ra, đứng thẳng dậy
-ĐẾn cuối cùng tôi vẫn chỉ nhận được lời xin lỗi từ em thôi sao? Có lẽ tôi muôn đời vẫn không thể thay thế con ngừoi đó. Xin lỗi em, Nhã nhữợc. Dù tôi rất yêu em nhưng không thể để bị em lợi dụng nữa. Tạm biệt.
Và thế là anh đã bỏ đi, để lại cô nơi đây, lạnh lẽo,đau đớn. Cô oà lên khóc một mình, nhìn dáng anh khuất xa.
Anh, là người đầu tiên kể từ khi Hạ Âu đi, làm con tim cô hạnh phúc.
Cô yêu anh. Nhưng đã không đủ dũng cảm để nói, để làm anh phải đau đớn.
Cô ngước lên nhìn bầu trời u ám, mây đen giăng phủ khắp trời hỏi thượng đế:
-Tại sao? Tại sao?
Tại sao lại bắt cô trong cùng một ngày phải chia xa hai người cô yêu quý nhất, cùng một ngày lại làm đau đớn họ.
Cô, Hạ Âu, Dennis- họ là những kẻ bất hạnh nhất trong cuộc chạy đua tình ái này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc