Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 66

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Tôi hẹn với vị bác sĩ giải phẩu kia buổi tối cuối tuần này sẽ làm cuộc phỏng vấn, nhưng mà người ta cũng không có ý từ chối, coi như tương đối thuận lợi.”
Ngũ Y Y bực bội vẽ lung tung trên giấy.
Cố Tại Viễn à Cố Tại Viễn! Cái tên tiểu tử hỗn đản này! Anh làm gì mà không đồng ý để tôi làm cuộc phỏng vấn hả?
Còn có tên bất lực Hoắc Phi Đoạt, hắn vẫn không đồng ý giúp đỡ cô. (Tội nghiệp Đoạt ca bị chị nói bất lực =]] )
Trên giấy vẽ một tên tiểu nhân, Ngũ Y Y nhìn tên tiểu nhân này lại tưởng tượng ra Hoắc Phi Đoạt, dùng chóp mũi ra sức đâm vào: “Không giúp việc cho anh! Ti mặc kệ anh! Không giúp việc cho anh! Tên khốn! Tên khốn!”
“Ngũ Y Y.”
Bà cô già lấy giọng mình đề cao thêm vài độ, Ngũ Y Y chợt ngẩng đầu lên, ngây ngốc mở miệng hỏi: “A, cô gọi em đó sao?”
“Đã gọi em năm lần rồi! Đây là đang trong giờ học, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì vậy?” Bà cô già nhăn mặt tức giận, lại nghĩ đến tức giận sẽ ảnh hưởng sắc đẹp của mình, lập tức dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, sợ sẽ có nếp nhăn dài quá.
“Thật xin lỗi, em có chút thất thần.”
“Tôi cầu xin em có được không, không cần phải vẽ hình em để thiết kế lên trên vải, em không phải học ngành trang trí, em đang học ngành báo chí. Bài phỏng vấn của em thế nào rồi? Tiến hành đến bước kia rồi hả?”
“Cái này cái này……..” Ngũ Y Y gãi gãi đầu, dưới ánh mắt của mọi người, khó xử nói: “Có phần khó khăn nhỏ, Người ta bận rộn công việc, căn bản không muốn làm phỏng vấn…. Cô à, cô có thể đổi người khác cho em không?”
“Không được, sao có thể nói đổi là đổi liền ngay được! Đây là người bên toàn soạn đưa ra, không phải là do tôi tính. Nếu đổi người khác thì không thể có hai ngàn tiền thưởng, vậy em có thể tưởng tượng được không?”
“Được rồi được rồi, không đổi người, vậy thì là tên Cố háo sắc kia đi.”
Hả?
Mọi người đều sợ hãi.
Ngũ Y Y ở sau lưng Cố Tại Viễn lại gọi hắn là cái gì?
Cố háo sắc?
Ôi mẹ ơi!
Ngũ Y Y quyết định quấn vào Hoắc Phi Đoạt để hắn giúp đỡ cô mới được.
“Cái tên Cố háo sắc kia mặc dù ở trước mặt mọi người hò hét rất lợi hại, nhưng mà khi ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt hắn lại ngoan ngoãn như một đứa cháu trai, hừ, hắn sợ Hoắc lão đại như vậy, chỉ cần Hoắc lão đại ra lệnh nhất định hắn sẽ nghe theo. Xem ra phải nhờ công phu trên người Hoắc lão đại mới được.”
Ngũ Y Y ngồi dưới tàng cây trên bãi cỏ tìm kiếm số điện thoại Hoắc Phi Đoạt, sau khi suy nghĩ, không hề do dự gọi trực tiếp đến số hắn.
Còn nói Hoắc lão đại hiếu khách gì chứ? cũng không phải là gọi điện thoại cho Tiêu Lạc, cô có thể mắc cở, trên cơ bản khi gọi điện thoại cho Tiêu Lạc, cô lại nổi lên cảm xúc hơn 20 phút.
Nói chuyện với Hoắc lão đại nên nói những điều cần nói, đó là ông chủ chứ không phải là người yêu, căn bản là cô không cần suy nghĩ xem bản thân mình ở trước mặt Hoắc lão đại có đáng yêu hay không, có xinh đẹp hay không, có phải là một người phụ nữ thú vị hay không?
Điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên vài tiếng, sau đó hắn đã ngắt kết nối.
“Hả? Không nghe điện thoại của mình sao? Không tiện nghe điện thoại à? Vậy Hoắc Phi Đoạt đang làm gì chứ?”
Không tiện?
Chuyện gì mà không tiện chứ?
Chẳng lẽ Hoắc Phi Đoạt đang cùng cô gái gì đó sao?
Một ý niệm nảy sinh trong đầu cô, Ngũ Y Y hoảng sợ trừng to hai mắt, hô hấp ngày càng dồn dập.
Tim đập hỗn loạn thình thịch thình thịch.
Một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng.
Đúng đúng đúng, khẳng định là đang ở cùng một chỗ với cô gái đêm qua…..Hô mưa gọi gió sao?
Nôn!
Làm sao khi suy nghĩ Hoắc Phi Đoạt dây dưa cùng với người phụ nữ khác, cô lại có cảm giác ghê tởm đến không chịu được chứ?
Hoắc Phi Đoạt đang thị sát diện tích ở khu nghĩ mát, hắn đang giận dữ phê bình tên quản lý đến không mở mắt ra được, mà bộ dáng tên quản lý cúi đầu khom lưng không dám cãi lại.
Vào lúc này điện thoại Hoắc Phi Đoạt vang lên.
Hắn nhìn thoáng qua màn mình, tim đập nhanh hơn. Là nhà đầu kia gọi đến!
Lẻ ra tâm tình đang tức giận, nhưng đột nhiên lại nhảy nhót không thôi.
Sau khi từ chối cuộc gọi, Hoắc Phi Đoạt bước đến sân golf trước mặt, đối mặt với tên quản lý phía sau vẻ mặt như muốn khóc nói: “Trước tiên dừng ở đây đi, tạm thời các người lui về phía sau 50 mét.”
“Hả? Dạ.”
A Trung nhíu mày, nhìn thoáng qua di động trong tay của Lão đại, hình như đã đoán được chuyện gì, vẫy tay một cái bảo mọi người nhanh chóng lui về phía sau.
Trên bãi cỏ xanh tươi mênh ௱ôЛƓ bát ngát, Hoắc Phi Đoạt cao lớn anh tuấn tuy vũ đang đứng cô đơn nơi đó.
Dáng người hắn thon dài đứng bên bờ hồ nước màu xanh nhạt, bên cạnh là vài cây phong lá đỏ cao lớn.
Tất cả như một bức tranh sơn thủy hoàn mỹ.
Hoắc Phi Đoạt cầm điện thoại di động lên, hít sâu một hơi, rồi sau đó gọi qua cho Ngũ Y Y.
Không biết nha đầu đáng yêu này lại có chuyện gì nữa đây.
Cảm xúc của nha đầu này luôn thay đổi mà.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ kia của Ngũ Y Y, Hoắc Phi Đoạt không nhịn được liền nở nụ cười tươi.
Đó là trong mắt của thế giới, ngàn năm lại ôn nhu như vậy.
Ngũ Y Y đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động chợt vang lên, cô vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt gọi tới, trực tiếp bấm nghe, tức giận rống to vào trong điện thoại: “Tại sao vừa rồi anh không nhận điện thoại của tôi? Anh đang làm cái gì hả?”
Chính cô lại không biết, những lời cô vừa mới nói lại hùng hồn như thế.
Giống như cô đang quản lý ông xã của mình là Hoắc Phi Đoạt vậy.
Hoắc Phi Doạt nhìn mặt hồ gợn sóng, tâm tình những cơn sóng nhỏ trên mặt hồ: “Lúc nảy có cấp dưới bên cạnh nên không tiện nghe điện thoại. Bây giờ có thể nói chuyện được rồi.”
“Cái gì mà cấp dưới chứ, lại không nói được sao, sẽ không phải là người nào khác à? Hừ!”
“Hử? Người nào khác? Em hãy nói một chút xem là người nào?”
“Phụ nữ sao?” Giọng nói của Ngũ Y Y vẫn tràn ngập tức giận.
“Ha ha ha.” Hoắc Phi Đoạt im lặng vài giây, sau dó cười thật to.
Tiếng cười kia sâu lắng lại mang theo từ tính, giữa từ tình có một phần trong trẻo.
Thật sự làm cho người ta trầm luân trong âm thanh thật dễ nghe kia.
Ngũ Y Y nuốt nước miếng: “Anh cười cái gì mà cười? Không cần dùng tiếng cười để che giấu sự lúng túng của anh. Có phải anh đã bị tôi nói đúng rồi phải không?”
“Giờ làm việc của tôi, phụ nữ không được can thiệp vào. Em thật có thể đoán mò nha. Buổi sáng tôi đến làng du lịch ở vùng ngoại ô để thị sát tiến độ, không ngờ có vài phần công trình làm không được tốt, tôi vừa mới nhắc nhở người phụ trách quản lý công trình, nếu em không tin tôi sẽ chụp vài hình ảnh làng du lịch gửi qua cho em xem, thế nào?”
Hoắc Phi Đoạt ít khi báo cáo công việc đối với một người nào đó, hơn nữa còn đang báo cáo với một cô bé.
Ngày thường Hoắc Phi Đoạt rất ít nói, những lời nói ra đều là vấn đề quan trọng.
Nhưng mà hiện tại lại giải thích một tràng thật dài.
Lúc này Ngũ Y Y mới tin là thật, đem trái tim đang đập loạn của mình từ từ yên ổn trở lại.
“Tôi mới không xem những hình ảnh của anh, sẽ làm lãng phí dung lượng điện thoại của tôi. Anh yêu ai ở đâu cũng không liên quan gì đến tôi.”
A, hiện tại đã nói những lời nhẹ nhàng rồi hả? Mới vừa rồi là ai đã nói những lời dấm chua như vậy?
Hoắc Phi Đoạt không muốn lật tẩy cô, giày da bóng loáng đá vào hòn đá nho nhỏ, vì quen có nội lực thâm hậu nên mấy hòn đá nhỏ lăn sáu bảy vòng trên mặt nước, rồi rơi xuống một chỗ khá xa trong hồ. Tạo thành từng đợt sóng nhỏ nhấp nhô trên mặt nước.
“Đại tiểu thư, có gì dặn dò không?”
Trong giọng nói Hoắc Phi Đoạt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Ngũ Y Y nằm dài trên bãi cỏ vô cùng thoải mái, lười biếng nói: “Không có gì dặn dò, chỉ là gọi điện thoại xem anh đang làm cái gì?”
Hoắc Phi Đoạt không nhịn được liền cười: “A? Em đang điều tra tôi sao?”
“Ha ha, tôi nói chuyện với anh, anh nghĩ có tốt hay không?”
Hoắc Phi Đoạt âm thầm thở dài.
Aiz, nếu không có chuyện gì, tại sao nha đầu kia lại chủ động nghĩ đến hắn chứ.
“Có chuyện gì?”
“Vấn đề là chuyện phỏng vấn! Tất cả học sinh khác đều liên hệ xong hết rồi, còn tôi vẫn chưa có manh mối nào, hôm nay giáo viên kia rất hung dữ với tôi.”
“Tên giáo viên khốn nạn nào dám hung dữ với em? Tôi sẽ đi tìm hắn!”
Hoắc Phi Đoạt không muốn ai khi dễ nhà đầu kia.
“Ai da, giáo viên nào mà không hung dữ với học sinh, đây là chuyện thường ngày, tôi không bị mất một miếng thịt nào, vấn đề quan trọng là tôi không liên hệ được cuộc phỏng vấn nào. Anh giúp tui tôi nhanh lên a, gọi điện cho Cố Tại Viễn, bảo hắn làm việc này nhanh đi.”
Hắc Phi Đoạt chuyển động con người, bất chợt nổi lên ý nghĩ: “Có thể giúp em, nhưng cuối cùng tôi không thể nói nên lời vì tôi quá bận bịu mà.”
“Cái gì?”
“Lấy lý do nào để làm cho người ta giúp đỡ đây?”
“Hả?” Ngũ Y Y nhíu đôi lông mày nhỏ lại.
Hừ! Hoắc Phi Đoạt không hổ danh là một tên gian thương, là tên gian thương mà!
“Vậy….Như vậy được rồi, tôi sẽ kiếm được 20 ngàn kia, sau đó sẽ lấy ra 5000 đưa cho anh làm lệ phí giúp đỡ. Đau lòng quá! 5000 cũng không có. Hu hu”
“Ha ha” Hoắc Phi Đoạt buồn cười hỏi: “Em nợ tôi 5000 sao?”
“Hả? Không cần tiền à? Vậy anh muốn cái gì?” 
Muốn em! Muốn con người em, kể cả trái tim của em.
Nhưng những lời này không có cách nào nói ra khỏi miệng.
"Thôi, tôi không làm khó em nữa. Em nghèo như vậy, cơ thể cũng không ra hình dáng gì, thực sự không thể lừa gạt đem bán, tôi sẽ xem như làm phúc giúp đỡ em là được."
“Cái gì? Có thật không? Ha ha ha, Phi Đoạt! Anh thật là tốt! Tôi biết anh là người thấu tình đạt lý nhất mà! Là người có lương tâm nhất mà.”
Không phải mới vừa rồi còn chửi hắn là gian thương sao?
Tuy nhiên Hoắc Phi Đoạt vẫn không bị uất ức gì, tâm tình vẫn còn rất tốt.
Giọng điệu Hoắc Phi Đoạt hấp dẫn: “Em làm thư ký cho tôi một ngày đi, đúng lúc bên này không có ai phục vụ.”
“Hả?” Ngũ Y Y ngây người.
Thì ra tên họ Hoắc kia nói chuyện còn có ý khác.
Quả nhiên, một thương nhân thông minh sẽ không để cho người khác ăn bữa cơm miễn phí.
“Thư ký? Tôi không biết là trong công ty anh lại có chuyện này. Tôi không làm được.”
“Không phải là thư ký làm việc, mà là thư ký sinh hoạt. Hôm nay tôi đến khu nghĩ mát công tác một ngày, bởi vừa công ty có rất nhiều việc nên không thể đưa một thư ký đến đây để phục vụ, em cứ đến đây bưng nước pha trà cho tôi.”
Ngũ Y Y suy nghĩ, đột nhiên trong đầu hiện ra một hình ảnh thật thê thảm: Một mình Hoắc Phi Đoạt làm việc ở vùng ngoại ô, không có ai ở bên cạnh hắn, thậm chí hắn không ngừng nuốt nước bọt, ho khan không ngừng, không mặt nhỏ nhắn vì đói bụng mà phờ phạt.
Ôi, Hoắc lão đại thất đáng thương.
Ngũ Y Y hít hít mũi đau lòng nói: “Bên đó rất hoang dã sao? Đều không có thức ăn nước uống à? Anh ăn cơm chưa? Có phải rất vất vả không?”
Hoắc Phi Đoạt nhìn lướt qua đám thuộc hạ đứng cách mình 50 mét, vẫn bình tĩnh mà nói dối: “Phải nha.”
“Tôi sẽ gọi xe tắc xi đến đó, tiền xe anh sẽ trả.”
“Em không cần gọi xe, tôi sẽ cho xe công ty đến đón em, 15 phút sau sẽ đến trước cổng trường đón em tan học.”
“Được được, anh phải cố gắng cầm cự nha!”
Y Y nói những lời này lại làm cho Hoắc Phi Đoạt ngẩn người, hắn cúp điện thoại không nhịn được liền nở nụ cười tươi.
Cầm cự?
Cầm cự thế nào?
Nhưng thật ra, nơi bộ vị mấu chốt nào đó của hắn đúng là không cầm cự được nữa rồi, cô có thể nhanh chóng tới đây giúp hắn hạ hỏa hay không?
Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại qua cho A Trung, nói giọng lạnh nhạt: “A Trung, hôm nay tôi ở lại khu nghĩ mát, không để cho những việc khác đến quấy rầy tôi, ngoài ra đừng để Phúc Hi biết tôi đang ở đây. Còn có, cậu cho xe đến trường học đó Ngũ Y Y đi.”
“Hả? Dạ dạ.” A Trung mờ mịt cúp điện thoại.
“Hôm nay lão đại ở lại chỗ này sao? Vậy buổi chiều còn một cuộc thảo luận quan trọng phải làm sao bây giờ? Buổi tối còn bữa tiệc lãnh đạo cấp tỉnh làm sao đây? Ngũ Y Y này lại phiền toái như vậy.”
Cúp điện thoại xong Ngũ Y Y càng bận rộn, cô như một tên lửa lao thẳng xuống căn tin, mua bánh bích quy, nước tinh khiết, khô bò….. Giống như đang chuẩn bị đi cứu tế dân Châu Phi đang chạy nạn vậy.
Cô cầm một túi đồ ăn to đi đến trước cổng trường, liền nhìn thấy một chiếc xe xa hoa đang đậu ở chỗ ấy.
Thân xe màu đen bóng loáng.
“Là tiểu thư Ngũ Y Y sao? Lão đại phái tôi đến đón cô.”
Một tên tiểu đệ rất cung kính mở cửa xe ra cho Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y vừa lên xe, vừa xúc động nói: “Lão đại của các người sao lại đáng thương thế? Đã có ai bưng trà đưa nước đến cho hắn chưa? Lúc này thời tiết lại oi bức như vậy, nếu không uống nhiều nước sẽ rất dễ tức giận.”
Ngũ Y Y lấy gói mì ăn liền trong túi to kia ra, lại lẩm bẩm một mình: “Không biết lão đại của các người không ăn cơm, lúc hắn đói bụng có khó chịu không?”
Người lái xe phía trước suýt chút nữa đã té ngã trên tay lái.
Người mà cô ấy đang nói đến là Lão đại công ty Hắc Đế của bọn họ sao?
Bên cạnh Lão đại lúc nào mà không có người hầu hạ chứ?
Khi ra ngoài, có ít nhất hai mươi mấy người đi theo sau bảo vệ, muốn hút thuốc sẽ có người ở bên cạnh châm lửa cho, không lúc nào lại thiếu người chứ?
Ngũ Y Y nhìn phong cảnh bên ngoài, xe từ từ rời xa khu vực thành thị, đi đến vùng ngoại ô, vùng ngoại ô ở nơi xa xôi nhưng lại yên tĩnh và phong cảnh ở đó thật đẹp.
Đột nhiên Ngũ Y Y ngồi thẳng người dậy.
Mẹ ơi, cô đã quên mất một việc lớn rồi.
Cô đã quên cuộc hẹn buổi trưa ăn cơm với Tiêu Lạc rồi.
Ai da, đầu óc mình bị sao thế, còn đần hơn so với chó nữa.
Vội vội vàng vàng quá, đã quên mất cuộc hẹn buổi trưa rồi.
Chính tay Tiêu Lạc làm bửa cơm tình yêu cho cô….. Haiz đau lòng quá!
Ngũ Y Y bĩu môi, nghĩ tới nghĩ lui, lại không biết xấu hổ gọi điện thoại nói chuyện này với Tiêu Lạc.
Dùng giọng điệu nào để nói chuyện đây? Giọng nói có đủ ngọt không? Ngoài chuyện này ra có cần tán gẫu không? Nhưng mà cô nên tán gẫu một chút để không cảm thấy mình thấp hèn.
Nhưng rõ ràng lúc cô đối mặt với Tiêu Lạc lại khác xa lúc đối mặt với Hoắc Phi Đoạt.
Thôi, cô không gọi điện thoại nữa, cứ gửi một tin nhắn cho xong.
Ngũ Y Y soạn một tin nhắn gửi qua cho Tiêu Lạc: “Thật xin lỗi, tạm thời buổi trưa hôm nay em có việc không thể ra ngoài được, nên không có cách nào đến chỗ anh ăn cơm, hôm khác rồi nói sau. Cảm ơn anh.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, Ngũ Y Y bắt đầu lo lắng chờ đợi tin trả lời.
Ngũ Y Y cầm điện thoại xem tới xem lui, vừa cào tóc, vừa nhăn mặt, chớp chớp mắt.
Thật ra lúc Tiêu Lạc nhận được tin nhắn, hắn đã đến siêu thị chọn lựa đồ về nấu ăn rồi.
Hắn nhìn tin nhắn, ngẩn người vài giây, sau đó âm thầm thở dài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc