ngang rời đi.
Ra khỏi siêu thị, hắn mới nhắn tin lại cho Ngũ Y Y, "Không sao, sau này lại mời em."
Ngũ Y Y xem tin nhắn này, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Âu Dương Phúc Hi bận rộn ở trong phòng bếp, lúc thì cho vào một ít nguyên liệu, lúc lại mở nắp ra ngửi một chút.
"Tiểu thư Phúc Hi, cô đích thân nấu cháo cho tiên sinh, thật sự là rất tốt . . . " Người giúp việc cười từ ái.
Phúc Hi đỏ mặt lên, xấu hổ nói, "Tôi nấu nước canh, buổi trưa thì đưa đến công ty cho anh Phi Đoạt, tôi chỉ muốn cố gắng làm người vợ hiền của anh Phi Đoạt thôi, thật ra tôi học nấu ăn cũng là vì anh Phi Đoạt, tôi học được rất nhiều món ăn, cả món ăn Pháp tôi cũng đã học xong."
Nữ giúp việc khen ngợi: "Tiểu thư Phúc Hi thật là giỏi giang, tiên sinh cưới được cô, thật sự là may mắn của ngài ấy. . . "
Phúc Hi cười hì hì, "Dì à, dì nhìn tôi và anh Phi Đoạt có giống vợ chồng không?"
"Có, có!"
"Hì hì, tôi cũng cảm thấy tôi và anh Phi Đoạt rất giống vợ chồng. . . " Phúc Hi hạnh phúc tưởng tượng một lúc, lại bắt đầu cắn môi lo nghĩ.
Không biết, cái thuốc kích thích gì đó, đi mua ở đâu?
Xe hơi chở Ngũ Y Y tới khu nghỉ mát cách thành phố 20 km.
Ngũ Y Y xuống xe, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, liền không nhịn được mở miệng hít một ngụm khí. "Wow! Nơi này thật đẹp!\\\\\\\'
Non xanh, nước biếc, cây cối xanh um tươi tốt, đồng cỏ mềm mại nhìn không thấy tận cùng, giữa rừng cây loáng thoáng có mấy ngôi biệt thự nhỏ mang phong cách Châu Âu.
"Nơi này quả thực là Thế Ngoại Đào Nguyên!"
Ánh mắt của Ngũ Y Y cũng mở lớn thành hình tròn rồi.
Mặc dù trên danh nghĩa cô là tiểu thư của Ngũ gia, nhưng mà từ nhỏ đã đi theo mẹ làm việc kiếm sống, điều kiện sinh hoạt cũng có thể xem như là đủ cơm ăn, làm sao tới được những nơi xa xỉ phung phí này.
Hoắc Phi Đoạt đã nhận được tin từ trước, liền đi đón cô.
"Đến rồi à? Phong cảnh nơi này cũng không tệ lắm phải không?"
"Cái gì mà không tệ lắm, phải dùng từ thật đẹp mới đúng! Vô cùng đẹp!"
Ngũ Y Y vẫn thưởng thức phong cảnh, cũng không nhìn Hoắc Phi Đoạt anh tuấn tiêu sái kia.
Hoắc Phi Đoạt đi qua, nắm bàn tay của Ngũ Y Y đi về phía bên kia, "Nếu thích, sau này thường xuyên đưa em đến đây chơi, ở đây lại rất yên tĩnh."
Trong lòng Ngũ Y Y vô cùng vui vẻ, "Nơi này chưa mở cửa sao?"
"Ừm, vẫn chưa xây xong, qua đầu năm sau là có thể kinh doanh rồi."
"Vậy đến đây phung phí một ngày, có phải rất đắt không?"
"Mọi người đều nói. . . Một ngày phung phí ít nhất là mấy vạn."
"Hả? Nhiều vậy sao?" Ngũ Y Y mới giật mình kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt "Nơi này thực sự là gài bẫy ăn thịt uống máu người! Đắt ૮ɦếƭ người!"
Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn phong cảnh, nhàn nhạt nói, "Nơi này có rất ít người có thể tới phung phí, phải có địa vị trong xã hội mới có thể tới đây."
Ngũ Y Y lúc này mới phát hiện, hôm nay Hoắc Phi Đoạt ăn mặc vô cùng thoải mái.
Áo màu cam được thiết kế đơn giản, phía trên cổ áo có 3 cúc áo nằm thẳng đứng, hắn cởi 3 cúc áo, để lộ ra cần cổ thon dài, cùng với Ⱡồ₦g иgự¢ màu đồng rắn chắc khỏe mạnh.
Bên dưới là quần tây màu trắng, bao bọc lấy phần ௱ôЛƓ đẹp đẽ và đôi chân thon dài.
Cả người tỏa ra ấm áp như thế, mà lại tràn đầy gợi cảm.
Dựa vào, Hoắc lão đại đúng là thích khoe khoang gợi cảm.
Không còn cách nào. . .,ai bảo bản thân anh đã có phong cách tà mị làm gì?
"Nhìn tôi thật lâu, tôi là cảnh đẹp à?" Con mắt hẹp dài ấm áp mang theo ý cười của Hoắc Phi Đoạt bao phủ Ngũ Y Y. Môi mỏng kéo lên một độ cong mê người.
"Hả?" Ngũ Y Y mới ý thức được, lúc này cô đang ngẩn ngơ si ngốc mà nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Vội vàng quay mặt đi, trên mặt còn hiện lên một chút xấu hổ, "Đâu có nhìn anh. . …Tôi đang nhìn. . .Nhìn cái cây phía sau anh mà."
Ngũ Y Y lén lút le lưỡi.
Ôi, nếu cả ngày ngắm tên Hoắc Phi Đoạt xinh đẹp tuyệt sắc này, cô thực sợ khi cô nhìn người khác, cũng thấy không vừa mắt.
Cảnh đẹp đang ở trước mặt, cô hơi YY Hoắc lão đại một chút, cũng không tính là sai chứ?
Coi như là nhìn hoa hoa công tử miễn phí đi.
"Ai da, đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên đồ của tôi! Chờ một chút, xe hơi chờ một chút! Đồ của tôi còn chưa có lấy!"
Ngũ Y Y quay lại chạy về phía xe hơi.
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y cố hết sức kéo một cái túi lớn từ trên xe xuống, nhịn không được kinh ngạc nhíu mày: "Em đem theo cái gì đến đây vậy?"
Ngũ Y Y mặt cười ngây ngô, "Đồ giải cứu anh! Đồ ăn, đồ uống, một đống lớn!"
A Trung thiếu chút nữa ngã quỵ.
Hoắc Phi Đoạt cũng cười thầm.
"Anh xem này, còn có mì ăn liền nữa! Nếu anh đói bụng, thì có thể nấu mì ăn liền để ăn. Nơi này hoang vắng, không phải anh nói là không ăn không uống à? Xem ra tôi suy nghĩ thật chu đáo."
Ngũ Y Y ra sức xách túi lớn, híp mắt cười với Hoắc Phi Đoạt.
Nịnh bợ Hoắc Phi Đoạt như vậy, hắn có ý muốn giúp cô không?
Nha! Việc phỏng vấn, là nằm trong tầm tay!
"Cắt, em chính là chuẩn bị để cho tôi ăn cái này?" Hoắc Phi Đoạt đảo mắt, "Nếu như để em chăm sóc đời sau, chắc chắn nuôi thành heo."
"Cái gì? Anh vừa nói cái gì?"
Ngũ Y Y khó khăn đi tới phía trước, nghiêng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Ánh mặt trời vô cùng tốt, chiếu qua khuôn mặt Hoắc Phi Đoạt, tạo thành từng tia ánh sáng đẹp mắt.
Trong ánh sáng, ngũ quan của Hoắc Phi Đoạt thật đẹp!
Ngũ Y Y nhìn có chút ngây người.
"Không có nói cái gì, chỉ nói, xem ra tài nấu nướng của em không được tốt lắm."
"Đâu có, tôi nấu nướng tốt lắm! Chỉ là hôm nay bắt đầu đi từ trường học, mới vội vàng mua một chút như vậy, lại không có thời gian đi chợ. Không đúng. . . lúc trước anh không nói cái này, hình như tôi nghe được đời gì gì đó."
Hoắc Phi Đoạt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ngũ Y Y, "Vậy em nghe nhầm rồi."
Đưa tay qua, kéo lấy túi lớn trong tay Ngũ Y Y, hắn xách lên, một cánh tay kia nắm tay Ngũ Y Y, đi vào nơi ở bên trong.
"Ai nha, đồ nặng lắm, tôi xách là được rồi, đưa cho tôi."
Ngũ Y Y muốn ςướק lại túi, nhưng Hoắc Phi Đoạt không để cho cô ςướק.
"Tôi xách được." Giọng nói vẫn ngạo mạn như cũ, nét mặt hờ hững như thế, giống như toàn bộ thế giới đều thiếu nợ của hắn. Thật là chảnh.
Ngũ Y Y bĩu môi, lén lút nhìn Hoắc Phi Đoạt. Hứ, người ta chính là nhà giàu số một Châu Á, người ta chính là Hoắc lão đại thống lĩnh thế giới hắc đạo, để cho người ta xách theo túi lớn. . .Không khỏi có điều khó nói sao?
Ngũ Y Y cười gượng, "Tôi cảm thấy, vẫn là tôi xách theo túi lớn thì tốt hơn."
"Không cần nói nhiều nữa! Muốn bị phạt rồi hả?"
Hoắc Phi Đoạt cau mày, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái.
Ngũ Y Y lập tức cắn môi, trợn tròn mắt.
Hắn nói cái gì?
Chịu phạt?
Là miệng đối miệng sao?
Ngũ Y Y lén lút nhìn đôi môi của Hoắc Phi Đoạt. . .Rống rống, đôi môi của Hoắc lão đại thật mê người đó. . .! Gợi cảm mà lại đỏ hồng!
Còn tỏa ra từng cỗ lạnh lùng ngạo mạn, tóm lại, chính là kiểu môi tuyệt mỹ, thực sự thì ăn vào có cảm giác rất tốt.
Nói tới đó . . .Cô thỉnh thoảng cố ý ồn ào với Hoắc lão đại, là có thể công khai ăn đậu hủ của Hoắc mỹ nam rồi?
Cạc cạc cạc. . . .Ý nghĩ này cực kì phóng đãng . . .
Vẻ mặt cổ quái của Ngũ Y Y khiến cho Hoắc Phi Đoạt không nhìn được, đôi mắt đẹp của hắn liếc ngang một cái, bất đắc dĩ nói, "Vẻ mặt đó của em là thế nào hả?"
"Hả? Tôi đâu có vẻ mặt gì, ha ha."
"Giống như là. . . Con cóc biết yêu."
Hoắc Phi Đoạt nói xong câu so sánh này, trong lòng cảm thấy tốt lên rất nhiều,hắn ngẩng đầu nhìn phong cảnh ở nơi xa, bàn tay to lớn nắm chặt tay Ngũ Y Y, môi nhếch lên tạo thành một đường cong.
Á? Hắn nói gì?
Hắn nói cô giống, giống cái gì?
Con cóc?
Lại còn biết yêu?
Dựa vào! Tiểu tử thối này làm người ta uất ức lại còn kiêu ngạo!
"Ai, ai giống con cóc hả? Anh so sánh cái gì thế? Tôi có chỗ nào giống con cóc hả? Quá kém! Cái đó có thể dùng để nói với một cô gái sao? Anh mới là con cóc! Anh là con cóc xấu nhất khắp người đều là mụn cơm!"
Ngũ Y Y như là con mèo nhỏ phát điên, nhắm mắt lại điên cuồng la hét.
Hoắc Phi Đoạt vẫn cười nhạt, "Thực ầm ĩ! Em vừa mới nói tôi là cái gì?\\\\\\\'
Ngũ Y Y giật mình, lập tức hiểu được, nặn ra nụ tươi cười, "Ha ha, ngài nghe nhầm rồi, tôi cái gì cũng chưa nói, tôi đang nói chính mình."
Mình có bệnh sao, mình lại tự mắng bản thân?
Hoắc Phi Đoạt cúi đầu, chăm chú nhìn Ngũ Y Y, "Thực sự không nói tôi cái gì sao?"
Ánh mắt của hắn, giống như đại dương sâu thẳm, Ngũ Y Y bị hắn nhìn khiến cả người sợ hãi.
Đương nhiên, còn có một chút rung động khó khống chế đối với mỹ nam.
Ngũ Y Y mạnh mẽ nuốt một ngụm nước miếng, cắn răng, "Thật sự không nói ngài cái gì. . . Ngài anh minh thần võ như vậy, võ thuật có một không hai, ngài có cái gì có thể cho người ta nói chứ, ha ha ha ha."
Ngũ Y Y âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
Vậy mới nói, ở cùng một chỗ với Hoắc lão đại, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, nhất định phải cụp đuôi làm người.
Nếu không, cái đầu. . . Hu hu.
Hoắc Phi Đoạt chớp mắt, đột nhiên cưng chiều thì thầm, "Vật nhỏ!"
Tiếp theo, cúi người, kề sát lại, nhẹ nhàng lướt qua bên môi cô.
Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn nước lướt qua .
Ngũ Y Y chỉ cảm thấy một cỗ mùi thơm nhàn nhạt lướt qua, môi cảm thấy một loại xúc cảm mềm mại, tiếp theo, Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng lên, tiếp tục bước đi.
Ngũ Y Y ngây ngẩn.
Đôi mắt, miệng đều kinh ngạc mở lớn.
Ong ong ong. . . trong đầu tràn đầy tiếng kêu gào.
Cô chớp chớp mắt. Nghi hoặc. . . Hoắc lão đại vừa mới khẽ hôn mình một cái có phải không?
Rốt cuộc là có hay không?
Ai nha, đây là có thể có!
Tới cùng là có hay không?
Cô không thể xác định được rốt cuộc vầng sáng mới lóe ra vừa rồi có phải bị người ta hôn hay không?
Thực buồn bực!
"Sao lại không đi? Chân hỏng rồi sao?" Hoắc Phi Đoạt xoay người liếc Ngũ Y Y.
"Hả? Cái gì?" Ngũ Y Y giật mình kinh ngạc giương mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Nhìn vẻ mặt của hắn lần nữa. Vẻ mặt của hắn thản nhiên, không bộ dáng có tật giật mình một chút nào.
Được rồi, vừa rồi là do cô nằm mơ.
"Vì sao lại dừng chân? Em là đang ám chỉ với tôi, em muốn để tôi ôm em sao?"
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, dường như đang suy nghĩ phương án này có thể thực hiện hay không.
"Ôm tôi? Có phải ôm công chúa hay không?" Sắc tâm của Ngũ Y Y nổi lên, nhe răng cười xấu xa.
Một câu nói của Hoắc Phi Đoạt nện xuống: "Nằm mơ đi! Chờ em thành người đẹp gợi cảm rồi nói sau."
Ngũ Y Y nhăn lại mặt bánh bao, ở phía sau Hoắc Phi Đoạt, hướng về phía lưng hắn làm mặt quỷ.
Hoắc Phi Đoạt ૮ɦếƭ tiệt!
Nhất định phải không ngừng nhắc nhở cô rằng bộ dạng của cô tàn tật bao nhiêu sao?
Trong lòng Ngũ Y Y đang oán hận mắng Hoắc Phi Đoạt, ngay cả tám đời tổ tông đều đã mắng đến mấy lần.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên dừng chân lại, Ngũ Y Y sợ tới mức thu lại vẻ mặt.
Má ơi, không phải là sau lưng của người này cũng có mắt chứ?
Hoắc Phi Đoạt đưa lưng về phía Ngũ Y Y, thở dài, đột nhiên nói, "Em đến mức đó sao?"
"Hả?" Hoắc lão đại tự nhiên nói cái gì vậy?
"Không ôm em, em liền khóc sao?"
"Tôi. . . "
Tôi đâu có khóc chứ ! Tôi vì anh không ôm tôi mà khóc sao? Vậy mà là Ngũ Y Y tôi sao? Dựa vào!
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm chỉ vào mũi mình.
"Aizz. . . Đúng là con gái. . . ."
Hoắc Phi Đoạt nói giọng điệu hiển nhiên, ngồi xổm người xuống, tay phải vẫy vẫy phía sau.
"Phi Đoạt, anh đang làm cái gì vậy?"
Ngũ Y Y tò mò nhìn chằm chằm phía sau lưng của Hoắc Phi Đoạt, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn trộm vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt.
Nhưng mà bắp chân của cô đột nhiên bị cánh tay của Hoắc Phi Đoạt móc lại, sau đó cô nhoài người về phía lưng của Hoắc Phi Đoạt.
"A. . . . ."
Đây là có chuyện gì vậy?
Tại sao cô mơ hồ đã bị Hoắc Phi Đoạt cõng trên lưng?
Một bàn tay của Hoắc Phi Đoạt thoải mái giữ được Ngũ Y Y, đứng lên, đi nhanh về phía trước, bước chân nhẹ nhàng lại thong dong.
Lúc này Ngũ Y Y không nhìn thấy biểu tình của Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhìn về phía trước, vụng trộm cười.
"Này, này, tại sao anh muốn cõng tôi? Bản thân tôi có thể đi mà."
Ngũ Y Y vỗ đầu người nào đó.
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, "Em dám đánh đầu tôi hả?"
Bàn tay của Ngũ Y Y dừng lại giữa không trung, nhe rắng cười, "Ha ha, đâu có, đâu có, tôi làm sao nỡ đánh anh, tôi là âu yếm, âu yếm đơn thuần, ha ha."
Hoắc Phi Đoạt chuyển động con ngươi, quay mặt đi, nụ cười thản nhiên kín đáo nói," Em xem em khóc thành bộ dạng gì rồi, thật sự là mất mặt. Không ôm em, em cứ khóc như vậy sao? Được rồi, xem như thương cảm em, bố thí cho em một chút, cõng em một đoạn đường đi."
Ngũ Y Y phát điên, "Tôi không khóc! Tôi đâu có khóc! Ánh mắt nào của anh nhìn thấy tôi khóc chứ? Tôi muốn xuống! Tôi không cho anh cõng, lại còn bị anh đổ oan! Người ta rõ ràng là không khóc!"
"Được được, con gái chính là phiền phức, khóc đến lợi hại như vậy, ngũ quan đều đã khóc đến không nhìn rõ."
Trong mắt của Hoắc Phi Đoạt tràn đầy sức sống, giọng nói lại lười biếng.
Ngũ Y Y há hốc mồm, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Được rồi, Hoắc lão đại nói cô khóc, vậy thì chính là cô khóc.
Hoắc Phi Đoạt ૮ɦếƭ tiệt, người này thật là, hắn nhất định phải biến sự thực thành, cô khóc cầu xin hắn cõng cô sao?
A a a a, tại sao ông chủ của cô lại tự cao tự đại như vậy!
A Trung chờ ở bên kia, vừa quay mặt, nhìn sang, thiếu chút nữa hoảng sợ nhũn chân ngã ngồi trên mặt đất.
"Mẹ của tôi!"
A Trung vịn vào một thân cây, mới miễn cưỡng đứng vững.
Đó là lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?
Vậy mà hắn. . . Cõng Ngũ Y Y!
Dựa vào!
Ngũ Y Y có âm mưu gì, mà lại có thể như vậy. . . . Làm càn!
A Trung nói với đàn em bên cạnh, "Bây giờ tôi đồng ý với quan điểm cậu vừa nói, vẫn là sinh con gái tốt hơn."
"Hả? Đúng không? Anh Trung anh cũng cảm thấy sinh con gái là tốt, đúng vậy đó, con gái rất dịu dàng khéo léo."
A Trung nhìn bóng dáng Ngũ Y Y cùng Hoắc Phi Đoạt, hung tợn nói, "Sinh con gái mặc kệ có nhiều khuyết điểm, đều có khả năng xảy ra ký tích, sẽ có ngày lấy được một người đàn ông tốt!"