Một Ngày... Nơi Ấy Sẽ Có Anh - Chương 04

Tác giả: Bupbekhongten93

Cuộc sống mới
Sáng nay, khi ăn sáng cha cô nhẹ nhàng nói:
-Hôm nay ba đã xếp lịch cho con gặp mặt con trai chủ tịch tỉnh. Lúc 7h tối nay.
Cô hơi dướn mắt lên, một chút ngạc nhiên, bất ngờ xen lên. Nhưng ngay sau đó nó hạ xuống rất nhanh. Cô nói nhẹ nhàng, bình thản như đó là chuyện của một ai khác không phải mình:
-Vâng!
Nếu là Đậu Đậu của anh cô sẽ nhất quyết chống đối cuộc hôn nhân sắp đặt này, nhưng là Âu Nhã Nhuợc hôm nay cô sẵn sàng chấp nhận tất cả. Cha mẹ cô có vẻ hơi ngạc nhiên trước cách cô xử xự. Kể từ ngày Hạ Âu ra đi cô đã thay đổi nhiều nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nghĩ tới việc yêu thêm một ai khác. Phải chăng con bé đã nghĩ thông suốt. Cả cha và mẹ cô đều không nén được tiếng thở dài.
6h45.Cô lái xe đến quán ăn Ý nổi tiếng nhất thành phố nơi chuẩn bị diễn ra cuộc xem mặt. Dừng xe trước cửa quán, tự dưng cô cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn ra. Đêm qua cô đã quyết tâm quên anh đi, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng giờ cô lại tự hỏi liệu cô có quyết định đúng không? Suy cho cùng, cuộc gặp này đây là vì mục đích chính trị. Cha cô muốn có một chỗ dựa cho công ty, ông gả con gái mình đi. Cô chua xót tự hỏi: ”Cô giống một món đồ, ngừoi ta cần thì bán, Và chính cô đã chấp nhận bị bán đấy thôi, còn đau gì nữa?”. Nếu thật sự cuộc gặp này có thể giúp cha, giúp công ty cô sẵn sàng làm mọi thứ.Cha đã sinh thành cô, đã cho cô một cuộc sống tốt đep trong khi cô chưa làm được gì báo hiếu cha. Hơn nữa lấy ai cũng vậy thôi.
Khi trái tim đã ૮ɦếƭ, nó sẽ không còn đau.
Cô hít một hơi thật dài, ngắm mình trong gương rồi bước vào quán. Cô phục vụ dẫn cô đến bàn đã đựoc đặt truóc. Một người đàn ông trẻ với mái tóc hung, đeo trên người đủ thứ vòng khuyên đang cắm đầu vào chiếc điện thoại. Cô lấy hơi thêm một lần nữa rồi giơ tay ra trước mặt anh ta:
-Xin chào. Tôi là Âu Nhã Nhuợc.
Hắn ta nghe thấy lời chào ngẩng đầu lên. Cơ mặt hơi giật giật. Cả cô cũng hơi bất ngờ, cánh tay ngay lập tức hạ xuống:
- Là anh.
- Ha ha ha. Phải.Là tôi.
Hắn và cô vốn không có một quan hệ tốt đẹp cho lắm. Cách đây một tháng, khi cô đang ngồi trong quán nhâm nhi ly rượu cônhắc- thứ độc hại này cô biết uống từ khi anh đi, nó giúp người ta quên một số thứ đáng quên. Chợt có một tiếng cãi vã làm cắt đứt dòng suy nghĩ ấy, một cô gái bị đám thanh niên dồn vào góc tuờng:
-Cậu chủ. Tha cho tôi
Hắn cuời ha ha ha một hồi, nở một nụ cuời nham hiểm:
-Cô nghĩ tôi sẽ tha cho cô sao? Ha ha ha.
Cô bị tiếng ồn làm phiền nên quay đầu nhìn về phía ấy. Hắn ta đưa tay lên vuốt ve mái tóc của cô bé phục vụ, nụ cuời đểu cáng của hắn làm cô bé kia run lẩy bẩy, mặt tái hẳn đi khi hắn từ từ đưa tay lần xuống duới…
Á…á…á… Hắn nằm ôm lấy mặt kêu lên. Một ly rượu bằng thuỷ tinh đã bay về phía hắn. Hắn buông cô bé phục ra, văng tục, gào lên:
-Mẹ kiếp. Đứa nào vừa ném tao.
2 thằng đàn em mặt mày xanh mét. Cô từ từ tiến lại về phía hắn, cuời khẩy:
-Tao
Hắn ngước mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, đôi mắt háo sắc luớt trên cơ thể cô:
-Cô em! Nếu cô em thích tôi có thể chọn cô em thay cho nó cơ mà. KHông cần bạo lực thế đâu. Xem tướng cô em có thể sẽ giúp tôi thoả mãn đêm nay đấy. Hahaha.
Cô cuời gằn lên một tiếng, ánh mắt sắc lẹm, không có chút ấm áp:
-Xin lỗi, tôi không có hứng thú lên giường với loại cầm thú. Cô cuời khẩy thêm một lần nữa rồi điềm tĩnh bứơc đi. Lũ đàn em của hắn ngay lập tức chặn cô lại. Cô nhíu 2 chân mày, gằn lên từng tiếng sắc nhọn làm bọn chúng phải rùng mình:
-TRÁNH RA
-Để cô ta đi. Là tiếng của hắn – Cô em, may cho cô là hôm nay tôi hết hứng thú rồi.Nhưng tôi nhắc cho cô em biết, nếu tôi gặp lại cô lần nữa tôi sẽ bắt cô phải quỳ xuống cầu xin tôi lên giường với cô. NHớ nhé.
Cô liếc mắt nhìn hắn khinh thuờng:
-Tôi sẽ nhớ. Nhưng chuyện ấy cô đã quên đi từ rất lâu rồi, thật không may hôm nay lại gặp hắn. Có lẽ hắn ta rất thoả mãn với cuộc gặp này, cuời thật đểu cáng:
-Cô vẫn nhớ lời nói hôm ấy chứ.
-Xin lỗi. Tôi không có thói quen nhớ những chuyện liên quan đến loài súc vật.
Hắn nghe xong những lời này mặt có phần hơi tái đi nhưng ngay lập tức lại cuời lên nụ cười ma quái:
-Xem nào, chúng ta đang đi xem mặt mà. Không nên nói chuyện với chồng tương lai của cô như vậy chứ. Hắn cố ý nhấn mạnh chữ chồng tuơng lai.
Lần này hắn giơ tay ra trước:
-Xin chào. Tôi là Lưu Hoàng Vũ. Cô không bắt tay hắn, lạnh lùng kéo ghế ngồi xuống:
-Anh quyết định lấy tôi sao?
Hắn hơi lúng túng bỏ cánh tay xuống, mỉa mai:
- Ha Ha. Lấy cô ư? Cô không xứng.
-Vậy thì kết thúc buổi gặp mặt này đựoc rồi. Cô đứng dậy, bước đi ra khỏi quán
-Cô em, hãy nhớ những lời tôi đã nói, cô sẽ phải trả giá.
Nhã NHược bứơc đi không hề quay đầu lại, cô không cảm thấy chút hối hận nào, nhưng khi bước vào nhà cô có cảm giác hơi lo sợ. Hắn ta là con nhà có gia thế, còn nhà cô chỉ là một tập đoàn hạng trung, cô lấy gì mà đấu với hắn? Còn cha cô, còn công ty…Cô lắc đầu xua đi những hình ảnh kinh khủng ấy. Chẳng hiểu hắn nói gì với gia đình mà mọi chuyện vẫn rất bình thường. Cha cô cũng chẳng hoỉ thêm bất cứ điều gì nữa. Hắn đã quên rồi sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay