Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, quét mắt nhìn về phía Ngũ Y Y đang đứng: “Trốn chỗ đó nhìn lén cái gì? còn không chịu ra.”
“Ha ha.”
Ngũ Y Y từ phía sau gốc cây to đi ra.
A Trung nhìn thoáng qua Hoắc Phi Đoạt, ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho những người luyện võ kia rời khỏi đây “Đi thôi.”
Cộp cộp cộp……………
A Trung và những người kia rất nhanh biến mất khỏi khu rừng.
Hoắc Phi Đoạt lau chùi mồ hôi, mắt lạnh nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cảm thấy cả người không được tự nhiên, lại cảm thấy nếu không nói chuyện sẽ rất xấu hổ, vì thế đưa hai ngón tay lên khen ngợi: “Anh thật lợi hại! Chỉ vài chiêu liền đánh gục được bọn họ. Rất lợi hại!”
“Lợi hại?”
Hoắc Phi Đoạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tà mị: “Đêm qua sao không nghe em đánh giá như vậy?”
Ách………..
Ngũ Y Y ngớ người ra.
Hai má lập tức đỏ bừng.
Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, giống như bị người khác giẫm lên đuôi mèo, lập tức phồng má mất hứng nói: “Không có việc gì chứ? Nếu không có việc gì tôi đi trước.”
Thật tức ૮ɦếƭ, vừa mới nói chuyện đêm qua, đã không để ý đến anh rồi!
Ngũ Y Y trợn mắt, xoay người muốn rời đi.
Ai biết được, eo của cô bị người ôm từ phía sau.
Rõ ràng cô đứng cách Hoắc Phi Đoạt bảy tám bước, nhưng một giây sau anh đã đến sau lưng cô rồi.
“A…………”
Ngũ Y Y sợ tới mức cả người run lên.
“Sợ cái gì?”
Môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt dán chặt vào tai Ngũ Y Y thổi khí nóng: “giữa em và tôi, có cái gì mà không thể thẳng thắng gặp mặt nhau chứ?”
Ngũ Y Y xấu hổ giậm chân một cái, muốn tránh khỏi bàn tay của anh: “Buông tôi ra, anh ôm tôi thở không nổi nữa.”
“Chỗ nào trên người em lại bị hỏng rồi hả? Đêm qua, tôi đè em lâu như vậy, em vẫn còn sống đó? Chỗ này của em, chỗ này, còn chỗ này nữa, chỗ nào tôi cũng nhìn qua, đều đã sờ qua, sao bây giờ lại rụt rè như vậy, ôm một chút cũng không được?”
Nói đến đây, Hoắc Phi Đoạt đặt tay lên иgự¢ Ngũ Y Y, sau đó dời xuống phía dưới.
Ngũ Y Y ở trong lòng anh xấu hổ muốn ngất xỉu rồi.
“Tôi, tôi, tôi đã quên chuyện đêm qua rồi!”
Ngũ Y Y xấu hổ nói.
“Phải không? Chuyện kích tình như thế, em có thể quên mất sao?”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cắn cắn vành tai Ngũ Y Y, một dòng điện chạy qua não cô.
Ngũ Y Y dùng sức quay người Ngũ Y Y lại, quấn lấy chân cô, cả người Ngũ Y Y ngã về phía sau.
Một giây sau Ngũ Y Y bị đặt nằm trên bãi cỏ.
Hoắc phi Đoạt tách hai chân cô ra, nằm đè lên người cô.
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.
Giữa ban ngày ban mặt, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt muốn làm gì?
Chung quy là muốn……………..
Tên ngựa đực này!
“Anh anh anh muốn làm gì?”
“Không phải em đã quên chuyện đêm qua rồi sao? Ôn lại cho em một chút, thế nào?”
Môi mỏng Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa.
Ngũ Y Y đỏ mặt lên.
Sợ tới mức nói lắp bắp: “Không muốn không muốn! Tôi nhớ ra rồi! Tôi không quên, thật sự không có quên! Còn nhớ rất rõ!”
Hoắc Phi Đoạt cúi người, một bàn tay đặt trước иgự¢ cô, thưởng thức nó, híp mắt: “Nhớ rõ cái gì?”
Ngũ Y Y cảm giác giữa hai chân có vật gì đang cứng lên.
Ngũ Y Y sợ hãi hoảng hốt nói: “Đều nhớ rõ tất cả! từ đầu đến cuối, một chút không sót! Tất cả đều nhớ rõ! Sét đánh, tôi sợ hãi, chui vào trong chăn của anh, sau đó tôi và anh làm cái kia…….suốt ba giờ!”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, nghiêm mặt lại, trên cánh môi đang run rẩy của cô, ấn xuống một nụ hôn, anh đứng dậy, phủi phủi quần áo, thản nhiên nói: “Từ hôm nay trở đi, em đã là phụ nữ của tôi.”
Ngũ Y Y thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng Hoắc phi Đoạt rồi nói: “Biết biết! tôi trả anh 600 giờ, tôi nhớ rất rõ!”
Hoắc Phi Đoạt vừa nghe đến 600 giờ, tức giận dễ sợ, anh híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng rồi cất bước rời đi.
Cô luôn nhắc anh giờ giờ phút phút, cô không hề thích anh, cô chỉ đối phó anh, lại còn trả nợ.
Cái phân biệt này làm anh sắp điên rồi, sắp nổ tung rồi.
Ngũ Y Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “Làm phụ nữ của anh, thật không bằng làm người vợ anh yêu, có phải qua 600 giờ rồi, mình và anh ta xem như người xa lạ không?”
Tình dục không có tình yêu, giống như động vật.
Nhưng mà…………Bị Hoắc lão đại làm cái kia, quả thật rất mất hồn nha.
“Này, Hoắc Phi Đoạt! anh đừng đi, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh.”
Muốn anh chứng minh một chút, đêm qua, rốt cuộc anh có nói với cô, anh thích cô.
Điện thoại di động vang lên.
Ngũ Y Y cầm lên, nhìn thấy Hàn Giang Đình.
“Alo, Giang Đình?”
“Sao cậu không trở về Ngũ gia?” Hàn Giang Đình trực tiếp hỏi.
“A…………., tôi ở lại làm nữ giúp việc cho Hoắc Phi Đoạt, cậu cũng biết mà! Chẳng lẽ cậu đến nhà tôi sao?”
Làm sao là nữ giúp việc, cứ gọi là bạn gái làm ấm giường đi.
“Cậu nhanh chóng về nhà đi!”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Mấy người có quan hệ tốt với ba cậu tụ họp lại, thực ra là muốn tuyên bố chuyện Tiêu Lạc và con bé Ngũ đại đính hôn.”
“A!”
Ngũ Y Y ngạc nhiên.
Chuyện này cô đã biết từ lâu, chỉ là không thể tưởng tượng được, chuyện này lại tiến hành nhanh như vậy.
“Cậu còn không mau trở về? Chỉ thiếu một mình cậu thôi!”
Ngũ Y Y rũ đầu xuống, thở dài: “Tôi trở về làm gì? Để tôi nhìn thấy người ta ngọt ngào với nhau sao?”
“Ba con heo kia muốn mượn chuyện này, khẳng định sẽ nói cậu không hiểu chuyện, trường hợp lớn như vậy mà cậu không trở về tham gia.”
“A a a a, tôi sắp điên mất thôi!”
Ngũ Y Y thở dài, trực tiếp cúp điện thoại.
Lão quản gia đứng trong phòng bếp nhìn Hoắc Phi Đoạt, ông khi*p sợ hỏi: “Hoắc tiên sinh, ngài thật muốn làm một chiếc bánh ngọt sao?”
Hoắc tiên sinh chưa bao giờ xuống phòng bếp nha!
Hoắc Phi Đoạt rũ mắt xuống, không nhìn ra vẻ mặt của anh, anh rầu rĩ nói: “Ừm, tôi muốn học làm một cái.”
“Tốt lắm, nhưng mà……………..”
“Gọi đầu bếp đến đây dạy tôi đi, hôm nay tôi muốn tự tay làm một cái bánh ngọt.”
Cho Ngũ Y Y ăn.
“A…………Được.”
Lão quản gia gọi đầu bếp đến.
Hoắc Phi Đoạt xoắn tay áo lên, vừa lắng tay nghe đầu bếp dạy cách làm bánh ngọt, lúc này Ngũ Y Y chạy ùa vào.
Hoắc Phi Đoạt đang chuẩn bị cười hỏi cô, nói cho cô biết chiều nay có thể ăn bánh ngọt, Ngũ Y Y sốt ruột nói trước: “Tôi muốn về nhà!”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt nhíu mày nhìn Ngũ Y Y thở gấp: “Vì sao lại muốn về nhà? Trong nhà có chuyện gì sao?”
“Ừ!” Ngũ Y Y gật gật đầu, trên gương mặt nhỏ nhắn xẹt qua tia buồn phiền: “Hiện tại trong nhà đang mở party, công bố chuyện đính hôn của Tiêu Lạc và Ngũ Nhân Ái.”
“Hả?”
Ngũ Y Y thở dài: “Tôi nhất định phải về tham gia, không thể để người khác nói tôi không hiểu chuyện, càng không thể để những người đó nói tôi đang trốn tránh.”
Sau khi Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, gật gật đầu: “Được, tôi sẽ lấy xe đưa em về.”
“Được, tôi lên thu dọn đồ rồi đi.”
Ngũ Y Y chạy lên lầu.
Lão quản gia đến gần hỏi: “Hoắc tiên sinh, vẫn muốn làm bánh ngọt không?”
Hoắc Phi Đoạt bỏ găng tay trong suốt đang cầm trên tay lại, mất hết toàn bộ hứng thú: “Lại còn làm cái gì?”
Lão quản gia chớp mắt nhìn bóng lưng cô đơn của Hoắc Phi Đoạt, nhịn không được thở dài.
Hoặc là nói, đây là người đàn ông trưởng thành yêu phụ nữ sao? Giống như cô bé Ngũ Y Y này, quả thật là làm ông không hiểu nổi!
Buồn ૮ɦếƭ tôi rồi!
Ngũ Y Y thu dọn đơn giản một chút, chuẩn bị mang đôi giày Hoắc Phi Đoạt mới mua cho.
Đi dự tiệc đính hôn của Tiêu Lạc và con nhóc Ngũ đại kia, cô không thể keo kiệt quá mức chứ?
A……….bị Tiêu Lạc vứt bỏ, cô không chịu nổi bộ dáng chật vật chứ?
Mới không cần!
Cô muốn vinh dự xuất hiện trước mặt bọn họ, để cho bọn họ nhìn thấy, Ngũ Y Y cô là một tiểu cường kiên cường, cái gì cũng không thể chinh phục được cô.
Con nhóc họ Ngũ kia đính hôn thì đính hôn đi, tôi đây mới không để ý!
Hoắc Phi Đoạt đi vào, đột nhiên ngồi xổm xuống, lấy đôi giày mới qua, một tay nâng bàn chân Ngũ Y Y lên, mang giày vào cho Ngũ Y Y.
Ách………….
Ngũ Y Y ngẩn người ra.
Cô ngồi chỗ đó, nhìn mái tóc đen của Hoắc Phi Đoạt, trong lòng rối loạn một trận.
Hoắc Phi Đoạt đối xử với cô rất tốt………….
Dịu dàng như vậy, săn sóc như vậy, yêu thương như vậy………………
Ngũ Y Y nhịn không được đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt thẳng lưng, đột nhiên rùng mình, động tác cứng đờ.
“Anh…………” Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu, nỉ non: “Anh thật sự thích tôi sao?”
Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu, nhìn ánh mắt ngây dại của Ngũ Y Y, nói sâu xa: “Em nói đi?”
Không thích em, vì sao tôi chạm vào người em?
Không thích em, vì sao tôi ôn nhu với em như vậy?
Không thích em, vì sao tôi quan tâm em như vậy?
Ngũ Y Y xoa xoa cái miệng nhỏ, vẻ mặt mê mang!
Cô không biêt!
Cho nên mới hỏi anh!
“Mang xong rồi, đi thôi.” Hoắc Phi Đoạt đứng lên đi trước, Ngũ Y Y đi theo xuống lầu.
Hoắc Phi Đoạt mở cửa xe cho Ngũ Y Y, rồi ôm cô lên xe.
Bởi vì hơn một ngày không mở máy, trong điện thoại có rất nhiều tin nhắn.
Ngũ Y Y nhìn lướt qua màn hình, đầu đầy lo lắng.
Bây giờ, cô không quan tâm chuyện Tiêu Lạc đính hôn, chỉ luôn nghĩ đến, rốt cuộc Hoắc Phi Đoạt có thích mình hay không?
Giống như chuyện này mới đúng là chuyện lớn.
“Phía trước có tiệm thuốc, dừng lại một chút!”
Hoắc Phi Đoạt ra lệnh cho a Trung!
“Dạ.”
Tiệm thuốc?
Ngũ Y Y nhíu nhíu mày.
Vì sao muốn đến tiệm thuốc?
Đến chỗ tiệm thuốc, A Trung quay đầu lại hõi: “Muốn mua thuốc gì ạ?”
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, thấy Ngũ Y Y mờ mịt: “Tôi tự đi được rồi.”
A Trung mặt đầy ngạc nhiên.
Nhưng không nói thêm gì, nhanh chóng xuống xe, đến bảo vệ tiệm thuốc.
Chỉ một lúc sau, Hoắc Phi Đoạt quay trở lại xe.
Hoắc Phi Đoạt hơi xấu hổ, ho khan một tiếng, nắm lấy tay Ngũ Y Y, đem một cái hộp nhỏ đặt vào tay cô.
Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn xuống tay mình.
Tђยốς tгáภђ tђคเ!
Choáng nha!
Ngũ Y Y nhanh chóng thu tay lại, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Xe im lặng chạy vào khuôn viên Ngũ gia, khi xe sắp dừng lại, Hoắc Phi Đoạt quay lại nói với Ngũ Y Y: “Có muốn tôi đi cùng em không?”
Ngũ Y Y run bắn người, lắc lắc đầu: “Tôi tự đi được rồi. Nên đối mặt, làm sao phải đối mặt, tôi có thể!”
“Được.”
Ngũ Y Y nhảy xuống xe, nhanh chóng đi vào biệt thự Ngũ gia.
Người đến tham dự lễn đính hôn không nhiều, đều là những gia đình quen thuộc.
Ngũ Y Y im lặng đi vào trong hoa viên Ngũ gia.
“A, kẻ đáng thương bị vứt bỏ cuối cùng cũng xuất hiện rồi hả?” Ngũ Nhân Tâm khinh thường liếc mắt nhìn Ngũ Y Y “tôi nghĩ là cô không dám xuất hiện đâu, có phải trốn vào một góc ngồi khóc vì sao bị vứt bỏ không? Ha ha ha.”
Ngũ Nhân Tâm cười đến nghiêng trước ngã sau.
Rốt cuộc chị cả cũng đính hôn với Tiêu Lạc thành công, chuyện này giống như hòa nhau một ván, các cô cảm thấy rất vui vẻ.
Ngũ Y Y cười lạnh: “Thật là buồn cười, vì sao tôi phải khóc? Hoàn toàn chẳng có chuyện gì cả. Ngược lại là cô, nên tìm một chỗ ngồi khóc đi. Không biết phải không? Hàn Giang Đình Hàn đại thiếu gia ngày chủ nhật đã thay đổi hai bạn gái. Đáng tiếc, một người cũng không phải là cô.”
“Cô! Ngũ Y Y, cô không đắc ý được bao lâu đâu, cô chờ xem đi.”
Ngũ Nhân Tâm để lại một câu nói độc ác, lắc ௱ôЛƓ rời đi.
Ngũ Y Y hít một hơi thật sâu.
Ngũ Y Y! mày phải cố lên! mày chẳng phải để ý chuyện này.
Tiêu Lạc……..Đã trở thành quá khứ, mày hãy quên anh ta đi.
“Y Y!”
Tiêu Lạc nắm lấy cánh tay Ngũ Y Y, trong ánh mắt tất cả đều lo lắng: “Em có khỏe không Y Y?”
Ngũ Y Y bị ánh mắt thâm tình của Tiêu Lạc làm cho cảm động, chỉ hoảng hốt vài giây, cô liền tránh cánh tay Tiêu Lạc: “Tôi vẫn tốt, thế nào? Anh cũng hy vọng tôi có bộ dáng nước mắt lưng tròng sao? Đáng tiếc, tôi sẽ không! Chúc mừng anh, Tiêu Lạc. Rốt cuộc cũng đính hôn với con nhóc Ngũ đại kia rồi, anh sắp làm con rể lớn trong nhà rồi. Chúc mừng chúc mừng.”
“Y Y! Em đừng như vậy!”
Đột nhiên Tiêu Lạc ôm lấy cánh tay Ngũ Y Y: “Y Y, trong này có nhiều chuyện em không hiểu đâu.”
“Buông ra!”
Ngũ Y Y lạnh lùng quát khẽ.
“Tiêu Lạc, buông ra, hiện tại có nói cái gì cũng vô dụng thôi. Qua một lúc nữa, tôi phải gọi anh là anh rể rồi. Buông ra!”
Tiêu Lạc chậm rãi buông tay Ngũ Y Y ra, động tác chậm chạp như rất khó khăn.
“Y Y, Đừng nghi ngờ anh đối xử với em thật tâm………….”
“Ha, thật buồn cười. Anh bây giờ còn có tư cách nói chuyện thật tâm với tôi sao? Ai đính hôn với Ngũ Nhân Ái, vậy mà anh còn làm bộ làm tịch chạy đến nói chuyện yêu đương với tôi à? A nghĩ rằng Ngũ Y Y tôi là người ti tiện như vậy sao? Muốn làm tiểu tam của con nhóc Ngũ đại? Anh đề cao mình quá rồi Tiêu Lạc! Thì ra tôi đối với anh thế nào, đều đã trở thành quá khứ rồi. Hai chúng ta sau này chỉ là quan hệ thông thường, Xin anh hãy rõ ràng một chút.”
Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn Ngũ Y Y, khó chịu nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, rất lâu sau mới nói lời độc ác: “Anh quyết không để cho người phụ nữ của anh rời khỏi anh!”
Những lời này, mang theo một phần độc ác xa lạ, khiến Ngũ Y Y không nhịn được cả người run rẩy.
Tiêu Lạc giờ phút này, sao lại xa lạ như thế?
Tiêu Lạc cúi đầu, dán chặt vào tai Ngũ Y Y nói: “Y Y, anh đối với em có tình ý, một ngày nào đó em sẽ thấy. Về phần em và Hoắc Phi Đoạt đã xảy ra cái gì, anh cũng không quan tâm, em nhất định phải trở lại bên cạnh anh.”
A!
Ngũ Y Y mở to hai mắt.
Tiêu Lạc nói có ý gì?
Anh ta lại biết cô và Hoắc Phi Đoạt xảy ra quan hệ sao?
Không phải chứ?
“Lạc, sao anh lại ở đây? Ba ba gọi chúng ta, muốn đi vào cử hành nghi lễ, đi thôi?”
Ngũ Nhân Ái mặc lễ phục trể иgự¢ đi đến, cố ý thân mật ôm cánh tay Tiêu Lạc, đem иgự¢ cô dán chặt vào cánh tay Tiêu Lạc, cọ tới cọ lui.