Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 94

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Khoé miệng Ngũ Y Y giật giật.
Không phải chứ, cô nói như vậy mà đã trở thành tội nhân thiên cổ rồi?
"Được được! Xin các người đừng như vậy nữa!"
Ngũ Y Y giơ tay lên đầu hàng: "Các người nói tôi tức giận thì là tôi tức giận đi, được chưa? Tôi lập tức đem công chuộc tội, đưa cái này cho Hoắc cục cưng ăn, được chưa?"
A Trung và lão quản gia ở đối diện gật đầu thật mạnh: "Nhanh lên!"
Ngũ Y Y dẩu miệng thật cao, trợn trắng mắt, dậm chân một cái đi ra ngoài.
Sửa sang lại bốn món ăn, mang bát đũa theo, Ngũ Y Y kéo bàn ăn tới trước cửa thư phòng.
A Trung bước qua, gõ cửa giùm Ngũ Y Y.
Cộp cộp cộp.
Bên trong không có bất kỳ thanh âm gì, "mời vào" hay "ai đó" đều không nghe được.
Ngũ Y Y bĩu môi, nhìn nhìn A Trung.
A Trung nhe răng với Ngũ Y Y, ᴆụng vai cô, ý muốn cô nói chuyện.
Ngũ Y Y bất đắc dĩ dàng phải dẩu miệng nói: "Tôi có thể vào không?"
A Trung và Ngũ Y Y cùng dán tai lên cửa, cuối cùng cũng nghe được một câu ngắn gọn từ bên trong: "Vào đi."
A Trung nhếch miệng nở nụ cười.
Miệng Ngũ Y Y dẩu lên càng cao.
Thật là, rõ ràng người tối qua bị hắn ăn sạch là cô, kết quả hôm nay cô lại phải phe phẩy cái đuôi đến nịnh bợ hắn.
Đây chính là đổi trắng thay đen đấy!
A Trung vặn mở cửa cho Ngũ Y Y để cô đưa bàn ăn vào thư phòng.
Hoắc Phi Đoạt vẫn đưa lưng về phía cửa, mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Ngũ Y Y âm thầm đánh giá sau lưng Hoắc Phi Đoạt, quả là lưng hùm vai gấu!
Hoắc Phi Đoạt chớp chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Em muốn nói gì?"
"Vậy cái đó....."
"Nếu em vẫn muốn mặc cả với tôi thì ra ngoài đi."
"Không phải......"
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi chuyển người, nhìn lên bàn ăn thì sửng sốt một chút.
Tiếp theo, trong con ngươi hẹp dài thoáng qua sự vui mừng.
"Em đây là có ý gì?"
Hoắc Phi Đoạt nhìn bàn ăn bĩu môi.
Ngũ Y Y khẩn trương nhe răng cười: "Ha ha, mang cơm đến cho anh."
Ngũ Y Y đặt thức ăn trước mặt Hoắc Phi Đoạt, lấy lòng nói: "Không phải anh vẫn chưa ăn cơm à? Nhân là thiết cơm là thép, không ăn một bữa sẽ rất đói. Sao có thể không ăn cơm chứ? Cực kỳ không tốt cho cơ thể!"
Hoắc Phi Đoạt nhướn mày nhìn Ngũ Y Y: "Em sợ thân thể tôi không tốt?"
"A..... Đương nhiên rồi! Tôi hy vọng anh Thọ Dữ Thiên Tề, Nhật Nguyệt Đồng Huy (thọ cùng trời đất, rực rỡ cùng nhật nguyệt)..... Cái đó, tôi thề, tôi không có vì chuyện hôm qua mà nguyền rủa anh sớm đi gặp thượng đế đâu."
Hoắc Phi Đoạt nhích lại gần chỗ tựa lưng, hừ lạnh: "Xem ra là có nguyền rủa."
"Không có! Thật sự không có! Còn chưa nhắc đến nữa!"
A, hình như là nói lỡ miệng.
Ngũ Y Y bịt miệng, chớp chớp mắt, sợ gãi nhìn Hoắc Phi Đoạt.
"Hừ! Biết ngay là cái đầu hạt dưa kia của em không có ý kiến gì hay mà!" Mạc dù nói như vậy nhưng sắc mặt hắn đã có chút dịu đi.
Hoắc Phi Đoạt nhìn đồ ăn.
Ngũ Y Y lập tức lắc lư theo gió tới gần, đưa đũa đến: "Những món ăn này đều rất tốt, dinh dưỡng cực kỳ toàn diện, cũng rất tốt cho thân thể. Đừng thất thần, anh mau ăn đi. Đồ lạnh rồi sẽ không ngon nữa, cũng sẽ không tốt cho dạ dày. Tới đây, mau ăn đi."
Ngũ Y Y vẫn lải nhải, đặt đôi đũa vào tay Hoắc Phi Đoạt, dùng thìa lấy đồ ăn vào bát hắn.
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn miệng Hoắc Phi Đoạt, như là chờ một đứa trẻ ngoan mở miệng ăn chút gì đó.
Hoắc Phi Đoạt bị cô nhìn chằm chằm, không nhịn được phải nhấc đũa lên.
Ngũ Y Y thấy hắn ăn, lập tức vui sướng đến khoa chân múa tay.
Giống như hắn là bộ của cô, cực kỳ khảnh ăn, khó khăn lắm mới có một lần ăn ngấu nghiến.
Ngũ Y Y thiếu chút nữa thì vỗ Hoắc Phi Đoạt vài cái, khen ngợi hắn vài câu rất ngoan.
May là cô còn chút tỉnh táo, không đi làm chuyện đó.
Hoắc Phi Đoạt không tiếng động chậm rãi ăn đồ.
Đột nhiên phát giác, bữa cơm này rất say nồng.
Bên người có Ngũ Y Y lải nhải, quanh người đều trở nên ấm áp giống như được mặt trời chiếu xuống, đồ ăn cũng ngon miệng hơn.
Đúng là một chuyện kỳ diệu.
"Anh ăn thêm cái này đi, ăn nhiều chút, bộ dạng anh cao lớn như vậy tại sao còn ăn ít hơn tôi thế? Không được kiêng ăn! Tới đây, ăn cái này đi."
Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, hận không thể nhét cả bốn món trên bàn vào bụng hắn, tốt nhất là cả chén đĩa cũng vào đó mới tốt.
Hoắc Phi Đoạt hơi vui vẻ nhưng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh lùng, thuận miệng hỏi: "Em ăn chưa?"
"Đương nhiên!"
"Ăn no chưa?"
"Đương nhiên là no rồi! Tôi chưa bao giờ ngược đãi dạ dày của mình cả!"
Hoắc Phi Đoạt hơi gật đầu.
Hắn đột nhiên nhíu mày, nghi ngờ nhìn bàn tay của Ngũ Y Y đặt trên ghế dựa: "Tại sao trông em như là đang giám sát tôi ăn vậy?"
Ngũ Y Y sảng nói: "Anh cho là tôi muốn giám sát anh sao? Không phải chú A Trung họ...."
Cô đang nói thì đột nhiên ngừng lại, không dám nói nữa.
Ngũ Y Y mở to mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Quả nhiên, Hoắc Phi Đoạt thông minh như vậy, tuy chỉ nghe một nửa nhưng đã đoán được bảy tám phần, nhất thời cau chặt mày, đặt đũa xuống.
"A Trung uy Hi*p em đưa cơm vào?"
Ngũ Y Y uất ức gật đầu giải thích: "Kỳ thật anh có cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám đi giám sát anh ăn, thật đó, tôi không dám đâu. Anh đừng tức giận..."
Mặt Hoắc Phi Đoạt lạnh băng: "Nếu không phải A Trung uy Hi*p em đi vào, em sẽ không tới đưa cơm, phải không?"
Như Y Y xoa xoa mũi: "Ừm. Họ nói là tôi làm anh tức không ăn được cơm mà."
Tại sao càng giải thích sắc mặt Hoắc lão đại càng khó coi thế?
"Em ra ngoài đi." Hoắc Phi Đoạt xoay mặt qua chỗ khác.
"A?" Ngũ Y Y không biết phải làm sao.
Ra ngoài thật sao? Tại sao cô lại cảm thấy Hoắc lão đại càng ngày càng tức giận thế?
Nếu bây giờ mà đi ra, A Trung sẽ thả chó cắn cô mấti
Lúc vừa bước vào, chú A Trung đã nói, nếu không thể khiến Hoắc lão đại ăn vui vẻ, thoải mái, hắn sẽ thả chó ra cắn cô.
"Nghe không hiểu lời tôi nói à? Em ra ngoài!" Hoắc Phi Đoạt phiền toái cau mày, đẩy cái ௱ôЛƓ đang tựa vào ghế ra.
Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải thu dọn bát đũa, mờ mịt ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài, Hoắc Phi Đoạt liền xoa huyệt thái dương, gạt mấy cuốn sách trên bàn xuống.
Ngũ Y Y nhanh như vậy đã ra khiến A Trung và lão quản gia đều kinh ngạc.
"Tại sao đã ra rồi? Hoắc tiên sinh ăn cơm chưa?"
Lão quản gia nhìn nhìn bàn ăn, có vẻ đã động vào một chút.
A Trung cau mày chất vấn Ngũ Y Y, “Đại ca ăn có vui vẻ không?”
Ngũ Y Y lập tức nhe răng cười giả lả, “Rất vui! Vô cùng vui vẻ! Hoắc lão đại còn kíhch lệ tôi là Ngũ Tinh phục vụ rất tốt! Nhìn xem nè, đồ ăn này nè, đều đã ăn qua, mấy người mở to mắt ra mà xem nè, đây là dấu vết đã ăn qua. Thế nào, chú A Trung, Đại Cẩu của chú có thể thả ra nữa không?”
Ngũ Y Y vái lạy A Trung.
A Trung ho khan một tiếng, nói, “Thật ra nơi này không có chó.”
“A! Chú gạt tôi! Chú!”
“Thật ra thì, chúng tôi nuôi chó ở nhà xưởng.”
“Hừ! Chú A Trung, sau này chú nói gì tôi cũng sẽ không tin, như vậy mà lại đi lừa một đứa bé, già mà không kính.”
Ngũ Y Y đi đến ghế sofa, bắt đầu ăn trái cây.
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, Hoắc Phi Đoạt đi ra.
Ngũ Y Y sợ tới mức ngồi thẳng người, ngay cả hoa quả cũng không dám ăn.
A Trung và lão quản gia tất cả đều im lặng, cúi đầu.
Hoắc Phi Đoạt cũng không thèm nhìn, đi lên lầu, nói, “A Trung, chuẩn bị xe, tôi thay quần xong rồi đi luôn.”
“A, phải không? Đại ca, hôm nay không phải là chủ nhật sao?” Tại sao lại đi đến công ty chứ?
Vẻ mặt A Trung không hiểu.
“Nói nhảm vừa thôi!”
A Trung cúi đầu, không dám nói thêm lời nào.
Ngũ YY trợn tròn mắt, chạy đến hỏi A Trung, “Này, chú A Trung, mấy người đến công ty làm việc, vậy tôi thì sao? Tôi phải làm sao?”
A Trung trợn trừng mắt, “Cô? Cô cứ ở đây tiếp tục ăn chùa uống chùa và không làm việc đi!”
Ngũ Y Y giương mắt nhìn, một lúc sau mới lắp bắp phản bác lại, “Tôi, tôi ăn chùa uống chùa không làm việc lúc nào? Tôi có làm việc mà!”
Được rồi, cô thừa nhận, thật sự là cô cũng không có làm gì cả, thân là nữ giúp việc của Hoắc Phi Đoạt, đúng là không xứng đáng.
Nhưng mà….dầu gì tối qua cũng là Hoắc lão đại chăm sóc cô! Đây là một việc vô cùng mệt mỏi!
Cô cũng cực khổ mà!
Hoắc Phi Đoạt sau khi thay quần áo chỉnh chun đi xuống lầu, khuôn mặt tuấn tú Quốc Sắc Thiên Hương, dáng người kiệt xuất, bước chân mạnh mẽ đầy uy vũ.
Ngũ Y Y vẫn ru rú trong sofa, nhìn ngắm Hoắc Phi Đoạt một lúc lâu, thế nhưng lại không kìm được lòng mà ngây người vài giây.
Được rồi, cô muốn nhắc nhở bản thân một lần nữa: chuyện tối hôm qua, chính là cô được thơm lây rồi!
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt một nhưng không thèm nhìn Ngũ Y Y, cứ như vậy tiêu sái đi ra ngoài.
Ngũ Y Y chạy chân trần, lạch ba lạch bạch chạy đến cửa, bám lấy tấm kính nhìn ra ngoài, mãi đến khi Hoắc Phi Đoạt ngồi lên xe đi mất, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra.
Bá Vương không ở nhà, cuối cùng thì tâm tình của cô cũng có thể yên tĩnh rồi.
Tối hôm qua hỗn loạn như vậy…..
Nó cũng là một cái gai trong lòng cô!
Điện thoại nhà vang lên, lão quản gia vui vẻ đi đến nghe điện, không ngừng nói à à à, còn gật đầu phối hợp.
Ngũ Y Y nằm trên ghế sofa, nhắm mắt lại, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Vậy mà cô không thể phân biệt, tối hôm qua cô làm loạn, không biết là nên vui hay nên buồn.
“Ngũ tiểu thư?”
Âm thanh của lão quản gia vang lên bên cạnh.
Ngũ Y Y nhanh chóng mở mắt nhìn, “À? Có chuyện gì sao, bác quản gia?”
“Đây, giao cho cô.” Lão quản gia đưa đến một tờ giấy.
“A? Cho tôi? Cái gì thế?”
Ngũ Y Y tò mò nhận lấy tờ giấy, nhìn nhìn, trên đầu toàn vạch đen.
Nghiến răng nghiến lợi, “Đây là chuyện gì thế?”
“Vừa nãy, cô cũng nghe thấy rồi, tôi vừa mới nhận điện thoại của Hoắc tiên sinh, ngài ấy nói, tôi đều nhớ rất kỹ. Hoắc tiên sinh nói, đây là những việc cô cần làm.”
Ngũ Y Y hung hăng gật đầu, “Làm nửa ngày, đây chính là lệnh truyền của Hoắc lão đại à! Tiểu tử này thật giỏi!”
Mí mắt lão quản gia run lẩy bẩy.
Này Ngũ tiểu thư, làm sao dám nói bọn họ làm việc cho Hoắc tiên sinh là tiểu tử chứ? Rất bất kính, rất bất kính!
Ngũ Y Y dụi mắt, xem lại tờ giấy.
Phía trên viết vô số điều:
Lau sàn phòng ngủ chính hai lần.
Thay drap giường phòng ngủ chính, giặt sạch sẽ, ghi chú rõ, dùng tay.
Tất cả nội y trong phòng tắm đều phải giặt bằng tay.
Dùng dung dịch khử trùng tẩy rửa bồn tắm lớn ở phòng ngủ chính một lần.
Sắp xếp lại tất cả áo của Hoắc tiên sinh, phân loại theo màu sắc.
Còn chưa xem xong, Ngũ Y Y đã tức giận muốn ngất xỉu rồi.
Hóa ra anh đi làm, nhưng cũng không cho cô nghỉ ngơi!
Hoắc Phi Đoạt, người này đúng là lòng dạ hiểm độc!
Lão quản gia thúc giục Ngũ Y Y, “Ngũ tiểu thư, việc này cô nên làm nhanh đi, Hoắc tiên sinh của chúng ta có tính thích sạch sẽ, giữ cô ở nơi này chính là nể mặt cô, cô đừng có làm dơ phòng của ngài ấy.”
Mặt Ngũ Y Y lúc đỏ lúc trắng.
Cô làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt?!!!
Ngũ Y Y suy nghĩ, quả thật đúng là tối hôm qua cô là người làm dơ phòng ngủ của Hoắc Phi Đoạt, ôi, đừng nói gì nữa, làm việc thôi.
Ngụ Y Y cúi đầu, thở dài đi về phía cầu thang lên lầu.
Im lặng! Mồ hôi như mưa.
Tấm drap giường!
Giặt sạch áo lót của hai người.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc.
Vậy mà áo lót của hai người bọn họ đang nằm cùng một chỗ…..
Cuối cùng đi sắp xếp lại áo sơ mi của Hoắc Phi Đoạt thì Ngũ Y Y muốn ૮ɦếƭ.
Một phòng chứa quần áo rất lớn, còn lớn hơn so với phòng ngủ của cô, bên trong phòng, khắp nơi chỉ toàn là áo của Hoắc Phi Đoạt.
Từ mỏng đến dày.
Từ màu sáng đến màu tối.
“Má ơi, ở đây cũng phải mấy trăm cái? A a a, mệt muốn ૮ɦếƭ!”
Ngũ Y Y ngồi trong phòng chứa quần áo, ՐêՈ Րỉ đứng lên.
Hoắc Phi Đoạt đi đến công ty, có rất nhiều nhân viên đang tăng ca, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt giá lâm, tất cả đều sợ đến mức câm như hến.
Hoắc Phi Đoạt đi qua một cái cửa, nhíu mày, quay trở lại, nhìn vào trong phòng kia, hỏi, “Tại Viễn, tại sao cậu ở trong này?”
Cố Tại Viễn đang xem bản vẽ thiết kế cùng với một kỹ sư đột nhiên giật nảy mình, xoay mặt mơ hồ nhìn Hoắc Phi Đoạt, “A? Lão đại? Không phải hôm nay là chủ nhật nên ở nhà ôm ấp phụ nữ sao? Tại sao lại đến công ty thế?”
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến thì Hoắc Phi Đoạt đen mặt.
Cố Tại Viễn tự cho mình một cái tát.
Hắn đúng là mồm rộng, không mở bình thì sao biết bên trong có chuyện gì hư hỏng!
Hai Đại Phú Hào tụ họp cùng một chỗ, đi đến quán bar phía dưới công ty uống rượu.
Không có một ai trong quán bar, trong quán bar thật to, cũng chỉ có Hoắc Phi Đoạt và Cố Tại Viễn.
Một giờ trước, nơi này còn có rất nhiều người tụ tập, trên sàn diễn còn có những bài nhạc mạnh mẽ kích thích.
Một giờ sau, nơi này liền biến thành quán bar tươi mát rồi.
Bên ngoài quán bar, trên đường là những người trẻ tuổi, không ngừng oán giận.
“Cái quán bar đó có bao giờ đóng cửa đâu? Tại sao hôm nay lại đột nhiên đóng cửa thế?”
“Trời ơi, tôi đang chơi vui vẻ, đã bị đám người này đuổi ra ngoài, nếu không phải bọn họ có súng, thì ông đây sẽ đánh nhau với đám người đó rồi! Dựa vào cái gì mà dám đuổi ông đây ra ngoài?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc