Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 70

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Vật nhỏ, nói cho tôi biết em muốn làm gì?”
“Hả?” Hắn có ý gì? Cô muốn làm gì? Cô chỉ muốn tắm suối nước nóng thôi, cô đâu có nghĩ đến chuyện gì khác.
Hoắc Phi Đoạt đưa tay nâng cằm Ngũ Y Y lên, gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, môi mỏng của hắn đến gần môi cô thổi khí nóng: “Trước tiên em ςướק khăn tắm của tôi, tôi để cho em nhìn sạch, em hưởng hết của tôi rồi. Bây giơ tôi cho em. Nhưng em lại cố ý làm rớt khăn tắm trên người xuống, cố ý để tôi nhìn cơ thể em. Nói nói, em bày ra bộ dạng này, rốt cuộc là muốn làm gì?”
“Hả?” Ngũ Y Y hơi há mồm, nhất thời ngây người ra.
Căn cứ theo phân tích rất rõ ràng của Hoắc Phi Đoạt, cẩn thận thăm dò như vậy, đây là cô đang từng bước cám dỗ hắn.
Nhưng…..Rõ ràng cô không có nghĩ đến mà.
“Hả cái gì mà hả? Em có biết làm như vậy là xấu xa lắm không?” Đôi môi mỏng của hắn quét nhẹ qua môi cô, không giống như hôn môi, mà như là lướt qua miệng cô.
“Biết, biết….sai rồi, thật tình tôi không muốn làm như vậy mà!
“Sự thật rõ ràng….còn muốn chối à?”
Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt đã di chuyển đến ௱ôЛƓ cô.
“Được rồi, coi như là tôi muốn như vậy, bây giờ tôi xin lỗi anh được chưa?”
Làm sao u mê hồ đồ lại thành cô gái hư hỏng rồi? Hu hu.
Xin anh đừng có dồn ép tôi lại nữa! Cái vật cứng rắn bên dưới của anh nhô lên làm tôi muốn hộc máu rồi!
“Chỉ giải thích là được sao? Em cũng biết, một khi đàn ông đã bị trêu chọc, thì khó có thể dừng lại được.”
“Hả?”
Không phải chứ?
Hắn có ý gì?
Cuối cùng là bởi vì cô ςướק khăn tắm của hắn, sau đó làm rớt khăn tắm trên người mình, sau đó hai người đều đã trơ trụi, hắn lại xử tử cô ngay tại chỗ, răng rắc răng rắc ăn tươi luôn sao?
“Hả cái gì mà hả? Em còn muốn nói xạo sao? Không phải em muốn ăn đậu hủ, muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?”
Hoắc Phi Đoạt nói rất dõng dạc.
Ngũ Y Y ngẩn người, hình như hạ quyết tâm, dùng sức mở quai hàm nói: “Được rồi, nếu đã cãi thì không thể cãi, rõ ràng là định tội danh thật sự lên người tôi.”
Hả?
Hoắc Phi Đoạt chớp mắt.
Bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y đã mò xuống phía dưới, cầm nơi nào đó, Hoắc Phi Đoạt bị tập kích bất thình lình khiến cho cả người rùng mình, khó chịu hừ nhẹ một tiếng.
Cô bé kia…..Rốt cuộc cô muốn làm cái gì? Nhìn cô đơn thuần như vậy đúng là đang nghịch lửa rồi!
“Oa oa!” Bởi vì tay nhỏ bé của Ngũ Y Y cầm vật gì đó, cô hoảng sợ mở to hai mắt, hít một hơi thật sâu.
Cảm giác vượt quá sức tưởng tưởng mà!
Cái vật kia siêu, siêu, siêu! 
Không hổ là Hoắc lão đại ngang ngược khắp nơi, chỗ đó cũng ngang ngược như vậy!
Sau đó, Ngũ Y Y đưa hai tay nhỏ bé ôm cổ Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y kiễng chân lên, bĩu môi, hôn một cái lên môi Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt bị hai động tác chủ động của Ngũ Y Y làm hoảng sợ, toàn thân cứng đờ.
Tim đập nhanh thật đáng sợ!
Bây giờ cô bé này chủ động nha!
Nhân lúc Hoắc Phi Đoạt đang thất thần, Ngũ Y Y nhanh chóng bò lên bờ, mặc kệ cơ thể cởi trần hay không, chạy tung tăng về phía phòng khách nữ, vừa chạy vừa gọi to: “Định tội danh thật sự rồi! Danh chánh ngôn thuận ăn đậu hủ của Lão đại rồi!”
Bị cô bé này sàm sỡ một lần, hắn lại vui vẻ như vậy.
Thật ra hắn có thể khống chế được cô, cô đừng nghĩ muốn lên bờ, nhưng mà…. Hắn muốn có được sự cho phép của cô, muốn nhận được sự yêu thương của cô, muốn có được trái tim cô.
Loại suy nghĩ này theo thời gian trôi qua, càng ngày càng mãnh liệt!
Hoắc Phi Đoạt ngây ngốc ngâm mình trong dòng nước ấm, tự hỏi mính: “Sẽ có một ngày như thế sao? Cô sẽ chủ động theo mình sao?”
Ngũ Y Y chạy vào phòng khách nữ, dùng sức đóng cửa lại, cô lấy hai ba cái khăn tắm lớn quấn người lại, quấn người lại cho thật tốt, rồi ngồi trên ghế sofa ôm đầu gối.
Cô vừa mới làm một chuyện long trời lở đất gì vậy?
Ngũ Y Y mày thật ngạo mạn….. Mày dám đùa giỡi với Hoắc Phi Đoạt!
Mày thật lợi hại! Thật ngạo mạn!
Ngũ Y Y cắn môi, sau đó cười xấu xa lên.
Vì sao cô dám đùa giỡn với Hoắc Lão đại, trong lòng nghĩ như vậy sẽ tốt sao?
Chẳng trách trong phim truyền hình, những công tử dâm loạn đều đắc ý thích thú như vậy, thì ra đùa giỡn người khác, mình cảm thấy dễ chịu như vậy!
Ngũ Y Y bắt đầu nhớ lại lúc cô cầm chỗ đó của Hoắc Phi Đoạt………
Nhỏ a, xù xì, lớn nhỏ, độ lớn…….Ngũ Y Y bày ra bộ dáng có kinh nghiệm.
Kết luận: Người nào được Hoắc lão đại cưng chiều, người đó sẽ không sống lâu.
Ngũ Y Y bĩu môi thở dài: “Bộ dáng con gái nhìn thấy cái kia lại rất thông minh lanh lợi, chậc chắc, cô bé không ngốc, làm sao lại nghĩ đến muốn phục vụ Hoắc lão đại? Không sợ ૮ɦếƭ sớm sao? Chậc chậc chậc, thật là tội nghiệp cho người phụ nữ kia của Hoắc lão đại.”
Trong đầu Ngũ Y Y nghĩ đến Âu Dương Phúc Hi, rất thông cảm với người đó.
Nếu đêm cũng bị cái vật đáng sợ của Hoắc lão đại sủng hạnh như vậy, có lẻ bị chọc thủng đến ૮ɦếƭ có khả năng rất lớn!
Ngũ Y Y suy nghĩ liên tục: “Mình phải nhắc nhở cô bé kia một tiếng, nếu muốn sống lâu dài, phải cho Hoắc lão đại mặc trang phục amine không? Để cho hắn xinh xắn một chút?”
Ngũ Y Y ngồi thất thần trong phòng thay quần áo cho khách rất lâu, sau đó mới sấy khô tóc, thay quần áo đi ra ngoài.
Cô muốn nhìn xem, Hoắc Phi Đoạt vẫn còn dáng vẻ ngượng ngùng khi bị đùa giỡn nữa không?
Đáng tiếc là khi cô nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, gương mặt đẹp trai lạnh như băng ngàn năm không đổi.
A Trung cầm mấy cái văn kiện đưa qua cho hắn xem, hắn nhíu mày xinh đẹp lại trong lúc phê duyệt văn kiện, nhanh chóng ký tên lên, giao lại cho A Trung.
A Trung liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, vẻ mặt cổ rất cổ quái, xoay người rời khỏi.
Thật ra, lúc ở trong này đùa giỡn với Ngũ Y Y, một số việc quan trọng trong buổi chiều của Hoắc lão đại đã bị trì hoãn.
Ngũ Y Y làm thiệt hại cho quốc gia và cho người dân rồi!
Hoắc Phi Đoạt xoay người, vừa nhìn thấy Ngũ Y Y, tim hắn đập nhanh hơn.
Mái tóc Ngũ Y Y rối tung, mái tóc như thác nước buông thẳng xuống, lay động theo chiều gió, nhìn rất quyến rũ.
Kết hợp với cặp mắt to tròn của cô, còn có cái miệng nhỏ nhắn phúng phính, thật sự làm cho người ta yêu mến. t
Hoắc Phi Đoạt di chuyển tầm mắt, giả vờ như không nhìn thấy Ngũ Y Y, cất bước đi đến phòng ăn.
Ngũ Y Y cắn cắn môi.
Hỏng rồi, cô đùa giỡn với Hoắc lão đại như vậy, rõ ràng Hoắc lão đại đang tức giận, rất không vui rồi!
“Phi Đoạt! Chờ tôi đi với! Chỗ này có người nào sống không?” Ngũ Y Y chân chó gọi to, bước nhỏ chạy theo hắn, đong đưa đuôi cho ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, cười hì hì nghiêng mặt nhìn gương mặt Hoắc Phi Đoạt.
Có tức giận không? Có trút giận không?
Cô còn chưa nhìn đến gương mặt Hoắc Phi Đoạt, hắn đã gạt bỏ cánh tay cô ra rồi, hắn tiếp tục bước đi về phía trước.
Ngũ Y Y thở dài.
Xong đời, thật sự tức giận rồi. Làm thế nào bây giờ?
Nhìn vị kia không vui, bộ não chó con của mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Phi Đoạt, Phi Đoạt ! cùng nhau đi đi, đừng bỏ người ta lại một mình mà.”
Giọng nói ngọt ngào của Ngũ Y Y vang lên, cô như con chó con, chạy bẹp bẹp đuổi theo, ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, lần này cô ôm thật chặt.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, cúi đầu liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y vội vàng đeo lên vẻ mặt ngây ngô cười, "Ha ha, đi làm gì vậy?"
Hoắc Phi Đoạt lành lạnh phun ra hai chữ, "Ăn cơm."
"Hả. . .? Ăn cơm? Đã đến giờ ăn cơm rồi sao?" Ngũ Y Y nhìn xuống bụng một chút, quả nhiên, bụng đã bắt đầu vang lên tiếng kêu ùng ục ùng ục, cô lập tức chạy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cản đường đi của hắn, cười hì hì nói, "Ăn cơm ăn cơm, hôm nay tôi muốn làm thư kí tốt một trăm phần trăm, anh ăn cơm, tôi gắp đồ ăn cho anh, anh uống canh, tôi múc canh cho anh, anh ăn cá, tôi sẽ nhặt xương cá cho anh, có được không?"
Hoắc Phi Đoạt thật sự chịu không được, khẽ cười thấp một tiếng, bàn tay to lớn giữ chặt đầu nhỏ của Ngũ Y Y, "Thôi đi, em không gây thêm phiền phức cho tôi, tôi đã cám ơn trời đất rồi."
Vừa rồi cô chọc hắn tức giận, lại còn bỏ chạy, làm hại hắn khó chịu thật lâu.
Phía dưới đều có vấn đề rồi, lại còn bị giày vò thêm nữa.
Nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của cô, rất tự nhiên dắt một tay của cô, kéo đi vào bên trong.
Ngũ Y Y cúi đầu, nhìn mười ngón tay của bọn họ đan xen vào nhau, chau mày, trong lòng bối rối một trận.
Lúc nào. . . . Cô lại cảm thấy Hoắc lão đại ấm áp như thế, có thể dựa vào như thế?
Giống như bây giờ, cô bởi vì một chút ấm áp của ông chủ cao cao tại thượng, lại cảm động vô cùng.
Ngũ Y Y, mày phải cẩn thận đó. . . ! Không nên suy nghĩ bậy bạ! Người ta là Hoắc lão đại, người ta là ông chủ, là chủ nợ của mày, mày không được có ý nghĩ gì không hợp với thân phận của mình nha. . .
Kỳ thật, nghĩ gì cũng vô ích, Hoắc lão đại người ta mới không vừa mắt chính mình.
Trong mắt Hoắc lão đại mình chính là ba tàn phế, cái gì cũng thực không hoàn hảo, trong mắt người ta chỉ có những minh tinh, người mẫu.
Nghĩ lung tung như thế, Ngũ Y Y đã bị Hoắc Phi Đoạt dẫn đến ngồi trước bàn ăn.
Ngũ Y Y nhìn nhìn thức ăn bày trên bàn, đột nhiên trừng to mắt, "Nhiều đồ ăn ngon như vậy? Không phải anh nói là, ở nơi này không ăn không uống à? Làm sao mà có những thứ này?"
Hoắc Phi Đoạt gắp cho Ngũ Y Y một miếng thịt hươu, nhàn nhạt nói, "Tôi cũng không nói như vậy, là em tự mình đặt chuyện."
Ngũ Y Y hung dữ nuốt miếng thịt xuống, giơ nắm tay nhỏ giận giữ, "Vậy vì sao anh không nói sớm, làm hại tôi ngốc nghếch mua nhiều đồ như vậy, mệt ૮ɦếƭ người mới nói ra! Tức ૮ɦếƭ người đi được!"
"Thịt hươu ăn ngon không?" Hoắc Phi Đoạt cũng không có để ý cô giận giữ, cắt ngang hỏi một câu.
Ngũ Y Y sửng sốt, sờ đầu một cái, "Là thịt hươu à, mùi vị thực ngon đó! Ăn ngon!"
Hoắc Phi Đoạt lại gắp qua một miếng thịt , "Nếm thử khối thịt bò này xem mùi vị thế nào."
Ngũ Y Y nhìn nhìn, đột nhiên hào phóng vỗ cái bàn, cười đến hung hãn, "Ha ha ha ha! Đây là thịt bò sao? Mắt của anh không hỏng chứ? Cái này vừa nhìn chính là bột mì thôi! Aha ha ha, anh buồn cười quá!"
Tất cả đàn em đứng ở góc phòng đều rớt mồ hôi lạnh.
Lại có một người con gái dám dữ dằn với lão đại của bọn họ như vậy.
Quá kiêu ngạo rồi!
Hoắc Phi Đoạt rất thích tính cách tự nhiên này của Ngũ Y Y, không nóng không vội nói, "Nếm thử một chút rồi hãy nói."
Ngũ Y Y gắp lên bỏ vào miệng ăn, nói, "Nếm lại cũng là bột mì. . . .Oa? Thật là thịt sao? Thật là thịt bò? Làm sao lại có mùi vị này? Quá thần kỳ rồi."
Hoắc Phi Đoạt thong thả ăn đồ ăn, nhàn nhạt nói, "Nếu như em làm ni cô, thì tôi sẽ làm loại đồ ăn này cho em, nhìn qua là thức ăn chay, thực ra chính là thức ăn mặn."
"Tốt lắm tốt lắm, cám ơn anh trước!" Ngũ Y Y vui tươi hớn hở, hai giây sau mới phản ứng kịp, há hốc mồm hướng về phía Hoắc Phi Đoạt kêu to, "Anh mới là ni cô! Vì sao tôi lại muốn làm ni cô chứ! Anh quá kém! Tại sao anh không đi làm hòa thượng đi! Hừ!"
Hoắc lão đại chính là phần tử nham hiểm!
"Ha ha." Hoắc Phi Đoạt hiếm có một lần cười nhẹ, trong treo liếc nhìn mặt Ngũ Y Y tối sầm lại, trong mắt long lanh như nước, "Tôi đi làm hòa thượng, không phải em sẽ đói ૮ɦếƭ à?"
Ngũ Y Y ngây ngẩn, không biết hắn nói cái gì.
Đói ૮ɦếƭ sao? Vì sao cô lại đói ૮ɦếƭ?
Cô có tay có chân, sao có thể đến nỗi đói ૮ɦếƭ được? Làm công cũng có thể ăn no bụng!
Âu Dương Phúc Hi ngồi xe đi tới tập đoàn Đế Vương.
Thạch Ưng cùng đi bên cạnh cô, không rời một bước, đi về phía đại sảnh.
"Đợi tôi vào phòng làm việc của anh Phi Đoạt, anh không cần đi vào."
"Dạ." Thạch Ưng nói rất ít.
"Cách bình giữ nhiệt cũng có thể ngửi được tất cả mùi vị, xem ra bây giờ trình độ nấu canh của tôi thật đúng là tăng lên rồi."
Phúc Hi vui sướng hài lòng đi vào thang máy, ánh mắt luôn nhìn bình giữ nhiệt.
Thạch Ưng giống như trời sinh làm bảo vệ, luôn cảnh giác nhìn xung quanh, nhấn nút đóng thang máy.
Thạch Ưng canh giữ ở cửa, Phúc Hi trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Phi Đoạt.
Bên trong trống trơn.
"Anh Phi Đoạt? Anh Phi Đoạt!"
Không ở đây sao?
Không nhớ gọi điện thoại trước cho Anh Phi Đoạt rồi.
"Xin hỏi cô là. . . ." Một nhân viên tiến vào nhìn Phúc Hi.
Thạch Ưng đi theo vào đây.
Phúc Hi khó ngăn nổi vẻ lo lắng, hỏi, "Cái đó, Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi? Anh ấy không có ở công ty sao?"
"À. . ., Hoắc tổng ở bên ngoài, hôm nay không trở về công ty. Cô có thể gọi điện thoại cho ngài ấy hỏi một chút.
"Hả? Không trở về? Ở bên ngoài?" 
Vẻ mặt Phúc Hi thất vọng, cúi đầu xuống, từ từ đi ra ngoài.
Thạch Ưng nhìn bộ dạng đó của Phúc Hi, không nhịn được nói, "Gọi điện thoại cho Hoắc tổng hỏi một chút."
"Ừ." Phúc Hi tìm điện thoại gọi cho Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt đang gắp thức ăn cho Ngũ Y Y, từ trước đến nay Ngũ Y Y ăn cái gì cũng hào phóng, rất ít kiêng ăn, ăn cái gì cũng ăn ngấu nghiến.
Điện thoại của Hoắc Phi Đoạt rung lên, hắn cầm lên nhìn, liền nhíu mày. Là điện thoại của Âu Dương Phúc Hi.
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng nhìn Ngũ Y Y đang ăn đồ ăn, không muốn nhận điện thoại của Phúc Hi, lại đặt điện thoại xuống, không nghe.
Phúc Hi nhíu mày, nhìn di động, "Làm sao lại không nhận điện thoại của tôi? Rốt cuộc là anh Phi Đoạt đang làm cái gì? Dù thế nào cũng cần phải nghe điện thoại chứ! Thật là!"
Phúc Hi giậm giậm chân, vô cùng không vui, lại gọi lại cho Hoắc Phi Đoạt.
"Em sẽ gọi! Gọi tới khi anh nghe mới thôi! Ngược lại em muốn nhìn xem, gọi cho anh bao nhiêu cuộc anh mới nghe!"
Phúc Hi gắt gao cắn môi, trong mắt bắn ra ánh sáng tức giận.
Lúc này, có một nhân viên đi qua bên này, Phúc Hi lập tức giận cá chém thớt, hướng về phía nhân viên kia hét to, "Nhìn cái gì vậy! Có cái gì đẹp! Người khác gọi điện thoại thì tới nhìn như vậy sao? Nhìn nữa, nhìn nữa tôi sẽ khoét mắt anh!"
Nhân viên kia sợ tới mức rụt cổ lại, vội vàng chạy mất.
Đó là chân dung phụ nữ . . . .Vừa mới nhìn vẫn là bộ dạng hiền thục, tại sao nói trở mặt liền trở mặt.
Hoắc Phi Đoạt bỏ đồ ăn xuống, nhìn nhìn điện thoại, quả nhiên, cái nha đầu Phúc Hi này chính là cực kỳ bốc đồng, nếu không nhận điện thoại của cô, dựa vào tính cách của cô, chính là sẽ liên tục gọi lại.
Hoắc Phi Đoạt hơi cau mày, đứng lên, cầm điện thoại đi ra bên ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc