“Mấy người… Quả thật là tức ૮ɦếƭ tôi…” Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Dục Phàm, Đình Tuyền và Đình Liệt vậy mà lại thờ ơ mặc Đình Trạch nguy hiểm. Tính mạng anh ấy bây giờ chỉ dựa vào một ý nghĩ của Mâu Tâm Như, nếu cô ta thật sự muốn Gi*t anh ấy, vậy không phải là…
Không được, tuyệt đối không được.
“Đình Thường, không cho phép em lại nhúng tay vào. Chuyện của Đình Trạch để tự cậu ấy giải quyết!” Đinh Dục Phàm nhíu mày hạ lệnh.
“Cái gì? Sao các anh có thể đối xử như vậy với Đình Trạch!” Tốn Đình Thường muốn tiến lên, nhưng lại không thể làm gì, bởi vì chỉ cần cô động một cái, A Hổ và Tốn Đình Liệt sẽ ngăn cô lại.
Dưới nòng súng, Tốn Đình Trạch vẫn bình thản nhìn Mâu Tâm Như, không sợ ૮ɦếƭ.
“Tâm Như, nhanh Gi*t hắn đi, báo thù thay cha mẹ cháu, an ủi linh hồn họ trên trời!” Mâu Lập Sinh đứng một bên gian ác giật dây.
Mâu Tâm Như nhắm mắt lại, nhanh chóng Ϧóþ cò súng, trong nháy mắt, viên đạn mãnh liệt xuyên qua иgự¢ Tốn Đình Trạch…
“Đình Trạch…” Tốn Đình Thường không thể chấp nhận nhìn cảnh trước mắt, cô cảm thấy mình không thở nổi nữa.
Sự bỏng rát hung hăng đâm vào иgự¢ Tốn Đình Trạch.
Anh ôm иgự¢, khẽ cười nhẹ, Mâu Tâm Như nhìn thấy mà đau đớn.
Nước mắt không ngừng chảy xuống. Tốn Đình Liệt chạy lên đỡ lấy anh, để anh dựa vào.
Mâu Tâm Như nén lệ hỏi: “Tại sao anh còn có thể cười như vậy?” Cô không hiểu, nụ cười thoáng qua kia chứa hàm ý gì?
“Đó là vì cậu ta thực sự yêu em. Cho dù em không hiểu cậu ta, không tin cậu ta, cậu ta đối với em vẫn giống như ước nguyện ban đầu.” Thủ lĩnh Tứ Quý lên trước một bước trả lời, khóe miệng xinh đẹp lộ ra nụ cười hàm ý, tựa thiên sứ lại tựa ác ma.
“Thủ lĩnh, ý của chị là gì?”
“Mâu Lập Sinh mới là kẻ thù thật sự của em.”
Mâu Tâm Như kinh hoàng.
“Là chị đã đánh tráo tài liệu, tập tài liệu kia là giả.”
“Cô lén lút đánh tráo tài liệu?” Đinh Dục Phàm hung ác nhìn cô ta.
“Đúng vậy. Tôi nói rồi, Đông là người của tôi, Hắc Ưng khiêu khích khiến tôi rất không vui. Đây coi như là tôi trừng phạt cậu ta một chút.” Tầm mắt cô quét qua nhóm người Đinh Dục Phàm.
“Như vậy mà là trừng phạt một chút? Một mạng người đối với cô không quý giá vậy sao!” Tốn Đình Thường giận không nhịn được, nhìn chòng chọc cô ta.
“Tùy cô nói, tôi không sao cả. Dù sao mục đích của tôi đã đạt được.” Cô nhìn Mâu Tâm Như nói: “Sáu năm trước, ông của em qua đời. Mặc dù ông ấy đã đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha em, nhưng hai mươi mấy năm nay, giờ khắc nào ông ấy cũng chú ý gia đình em. Nói cách khác, ông ấy đã sớm biết nơi ở của gia đình em, không những không bóc trần, còn ngăn cản Mâu Lập Sinh điều tra gia đình em cho đến khi ông ấy mắc bệnh ung thư, biết mình sắp ૮ɦếƭ.”
“Lúc đó ông ấy đã ủy thác luật sư viết một di chúc, muốn để sau khi ૮ɦếƭ cho cha em tiếp quản xí nghiệp Mâu thị và tài sản. Nhưng không may, Mâu Lập Sinh biết chuyện này, sau khi ông em ૮ɦếƭ, mua chuộc luật sư kia, sửa chữa di chúc. Vì không muốn Mâu thị rơi vào tay cha em, lại thêm chuyện hai mươi bảy năm trước cha em ςướק hôn thê của hắn, hắn ghi hận trong lòng, sai Ngô Hưng tới Gi*t hai vợ chồng họ.”
Mâu Lập Sinh nghe xong, sắc mặt đại biến.
“Tâm Như, cháu đừng tin cô ta, chú không phải người như vậy, Tốn Đình Trạch mới là kẻ Gi*t cha mẹ cháu, cháu đã báo thù thay cha mẹ cháu rồi…”
“Đây mới là chân tướng sự việc!” Lại một lần nữa biết được sự thật, Mâu Tâm Như vô cùng hối hận hành động của mình.
Cô vậy mà đã tự tay Gi*t người đàn ông đối với mình vô cùng quan trọng, nhìn anh hơi thở thoi thóp, Mâu Tâm Như thật sự sụp đổ!
“Đồ phụ nữ độc ác, cô vậy mà dám đối với Đình Trạch như vậy, tôi sẽ không tha cho cô!” Tốn Đình Thường không thể khống chế tâm tình, lớn tiếng hét lên.
“Đình Thường!” Vẻ mặt Đinh Dục Phàm ôn hòa nhắc Tốn Đình Thường, đối mặt với thủ lĩnh Tứ Quý, anh thẳng thắn nói: “Có thể lãnh đạo Tứ Quý, quả nhiên không đơn giản, phát huy “kế trong kế” vô cùng tinh tế, hại mất một người của chúng tôi. Trên thế giới này, chắc cũng chỉ có cô có can đảm dám công khai khiêu chiến Hội Vụ Ưng!”
“Đây chỉ là một cảnh cáo với các anh, thả Tiểu Như, cũng không có nghĩa là tôi sợ hội Vụ Ưng mấy người!”
“Cách cô thể hiện quả thật cho chúng tôi một cảnh cáo tương đối lớn. Chuyện của Đình Trạch tôi có thể không truy cứu, coi như báo đáp cô thả Tiểu Như. Nhưng nếu Đình Trạch xảy ra việc gì, tôi sẽ bắt cô đền mạng!” Anh uy nghiêm nói.
Cô cong môi cười.
Bỗng nhiên, một tiếng hét thảm vang tận mây xanh.
Mâu Lập Sinh trợn to mắt, tay phải ôm иgự¢, nhìn quần áo nhuốm máu đỏ tươi, một khẩu súng bắt mắt rơi trên mặt đất, gương mặt hắn dần tái nhợt, mất đi sắc máu.
“Tôi không thích nhất là khi mình nói chuyện có người quấy rầy.” Đinh Dục Phàm cười lạnh, toàn thân tràn đầy mùi vị khát máu.
Mâu Lập Sinh tưởng rằng nhất cử nhất động của mình không ai chú ý, cho rằng tầm mắt mọi người đều đang tập trung trên người Đinh Dục Phàm và thủ lĩnh Tứ Quý, muốn nhân lúc bọn họ nói chuyện, lén lấy khẩu súng giấu trong người, bắn ૮ɦếƭ Mâu Tâm Như. Cuối cùng lại bị Đinh Dục Phàm biết trước, bắn hai phát vào иgự¢ hắn, khiến hắn té xuống đất thoi thóp.
“Kỹ thuật bắn rất tuyệt!” Nhìn Mâu Lập Sinh gieo gió gặt bão, thủ lĩnh Tứ Quý vẫn một nét mặt, “Đi thôi.” Người duy nhất cô quan tâm cũng chỉ có Đông.
“Em…” Mâu Tâm Như và Tốn Đình Trạch nhìn nhau, Tốn Đình Trạch dùng ánh mắt giữ lại bước chân cô.
“Tâm Như… Đừng đi…” Anh yếu ớt dựa vào người Tốn Đình Liệt, đôi mắt dần đen kịt, biết nếu bây giờ không mở miệng giữ chân Mâu Tâm Như lại, chỉ sợ anh sẽ không được gặp cô nữa.
Mâu Tâm Như vứt súng trong tay, thay thế vị trí Tốn Đình Liệt, để Tốn Đình Trạch dựa vào иgự¢ mình, “Đừng để em cả đời phải sống khổ sở hối hận, Đình Trạch…” Thấy đôi mắt anh dần nhắm lại, sự sợ hãi mất anh bao trùm khắp người cô.
Tốn Đình Trạch cầm tay cô, để sát vào má mình, “Hứa với anh, nhất định đừng rời… xa anh…” Đôi mắt anh buồn bã, mất đi ý thức.
“Đình Trạch… anh đừng làm em sợ… Đừng dọa em!” Mâu Tâm Như khủng hoảng kêu lên, nước mắt tựa trân châu đứt dây, rơi trên mặt Tốn Đình Trạch.
***
Chương 9.3
Ngoài phòng phẫu thuật, một đám người lo lắng cho Tốn Đình Trạch đứng quanh.
“Mâu Tâm Như, nếu Đình Trạch xảy ra việc gì không hay, tôi nhất định bắt cô đền mạng!” Tốn Đình Thường cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Mâu Tâm Như.
Mâu Tâm Như lại như không nghe thấy bất cứ điều gì. Bây giờ cô chỉ quan tâm đến tính mạng Tốn Đình Trạch, lo lắng nhìn đèn trên cửa phòng phẫu thuật.
“Cô đừng tưởng cô không nói lời nào, tôi liền không dám làm gì cô. Đình Trạch phải nằm trong kia đều do cô hại, cô là kẻ Gi*t người. Tự tay Gi*t người đàn ông yêu cô, là cô tự tay hủy đi hạnh phúc của mình. Loại phụ nữ như vậy, căn bản không đáng để Đình Trạch vì cô đánh đổi mạng sống!” Cô bi phẫn chỉ trích Mâu Tâm Như.
Tốn Đình Tuyền ôm Tốn Đình Trạchh đang đau đớn vào trong иgự¢, nhìn Mâu Tâm Như.
“Đình Trạch đã sớm biết cô không tin anh ấy, trước đó đã dặn dò chúng tôi, nếu anh ấy có chuyện gì, nhất định không trách cô, thả cô đi. Bây giờ tôi theo lời anh ấy thả cô. Cô đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Tính mạng của Đình Trạch, tự chúng tôi biết quý trọng!”
“Không thể cứ như vậy buông tha cô ta…” Tốn Đình Thường khẽ hô.
“Đình Trạch đã sớm biết sẽ có ngày này…” Trái tim Mâu Tâm Như quặn chặt.
Hốc mắt sưng đỏ, không trào ra nổi một giọt nước mắt nữa.
“Cô không tin tưởng anh ấy, anh ấy nhìn trong mắt, đau trong lòng, lại vẫn muốn giúp cô tra ra hung thủ, an ủi linh hồn cha mẹ cô trên trời.”
“Rốt cuộc tôi đã làm gì…” Mâu Tâm Như tựa như nổi điên, tự đánh mình.
“Trở về cùng chị, Đông.” Thủ lĩnh Tứ Quý giữ chặt hành động điên cuồng của cô, đè vai cô lại, muốn cô bình tĩnh.
Mâu Tâm Như như mất hồn, nhìn chằm chằm cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt.
“Theo chị đi.”
Cô gật đầu một cái, nhấc bước chân nặng nề trầm mặc rời đi.
Nhìn Mâu Tâm Như từng bước một đi xa, thủ lĩnh Tứ Quý cười thần bí, nhỏ giọng nói: “Khẩu súng Tâm Như dùng để bắn tôi đã sửa qua, lực sát thương giảm rất nhiều, cậu ta không ૮ɦếƭ được! Trải qua sự kiện lần này, nếu cậu ta còn muốn Đông, tôi chờ cậu ta tới, nhờ mấy người chuyển lời tới cậu ta.”
Cô nhanh chóng vượt qua Mâu Tâm Như, trước khi mấy người kịp phản ứng đã biến mất.
“Phụ nữ thông minh luôn khiến người ta khâm phục.” Tốn Đình Tuyền nở nụ cười yên tâm, chia sẻ cảm nhận với Đinh Dục Phàm.
Một người phụ nữ vừa thông minh, xinh đẹp lại độc ác, khiến người ta không thể không đưa mắt nhìn.