Ngũ Y Y lén lườm Hoắc Phi Đoạt.
Hình như hắn nói sai rồi……Không phải phụ nữ, phải là người giúp việc.
Thôi, đang trong lúc quan trọng trừng phạt kẻ xấu, cô sẽ không để cho hắn uốn nắn nữa.
“Tôi nói cậu hiểu hay không hiểu, hành động thì hành động đi.” Hoắc Phi Đoạt nói rất bá đạo.
Cố Tại Viễn lắc đầu nói: “Đúng là! Tên tiểu tử dây lưng quần của mày còn lỏng hơn so với của ông nội tao, mở to hai mắt ra để làm gì? Tiểu Báo, cho cậu một cơ hội nhận sai, đi, đem hai cái áp phích của tên tiểu tử kia xuống cho tôi. Giữ lại cũng vô dụng.”
“A!” Ngũ Y Y phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lấy hai áp phích? Có ý gì? chẳng lẽ là móc hai mắt người khác sao?
Mẹ ơi! Tàn nhẫn quá.
Hoắc Phi Đoạt nghe tiếng Ngũ Y Y, tập tức hơi nhíu mày lại, liếc mắt Cố tại Viễn ra hiệu, Cố Tại Viễn rất thông minh, lập tức hiểu rõ, ngoảnh mặt về phía Tiểu Báo khoát tay chuẩn bị.
Tên Tiểu Báo vẫn quỳ như cũ.
Cố tại Viễn ngoài cười nhưng trong không cười nói với Ngũ Y Y: “Ai da, cô sợ cái gì, vừa rồi tôi chỉ nói đùa. Sao có thể tùy tiền bỏ hai mắt người khác chứ?”
Lúc này Ngũ Y Y nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Việc lấy hai mắt này…. Hơi có nhiều máu rồi.
Tên xăm hình lại nói: “ Lấy hai mắt của tôi đi! Tôi van xin các người hãy móc hai mắt của tôi đi! Tôi biết tôi phạm sai lầm rồi!”
Ngũ Y Y nhìn tên xăm hình như bị thần kinh.
Người này không có bệnh chứ? Còn có thể để cho người khác móc hai mắt của mình ra sao?
Tên xăm hình này biết, móc hai mắt hắn ra chỉ là trừng phạt nhẹ nhất.
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: “Em muốn phạt hắn như thế nào?”
Sau khi Ngũ Y Y suy nghĩ xong liền nói: “Tôi muốn tự mình đánh hắn một trận.”
“Được.” Hoắc Phi Đoạt đáp ứng rất sảng khoái.
“Em muốn dùng cái gì để đánh hắn?”
Ngũ Y Y nhớ lại lúc nãy tên đó dùng chân đá mình, bị Hoắc Phi Đoạt hỏi như vậy, mới ý thức đến, cả người tên xăm hình bây giờ đều là máu, nếu ra tay đánh hắn, sẽ làm bẩn chính mình. Cô đảo mắt xung quanh, trầm ngâm: “Lấy cái νũ кнí gì a…….. Hay là mượn cây gậy đến đây, tôi đánh hắn một trận.”
Hoắc Phi Đoạt gật đầu, ngoắc: “Lấy hai cây gậy đến đây.”
Bên ngoài đã có người đem cây gậy đến.
Ngũ Y Y đứng lên cầm cây gậy, nhíu mày lại.
Mẹ ơi, thật là một cây gậy bằng sắt.
Rất nặng!
Ngũ Y Y vung cây gậy lên, bước từng bước đến bên cạnh tên xăm hình.
Cắn răng ôm hận nói: “Không phải mày muốn khi dễ tao sao? Tao nói cho mày biết, tao sẽ trả thù, mày vẫn không nghe! Ngũ Y Y tao hận nhất là người nào khi dễ tao! Người nào cũng không được!”
Tên xăm hình một bên mặt máu chảy đầm đìa, hắn quỳ trên mặt đất nói: “bà cô, cô hãi đánh tôi đi, tôi là tên khốn nạn! Tôi có mắt như mù, tôi lại trêu chọc cô! Cầu xin cô cắt hai chân tôi đi, cắt vài xương sườn của tôi đi!”
Ngũ Y Y giơ cây gậy lên cao liền giật mình.
Người này có tật xấu thật, cầu xin cô độc ác đánh hắn.
“Sau này không cho mày khi dễ phụ nữ nữa, không được chó cậy gần nhà nữa.”
Nói xong, Ngũ Y Y ra sức vung mạnh cây gậy trên tay xuống.
Đánh thình thịch thình thịch vào trên người tên xăm hình.
Tên kia không kêu lên một tiếng.
Sau khi đánh bốn gậy, Ngũ Y Y cảm thấy hết giận, bỏ cây gậy đi, trở lại bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, nhìn Hoắc Phi Đoạt rồi nói: “Tốt, đã trả thù xong, chúng ta đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, vuốt cằm, đứng lên, cưng chiều ôm eo Ngũ Y Y, nhìn Cố Tại Viễn nói: “Tại Viễn…. Cậu thu dọn chỗ này sạch sẽ đi.”
Hai từ “sạch sẽ” hắn hơi dùng sức.
Cố Tại Viễn lập tức hiểu rõ, đứng lên gật đầu nói: “Được được, yên tâm đi, tôi sẽ dọn dẹp đâu ra đấy. Xú nha đầu, buổi tối ngủ ngon, ngày mai chúng tôi sẽ chờ em đến lấy bài sưu tầm từ tôi.”
Ngũ Y Y quay đầu lại: “Chín giờ sáng mai tôi sẽ đến công ty anh tìm anh.”
Hoắc Phi Đoạt vừa ôm Ngũ Y Y đi ra ngoài, vừa nói: “Ngày mai tôi sẽ phái xe đưa em đi.”
Cố Tại Viễn kìm nén nôn mửa tiễn Hoắc Phi Đoạt và Ngũ Y Y ra xe.
Sau khi Hoắc Phi Đoạt đưa Ngũ Y Y rời khỏi, Cố Tại Viễn luôn cợt nhã giờ thu lại nụ cười, lộ ra vẻ mặt hung dữ, ngồi xuống, lắc lắc cổ, lãnh khốc nói: “Cái tên khốn nạn không biết sống ૮ɦếƭ này! Mày có biết mày chọc vào người nào không? Con nha đầu kia, đến ông đây phải nhường nó bảy phần, mày tính là cái phân chó gì, mày cũng dám dâm loạn, bất kính với cô ta? Đó là cục cưng của Hoắc lão đại chúng tao, có biết không? Lần này mày ૮ɦếƭ đến nơi rồi.”
Tên xăm hình kia lúc này sợ hãi, khóc lóc quỳ trên mặt đất: “Đại ca, em van xin anh, đại ca, đừng Gi*t em! Em sai rồi! Giữ lại cái mạng chó cho em đi đại ca!”
Cố Tại Viễn thong dong mở ngón tay mình ra, nói chậm rãi: “Lão đại của bọn tao đến bây giờ chưa từng nôn nóng, nhưng mà hôm nay, anh ấy rất tức giận, ở trên đường suýt chút nữa Lão đại đã biến xe hơi thành tên lửa, tất cả đường sá đều bị phong tỏa hết rồi! bởi vì tên tiểu tử mày không nhìn thấy núi Thái Sơn, cả cô bé kia cũng muốn động vào! Ông nội cơm cũng chưa ăn xong, rượu cũng chưa được uống đã bị kéo đến đây rồi.”
Hắn đảo cặp mắt đào hoa đưa mắt nhìn Tiểu Báo: “Tiểu Báo?”
Tiểu Báo vẫn đang quỳ: “Cố thiếu, tôi ở đây.”
“Đàn em của cậu đến khu ăn gây chuyện, tôi muốn cậu chịu trách nhiệm.”
“Tôi biết, tôi biết.”
“Chặt đứt một bàn tay, lấy đi một mắt. Phục không?”
Tiểu Báo cắn chặt môi, đành phải gật đầu: “Tôi phục.”
“Được.” Cố Tại Viễn nhìn đến tên xăm hình, cười âm hiểm: “Tiểu Báo của chúng ta phải trừng phạt như vậy, mày của thấy tiểu tử như mày còn có thể sống không? Tao nói cho mày biết, lúc nãy Lão đại mới ám chỉ tao, yêu cầu cho mày một hình phạt thật tàn nhẫn. Không phải chỉ mơ tưởng khi dễ con gái sao? Vậy thì không cần giữ hai con mắt của mày lại.”
Cố Tại Viễn đưa tay ra hiệu, vài tên đi qua, đỡ tên xăm hình lên, để hắn dựa vào tường, hắn muốn động đậy cũng không được, sau đó tuột quần hắn xuống, thanh sao sắn bén chớp lóe, một màu đỏ hiện lên, tên xăm hình kêu la thảm thiết.
“A……….”
Trên mặt đất có một khúc thịt nhỏ, còn đang chảy máu tươi.
Tên xăm hình đau đớn vặn vẹo cơ thể, cả người run rẩy, hai chân phát run, gào khóc thảm thiết.
Như dã thú kêu gào thảm thiết.
Mấy tên đàn em của hắn sắc mặt đều tái nhợt, cả người run rẩy.
Cố Tại Viễn đứng lên, nhẹ nhàng phân phó: “Cho người đến đốt căn phòng này, cái tên xăm hình này, cả nhà hắn một người cũng không được sống sót.”
“Dạ, Cố thiếu.”
Tên xăm hình và mấy tên đàn em kia quỳ rạp xuống mặt đất, kêu rên sợ hãi.
૮ɦếƭ, phải ૮ɦếƭ được rất đau khổ.
Người thân bên cạnh vẫn xui xẻo theo.
Cố Tại Viễn đào hòa cười rời khỏi phòng này, ông chủ ktv theo sát phía sau hắn.
Cố Tại Viễn cười tít mắt nói: “Cái ktv này thật xui xảo, thật không ra làm sao, đóng cửa đi.”
Ông chủ ktv đang cười tươi chợt nụ cười cứng ngắt.
Cố thiếu công ty Hắc Đế đã lên tiếng, hắn nói đóng cửa, chỉ có thể đóng cửa thôi.
Phúc Hi chạy đến chỗ bữa tiệc, phát hiện Hoắc Phi Đoạt đã rời khỏi đây.
Cô đang muốn hỏi thăm người bên trong bữa tiệc, lại nghe những người ở đây đang bàn luận.
“Hoắc Lão đại đi gấp gáp như vậy, lần đầu tiên tôi thấy hắn như vậy đó.”
“Hình như là vì một người phụ nữ? Cũng nhìn ra hắn đi thật vội.”
Phúc Hi nhíu mày.
Phúc Hi vì một người phụ nữ, lo lắng rời khỏi đây.
Người phụ nữ kia là ai?
Đừng để cô bắt được!
Thật lâu sau Phúc Hi vẫn không thể bình tĩnh trở lại, cô đưa tay chống vào tường, mới không để cho cả người lảo đảo ngã xuống.
“Tiểu Thư!”
Thạch Ưng chạy nhanh đến đỡ Phúc Hi.
“Vì sao hắn muốn như vậy? Vì sao hắn đối xử với tôi như vậy? Tôi có gì không tốt chứ?”
Phúc Hi rưng rưng nước mắt khóc lóc thảm thiết: “Tôi vì hắn, từ nhỏ đã học nấu ăn, cố gắng làm cho mình trở thành một người phụ nữ hiền lành. Hắn nói hắn thích người phụ nữ điềm đạm, hắn lại không vui chuyện gì, tơi sợ đến mức không dám đi làm. Tôi đều làm như vậy, tại sao hắn lại không để ý đến tôi? Thật sự ta không biết, rốt cuộc là loại phụ nữ nào, khiến cho hắn có thể làm việc không chùn bước mà đi thẳng đến, bỏ tôi sang một bên chứ?”
Nước mắt chảy xuống ròng ròng, vẻ mặt Phúc Hi đầy bi thương và bất lực.
Thạch Ưng đỡ Phúc Hi, thở dài một tiếng: “Tiểu thư đã tốt lắm rồi.”
“Tốt thì có tác dụng gì? Trong mắt hắn hoàn toàn không xem tôi là phụ nữ, luôn xem tôi là em gái, tại sao tôi phải làm em gái của hắn? Tôi và hắn không có quan hệ huyết thống gì. Tôi không cần làm em gái của hắn. Không cần.”
Phúc Hi khóc lóc, bổ nhào vào trong иgự¢ Thạch Ưng khóc rống lên.
Thạch Ưng hé mắt, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Phúc Hi, nói nhỏ: “Tiểu Thư. Đừng đau lòng, Tôi sẽ không đồng ý cho bất luận kẻ nào làm tổn thương cô! Chuyện này cứ giao cho tôi, Tiểu thư, đừng khóc, Hoắc Phi Đoạt cũng là của cô!”
“Phải không? Sẽ như vậy sao?” Phúc Hi rưng rưng nước mắt ngẩng đầu lên, nhìn Thạch Ưng: “Anh Phi Đoạt sẽ đến bên cạnh tôi sao?”
Thạch Ưng gật đầu kiên quyết: “Ừ, Nhất định sẽ đến! Thạch Ưng dùm tánh mạng của mình đảm bảo với tiểu thư.”
Phúc Hi đáng thương nhìn Thạch Ưng.
Trên đường, Hoắc Phi Đoạt dạy bảo Ngũ Y Y: “Sau này, em không được đến những nơi lộn xộn như vậy, nhất là buổi tối không được đi. Bên trong tốt xấu lẫn lộn, loại người nào cũng có, Em chỉ là một cô gái, đến chỗ này rất nguy hiểm.”
Ví dụ như đêm nay……….
Ngũ Y Y gật đầu, lúc này rất ngoan ngoãn: “Đêm nay tôi bị dọa sợ hãi rồi. Nếu anh không đến, tôi còn tưởng mình sẽ bị tên khốn nạn đó………….”
Hồi hộp!
Tim Hoắc Phi Đoạt đập minh, khẩn trương nhìn Ngũ Y Y.
Phát hiện bị Ngũ Y Y làm cho mê hoặc.
Hơi đau buồn, hơi tức giận, hơi bất đắc dĩ.
Cô nhất định sẽ rất hận tên đàn ông đã ςướק đi lần đầu tiên của cô không?
Nếu để cho cô biết………..
Hoắc Phi Đoạt không dám nghĩ tiếp, từ từ nhắm mắt lại.
Ngũ Y Y quay sang, nhớ đến chuyện buồn cười kia, cười nhào tới bên cánh tay Hoắc Phi Đoạt, nói: “Vừa nghĩ đến vẻ mặt ngạc nhiên của tên Cố háo sắc kia, tôi cảm thấy rất thú vị, làm bài tin tức của hắn, hắn lại sợ hãi như vậy, thật sự là thiếu tự tin. Này, anh mệt mỏi sao?”
“Không có.” Hoắc Phi Đoạt mở mắt, nhìn Ngũ Y Y, sờ mái tóc cô, thản nhiên nói: “Chỉ cần em vui vẻ là được.”
Ngũ Y Y híp mắt lại, cười xấu xa: “Ai, nghe nói xong, hình như anh đang để ý đến tâm tình của tôi. Vậy, chủ nợ đại nhân của tôi. Nếu chủ nhật anh không cho tôi làm việc, tôi lại càng vui vẻ, thế nào? Đồng ý không?”
Hoắc Phi Đoạt 乃úng nhẹ mũi Ngũ Y Y một cái, “Dĩ nhiên là không nha! Muốn trộm lười sao, không có cửa đâu”
Ngũ Y Y mở hai tay ra, ‘Như thế nào, tôi nói mà, anh như thế nào lại nói lời dễ nghe a”
Hoắc Phi Đoạt lặng lẽ nhìn Ngũ Y Y, đáy lòng đang nói: “Tôi chỉ là muốn có nhiều một chút ở cùng với em….”
Tiếng chuông điện thoại vang lên
Hoắc Phi Đoạt không muốn nghe
Lúc ở cùng với Ngũ Y Y, hắn không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy
Ngũ Y Y chớp mắt to, “Này, điện thoại cùa anh kìa, làm sao không nhận vậy?”
Hoắc Phi Đoạt lúc mới mới chậm rải lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy tên Phúc Hi, hắn lập tức nhíu mày.
Suy nghĩ một chút, liền nhấn nút nghe, “Này?”
“Phi Đoạt ca, em đi tới chỗ dạ tiệc ở khách sạn, bọn họ nói anh đi rồi, bây giờ anh đang ở đâu?”
Giọng Phúc Hi có chút gấp gáp hỏi
Hoắc Phi Đoạt không vui nâng mí mắt, đơn giản nói, “Anh bên ngoài còn có việc bận, em không cân bận tâm, cũng không cần đợi”
Nhanh chóng nói xong, lưu loát cúp điện thoại cũng tiện tay tắt máy luôn
Phúc Hi ngồi trên xe hơi, giận đến thiếu chút nữa đem diện thoại ném ra bên ngoài
“Chỉ là nói lời ứng phó với ta! Vội vã nói mấy câu liền cúp máy, ta phiền hắn như vậy sao?”
Thạch Ưng lái xe, từ gương chiếu hậu nhìn nét mặt Phúc Hi
Ngũ Y Y tò mò hỏi, “Nói chuyện nhanh vậy? Là ai?”
“Không ai cả” Phúc Hi cũng lười nói tên Hoắc Phi Đoạt
“…..Vậy sao”
Ngũ Y Y mặt bát quái cười xấu xa
Hoắc Phi Đoạt quét mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, dở khóc dở cười, “Em thì biết cái gì? Vật nhỏ!”
Ngũ Y Y đột nhiên hoảng hốt, Hoắc Phi Đoạt gọi cô là vật nhỏ, giống như trước kia đã từng quen biết vậy
Nhưng thực sự lại không nhớ ra cụ thể nơi nào đã từng nghe qua
Quơ quơ đầu, ngòn tay chỉ vào mũi Hoắc Phi Đoạt, “Tôi biết ai gọi điện thoại cho anh rồi, có phải là mĩ nữ tôi gặp trên đường không? Chính là cô công chúa ăn mặc xinh đẹp ấy! Cô ấy nói nhất định phải gả cho anh! Nhất định là cô ấy gọi điện kiểm tra đi?”
“Cô ấy xinh đẹp không? Không có cảm giác gì sao?” Hoắc Phi Đoạt bắt được ngón trỏ của nắm chặt đặt trên đùi hắn
Đáy lòng nói, em so với cô ấy xinh đẹp hơn nhiều
Ngũ Y Y bĩu môi, “Còn không dám thừa nhân? Này, anh mau về đi. Lão bà anh muốn tức giận rồi kìa!”
Hoắc Phi Đoạt lập tức mất hứng, kéo dài gương mặt tuần tú, “Cái gì lão bà? Tôi không có lão bà!”
“Được được, anh không có lão bà, là sắp cười lão bà, được chưa?”
Hoắc Phi Đoạt chau mày, không vui nói, “Thế nào? Tôi sắp có lão bà, em vui vẻ như vậy?”
Ngũ Y Y nhếch miệng cười khúch khích, “Vui vẻ a! Tôi đương nhiên vui vẻ thay cho anh rồi! Anh xấu tình như vậy, tôi thật lo lăng 1 không có ai nguyện gả cho anh đây!”
Mấu chốt là, là vợ của Hoắc Phi Đoạt, thì phải chịu rất nhiều áp lực nha
Loại nam nhân xuất sắc như Hoắc Phi Đoạt, lại còn tuyệt mĩ như thế, đi tới chỗ nào, phía sau ௱ôЛƓ còn không phải đề có một đám nữ nhân bu lại sao? Người đàn ông nào có thể chịu được mĩ nữ hấp dẫn? Đoàn chừng làm lão bà của Hoắc Phi Đoạt, sẽ phải chịu nhiều uất ức rồi, loại đàn ông có tiền có thế như vậy, trong nhà lão bà căn bản là không cần thôi
Hoắc Phi Đoạt cũng không vui vẻ, khẽ tức giận đem mặt hướng ra phía ngoài, không nhìn Ngũ Y Y.
Thật đáng ૮ɦếƭ !
Nha đầu này không thèm quan tâm tới hắn
Vẫn là lòng cô không có hắn chút nào
Chẳng lẽ nha đầu này không có cảm giác gì sao, hắn đối với cô là cảm giác khác thường sao?