Một Ngày... Nơi Ấy Sẽ Có Anh - Chương 09

Tác giả: Bupbekhongten93

Liệu có nên cho cô một cơ hội
-Gặp nhau một chút được không? Giọng anh trong điện thoại nài nỉ thật đáng thương.
-Có việc gì quan trọng sao?
- không có. Chỉ là…
Cô ngắt lời cậu:
- Tôi đang bận.
- Hôm nay là sinh nhật tôi. Không thể vì đó mà gặp tôi sao?
Đã quyết định không quan tâm đến anh, để anh mệt mỏi mà từ bỏ vậy mà khi nghe giọng nói run run như chực khóc của anh cô mềm nhũn người ra, không đủ tự tin nói không với anh. Cô không đủ nghị lực để tàn nhẫn với anh nữa.
-Chỉ 15 phút thôi nhé.
Cô gập máy lại, lặng lẽ vơ áo khoác định đi gặp anh, chợt bà Âu bước vào:
-Con đinh ra ngoài à?
- Vâng. Dennis muốn gặp con.
-Ừ con đi đi.
Cô chào mẹ bước ra cửa.
-Nhược Nhược! là tiếng của mẹ cô.
-Vâng?
-Dennis là người tốt, con hãy đối xử với nó tốt vào. Có những thứ mất đi rồi sẽ không có lại lần thứ 2 đâu.
-Mẹ!con biết điều gì đúng mà.
-Mẹ chỉ muốn nói một điều. Dù sao Hạ Âu đã đi hơn 3 năm rồi, có lẽ con nên quên nó đi. Đừng đau khổ vì nó nữa, con hãy bắt đầu cuộc sống mới đi.
-Con không nhớ anh ta, anh ta không xứng làm con đau khổ. Không xứng. Cô gắt lên đau khổ.
-mẹ chỉ là….
Cô ngắt lời mẹ mình:
-Mẹ! Xin hãy để con tự quyết định tình yêu của mình. Đuợc chứ?
- À, Ừ. Bà Âu biết mình đã thật sự bất lực rồi, cô do bà sinh ra nhưng chính bà lại không thể hiểu nổi con gái mình. Con bé đã quá đau khổ khi Hạ Âu ra đi. Đêm nào của 3 năm nay bà cũng đều nghe tiếng cô khóc. Chẳng lẽ bà chỉ có thể nhìn cô ђàภђ ђạ chính mình sao?
-Khoan đã Nhược Nhựoc!
Lần này cô không quay đầu lại:
- Mẹ chỉ nói một câu cuối này thôi. Hãy cho Dennis một cơ hội và cả chính con nữa!
Cô lao ra khỏi nhà cố lẩn tránh câu nói ấy. Cô không muốn quên. Anh đã gắn với máu thịt của cô, cô đã phải đau khổ vì anh rất nhiều, yêu anh thật nhiều rồi đau cũng nhiều. Nhưng không muốn quên đi bất cứ điều gì của anh, chỉ sợ khi anh quay trở lại cô không còn nhận ra anh nữa.
Cô có nên cho mình thêm một cơ hội. Làm lại từ đầu. Dennis đứng chờ đã gần 2 tiếng, cô đã hứa là đến cơ mà. Đã hứa không thất hẹn mà sao vẫn khiến anh phải chờ. Nóng lòng anh gọi điện cho cô.
-Cô đang ở đâu?
-Tôi á? Không biết nữa. Đây là đâu ấy nhỉ? A ha. Anh đang chờ tôi đúng không? Chờ nhé, tôi đên đây. Giọng cô ngà ngà, mang chút điên loạn.
-Ở đâu. Tôi đến.
Anh lao xe chạy vụt đến quán bar, đã thấy cô đi loạng choạng trước quán, hò hét. Cô đã uông biết bao nhiêu rượu rồi cô cũng không biết nữa. Chỉ biết giờ cô đang rất vui, rất muốn hát vang lên.
Nếu say mà có thể quên cô nguyện say cả đời, mãi mãi không tỉnh.
-Đi về. Cô làm sao lại ra nông nỗi này hả? Mặt anh đỏ bừng lên tức giận nhưng một phần là đau lòng, là hận, là yêu.
- Anh là ai? Đồ háo sắc, sàm sỡ. Buông tôi ra. Anh muốn gì? Đồ biến thái.
Mặc cô gào thét quẫy đạp, móng tay cào rát cả lưng, anh bình tĩnh bế cô lên xe đưa cô đến khách sạn.
- Thả tôi ra. Hừ, anh là ai mà dám đối xử với tôi như vậy hả?
Cô sát mặt mình vào mặt anh, mắt trợn ngược lên rồi phả ra một tràng cuời
-À thì ra là người quen. Hôm nay tôi rất vui…ha ha ha.
Anh khó chịu nhìn cô. Là Âu Nhã Nhược cứng rắn đấy sao? Là vì ai mà cô phải khổ sở đến như vậy? Còn biết bao nhiêu bí mật của cô mà anh chưa biết đến?
- Tôi đau quá. Sau khi cuời cô bắt đầu gục mặt khóc.
Anh sợ hãi, cuống lên:
-Ở đâu cơ?
-Ở đây này. Cô đâp đập bàn tay vào иgự¢, nứoc mắt chảy dài-Đau lắm, đau không chịu nổi nữa rồi. Anh có hiểu được không? Tôi đau lắm.Như muốn xé tim vậy. Anh đã từng yêu một ai đó chưa? Tôi khuyên anh đừng yêu ai cả, vì yêu, đau lắm.
Cô nằm gục xuống trên tay anh, trong cơn mê khẽ gọi hai tỉếng Hạ Âu…..
Anh nhìn cô cuời đau khổ “Anh cũng rất đau”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay