Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 98

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ánh mắt khiêu khích nhìn thẳng vào Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chuyển mắt đi, không muốn nhìn hai người họ anh anh em em.
Đang xoay người muốn đi, Ngũ Nhân Ái lại cười nói: "Y Y, đi thôi, đi cùng bọn tôi đi. Tôi và Tiêu Lạc sắp đính hôn rồi, cô là em gái thì nên đứng sau bọn tôi mới đúng. Đến đây, sau này Tiêu Lạc sẽ là anh rể của cô."
Tiêu Lạc vẫn nghiêm mặt như cũ, nhìn chằm chằm Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y thở dài, dẫn đầu đi về phía bên kia.
Tiêu Lạc ném Ngũ Nhân Ái ra, đuổi theo Ngũ Y Y.
Ngũ Nhân Ái bị bỏ lại, cô ta nhíu mày giật mình, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đuổi theo: "Tiêu Lạc! Lạc! Đợi em với."
Sau đó khi Tiêu Lạc bắt được Ngũ Y Y thì Ngũ Nhâи áι lại cuốn lấy anh ta.
Ngũ Phong Tập vui sướng đứng ở phía trước, Tiêu Mai cười khanh khách đứng bên cạnh ông ta.
Ngũ Phong Tập nói: "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây chứng kiến lễ đính hôn của Tiêu Lạc và con gái tôi - Nhân Ái. Lần này chưa chuẩn bị tốt, chủ yếu là để đáp lại yêu cầu của Tiêu Lạc, bởi công việc quá bận nên khiêm tốn một chút, chỉ mời mấy bạn bè quen biết. Từ nay về sau, Tiêu Lạc sẽ là con rể của Ngũ Gia chúng tôi, tôi già rồi, cũng chuẩn bị giao hết công ty cho Tiêu Lạc xử lý, sau này thiên hạ sẽ là của cậu ấy!"
Bạn bè phía dưới ào ào vỗ tay.
Mặt Ngũ Y Y không chút thay đổi, đứng ở đó như một xác ૮ɦếƭ.
Ngũ Nhân Ái trang điểm tinh xảo, đôi mắt sắc sảo thâm tình liên tục nhìn sang Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc xụ mặt, không cười, nhìn thẳng phía trước.
Cuối cùng cái gọi là lễ cũng kết thúc, mọi người bắt đầu nói chuyện ăn uống.
Ngũ Y Y thở nhẹ nhõm một hơi, lấy một miếng bánh ngọt, chuẩn bị lấp đầy bụng.
"Em tới đây!"
Đột nhiên, Tiêu Lạc cầm lấy cổ tay cô, đặt đồ ăn trên tay cô lên bàn rồi kéo cô đi.
"Này! Anh buông tôi ra! Anh làm cái gì thế? Tiêu Lạc! Anh buông ra!"
Tiêu Lạc híp mắt, vẻ mặt tức giận, kéo Ngũ Y Y vào thư phòng. Đóng cửa thư phòng lại, hắn dùng cố định cô lên vách tường.
"Anh làm gì thế, Tiêu Lạc! Rốt cuộc anh muốn thế nào!" Hắn đã đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia rồi, còn muốn thế nào nữa?
"Anh muốn như vậy!"
Tiêu Lạc đột nhiên lao xuống, độc ác hôn lên môi Ngũ Y Y. Hung ác như thế, kịch liệt như thế, mang theo sự buồn bực và không cam lòng.
Ngũ Y Y dùng sức đánh lên người Tiêu Lạc, muốn đẩy hắn ra nhưng không thành. Quýnh lên, cô hung hăng cắn xuống môi hắn.
"A......" Tiêu Lạc bị đau, rời khỏi môi của cô. Bên miệng hắn xuất hiện một vệt máu.
Ngũ Y Y thừa dịp hắn che mặt liền khẩn trương khom người chui ra, trốn vào trong bàn học bên kia.
Thở hồng hộc, trống иgự¢ đập thình thịch.
૮ɦếƭ tiệt, ban đầu khi cô chạm môi với Tiêu Lạc, cô còn mang theo sự hưng phấn và vui sướng. Nhưng vừa rồi tại sao..... Cô lại cảm thấy chán ghét? Còn có chút ghê tởm....?
Chẳng lẽ bởi vì hắn đã trở thành người của con nhỏ Ngũ đại nên cô mới bắt đầu ghét bỏ hắn sao?
Tiêu Lạc híp mắt, thở hổn hển nhìn Ngũ Y Y, lấy tay quệt máu tươi bên mép: "Không cho anh ᴆụng em nữa sao?"
"Tiêu Lạc, anh đã đính hôn với Ngũ Nhân Ái rồi, anh còn muốn thế nào?"
"Anh là người trong lòng em! Em cũng thích anh!"
"Vậy tại sao anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại đó?"
"Anh chỉ là vì bất đắc dĩ, trong đây có ẩn tình! Chờ anh vài ngày, chờ anh thu xếp đầy đủ mọi thứ, anh sẽ cho em một tương lai tươi sáng, anh sẽ chứng minh tình yêu của mình!"
Ngũ Y Y ở cách một cái bàn cười khẩy: "Tôi không thể hiểu được loại tình yêu này của anh. Anh luôn miệng nói thích tôi, còn nói phải đợi tôi lớn lên, sống cùng tôi cả đời, nhưng anh lại đính hôn với con nhỏ Ngũ đại kia. Anh đã đính hôn cùng cô ta rồi còn chạy theo tôi nói tương lai hay không tương lai cái gì? Nếu anh đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại kia thì tương lai của anh và tôi chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa! Anh và tôi không thể xuất hiện cùng nhau, không thể nói chuyện yêu đương với nhau nữa! Anh có hiểu không?"
Tiêu Lạc khép mắt: "Y Y, chẳng lẽ em không thể cho anh chút thời gian ư? Anh đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em còn không biết? Anh thật sự thích em! Trong lòng anh chỉ có mình em!"
"Bây giờ lời này khiến tôi cảm thấy rất ghê tởm, rất giả tạo!"
"Ha! Bây giờ cảm thấy tôi ghê tởm sao? Có phải Hoắc Phi Đoạt thì không ghê tởm hay không? Không phải bây giờ em đã trở thành người đàn bà của Hoắc Phi Đoạt rồi đấy chứ?"
Lộp bộp! Trái tim của Ngũ Y Y đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô cắn răng: "Tôi không hiểu anh đang nói gì! Tôi muốn ra ngoài! Anh tránh ra!" Ngũ Y Y sờ soạng được một cây kéo trên bàn, chỉ về phía Tiêu Lạc, nhích dần đến gần cửa.
"Đâm anh đi! Đâm vào đây này! Tới đây!" Tiêu Lạc vỗ иgự¢ của hắn, từng bước một tới gần Ngũ Y Y.
"Đừng qua đây! Tôi thật sự sẽ đâm anh đấy! Đừng ép tôi!"
Vẻ mặt Tiêu Lạc thương cảm: "Rõ ràng là em đang ép anh, Y Y, là em đang ép anh nổi điên!"
Tiêu Lạc nắm lấy tay cô, kéo cổ tay cô đâm tới иgự¢ mình.
"A!" Ngũ Y Y hét lên một tiếng, bỏ cây kéo xuống.
Tiêu Lạc ôm chặt cô trong lòng, hôn lên cổ cô.
"Y Y, tin anh, anh thực sự thích em, em nhất định có thể cảm nhận được anh chân thành thế nào! Anh yêu em, chỉ yêu mình em!"
Ngũ Y Y òa khóc, đánh lên người Tiêu Lạc: "Hu hu, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao? Tại sao phải ђàภђ ђạ tôi? Hu hu hu...... Tôi phải quên anh đi, tại sao anh lại muốn ép tôi, hu hu hu......"
Tiêu Lạc thâm tình địa nỉ non: "Đừng quên anh, đừng bỏ anh, anh không thể sống thiếu em, anh nhất định phải ở cùng em......"
Bên ngoài có người gõ cửa, thanh âm của Ngũ Nhân Tâm truyền đến: "Anh rể! Anh ở bên trong à? Chị em đang tìm anh khắp nơi đó..., anh mau qua một chuyến đi!"
Tiêu Lạc ngẩng đầu, nói ra ngoài: "Được, anh đến ngay."
Ngũ Nhân Tâm vừa rồi trơ mắt nhìn Tiêu Lạc lôi kéo Ngũ Y Y vào thư phòng, cô ta ở ngoài đã lâu, lại nhắc nhở Tiêu Lạc một chút, cô ta cảm thấy chị gái mình bị cắm sừng rồi!
Ngũ Y Y quay lưng, lấy tay lau nước mắt, cắn răng nói: "Tiêu Lạc, cho dù anh có tốt cũng là chuyện đã qua rồi. Anh đã đính hôn cùng con nhỏ Ngũ đại thì đối xử với cô ta tốt một chút, sống với cô ta tốt một chút."
Tiêu Lạc cầm lấy tay nắm cửa, cười gằn: "Không bao giờ! Y Y, em phải là người phụ nữ của anh!"
Nói xong, hắn kéo cửa đi ra ngoài.
Ngũ Y Y dậm chân một cái. Tiểu tử nhà anh cũng đã đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi mà còn có mặt mũi đứng trước mặt tôi thề cái gì mà tôi là người phụ nữ của anh! Quá đáng giận!
"Tôi chẳng là người phụ nữ của ai hết, tôi là tôi! Hừ!"
Ngũ Y Y lau khô nước mắt, đi ra khỏi thư phòng, liền nhìn thấy Ngũ Nhân Tâm đứng ở bên ngoài, trừng mắt hất cằm tức giận nhìn cô.
Ngũ Y Y không quan tâm đến Ngũ Nhân Tâm, đi ngang qua người cô ta.
“Ngũ Y Y! Tao nói cho mày biết, mẹ mày chính là Tiểu Tam, là tiện nhân chuyên đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Mày cũng như vậy! Luôn ngại khi người khác nói xuất thân của mày không tốt, nhưng mà bộ dạng của mày chỉ là giả dối! Tiêu Lạc là người đàn ông của chị cả, mày không cần phải chen chân vào đâu!”
Ngũ Y Y nắm chặt tay, mỉm cười xoay mặt lại, nhìn Ngũ Nhân Tâm, “Có biết tại sao Hàn Giang Đình cũng lười không thèm nhìn cô một cái không? Bởi vì cô và mẹ cô đều rất giống nhau, đều không có một chút ý vị của phụ nữ. Muốn chồng mình không vượt rào, được thôi, trước tiên bản thân mình phải có sức quyến rũ. Bác gái giống như là hốt rác, ông chồng không vượt rào mới lạ! Mọi việc đừng bắt người khác chịu trách nhiệm, đầu tiên nên tự kiểm điểm bản thân một chút đi. Hừ!”
Nói xong, cảm thấy Ngũ Nhân Tâm đang trợn mắt há hốc mồm, Ngũ Y Y hất cằm bước đi.
“A a a a! Ngũ Y Y! Con tiện nhân này! Mày và mẹ mày đều giống nhau! Đều là Tiểu Tam! ૮ɦếƭ tiệt!”
Sau một lúc Ngũ Nhân Tâm mới phản ứng lại, tức giận đến mức dậm chân thét chói tai.
Ngũ Y Y không nhịn được nhếch môi cười.
Mình vừa nói những gì vậy nhỉ!
Đó chính là lời ngụy biện xằng bậy.
Từ lúc nào thì bản thân đã có thể đem những lời ngụy biện hợp tình hợp lý nói thành đạo lý rồi vậy?
૮ɦếƭ thật, nhất định là do chịu ảnh hưởng của Hoắc Phi Đoạt rồi.
Cái người họ Hoắc kia luôn có khả năng đem những đạo lý sai trái nói thành đạo lý của hắn.
A? Tại sao trong lúc này cô có thể nhớ đến Hoắc Phi Đoạt vậy?
Mẹ ơi, có phải là bản thân đã thích Hoắc Phi Đoạt không?
Nếu không thì tại sao người đang ở Ngũ gia, còn lòng thì đang đặt trên người hắn?
Đưa mắt nhìn sang, liền nhìn thấy ở cách đó không xa, Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái đứng cùng nhau, bên cạnh còn có Tiêu Mai và Ngũ Phong Tập, bọn họ đang nói chuyện vui vẻ cùng bạn bè.
Từ góc độ của Ngũ Y Y, vừa vặn có thể nhìn thấy Ngũ Nhân Ái kề sát vào Tiêu Lạc, là một bộ иgự¢ đầy đặn.
Hừ, trước mặt nhiều người như vậy, cô ta không thể kìm lòng muốn âи áι rồi sao, cứ như vậy không nhịn được à!
Ghê tởm!
Ngũ Y Y khó chịu trợn ngược mắt.
Vừa đúng lúc bồi bàn đi qua, Ngũ Y Y liền cầm lấy một ly đồ uống màu xanh nhạt.
“Đó là cốc-tai nồng độ cao!”
Ngủ Nhân Lệ đứng ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“A? Cốc-tai? Tôi nghĩ rằng đây là đồ uống! Trông rất giống nước táo!”
Ngũ Y Y sợ tới mức nhanh chóng đưa ra xa. Nếu uống cốc-tai nồng độ cao, nhất định cô sẽ say.
Trường hợp hôm nay nếu cô uống say, thật khó sẽ tránh được mọi việc, ví dụ như, chỉ vào mũi Ngũ Phong Tập mắng ông ta không phải là người, hoặc là sẽ mắng Tiêu Lạc là kẻ hai mặt.
Ngũ Y Y le lưỡi với Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Lệ híp mắt nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Ngũ Y Y thấy Ngũ Nhân Lệ cười với mình.
Không tránh khỏi có chút sửng sốt.
Ba cô gái nhà họ Ngũ cười lên cũng không hề xấu xa.
Một bàn tay đầy đặn vỗ lên vai Ngũ Nhân Lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ lập tức nhăn lại.
“Lệ Lệ à, làm sao lại chạy đến đây rồi? Anh đi tìm em mãi! Đừng chạy nữa, chúng ta nói chuyện đi nào!”
Người đàn ông này cũng đã hơn bốn mươi tuổi, là người giàu nhất cùng này, nhà hắn vốn ở nông thôn, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 2, bắt đầu làm ăn buôn bán, thế nhưng có chút kiêu ngạo, trở thành ông chủ than đá lớn nhất ở đây.
Bây giờ có rất nhiều tiền trong tay, giàu đến chảy mỡ.
Ngũ Y Y rất chán ghét cái tên ngựa đực này.
Nhìn mặt khuôn mặt ghồ ghề của hắn ta, khuôn mặt to béo bóng bẩy, đôi mắt vừa nhỏ, môi lại vừa dày, khi nói chuyện, sẽ khiến người đối diện nhầm tưởng là hai miếng xúc xích đang run rẩy.
Ngũ Nhân Lệ rất bực bội về bộ dáng của hắn, đôi vai khẽ run lên, muốn đẩy bộ móng vuốt của hắn đi, nhưng không được.
“Mã lão bản, ông nên đến tán gẫu với cha tôi.”
Ngũ Nhân Lệ nhỏ giọng nói.
Xem ra Ngũ Nhân Lệ rất lợi hại nha, làm sao mà có thể gặp được người đàn ông giàu có như thế, mà cô ấy vẫn nhát gan như vậy sao?
Dù sao vẫn chỉ là một cô gái nhỏ mà!
Ngũ Y Y cau mày đi về phía trước, dùng ngón tay chọc chọc vào bàn tay Mã Hữu Tài đang đặt trên vai Ngũ Nhân Lệ, ghét bỏ nói: “Này! Nói chuyện thì cũng đã nói rồi, làm gì mà còn để tay ở trên vai người ta thế! Bỏ ra!”
Mã Hữu Tài không dám tin trừng mắt với Ngũ Y Y, “Cô là ai? Nơi này không có chuyện của cô!”
“Cô ấy là em gái tôi! Làm sao cô ấy có thể mặc kệ chuyện của tôi?”
Ngũ Nhân Lệ nhanh chóng nói.
“Em gái của em?”
Mã Hữu Tài đánh giá Ngũ Y Y một chút.
Bộ dạng của cô vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt lại vô cùng ngang ngược, vừa nhìn vào là biết đây không phải là một cô gái dễ đối phó. Không bằng cứ đối phó tốt với Ngũ Nhân Lệ này.
“Cô nói chuyện với trưởng bối như vậy sao? Tôi nói chuyện cùng với Lệ Lệ, cô đừng có xen vào,”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Nhân Lệ méo xệch, lộ ra biểu cảm không tình nguyện.
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Phải không? Người khác cũng không muốn nói chuyện với ông, làm gì có người nào lại đi ép buộc người khác tán gẫu với mình? Mau bỏ tay của ông ra!”
“A a! Tiểu nha đầu, cha của mấy người còn phải lễ độ cung kính với tôi, cô còn dám nói thế với tôi? Có biết khi tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?”
Ngũ Y Y phồng má, hất cằm nói, “Vậy ông có biết làm tôi tức giận thì sẽ có hậu quả gì không?”
Nói xong, Ngũ Y Y lấy điện thoại ra, tìm người số điện thoại, đưa cho Mã Hữu Tài xem, “Thấy gì chưa? Hoắc Phi Đoạt là bạn tốt của tôi, còn có Cố Tại Viễn, đều là bạn. Thế nào? Muốn để công ty Hắc đế đến chỉ đạo công ty than đá của ông không?”
Mã Hữu Tài vừa thấy tên Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn, nhất thời sợ đến mức trừng to mắt, móng vuốt trên vai Ngũ Nhân Lệ lập tức bỏ xuống, liếc Ngũ Y Y một cái, nhỏ giọng nói, “Tôi chỉ muốn đùa Lệ Lê một chút…..Có cần nghiêm trọng vậy không?”
Nói xong, bộ dạng xun xoe vội vàng chạy đi.
Ngũ Y Y bật cười.
Ai da, ngại quá chú Hoắc à, lại gián tiếp lợi dụng chú rồi.
Không ngờ, tên của chú lại có tác dụng như vậy, người khác chỉ nhìn một cái, liền bị dọa cho sợ hãi. Ha ha ha.
Lúc này Ngũ Nhân Lệ mới thở dài nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Ngũ Y Y, tức giận nói, “Cái tên mập ghê tởm này, đêm nay cứ quấn lấy tôi. Cha cũng không thèm để ý, còn bảo tôi phải tiếp đãi hắn thật tốt. Thế nào là tiếp đãi chứ? Chẳng lẽ lại để cho tên mập đáng ૮ɦếƭ này tùy tiện sờ mó sao!”
“Hừ, Ngũ Phong Tập chính là loại người này! Chỉ cần là việc có thể kiếm lợi cho mình, có lẽ ông ấy cũng sẵn sang mang vợ con đi bán! Đúng là vô lại!”
Ngũ Nhân Lệ giật mình, khẽ hít một ngụm khí, “Y Y, làm sao lại dám nói ba như vậy?”
“Thật ra tôi cũng không muốn nói ông ấy như vậy, tôi cũng trông ngóng một người ba thấu tình đạt lý, đáng tiếc, hiện thực lại khiến tôi nhìn thấu ông ấy.” Ngũ Y Y lườm Ngũ Nhân Lệ một cái, thở dài, “Tôi, cho dù có nói như thế nào, thì đó vẫn là ba mình, chỉ có ông ấy phải xin lỗi tôi, còn tôi sẽ không xin lỗi ông ấy. Phiền ૮ɦếƭ mất!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc