Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 96

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Cô tăng lực ở hai chân, hai mắt đã mất đi tiêu cự, theo nhu cầu của cơ thể nhích lại gần Hoắc Phi Đoạt.
"Không dám, phải làm người phụ nữ của tôi."
Hoắc Phi Đoạt hôn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói.
Ngũ Y Y chỉ có thể thở gấp, không nói được gì.
૮ɦếƭ tiệt, tại sao cô lại muốn tay hắn hoạt động tiếp?
Cô tới là để tránh sét mà, tại sao lại biến thành như vậy?
Thật kỳ lạ, tại sao khi cô nghe thấy Hoắc lão đại nói thích mình, cô kích động như thế, hưng phấn như thế, vui vẻ như thế.
Mà bây giờ, thân thể của cô bị hắn làm cho run rẩy, cô không những không bài xích mà còn sinh ra mong muốn kỳ lạ.
Dù gì tối qua chuyện gì nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, hai người bọn họ có xảy ra chuyện đó lần nữa thì có sao?
Hỗn loạn nhớ lại như vậy đều bị cảm xúc của Ngữ Y Y phản đối, cự tuyệt, cứ thuận theo tự nhiên mà phát triển đi.
Hai cánh tay trắng nõn của Ngũ Y Y bám víu trên cổ hắn, đôi mắt sương mù tản ra ánh sáng động tình.
Động tác này chẳng khác nào mời gọi hắn cả!
Thân hình của Hoắc Phi Đoạt bị lửa nóng thiêu đốt. Đôi mắt của hắn sâu thẳm mà nguy hiểm, hơi híp lại, thở gấp, nhìn xuống dưới thân cô gái nhỏ.
Lại mạnh mẽ hôn lên môi cô, đồng thời tách hai chân của cô ra, đặt lên eo hắn.
Đến khi Ngũ Y Y ý thức được thì không biết từ lúc nào, hai người bọn họ đã sạch trơn rồi. Áo ngủ đâu rồi? Cô nhìn chăm chú xuống phía dưới, nhìn vật dưới chân mình, khổng lồ khiến người ta mê muội.
Thời khắc mấu chốt, Ngũ Y Y không hiểu sao lại nói một câu: "Đây không phải là đang thực hiện sáu trăm tiếng đồng hồ kia chứ?"
Sau khi nói câu đó, Ngũ Y Y liền hối hận. Thật ra cô đâu muốn nói cái này.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt mày, một tia sáng loé lên, cắn răng trả lời: "Đúng!" rồi tức giận đâm vào cơ thể cô.
A......
Người nào đó bị đâm kêu lên thành tiếng.
"Không phải em bắt đầu trước ư? Không phải là muốn trả cho tôi sáu trăm tiếng đồng hồ ư?"
Hoắc Phi Đoạt buồn bực mãnh liệt luận động, Ngũ Y Y bị đâm đến nhăn mặt nhíu mày, muốn đẩy hắn ra.
"Nhẹ...... Nhẹ chút...... Tôi......"
Ngũ Y Y bị tập kích, không thể thở, không thể nói chuyện, gần như ngất đi.
Quả nhiên, hầu hạ loại đàn ông khổng lồ như Hoắc Phi Đoạt thật đúng là không chịu nổi. Có khi nào bị xuyên? Ngũ Y Y rớm nước mắt.
Hoắc Phi Đoạt thấy Ngũ Y Y khóc, trong lòng đột nhiên mềm nhũn, thương tiếc cô, động tác cũng chậm dần lại.
Dịu dàng vuốt ve thân thể cô, động tác tràn ngập tình yêu.
"Đáng ૮ɦếƭ! Tôi muốn ૮ɦếƭ...... Hu hu."
Ngũ Y Y đấm lên иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn giận giữ.
"Em sẽ không ૮ɦếƭ, tôi đảm bảo."
Hắn thổi lên mặt cô, cực kỳ kiềm chế, dựa theo thể lực của hắn thì còn phải nâng cao tần xuất đánh lâu dài, nhưng bây giờ..... Sợ làm đau cô, hắn đã rất nhẹ nhàng rồi.
"Vậy anh dừng lại đi!"
Lúc này còn xấu hổ thẹn thùng gì nữa, bảo vệ cái mạng trước đã.
Hoắc Phi Đoạt thẳng lưng dùng lực: "Không thể dừng lại!"
"Nhưng tôi sẽ ૮ɦếƭ đó...... Đau quá đau quá......"
"Đừng khẩn trương, thả lỏng...... Nhắm mắt lại rồi hưởng thụ tôi......"
Hoắc Phi Đoạt mê hoặc nỉ non, Ngũ Y Y quả nhiên nhắm hai mắt lại, cố gắng thả lỏng.
Một đợt sóng, lại một đợt sống vọt về phía cô. Từng cảm giác tê dại xông đến khiến cô muốn kêu lên.
"Ưm a......" Ngũ Y Y đột nhiên kêu như con mèo con khiến chính cô cũng giật mình.
Má ơi, quá mất mặt, vừa rồi là tiếng kêu của cô ư? Đúng là lẳng lơ! Mất mặt.
Hoắc Phi Đoạt gầm nhẹ một tiếng, không thể áp xuống nữa, càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh.
Bên ngoài tiếng sấm cuồn cuộn, tia chớp không ngừng. Trong phòng nóng hôi hổi, hơi thở kiều diễm.
Ngũ Y Y nhanh chóng lên đỉnh, cả người run run, há miệng cắn lên vai Hoắc Phi Đoạt.
Hắn cảm nhận được miệng của cô, răng của cô, cười nói: "Bây giờ mới bắt đầu mà em đã như vậy, đầu hàng rồi hả?"
Tiếp theo, hắn lại phát động tấn công một lần nữa.
Thật lâu thật lâu sau, đến khi Ngũ Y Y mệt đến lả đi, vị nhân tài cường tráng nào đó mới chấm dứt.
Ngũ Y Y gục ở đó, nhắm mắt, chỉ có thể hữu khí vô lực hừ hừ: "Tôi có ૮ɦếƭ cũng không tha cho anh.... Có thành quỷ cũng phải kéo anh theo..... Tôi muốn ૮ɦếƭ...... Muốn ૮ɦếƭ....."
Tại sao có muốn cũng không được, lại làm ra nhiều kiểu dạng như vậy, nhiều tư thế như vậy, khoái cảm mãnh liệt như sóng triều như thế khiến người ta **.
Trách không được người ta thích làm đàn ông. Bởi vì đàn ông đều rất cao lớn, khỏe mạnh.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng đẩy nha đầu này một cái: "Đi tắm đã rồi ngủ tiếp."
Ngũ Y Y vẫn nhắm mắt, như xác ૮ɦếƭ thầm thì: "Đừng động vào tôi, mệt ૮ɦếƭ mất, để tôi nghỉ ngơi một chút."
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được mím môi cười: "Người chủ đạo là tôi, người vận động cũng là tôi, tại sao em lại mệt?"
Một bàn tay đưa lên, du ngoạn trên đường cong của cô.
Ngũ Y Y vẫn nằm đấy, xem nhẹ sự trêu chọc của người nào đó: "Tôi ૮ɦếƭ rồi......"
Hoắc Phi Đoạt thở dài, ôm Ngũ Y Y vào phòng tắm.
Ngũ Y Y vẫn nhắm mắt nhưng lại thở gấp, mặc cho người ta ôm, đến khi người ta giúp cô tẩy rửa bộ phận quan trọng, Ngũ Y Y đột nhiên mở mắt, xấu hổ vùng vẫy: "Chỗ đó.... Tự tôi rửa là được."
Bị hắn thân (hôn) lần toàn thân cũngđi , tổng không thể chỗ này cũng cần phải bị hắn dặm ngoài biết rõđi.
"Được." Hoắc Phi Đoạt không miễn cưỡng cô, thả cô xuống, ai ngờ chân cô vẫn còn mềm nhũn, vừa đặt chân xuống đã đứng không vững, té xuống đất.
Hoắc Phi Đoạt tay mắt lanh lẹ, ôm cô vào иgự¢.
Ngũ Y Y đau khổ kêu rên: "Tôi bị anh làm cho tàn phế mất rồi!"
Hoắc Phi Đoạt cười thầm: "Tàn phế cũng không sợ, tôi nuôi em cả đời." Nói xong, lại tắm rửa giúp cô.
Ngũ Y Y hận không thể chui xuống sàn.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Hoắc Phi Đoạt ôm cô trở lại giường, Ngũ Y Y chỉ yếu ớt nói một câu: "Ba tiếng nữa nhớ phải gọi tôi dậy."
Sau đó, mắt vừa đóng đã ngủ thi*p đi.
Hoắc Phi Đoạt nhìn cô mệt mỏi ngủ thi*p đi, rất thâm tình đưa tay vén tóc trên mặt cô lên.
"Ba tiếng nữa ư? Em thực sự cho tôi sáu trăm tiếng đồng hồ? Em chỉ vì trả nợ nên mới đồng ý làm vậy sao? Tôi thích em nhưng em không thích tôi, tôi phải làm sao mới có được trái tim em đây?"
Hoắc Phi Đoạt thở dài một hơi, khoác áo ngủ lên rồi ra ngoài ban công, đốt một điếu thuốc.
Đưa tay hứng những giọt mưa nhỏ giọt, vẻ mặt thương cảm.
Editor: Diệp Thanh Trúc.
Có phải cho dù anh cố gắng như thế nào, tranh thủ như thế nào, trong lòng cô cũng sẽ không lưu lại bóng hình anh không?
Khói thuốc bị nước mưa dập tắt, Hoắc Phi Đoạt bỏ điếu thuốc đi, bước trong mưa cười khổ một tiếng, rồi đi vào trong phòng.
Mặc kệ thế nào, hiện tại cô đang ở bên cạnh anh.
Cho dù như vậy, cũng sẽ đem cô giam cầm bên cạnh anh, để cho anh nhìn thấy cô, cũng không thể sao?
Hoắc Phi Đoạt xốc chăn lên rồi chui vào, từ phía sau ôm lấy cơ thể nhỏ bé không xương kia.
Ngũ Y Y mơ màng lẩm bẩm: “Mệt ૮ɦếƭ rồi…………….”
Hoắc Phi Đoạt ôm chặt cô, nhẹ giọng đáp lại: “yêu em sâu sắc như vậy, mới là mệt thật.”
Lúc Ngũ Y Y tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã lên cao.
Một đêm mưa gió đi qua, sửa sạch tất cả đất đai nơi đây.
Cây càng xanh lá, nước cũng dâng lên.
Xung quanh biệt thự Vọng Hải đều bao phủ không khí trong lành màu xanh hoa cỏ.
Ngũ Y Y nhìn trên chiếc giường lớn, chỉ có một mình cô ngủ.
Cô nhấc chăn lên, nhìn lên cơ thể trần trụi của mình, lúc này mới xác định, tất cả chuyện đêm qua xảy ra đều là thật, không phải nằm mơ.
Hồng hộc!
Ngũ Y Y lập tức ngồi dậy, vung nấm đấm xuống nệm mềm mại.
Cẩn thận nhìn lại trên người, chi chít dấu đỏ, cả người đều lưu lại dấu hôn của anh ta.
“Thật đáng giận, người này cầm tinh con chó sao? Sao thích hôn người khác như vậy.”
Ngũ Y Y quấn lấy khăn trải giường rồi đi đến ban công, nhìn xuống dưới lầu.
Chỗ xa kia, là biển cả xanh thẳm.
Có thể nghe được tiếng sóng biển.
Gần đây là chỗ rừng rậm dày đặc, trong mắt đều là màu xanh làm cho người ta cảm thấy thật dễ chịu.
Ngọn núi nằm ven biển, là một nơi có phong thủy thật tốt.
Lão quản gia đang cùng với nhân viên chuẩn bị cắt tỉa hoa và cây cảnh trong vườn, ông ta chợt nhìn thấy Ngũ Y Y đứng trên ban công, vội vàng cúi đầu chào cô.
Ngũ Y Y vẫy vẫy tay với lão quản gia, cười vui vẻ.
Cười xong, cô liền há hốc mồm, má ơi, hiện tại cô đang đứng trên bàn công phòng ngủ chính của Hoắc Phi Đoạt.
Mà trên người cô lại đang quấn tấm khăn trải giường, quan trọng nhất là quần áo không chỉnh tề.
Cô còn da mặt dày mà vẫy tay ra hiệu với người khác nữa chứ!
A a a a a a a…………….
Ngũ Y Y hoảng sợ bỏ chạy vào trong phòng.
Ngũ Y Y tắm vòi sen, đột nhiên cô nghĩ đến, hình như đêm qua cô nghe được Hoắc Phi Đoạt nói thích mình?
Rốt cuộc là có nói những lời này không?
Dường như là có nói qua…………………..
Giọng nói của anh rất nhỏ, bây giờ cô còn chưa xác định được rốt cuộc anh có nói hay không.
Cô chỉ nhớ anh có nói qua, muốn cô làm người phụ nữ của anh.
Phụ nữ?
Phụ nữ là định nghĩa như thế nào?
Làm người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt……………… Có phải ý là, lúc anh muốn ăn, ngoắc tay với cô, muốn cô tắm rửa sạch sẽ, bò đến dưới thân anh để cho anh ăn.
Phụ nữ, không phải là bạn gái, cũng không phải bà xã, càng không phải là người yêu.
Bạn gái không nhất thiết phải trở thành vợ, mà vợ người ta không nhất định là người anh yêu.
Quan hệ thật phức tạp.
“Tối hôm qua………….Mùi vị, có phải rất cao trào không?”
Ngũ Y Y nhìn gương, tự hỏi mình.
Những lời này khiến cho người nháy mắt cũng cảm thấy mất hồn………….
Cũng phải thôi.
“ha ha, có vẻ như đây không phải là lúc mình nên nói về chuyện này…………………”
Ngũ Y Y vui vẻ nhìn vào gương.
Thu lại nụ cười, cô chỉ vào mình trong gương rồi nói: “Ngũ Y Y, mày nói xem, đêm qua mày bị sét đánh nên chui vào trong chăn của Hoắc Phi Đoạt, có phải cố ý dụ dỗ người ta không? Có phải không?”
Ngũ Y Y lại bày ra bộ dạng ủy khuất, trả lời câu hỏi của mình: “Được rồi, người ta chỉ tò mò xem Hoặc Phi Đoạt cao cao tại thượng có mùi vị như thế nào thôi, ai lại không muốn có hồi ức đêm đầu chứ?”
Sau đó cô lại chỉ vào chính mình trong gương rồi trừng to hai mắt chất vấn: “Ngũ Y Y, mày quá sa đọa rồi! rõ ràng mà không thích Hoắc Phi Đoạt, vì sao mày còn phát sinh quan hệ với người ta? Làm như vậy là rất không có đạo đức!”
“Trai đẹp ở trước mặt, ai có thể chống lại sự hấp dẫn chứ? Chỉ trách Hoắc Phi Đoạt quá khôi ngô tuấn tú thôi.”
Ngũ Y Y dùng khăn tắm lau chùi tóc ướt, hết sức ngạn nhiên ý thức được một chuyện.
Không phải cô thích Hoắc Phi Đoạt đấy chứ?
Sẽ không, sẽ không, sẽ không!
Sao cô lại có thể thích Hoắc Phi Đoạt chứ?
Nhân vật cao cấp này, làm sao cô có thể nghĩ đến?
Ngũ Y Y nghĩ đến chuyện này cảm thấy đau cả đầu, sau đó nản lòng, vậy không nghĩ đến nữa như thế nào thì thế đó đi.
Muốn nghĩ nữa, thật là tốn sức.
Nghĩ Y Y đã quen thuộc, cô mở tủ quần áo ra, tìm quần áo của mình, cô chọn lấy một bộ rồi mặc vào.
Ôi! Đây là cái gì? Trong ngăn tủ quần áo cô tìm được cái hộp to, tò mò mở ra xem.
“Ôi! Ví tiền thật đẹp, còn là kiểu của nữ!”
Ngũ Y Y nhìn thấy ví tiền này, lập tức nhíu mày.
Sao…………Nhìn quen mắt như vậy!
Nghĩ đến!
Cái ví tiền này, không phải hôm đó Hoắc Phi Đoạt đưa cô đến cửa hàng mua sắm, lúc ở lầu một mình nhìn trúng cái này sao?
Vậy ví tiền đắt giá này, khoảng mấy chục nghìn, cô không nghĩ là mình sẵn sàng mua.
Không ngờ……………
Hoắc Phi Đoạt lại mua về đây.
Ngũ Y Y mở to mắt, chi tiết nhỏ này, có thể nói rõ không? Thật ra trong lòng Hoắc Phi Đoạt, vẫn lưu lại cho Ngũ Y Y cô một vị trí riêng sao?
“Ha ha, thì ra trong lòng Hoắc lão đại có mình! Thật tốt quá!”
Cô để ví tiền vào trong hộp, đóng ngăn kéo lại, chạy ra khỏi phòng.
Ngũ Y Y đi xuống lầu, không nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, người hầu nhìn thấy cô xuống, liền nhanh chóng chuẩn bị thức ăn.
“Ngũ tiểu thư, dùng cơm không?”
“A..” Ngũ Y Y quay lại nhìn, gật gật đầu “được.”
Ngồi ăn, Ngũ Y Y đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, lại không thấy bóng Hoắc Phi Đoạt đâu, cô tò mò hỏi: “Hoắc Phi Đoạt chạy đi đâu rồi?”
Người hầu chỉ vào rừng cây: “Có lẽ Hoắc tiên sinh đi luyện võ rồi!”
“Luyện võ?”
Ngũ Y Y ăn đồ ăn, lại càng tò mò hơn.
Ăn cơm xong, Ngũ Y Y hỏi lão quản gia, Hoắc Phi Đoạt luyện võ ở đâu, rồi cô chạy về phía rừng cây.
Từ xa, đã nghe thấy âm thanh kì lạ, Ngũ Y Y vểnh tai, mở to hai mắt, nhìn lại nơi phát ra âm thanh.
Trời ơi!
Sâu trong rừng cây, Hoắc Phi Đoạt mặc đồ thể thao như con báo mạnh mẽ, đánh bảy tám người đàn ông cười tráng vây xung quanh, một đám người bị anh đáo lảo đảo tại chỗ.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngũ Y Y nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đánh võ, nhưng vẫn bị võ công lợi hại của Hoắc Phi Đoạt dọa sợ hãi.
Một người, lại có thể dùng tay không đánh bảy tám người làm cho họ đứng không vững………. có phải rất khủng bố không?
“Chẳng trách đêm qua tinh lực anh ta dồi dào như vây.” Ngũ Y Y bĩu môi nói thầm.
Tất cả mọi người đều té ngã trên bãi có, đau đớn lăn lộn ՐêՈ Րỉ.
Hoắc Phi Đoạt nhận lấy khăn mặt trong tay A Trung, lau chùi mồ hôi trên trán, lạnh giọng nói: “Xuất hiện đi.”
“A…” Ngũ Y Y giật mình.
Anh ta đang nói cô sao?
Ngũ Y Y vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc