Một Đêm Vợ Chồng - Chương 07

Tác giả: Tả Vi

Cách hôn lễ chỉ còn năm ngày.
Đường Hải Nhân rất muốn tin tưởng Mạc Kiệt, thuận lợi cùng người đàn ông mình yêu thương thành hôn, sống cuộc sống lý tưởng, cùng hắn bạch đầu giai lão.
Nhưng lòng người chính là cái không thể hoàn toàn dùng lý trí khống chế như vậy, đầu óc cô càng muốn tín nhiệm, tâm lại vẫn giống như lốp xe bị đá vụn đâm thủng, nhẹ nhàng mà nhụt chí, càng lúc càng mềm, lắc lư. Hai ngày này, nghĩ đến bảng tư liệu điều tra kia cùng cổ phiếu của ông, nội tâm cô càng sẽ toát ra nghi hoặc xoay lòng vòng không ngừng, dù cố gắng thế nào khuyên mình đừng nghĩ đến, đều không thể làm cô dâu mới vô ưu vô lự nữa.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, biết mình không thể lại tiếp tục như vậy, ôm tâm tình mơ hồ, không hiểu nổi gả cho hắn, vừa hoài nghi động cơ hắn cưới mình, hôn nhân ngày sau phải duy trì thế nào, cô không tự tin.
Vì thế sau một đêm trằn trọc không yên, cô gọi điện thoại cho Hứa Thu Hoa, nhờ đối phương giúp cô liên lạc vị luật sư kia, muốn tự mình đi tới chỗ luật sư chứng thực tính chân thật của tờ di chúc kia.
Phương pháp này tuy rằng không được quang minh chính đại nhưng cô tự thuyết phục bản thân lý do làm vậy là vì giúp Mạc Kiệt rửa sạch hiềm nghi, vì cô ôm ấp một tia hy vọng nên mới đưa ra hạ sách này.
Nếu chứng minh là cô nghĩ sai rồi, sau đó cô sẽ về nhận lỗi với Mạc Kiệt, xin hắn tha thứ cho sự đa nghi của cô.
Nếu là thật… tuy rằng khả năng không cao nhưng cô cũng sẽ nghĩ rõ ràng tiếp theo phải đối mặt hắn như thế nào, xác định hai người quan hệ như thế nào, ít nhất không cần lại giống như bây giờ – “từng bước đi hoảng hồn”, cả ngày tâm khó an ổn.
Hai ngày sau, cô đến tiệm cà phê đối diện văn phòng luật chờ điện thoại của Hứa Thu Hoa.
Bởi vì Hứa Thu Hoa đề nghị cô đừng đả thảo kinh xà, cho nên cô cũng không hẹn trước, mà là đợi đến thời gian luật sư Vương dùng cơm, trực tiếp đi vào tìm ông.
Đầu tiên Đường Hải Nhân làm rõ thân phận của chính mình, luật sư Vương liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Phản ứng của ông làm cho cô sinh ra dự cảm không tốt nhưng cô vẫn dựa vào phương pháp Hứa Thu Hoa chỉ cô, lấy tư cách người thừa kế hợp pháp, yêu cầu xác nhận nội dung di chúc của ông Mạc.
Dưới sự kiên trì và ánh mắt nhìn chăm chú bức bách của cô, luật sư Vương ngay cả cơ hội gọi điện thoại thông báo cho Mạc Kiệt cũng không có, chỉ phải theo sự thật mà nói cho cô, âm thầm kỳ vọng người đàn ông đáng sợ kia đừng đem chuyện này trách tội trên đầu ông, ông cũng là theo pháp luật mà làm việc mà thôi.
“Cô Đường, cô Đường?” Tuyên đọc xong di chúc, ông phát hiện cô gái đối diện này tâm tình dường như không tốt bao nhiêu so với ông, sắc mặt hơi lộ vẻ tái nhợt, một chút cũng không giống như phản ứng khi có được di sản lớn, cũng không khí thế như lúc đầu truy vấn ông nội dung di chúc.
Đường Hải Nhân dường như kéo suy nghĩ về từ chỗ rất xa, chậm rãi ngước mắt, một lần nữa đem tiêu điểm phóng tới trên mặt luật sư Vương.
Nói thực ra, cô hiện tại rất bội phục chính mình, sau khi chính tai mình xác nhận di chúc của ông nội, biết được nguyên nhân Mạc Kiệt sở dĩ điều tra cô, cưới cô, vậy mà lại không có ngay tại chỗ khóc lớn, cuồng loạn nổi điên, so với ban đầu cô tưởng tượng, chính mình còn kiên cường hơn rất nhiều, thật lợi hại!
Đại khái chắc là vì đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống tệ nhất. Qua vài ngày, từ hoài nghi đến giả thiết, trinh thám đến chứng thực, lòng của cô đã dày vò rất lâu, luyện tập không ít tâm tình có thể phát sinh, cho nên cảm giác không chấn động như vậy.
Mà cũng có lẽ, cô chính là không muốn để cho mình càng mất mặt, càng đáng thương hơn, cho nên mới không rơi lệ, để cho mình thoạt nhìn giống kẻ bị hại thê thảm.
Cô không muốn làm kẻ bị hại, cũng sẽ không để cho mình biến thành như vậy…
Hít một hơi, Đường Hải Nhân nhợt nhạt cười nói: “Luật sư Vương, chuyện hôm nay tôi tìm ông, xin ông trước mắt đừng cho Mạc Kiệt biết.”
“Được, tôi sẽ giữ bí mật.” Ông biết, hơn nữa vô cùng thuần thục. Vừa nghĩ đến người đàn ông tươi cười làm cho người ta lưng lạnh cả người kia, ông cũng cảm thấy giữ bí mật có vẻ thỏa đáng hơn, bằng không khó bảo toàn đối phương sẽ vì phần di sản này mà làm ra cái chuyện gì bất lợi cho cô.
Nhưng mà nguyên nhân sở dĩ cô thỉnh cầu tạm thời giữ bí mật, đều không phải như luật sư Vương nghĩ.
“Ngày kia, tôi sẽ cùng Mạc Kiệt kết hôn.”
“Kết hôn! Cô cùng anh ta?” Lại có loại duyên phận này! Nhưng vậy mà cô đến bây giờ còn không biết nội dung di chúc, điều này rất không hợp lý.
“Ừ, cho nên trừ bỏ chuyện vừa rồi tôi nhờ ông, còn có một chuyện muốn nhờ ông hỗ trợ…” Cô nói ra quyết định bản thân sớm nghĩ ra, đồng thời lại bội phục sự bình tĩnh của chính mình.
Cô không khóc, không có phát run, tốt lắm… Làm tốt lắm.
“Cô xác định là muốn làm như vậy?” Thân là luật sư, ông cảm thấy cô gái này thực không hiểu bảo đảm quyền lợi của bản thân.
“Đúng, làm phiền ông.”
“Thật ra cô không cần… ”
“Tôi đã quyết định.” Cô cười đến xán lạn mà kiên định, bởi vì màn sương mù bao phủ trong lòng kia đều đã tan biến, cho nên cô hết sức rõ ràng chính mình nên đi nơi nào, nên làm như thế nào.
“Vậy được rồi, tôi sẽ mau chóng giúp cô xử lý tốt.”
“Cám ơn.”
Đường Hải Nhân mỉm cười đi ra văn phòng luật, gửi tin nhắn ngắn nói lời cảm ơn đến Hứa Thu Hoa, hơn nữa mời Hứa Thu Hoa nhất định phải cùng ông xã cùng nhau tới tham gia hôn lễ của cô vào ngày kia. Đó là cô dụng tâm mà chuẩn bị, một buổi thịnh yến của nhân sinh mà lòng tràn đầy chờ mong.
Cất di động, cô bước chậm đến trạm xe bus, bắt gặp một đôi tình lữ dắt tay nhau đi tới, nói nói cười cười.
Cô cười nhìn, không tự giác hâm mộ sự hạnh phúc của cô gái kia…
Bầu trời đột nhiên đổ mưa, giọt mưa rơi trên mặt cô.
Cô ngửa đầu nhìn, lại bị ánh mặt trời sáng chói làm đau mắt. Sờ sờ đôi má, thì ra đó là nước mắt của cô, không phải mưa.
Cô khóc… chung quy vẫn vô dụng mà khóc…
иgự¢ một trận ý đau đột kích, cô mới phát hiện ra bản thân không phải kiên cường, mà chính là cậy mạnh. Tâm không phải không đau, mà là rất đau, đau đến nổi tạm thời tê liệt, mất cảm giác, nên chắc là tuyến lệ mới trễ một bước mới thu được tin tức.
“Hu…” Cô cắn môi, muốn ngăn chặn nước mắt chảy ra nhưng nước mắt một chút cũng không nghe lời cứ liều mạng chảy xuống.
Hóa ra tập luyện nhiều nữa cũng không chống lại được đau lòng chân thật, hy vọng nhiều nữa cũng thay đổi không được sự thật tàn nhẫn…
Hắn không yêu cô, không yêu cô…
Nhưng cô yêu hắn, rất yêu rất yêu…
Chủ nhật, hôn lễ đúng hạn cử hành.
Bởi vì vốn dự định muốn từ Đài Trung xuất giá, trước đó hai ngày cô trở lại quê, Mạc Kiệt vẫn chưa phát hiện điều bất thường.
Bởi vì vốn đa cảm, nhớ tình cảm cũ, cô ở quê khóc thảm, mọi người cũng chỉ nghĩ rằng cô đang trong tâm trạng sắp gả, còn giễu cợt cô cũng không phải là phải gả đến một chỗ khác của địa cầu.
Hôn lễ như mong muốn, lãng mạn lại ấm áp, trên nền nhạc dạo và màu trắng thuần khiết tượng trưng hạnh phúc cùng hoa hồng nhạt đại diện cho tình yêu điểm xuyết, cô dâu nắm tay ba, bước qua thảm đỏ rắc cánh hoa, đi đến bên người chú rể…
Lúc hắn đeo nhẫn cưới cho cô, cô hốc mắt ửng hồng.
Lúc hắn hôn môi cô, nhận lời yêu cô cả đời, không bao giờ rời bỏ, cô lã chã rơi lệ.
Mọi người một mảnh vỗ tay, không có người nào biết trong lệ của cô trừ bỏ vui sướng còn có cái khác…
Mặt cô đang cười, lòng đang khóc, giờ này khắc này đứng ở trong hôn lễ của chính mình, tựa như tinh thần phân liệt vừa vui vẻ lại khổ sở.
Thực sự rất kỳ lạ, biết rõ hắn không phải thật tình yêu mình, cô lại vẫn vì chuyện có thể gả cho hắn mà cảm thấy vui vẻ, bởi vì đối với cô mà nói, đây là lụa trắng một người con gái đã tỉ mỉ chọn lựa khoác lên, cô cùng người đàn ông mình yêu thương tiến hành một hồi nghi lễ thiêng liêng được chờ mong đã lâu, hứa bên nhau trọn đời. Cho dù giận hắn lừa gạt, hận hắn dối trá, lòng của cô, vẫn cứ không thể phủ định chuyện cô thật yêu hắn, cho nên mới ẩn ẩn đau, tựa như đâm một cây kim không nhổ ra được, đang đâm sâu vào trong lòng cô.
Lúc hắn dùng ánh mắt đa tình hàm chứa hân hoan ngóng nhìn cô, nồng tình mật ý gọi cô một tiếng “bà xã”, lại một tiếng “bà xã”… Chua xót cùng ngọt ngào trong lòng côsẽ đồng thời hiện lên, phức tạp lôi kéo tâm tưvốn nên phải lý trí, làm cô càng oán hận tất cả biểu hiện giả dối xinh đẹp làm cho người ta động tâm này…
Ban đêm, tâm tình hỗn loạn vẫn như cũ liên tục, cô không cự tuyệt hắn cầu hoan, thậm chí so với bình thường càng thêm nhiệt tình đáp lại yêu cầu của hắn, cùng hắn trải qua triền miên…
“Em yêu anh, Mạc Kiệt… Em yêu anh…” Cô ở dưới thân hắn mất hồn khóc kêu, giống như muốn một hơi xài hết cảm tình trong lòng, đem thống khổ này toàn bộ giải phóng ra hết, theo mồ hôi cùng nhau bốc hơi lên.
Trước ngày mai, cô buông tha, không dùng đầu óc suy xét bất luận chuyện gì, chỉ muốn triệt để phóng túng, hầu như dứt bỏ sự nhục nhã đang có để hưởng thụ sự an ủi của hắn, cảm thụ sự tồn tại của hắn.
“Anh cũng yêu em, Hải Nhân…” Mạc Kiệt ra sức tiến lên, dùng hành động thực tế ca ngợi sự xinh đẹp không gì sánh kịp của vợ, lại đem sự xinh đẹp của cô toàn bộ giữ lấy, một chút cũng không để sót, thích cô sau khi trở thành vợ tựa hồ càng hiểu được phản ứng tuyệt vời hưởng thụ tình ái.
Mà thân là chồng, hắn, tự nhiên cũng không keo kiệt mà dạy, thực “chăm chỉ” dạy vợ yêu cùng nhau cảm thụ vui thích vô cùng nhuần nhuyễn, một lần lại một lần… Dường như muốn đem cô dung tiến vào trong thân thể của chính mình, chân chính trở thành một phần của chính mình, một nửa kia linh hồn……
Đêm tân hôn, lửa nóng vô cùng.
Thời gian, ngay tại trong kích tình cuồng tứ lẳng lặng đi qua.
Buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì nghỉ cả hai ngày nghỉ kết hôn, tối hôm qua lại “vận động kịch liệt”, Mạc Kiệt thức có vẻ trễ, mắt chưa mở, ngoài miệng liền hiện lên một chút ý cười, nghĩ đến người phụ nữ mình yêu thương nằm ở bên người, hơn nữa về sau mỗi ngày đều sẽ nằm ở bên người hắn, cánh tay dài chụp tới bên cạnh…
Không, không… Không có?
Hắn sờ soạng nửa ngày, mở mắt ra phát hiện bên cạnh không có một bóng người, thậm chí đi quanh một vòng ở trong phòng cũng không thấy Đường Hải Nhân, chỉ có trên bàn cơm để lại một phần bữa sáng.
Hắn gọi điện thoại, cô không tiếp.
Mạc Kiệt tò mò vợ đi đâu, nhưng cũng chỉ có chờ đợi.
Sắp tới giữa trưa, Đường Hải Nhân rốt cục trở về.
“Em đi đâu vậy?”
“Làm một chút việc.” Cô đi đến phòng khách, buông túi xách.
“Kết hôn ngày đầu tiên sẽ có chuyện lớn gì chứ, để cho em sáng sớm phải bỏ lại ông xã ra ngoài, di động cũng không tiếp.” Ngữ khí của hắn có chút oán giận, hắn đưa tay ôm người phụ nữ cùng nhau trên giường nhưng sáng sớm lại không gặp bóng dáng này, phát hiện sự biến mất của cô sẽ làm cho hắn hoảng hốt, cho dù mới trải qua ba giờ cũng vậy.
“Thực xin lỗi.” Cô khéo léo tránh đi sự thân cận của hắn, rót cốc nước, ngồi trên sofa.
“Anh không có cần em xin lỗi. Rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?” Hắn một mặt tươi cười theo ngồi xuống, cũng không muốn cho vợ yêu cho rằng hắn đang làm dữ với cô, hắn chính là lo lắng an nguy của cô mà thôi.
Cô sâu xa nhìn hắn một cái, xoay người buông ly nước, lấy ra một cái túi giấy từ trong túi đưa cho hắn.
“Đây là cái gì?”
“Một vài giấy tờ di chuyển cỗ quyền sẽ dùng đến em đều điền xong rồi, giấy chứng nhận cũng đặt ở bên trong, nếu còn thiếu cái gì lại nói với em.” Sáng sớm cô ra ngoài chính là đi gặp luật sư Vương, đem thủ tục cô có thể làm trước tiên xử lý tốt, hy vọng hết thảy có thể tốc chiến tốc thắng, lòng của cô cũng có thể sớm một chút sửa sang lại, không cần kéo đau giống như bị lăng trì.
“Hải Nhân?” Hắn cơ hồ ngay tại lúc rút ra tư liệu liền sững sờ, đặc biệt nhìn thấy mấy chữ “Giấy chuyển nhượng cỗ quyền”, tim gan run sợ giống như khi thấy cái bí mật nhất không thể cho ai biết của mình. Nhưng hắn sợ hãi không phải chính mình, mà là cô…
“Em đều biết hết, chuyện anh là vì những tấm cổ phiếu này mới cưới em.” Cô chát chát khẽ động khóe môi, nâng một nụ cười khó xử. Phải thừa nhận bản thân bị lừa đối với bất luận kẻ nào đều không nhẹ nhàng mấy.
“Sao… Em làm sao mà biết được?” Trong phút chốc, đầu óc khôn khéo của Mạc Kiệt xuất hiện một mảng trống rỗng, tìm không ra lý do qua loa tắc trách, cũng không muốn thay chính mình che giấu nữa, bởi vì ánh mắt của cô vương vấn đau thương, cười lại làm hắn đau lòng.
“Thật có lỗi, thật ra trước đó ở trong thư phòng em tự tiện lục lọi ngăn kéo của anh, nhìn thấy bảng báo cáo điều tra kia, hai ngày trước cũng xác nhận qua chuyện này với luật sư Vương…” Thấy biểu cảm một mặt kinh ngạc nan giải của hắn, cô tương đối trấn định, hơn nữa cũng nói rõ nguyên nhân mình sở dĩ đi tìm luật sư Vương.
Từ đầu tới đuôi, giọng nói của cô càng lúc càng nhạt, giống như đang trần thuật câu chuyện của người khác, bởi vì cô đang thử để tâm mình trống rỗng, đừng vì người đàn ông này mà sầu não nữa.
Mạc Kiệt sắc mặt đanh lại như thiết, không thể tin được bản thân sẽ gặp phải sự trùng hợp đáng hận như thế, tựa như ông trời cố tình phải tháo dỡ đài của hắn, tan rã hạnh phúc của hắn như vậy…
Hắn giận bản thân không đủ cẩn thận, trước kia đã cảnh giác lại không theo đến cùng, dẫn đến kết quả không thể vãn hồi. Lại trách cái tên mật báo nhiều chuyện kia, cùng với luật sư Vương miệng khóa không đủ chặt, hận không thể lập tức ra sức mắng bọn họ một trận!
Nhưng hắn có cái tư cách gì? Nghĩ tới nghĩ lui, tên bất chính đáng hận nhất là chính hắn, hết thảy nguyên nhân chính là do lòng nghi ngờ, tính kế, tự phụ của hắn, hiện giờ rốt cục như nguyện đạt được cổ phần công ty ông nội lưu lại…
“Em muốn đem tất cả cổ phần công ty này đều cho anh?” Hắn nhìn số cổ phiếu nêu ra trên văn kiện vượt qua dự đoán của mình, tưởng rằng mình sẽ có một chút vui vẻ, một chút an ủi, nhưng thế nhưng hắn chỉ cảm thấy càng thêm hoang mang, bởi vì cái gì cô đều không cần, độ lượng làm cho hắn không yên.
Đó không phải là phản ứng một người bình thường sẽ có sau khi biết được mình có thể kế thừa di sản hơn mười trăm triệu, càng không thể có thể là sự bình tĩnh mà một người phụ nữ sẽ có khi biết được tình cảm bị lừa. Cô sao có thể không tức giận, không trả thù, ngược lại muốn đem toàn bộ phần cổ phiếu giá trị xa xỉ này cho hắn!
“Đúng, đây vốn không phải thứ của em, là tài sản của ông, đương nhiên phải để lại cho anh.” Cô cho rằng làm như vậy mới là hợp tình hợp lý, chính mình có được những thứ không có căn cứ đó ngược lại không thể cách gì có thể nói nổi.
“Thật ra anh nên sớm một chút nói cho em, nếu sớm biết rằng có chuyện này, em sẽ trực tiếp buông tha cho quyền kế thừa, anh cũng không cần hao tốn khổ tâm, tốn nhiều thời gian như vậy giả bộ yêu đương với em, còn kết hôn với em.” Cô tự giễu cười nói.
Trong hai ngày này hồi tưởng từng chút từng chút giữa bọn họ, những kí ức hắn cưng chiều cô, yêu cô, dường như đều thành từng màn hình ảnh buồn cười, vừa vặn liên tiếp thành một bộ phim điện ảnh tình cảm gạt nước mắt hạnh phúc của người ta, làm cho cô khóc rất lâu… Không sai, là phim điện ảnh, bởi vì hết thảy đều là giả, nhưng cô lại tin là thật, ngây ngốc cho rằng bản thân gặp chân mệnh thiên tử, thực sự rất ngốc!
Mạc Kiệt nhìn nụ cười bi thương của cô, nhất thời yên lặng, thực không biết nên nói cái gì mới có thể hình dung được sự khó chịu trong lòng, biểu đạt sự ray rức đối với cô.
Sự thiện lương của cô làm hắn xấu hổ, tấm chân tình của cô làm hắn hổ thẹn, hắn thề chính mình sẽ dùng thời gian cả đời bù lại sự thua thiệt mà cô phải chịu, thực hiện lời hứa yêu cô cả đời, đến ૮ɦếƭ không đổi trong hôn lễ.
Cô lại lấy ra một phần tài liệu khác đưa cho hắn. “Ờ, thiếu chút đã quên cái này.”
“Giấy thỏa thuận li hôn?” Tâm tình của hắn lúc này, gần như không khác lúc cô nghe xong tờ di chúc kia, chớp mắt có loại tê liệt như bị sét đánh trúng, trong lòng chấn động.
“Đúng rồi, em nghĩ chờ anh lấy được cổ phiếu, chắc là sẽ không cần cuộc hôn nhân này rồi.”
Giọng điệu lạnh nhạt, nụ cười nhợt nhạt của cô đột nhiên làm cho trong lòng hắn toát ra một đám ánh lửa, tuấn nhan kết sương.
Hắn hiểu được trước đây mình có sai, nên chịu phạt, bị trả thù cũng không kêu oan…
Nhưng ly hôn ngay ngày đầu tiên tân hôn của bọn họ?
Không, cái này thật sự phạt quá nặng, rất hoang đường! Chẳng lẽ cô gả cho hắn vì trả thù hắn như vậy?
“Em vốn cũng nghĩ qua phải trực tiếp xoá bỏ hôn lễ, nhưng đã đến hai ngày trước khi kết hôn, thiệp mời đã phát ra, khách sạn đã đặt, tất cả mọi người đặc biệt tới tham gia hôn lễ của chúng ta, đột nhiên xoá bỏ cũng không thể nào coi được, làm như vậy sẽ làm vấn đề trở nên càng phức tạp, cho nên em nghĩ vẫn là chiếu theo kế hoạch ban đầu, chờ sau khi chúng ta kết hôn sẽ đem những tờ cổ phiếu này chuyển tới danh nghĩa của anh thì tương đối tốt.” Cô không muốn gây ra càng nhiều thêm xôn xao, thậm chí thừa nhận mình có chút sợ hãi trước khi kết hôn sẽ nói toạc chân tướng xấu xí, gặp hắn sẽ rất xấu hổ, cho nên mới quyết định đúng thời gian thành hôn, lựa chọn sau khi kết hôn nói cho hắn việc này.
Như vậy hắn có thể có được thứ hắn muốn, mà cô cũng không cần phải hao tâm tốn sức giải thích nhiều quá với người thân, bạn bè, một thời gian sau công bố tin ly hôn, sẽ đơn giản hơn so với việc xoá bỏ hôn lễ.
“Vậy còn em? Em cũng không hiếm lạ cuộc hôn nhân này, cho nên dự tính sau khi cho anh mấy thứ này sẽ vỗ vỗ ௱ôЛƓ chạy lấy người sao?” Nghe được cô là vì “lấy đại cục làm trọng” mới xuất giá, Mạc Kiệt lửa giận càng tăng lên, biết rõ mình đuối lý, nhưng hắn không thể chịu đựng được ý nghĩ cô muốn bỏ hắn.
Cô gái này tối hôm qua rõ ràng còn nhiệt tình như hỏa nằm ở trong lòng hắn, mấy lần vong tình hô lớn cô yêu hắn, hiện tại sao có thể bình tĩnh như vậy nói muốn rời đi, dường như hắn tuyệt đối không hề quan trọng.
“Hôn nhân không có tình yêu, với em mà nói đích thực không cần thiết phải tồn tại.” Giọng nói của cô như trước không có gì phập phồng, cho dù mang theo một luồng bi thương, cũng không của kích động hắn, bởi vì trải qua khi*p sợ lúc ban đầu kia, rơi lệ nhiều lắm, cảm xúc đã ổn định hơn.
“Không có tình yêu? Hiện tại là em không yêu anh hay là anh không yêu em!” Lần đầu hắn ở trước mặt cô đề cao âm lượng, mất đi thái độ bình tĩnh, ung dung lúc bình thường, nôn nóng muốn cho cô biết bọn họ là yêu nhau, việc này tuyệt đối sẽ không tạo thành lý do bọn họ chia tay.
“Sự thật đặt ở ngay trước mắt, anh còn muốn tiếp tục nói dối, đem em trở thành kẻ ngu ngốc sao?” Vốn không muốn tức giận, Đường Hải Nhân cũng không nhịn được tức giận, hoài nghi mình có phải hay không thoạt nhìn thực sự giống con ngốc đến như vậy, cho nên hắn mới dám đến bây giờ còn trợn mắt nói dối, ngụy biện quá mức đến như vậy!
“Anh không có…” Dáng vẻ kiêu ngạo của hắn bị khuất phục, hắn phiền chán đến nổi muốn đấm bản thân một quyền, vội vã muốn để cho mình bình tĩnh một chút, thành tâm thành ý xin lỗi cô. “Thực xin lỗi, Hải Nhân, anh thừa nhận ngay từ đầu thật sự bởi vì di chúc của ông mà tiếp cận em, vì để đạt được đống cổ phiếu đó mới muốn kết hôn với em.” Nắm chặt những tờ tài liệu này, hắn áy náy thừa nhận mình lúc trước quả thật lòng không ngay thẳng, có ý đồ khác.
“Anh cũng thừa nhận cho tới bây giờ anh vẫn còn rất muốn đống cổ phiếu này, bởi vì Phú Thái là mục tiêu từ nhỏ đến lớn anh cố gắng không ngừng, cũng là thành quả anh hao hết tâm lực kinh doanh, cho dù như thế nào anh cũng không muốn đem kết tinh tâm huyết của mình tặng cho người khác…”
“Cho nên cầm đi! Em không phải nói muốn đem tất cả cổ phiếu tặng cho anh sao?” Cô không nhịn được tức giận trong lòng, căn bản không muốn nghe nói hắn yêu đống cổ phiếu này cỡ nào, cô biết mình không đáng giá bằng chúng nó, tất cả cô đều biết…
“Nhưng nếu bởi vậy mà mất đi em, anh không cần.” Xoạt… Hắn xé bỏ tờ giấy chuyển nhượng kia, ngay cả giấy thỏa thuận li hôn chướng mắt cũng ném vào thùng rác.
Cô kinh ngạc nhìn hắn, chưa hoàn hồn, tay đã bị hắn nắm chắc ở lòng bàn tay.
“Hải Nhân, anh yêu em, anh không muốn mất đi em. Tuy ngay từ đầu là ích kỷ muốn lợi dụng tình cảm của em nhưng về sau lại dần dần sự ôn nhu thiện lương của em hấp dẫn, thích nụ cười của em, có em làm bạn, khi em nói hoan nghênh anh trở thành một phần tử trong nhà, anh thực sự rất vui vì mình sẽ có được người vợ tốt như vậy giống như em, cuối cùng lại có người nhà quan tâm em.” Hắn thành khẩn nói hết, toàn bộ muốn biểu đạt tâm tình mấy ngày của bản thân, để cho cô biết được sự cảm động của hắn không phải là giả bộ, mà là thực sự yêu phải cảm giác có cô ở bên cạnh, muốn cùng cô đầu bạc đến lão.
Với hắn mà nói, tình thân rất mơ hồ, tình yêu càng lại là thứ trừu tượng ngay cả một lần hắn cũng không để tâm đến, nhưng ở trên người cô, cả hai thứ hắn đều cảm giác được, là cô đã lung lay tâm của hắn, làm cho cuộc sống của hắn có ý nghĩa mới, mà cả hai thứ hắn đều không muốn mất đi.
So với việc mất đi đống cổ phiếu này, hắn càng sợ hãi những ngày không có cô hơn, sợ hãi biểu cảm một mặt dứt khoát kiên quyết của cô.
Đường Hải Nhân nhợt nhạt mỉm cười, nhìn ánh mắt thâm tình đã từng sưởi ấm cô, trong lòng quả thật hơi có chút dao động.
“Em rất cảm động… nếu những điều này đều là nói thật.” Nhưng cô không thể dao động, cũng không muốn bị hắn lừa nữa.
Vừa nghĩ đến từ lúc bọn họ quen biết tới giờ, hắn đùa giỡn cô bao nhiêu lần…
Chẳng trách lần đầu tiên hắn đưa cô về nhà thì đã biết cô ở đâu tòa nhà nào. Khó trách cô tán gẫu với hắn cái gì đều cảm thấy rất hợp ý… Hắn đối xử với cô tốt như vậy, thương yêu cô như vậy…
“Thật ra tôi tới nơi này, chẳng phải ngẫu nhiên, là vì nghe tài xế của ông tôi nói ông thường xuyên đến nơi này…”
Đúng, xác thực không phải ngẫu nhiên, mà là một trong những thủ đoạn do hắn một tay bày ra để lường gạt cô.
Đường Hải Nhân càng nghĩ càng đau buồn, giận chính mình vừa ngu vừa đần, thậm chí có chút oán trách ông Mạc đã qua đời, vì sao muốn lập cái loại di chúc này, khiến cô không hiểu sao lại cuốn vào trong cuộc “phong ba tranh giành di sản” này, khiến cô cả trái tim vết thương rầu rĩ, đau quá, đau quá…
“Đương nhiên! Hải Nhân, anh biết khiến em chịu tổn thương là anh không đúng, nhưng trong khoảng thời gian này, hầu như chúng ta mỗi ngày ở bên nhau, thân mật với nhau như vậy, chẳng lẽ một chút em đều không cảm nhận được là anh thực sự yêu em sao?” Hắn nắm chặt tay cô, dường như nóng vội muốn mở miệng xin đừng đẩy hắn ra, vĩnh viễn ở lại bên người hắn.
Tất cả lỗi lầm, hắn đều nguyện ý ăn năn, bồi thường, chỉ cần cô cho hắn cơ hội…
“Em cảm giác được, nhưng em không dám tin tưởng cảm giác của chính mình nữa.” Vẻ mặt cô thống khổ, hai mắt cô đẫm lệ nhìn hắn.“Mạc Kiệt, anh có biết thứ khiến cho em khổ sở là cái gì không? Không phải anh gạt em, mà là anh không yêu em, lại làm cho em cho rằng bản thân thực sự có thể được anh coi trọng, xứng đôi với anh. Nhưng kỳ thực thứ anh muốn từ trên người em là thứ hoàn toàn không liên quan với em, thứ anh cần chẳng phải là em.” Cô cố sức chớp mắt không muốn khóc ra nước mắt, miễn cho lộ ra vẻ yếu ớt đáng thương ở trong mắt hắn.
Quay đầu nghĩ lại mình từng thương tiếc người đàn ông này tịch mịch, không muốn để cho hắn cảm thấy cô độc, muốn cho hắn nhiều ấm áp, quan tâm hơn, cả đời cả kiếp làm bạn bên hắn,… đủ loại tâm tình, Đường Hải Nhân иgự¢ càng đau dữ dội hơn, nhưng cô ngược lại lại muốn cười.
Lừa tài lừa sắc… A, thật sự cô hy vọng người đàn ông này ham muốn tài hoặc sắc của cô, nhưng đống cổ phiếu đó không phải là của cô, là của ông, căn bản hắn không cần thứ gì từ cô, cô lại cứ như vậy tự cho là đúng, muốn vì hắn hiến dâng lên tất cả, thực sự rất đáng chê cười, không phải sao?
“Không, anh cần em, cực kỳ cực kỳ cần em, em là người con gái duy nhất làm cho anh động lòng, Hải Nhân.” Hắn hô thật tình, xin cô tin tưởng, vừa tự trách lại vừa đau lòng muốn thay cô lau đi nước mắt trên mặt.
Cô lại đờ đẫn xoay đầu qua một bên, cố sức đưa tay, tự mình lau quệt đi dấu vết yếu đuối này, kiên quyết không bị hắn ảnh hưởng.
“Chờ anh rảnh, muốn một lần nữa giải quyết những thủ tục này lại cho em biết, trong khoảng thời gian này tạm thời em sẽ chuyển về phòng thuê trước đó.” Trước kia còn phiền não hợp đồng thuê phòng chưa hết hạn thì nên xử lý như thế nào, hiện tại ngược lại nó lại trở thành chỗ cho cô quay về, cuộc đời thật sự là tràn ngập điều ngạc nhiên. Cô châm chọc nghĩ, đứng dậy vòng quá cái bàn.
“Cái gì?” Hắn đi theo cô nhảy dựng lên, vọt tới trước bàn, cầm lấy tay cô.“Em đi đâu cũng không được phép đi, anh không cho em đi!” Hắn không buông, tuyệt không buông tay!
Cô đau nhíu mày, trong lòng giận, trừng mắt nhìn hắn, vốn định nói cái gì, cuối cùng lại chỉ hít sâu một ngụm khí, mệt mỏi lắc đầu.
“Mạc Kiệt, đừng như vậy, em mệt mỏi quá, không muốn cãi nhau với anh nữa, cũng không muốn hận anh, thực sự không muốn…” Bởi vì hận hắn, bản thân cũng sẽ đau, cho nên sau khi đã khóc, đã giận, cô không muốn hao phí tinh thần trách cứ hắn lừa gạt nữa, khiến cho bản thân hãm vào trong cảm xúc tiêu cực, tình cảnh càng thật đáng buồn hơn.
Cảm giác không được hắn yêu thật sự rất thương tổn, cho nên cô thà rằng tự mình thôi miên, coi như hai người từng yêu nhau, chỉ là phát hiện hai bên không thích hợp mới chia tay, hảo tụ hảo tán, như vậy tâm lý sẽ dễ chịu đi một ít, dù sao lúc ban đầu cô đã cảm thấy mình trèo cao hắn, dối gạt mình như thế cũng không khó.
“Hải Nhân…” Nhìn nổi tuyệt vọng và sự cầu xin trong mắt cô, hắn như bị thương mà nhẹ kêu, ánh nước lấp lánh trong mắt đau đớn, hắn thực đau lòng cô khổ sở, nhưng thực sự không muốn như vậy mà mất đi cô gái này.
Cô nói không muốn hận hắn, hắn lại rất hận bản thân đã làm cho cô đau lòng, với sự ích kỷ của bản thân, hối hận không kịp, đáng tiếc không thể thay cô chịu đựng đau lòng, không biết phải làm như thế nào mới có thể chuộc lại tội của chính mình…
Đường Hải Nhân nắm giữ cổ tay của hắn, khẽ động vài cái, không cần quá cố sức đã giãy thoát từ trong tay hắn, cúi đầu hướng về phòng thu thập hành lý, không dám quay đầu liếc mắt một cái, chỉ sợ bản thân mềm lòng một chút sẽ đưa tới càng nhiều đau khổ.
Trái tim đã bị thương qua, không cách nào lại có thể tin tưởng. Mà đã thiếu đi tín nhiệm rồi, cho dù vẫn còn yêu, cũng giống như què chân, chân thọt khó đi, cô không biết phải như thế nào mới có thể cùng hắn tiếp tục, cho nên thà rằng nhịn đau kết thúc tràng đại âm mưu này, lựa chọn ra đi.
Xong rồi, không có, giữa bọn họ đều đã xong.
Mạc Kiệt nhìn cô kéo hành lý đi ra cửa, tâm tình giống như cây bị nhổ rễ, nhanh chóng khô kiệt, không tức giận chút nào mà ngã xuống…
Hắn ngồi sững ở trên sofa, nản lòng nhìn chung quanh phòng khách trống rỗng, khắp nơi dán chữ “Hỷ” đỏ thẫm, dường như đang châm chọc quỷ kế mà hắn tự cho là hoàn mỹ, cười nhạo hắn tự làm tự chịu, mới có thể ngay ngày đầu tiên ở tân hôn liền rơi vào kết cục lẻ loi một mình này, chỉ còn lại sự phiền muộn đầy phòng.
Lại một lần nữa, hắn lại mất đi người nhà… Lần này thật sự là người nhà yêu thương duy nhất…
Mạc Kiệt mệt mỏi cảm thán, nội tâm giống như bị vét sạch, lan tràn một cỗ thê lương bị người vứt bỏ. Ngàn tính vạn tính, uổng phí tâm cơ, lại há có thể dự đoán được mình chỉ cùng Đường Hải Nhân làm vợ chồng một đêm, người phụ nữ mình yêu thương liền mang theo hành lý bỏ lại hắn, chuẩn bị biến thành vợ trước.
Đêm qua nỉ non bên gối, cao trào không ngừng, trờ thành một hồi mộng xuân làm cho người ta sợ hãi nhất.
Vừa ngủ dậy, gió mây biến sắc. Thì ra cao trào chân chính giờ phút này mới tiến đến…
Cô đi rồi, tâm hắn như đao cắt, nhưng hắn lại bất lực, bởi vì luyến tiếc cô đau, chỉ có thể nắm chặt trái tim mình, chịu đựng sự đau đớn khiến người ta hít thở không thông để cô rời đi, trơ mắt nhìn cô đi ra khỏi nhân sinh của hắn…
Cả buổi chiều, Mạc Kiệt đúng như một gốc cây khô ngã vất vưởng trên sofa, tùy ý để cho ánh nắng đến rồi lại đi, bốc hơi cả kế hoạch tốt đẹp cho cả ngày cùng vợ mới cưới mà hắn vốn chuẩn bị trước.
Màn đêm buông xuống, suy nghĩ của hắn cũng bị một mảnh hắc ám bao phủ, hắn nhận ra bản thân thực sự rất khó chịu được thời gian không có cô, trừ bỏ nhớ cô vẫn là nhớ cô, cái gì cũng không làm được, buồn bực đến sắp phát cuồng!
Sao có thể… Sao cô có thể làm như thế…
Ngoài hối hận ra, hắn bắt đầu oán giận cô gái kia tuyệt tình, làm sao có thể tự tiện bỏ rơi hắn một mình, nói đi là đi, quả thực so với hắn còn ác hơn!
Hắn càng nghĩ càng phát bực, đi khắp nhà xé bỏ mỗi một cái chữ “ Hỷ” chói mắt, dập nát tất cả chúng, một chữ cũng thoát, cuối cùng lấy hôn thú của hai người ra, nhìn chằm chằm hai cái tên đặt song song phía trên, nheo mắt lại…
“Còn muốn chạy phải không? Được, anh nhất định sẽ thành toàn cho em…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc