Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 77

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Lời còn chưa nói xong, Hoắc Phi Đoạt trực tiếp đá một cước, đá tên Tiểu Báo ra xa năm mét.
Tất cả mọi người đều sợ đến hút một hơi khí lạnh.
Bây giờ Hoắc lão đại đang vô cùng nổi giận đó.
Tiểu Báo đau đến hút khí lạnh, vẫn còn vội vàng đứng lên, cung kính chờ đợi.
Hoắc Phi Đoạt đi vào bên trong, ra lệnh, "Lần lượt đi tìm từng phòng, phải tìm bằng được Ngũ Y Y!"
Mấy chục người nhận lệnh xông vào trong.
Cố Tại Viễn nhảy xuống xe, chậc chậc nhìn Tiểu Báo bị đá, nhỏ giọng nói, "Nếu người phụ nữ của lão đại xảy ra việc gì ở trong này, đầu của cậu thực sự khó giữ được rồi, tên ngốc!"
Một ngón tay của Cố Tại Viễn chọc chọc trên trán của Tiểu Báo, vẻ mặt thương xót.
"Hả? Người phụ nữ của lão đại?"
Tiểu Báo kinh hoảng, nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt đang đi vào bên trong, hung hăng lau máu tươi bên miệng.
Tất cả đàn em chia làm mấy nhóm người, từng nhóm đi về các hướng khác nhau, lần lượt đi vào từng phòng, hỏi ai tên Ngũ Y Y.
Hoắc Phi Đoạt đứng cạnh một người, đang loay hoay với máy tính, kêu lên, "Lão đại! Tìm được rồi! Vị trí của chiếc điện thoại kia ở phòng 1308!"
Cố Tại Viễn liếc qua máy tính, âm thầm xoa mồ hôi lạnh.
Mũi trâu à!
Vậy mà lão đại sử dụng hệ thống vệ tinh quốc tế phản để tìm kiếm sóng điện thoại!
Đôi mắt Hoắc Phi Đoạt híp lại, vung tay lên, "Đến phòng 1308!"
Thân người Hoắc Phi Đoạt cao lớn, chân lại dài, lo lắng đứng dậy đi, gần như tất cả mọi người đều không theo kịp.
Hoắc Phi Đoạt rảo bước đi vào phòng 1308, đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh đang nằm trên sàn nhà, cả người hắn cứng lại, sau đó nhanh chóng quét mắt liếc một cái, mắt lộ rõ sát khí.
Hoắc Phi Đoạt nâng tay lên, ý bảo mọi người ở bên ngoài, hắn đi vào, đi tới trước đang người nhỏ bé đang bị che kín mặt, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xốc áo sơ mi lên, lô ra khuôn mặt của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giật mình sợ hãi mở to mắt, nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó, Hoắc Phi Đọat bị sự sợ hãi cùng bất an toát ra trong đôi mắt đó làm chấn động!
Lúc đó hắn liền thề, hắn muốn nhất định phải bảo vệ cô thật tốt, không để cho cô phải chịu ủy khuất như vậy nữa.
"Nha đầu. . . ."
Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt mang theo một chút khàn khàn, âm thanh dịu dàng.
Ngũ Y Y sửng sốt vài giây, mới nhận ra người đó là Hoắc Phi Đoạt,mũi đau xót, lập tức khóc lên, "Hu hu, là anh à, anh đã tới, tôi bị người ta khi dễ sắp ૮ɦếƭ rồi, hu hu, tôi rất sợ hãi, cả người tôi đều đau, hu hu. . . Anh đáng ghét, tại sao anh không đến sớm một chút, tại sao không đến sớm một chút, hu hu.\'
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt vô cùng đau, chưa từng có đau đớn sâu sắc như vậy!
Ánh mắt có chút ẩm ướt, hắn khom lưng, ôm lấy Ngũ Y Y, ôm chặt cô vào trong lòng.
Ngũ Y Y ấp úng, "Quần áo, quần áo của tôi. . . ."
Hoắc Phi Đoạt mới phát hiện, quần áo trên người Ngũ Y Y đều bị rách nát hết rồi! Lập tức nổi trận lôi đình! Lông mày run rẩy, trong mắt tràn ngập lửa.
"Không việc gì, không cần để ở trong lòng, xem như đi bơi là được rồi." Hoắc Phi Đoạt kiềm nén lửa giận, ngược lại an ủi Ngũ Y Y.
Lại nhìn đến chiếc còng trên cổ tay Ngũ Y Y, lập tức bạo nộ, nhịn không được chửi nhỏ một câu, "Shit!"
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi ở trên ghê sofa, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, âm thầm dùng sức, chỉ nghe "Rắc!" một tiếng, còng tay cứ thế bị Hoắc Phi đoạt mở ra, Hoắc pHi Đoạt mở xong chiếc còng, nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay của Ngũ Y Y, trên mặt đã kìm nén thành màu đỏ.
"Mặc quần áo của em vào."
Hoắc Phi Đoạt đem áo sơ mi đưa cho Ngũ Y Y, hắn đứng trước mặt cô, đưa lưng về phía cô.
Vậy mà không nhẫn tâm nhìn bộ dáng hoảng hốt của Ngũ Y Y.
Hắn sợ tim hắn sẽ đau.
Ngũ Y Y nhanh chóng mặc áo sơ mi vào, kéo y phục xuống phía dưới, lộ ra chiếc quần bò.
Có phải cô đã gọi lầm cho Hoắc lão đại không?
Nếu không tại sao hắn có thể như thiên binh thiên tướng nhảy dù đến đây?
Cũng may là hắn đến kịp.
Ngũ Y Y không phải là loại tiểu thư yểu điệu, nhưng mà hôm nay lại gặp phải cảnh ngộ như vậy, quả thật cô sự đến mức không nhẹ, bây giờ cả người đang run rẩy.
Ngũ Y Y run rẩy nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi mặc rồi.”
Hắc Phi Đoạt nhanh chóng xoay người lại, ϲởí áօ khoác trên người mình ra, choàng lên trên người Ngũ Y Y, đem cô che lại thật kín.
Ngũ Y Y ngửi ngửi, quả thật cô nói không sai mà, trên người Hoắc lão đại có mùi thương, quần áo của hắn cũng có mùi hương nhàn nhạt.
Làm cho lòng người thật thoải mái.
Hoắc Phi Đoạt ôm Ngũ Y Y ngồi trên ghế sofa, vừa rút khăn tay ra, lau lên khuôn mặt Ngũ Y Y, vừa gõ gõ bàn, lạnh lùng ra lệnh: “Vài người vào đây, chúng ta sẽ tính sổ thật tốt.”
Tiểu Báo, Cố Tại Viễn, còn có một vài tiểu đệ đã đứng trong phòng.
Cố Tại Viễn nhìn thấy Ngũ Y Y như con mèo con nằm trong lòng Hoắc Phi Đoạt, liền nhíu mày lại.
Hoắc Phi Đoạt đã quen với những chuyện này, đây là cô bé đã đặt vị trí trong tim hắn sao?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lẽo nhìn vào mấy tên tiểu đệ đang đứng úp mặt vào tường, giọng âm trầm nói: “Xoay người lại.”
Một tên đàn ông xăm hình tên Đồ Môn từ từ xoay người lại, khi hắn nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang ngồi bên cạnh Ngũ Y Y, hắn sợ hãi, sau đó nhìn thấy Tiểu Báo, lập tức vui mừng kêu lên: “Anh Tiểu Báo! Anh Tiểu Báo! Em là Đồ Môn! Là Đồ Môn nè! Anh quên rồi sao? Lần trước chúng ta đi ăn cơm chung với nhau.”
Tên hình xăm rất chân chó mà vừa mới đó đã đến bên cạnh Tiểu Báo cười nịnh nọt, lôi kéo làm quen.
Hắn chỉ thiếu vẫy vẫy tay với Tiểu Báo thôi.
Tiểu Báo suýt chút tức giận đến hộc máu, hung hăng trừng mắt liếc tên Đồ Môn một cái.
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh lẽo nói: “Thế nào? Tiểu Báo biết mày sao?”
“Không biết! Lão đại!”
Tiểu Báo sợ tới mức liền quỳ gối xuống, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Tên xăm hình kia mở to hai mắt ra nhìn.
Cái gì? Anh Tiểu Báo gọi người đàn ông tuấn tú này là Lão đại?
Lão đại này lợi hại hơn so với anh Tiểu Báo vậy đó là người nào?
Tên xăm hình cảm giác hơi khẩn trương.
Nhưng thật sự là hắn nghĩ không ra người đàn ông đang ôm Ngũ Y Y kia vì sao lại đến đây.
Tên xăm hình dò xét nhìn Hoắc Phi Đoạt: “Vị đại ca này, tôi…..”
Thình thịch! Một tên tiểu đệ đá một cước vào bụng tên xăm hình, phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Tên tiểu tử hạ lưu! Mày cũng xứng đáng gọi Hoắc đại ca của bọn tao sao?”
Mấy tên tiểu đệ đi theo tên xăm hình bị dọa sợ hãi.
Có tên đã sợ run rẩy hai chân.
Hoắc Phi Đoạt như mũi tên hung ác liếc nhìn về phía tên xăm hình, tên đàn ông xăm hình sợ hãi như đã bị lăng trì xử tử vậy.
Ngược lại Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, ánh mắt chuyển sang ấm áp, nhìn Ngũ Y Y rồi hỏi: “Có muốn uống cà phê không? Để giảm bớt sợ hãi một chút?”
Cố Tại Viễn suýt chút ngã quỵ.
Lão đại, biết anh nhiều năm như vậy, chưa bao giờ anh nói nhiều như vậy đối với tôi.
Khuôn mặt Ngũ Y Y nhỏ nhắn nằm trong иgự¢ Hoắc lão đại, tức giận trừng mắt nhìn tên xăm hình nói: “Không uống! Tôi muốn nhìn tên khốn này bị đánh!”
“Uống một ly cà phê nóng cũng có thể nhìn. Người đâu, đem một ly cà phê nóng đến đây.”
Ngũ Y Y ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, nhìn chiếc cằm đẹp của Hoắc Phi Đoạt: “Phi Đoạt! Anh nhất định phải trả thù giúp tôi, đánh tên khốn nạn này một trận thật no đòn. Hắn lúc nãy….. Lúc nãy……”
Ngũ Y Y cắn môi không nói được nữa.
Hắc Phi Đoạt đưa tay vỗ nhẹ vào vai cô, an ủi cô: “Yên tâm, nếu tôi đã đến đây, chắc chắn sẽ báo thù cho em. Ai dám khi dễ em, tôi sẽ cho hắn hối hận mấy đời. Trước tiên uống một chút cà phê, làm ấm cơ thể.”
Cà phê được đưa đến, Cố Tại Viễn nhận lấy cà phê, rồi đem qua cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn lập tức cười nói: “Cô bé, bởi vì em, tất cả các tuyến đường chính trong thành phố đều ngừng giao thông hết rồi, em có năng lực thật lớn.”
Ngũ Y Y ngạc nhiên nhìn Hoắc Phi Đoạt: “A? Sao lại thế này?”
Hoắc Phi Đoạt liếc Cố Tại Viễn: “Nói nhiều thật! Làm một đứa trẻ ngồi một bên đi!”
Cố Tại Viễn chớp chớp mắt, ngồi một bên trên ghế sofa.
Ngũ Y Y là một đứa trẻ tò mò, vừa nhấp một ngụm cà phê, vừa hỏi Hoắc Phi Đoạt: “Rốt cuộc sao lại thế này? Cố háo sắc vừa rồi nói có ý gì? Cái gì mà tất cả tuyến đường chính đều ngừng giao thông?”
Hoắc Phi Đoạt vuốt ve đầu Ngũ Y Y, thản nhiên nói: “Đến đây hơi gấp, cho nên……..”
“Ôi! Anh vì tôi nên mới như vậy sao? Tất cả đều ngừng hoạt động rồi hả? Trên đường lớn không có một chiếc xe nào sao? Anh vì tôi nên mới làm lớn chuyện vậy à?”
Cố Tại Viễn nhịn không được chỏ mồm vào: “Sau đó người nào đó ngồi trong xe hơi nói đến đây bằng tốc độ 130km/h, suýt chút nữa chúng tôi bị dọa ૮ɦếƭ rồi.”
“Cậu cứ nói nhiều đúng không?” Hoắc Phi Đoạt bất mãn trừng mắt liếc Cố Tại Viễn, cúi đầu nhìn Ngũ Y Y “cột bím tóc” như một tên trộm, ho khan một tiếng, nói giọng bình thản: “Em cho rằng tôi sẽ vì em mà làm giao thông ngưng hoạt động sao?”
Ngũ Y Y chu môi: “Hừ, biết anh sẽ không làm như vậy, anh vì làm cho tôi vui một chút, dụ dỗ người khác một chút cũng không được sao?”
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày lại, xấu hổ nhìn đi chỗ khác: “tôi chỉ thích tăng tốc độ, không phải vì em.”
Cố Tại Viễn bĩu môi, lắc lắc đầu.
Lão đại, anh xong đời rồi, anh như vậy lại sợ người khác nhìn rõ tâm mình, anh cũng nói dối đến vậy.
Lão đại…. Thật là mất mặt mà.
Cảnh tượng này hơi kỳ lạ.
Một đám người mặc áo đen đang cầm súng canh giữ bên ngoài, trong phòng đều im lặng không một tiếng động.
Trong phòng còn vài tên đang chờ bị xử lý, cũng không dám nhúc nhích.
Hoắc Phi Đoạt lại có thể nói chuyện phiếm với ngũ Y Y.
Phải biết rằng tất cả mọi người trong ktv đều cứng đờ người.
Không có lệnh của Hoắc lão đại, giờ phút này cái ktv này như một phần mộ, một chút âm thanh, một tiếng động cũng không có.
Ngũ Y Y uống cà phê nóng xong, ợ lên một tiếng nhỏ, lúc nãy gương mặt trắng mét vì sợ hãi giờ đã hồng hào trở lại.
Ánh mắt sáng rực, lanh lợi như lúc đầu.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nói: “Cô bé, nói một chút đi, sao hôm nay lại xảy ra sự việc này.”
Ngũ Y Y trừng mắt liếc tên xăm hình một cái, bắt đầu tố cáo: “Đêm nay Hàn Giang Đình uống rượu, làm tôi đến đây, tôi sợ hắn uống nhiều quá nên chạy đến đây, lúc tôi đến, có vài người đã ở chỗ này, không thể tưởng tượng được, có vài người muốn giữ tôi lại, tôi liều mạng đưa Hàn Giang Đình lên xe, xong rồi bị bọn họ bắt trở lại. Anh cũng thấy đấy, cái tên mặc đồ đen kia, hắn……..”
“Được rồi, không cần phải nói nữa, phần sau tôi đều biết cả rồi.” Hoắc Phi Đoạt cắt đứt lời nói Ngũ Y Y, hít sâu vài hơi.
Tên xăm hình đảo mắt nhanh như chớp, vội vàng nói: “Lão đại, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ trêu đùa cô ấy thôi, không muốn làm gì cô ấy, tôi nói này lập tức thả cô ấy đi.”
Hoắc Phi Đoạt cười lạnh: “Phải không? Mày chuẩn bị thả cô ấy đi sao?”
Tên xăm hình bị giọng nói âm trầm kia làm cho sợ hãi, cả người run lên.
Hắn nói lắp bắp: “Đúng, đúng vậy, đang chuẩn bị thả cô ấy đi.”
Hoắc Phi Đoạt từ từ híp mắt lại, xoay mặt nhìn Ngũ Y Y, trong ánh mắt lóe lên một tia cưng chiều, tay phải cầm cái còng tay lên, ném về phía tên xăm hình.
Thình thịch!
Cái còng tay kia nện trúng mặt tên xăm hình, bởi vì cộng thêm nội lực, nên dùng sức hơn lớn.
“Ưm!”
Tên xăm hình kêu lên một tiếng đau đớn, còng tay ném trúng mặt bong ra một lớp da, bụm mặt ngã vào vách tường, một vết máu dính lên trên tường, cả người hắn dính vào vách tường, từ từ trượt xuống.
Hai tên tiểu đệ túm tên xăm hình lại, để cho hắn đứng dậy, tên xăm hình đã hoàn toàn thay đổi, thân thể chao đảo.
Ngũ Y Y sợ đến mức rụt cổ lại.
Mẹ ơi! Hoắc lão đại thật lợi hại.
Cảm giác được người trong lòng đang run rẩy, Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng trấn an Ngũ Y Y, cúi đầu hỏi cô: “hơi có mùi máu, em vẫn muốn nhìn làm sao để trả thù cho em à?”
Ngũ Y Y run bắn người, nghiến răng nói: “Muốn nhìn, tôi không sợ máu, tôi không nhìn hắn bị đánh như thế nào, nếu không tôi sẽ tức giận không bình tĩnh được.”
Cố Tại Viễn lắc đầu nói: “A a, nhóc con, không hổ là phụ nữ của Lão đại, rất có dũng khí!”
Ngũ Y Y không nghe rõ Cố Tại Viễn nói, xoay mặt nhìn Cố Tại Viễn, trên mặt thối đi một chút: “Cố háo sắc, tôi có thư đồng ý của Hoắc lão đại, anh nhất định phải đồng ý cho tôi làm bài sưu tầm rồi!”
Hoắc Phi Đoạt thở dài.
Dù sao cũng là một đứa trẻ, có lòng dạ của đứa trẻ, lúc nãy vừa gặp nguy hiểm, bọn họ cũng bị dọa sợ, bây giờ chỉ mới chớp mắt một cái, cô có thể thoải mái đùa giỡn rồi.
Cố Tại Viễn vừa nghe xong, lập tức nhíu mày: “Lão đại đúng thiên vị cô! Này, Vừa rồi cô gọi tôi là cái gì?”
Háo sắc?
Nha đầu mập mạp này thật can đảm, dám đặt cho hắn biệt danh riêng!
Này nha nha nha!
Ngũ Y Y trợn mắt: “Thế nào? Oan uổng cho anh sao?”
Cố Tại Viễn tức giận đến nhe răng trợn mắt.
Trên mặt tên xăm hình máu thịt lẫn lộn, một bên mắt sưng lên, máu mũi chảy ròng ròng, trên mặt bị thủng một lỗ lớn, máu ứa ra.
Hoắc Phi Đoạt híp mắt nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào tên xăm hình, nói chậm rãi: “Người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt tao, mày cũng dám động vào hả?”
Ôi!
Tên xăm hình rùng mình, mấy người đứng phía sau hắn sợ đến mức hít một ngụm khí lạnh.
Người đàn ông đẹp trai oai phong lẫm liệt này, lại là một chiến thần trong truyền thuyết, làm cho người khác nghe tên Hoắc Phi Đoạt đã sợ mất mặt.
Hoắc Lão đại!
Thủ đoạn, giở trò, mánh khóe!
Cô bé này quả nhiên là người phụ nữ của Hoắc Phi Đoạt, lần này tất cả bọn họ đừng nghĩ muốn sống.
“Lão đại! Tôi thật sự không biết! Tôi khốn nạn! Tôi ngu ngốc! Tôi to gan lớn mật! Tôi không phải là đồ vật! Tôi không phải là người! Lão đại! Van xin anh, cho tôi cơ hội sống để làm việc! Cầu xin anh Lão đại!”
Tên xăm hình sợ đến mức quỳ rạp xuống, như thế hắn mới biết, vì sao lúc nãy anh Tiểu Báo không bao che cho hắn, không chừng lúc này anh Tiểu Báo cũng đang gặp nguy hiểm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc