Một Mình Đấu Với Lưu Manh - Chương 06

Tác giả: Tiểu Di

"Ông chắc chắn muốn tôi đi dâng mạng!" Người áo đen phát giận lên án.
"Yên tâm, cô ta bây giờ chắc hẳn không rảnh chú ý bảo vệ mình, trong đầu chỉ muốn báo thù cho cha mẹ, muốn lấy tính mạng của cô ta rất dễ. Tao không cho phép mày lại thất bại, nếu không, vợ con của mày chắc chắn sẽ phải chôn theo mày!"
Người áo đen không đáp lời, căm giận bất bình xoay người rời đi.
Đợi sau khi rời đi, trong căn phòng tối tràn ngập hơi thở đen tối, cùng ánh mắt nham hiểm toát ra tia sáng ૮ɦếƭ chóc…
***
Trên chiếc ghế sofa có hai người đang dính sát vào nhau. Cúc áo sơ mi Tốn Đình Trạch đã cởi ra, để lộ nửa người trên màu đồng, Mâu Tâm Như nhiệt tình leo trên người anh, ý đồ khơi dậy dục hỏa của anh, giơ tay nhấc chân đều chứa đựng ham muốn trêu đùa.
Ngón tay miết dọc theo đôi môi lướt qua mỗi một tấc da thịt anh, đủ để khiến đàn ông rối loạn ý chí, động tình.
Tuy Mâu Tâm Như có một đôi tay nhiệt tình như lửa, nhưng dưới mi mắt lại là một đôi con ngươi chứa đầy sự chán ghét, bên trong tản ra hơi lạnh, đủ khiến người ta tránh xa. Chỉ là, nếu cô cho rằng Tốn Đình Trạch không nhìn ra tâm tư của cô, vậy cô đã sai rồi.
Anh lẳng lặng ngưng mắt nhìn từng cử động của cô, đôi tay cũng vuốt ve cảnh xuân phơi bày của cô, tuy nhiên hoàn toàn không có ý tiến thêm.
Mâu Tâm Như đặt môi mình lên, dán vào da thịt anh, in lên người anh dấu môi màu hồng, ấn ký trí mạng mà mỹ lệ.
Đôi tay tà mị ẩn hàm nguy hiểm trí mạng thăm dò xuống dưới, nhưng lại bị anh đưa tay ngăn lại.
"Em muốn lên giường của tôi đến vậy?" Đôi tay bị bắt vẫn chưa từ bỏ ý định, tựa như con người của cô, có một trái tim khó có thể thuần phục.
"Đây là điều kiện của anh mà, không phải sao?" Ngước mắt nhìn thẳng vào anh, thấy hình ảnh khó coi của mình trong mắt anh, khiến cô sững sờ một chút, ngay sau đó lại khôi phục như thường.
"Nhưng chuyện này nên do đàn ông chủ động chứ?" Anh cũng không nhận ra trong đôi mắt lạnh như băng kia, tỏa ra kích tình gì.
"Tôi thích chủ động mọi việc."
"Bao gồm cả chuyện này? Vậy thì người đàn ông của em nhất định phải có một tấm lòng thật khoan dung rồi. Thật ra con gái quá cường hãn, không phải người đàn ông nào cũng nguyện ý chấp nhận." Cô cho rằng cô tùy tiện kéo nhẹ, anh đã tin tưởng rồi sao?
Anh rất muốn xem trong đầu cô định chơi trò xiếc gì.
Đẩy thân thể anh ra, Mâu Tâm Như đứng dậy cài lại quần áo.
Cô không hiểu, Tốn Đình Trạch rõ ràng một lòng muốn thân thể cô, đây cũng là điều kiện của anh, vì sao lại chậm chạp không chịu hành động. Không lẽ, anh đã phát hiện ra cái gì?
Không thể nào, anh không thể nào đoán được tâm tư của cô!
"Đang nghĩ gì vậy?" Anh ở sau lưng ôm chặt lấy cô, nằm xuống sofa, ngăn cô cài lại quần áo.
"Anh…" Cô nhìn anh, bởi vì thấy rõ anh vừa mới có cảnh giác.
"Xem ra thân thể và suy nghĩ của em phản ứng hoàn toàn ngược nhau."
Tốn Đình Trạch giơ tay dịu dàng vuốt mái tóc cô, vùi mặt vào đó, hít vào mùi thơm tươi mát kia.
Anh không thích sự lạnh lùng trong mắt cô, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy khủng hoảng, thậm chí hoài nghi mỗi cử chỉ của cô đều có tính toán.
Cho nên anh thích nhân lúc cô không chuẩn bị, bất ngờ tập kích cô, vậy mới có thể khiến cô thực sự lộ ra ý nghĩ trong lòng.
"Buông tôi ra."
Mâu Tâm Như chặn cánh tay anh lại.
"Khi tôi muốn làm, anh không có hứng thú, khi tôi không muốn, anh lại động tay động chân, tôi không hiểu, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Chỉ là một giao dịch thôi, sao lai không dứt khoát như vậy?"
"Tôi nghĩ chắc em không hiểu suy nghĩ của đàn ông rồi, cũng không phải chỉ cần em chủ động là có thể khiến anh ta muốn. Tôi không thấy được sự nhiệt tình trong mắt em, vậy nên tôi một chút cũng không muốn, bởi căn bản không có kích động gì."
"Ý anh là, tất cả đều tại tôi, trách tôi không nên chủ động với anh? Tên khốn kiếp, rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào, anh mới bằng lòng xong chuyện…Ô…Ô…"
Câu nói nghẹn ngào bỗng bị anh chặn lại.
Tốn Đình Trạch cuồng dã hôn cô, nụ hôn nóng bỏng như gió lốc khiến cô dường như không chống đỡ được, rốt cuộc xụi lơ trong lòng anh, đôi tay thon dài nắm chặt áo trước иgự¢ anh.
Bởi vì hơi ngọ nguậy mà cảnh xuân càng thêm lộ ra, dụ dỗ ánh mắt càn rỡ của Tốn Đình Trạch.
Hai mắt anh trở nên thâm thúy mãnh liệt, dục hỏa dâng lên tràn ngập hai mắt nóng rực, ham muốn nguyên thủy dường như muốn bùng nổ.
Ngọn lửa dần hôn xuống, dọc theo cần cổ xinh đẹp, từ từ trải khắp toàn thân, ngạo mạn công khai thể hiện quyền sở hữu của anh.
Cánh tay vòng qua sau lưng cô, cởi bỏ móc cài áo иgự¢, dáng vẻ xinh đẹp đẫy đà như bông hoa nởi rộ chiếm giữ hai mắt anh.
Anh cúi đầu liếm hôn nụ hoa trước иgự¢ cô, Mâu Tâm Như không khỏi hơi ưỡn người, tiếp nhận nhiệt tình của anh.
Màu sắc thẹn thùng in lại trên da thịt, khiến hai gò má cô đỏ bừng diễm lệ.
Lúc cô tưởng rằng Tốn Đình Trạch sẽ tiến thêm một bước thì anh lại dừng lại.
Tốn Đình Trạch chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt ẩn hàm ánh sáng vô cùng thần bí.
"Nếu so sánh, tôi thích em bây giờ hơn, chân thật, tự nhiên."
Lời của anh như đòn cảnh tỉnh, khiến cô nhanh chóng khôi phục tỉnh táo sau kích tình, phát hiện hai gò má nóng lạ thường, nhịp tim cũng đập rất nhanh.
Cô không ngờ mình lại có thể sa vào vòng tay anh, muốn ngừng mà không được.
Cô không phải là chưa thỏa mãn ham muốn mới có thể mặc chuyện xảy ra chứ! Nếu vừa rồi anh không dừng tay, có lẽ cô đã sớm quên mục đích ban đẩu của mình.
Mâu Tâm Như vẻ mặt buồn bã, cúi đầu trầm tư.
"Tại sao ngừng lại?" Ngẩng đầu nhìn đối diện ánh mắt Tốn Đình Trạch, cô do dự hỏi.
"Em không hy vọng tôi dừng lại? Một khi quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước nữa, chuyện sẽ không còn đơn giản như trước, em nên hiểu rõ."
૮ɦếƭ tiệt, anh có biết anh đang nói gì không? Chẳng lẽ, anh thật đã nhìn ra suy nghĩ của cô, biết cô muốn…
"Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra."
"Nhưng không phải là lúc này."
"Anh… Khốn kiếp, đến tột cùng anh đang suy tính cái gì vậy?" Điều này thật sự ђàภђ ђạ cô, cô thà rằng một lần giải quyết luôn mọi chuyện cho xong.
"Chuyện không đơn giản như thế, mặc dù tôi đồng ý giúp em tra ra hung thủ, nhưng cũng không có nghĩa là quan hệ của chúng ta chỉ có một lần này." Khẽ nâng cằm cô lên, Tốn Đình Trạch dứt khoát nói rõ.
Bị nói trúng suy nghĩ trong lòng, Mâu Tâm Như không ngừng hất tay anh ra, "Tôi không muốn cùng anh dây dưa không rõ, một khi tra ra ai là hung thủ, quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc."
"Đây không phải chuyện em có thể quyết định."
"Rốt cuộc trong hồ lô của anh bán cái gì, tại sao lại khiến mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy?" Sao anh phải dây dưa với cô, khiến cô muốn chấm dứt hoàn toàn cũng khó.
"Những lời này phải là tôi hỏi em mới đúng."
Tốn Đình Trạch cong môi mỉm cười, thuận tay giúp cô chỉnh lại quần áo, cài cúc áo, động tác thong thả ung dung, dường như đang thử thách sức chịu đựng của cô.
"Tôi chỉ muốn biết hung thủ là ai."
"Có lẽ ở trong lòng em đã sớm kết luận ai là hung thủ rồi."
"Anh không tra được thì cứ nói một tiếng, cần gì nói vòng vo như vậy. Nếu tôi biết hung thủ là ai, đã sớm tự tay Gi*t hắn ta, báo thù cho cha mẹ, cần gì ở đây mất công tìm kiếm với anh!"
"Sợ rằng hung thủ không phải là người em nói muốn ra tay là có thể làm được." Anh thử nói một chút, dò xét phản ứng của cô.
"Ồ, anh thông minh như vậy, nhất định đã đoán được tôi nghĩ ai là hung thủ!" Cô lộ ra nụ cười tuyệt diễm.
"Không phải là tôi chứ, vậy nên em định dùng mỹ nhân kế đối phó với tôi."
Nụ cười trên mặt cô trở nên cứng ngắc, "Anh nghĩ gì vậy?"
Tốn Đình Trạch cười ha hả, nâng chiếc cằm cứng ngắc của Mâu Tâm Như lên, "Chỉ đùa chút thôi, một cô gái xinh đẹp lạnh lùng như em, sao có thể nghĩ ra loại kế sách như vậy. Tôi chỉ tùy tiện nói vài câu, em ngàn vạn lần đừng cho là thật đó!"
Nhìn nụ cười của anh, đường cong trên mặt cô khẽ buông lỏng một chút.
"Tôi đi tắm."
Bị Tốn Đình Trạch làm như vậy, tất cả thần kinh của cô đều căng thẳng. Nếu không đi tắm, thư giãn cảm xúc một chút, cô sợ mình sẽ không có sức lực đi đối phó với cái kẻ cực kì khó trị này nữa.
"Có muốn cùng tôi tắm uyên ương không?"
"Anh- đi- ૮ɦếƭ- đi!!!" Từng từ từng chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng cô, nhưng khi cô đứng lên, chiếc áo иgự¢ mắc trên tay lại khiến cô đỏ bừng mặt.
Cô đi vào nhà tắm, tạm thời cách ly với "tên ở chung" đáng ghét kia.
Tốn Đình Trạch nhàn nhã nằm trên ghế sofa. Vừa rồi anh chỉ thử chút phản ứng của cô, không ngờ cô lại đáp trả kịch liệt như thế.
Xem ra, suy đoán của anh và Đình Tuyền không sai, Mâu Tâm Như bởi vì có mục đích mới tiếp cận anh.
Nhìn cánh cửa khép chặt kia, mơ hồ truyền ra một loạt tiếng nước chảy, truyền thẳng vào tim anh, khiến anh nổi lên mộng tưởng…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc