Người cũ và người mớiĐã qua 1 tháng từ cuộc gặp mặt ấy, cứ tưởng cha sẽ không nói đến chuyện gặp mặt nữa nhưng cha cô lại đề nghị cô gặp mặt con trai của phó giám đốc tổng công ty. Công ty cha cô chỉ là một chi nhánh nhỏ trong hệ thống lớn của tổng công ty ấy, nếu cuộc hôn nhân này thành cha cô sẽ có cơ hội thăng cao hơn. Cũng như lần trước, cô khẽ vâng thật bình thản. Mục tiêu của lần bị bán này là kinh tế. Hừ! Lạy trời cô không gặp phải người quen.
Lần này nơi hẹn gặp lại là một quán ăn truyền thống Trung Quốc. Cô cố tình đến sớm hơn đối phuơng để giữ thế chủ động, tránh gặp phải tình huống cũ. Cậu thanh niên với mái tóc vàng trắng, khá điển trai và có đôi chút trẻ con tiến đến phía cô. Guơng mặt có nét quen thuộc nhưng cô lại không thể nhớ rõ. Hình như cô đã gặp cậu ta ở đâu rồi.
Trong khi cô đang băn khoăn thì cậu chàng kia nhảy cẫng, reo lên thật to:
-Người quen.
Mình quen cậu ta àh? Không phải lại gây thù chuốc oán đấy chứ. Dennis tiến lại gần cô, nở nụ cuời dễ thương nhất:
-Hay thật. Không ngờ lại gặp chị ở đây. Chị nhớ tôi chứ. Ở quán rượu cách đây 2 tháng…
- À! Cô nhớ rồi. Kẻ ném li rượu…
-hìhì. Lần đó sao chị lại nhận ném li ruợu ấy. Tôi chỉ sợ hắn sẽ đánh chị cơ đấy, chị cũng gan ghê cơ.
Cô trở lại nét mặt lạnh lùng điềm tĩnh mọi ngày:
-Chẳng vì sao cả. Tôi đã thấy cậu ném li rượu ấy, vốn định không quan tâm nhưng tôi không thích cách hắn vuốt tóc cô bé.
Là sự thật. Cô đã từ lâu chẳng quan tâm đến mọi người, chẳng có ý định làm nghĩa hiệp gì hết, vốn chắc mẩm trong lòng rằng cậu bé ném li rượu kia sẽ bị trả thù,chuyện đó chẳng liên quan gì đến cô nhưng cô không chịu nổi cách hắn vuốt mái tóc cô bé nó làm cô nhớ lại ngày xưa, làm cô đau, làm cô nhớ.
Dennis thì chẳng hiểu gì về những suy nghĩ rắc rối ấy của cô, cậu hơi ngơ ngác:
-Cách hắn vuốt tóc cô bé thì sao?
-Cậu không cần quan tâm. Biết quá nhiều sẽ không tốt cậu bé ạ.
Nghe hai tiếng cậu bé là Dennis nổi xung lên:
-Này, tôi không phải cậu bé. Tôi 20 rồi đấy.
-dù sao vẫn nhỏ hơn tôi 2 tuổi.Cậu bé ạ!
-Hừ! bực mình quá. Tôi mà được phép quyết định thì tôi sẽ sinh trước chị 1 năm rồi
Cô hơi mỉm cươi trước guơng mặt hơi trẻ con, hai má bầu bĩnh, nước da trắng hồng của cậu. Tuy đẹp trai nhưng quá non nớt, cả tính cách cũng quá ư con nít. Anh thì khác, anh có nước da rám nắng, lúc nào cũng điềm tình nghiêm túc. Bất giác cô so anh với cậu bé này.Anh thật sự khác biệt.
-Cậu có ý định lấy tôi không? Câu nói này đã đựoc chuẩn bị từ trước cho mọi cuộc xem mặt, có lẽ chỉ cần đối phưong khẳng định là cô sẽ kết hôn ngay.
Nhưng lần này có vẻ nó xuất hiện không đúng lúc, Dennis đang uống ngụm nước cam thì bị sặc, ho sù sụ, mắt đỏ lên.
-Làm ơn! Nể mặt chút được không. Giỡn cũng phải đúng lúc chứ bà chị.
-Tôi không có thời gian dỡn với cậu.
Dennis nhìn sắc mặt cô, mắt ráo hoảnh điềm nhiên, có vẻ rất nghiêm túc. Thế là một tràng ho nữa vang lên
- Xin bà chị đấy. Ra vẻ nữ tính chút cũng được mà. KHông cần gấp gáp vậy chứ.
Cô không quan tâm đến câu nói ấy, nhắc lại câu hỏi, lần này giọng đã mất đi một chút kiên nhẫn:
-Cậu có ý định lấy tôi không?
-À, uhm,à…có lẽ là tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này. Tôi sợ sau khi kết hôn tôi sẽ không có một bữa ăn nào đàng hoàng hết. Sặc vì bà chị mất thôi.
-Vậy thì chúng ta kết thúc cuộc gặp được rồi. Nếu cậu quyết định, hãy gặp tôi chúng ta sẽ kết hôn. Tạm biệt. Cô nói một hơi với giọng lạnh lùng rồi bỏ đi để lại sau lưng một cậu bé nét mặt non tơ cười rạng rỡ.
Như một thiên thần.