Cô bé này, đơn thuần chính là người không có chút hiểu biết gì về tình yêu!
Tức ૮ɦếƭ hắn rồi!
Ngũ Y Y còn đang ồn ào bên tai Hoắc Phi Đoạt, "Tôi thấy cô ấy rất tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, cũng vô cùng nghe lời anh nói, thật sự rất tốt. Anh phải biết quý trọng người ta đó. . . , con gái mà, chính là muốn được kiên nhẫn dỗ ngọt. Anh dỗ dành cô ấy nhiều một chút, cùng cô ấy nói chuyện trêu đùa nhiều một chút, cô ấy sẽ không náo loạn."
Ngũ Y Y nói xong, lại còn không khí phách vỗ vai Hoắc Phi Đoạt.
Không biết Hoắc Phi Đoạt có điều gì đó không bình thường, đột nhiên lại tức giận, lại đột nhiên dùng lực, bắt được bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đang đặt trên vai mình, kéo vào trong lòng hắn, Ngũ Y Y không hề đề phòng, vừa hô lên một tiếng đã té vào trong lòng Hoắc Phi Đoạt.
"A?"
Ngũ Y Y giật mình, cơ thể mềm mại ở sâu trong lòng hắn, mặt ghé vào trên иgự¢ của hắn.
Vậy mà. . . Có thể nghe được, tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ trong иgự¢ hắn.
Nghe tiếng tim đập của hắn, không hiểu sao cô lại rất an tâm.
"Anh là gì vậy? Làm tôi giật mình đấy! Cằm của tôi đều bị nát vụn rồi! Thật là!"
Ngũ Y Y muốn rời khỏi иgự¢ hắn, nhưng lại cảm thấy một chút cũng không nhúc nhích được, hắn ôm cô thật chặt, vô cùng mạnh mẽ.
"Này. . . Anh. . . "
Hoắc lão đại làm sao vậy?
Sao lại đột nhiên như vậy chứ?
Ôm cô làm gì?
Hổn hển hổn hển. . . .Ngũ Y Y nghe được tiếng thở dốc của Hoắc Phi Đoạt.
Rốt cuộc là hắn bị làm sao vậy?
Tại sao lại ôm cô như vậy?
Tư thế này của cô rất mỏi đó. . . cô muốn thẳng người lên một chút.
"Tôi cảm thấy em thật ngốc ngếch! Chẳng lẽ em là cọc gỗ sao? Chẳng lẽ em không cảm nhận được gì sao?"
Hoắc Phi Đoạt thở hổn hển, nỉ non.
Hả. . . ?
Ngũ Y Y chợt ngẩn ra.
Cả người đều cứng lại.
Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ lại nhanh chóng của Hoắc Phi Đoạt, ngây người.
Hắn, hắn, lời nói của hắn là có ý gì?
Cọc gỗ? Không cảm nhận được cái gì?
"Tôi, tôi. . . "
Ngũ Y Y lắp bắp muốn hỏi một chút, ô tô đã dừng lại ở cổng Ngũ gia.
"Lão đại, đã đến."
Tài xế báo lại.
Hoắc Phi Đoạt cắn môi, hơi thở dài một tiếng, thấp giọng tự nói, "Trong lòng em chỉ có hắn. . . ."
Hoắc Phi Đoạt buông lỏng Ngũ Y Y ra, có chút phiền chán nói, "Em đến nhà rồi, xuống xe đi."
"Hả?" Ngũ Y Y ngơ ngác ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, ô tô đã dừng ở cổng nhà cô.
"Cái kia. . . Anh vừa nói cái gì. . . . . "
Ngũ Y Y liếm liếm môi, muốn nhìn xem biểu tình của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt khoát tay, quay mặt đi, không cho Ngũ Y Y nhìn thấy vẻ mặt của hắn, "Xuống xe đi."
"À."
Ngũ Y Y bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp xuống xe.
Ngũ Y Y đứng ở đó, cố chấp nhìn Hoắc Phi Đoạt ở bên trong xe.
Ô tô đi vòng lại, Hoắc Phi Đoạt mới xoay mặt, nhìn về phía Ngũ Y Y.
Ánh mắt hai người gặp nhau trong không trung.
Ngũ Y Y vẫn nhìn theo ô tô đến lúc biến mất không nhìn thấy bóng dáng.
"Cái gì chứ, Hoắc Phi Đoạt vừa rồi có ý gì? Thật là, nói chuyện cứ ấp a ấp úng, cũng không nói rõ, làm cho người ta khó chịu trong lòng. Tới cùng là có ý gì chứ."
Ngũ Y Y dùng giầy cọ vào mặt đất, quấn chặt quần áo trên người, mới nhận ra, trên người cô vẫn mặt áo khoác của Hoắc Phi Đoạt!
"Này này, áo khoác! Áo khoác!" Ai, người ta đi xa rồi, làm sao nghe được.
Thôi, ngày mai trả lại cho hắn là được.
Ngũ Y Y tạm thời chưa muốn vào nhà, đứng ở trong gió lạnh, suy nghĩ về điều Hoắc Phi Đoạt vừa nói.
"Những lời này của Hoắc lão đại là có ý gì? Có phải là nói, mình vô cùng ngu ngốc, không thể nhận ra tấm lòng của hắn hay không? Thực ra, hắn muốn nói, hắn vô cùng thích mình, hắn yêu mình sâu đậm? Ha ha ha, óc tưởng tượng của mình thật tốt mà. . .Điều này căn bản là không thể! Người có quyền lực nhất châu Á này sao có thể để ý tới mình? Vậy. . . .vậy hắn có ý gì chứ? A a a a, điên mất thôi, người này nói chuyện quá mơ hồ rồi!"
Ngũ Y Y dậm chân một cái, xoay người chạy vào trong nhà.
Trên lầu nơi có một cánh cửa sổ, tấm rèm lóe lên một cái.
Tiêu Lạc đứng ở bên cạnh cửa sổ, buồn bực hút thuốc.
Đã trễ thế này, Y Y mới ở bên ngoài trở về, lại còn là Hoắc Phi Đoạt đưa về.
Thực là bực bội mà!
Hoắc Phi Đoạt trở về biệt thự, Phúc Hi chạy đến thật nhanh giống như một con chim nhỏ, cười nói, "Bên ngoài có lạnh hay không? Hôm nay chắc đã mệt ૮ɦếƭ rồi? Mau đưa túi xách cho em."
Hoắc Phi Đoạt nghi ngờ quan sát sắc mặt của Phúc Hi.
Vốn tưởng rằng nha đầu này chắc chắn sẽ rất giận dữ, không ngờ sau khi trở về, nó lại giống như là không có việc gì.
"Ừ."
Hoắc Phi Đoạt ừ một tiếng bằng mũi.
Vào trong nhà, ngồi ở trên sofa.
Phúc Hi nhanh nhẹn bưng một ly nước trái cây tới, "Nhanh uống đi, không phá hủy các vitamin, rất có dinh dưỡng."
Hoắc Phi Đoạt chắm chú nhìn biểu cảm của Phúc Hi, chậm rãi nhận lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ.
Phúc Hi ngồi ở bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, Ϧóþ vai cho hắn, "Mệt chứ? Để em Ϧóþ vai cho anh."
Chân mày của Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu lại, kéo tay Phúc Hi ra, vừa đứng lên, vừa lạnh lùng nói, "Phúc Hi, sau này, chuyện công việc của anh, em không nên quấy rầy, cũng không cần chạy đến tìm anh. Anh có chuyện của anh, em không nên tùy hứng."
Phúc Hi cắn môi, trên mặt xuất hiện nụ cười lúng túng.
Hoắc Phi Đoạt cũng không để ý tới cô nữa, dặn dò, "Anh mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước. Em cũng nghỉ sớm một chút. Đúng rồi, có thời gian, em hãy gọi điện cho sư phụ đi, người vẫn luôn lo lắng cho em."
Nói xong, bóng dáng cao lớn của Hoắc Phi Đoạt đi lên lầu.
Phúc Hi đứng tại chỗ, bàn tay nắm lại thật chặt, trên mặt càng ngày càng tức giận.
Ngày hôm sau, Ngũ Y Y dậy thật sớm, đem áo khoác của Hoắc Phi Đoạt giũ vài cái, gấp gọn gàng, đặt ở trong cái túi.
Cô không biết quần áo của Hoắc Phi Đoạt là loại nào, tối hôm qua về nhà còn đặc biệt lên mạng điều tra, không tra còn không biết, vừa tra thì đã giật mình.
Má ơi, cái áo này của Hoắc lão đại nhìn qua rất đơn giản, vậy mà đến mấy vạn đó. . .
Cái áo mấy vạn. . . . Cô cũng không thể làm hỏng được.
Ngũ Y Y mang theo túi quần áo đi xuống lầu, ăn sáng cũng không ăn, đã chạy luôn ra ngoài.
Ngày hôm qua xe đã được tài xế của Hoắc Phi Đoạt đưa về bằng ô tô, cô vỗ vỗ chỗ ngồi, trèo lên xe, đạp xe giống như con trai.
Xe hơi của Tiêu Lạc cũng đi tới, hạ cửa sổ xuống, Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y, "Hay là để anh đưa em đến trường, thời tiết cũng chuyển lạnh, về sau đừng đạp xe đạp nữa."
Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, lắc đầu cười, "Không có việc gì, tuyết rơi cũng không ngăn được em đạp xe, rèn luyện thân thể ý mà."
Nói xong, lại còn đưa ra một cánh tay, tạo dáng vẻ mạnh mẽ cho Tiêu Lạc xem.
Ngũ Y Y đang cười, cửa sổ phía sau lại hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Y Y giật mình!
Vậy mà Ngũ Nhân Ái lại ngồi trên xe của Tiêu Lạc! Đây là có chuyện gì?
Ngũ Nhân Ái cố ý để cho Ngũ Y Y nhìn thấy mình, cô ta cười thản nhiên, nói với Ngũ Y Y, "Thân thể của Y Y vẫn tốt lắm, em mới không khỏe, không có được sự khỏe mạnh của nó."
Đối với con gái, lại dùng từ "Khỏe mạnh" để miêu tả, Ngũ Nhân Ái chắc là cố ý rồi?
Ngũ Y Y lười phản ứng với Ngũ Nhân Ái, trợn trừng đôi mắt, quay mặt đi, "Đúng là tiểu thư lắm bệnh mà. . ."
Rồi huýt sáo một cái, cưỡi xe đạp đi.
Tiêu Lạc sợ Ngũ Y Y suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích với cô, "Hôm nay Nhân Ái có chút không thoải mái, anh đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Tiêu Lạc nhìn chằm chằm Ngũ Y Y ở phía trước, Ngũ Y Y liếc mắt một cái, lạnh nhạt nói, "Em cũng không phải bác sĩ, không cần nói với em."
Tiêu Lạc bất đắc dĩ, đành phải chậm chạp tăng tốc, lái ô tô đi.
Ngũ Nhân Ái nhìn về phía sau, thấy được bóng dáng nho nhỏ của Ngũ Y Y, lại nhìn Tiêu Lạc ở trước mặt, nói, "Lạc, anh không vui à?"
"Không có." Tiêu Lạc nghiêm mặt lạnh lùng.
"Lạc à, chuyện này, sớm muộn gì tất cả mọi người đều sẽ biết, không phải sao?"
Tiêu Lạc híp mắt, không trả lời, chỉ đột nhiên tăng tốc xe nhanh hơn rất nhiều.
Ngũ Y Y đạp xe một lúc, thì nhìn thấy mấy chiếc xe hơi đậu ở phía trước, được che kín bởi bụi cây.
Ánh mắt cô nhạy bén đã sớm nhận ra đó là xe của Hoắc Phi Đoạt.
Quả nhiên, lúc cô đạp xe đến gần, cửa xe mở ra, Hoắc Phi Đoạt bước ra từ trong xe.
Chân dài, âu phục ngắn gọn, còn thắt caravat. Hôm nay Hoắc Phi Đoạt thật đẹp trai đó!
Dĩ nhiên, từ trước tới nay, Hoắc Phi Đoạt vẫn rất đẹp.
"Này! Phi Đoạt? Tại sao anh lại đến đây thế?"
Ngũ Y Y nhanh chóng nhảy xuống xe.
Ý cười, từ trong ánh mắt tràn ra ngoài.
Kỳ thật, cô vẫn luôn muốn hỏi hắn, lời nói của hắn tối qua là có ý gì, chỉ là không dám.
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, "Không phải tối hôm qua đã nói rồi sao, tôi tới đón em."
"Hả. . ., tôi nghĩ anh nói là đến cổng trường đón tôi!"
"Ừm, ra ngoài hơi sớm, còn nhiều thời gian, thì lái tới chỗ này. Lên xe đi."
Có tên đàn em đi xuống, mang xe đạp của ngũ Y Y để lên trên xe.
Ngũ Y Y ngồi trong xe của Hoắc Phi Đoạt, cảm thấy đó là điều tất nhiên, vô cùng tự nhiên.
Hoắc Phi Đoạt hỏi cô, "Ăn cơm chưa?"
Ngũ Y Y tùy tiện nói, "Dĩ nhiên là chưa ăn rồi! Anh mời tôi ăn sáng đi!"
"Được."
Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt đột nhiên chạm vào khuôn mặt của Ngũ Y Y, dọa cô nhảy dựng.
"Mặt lạnh như vậy, hay là sau này mỗi ngày tôi đều tới đón em đến trường, em sẽ không cần đạp xe đạp nữa."
Ngũ Y Y sửng sốt.
Sao Hoắc lão đại và Tiêu Lạc nói giống nhau như vậy?
"Không cần đâu, sao có thể lúc nào cũng làm phiền anh? Hơn nữa, tôi đạp xe đạp là để rèn luyện thân thể, không rèn luyện thân thể, tôi làm sao có thể làm việc được cho anh, đúng không?"
Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa lỡ miệng nói ra: kỳ thật tôi căn bản không cần em làm việc cho tôi.
Xe hơi chạy thẳng tới một nhà hàng hạng sang.
Hoắc Phi Đoạt dẫn Ngũ Y Y đi vào, cô cảm thán, "Người ở đây thực ít ỏi mà, chỉ có hai người chúng ta. Không biết trình độ nấu ăn thế nào, sẽ không có đồ ăn không ngon chứ?"
Hoắc Phi ĐOạt thiếu chút nữa cười thành tiếng, "Yên tâm đi, sẽ không."
Ngũ Y Y nhe răng cười, "Nếu dám cho anh ăn đồ không tốt, anh sẽ ra lệnh dùng gậy đánh bọn họ!"
Hoắc Phi Đoạt cười sủng nịnh, "Được rồi, tất cả đều nghe theo em."
Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ ra, hỏi, "Đúng rồi, cái tên hình xăm hôm qua thế nào rồi?"
Hoắc Phi Đoạt thầm giật mình trong lòng, trên mặt lại bình thản giống như thường này, không quan trọng nói, "Còn có thể như thế nào? Đánh cũng đã đánh, cùng lắm sau đó dạy dỗ hắn một trận, rồi lại thả hắn đi."
Ngũ Y Y chọn một đống lớn đồ ăn, đợi cho thức ăn đều được đặt ở trên bàn, cô nhìn nhìn, lại ngửi ngửi, khen ngợi, "Trời ạ, đồ ăn ở đây thực tốt. . . , sắc hương vị đều đủ cả. . . ! Anh xem, chỉ một đĩa điểm tâm nhỏ cũng làm thành hình con nhím xinh xắn, thực khéo léo!"
"Thích là tốt rồi."
Hoắc Phi Đoạt cũng chỉ thản nhiên trả lời.
Đây chính là nhà hàng ăn sáng tốt nhất, vì để cho cô được ăn bữa sáng ngon và đủ dinh dưỡng, hắn đã sớm cho người tới sắp xếp.
Ngũ Y Y ăn thật nhiều, ăn đến no căng.
Vỗ cái bụng, lại nhìn dáng ăn tao nhã của Hoắc Phi Đoạt, cô không chút khách khí đưa một bàn tay tới, "Hức, anh lại Ϧóþ huyệt cho tôi đi, tôi no quá rồi."
Giọng nói tự nhiên giống như vợ sai bảo chồng vậy.
Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, nắm lấy tay cô, nhìn nhìn.
Bàn tay nhỏ nhắn, trắng trắng, mềm mềm, lại còn mập mạp.
Nắm trong lòng bàn tay, đã thấy cảm giác vô cùng tốt.
Hoắc Phi Đoạt xao lòng một chút.
Ngũ Y Y tiến tới sát, cười xấu xa hỏi, "Có phải đột nhiên nhận ra, bàn tay ngọc ngà thon dài của bản mỹ nữ vô cùng xinh đẹp hay không? Tôi không ngại anh khen ngợi tôi một chút đâu. Ha ha ha."
Hoắc Phi Đoạt đưa mắt nhìn Ngũ Y Y, nói, "Vừa ngắn vừa mập, cả tay cũng xấu. Aizz."
Ngũ Y Y trừng to mắt, bộ dáng như muốn phát điên, "A a a, anh nói cái gì đó? Ánh mắt của anh bị làm sao vậy? Bàn tay nhỏ nhắn như của tôi tìm được ở đâu chứ, còn nhiều bàn tay xinh đẹp như thế này hay sao!"
Hoắc Phi Đoạt lạnh nhạt nói một câu đã chế phục được Ngũ Y Y, "Còn muốn mát xa huyệt vị hay không?"
Két.
Lúc cần dùng đến người ta, vẫn nên ngoan ngoãn một chút.
Ngũ Y Y không ồn ào nữa, bĩu môi, đưa bàn tay qua, thầm thì, "Thôi, anh nói xấu thì chính là xấu. Dù sao cho tới nay, tôi ở trong mắt Hoắc lão đại anh, chính là cái gì cũng xấu."
Hoắc Phi Đoạt vừa xoa bàn tay cho cô, vừa cười nói, "Em đó, vừa xấu vừa lùn, vừa lười biếng vừa tham ăn, vừa xảo trá vừa không thành thật, có thể lấy chồng được sao?"
Ngũ Y Y tức giận đến nỗi lông mày dựng thẳng, "Tôi, tôi, tôi đâu có kém cỏi như anh nói? Anh yên tâm, tôi nhất định có thể lây chồng! Hừ, lại còn có một đám người tới tranh giành đó."
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, "A, trời sập rồi."
Ngũ Y Y giật mình, nhìn theo phía trên, "Đâu có cái gì đâu."
"Trời sập rồi, chắc chắn là do em thổi phồng rồi thổi sập luôn rồi?"
Hoắc Phi Đoạt mới trở lại vấn đề chính, Ngũ Y Y tức giận đến nghiến răng.
Thực không thể tưởng tượng được, Hoắc lão đại lãnh khốc kiệm lời như thế, vậy mà cũng có thể cười đùa thế này!
Hộc máu mà.
Lúc hai người từ nhà hàng ra ngoài, Ngũ Y Y vẫn còn so đo chuyện cũ, vừa đi đường, vừa tức giận đấm đá ở sau lưng Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cười nhẹ, vô cùng tự nhiên dùng tay giữ chặt lấy tay cô, kéo đến phía trước, dắt Ngũ Y Y cùng nhau đi về phía xe hơi.
Tách tách tách!
Thạch Ưng ở trên sân thượng phía xa, dùng máy ảnh chụp một đống hình.
Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y đến công ty của Cố Tại Viễn, nói, "Đến nơi rồi. Đây là nơi làm việc của Cố Tại Viễn."
Ngũ Y Y xuống xe, giương mắt nhìn tòa nhà cao tít, gật đầu, "Ừm, tôi biết rồi! Tên Cố sắc phôi mà dám không phối hợp phỏng vấn với tôi, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, để anh lập tức đánh hắn!"
"Hắn sẽ phối hợp với em."