Lần này là mãi mãiHạ Âu ngôì yên trứoc màn hình máy tính, tim chợt nhói lên khi thấy hình ảnh cô-Đậu Đậu đứng bên cạnh Dennis- 1 ca sĩ mới nổi tiếng. Hai người cùng đi mua sắm, vui cười, mắt ánh lên nét hạnh phúc. Dòng tít lớn làm tim anh đau nhói “ Hoàng tử Dennis ngã gục trước Mỹ nhân Âu Nhã Nhuợc”.
Đậu Đậu của anh.
Đã quên anh rồi sao?
Bao kỉ niệm, bao tình cảm. Đã quên thật rồi sao?
Chàng trai đau khổ gạt bỏ mọi thứ trên bàn, ném laptop xuống sàn nhà như muốn phá tan mọi thứ nhưng rồi lại tự gục mình xuống bàn, bờ vai khẽ rung lên, tự cuời bản thân:
Đã ruồng bỏ cô, thì còn lý do để ghen, để trách hay sao?
*****
-Mai em phải đi cắm trại rồi, phải xa anh 1 tuần liền, chắc em nhớ anh ૮ɦếƭ mất. Anh cũng sẽ nhớ em chứ?
-Không.
-Gì cơ?
-Vì anh rất bận, bé con ạ.
-Sao lúc nào cũng chỉ có em lúc nào cũng nhớ anh, còn anh thì chẳng bao giờ nhớ em hết vậy. Bất công quá. Đậu Đậu ngồi bên anh, trên chiếc xích đu quen thuộc, mặt phụng phịu hờn dỗi.
Lúc ấy anh chỉ im lặng, khẽ cuời rồi xoa đầu cô:
-HỪ, bất công quá. Đã vậy, lần này không thèm nhớ anh nữa, em với anh xem ai nhớ trước nhé, nhất định lần này không gọi cho anh trước.
Thế là cô tự đặt ra cuộc thi, và tự hứa hẹn. Còn anh chỉ im lặng mỉm cười, không khẳng định.
NHưng cuối cùng cô vẫn thua, chỉ có một ngày xa anh cô đã không chịu nổi. Chẳng thèm đi chơi, cô ngồi yên trong lều, tay ôm chiếc điện thoại, trông chờ nó đổ chuông. Cả ngày mà anh vẫn không gọi cho cô. Cũng có lúc chuông reo, cô lao về điện thoại, tay luống cuống, hấp tấp nghe điện như chỉ sợ nếu không nghe thì anh sẽ không có đủ kiên nhẫn, mà cúp máy. NHưng tất cả, đều không phải của anh.
Khoé mắt cay cay, nước mắt chực trào ra. Cô nhớ anh, nhớ rất nhiều. Còn anh, không nhớ cô sao?
NHưng rồi trái tim ngu ngốc lại cố đi tìm một lý do cho anh. “Có thể anh quá bận, hay anh không tìm được điện thoại, hay là….anh gặp tai nạn nên không gọi cho mình”. NGhĩ tới đây, cô chẳng còn nhớ đến lời cá cược, quên đi hết giận hờn, vội vàng gọi cho anh:
-Chị Nhã NHược. Em Hạ Thanh nè.
-Hạ Thanh, anh em đâu.
-Anh em đi làm hộ chiếu cho 2 anh em rồi.
-Hộ chiếu ư? Cô sững sờ. Anh định đi đâu vậy? Sao cô không biết gì cả?
-Vâng!. Em sắp được cùng anh sang Mĩ học rồi. Thích quá chị nhỉ. Anh em nói qua đó em sẽ được học tiếng anh sẽ đuợc….Chị Nhã Nhược…
Tai cô ù đi chẳng nghe được gì nữa. Anh sẽ sang Mĩ học. Còn cô? Cô thì sao? Chẳng phải đã hứa ở bên cô cả đời sao? Anh, sao lại không nói gì với cô? Là sợ cô buồn sao?
NHư một con thiêu thân với bao điều thắc mắc, cô bỏ buổi cắm trại, mua ngay vé tàu sớm nhất về nhà, dù trời đã khuya. Buớc xuống tàu, cô quên cả mệt mỏi, hoảng hốt chạy ngay đến nhà anh. Đôi chân yếu mềm chạy rã rời, nhưng vẫn không ngừng lại, vì con tim đang run sợ kia chẳng cho phép dừng.
Anh nghe cô bỏ buổi cắm trại chạy về, thì vội vàng xuống gặp cô. Nhã Nhược, đứng ở kia, mặt tái đi, hơi thở hổn hển vì chạy quá sức. Dáng cô liêu xiêu tựa như muốn khuỵ xuống nhưng vẫn cố cất giọng lên, run rẩy như sắp khóc: - Anh sắp sang Mĩ sao?
Hạ Âu cúi mặt xuống, cô đã biết rồi sao? Đã định khi cô trở về thì anh đã đi xa, sẽ chẳng phải gặp mặt cô, vậy mà cô đã biết rồi. Nhưng giây phút này là quyết định.Hạ Âu, mày phải cứng rắn lên. Tàn nhẫn mới có thể tồn tại.
Anh im lặng gật đầu.
Lần này là cả cơ thể con người kia không chịu nổi, khuỵ xuống.
-Đậu Đậu!
Cô như kẻ mất hồn, nứoc mắt tuôn ra, ưốt đẫm, lạnh buốt:
-Là thật rồi sao?
-Đậu Đậu. Anh thật sự…
-Đúng là thật rồi. Anh sẽ bỏ Đậu Đậu mà đi. Cô chẳng nghe nổi anh nói gì, chỉ thẫn thờ nói một mình. Chợt ngước mắt lên, run rẩy với anh:
- Anh đi rồi, Đậu Đậu sẽ thế nào đây?
Anh không dám nhìn vào đôi mắt âý, nó như ngàn mũi dao, đâm vào, xé toạc tim anh, làm anh yếu đuối. KHông được, anh phải mạnh mẽ, nhất là lúc này.
-Anh xin lỗi. Anh…
-Là tại em sao? Tại em đáng ghét, ích kỉ quá sao? Hay tại em luời học, tại em nhõng nhẽo. Tại thế mà anh ra đi sao?
- không phải đâu Đậu….
- Đúng rồi, là tại Đậu Đậu. Em xin anh, em sẽ sửa mà. Đừng đi đựoc không? Em sẽ học tốt, sẽ không khóc nhè nữa, được không? Hay là em sẽ cho anh ăn hết kẹo ʍúŧ, không bắt nạt anh nữa. Hay là cho em đi cùng, được không?
Cô nói liền một mạch rồi khóc nấc lên, không cho anh nói đựơc gì:
-Không được, Đậu Đậu, Tất cả không phải tại em. Chỉ là anh phải đi thế thôi. Em rất tốt, hãy cứ là em, không cần phải thay đổi gì hết.
Cô ngước đôi mắt uớt nhoè nhìn anh, rồi bất ngờ chạy lại ôm lấy chân anh, cầu xin:
-Đuợc mà, anh nói đi. Đậu Đậu hư. Không nên tham lam bắt anh phải nhớ, phải chiều chuộng. Đậu Đậu sẽ ngoan mà. Cho em đi cùng được không?
Cô đích thực đã vứt bỏ cả tự trọng, cả sĩ diện mà quỳ xuống van xin anh. Cả con tim cứng rắn lạnh lùng truớc kia đã cố công xây dựng giờ đây cũng sụp đổ nhưng, anh có thể khác sao?
-Xin lỗi em. Đậu Đậu…
Anh quay bứơc ra đi, lòng đau nhói. Cô gào lên khóc:
-Đã hứa ở bên chăm sóc em, đã hứa không rời xa em cơ mà. Anh là đồ nói dối..Đồ tàn nhẫn, xấu xa. Anh mà không quay lại thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Quay lại, em đã bảo là quay lại cơ mà. Quay lại đi, làm ơn….
Mặc cho cô van xin, ra lệnh gào thét, anh vẫn bước đi.
Anh đã không cần cô thật rồi sao? Bỏ cô mà đi. Đích thực là không còn yêu cô. Đã không còn là của cô, rời xa cô, mãi mãi.
NGười con gái bé bỏng ấy ngất đi, nuớc mắt vẫn rơi. Trong cơn mê còn gọi tên anh, Hạ Âu…
-Đậu Đậu….xin lỗi.
Anh ôm cô vào lòng, khẽ siết chặt vòng tay để sưởi ấm cho cô, cố siết cô thật chặt, vì biết rằng lần này là lần cuối cô ngoan ngoãn nằm yên trong anh, là của anh. Bế cô đặt vào băng ghế sau, anh khẽ lấy áo khoác đắp lên cơ thể đang co rúm lại, khóc nấc lên. -Chạy đi.
Chiếc xe lao thật nhanh vào bệnh viện bỏ lại nơi đây một con ngừoi ngã xuống, khóc nức nở.
Đau quá! Anh đang rất đau, đau lắm em biết không? Anh không chịu nổi nữa rồi. Làm ngừoi mình yêu nhất đau thì tức là làm đau mình vạn lần.
Anh ôm lấy иgự¢, nứoc mắt rơi uớt cả áo, thấm vào đất. Có đáng không khi làm cả anh và cô đau như thế này.
Đã tuởng anh chỉ coi cô như em gái nhưng giờ phút này, trong cơn đau tột cùng mới biết mất cô đau đến thế nào. Đã nghĩ chăm sóc cô suốt đời, cho cô điểm tựa vững chắc.Anh đã hứa, rồi lại ruồng bỏ cô. Có lẽ cô nói đúng. Anh là kẻ nói dối. xấu xa nhất, cô sẽ không tha thứ cho anh, không bao giờ gặp anh. Như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Nhưng giờ anh đã quá đau, rất muốn chạy theo mà giữ cô lại. Đậu Đậu….
-Cậu đã nói với NHược Nhuợc rồi chứ. Ông Âu nãy giờ đứng quan sát mọi chuyện, khẽ lên tiếng hỏi.
Anh chùi nước mắt, nét mặt trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày:
-Vâng.
-Cảm ơn cậu. Tôi ….
-Xin bác hãy giữ lời hứa.
- Cậu yên tâm. Ngày mai cậu và em hãy bay chuyến sớm nhất sang Mĩ. Nhuợc Nhuợc tôi sẽ chăm sóc.
Nhận được câu nói ấy anh quay lưng đi, lòng khẽ nhủ thầm “lần này là mãi mãi”.