Nhật Bản
Trên bàn tròn hội nghị, hai người khí thế lực lượng ngang nhau đang giằng co trong yên lặng.
Bất đồng là, ngồi bên này là một người phụ nữ đeo kính mát màu đen, bởi mắt kính ngăn trở, không thể nhìn ra trong mắt cô có ý gì.
Người bên kia là Tốn Đình Trạch, anh phong thái hiên ngang ngồi nhìn người phụ nữ trước mặt, muốn nhìn thấu đôi con ngươi che dưới cặp mắt kính kia.
"Trước kia, chuyện của Xuân tôi đã thỏa hiệp một lần. Về chuyện của Đông, tôi tất nhiên rất lo lắng, cô ấy là một thành viên quan trọng của tổ chức chúng tôi, thiếu cô ấy, đối với Tứ Quý là tổn thất không nhỏ."
"Tôi chỉ muốn cô ấy, về phần nhân viên của cô, tin rằng cô biết rõ trong Tứ Quý còn tiềm ẩn không ít nhân viên tài giỏi, thực lực mấy người kia chắc cũng không thua kém Đông. Nếu cô muốn, tôi có thể lùi một bước."
"Đường đường là đường chủ đường Hắc Ưng của hội Vụ Ưng, không lẽ cho rằng tôi là phụ nữ dễ làm khó, cho nên mới đến chỗ tôi quấy rối nhiều lần như vậy!" Giọng nói của cô vững vàng, nghe không ra bất kỳ cảm xúc tức giận nào.
"Cô nghĩ sao?" Tốn Đình Trạch ung dung hỏi ngược lại.
"Hừ, đừng tưởng tôi thỏa hiệp lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai!"
"Tôi hiểu, nhưng không thử một lần, sao biết có được hay không."
"Tôi chỉ nói một câu, Đông không thể đi, cô ấy là thành viên quan trọng của Tứ Quý, thiếu cô ấy, Tứ Quý sẽ tổn thất nghiêm trọng!" Cô nói thẳng kết quả.
Tốn Đình Trạch cong môi cười nhẹ, nụ cười như đang chế giễu.
Tia sáng chói mắt này truyền vào trong mắt người phụ nữ, từ cặp mắt ẩn sau tròng kính kia, nhanh chóng bắn ra một ánh sáng sắc bén, đâm thẳng tới nụ cười của Tốn Đình Trạch.
"Nếu cô không thả Đông, tổn thất của cô sẽ càng nghiêm trọng hơn!"
"Cậu cho rằng Tứ Quý dễ uy Hi*p?" Lời của cô cơ hồ phát ra từ trong mũi, mùi thuốc súng nhất thời tăng cao.
"Vậy ý cô là sao? Tôi là người rất dễ nói chuyện, mọi việc đều có thể thương lượng, cần gì dương cung bạt kiếm, liều mạng như vậy!"
"Cậu cho rằng tôi thích như vậy? Nếu không phải các người nhiều lần tới đòi người, tôi sao phải đấu võ mồm với cậu, càng nói càng tổn thương hòa khí? Tứ Quý luôn lấy kinh doanh làm chủ, tuyệt không làm chuyện không có lợi cho mình!"
Tốn Đình Trạch nhếch miệng, tà ác cười một tiếng, "Đông sớm muộn gì cũng là người phụ nữ của tôi!"
"Cậu có cách khiến cô ấy cam tâm tình nguyện ở bên cạnh cậu sao?" Cô khẽ động gương mặt, lộ ra nụ cười châm biếm, "Sáu năm trước tôi đem Đông về, mấy năm qua, không ngừng hao phí hết bao tâm tư mới có thể xoa dịu vết thương trong lòng cô ấy, vất vả lắm mới huấn luyện cô ấy trở nên lạnh lùng vô tình, quên đi quá khứ của mình. Sự xuất hiện của cậu chỉ lại vạch ra vết thương của cô ấy. Tôi khuyên cậu buông cô ấy ra, cô ấy không phải là cô gái cậu có thể giữ được."
"Tôi tin tưởng con mắt của mình. Huống chi, lời cô vừa nói hình như hơi sai rồi. Cô ấy là một cô gái có tình cảm bình thường, mấy năm qua, cô ấy đã bị thù hận che mắt, không ngừng đè ép mình. Vì báo đáp ơn cứu mạng của cô, hoàn thành nhiệm vụ cô giao, cô ấy mới trở thành con người cô hy vọng, để cô sai khiến!"
Đột nhiên, không khí trầm mặc không còn gì để nói tràn ngập giữa hai người.
Lát sau, cô mở miệng: "Đông đi hay ở không phải chuyện cậu có thể quyết định, tôi vẫn nói câu đó- không được!" Giọng cô cũng rất cứng rắn, báo trước cuộc giằng co tranh giành giữa hai người sắp diễn ra lần nữa.
"Chẳng lẽ cô vẫn muốn xem thử thực lực của hội Vụ Ưng một lần nữa." Anh nhíu mày hỏi.
"Sao không!"
"Rất tốt, tôi rất thưởng thức sự kiên quyết của cô. Nhưng đừng trách tôi không cảnh cáo trước, kết quả đối đầu với hội Vụ Ưng chỉ có một- đó là con đường ૮ɦếƭ!" Trong tiếng cười, giọng nói của anh tràn ngập mùi sát khí.
"Xin chờ chỉ giáo!" Cô hất cằm lên, không nể sợ nói.
Tốn Đình Trạch đứng dậy, cười ưu nhã.
"Vậy chúng ta cùng mỏi mắt mong chờ, xem ai là người thắng sau cùng." Anh khiêm tốn từ biệt, xoay người rời đi.
"Thủ lĩnh, vì sao chọn xung đột chính diện với hội Vụ Ưng, chọc phải họ chúng ta sẽ…" Cô gái đứng bên tay phải người thủ lĩnh của Tứ Quý, ngập ngừng nói ra lo lắng trong lòng.
"Không sao, không cần nói nhiều, tôi tự có chừng mực!" Trong con mắt xinh đẹp, tản ra một ánh sáng cơ trí.
"Mọi người đi xuống đi, không được tôi ra lệnh, không cho phép bất kì ai vào quấy rầy!" Cô phất tay một cái, muốn hai người kia lui ra.
"Thủ lĩnh…" Họ còn muốn nói tiếp, lại thấy thủ lĩnh bỏ kính xuống, lộ ra đôi mắt bén nhọn. Nhất thời, tất cả những lời muốn nói đều nuốt trở lại trong miệng.
"Tôi biết các cô ghen tỵ Xuân, Hạ, Thu, Đông, cũng mơ ước vị trí của bốn người họ. Nhưng với năng lực của hai người, đại sự càng khó thành, không được tôi ra lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào đây một bước!"
"Vâng." Trong lòng hai người tuy có không phục, nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nghe lệnh làm việc. Ai bảo họ năng lực không bằng người, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận chức vị hiện tại của mình.
Sau khi hai người lui ra, đôi mắt thần bí kia khẽ nheo lại, suy nghĩ kế hoạch tối ưu nhất không muốn người khác biết.
***
Đài Loan.
Đêm tối bao phủ cả vùng đất, con đường yên tĩnh, gió đêm mát mẻ, từng cơn thổi lất phất vào ban công nhà trọ Mâu Tâm Như, cuốn vào cửa sổ mở rộng sát đất.
Âm thanh tiếng cửa chuyển động vang lên, cánh cửa lặng lẽ bị mở ra, hắt vào một tia sáng trên hành lang, rồi lại nhanh chóng bị cản lại.
Bước chân không tiếng động, thận trọng đi đến mép giường, cánh tay định vươn lên…
Mâu Tâm Như đang ngủ say đột nhiên mở bừng hai mắt, túm chặt lấy cánh tay kia.
Lúc cô định dùng lực đối phó với kẻ nửa đêm xâm nhập này, ánh đèn lại lóe lên, chiếu vào khuôn mặt quen thuộc.
"Là anh." Buông tay ra, dần buông xuống sự đề phòng, Mâu Tâm Như khẽ dịch vào giữa giường.
"Là tôi." Tốn Đình Trạch thấy cô dịch cho một chỗ trống, thoải mái ngồi xuống.
"Anh làm gì vậy?"
"Em có ý nhường chỗ cho tôi, tôi đương nhiên nên ngồi xuống."
"Ai nói muốn nhường chỗ cho anh. Cút ngay!" Cô chán ghét đuổi anh.
Vừa rồi bởi vì biết người nửa đêm xông vào phòng mình là Tốn Đình Trạch, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm, khẽ dịch người là vì muốn giữ khoảng cách với anh, đây là thói quen của cô, anh ta sao có thể không biết!
"Chúng ta xa nhau mấy ngày, không lẽ em chưa từng nhớ đến tôi sao?" Tốn Đình Trạch mặt dày trèo lên giường, "Tôi đã quen ngửi thấy mùi hương của em mới có thể ngủ, mấy ngày qua quả thật sống một ngày mà như một năm." Anh ngửi ngửi mùi hương trong không khí, lộ ra nụ cười thỏa mãn. Đi Nhật Bản mấy ngày, mỗi đêm anh đều ngủ không yên.
“Nói bậy!” Mâu Tâm Như nghe vậy xì mũi coi thường.
Lời nói dối trá kia, khiến cô thật buồn nôn.
Anh lại đột nhiên nâng cằm cô lên, “Cô bé này, sao cứ mở miệng là nhất định phải nói khó nghe như vậy, rõ ràng là nhớ nhung tôi, vậy mà không chịu thừa nhận. Em nói xem, tôi nên làm thế nào với em bây giờ?” Giọng nói của anh dịu dàng như nước, giống như thôi miên, chạm vào đáy lòng cô.
Nhất thời, Mâu Tâm Như hoàn toàn không biết mình nên phản ứng thế nào.
“Tôi muốn em đồng ý với tôi, tuyệt đối sẽ không rời xa tôi!” Anh nói ngang ngược lại không mất đi dịu dàng, khiến người ta như tắm trong gió xuân.
Kể từ sau khi đàm phán với thủ lĩnh của Tứ Quý, nói thật, anh căn bản không còn lòng tin đối với sức hút của mình.
Muốn có được tình cảm của Mâu Tâm Như, anh đến sáu phần nắm chắc cũng không có. Nhưng cho dù cơ hội có bé nhỏ cỡ nào, anh biết rằng, anh vẫn cố chấp phải lấy được lòng cô, chính tai nghe cô nói lời hứa hẹn, như vậy anh mới có thể yên tâm.
Nhưng nhiều vấn đề lại cứ kéo nhau mà đến, cô căn bản không thèm quan tâm anh. Sao cô có thể dễ dàng giao trái tim mình cho một người đàn ông xa lạ như anh. Vì vậy anh quyết định thay đổi kế hoạch tác chiến, tuy rằng dục tốc bất đạt, nhưng thỉnh thoảng thay đổi một chút, có lẽ sẽ đạt được một hiệu quả khác.
Mâu Tâm Như tỉnh táo lại, nghi ngờ chớp chớp hai mắt, không thể tin được những lời mình vừa nghe thấy.
“Tôi cần lời hứa của em, Tâm Như!”
Thấy vẻ mặt của anh thật sự nghiêm túc, cô hừ ra nụ cười lạnh. “Anh muốn, tôi phải lập tức cho anh sao? Tốn Đình Trạch, anh không khỏi nghĩ phụ nữ quá đơn giản giống như loại động vật không có não đi.”
“Nếu em nghĩ như vậy, tôi cũng không còn gì để nói. Nhưng mà, tôi muốn em hiểu, lời hứa của em rất quan trọng đối với tôi.” Anh không buông tha tiếp tục đòi hỏi.
Đường cong trên mặt cô dần cứng ngắc, “Anh không phải là gì của tôi, nhiều nhất cũng chỉ là một người muốn lợi dụng cơ hội, ςướק lấy thân thể tôi, vì sao tôi phải hứa với anh?”
Sự châm chọc của cô đối với Tốn Đình Trạch hoàn toàn không có hiệu quả, mấy ngày xa cách đã khiến anh chắc chắn rằng, anh không thể mất cô!
Một khi mất cô, cuộc sống của anh tựa như ba hồn bảy phách đều bay mất, giống như một cơ thể không có linh hồn.
Rời khỏi cằm cô, ngón tay thon dài của Tốn Đình Trạch nhẹ nhàng chạm vào cần cổ đẹp đẽ của cô, dừng lại trên xương quai xanh, “Tôi vừa đi Nhật Bản.”
Anh liếc nhìn phản ứng của cô, thu sự kinh ngạc của cô vào trong mắt.
“Em không hỏi tôi đi Nhật Bản làm gì sao?”
Mặc dù trong lòng có điều muốn hỏi, nhưng cô vẫn bướng bỉnh không mở miệng.
Anh cười to một tiếng, “Cô bé bướng bỉnh, tôi sẽ có biện pháp khiến em mở miệng.” Ghé vào bên tai cô, anh khẽ thở, làm tăng lên cảm giác thân mật giữa hai người.
Nghe vậy, trong lòng Mâu Tâm Như cảm thấy lạnh lẽo, “Dâm trùng!”(*).
(*) Dâm trùng: nghĩa đen là con sâu bừa bãi, dâm đãng…, nói chung là nghĩa ngang với từ “cầm thú”, cũng là một cách mắng. (Ta chém đấy.)