Một Đêm Vợ Chồng - Chương 09

Tác giả: Tả Vi

Hiển nhiên, nghị lực của Mạc Kiệt so với cô suy nghĩ còn kéo dài hơn rất nhiều.
Đảo mắt qua nửa tháng, hắn vẫn kiên trì ngủ ở trên sofa nhỏ kia, cho dù thân thể luôn phải chịu đựng sự khó chịu không thể trừ tận gốc, đồ dùng trong nhà luôn luôn làm vướng chân dài của hắn, có khi ở trong phòng tắm chuyển người một cái sẽ ᴆụng vào kệ đồ, thậm chí có lẽ là do thay đổi môi trường và hoàn cảnh, nên lúc sáng sớm, đã lờ mờ bắt đầu xuất hiện bệnh dị ứng, hắt xì, chảy nước mũi và nghẹt mũi lục tục báo danh, đủ để thấy được hắn không hợp với không gian nhỏ hẹp cũ kỹ này đến cỡ nào nhưng hắn vẫn cứ cố chấp ở đây xem sắc mặt của cô.
Tan tầm sớm một chút, hắn liền đến quán chờ cô cùng nhau về nhà. Tan tầm trễ một chút, hắn thực sự sẽ đứng ở cửa đợi đến khi cô mở cửa mới thôi, làm bộ một bộ dáng cực si tình.
Đường Hải Nhân thật sự không muốn để ý hắn, nhưng đầu óc nghĩ như vậy, tâm lại thủy chung kìm không được. Mỗi lần hắn đến tiệm đón cô tan tầm, bà chủ cùng đồng sự còn có thể thúc giục cô trở về sớm chút, chế nhạo bọn họ, đôi vợ chồng tân hôn này, tình cảm thật sự âи áι làm cho người ngoài không nhìn nổi nữa.
Nhưng mà trái lại hôm nay, người đàn ông luôn “khuôn mặt tươi cười đón người” cư nhiên bày ra mặt lạnh cho cô coi, đi ra cửa quán không bao lâu thì giọng điệu không tốt chất vấn cô: “Người đàn ông vừa rồi là ai?”
“Người đàn ông nào?”
“Người đàn ông ở trong tiệm, sau quầy, đeo một đôi kính mắt gọng nhỏ, bấm nguyên cả hàng lỗ tai, tóc dài, màu da quá tái nhợt, cười rộ lên giống y như đàn bà, mùi son phấn rất nặng.”
“Cậu ta là em trai của chị chủ quán.” Người ta tranh thủ lúc về nước đặc biệt tới quán phụ giúp, hắn làm sao có thể nói người ta như vậy, thực thất lễ. Huống hồ rõ ràng cậu ta chỉ là có bộ dạng có vẻ thanh tú mà thôi, người học nghệ thuật bề ngoài “phiêu dật” một chút thì sao chứ, không biết hiện tại hoa mĩ nam đang phổ biến sao?
“Em làm cái gì mà nói nói cười cười, tán gẫu với em trai chủ tiệm vui vẻ như vậy!” Vừa nghe được thân phận của đối phương, cơn tức giận của Mạc kiệt còn lớn hơn nữa.
“Chẳng lẽ em phải lộ vẻ mặt đau khổ khóc với cậu ta sao?” Người đàn ông này thật buồn cười nha, cô bất quá chỉ ngắn gọn hàn huyên vài câu với người nọ, thời gian nói chuyện còn chưa có dài bằng các đồng sự khác, sao hắn lại tỏ ra một bộ dáng phản ứng khoa trương giống như bắt quả tang cô ngoại tình.
“Đương nhiên… không phải, nhưng lúc trước bà chủ tiệm em còn muốn giới thiệu em trai cho em, cho nên em không nên thân cận quá với người nọ, miễn cho khiến người khác hiểu lầm.” Nếu sớm biết tên kia chính là người lúc trước thiếu chút được giới thiệu cho cô, vừa nãy hắn ngay cả nhẫn cũng sẽ không nhẫn, lập tức sẽ lao vào kéo vợ về nhà.
Hắn ghen tị Đường Hải Nhân lộ tươi cười với người đàn ông kia. Cô gái này cũng biết cô đã lâu đến cỡ nào cũng chưa cười qua với hắn, vậy mà ở trước mặt người đàn ông khác lại tùy tiện lộ ra cái vẻ mặt đáng yêu ngọt ngào này…
“Sẽ có hiểu lầm gì! Anh cho là người ta không biết em kết hôn sao?”
“Hắn biết là tốt rồi.” Hắn nghe rất thuận tai, sự tức giận hơi giảm chút, đối với việc cô thừa nhận bản thân đã kết hôn cảm thấy có chút thỏa mãn, có điều tiếp theo nháy mắt lại phát hiện một thứ khác “châm lửa giận”…
“Nhẫn của em đâu?” Hắn kéo tay cô xác nhận, trên mười đầu ngón tay thực sự trống không.
“Để ở nhà, đeo lúc làm việc không có tiện liền tháo ra rồi.” Cô bực bội rút tay về, lạnh giọng đáp lại, không thích thái độ khí thế bức người, biểu cảm nghiêm khắc này giống như đang trách cứ cô phạm vào cái tội lớn ngập trời nào đó.
“Không có tiện cũng phải đeo, ít nhất mang ở trên người, đó cũng không phải nhẫn bình thường, là nhẫn cưới của chúng ta!” Hắn nghiêm nghị cường điệu, không cho cô tùy tiện tháo cái nhẫn ý nghĩa cực kỳ quan trọng kia, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi hắn.
“Đợi chúng ta ly hôn thì cái gì cũng không phải rồi, hiện tại tháo ra cũng tốt, sẽ không để lại dấu vết gì trên tay, nói không chừng còn có thể có khách nhiệt tình giúp em giới thiệu đối tượng mới!” Cô tức giận tranh luận, cố ý ngắm ngắm ngón tay, làm bộ một bộ dáng như không thèm quan tâm.
Thật ra thì sáng nay trước khi tháo nhẫn ra, cô còn đấu tranh một hồi lâu, không mang ở trên người chủ yếu là sợ làm mất, không phải ngại trói buộc.
“Em!” Gương mặt tuấn nhã bỗng nhiên vặn vẹo đỏ bừng, quắc mắt nhìn trừng trừng, tựa hồ nổi khùng lên.
Cô chờ hắn rít gào rống giận, to giọng la mắng, nhưng trầm mặc một hồi lâu, hắn lại nhẹ nhàng tung ra một câu…
“Đi thôi, tài xế đợi đã lâu rồi.” Hắn quay đầu đi đằng trước, bước không nhanh chờ cô đuổi kịp.
Trong nháy mắt lúc xoay người, một giây ngắn ngủi, cô thoáng nhìn thấy đáy mắt tối tăm của người đàn ông có tầng thương tổn khó hiểu được.
Cô đi ở phía sau, nhìn bóng lưng cô đơn của người đàn ông, иgự¢ co thật chặt, một chút cũng không có sự vui vẻ sau khi thắng lợi, sự tức giận với hắn vừa rồi tất cả đều thương tổn, làm cho hắn khổ sở…
Cho nên cô mới nói không muốn cãi nhau với hắn, không muốn hận hắn, vì sao người đàn ông kia còn càng muốn đến trêu chọc cô, hại cô thành người xấu, miệng nói bừa bãi, hiện tại giận mình độc miệng, hối hận nói ra mấy lời nói làm người khác đau lòng.
Đêm nay, trong nhà đặc biệt yên tĩnh, bọn họ dường như không có nói chuyện gì với nhau, Mạc Kiệt cũng không giống thường ngày chủ động tới tìm cô “tranh cãi”, mà cô cũng bởi vì muốn xin lỗi nhưng lại xấu hổ, không biết nên đối mặt hắn như thế nào nên dứt khoát sớm trốn vào trong phòng làm rùa đen rút đầu.
Ban đêm cô ngủ không quá an ổn, âm thầm đoán người đàn ông bên ngoài tâm tình rốt cuộc là tức giận hay là đau lòng?
Thấy hắn luôn luôn mặt cứng đờ không nói lời nào, có lẽ ngày mai hắn sẽ kéo hành lý rời đi, bỏ cuộc việc phải ủy khuất sống ở đây “kháng chiến” với cô.
Như vậy cũng tốt, cuối cùng cô có thể thoát khỏi sự hỗn loạn do người đàn ông kia gây ra, kết thúc hết thảy……
Nhưng, vì sao trong lòng cô lại là đau buốt, không có một chút cảm giác vui vẻ?
Đường Hải Nhân, mày không phải là hy vọng hắn đi mau, vĩnh viễn không cần lại đến đây làm phiền mày sao?
Cô tự hỏi, lại không có được đáp án. Bởi vì cô quả thật là con rùa, không dám đối mặt với tiếng nói chân chính ở sâu trong nội tâm…
Ngày hôm sau, bởi vì đêm trước cô ngủ không an ổn nên thức dậy tương đối sớm, trong lòng đã muốn đối diện với cái mặt thối của hắn, chuẩn bị tâm lý giống như không có việc gì “vui vẻ đưa tiễn” hắn rời đi. Không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa phòng, thứ cô nhìn thấy lại là một bàn bữa sáng phong phú và một gương mặt tươi cười, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
“Thật tốt quá, anh đang suy nghĩ có phải đi gọi em rời giường hay không.” Hắn kéo cô đến trước bàn ăn, muốn cô mau ngồi xuống. “Em bị mùi đồ ăn đánh thức phải không?” Hắn biết tối hôm qua cô ăn không nhiều lắm, hôm nay sáng sớm mượn chìa khóa mà cô quen đặt trên ngăn tủ, ra ngoài mua một bàn bữa sáng này.
“Không phải anh không có thành ý để bản thân làm, là sợ em ăn đồ anh làm rồi, sẽ cho rằng anh không yêu em, lập tức đem anh đá oanh ra ngoài.” Hắn ngồi xuống đối diện cô, tự giễu trù nghệ của bản thân có thể sánh như νũ кнí Gi*t người, không thể tùy tiện lấy ra “công kích” vợ yêu.
Mạc Kiệt khịt khịt mũi, lại xoa xoa cánh mũi, mang theo chút âm thanh của giọng mũi, nghe ra được hắn đang bị nghẹt mũi quấy nhiễu nhưng nụ cười lại không bởi vậy mà bị ngăn trở.
Đường Hải Nhân nâng một ly sữa đậu nành ấm nóng đến tay, cắn một miếng bánh nướng ngọt, mùi hương xông vào mũi làm cô có chút muốn khóc, nhìn cảm giác của hắn thật không cam lòng…
Vì sao hắn không tức giận? Vì sao còn cười tươi với cô? Vì sao hoàn toàn không trách cô ngày hôm qua nói những lời nói khiến cho người khác ghét đó? Ngay cả hắn nghẹt mũi cũng là bởi vì cô mà kiên trì ở đây…
Hắn nhất định là cố ý! Cố ý cưng chiều cô như vậy, muốn hại cô sống thêm hổ thẹn, trong lòng giống như vỏ chanh bị vặn xoắn, vừa chua lại chát…
“Thực xin lỗi, đã nói những lời nói tàn nhẫn đó với anh.” Rốt cuộc cô không chịu nổi lương tâm bị tra tấn, vẫn là mở miệng nói với hắn có vẻ tốt hơn một ít, bằng không buổi tối khẳng định lại ngủ không ngon, nói không chừng như thế này đi làm sẽ làm vỡ đĩa.
Người đàn ông nghe thấy cô xin lỗi, ngược lại biểu cảm có chút kinh ngạc, chợt ôn nhu cười.
“Không sao cả, là anh trước kia làm những chuyện tàn nhẫn đối với em.” Hắn không thể nỡ trách móc cô nặng nề, chẳng phải là do khoan hồng độ lượng, không nóng nảy, mà là hắn càng hiểu được so với bị cô hờn dỗi đâm bị thương vài câu, lỗi lầm mà chính mình phạm phải thật sự rất là nghiêm trọng, cho nên không có tư cách oán trách cô cái gì.
Chịu khổ sở coi như là trừng phạt, hắn tự làm nên tự chịu, kiểm điểm một đêm, hắn thậm chí cũng không dám lại “trắng mắt” chạy đi tìm cô nói chuyện, lo lắng sẽ lại chọc giận cô.
Nhưng hắn nói là nói như vậy, nghe vào trong tai Đường Hải Nhân, lại chỉ đối với việc mình miệng nói bừa bãi, hành vi làm việc đã sai lại còn một mặt trốn tránh, không đi xin lỗi, cô cảm thấy càng thêm ti bỉ, trong lòng ngượng ngùng…
Cô há mồm to cắn một miệng đầy bánh nướng, chán ghét nghĩ tên đàn ông này thật đúng là có tài năng làm cho người ta lương tâm bất an, chẳng thà hắn thái độ cường ngạnh, ác liệt một chút, cô còn có thể thuyết phục mình tiếp tục “khinh thường” hắn, mà không phải nhận thấy được quyết tâm mình cùng hắn mỗi người đi một ngả đang từng giọt từng giọt bị ăn mòn…
Hừ, đáng giận bánh nướng, sữa đậu nành, làm sao có thể ngọt, ăn ngon như vậy! Hại lòng của cô luôn luôn ấm lên…
“Vài ngày nữa có bữa tiệc rượu, nghe nói tổ chức ở trên du thuyền, đến lúc đó còn có thể ở trên biển bắn pháo hoa, muốn cùng anh đi không?” Hắn nhìn bộ dáng khóe miệng cô dính vừng trông thật đáng yêu, có loại xúc động muốn thay cô liếm sạch.
“Không cần.” Cô ăn luôn miếng bánh nướng cuối cùng, phủi phủi miệng, cũng không biết được động tác nhỏ này làm cho người đàn ông đối diện tiếc hận đến cỡ nào! Cô chỉ biết là chính mình hoàn toàn không có hứng thú đối với cái loại hoạt động nghe ra rất xa xỉ đó, một mực cự tuyệt.
“Cuối tháng có sinh nhật của một người bạn, anh ta mời chúng ta cùng nhau tham gia party sinh nhật, em muốn đi không?” Hắn lại hỏi, nghĩ rằng cô không thích nơi nổi trội lắm, có lẽ nguyện ý tham gia gặp gỡ tư nhân.
“Không muốn.” Bạn bè của hắn tám phần là không phú thì quý, party sinh nhật chắc là cũng sẽ không “đơn sơ” hơn chút nào, hơn nữa quan hệ hiện tại của hai người bọn họ lại “tế nhị” như thế, vẫn là đừng cùng tham dự cái loại trường hợp náo nhiệt này có vẻ tốt hơn.
“Anh nghĩ chắc là, bà xã của anh thực sự cực kỳ thần bí nha.” Hắn không ngạc nhiên khi bị cự tuyệt, cũng không miễn cưỡng vợ làm chuyện không muốn làm.
Cô gái này chỉ cần tiếp tục làm bà xã của hắn, hắn đã cảm thấy mỹ mãn.
“Hôm nay anh phải đi công tác, như thế này anh trước tiên về nhà lấy hộ chiếu, thuận tiện sắp xếp lại vài bộ quần áo, đại khái sẽ đi khoảng ba, bốn ngày, em phải nhớ kỹ khóa cửa cẩn thận, đừng nhớ anh nhiều quá nha.” Vì nguyên nhân này, hắn càng vội vã hòa thuận với cô, không muốn mang theo tâm tình xấu cãi nhau với cô đi xa.
“Ai sẽ nhớ anh!” Miệng cô không thừa nhận nhưng vẻ mặt đã có vài phần hờn dỗi mà bản thân cô không nhìn thấy, mềm mại đáng yêu làm cho hắn mê muội, tâm tình dễ chịu.
“Được, vậy ngay cả phần của em anh sẽ nhớ luôn.” Hắn ăn đậu hủ trên miệng cô, kỳ thực càng muốn “chính miệng” nếm thử hương vị trắng noãn của cô, nhưng vì không muốn làm cho người ta ghét, đi công tác trở về “không nhà để về”, hắn vẫn kìm nén suy nghĩ này xuống, phải chậm hoãn một chút.
Hắn muốn làm chồng của cô cả đời, chứ không phải là nhất thời cực nhanh trở thành cầm thú.
Cô gái không muốn quan tâm liếc hắn một cái, tiếp tục nhấm nháp một cái bánh nướng mặn khác.
Nhưng vị giác tựa hồ có vấn đề, vậy mà lại nếm được một tia vị ngọt ở trong đó…
Một bữa sáng mỹ vị, trong bầu không khí hài hòa vui vẻ kết thúc, không có người nhắc lại xung đột hôm qua, giống như bọn họ chưa bao giờ tranh cãi qua, quan hệ căng thẳng cũng bởi vậy mà lộ ra một đường ánh sáng rạng đông…
“Chìa khóa.” Vừa ra đến trước cửa, Đường Hải Nhân đem một chuỗi chìa khóa dự phòng giao cho hắn.
“Em đưa chìa khóa cho anh?”
Thấy nét mặt của Mạc Kiệt giống như nhận được gì đó quý trọng, khiến cô có chút muốn cười, nhưng đương nhiên là phải nhịn xuống.
“Chỉ là ngại phiền toái, không muốn giúp anh mở cửa mà thôi.”
Rõ ràng lấy cớ. Nhưng hắn nghe xong vẫn như cũ thực vui vẻ, lại thực tiết chế chỉ hôn một cái trên trán cô
“Anh yêu em.”
Nhìn bóng lưng của hắn, cảm giác của cô hoàn toàn khác ngày hôm qua, иgự¢ không thu chặt nữa, mà là xoã tung mềm mại tựa như bông vải, giống như không ấn xuống, nó sẽ bay lên trời đi.
Ông trời, cô thực sự không bình thường, đúng không! Bằng không làm sao có thể chỉ cách một đêm, lòng của cô liền sinh ra sự tương phản lớn như vậy, ngày hôm qua còn vì hắn mây đen mù sương, hôm nay lại vì hắn mà tâm tình bay lên, cô quay lưng lại đóng cửa, khóe môi liền tự giác cong lên, dường như đều đã quên người đàn ông đã từng làm những chuyện đáng giận đối với cô…
Cô có thể tin tưởng hắn một lần nữa không?
Đường Hải Nhân phiền não suy tư vấn đề này, trong lòng có một chút muốn, lại không dám tiếp tục muốn, rất sợ mình lại như lần trước…
Nhưng nói qua nói lại, cô hiện thời còn có cái gì có thể mất đi đâu?
Cô bàng hoàng suy nghĩ, trái tim lung lay càng lúc càng mạnh mẽ…
Hắn yêu cô, thật vậy chăng?
Thực sự, cô không thể tin được… Thế nhưng bản thân lại thực sự đang nhớ nhung hắn!
Mạc Kiệt rời đi ba ngày, Đường Hải Nhân tựa như thường ngày, làm việc rồi lại nghỉ ngơi. Ra ngoài làm việc, về nhà ăn cơm, tắm rửa, ngủ, chợt thấy không có cái gì thay đổi, duy nhất chỉ có cảm giác của cô không quá đúng, thường xuyên cảm thấy đầu óc trống trơn, thấp thỏm di động, như là thiếu cái gì đó…
Lúc cô cùng cực nhàm chán mở tivi lên coi, nằm ở trên sofa, dựa vào gối ôm… Đáp án hiện lên!
Là hắn, hương vị của người đàn ông kia…
Trên gối ôm có hương vị dầu gội của hắn, cái chăn nhỏ xếp gọn gàng bên cạnh… cái chăn mà cô hảo tâm cho hắn mượn tạm thời, phía trên cũng có dính một loại hỗn hợp sữa tắm nam và mùi nước hoa hương gỗ…
Mùi quen thuộc kia chui vào hơi thở, gợi lên rất nhiều kí ức về người đàn ông kia, kí ức về hai người bọn họ dựa sát vào nhau, cảm giác vô cùng thân thiết khi cô được hắn ôn nhu ôm…
Cô ôm cái chăn, đột nhiên nhận ra mình nhớ hắn, hóa ra một khoảng trống không di động ở trong lòng chính là người đàn ông đặt tại trước mắt thì không có cảm giác, nhưng hễ không gặp mặt thì lại khiến cho người ta vướng bận kia.
Phát hiện này làm cho cô giật mình nhưng cũng không bài xích, có lẽ là vì trong lòng cô luôn luôn tồn tại một sự thật không muốn nhìn thẳng vào, đó chính là cô vẫn như cũ yêu Mạc Kiệt, căn bản cho tới bây giờ đều không thể quên được hắn. Đặc biệt mấy ngày nay ở cùng một chỗ, cô càng bất tri bất giác bị người đàn ông kia chế ước, hỉ nộ ái ố toàn bị hắn ảnh hưởng, muốn thay đổi cũng không thay đổi được, bởi vì đầu của cô không thể làm chủ lòng của cô, mà hắn vẫn ở trong lòng cô, không dứt ra được.
Cô kề người vào chăn, khẽ thở dài, đồng thời ai oán bản thân thực vô dụng, trong đầu vẫn là bóng dáng của người nọ, hoàn toàn không chứa nổi hình ảnh đang phát trên màn hình tivi…
Sau vài ngày, Mạc Kiệt trở về, công tác của hắn tựa hồ dần dần khôi phục “mức độ” thường ngày, thậm chí so ra càng bận rộn hơn, thời gian này thường xuyên bởi vì tăng ca, xã giao mà về trễ.
Mà Đường Hải Nhân cũng bởi vậy mà dưỡng thành một thói quen xấu nho nhỏ, đó chính là vụng trộm ngồi trên sofa chờ hắn, nhớ hắn…
Khổ ở chỗ là tuy rằng biết mình nhớ hắn nhưng cô cũng không dám ở trước mặt hắn thừa nhận phần tình cảm nhớ nhung này.
Đêm khuya, Mạc Kiệt về nhà, tắt tivi, nhẹ nhàng bước tới, ngồi bên cạnh sofa, ngắm người phụ nữ đang nằm trên sofa, trên môi mỏi mệt rốt cục có một chút ý cười thật tình.
Mặc dù ở tiệc rượu nở nụ cười cả buổi tối, nhưng cho tới bây giờ, hắn mới chính thức cảm thấy thả lỏng, tâm tình thoải mái.
Ngón tay vẽ qua đôi má hồng nhuận, xúc cảm tinh tế bóng loáng kia khiến cho ý cười của hắn càng sâu, mệt mỏi ở trong lòng lại giảm bớt một ít…
Cô gái này thực sự rất thần kỳ không phải sao?
Cô nhíu mày vẫy tay, giống như đang đuổi muỗi xua đuổi cơn ngứa ngáy trên mặt, chu chu môi, nghiêng người tiếp tục ngủ say, cổ áo rộng thùng thình bởi vậy mà mở rộng hơn, lộ ra hơn phân nửa cảnh xuân trước иgự¢.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, hắn thật sự không thể không bị cảnh đẹp trước иgự¢ cô hấp dẫn, ý thức được bản thân đã bao lâu không ᴆụng phần đường cong rất tròn ẩn hiện ở sau vật liệu may mặc kia, trong lòng lại hoài niệm cỡ nào xúc cảm tốt đẹp của chúng nó.
Cô gấp lại đôi đùi ngọc trắng noãn, bày ra tư thế ngủ gợi cảm hình chữ S ngay tại trước mắt, dạy hắn sao có thể kháng cự được sự dụ hoặc chọc người như vậy, bàn tay to không chút nghĩ ngợi đặt trên đùi trắng nõn, dọc theo đường ௱ôЛƓ tròn trịa chậm rãi hướng về phía trước, vén lên phần vải dệt vướng víu, lưu luyến bồi hồi ở trên phần eo tinh tế, dùng sự ᴆụng chạm ôn nhu tán thưởng xúc cảm bóng loáng như tơ của cô…
Đường Hải Nhân giật giật thân mình, cảm giác có cỗ nhiệt lực đang ở trên người lan tràn, trong cơ thể dần dần dâng lên một trận cảm giác tê tê ma dại, tập trung ở trước иgự¢…
Cô mở mắt ra, liếc người đàn ông bên cạnh một cái…
Ô, thì ra là Mạc Kiệt đang sờ cô, thật là thoải mái…
Cô cong môi lên, giống chú mèo được chủ nhân đùa ghẹo phát ra lẩm bẩm mơ hồ, an tâm nhắm mắt lại hưởng thụ.
Í? Mạc Kiệt đang sờ cô…
Không đúng! Trong đầu cô hiện lên từ “đang”, cô đột nhiên trợn mắt, phát hiện Mạc Kiệt thực sự ngồi ở bên người vuốt ve thân thể của cô, cô sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên…
“Anh làm gì vậy!” Cô vừa kêu vừa kiểm tra dáng vẻ của mình…
Rống, hắn cư nhiên lén vén quần áo của cô lên? Thật là xấu a!
“Em ngủ ở trên giường anh, không phải đang ám chỉ anh có thể làm gì đó sao?” Hắn cười liếc một bộ dáng thất kinh của cô, đôi má tức giận lộ ra hồng quang, hại hắn có xúc động muốn lại nhào vào cô.
Thật ra, hắn đã sớm phát hiện cô gái này sẽ thừa dịp hắn không ở nhà, vụng trộm nằm ở trên sofa này.
Nhãn hiệu sữa tắm bọn họ dùng khác nhau, tự nhiên hương vị trên người sẽ không giống nhau, đối với chuyện này, hắn rất mẫn cảm, ngẫu nhiên còn có thể ở trên gối ôm phát hiện một, hai sợi tóc dài tuyệt đối không thể là tóc của hắn.
Không nói ra là sợ tiểu bạch thỏ đáng yêu này sẽ bởi vì “thẹn quá hóa giận” mà chạy xa hơn. Hắn chờ mong ngày cô có thể chân chính tiếp nhận hắn, mà không phải bị buộc tha thứ, gây cho cô áp lực.
“Đây là sofa của em.” Quả nhiên cô xấu hổ sửa lại cách nói của hắn. Mấy bữa trước chỉ là thừa dịp hắn không ở nhà, nằm một chút, không hiểu được hôm nay vì sao lại ngủ, còn bị hắn tóm gáy, mất mặt quá!
“Ý là đêm nay anh có thể vào phòng ngủ sao?”
“Anh dám tiến vào thử coi!” Hai gò má bạo hồng, cô cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
“Tốt a, em đã bảo anh thử, vậy anh liền cung kính không bằng tuân mệnh… Đi vào phòng em một chút.” Hắn ái muội nháy mắt, tà khí nhếch môi. Đối mặt với khiêu khích mê người của vợ, hắn đáp lại bằng lời tán tỉnh lớn mật.
“Anh… không biết xấu hổ!” Cô đối với sự ngả ngớn quá mức của hắn không biết làm thế nào, trong иgự¢ nai con “nhảy đùng đùng”, vội vàng muốn chạy trở về phòng trốn, né tránh đại sắc lang này.
“Đừng đi.” Hắn giữ chặt cô, đem vợ ôm chặt vào lòng. “Trước tiên để cho anh ôm một chút, chỉ cần ôm một chút là được rồi.”
Giọng điệu gần như là khẩn cầu kia khiến cô không đành lòng vọng động, ngoan ngoãn ở lại trong lòng hắn.
Thật ra cô cũng rất nhớ cái ôm của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, nhưng lại cảm thấy hắn giống như là lạ…
“Xảy ra chuyện gì sao?” Cô cảm giác giọng nói, sức lực của hắn đều có chút trầm trọng.
“Có bà xã quan tâm thật tốt.” Cằm dựa vào đầu vai bé bỏng của cô, người đàn ông nhợt nhạt mỉm cười.
“Em mới không có.” Cô theo bản năng phủ nhận, tâm lý tinh tế bảo vệ tôn nghiêm của phụ nữ.
“Anh không sao.”
“Anh có vẻ rất mệt.”
“Cho nên phải nạp điện nha.” Hắn đem mặt vùi vào hõm vai của cô, thanh âm buồn trầm vẫn mang theo ý cười, cô lại không cảm giác hắn vui vẻ, chỉ cảm thấy tựa hồ hắn thực sự rất mệt mỏi.
“Hải Nhân…” Hắn thấp giọng gọi cô, giọng nói kia ở trong lòng cô cộng hưởng rung động.
“Cho dù còn tức giận, còn có một chút chán ghét, cũng đừng đẩy anh ra, được không?”
Người đàn ông đem cô ôm càng chặt, hại cô hô hấp có chút khó khăn nhưng cô lại dường như có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng hắn, không tự giác cô có chút không nỡ, bởi vì cô biết tâm tình của hắn, cái loại cảm giác sợ hãi mất đi người mình yêu thương này…
“Ai nói chỉ có một chút.” Ngoài miệng Đường Hải Nhân phản bác, giọng điệu lại mềm đi rất nhiều, trộn lẫn thêm một tia mềm mại.
Điều này làm hắn thực sự vui vẻ mà nở nụ cười.“Hai chút, ba chút cũng được, tóm lại, không cần rời bỏ anh, hiện tại em là người nhà duy nhất của anh.” Hắn xoa xoa mái tóc thơm mềm của cô, quý trọng mà ngửi hương vị của cô gái trên người làm cho người ta an tâm.
Hiện tại hắn mới cảm nhận được, bên người có thể có một người vô tư yêu hắn, hỗ trợ hắn là chuyện cực kỳ may mắn, hạnh phúc.
Về sau, hắn phải làm người tích đức, tuyệt sẽ không bạc đãi cô nửa phần. Chỉ cầu cô vĩnh viễn đừng làm trái lời thề trong hôn lễ, để cho hắn có thể bảo vệ cô cả đời, làm bạn với cô.
“…” Cô không có trả lời, bởi vì không muốn để giọng nói nghẹn ngào tiết lộ cảm giác trong lòng.
Người ta ngay cả “anh yêu em” cũng chưa nói, cô đã cảm động muốn khóc, điều này không khỏi quá vô dụng, quá yếu đuối sao…
Đấu tranh một chút, cô lẳng lặng ôm hắn lại, ngăn cản không được tâm tình muốn an ủi người đàn ông này…
Đêm rất khác thường, cô tỉnh lại trên chiếc sofa mình không muốn ngủ, không làm rõ được tâm tư của hắn lắm, nhưng tâm của mình lại nhìn được rõ ràng hơn.
Nếu tình yêu là một loại bệnh, vậy khẳng định là cô bệnh nặng lắm rồi, không có thuốc nào cứu được.
Ngày kế tiếp, Đường Hải Nhân không để bản thân băn khoăn, kiên trì hoài nghi tâm tính của Mạc Kiệt, tận lực tránh né hắn gần gũi nữa, đối với thái độ của hắn cũng bắt đầu có một chút cải thiện.
Ví dụ như cô bắt đầu xuống bếp, hơn nữa sẽ không cự tuyệt hắn da mặt dày ngồi cùng bàn dùng cơm. Ví dụ như cô vẫn không quen đeo nhẫn kim cương khi làm việc, nhưng lúc đi làm sẽ xâu nhẫn vào vòng cổ, mang ở trên người không rời. Ví dụ như hắn đến tiệm đón cô tan tầm, cô sẽ không mặt lạnh với hắn nữa, sẽ để hắn nắm tay, ngoan ngoãn đi cùng hắn. Còn có, hắn luôn ăn vụng đậu hủ của cô, tuy rằng cô sẽ lên tiếng cảnh cáo, nhưng sẽ không phản kháng mãnh liệt, đặc biệt khi cùng nhau ngồi ở trên sofa xem phim, cô cũng không phải thực để bụng bị hắn hôn…
Ngày lại qua ngày, hắn đã ở nhà cô hơn một tháng, quan hệ hai người từng bước chuyển biến theo hướng tốt, nhìn như hết thảy đều như mưa tạnh trời lại sáng, trong tiệm một vị khách không ngờ đến lại tới…
“Xin hỏi, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?” Từ Vĩ Dân còn chưa mở miệng, cô đã cảm thấy sự tình không tầm thường, bởi vì đối phương căn bản không có lý do cá nhân gì chạy đến tiệm tìm cô, hơn nữa biểu cảm lại ngưng trọng trước nay chưa từng có.
“Chuyện tôi tìm phu nhân, tổng giám đốc cũng không biết tới.”
“A, vậy cần tôi giúp anh giữ bí mật sao?”
“Vậy thì cũng không cần, chỉ là có chút việc, tôi với tổng giám đốc ý kiến không giống nhau lắm, cảm thấy cần phải để cho phu nhân biết thì có vẻ tốt hơn.” Dù sao hắn ôm đầu mình quyết tâm “thông báo” cho phu nhân, thảm nhất bất quá cũng là bị sếp phun một hồi lửa giận, lập tức cuốn gói mà đi thôi.
Nhưng mà cứ dựa theo tình thế trước mắt tiếp tục như vậy, nếu hắn không đến đây một chuyến, tương lai hắn và sếp cùng nhau thất nghiệp e rằng cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.
“Ừ, mời anh nói.” Nói nửa ngày, cô vẫn không biết là chuyện gì, nhìn ra dáng vẻ trợ lý Từ trông rất khẩn trương.
“Vậy tôi liền đi thẳng vào vấn đề nói. Về chuyện ông Mạc lưu lại phần cổ phiếu, không biết phu nhân dự tính xử lý như thế nào…”
Từ Vĩ Dân nói rõ mục đích đến, cô nghe xong nửa ngày, thì ra chính là hy vọng cô có thể đem phần cổ phiếu kế thừa từ ông giao cho Mạc Kiệt…
“Không phải tôi không muốn cho anh ấy, là anh ấy không nhận, tôi cũng không có cách.” Cô có chút tức giận quá mức, hiện giờ vừa nghe thấy từ “cổ phiếu” liền cảm thấy thực muốn bệnh, giống như trong lòng có vết sẹo vừa đóng vảy lại bị khơi mào dữ dội.
Kỳ quái nha, cô không muốn chiếm lấy cổ phần công ty không buông, vì sao ngay cả trợ lý Từ phải riêng chạy tới tìm cô nói những lời này!
“Phu nhân…”
“Không cần gọi tôi như vậy, tôi không quen.” Vừa nãy cô đã cảm thấy không được tự nhiên rồi. Rõ ràng trợ lý Từ lớn tuổi hơn cô, vậy mà còn tôn xưng cô là “phu nhân”, thật sự nghe không quen tai, cô gọi hắn một tiếng “Từ đại ca” còn có vẻ ổn.
“Vậy tôi nên xưng hô như thế nào?”
Cô tức giận nói: “Cứ theo trước kia, như vậy đi.”
“Cô Đường.” Từ Vĩ Dân lập tức sửa miệng, đoán rằng có lẽ cô hiểu lầm dụng ý của mấy lời nói mới vừa rồi của hắn, thật ra chủ yếu là hắn muốn nói với cô: “Có lẽ cô không biết tình cảnh trước mắt ở công ty của tổng giám đốc, thiếu phần cổ phiếu này có lẽ sẽ làm cho tổng giám đốc mất đi chức vị trước mắt…”
Trợ lý Từ đem toàn bộ chuyện vài vị cổ đông lớn liên thủ tạo áp lực với Mạc Kiệt nói cho cô biết, nói trước kia những người đó không có trắng trợn đối nghịch với sếp là vì còn cố kỵ ông Mạc trong tay nắm thực quyền, hiện giờ biết quyền lợi này cũng không có chuyển đến trên người sếp, mà nghe nói bị giao vào tay người ngoài. Những người từng không hợp ý kiến với Mạc Kiệt, từng chịu Mạc Kiệt đè nén này liền muốn thừa dịp cơ hội này liên thủ giáo huấn hắn, đem hắn kéo xuống đài.
“Còn có, bởi vì sau khi kết hôn, cho tới bây giờ cô cũng không cùng tổng giám đốc cùng nhau công khai lộ diện, cũng không tham dự trường hợp gặp mặt nào, điều này cũng làm cho người ta phỏng đoán về quan hệ hôn nhân của hai người…”
Là một người có được thân phận hoặc địa vị nào đó, đạo đức cá nhân và sinh hoạt cá nhân đều sẽ trở thành một trong những tiêu chuẩn đánh giá.
Mạc Kiệt chưa bao giờ mang vợ đi ra ngoài lộ diện, trước đó, hôn lễ chỉ bí mật cưới về nhà, chỉ thông qua bộ phận PR đơn giản phát tin vui trong nội bộ khiến hiện tại không chỉ có có người tung tin vịt huyết thống của hắn không thuần khiết, cũng có người tạo tin đồn nói hôn nhân của hắn đang ở mức đèn đỏ… Trước mắt mặc kệ đây có phải sự thật hay không, dù sao đi nữa đều đối với tình cảnh trước mắt của hắn hình thành một cỗ lực sát thương.
“Tôi không biết là như thế này, anh ấy chưa từng nói với tôi…” Cô giật mình nhớ tới hành động “quái dị” của Mạc Kiệt đêm đó, còn nhớ tới trước kia mình một lời cự tuyệt lời mời của hắn, còn có, gần đây hắn thường xuyên mặt uể oải, thích làm nũng với cô, đủ loại sự việc.
Bỗng dưng cô đỏ hốc mắt, trong lòng có một trận đau vô cùng, cảm thấy người đàn ông kia thật đúng là tên đại trứng thối.
Hắn dựa vào cái gì… Vì sao luôn hại cô trở thành người xấu! Hu…
“Á, cái đó… Cô đừng khóc, trước tiên đừng khóc được không?” Từ Vĩ Dân xấu hổ lại khẩn trương khuyên cô, bởi vì những vị khách trong quán ào ào trừng mắt về hướng này, nhất là bà chủ quán hai tay chống nạnh sau quầy kia, thoạt nhìn không dễ chọc tí nào.
“Làm ơn, đừng khóc, mọi người có việc gì, từ từ thương lượng…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc