Hướng về phía Hoắc Phi Đoạt mà đòi hỏi!
“Y Y! Bình tĩnh một chút nào, em nhìn tôi đi, em có nhận ra tôi không?”
Hoắc Phi Đoạt muốn để cho Ngũ Y Y tỉnh táo một chút, nhưng căn bản là vào lúc này ý thức của Ngũ Y Y đã bay tán loạn, làm sao có thể biết Hoắc Phi Đoạt, lời nói của anh đều không nghe thấy, vẫn cứ vặn vẹo thân mình rồi khẽ kêu.
Cô giãy dụa, vặn vẹo, quần áo phía dưới đều đã tuột xuống dưới, cả cơ thể chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ bé.
Đột nhiên cô cong hai chân, hổn hển đặt bên hông Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể mềm mại không xương đều đang cọ xát với Hoắc Phi Đoạt.
“Tôi muốn……Tôi khó chịu….. Cho tôi……”
Hoắc Phi Đoạt gắt gao cắn môi mỏng, kìm nén lửa lớn trong lòng.
Anh không nghĩ vào tình huống như vậy, lại muốn nha đầu này.
Anh luôn luôn nỗ lực, muốn để cho nha đầu này thích mình một chút, sau đó để cô cam tâm tình nguyện, cứ tự nhiên như vậy mà cùng với cô hòa làm một.
Nhưng bây giờ…..
“Anh ôm em đi tắm nước lạnh, có được không? Đừng nóng vội, đi tắm nước lạnh trước đã.”
Hoắc Phi Đoạt dựa vào nghị lực phi thường, ôm lấy toàn bộ cơ thể Ngũ Y Y, đi về phía vòi hoa sen.
Vừa xả nước lạnh hơi âm ấm vào, anh có chút khó lòng mà đặt cô vào trong làn nước lạnh như vậy.
Ngũ Y Y nằm trong lòng anh cựa quậy, giống như cá chạch vuốt ve Hoắc Phi Đoạt, đôi môi vì đòi hỏi mãnh liệt, mà hồng hào đến chói mắt.
“Nhịn một chút, hơi lạnh.”
Hoắc Phi Đoạt dằn lòng, đặt Ngũ Y Y vào bồn nước lạnh.
“A!” Ngũ Y Y chạm vào nước lạnh, cơ thể hung hăng run lên, la toáng lên.
Cơ thể cô run rẩy, gắt gao ôm lấy người Hoắc Phi Đoạt, không muốn chạm vào nước lạnh.
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào trong nước lạnh cùng với cô.
Đại khái là nước lạnh khoảng hai mươi độ, cũng không quá lạnh.
Hoắc Phi Đoạt nằm trong bồn tắm khổng lồ, phía trên người là Ngũ Y Y.
Hai cánh tay Ngũ Y Y ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, toàn bộ cơ thể trắng noãn đều dán lên người Hoắc Phi Đoạt, may mắn là Hoắc Phi Đoạt vẫn còn mặc quần áo, bằng không thật sự là không thể chịu nổi sự trêu đùa của Ngũ Y Y.
“Ừ…a……” Ngũ Y Y dần dần thích ứng với nước lạnh, khẽ cựa mình, có chút thư thái.
Cô nằm trên người Hoắc Phi Đoạt, nhắm mắt lại, thở hổn hển.
“Khá hơn chút nào không? Có dễ chịu hơn không?”
Hoắc Phi Đoạt nói nhỏ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ướt sũng của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giống như một chú mèo nhỏ, cuộn mình lại, khẽ run.
Đôi môi, vẫn đỏ tươi.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt lại.
Nước lạnh này là vật lý trị liệu, nhưng chỉ có tác dụng ngắn ngủi, trị ngọn chứ không tận gốc.
Cố Tại Viện ôm hôn phụ nữ cùng nhau đi vào nhà.
Trực tiếp ngã trên thảm phòng khác, hắn sốt ruột khó nhịn liền kéo quần kéo áo.
Người phụ nữ cũng rất vội, liền kéo váy ra.
Rất nhanh, trên người Cố Tại Viện và người phụ nữ kia đều đã trống trơn.
“Oa, không nhỏ nha, để anh xoa cho em nha.”
Cố Tại Viễn cười đê tiện, túm lấy иgự¢ người phụ nữ, bàn tay xấu xa bắt đầu xoa nắn.
“A, chậm một chút nào, anh nhẹ chút thôi.”
Người phụ nữ hờn dỗi, bàn tay đã bắt đầu quen thuộc chu du khắp người Cố Tại Viễn.
“Nhẹ chút? Anh còn chưa có đi vào đâu, em kêu anh nhẹ một chút? Nên thành thật chút đi, ha ha ha.” Cố Tại Viễn nắm một bàn tay người phụ nữ, đặt xuống phía dưới, “Chăm sóc nó cho tốt, tất cả đều phải dựa vào nó để chiến đấu đó.”
Người phụ nữ ra vẻ thẹn thùng, nhưng chỉ cần nhìn qua là biết ngay tay sành điệu, rất quen thuộc nắm lấy vật của hắn vỗ về chơi đùa.
Cố Tại Viễn bị người phụ nữ làm cho hưng phấn, cầm lấy người anh em của hắn, đưa đến bên miệng người phụ nữ, “Yêu nó, để cho Gia thoải mái đi nào.”
Người phụ nữ chu miệng, há to miệng, ngậm chặt lấy, bắt đầu làm chuyện quen thuộc.
Cố Tại Viễn híp mắt, thích thú thở gấp, “Cứ như vậy, bảo bối nhỏ, giỏi quá, rất tốt nha, tiếp tục, cứ như vậy……”
Người phụ nữ chép miệng ngậm lấy.
Đột nhiên, cửa mở ra, môt người phụ nữ xông vào, khi bước vào miệng vẫn còn gào to, “Cố thiếu! Tại sao anh lại tắt điện thoại hả? Thì ra là anh đang ở nhà!”
Sau khi đi vào, cả ba người đều ngây ngẩn cả ra.
“A! Anh, vậy mà anh lại……” Người phụ nữ vừa bước vào bị chọc tức, dậm chân một cái, cầm chiếc túi nhỏ nện vào lưng Cố Tại Viễn, tức giận gào lên, “Anh đúng tệ hại! Không phải là anh đang hẹn hò với tôi sao?”
“A?” Rõ ràng là Cố Tại Viễn đã quên, mỉm cười vô tội, “Người nào, em tên gì á nhỉ?”
Nhiều phụ nữ cũng lắm phiền toái, anh cũng không thể nhớ nổi ai là ai.
Người phụ nữ trợn to mắt, “A! Ngay cả tên của tôi mà anh cũng quên? Ngày đó anh gửi tin nhắn cho tôi, nói yêu đương đâu rồi!”
Cố Tại Viễn cào tóc, người phụ nữ đang cưỡi trên người hắn, vẫn duy trì tư thế kia, có chút buồn bực.
૮ɦếƭ tiệt, từ khi nào mà anh chỉ được ngủ với người phụ nữ yêu mình vậy?
Nói yêu đương thì có gì to tát!
“Tôi nói này, cô muốn đi hay ở đây cùng chơi, nếu muốn, vậy thì ϲởí áօ ra. Nếu không, thì nhanh chân chạy đi. Còn nữa, cô không biết đóng cửa hả, gió ở bên ngoài thổi vào, lạnh muốn ૮ɦếƭ!”
Người phụ nữ đứng đó liền ngây người.
Mọi người đều đồn rằng Cố thiếu rất trăng hoa, khắp nơi đều là tình nhân. Không thể tưởng tượng được….. Hắn đúng là loại quá trăng hoa!
Loại người này da mặt dày đến mức đều không biết xấu hổ khi nói ra những lời này?
“Anh đúng là vô lại!”
Người phụ nữ lại dùng chiếc túi nhỏ đánh vào người Cố Tại Viện, tức giận xoay người bỏ ra ngoài.
Cửa phòng vẫn rộng mở như trước, không đóng lại.
Người phụ nữ ở phía dưới chu miệng ngập ngừng hỏi, “Cô ta là ai vậy?”
Cố Tại Viện lơ đãng, “Ai mà biết, một cô gái thần kinh! Chúng ta tiếp tục nào.”
“Nhưng mà cửa vẫn còn mở.”
“Mở ra thì sao, dù sao cũng không có ai vào.”
Cố Tại Viễn cúi đầu, nhe răng cười xấu xa.
Phía dưới vẫn cao ngạo như trước.
Xem ra tâm lý của hắn rất có tố chất, một người ngoài xông vào khi đang trong cuộc chiến, vậy mà hắn có thể đứng sừng sững như vậy.
Nếu là người khác, đã sớm bị dọa cho ủ rũ rồi.
Phụt! Một tiếng, trên khuôn mặt người phụ nữ là chất dính sền sệt.
Người phụ nữ lấy tay lau đi, nhất thời cả kinh trừng lớn mắt, cảm thấy lạ, “Nước mũi của anh! Nước mũi của anh rơi xuống mặt em rồi!”
Người phụ nữ cảm thấy ghê tởm, liền chùi lên người Cố Tại Viễn, nhanh chân chạy vào toilet.
Cố Tại Viễn dùng mu bàn tay chùi nước mũi, tức giận mắng, “Cái đồ hư hỏng! Làm Gia không còn chút hứng thú nào nữa! Có thế thôi mà cũng không biết đóng cửa lại? Lạnh ૮ɦếƭ tôi rồi!”
Quá mất mặt, đang vào lúc yêu đương mấu chốt, nước mũi của hắn lại chạy xuống mặt người phụ nữ trước mặt.
Cố Tại Viễn hắn lớn như vậy rồi, chưa bao giờ mất mặt như vậy.
Cố Tại Viễn ngã vào ghế sofa, dùng tấm nệm che mặt lại.
Phúc Hi uống say, ngồi trên xích đu, yêu cầu Thạch Ưng phải giúp cô.
Thạch Ưng bất đắc dĩ, lại sợ Phúc Hi uống say ngồi không vững, sẽ té từ trên xích đu xuống, đành phải đưa nhẹ nhàng.
Phúc Hi cong hai chân lên, nhắm mắt lại hưởng thụ chút gió.
“Thạch Ưng, anh có biết không? Lúc nhỏ tôi muốn anh Phi Đoạt đẩy tôi như thế này, nhưng anh ấy đều không thể nhẫn nại như vậy.
“Mỗi lần dây dưa như vậy, tuy rằng chỉ đẩy cho tôi vài cái, nhưng lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ. Khi đó tôi đã nghĩ, chờ khi tôi trưởng thành, nhất định phải mặc vào chiếc áo cưới đẹp nhất, trở thành cô dâu của anh Phi Đoạt. Anh nói xem, tôi sẽ có một ngày như vậy sao?”
Tay Thạch Ưng khẽ run, cắn răng nói, “Nhất định là sẽ có.”
Phúc Hi mở to mắt, vẻ mặt thương cảm, “Nhưng tôi lại cảm thấy, ngày này rất xa xôi? Anh Phi Đoạt có tình ý với Ngũ Y Y, nhiều như vậy, chân thành như vậy, đã nhiều năm nhưng tôi lại không được như vậy.”
Xích đu dừng lại, Thạch Ưng thở dài đi đến bên cạnh Phúc Hi, khuyên nhủ, “Hoắc Phi Đoạt có mắt như mù, anh ta không nhìn thấy những điểm tốt của em.”
Phúc Hi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng thương nhìn Thạch Ưng, “Thạch Ưng, nhất định anh phải giúp tôi, đến khi tôi có được anh Phi Đoạt. Cầu xin anh.”
Thạch ưng chần chừ gật gật đầu.
Phúc Hi nhào vào trong lòng Thạch Ưng.
Thạch Ưng trợn to mắt, nhìn ngôi sao trên bầu trời, nhịn không được khẽ thở dài.
“Tiên sinh, tiên sinh, ngài tỉnh lại đi! Tiên sinh!”
Bên tai không ngừng có tiếng kêu gọi, lúc có lúc không.
Tiêu Lạc đột nhiên rùng mình, tỉnh lại.
Anh nhanh chóng mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.
Đây là hành lang bên trong khách sạn, có hai ba người đang sốt ruột ngồi bên cạnh anh.
“Tiên sinh, ngài cũng tỉnh rồi, chúng tôi vừa phát hiện thấy ngài té xỉu ở trong ngày, nếu ngài không tỉnh lại, chúng tôi đang chuẩn bị gọi cấp cứu rồi.”
Một người phục vụ thở dài nhẹ nhõm, khẩn trương nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc khẽ nâng đầu, nhưng đầu vẫn có cảm giác nằng nặng, trước mắt có chút choáng váng, nhưng mà vẫn có thể kiên trì.
Tiêu Lạc than nhẹ, ngồi dậy.
૮ɦếƭ tiệt!
Không thể ngờ rằng võ công của Hoắc Phi Đoạt lại xuất thần nhập hóa như vậy, nội công thâm hậu thật khiến cho người ta líu lưỡi.
May mắn rằng anh vẫn có chút nội lực che chắn thân thể, nếu không thì lần tập kích này của Hoắc Phi Đoạt, người bình thường cũng phải mất vài ngày mới có thể tỉnh lại.
“Tôi không sao…….Cảm ơn mọi người……”
Tiêu Lạc bám vào tường, khó khăn đứng lên.
Mọi người đứng bên cạnh đều rất khẩn trương, muốn đỡ lấy anh, “Tiên sinh, thật sự là ngài không có việc gì chứ? Nếu không, nên gọi điện thoại để người nhà đến đón ngài về.”
Tiêu Lạc gật gật đầu, tìm điện thoại di động, nhập mật khẩu, tìm đến danh bạ bảo mật, tìm thấy một người, gọi đi, “Thiểm Điện hả? Cậu lập tức đến đây. Ừ, mang theo một vài người và νũ кнí.”
Ban hành mệnh lệnh xong, ngắt điện thoại, mọi người đứng bên cạnh đều đã ngây người.
Người này vừa nói cái gì? Mang theo……νũ кнí?
Người này là ai?
Tiêu Lạc liếc mắt nhìn xung quanh, nhàn nhạt nói, “Tôi không sao, cảm ơn mọi người, mọi người có thể đi, tự tôi có thể.”
Mấy người kia chỉ hận không thể bỏ chạy ngay lập tức, gật gật đầu, tất cả đều nhanh chóng biến mất.
Tiêu Lạc đốt một điếu thuốc, hung hăng rít vài hơi, thử dùng nội lực điều chỉnh hô hấp, hiện tượng choáng váng vừa nãy đã giảm đi một chút.
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt mang đi rồi!
Ngũ Y Y bị hạ xuân dược, đã bị Hoắc Phi Đoạt mang đi rồi!
Những chuyện còn lại…..anh cũng đã đoán được tám chín phần!
Không thể!
Cung cấp thuốc giải độc dành cho Ngũ Y Y, chỉ có thể là anh mà thôi!
Anh tuyệt đối không cho phép người khác dụng vào thân thể của Ngũ Y Y!
Hoắc Phi Đoạt, anh đang ép tôi phải động tay sao?
Anh dám ςướק đoạt người phụ nữ của tôi!
Tiêu Lạc ổn định tinh thần, nhanh chân sải bước đến thang máy.
Anh đi đến đại sảnh lầu một, đã thấy có một đám người chạy đi chạy lại, từ xa đã nhìn thấy Tiêu Lạc, lập tức hành lễ, hô to, “Anh Lạc!”
“Không sao, không sao, đừng sợ, đừng sợ.”
Tiêu Lạc vẫy vẫy tay, một mặt thì vẫn đi ra ngoài, còn mặt kia thì khẽ híp mắt lại, ra lệnh, “Đi thăm dò một chút, hiện giờ Hoắc Phi Đoạt đang ở đâu! Chuẩn bị vây đánh tấn công nơi ở của Hoắc Phi Đoạt!”
“A?” Thiểm Điện giật mình nhìn về phía Tiêu Lạc, “Anh Lạc, nếu sớm như vậy sẽ bị bại lộ đúng không?”
Tiêu Lạc khép hờ mắt, thở dài một tiếng, “Tôi không còn cách nào khác, tôi không thể để cho anh ta ςướק đi người của tôi.”
“Vâng!”
Thiểm Điện khom người hành lễ, tiếp theo liền đi truyền đạt lại mệnh lệnh.
Tiêu Lạc ngồi trên ô tô, xoa xoa huyệt Thái dương, thật phiền thật phiền thật phiền!
Tay anh khẽ run lên.
Anh không thể xác định, vào giờ phút này, Y Y sẽ như thế nào.
Anh không dám tưởng tượng!
Di động vang lên, Tiêu Lạc nhanh chóng nghe máy, bắt đầu liền hỏi, “Điều tra được chưa?”
Rõ ràng bên kia rất sợ hãi, tiếp theo truyền đến một âm thanh dịu dàng, “Lạc, là em, Nhân Ái, buổi tối anh có đến ăn cơm không? Em tự tay……”
Tiêu Lạc phiền chán gào lên, “Ăn cái gì mà ăn! Không đi! Cứ như vậy đi! Đừng làm phiền tôi!”
Lỗ mãng trực tiếp ngắt điện thoại.
Còn Ngũ Nhân Ái ở đầu bên kia đang ngây người.
Tiêu Lạc làm sao thế?
Tại sao lại nóng nảy như thế?
Anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng cái giọng đấy…..
Hôm nay là thế nào vậy?
Ngũ Nhân Ái chậm rãi đặt điện thoại xuống, anh mắt đỏ ửng.
Di động lại vang lên, Tiêu Lạc nhanh chóng nghe máy, “Nói!”
“Anh Lạc, đã tìm ra, Hoắc Phi Đoạt đi ô tô đến biệt thự Vọng Hải, có lẽ là hắn ta đang ở nơi này.”
“Mang theo trang bị νũ кнí, tàn sát biệt thự Vọng Hải!”
“Vâng!”
Ngũ Y Y đang ngâm trong nước lạnh, vệt ửng hồng trên khuôn mặt dần biến mất, nhưng đôi môi vẫn đỏ rực.
Hoắc Phi Đoạt ôm ấp thân thể mềm mại, phía dưới đã căng cứng đến khó chịu, nhẹ giọng hỏi, “Y Y, có nhận ra anh không? Y Y?”
Một lúc lâu sau Ngũ Y Y mới ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương nhìn Hoắc Phi Đoạt, chép chép miệng, “Nóng quá……Tôi khát……”
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt khẽ rơi lộp bộp.
Cô vẫn mơ màng như cũ, vẫn như trước không nhận ra anh.
“Khát sao? Được rồi, để anh đi lấy nước cho em.”
Hoắc Phi Đoạt đặt Ngũ Y Y vào trong bồn tắm, để cho cô ngồi ổn định, sau đó mới bước ra ngoài, toàn thân đều ướt đẫm, giọt nước rơi tí tách trên mặt đất.
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, đưa lưng về phía Ngũ Y Y, cởi hết quần áo mặc trên người ra, chỉ mặc một chiếc ҨЦầЛ ŁóŤ đi ra ngoài.
Ngũ Y Y bám lấy cạnh bồn tắm, há mồm thở gấp.
Nóng nóng nóng nóng, vẫn nóng quá! Cô sắp bị nướng cháy khét rồi!
Hoắc Phi Đoạt rót một ly nước đi vào, đẩy cửa phòng tắm ra, đột nhiên phát hiện toàn thân Ngũ Y Y đều ngâm trong nước, đang phun bong bóng trên mặt nước.
“Y Y!”
Hoắc Phi Đoạt đặt ly nước xuống, nhanh chân chạy đến, lôi Ngũ Y Y từ trong nước ra, Ngũ Y Y ho khan, thở hổn hển từng chút một.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y, vỗ sau lưng cô, nói chuyện, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đều tại anh, anh không nên để em một mình trong này, đều tại anh, là do anh không tốt! Thật xin lỗi…..”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y ghé vào vai Hoắc Phi Đoạt, hô hấp khó khăn.
Vừa nãy, xém chút nữa là cô đã ૮ɦếƭ đuối trong bồn tắm.
Hoắc Phi Đoạt ôm cô từ trong nước ra, lấy một chiếc khăn tắm, trùm lên cơ thể cô.
Ngũ Y Y giống như một con chó nhỏ, hai chân tự do hoạt động bên hông Hoắc Phi Đoạt, cánh tay mềm mại ôm lấy cổ Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đặt trên vai Hoắc Phi Đoạt, thổi khí.