Tốn Đình Tuyền lóe ánh mắt cơ trí nhìn thẳng Tốn Đình Trạch.
Đình Trạch tới nơi ở của cậu đã một lát, từ sau khi anh ngồi xuống, vẫn không nói tiếng nào, nhưng khuôn mặt thâm trầm đó, đã tiết lộ tâm sự của anh, cậu có thể kết luận, Đình Trạch giờ phút này tới tìm cậu nhất định bởi vì trong người có nhiều tâm sự.
"Anh tới nơi này không phải chỉ định ngồi ở đó không nói câu nào chứ?"
"Đông thật sự là Mâu Tâm Như." Trầm tư một hồi, Tốn Đình Trạch rốt cuộc cũng nói.
"Em sẽ nói với Dục Phàm." Thêm một chuyện giống của Đình Liệt.
Dừng một chút, Tốn Đình Trạch hỏi: "Một cô gái chịu bằng lòng thỏa hiệp khi một người đàn ông muốn lên giường cùng, là nguyên nhân gì?"
"A." Tốn Đình Tuyền khẽ cười một tiếng, "Đây chính là nguyên nhân khiến anh phiền muộn?"
"Đình Tuyền, trong mấy người chúng ta em thông minh nhất, sự tình cũng nhìn rõ hơn, em nói xem, cô gái giống như Mâu Tâm Như, sao lại dễ dàng đồng ý điều kiện của anh, làm người phụ nữ của anh?"
"Anh phải nói rõ nội dung cuộc nói chuyện của hai người cho em biêt, em mới có thể phán đoán chính xác được chứ."
Vì vậy, Tốn Đình Trạch một năm một mười, kể toàn bộ chuyện đã xảy ra với Mâu Tâm Như.
"Không nhìn ra anh cũng là một tên thừa dịp dậu đổ bìm leo, lấy cớ tìm hung thủ để uy Hi*p cô ta, nếu Dục Phàm biết, nhất định sẽ bắt anh dừng lại."
Nghe Tốn Đình Trạch nói rõ, ánh mắt Tốn Đình Tuyền toát ra vẻ trêu đùa.
"Để có được cô ấy, anh sẽ không từ thủ đoạn nào." Anh cố chấp nói, anh đã muốn có được cô từ rất lâu rồi.
"Cô ta chắc chắn có ý đồ khác, một cô gái trong khoảng thời gian ngắn không thể nào thay đổi lớn như vậy, một giây trước còn đối với anh như kẻ thù, một giây sau đã đối với anh liếc mắt, tâm tư của cô ta không đơn giản!"
"Ngay cả em cũng nói thế, vậy trực giác của anh khẳng định không sai."
"Vấn đề là, nguyên nhân thật sự là gì, khiến cô ta thay đổi lớn như thế?" Đôi mắt nhạy bén của Tốn Đình Tuyền lóe ra ánh sáng thần bí, càng cho thấy trí thông minh hơn người của cậu.
"Sau khi cô ấy cầm một túi giấy da vào phòng, đi ra liền thay đổi." Thật ra, từ khi cô vào nhà, anh đã biết rồi.
"Nói như vậy là trong túi giấy da đó có gì đó đặc biệt."
"Anh cũng nghĩ thế, nếu không cô ấy không thể nào đồng ý điều kiện của anh."
Khi Mâu Tâm Như chủ động đưa môi lên, anh thừa nhận anh đã thật sự động lòng. Đối mặt với cô gái mình thích, anh sao có thể đẩy ra. Nhưng trong nụ hôn đó, anh cảm thấy thứ mình đang chạm vào chính là đôi môi ẩn chứa đầy âm mưu, lạnh lẽo không một chút nhiệt độ.
Xuyên qua đôi môi lạnh lẽo truyền vào trong miệng anh là tâm tình khiến người ta chán ghét, anh chán ghét nụ hôn kia mang cho anh cảm giác đó, vì vậy anh đẩy cô ra.
"Vậy anh định sẽ làm gì?" Tốn Đình Tuyền cắt đứt sự trầm tư của anh.
"Tìm ra túi đồ đó."
"Đừng ngốc vậy, lấy tính cách cẩn thận của cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ đem thứ đó cất giấu ở một nơi khiến cô ta an tâm, sợ rằng cho dù anh tìm thế nào cũng không thấy được."
"Em có biện pháp khác?" Tốn Đình Trạch mang theo hy vọng hỏi.
"Biện pháp tuy có, nhưng phải xem anh có dũng khí chấp nhận ý kiến của em không."
"Anh em chúng ta đã trải qua vô số sóng to gió lớn, còn có cái gì không dám nhận!"
Tốn Đình Tuyền gật đầu, "Lấy thân thử nghiệm, như anh đã nói, Mâu Tâm Như vừa đồng ý điều kiện của anh, đã vậy anh liền đem cô ta trở thành người bên gối mình, không cần lo lắng gì, một khi hai người sống chung lâu ngày, tự nhiên cô ta sẽ lộ ra sơ hở."
Nghe vậy, cả người Tốn Đình Trạch ngửa ra phía sau, dựa vào sofa, hai mắt nhắm lại, suy nghĩ lời Tốn Đình Tuyền nói.
Anh đương nhiên muốn trở thành người đàn ông của Mâu Tâm Như, đem cô chiếm thành của mình, nhưng sau quan hệ đó, sẽ có rất nhiều vấn đề phát sinh, không thể đơn thuần chỉ là quan hệ của hai người.
Anh có dự cảm, một khi có quan hệ sâu sắc với cô, vốn là chuyện rất đơn giản, sẽ dây dưa ra rất nhiều chuyện khác, khiến mọi thứ phức tạp hơn.
Cho nên anh mới thừa dịp mình còn chút lý trí, đến tìm Đình Tuyền thương lượng, vậy mà Đình Tuyền lại cho anh đề nghị như vậy. Chuyện này…
Mở hai mắt, Tốn Đình Trạch vẫn không tìm được đáp án hoàn mỹ mà mình muốn.
"Em biết anh phải suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, nhưng em tin tưởng, Mâu Tâm Như sẽ không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay anh, cô ấy nhất định là cô gái của anh. Đối với một người đàn ông mà nói, muốn biến cô gái mình thích thành của mình là chuyện rất bình thường, anh quan hệ với Mâu Tâm Như chỉ là sớm một bước mà thôi, điều này cũng không có gì không ổn, sớm tìm ra vấn đề trong đó mới là kết luận cuối cùng."
"Lời của em rất có tính xây dựng, anh sẽ suy nghĩ." Tốn Đình Trạch nhàn nhạt cười một tiếng, trong lòng đại khái đã có suy tính.
"Phòng khách bên trái trên tầng hai là phòng ngủ cho anh, chuyện của Mâu Tâm Như em sẽ chuyển cáo với Dục Phàm."
"Em được lắm, ngay cả chuyện anh muốn mượn phòng em tá túc một đêm, em cũng biết." Tốn Đình Trạch khẽ cười lúng túng, có chút kinh ngạc.
"Theo lời anh vừa nói, em liền đoán được mục đích cuối cùng của anh chính là tá túc ở đây một đêm, dập tắt lửa dục trong lòng." Cậu vô ý giễu cợt Tốn Đình Trạch đang xấu hổ, duỗi lưng một cái, nói tiếng ngủ ngon, liền đi vào phòng của mình ngủ.
Tiểu tử này, quả thật không phải người bình thường, chỉ dựa vào chút chuyện anh mới kể, đã có thể đoán ra suy nghĩ của anh lúc này, thật kinh khủng!
Tốn Đình Trạch bất đắc dĩ cầm chiếc điều khiển tivi trên bàn lên, tùy tiện xem tivi để dời đi suy nghĩ của mình, dập tắt lửa dục đang lên cao trong lòng….
***
Trong căn phòng bí mật, hai bóng người thấp giọng trò chuyện với nhau.
"Là ông nói sẽ không xảy ra chuyện, tôi mới làm theo, giờ thì tốt rồi, Đinh Dục Phàm đã điều tra chuyện này, dựa vào đầu óc thông minh kia, nhất định sẽ tra ra chân tướng sự việc sáu năm trước, đến lúc đó phải làm sao hả, tôi không muốn phải ngồi tù." Người đàn ông toàn thân mặc màu đen, thái độ mười phần khẩn trương.
"Hắn điều tra nhanh như vậy, hoàn toàn là do tao sơ sót một chuyện, mới khiến hắn phát hiện ra điểm nghi ngờ". Người đàn ông mặc tây trang thẳng thớm, trong mắt thâm trầm, trực bức ánh mắt người áo đen.
"Ý ông là?" Đối mặt với một đôi mắt âm trầm kia, người áo đen cảnh giác tránh ra.
"Thân phận của hắn."
"Thân phận của hắn?" Người áo đen lộ ra gương mặt thắc mắc.
"Hội Vụ Ưng là tổ chức hắc, bạch lưỡng đạo nghe thấy đều mất hồn mất vía, cố mà tránh xa, trong đó đặc biệt có mấy tên Đường chủ dẫn đầu là tác phong hành động nghe rợn cả người, tin rằng mày ở đây lăn lộn lâu như vậy, nhất định đã nghe qua."
"Ý ông Đinh Dục Phàm là một con ưng trong Hội Vụ Ưng?"
"Cái gì? Đây rõ ràng là một con đường ૮ɦếƭ, sao ông không nói sớm một chút?" Người áo đen nghe vậy toát mồ hôi lạnh.
Nghe nói kẻ đắc tội Hội Vụ Ưng tuyệt không có kêt quả tốt, hắn cũng không muốn theo gót những người đó, bị ૮ɦếƭ thê thảm.
"Tao cũng mới biết gần đây, nhưng mà không sao cả, cho dù hắn có là thái thượng hoàng cũng vậy, án mạng nhà họ Mâu, hắn nhất định không thể tra ra được nội tình trong đó."
"Ông… Đến tột cùng ông có thâm thù đại hận gì với nhà họ Mâu?"
"Mày không cần hỏi, tao chỉ muốn mày giúp tao một việc."
Người áo đen lau mồ hôi lạnh nói: "Hội Vụ Ưng tôi không chọc nổi. Sáu năm trước, tôi vì tiền mới nghe lời ông, Gi*t ૮ɦếƭ tất cả ba người nhà họ Mâu, hiện tại tôi không muốn tiếp tục gây tội thêm nữa!"
"Đừng tưởng tao là thằng ngốc, mày cho rằng Đinh Dục Phàm phong tỏa tin tức rồi, tao sẽ không biết con gái của nhà họ Mâu, Mâu Tâm Như thật ra vẫn chưa ૮ɦếƭ dưới súng của mày sao?"
"Sao… sao ông biết?" Hai chân người áo đen không nhịn được khẽ run, mồ hôi lạnh càng đổ nhanh hơn.
Trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, "Tiền mày cũng đã cầm rồi, tao chỉ cần mày hoàn thành chuyện sáu năm trước vẫn chưa xong, giải quyết Mâu Tâm Như, tránh cho nó cản đường, làm hỏng chuyện của tao."
"Nhưng…"
"Không có nhưng gì hết, đừng quên, vợ con mày vẫn ở trong tay tao, nếu mày không làm theo lời tao, bọn họ hẳn phải ૮ɦếƭ không nghi ngờ!"
"Ghê tởm." Người áo đen vô cùng oán giận, nhưng không cách nào phản kháng.
"Yên tâm, chuyện của vợ chồng nhà họ Mâu, tuyệt sẽ không tra ra mày, tao đã chuyển đầu mối hướng về phía Tốn Đình Trạch, mày chỉ cần giải quyết xong Mâu Tâm Như cho tao."
"Biển rộng mênh ௱ôЛƓ, tôi phải tìm cô ta thế nào?"
"Tài liệu này mày cầm đi." Người đàn ông ném cho người áo đen một túi giấy da.
"Mâu Tâm Như hiện đang ở cùng Tốn Đình Trạch, thời gian gần đây, tao sắp xếp đem đầu mối giả gửi cho cô ta, trong lòng cô ta chắc đã cho rằng Tốn Đình Trạch chính là hung thủ, để tránh phải đối diện với hắn, lợi dụng khoảng thời gian này, mày hãy tìm cách tìm ra nhược điểm của nó, Gi*t nó."
"Tốn Đình Trạch là người bên cạnh Đinh Dục Phàm, chẳng lẽ hắn ta cũng là người của hội Vụ Ưng?"
"Mày nói không sai, hắn chính là Hắc Ưng."
"Cái gì?" Thảm rồi, lần này hắn ૮ɦếƭ chắc.
Tất cả là lỗi tại việc hắn không nên làm sáu năm trước, vì tiền mà mất đi lương tâm, Gi*t ૮ɦếƭ vợ chồng nhà họ Mâu. Giờ thì tốt rồi, báo ứng tới cửa, Hắc Ưng không phải người đơn giản dễ ứng phó, đồng ý chuyện này, hắn coi như đã trực tiếp bước chân vào quan tài.
"Nhân tiện nhắc nhở mày, sáu năm trước, sau khi Mâu Tâm Như chạy trốn, được thủ lĩnh tổ chức "Tứ Quý" mới phát triển ở Nhật Bản mang về Nhật bồi dưỡng, hiện đã thành một trong những sát thủ đứng đầu Tứ Quý. Bản lĩnh của cô ta chắc ngang mày, thực lực tương đương. Mày cẩn thận ứng phó, phải Gi*t được nó."