Ngũ Y Y thả lỏng cánh tay, có chút dịu lại, nhẹ nhàng ôm Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc dồn dập thở hổn hển, cuồng nhiệt thăm dò trong miệng cô, giữ lấy đầu lưỡi của cô, ʍúŧ, trêu trọc.
Tay của hắn, chậm rãi di chuyển trên người Ngũ Y Y, đi theo vòng eo mảnh khảnh của cô, hướng lên phía trước một chút, giữ lấy bầu иgự¢ căng tròn của cô.
"A!" Cả người Ngũ Y Y run lên, giống như là bị điện giật, toàn thân cũng sợ tới mức căng cứng.
"Y Y, Y Y. . . . .Em là của anh. . . .. . . Y Y. . . ."
Tiêu Lạc nhẹ nhàng mà nỉ non, thổi khí nóng bên tai cô, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng của cô, chính là tay hắn lại đặt lên chỗ đó, Ngũ Y Y vẫn không nhịn được run rẩy cả người.
Ngũ Y Y không thể chịu được rối loạn trong lòng, cô chẳng biết tại sao, lại đột nhiên giương nanh múa vuốt với Tiêu Lạc, miệng lại lầm bẩm, "Không được, không được!"
Trong lúc hành động loạn xạ, không hay biết một đấm lại đánh trúng đầu Tiêu Lạc, Tiêu Lạc kêu "a" một tiếng, ôm đầu tách khỏi Ngũ Y Y.
Đáy lòng Tiêu Lạc không nhịn được thở dài một trận.
Cô, vẫn không tự chủ được mà bài xích hắn?
Xem ra, vẫn là tiến tới từng chút một mới được, từng chút một xâm nhập vào lòng cô thì mới có thể.
Ngũ Y Y trố mắt sững sờ.
Không phải chứ?
Vừa nãy cô làm cái gì vậy?
Vậy mà lại đánh Tiêu Lạc?
Trời ạ!
Không phải là cô muốn тһô Ьạᴏ như vậy đâu!
Lúc đó cô cũng không biết tại sao lại như vậy, thì đã xảy ra rồi.
"Em, em . . . .Thực xin lỗi, anh, anh không sao chứ?"
Ngũ Y Y mang vẻ mặt áy náy nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cười khổ một tiếng, "Cũng may nắm đấm của em không có lực, nếu không đầu anh đã nở hoa rồi."
Tuy là trêu ghẹo, nhưng mà đứa ngốc cũng có thể nhìn thấy được, trên mặt Tiêu Lạc lúc này có bao nhiêu bất đắc dĩ cùng chua sót.
Ngũ Y Y cắn môi, cúi thấp đầu.
Luôn miệng nói thích người ta, nhưng mà người ta mới chỉ hơi có chút thân mật, mình liền đánh rồi. . . . .Cái này là có chuyện gì chứ!
Đặt vào trên người của người khác, ai mà không tức giận chứ!
Ngũ Y Y cong môi, ngước mắt nhìn Tiêu Lạc, giải thích, "Em thực sự không phải cố ý, em cũng không biết vừa rồi tại sao lại như vậy. . . . .Sau này em sẽ chú ý, nhất định sẽ chú ý! Em. . . "
"Thôi." Tiêu Lạc che giấu cảm giác mất mát trong lòng, "Là anh quá gấp gáp, em còn nhỏ, anh nên cho em thời gian thích ứng."
Di động của Tiêu Lạc vang lên, hắn thở dài, nhận nghe điện thoại, chân mày hơi nhăn lại, nói qua điện thoại, "Được, tôi lập tức qua đó."
Để điện thoại xuống, Tiêu Lạc sờ đầu Ngũ Y Y, nói, "Trong công ty xảy ra chút chuyện khẩn cấp, anh nhất định phải đi qua đó một chuyến."
Ngũ Y Y chỉ mong sao hắn nhanh chóng rời khỏi, liền nghĩ là làm, nói, "Vậy anh đi nhanh, đi nhanh đi!"
Tiêu Lạc cười nằm lấy bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y, chua xót nói, "Tại sao anh cảm thấy em rất mong anh đi nhỉ? Vật nhỏ, đuổi anh đi thì em vui vẻ như vậy sao? Anh đúng là thật đau lòng đó."
Nói một chút, còn khiến cho tim Ngũ Y Y đập vô cùng nhanh.
Đợi sau khi Tiêu Lạc rời đi, Ngũ Y Y mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô chạy vào phòng tắm, soi gương.
Má ơi, mặt của cô, vậy mà lại thật hồng, đỏ bừng giống như mảnh vải đỏ thẫm!
Lấy tay sờ khuôn mặt tròn tròn, nóng bỏng!
Ngũ Y Y nhìn chính mình trong gương, không nhịn được buồn phiền.
Vì cái gì, vì sao cô được Tiêu Lạc thân cận, cô lại sợ hãi như thế, kháng cự như thế, bài xích như thế?
Lúc nãy, Tiêu Lạc nhẹ tay khẽ chạm đến иgự¢ của cô, cô liền nhịn không được muốn cắn người.
Rõ ràng chính mình vô cùng thích Tiêu Lạc mà!
Nhưng tại sao hắn hôn môi cô, hắn vuốt ve cô, bọn họ lại mất tự nhiên như thế?
Đột nhiên nghĩ đến, mình cũng đã hôn môi cùng Hoắc lão đại, cũng đã bị Hoắc lão đại sờ иgự¢, tại sao cô lại không có một chút khủng hoảng và bài xích chứ?
Thật sự là hồ đồ rồi, không hiểu nổi chính mình nữa . . .
"Chỉ số thông minh của phụ nữ khi yêu bằng zero! Bây giờ mình chính là một đại ngốc!" Ngũ Y Y bất đắc dĩ chỉ vào hình mình trong gương mắng mấy câu, lại cúi đầu xuống đi tắm.
Trên đường Tiêu Lạc đến công ty, lái xe, không nhịn được có chút sa sút tinh thần.
Hắn thở dài, nhịn không được tự nói, "Y Y, phần thích kia của em đối với anh, giống như là một loại khát vọng đối với người thân đi? Anh muốn, cũng không phải chỉ có như vậy! Anh muốn em yêu anh, là tình yêu của người phụ nữ với người đàn ông!"
Vừa tắm xong, Ngũ Y Y đã nằm ở trong ổ chăn, chuẩn bị ngủ, thì điện thoại lại vang.
Ngũ Y Y nhìn màn hình điện thoại, quả nhiên chính là tên Hàn Giang Đình không có quan niệm thời gian kia.
Thở dài, nghe máy, "Có việc gì?"
"Y Y à, tới đây chơi cùng đi? Bọn mình đều đang chơi ở ktv, cậu cũng đến đây đi? Có thật nhiều bạn bè! Thật náo nhiệt!"
Ngũ Y Y nhìn đồng hồ đeo tay một chút, dựa vào, cũng chín giờ rồi, vậy mà xú tiểu tử này còn đang chơi ở bên ngoài, "Đã chín giờ rồi, cậu có biết không, nên về nhà rồi! Mình mới không đi!"
"Hu hu, cậu không đến sao? Nếu cậu không đến, thì để mình uống hết 20 bình rượu, được rồi, cậu đừng đến đây."
Ngũ Y Y nhất thời nhíu mày, nhịn không được lo lắng thay Hàn Giang Đình. Nghe giọng nói của Hàn Giang Đình, đã mang theo một chút say rồi, cũng đã nói ngọng cả rồi, nếu lại uống rượu, còn không tổn thương đến thân thể sao?
"Nói đi, các cậu ở đâu!"
Ngũ Y Y mặc quần áo cẩn thận, ra khỏi nhà, cưỡi lên xe đạp.
Hắt xì!
Lạnh đến nhịn không được muốn hắt xì một cái.
Thực đáng ૮ɦếƭ, buổi tối lạnh như thế, Hàn Giang Đình ૮ɦếƭ tiệt lại còn gọi cô ra ngoài, là muốn cho cô đông lạnh thành kem que mà?
Vì đang vội, cũng vì sưởi ấm, Ngũ Y Y đạp xe rất nhanh.
Cuối cùng cũng đến cái ktv kia theo như lời của Hàn Giang Đình, Ngũ Y Y dựng xe ở chân tường, xoa xoa tay đi vào.
Vừa vào, đã bị âm thanh điếc tai nhức óc ầm ĩ phải che lại lỗ tai.
Mẹ a, loại địa phương này chính là tới phá hủy lỗ tai!
Đi vòng quanh vài vòng, đi thật lâu trong hành lang giống như mê cung, mới tìm được cái phòng kia theo như lời của Hàn Giang Đình.
Đẩy cửa đi vào, đã nhìn thấy hai thằng cha đang cười hắc hắc, giữ lấy Hàn Giang Đình, tách miệng hắn rót rượu vào.
Hàn Giang Đình bị sặc hai tay khua loạn xạ.
"Các người làm cái gì! Không được như vậy! Buông cậu ấy ra!" Ngũ Y Y trừng to mắt, vội vàng chạy tới, đẩy hai tên kia ra, che chở cho Hàn Giang Đình.
"Oa? Hoa hậu giảng đường đến đây? Hoa hậu giảng đường của chúng ta thực sự đến đây đó!"
Một tên nhận ra Ngũ Y Y, ngây ngô cười ha ha.
Hàn Giang Đình cúi đầu, ho khan dữ dội, trong miệng chảy ra rất nhiều rượu.
Ngũ Y Y vỗ lưng cho Hàn Giang Đình, rút tấm khăn giấy cho Hàn Giang Đình lau miệng, bị chọc tức, kêu lên, "Các người làm cái gì vậy! Các người muốn Gi*t ૮ɦếƭ cậu ấy à? Tửu lượng của cậu ấy vốn đã không tốt, mấy người lại còn thay nhau chuốc rượu cậu ấy! Tại sao lại khi dễ người như vậy! Tức ૮ɦếƭ người đi được! Các người nhìn xem, cậu ấy đã khó chịu thành bộ dạng gì nữa rồi! Sao có thể đối với người khác như vậy!"
"A a, hoa hậu giảng đường của chúng ta tính khí cũng không nhỏ đâu, ha ha, rất có cá tính, hô hô."
Ngũ Y Y mới chú ý đến những người trong phòng, nhịn không được âm thầm nóng lòng.
Có mấy người căn bản không giống như là sinh viên, nhìn qua giống như lưu manh xã hội đen.
Có một cánh tay còn lộ ra hình xăm, hình dạng vô cùng khủng bố.
Trong lòng Ngũ Y Y, âm thầm co rút.
Tên Hàn Giang Đình này, cậu ta cũng không biết bây giờ đang cùng người nào ca hát nhảy múa chung một chỗ!
Hàn Giang Đình tỉnh lại, ngẩng đầu lên, mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn ngó Ngũ Y Y, nhếch miệng cười ngây ngô, "Y Y, Y Y à, người thân nhất của mình, cậu thật sự đến đây à, mình biết mà! Y Y của chúng ta nhất định sẽ không mặc kệ mình, đúng không? Y Y, bạn thân, cậu đã đến rồi?"
Vừa nghe Hàn Giang Đình nói năng lộn xộn, người ta có thể kết luận, người này đã quá say.
Ngũ Y Y thở dài, có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ cánh tay Hàn Giang Đình một chút, mắng, "Cậu là cái tên ngu ngốc! Ai khiến cậu uống thành như vậy? Miệng chính là của cậu, cậu không thể quản lý cái miệng của mình sao? Uống uống uống, cho cậu uống đến ૮ɦếƭ luôn đi!"
Một tên con trai ngồi ở phía xa, trên cánh tay có hình xăm ngọn lửa, đứng lên, đi về phía Ngũ Y Y, ánh mắt xấu xa.
Cánh tay duỗi ra, một bàn tay cũng bắt được cằm của Ngũ Y Y, ép buộc cô phải ngửa mặt lên nhìn, nhìn tên con trai có hình xăm kia.
"Ừm, hàng cũng không tệ lắm, cô bé, tên là gì ấy nhỉ?"
Ngũ Y Y tức giận đến mặt đỏ bừng!
Nơi này còn có tên du côn đó!
Mạnh mẽ bắt được tay của tên có hình xăm, hét lên, "Anh làm gì! Nói chuyện thì nói đi, tại sao lại trêu ghẹo người khác! Tôi không quen biết anh!"
"A a, cô bé được lắm, đại ca của chúng tôi coi trọng cô, nói chuyện cùng cô, cô lại dám đối xử với đại ca của chúng tôi như vậy?" Một tên đứng bên cạnh tên có hình xăm, xắn tay áo, một bộ dạng muốn đánh Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y vừa nhìn thấy mấy tên con trai cao to thô kệch, nhịn không được cảm thấy hơi sợ hãi.
Xong đời, lại gặp phải một đám khốn khi*p rồi.
Làm sao bây giờ?
Hàn Giang Đình lại còn say đến không đứng được, bộ dáng muốn ngủ luôn rồi.
Tên có hình xăm phất phất tay, ngăn lại, nói, "Đừng nha, đừng có hung dữ như vậy, làm tiểu mỹ nhân sợ
Thichtruyen
thì làm sao bây giờ? Không nhìn thấy sao, tiểu mỹ nhân còn tinh khiết lắm, ha ha ha."
Một đám con trai đều cười ha ha theo tên có hình xăm kia.
Không cười, là bạn cùng học đại học của Hàn Giang Đình, ngồi ở bên cạnh có chút không biết phải làm sao, chứng kiến tất cả.
Ngũ Y Y nói năng đúng mực, "Vị đại ca này, bạn thân của tôi uống rượu, tối hôm nay tôi mời khách, giờ tôi muốn đưa cậu ấy ra khỏi chỗ này trước."
Nói xong, dùng hết sức lực nâng Hàn Giang Đình đã say mê man, đi tới cửa.
Mấy tên lưu manh đều bị giọng nói và lời lẽ cứng rắn của Ngũ Y Y làm chấn động, sửng sốt một hồi, tên hình xăm kia Thichtruyen mới phản ứng kịp, kêu lên, "Ai cho phép mày đi! Ông mày không cho mày đi, mày có thể đi sao? Bắt trở về cho tao!"
Ngũ Y Y nghe được một tiếng, đã mở cửa phòng ra, sợ tới mức vội vàng bước chân nhanh hơn, đỡ Hàn Giang Đình chạy ra ngoài.
Hàn Giang Đình uống rượu, dưới chân không có lực, bị va vào Ngũ Y Y khiến cho cô lung lay sắp ngã.
Phía sau có mấy tên đã đuổi tới, Ngũ Y Y vừa thấy, sợ tới mức tóc dựng thẳng cả lên, vừa đúng lúc phía trước có một nhân viên đưa rượu bưng sáu bình rượu, Ngũ Y Y dốc sức chạy, bắt lấy, thuận tay ném hai chai bia về phía sau. (bưng rượu mà lại ném bia, hay nhỉ)
Rầm!
Mấy tên đuổi theo sợ tới mức lui hết về phía sau.
"Này! Cô làm cái gì thế! Cô bồi thường! Bồi thường đi!"
Cậu nhân viên hoảng sợ đứng sát vào chân tường, chỉ biết lớn tiếng la hét.