Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 65

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y vội vàng bỏ chạy về phòng mình.
Cô dựa vào cửa mệt mỏi ngồi bệch xuống đất.
Ngũ Phong Tập vừa nói cái gì?
Ông ta muốn cho Nhân Ái đính hôn với Tiêu Lạc sao?
Trời ơi!
Đây là chuyện gì chứ?
Lúc mình gần gũi với Tiêu Lạc, thì nói là tình yêu loạn luân, là tình yêu sai thế hệ, bị chửi mắng và bị khinh bỉ!
Nhưng đến Ngũ Nhân Ái, lại có thể trắng trợn như vậy, vàng thật không sợ lửa mà đính hôn sao?
Tiêu Lạc không phải là cậu của Ngũ Nhân Ái sao?
Đột nhiên Ngũ Y Y bị tin tức này làm cho đầu óc tỉnh táo hẳn ra.
Ông trời ơi, vì sao ông lại tàn nhẫn vậy, đối với con lại độc ác, cho dù con có một chút gì, ông cũng tìm cách ςướק đi của con?
Một Tiêu Lạc mang theo hương vị của người mẹ, ông cũng cần phải ςướק đi sao?
Ngũ Y Y chợt bi thương, ngồi trên sàn nhà ôm lấy cơ thể nhỏ bé bất lực lạnh run của mình.
Cô phải chờ Tiêu Lạc đến đây, hỏi hắn một chút mới được.
Nhất định Tiêu Lạc hắn sẽ không đồng ý! Tiêu Lạc sẽ không đồng ý đính hôn với con nhóc họ Ngũ kia đâu! Mình tin Tiêu Lạc mà.
Ngũ Y Y tự an ủi chính mình, không biết trãi qua bao lâu, cô từ từ ngủ thi*p đi.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã sáng hẳn rồi.
Cô từ trên sàn nhà đứng lên, cả người đều đau nhức.
“Ách! Mình lại ngủ trên sàn nhà một đêm…..…. Ai da, eo mỏi lưng đau, chân bị chuột rút rồi.”
Ngũ Y Y từ từ đứng lên trước cửa sổ, vặn vẹo cổ vài cái, ngáp một cái thật lớn.
Cô chợt dừng động tác lại, hung hăng hít một hơi thật sâu.
Cuối cùng là đêm qua Tiêu Lạc có về nhà hay không về nhà?
Ngũ Y Y vội vàng mở cửa ra, dép lê cũng chưa mang vào, kích động chạy đến trước cửa phòng Tiêu Lạc, trực tiếp mở cửa ra.
Đúng là trong phòng không có một bóng người, đệm giường đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng.
“Trước khi vào cửa, cũng không biết gõ cửa một cái à? Ha ha”
Phía sau, bỗng nhiên có một giọng cười ôn nhu vang lên.
“A!”, Ngũ Y Y ngạc nhiên xoay người lại, lập tức nở nụ cười: “Tiêu Lạc, anh đã về rồi?”
Một giây sau, nụ cười trên gương mặt lập tức cứng đờ. 

Tiêu Lạc…….chỉ mặc quần đùi, trên tay cầm một đống quần áo còn chưa kịp mặc vào.
Thật tình không thể tưởng tượng được, một Tiêu Lạc hào hoa phong nhã, mà cơ thể lại rất cường tráng như vậy!
Cũng có từng khối bắp thịt săn chắc.
Thật là xấu hổ.
Ngũ Y Y lập tức đỏ mặt.
“À, cái kia, vừa rồi đi vào quá nhanh, em đi ra ngoài trước, anh thay quần áo đi.”
Ngũ Y Y xấu hổ nhanh chóng xoay người, định bỏ chạy ra ngoài đóng cửa lại.
“Không sao.”
Tiêu Lạc nói một câu, một giây sau, tay của hắn lại nắm lấy tay Ngũ Y Y, phần trên cởi trần dán chạt vào lưng cô.
Tốc độ của hắn thật nhanh.
Từ chỗ hắn đến đây, cách nhau khoảng sáu bảy mét, trong một giây ngắn ngủi liền đấy được đấy sao?
Còn chưa suy nghĩ cẩn thận về chuyện này, tay Ngũ Y Y đã bị Tiêu Lạc nắm lấy xoay người cô lại đối mặt với hắn.
Tiêu Lạc cúi đầu mỉm cười nhìn Ngũ Y Y, nói nhỏ: “Anh nói muốn em ở trong này, không sao cả. Ha ha, anh rất thích có em ở đây.”
Vốn là đầu Ngũ Y Y rất thấp, vừa nhìn liền thấy cơ bụng của người trước mặt.
Dưới bụng….Từng khối cơ bụng săn chắc…
Rầm!
Sắc tâm của cô lại nổi lên, âm thầm nuốt nước miếng.
Ôi mẹ ơi, hèn chi thích xem cơ thể người mẫu nam, thì ra vóc dáng đẹp lại thu hút ánh mắt người khác như vậy.
Con gái cũng rất háo sắc nha.
“Anh, anh ở đây thay quần áo đi, còn em sẽ đi ra ngoài.”
Sao cô lại có cảm giác như mình đang chiếm tiện nghi của Tiêu Lạc vậy nhỉ?
“Ha ha, anh thay quần áo, nhưng đúng lúc có em ở đây, đến đây nhìn thử cơ thể ông xã tương lai của em có săn chắc hay không?
Tiêu Lạc đùa với Ngũ Y Y, hắn nắm lấy tay cô đặt trên иgự¢ mình.
“A!” Ngũ Y Y vừa mới chạm vào da thịt người kia, lập tức sợ hãi né tránh, tay chân luống cuống, mặt đỏ bừng lên: “Cài gì, ông xã gì chứ, Tiêu Lạc anh thật xấu xa.”
Ngũ Y Y ngượng ngùng quay người đi, vỗ vỗ trái tim mình, nơi đó đang đập thình thịch thình thịch.
Giống như…. Cảm giác vừa rồi cũng không tệ lắm, tuy rằng trong khoảng thời gian rất ngắn, vẫn ᴆụng đến được cơ иgự¢ săn chắc cương rắn của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y lén lút nhe răng cười xấu xa.
Tuy nhiên Tiêu Lạc không giống như Hoắc Phi Đoạt cường tráng kia, từng đoạn bắp thịt Hoắc Phi Đoạt đều trắng trẻo như da thịt phụ nữ, cứng rắn như tảng đá vậy, mà đặc biệt là cơ bụng lại rất phát triển, từng khối thích gồ ghề, rất kích thích thị giác người khác, rất gợi cảm.
Ách….Sao đột nhiên mình lại nổi sắc tâm nhớ đến tên Hoắc lão đại kia chứ?
Hơn nữa hơn nữa, cô lại có thể dùng Tiêu Lạc so sánh với Hoắc Phi Đoạt như vậy.
Mình không có việc gì chứ?
Không có bệnh chứ?
Tiêu Lạc từ phía sau ôm lấy Ngũ Y Y, hắn cúi đầu, đôi môi dán chặt vào vành tai nhỏ trắng noãn của cô, nói nhỏ: “Không phải sao? Không phải em đã chọn anh làm ông xã tương lai của em rồi sao? Anh chỉ chọn em làm vợ duy nhất của anh, do đó em không được bỏ rơi anh.” 
Từng cổ khí nóng sưởi ấm lỗ tai cô, làm cho cả người cô ngày càng nóng lên, giống như đang bị điện giật.
Ngũ Y Y sợ hãi nói: “Anh, anh còn như vậy nữa em sẽ tức giận bỏ đi đó.”
“Đừng, đừng! Anh không nói nữa! Đừng nói giận! Ha ha, đến đây mặc quần áo giúp anh đi. Xin em vẫn không được sao?”
Tiêu Lạc lôi kéo cánh tay Ngũ Y Y làm nũng.
Ngũ Y Y nhìn vào ánh mắt đang hàm chưa ý cười của Tiêu Lạc, tim càng đập nhanh hơn, run rẩy nói: “Anh lớn như vậy rồi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa, làm sao để em mặc quần áo giúp anh chứ?”
Tiêu Lạc nắm lấy hai tay Ngũ Y Y đặt lên trước иgự¢ mình, vừa cười vừa nói: “Để cho em giúp anh, trước tiên là cho em làm quen với công việc trong tương lai này một chút mà.”
Ngũ Y Y bị giọng nói của Tiêu Lạc nói mập mà làm da mặt cô ngày càng đỏ lên.
Ai da, thật là, cái dì mà công việc tương lai chứ?
Vừa nghe đã cảm thấy xấu hổ rồi.
Tiêu Lạc mặc áo trong vào, vẫn giữ nguyên rồi lên tiếng: “Đến đây cài cúc áo giúp anh đi.”
Ngũ Y Y quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào cơ thể Tiêu Lạc, cô xấu hỏi nói: “Em muốn đi ra ngoài.”
“Tiêu Lạc dũi tay ra ôm cô từ phía sau: “Không cho em đi…..”
Âm thanh rất nhỏ, rất nhỏ như đang thì thầm vài tai cô.
Ánh mắt Tiêu Lạc hàm chứa sức sống, môi hắn sắp áp vào da mặt Ngũ Y Y: “Nếu em không giúp anh, anh sẽ không cho em đi, anh muốn hôn em, hôn cho đến khi nào em giúp mới thôi.”
“Hả?” vừa nghe hắn muốn hôn cô, Ngũ Y Y mở to hai mắt xoay người lại nhìn Tiêu Lạc.
Đúng lúc này, Tiêu Lạc đến gần, môi hắn áp sát vào đôi môi đỏ mọng của Ngũ Y Y.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng lướt trên môi đỏ mọng của cô, sau đó mới buông cô ra, trên mặt hắn đều là ý cười: “Rốt cuộc là có muốn giúp anh không?”
Ngũ Y Y suýt chút nữa đã ngất đi, hốt hoảng gật đầu lia lịa: “Có! Có!”
Ngũ Y Y cúi đầu nhỏ xuống, vẻ mặt thẹn thùng như tấm lụa đỏ, tay chân luống cuống cài cúc áo lại cho Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc cúi đầu mỉm cười nhìn cô bé đang bối rối này.
“Y Y!”
“Hả?”
Hắn nhìn mái tóc của cô.
Ngũ Y Y cúi đầu nhìn cúc áo trên áo của hắn.
“Y Y, sau này em đều cài cúc áo cho anh cả đời được không?”
“………..” Ngũ Y Y cắn môi, cô nở nụ cười nhẹ nhưng không trả lời hắn.
Mặt cô từ từ đỏ lên.
“Em không nói tiếng nào, anh coi như em đã đồng ý rồi nha.” Hắn cúi đầu nở nụ cười nhẹ bên tai cô, đột nhiên hôn vào má Ngũ Y Y một cái.
Ngũ Y Y hoảng sợ dùng sức đẩy Tiêu Lạc ra, nói lắp bắp: “Cúc áo, Cúc áo đã cài lại rồi…….Em, em còn có việc, em đi trước đây.”
Ngũ Y Y sợ hãi không dám nhìn vẻ mặt không biết xấu hổ kia của Tiêu Lạc, cô mang theo cái đuôi bỏ chạy ra ngoài.
Tiêu Lạc mỉm cười, đi qua mở cửa ra, nói theo bóng lưng Ngũ Y Y: “Để báo đáp lại, anh mang vớ giúp em nha.”
“Không cần đầu.”
Ngũ Y Y sợ tới mức đóng cửa phòng mình lại.
Tiêu Lạc mỉm cười nhún nhún vai.
Đột nhiên hắn ý thức được chuyện gì, liền nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai đang đứng dưới lầu ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn.
Tiêu Lạc nhanh chóng đi vào phòng.
Tiêu Mai tức giận bỏ chén cơm, bà vỗ bàn nói với Ngũ Phong Tập: “Anh nhìn thấy rồi chứ? Đây là anh tận mắt nhìn thấy chứ? Không phải em nghe sai đồn sai, không em nói càn chứ? Anh hãy nhìn con gái anh đang quyến rũ em trai em thế nào? Vô lý quá rồi! Mới bao nhiêu tuổi đã thế này, không biết đã học những thủ đoạn ám muội này ở đâu nữa! Em tức ૮ɦếƭ rồi!”
Ngũ Phong Tập mất hứng nghiêm mặt lại, cau chặt mày nói: “Được rồi được rồi, em không cần phải nói nhiều, anh đảm bảo sẽ để cho em trai em và Nhân Ái đính hôn được chưa? Em không cần phải nói đi nói lại những lời này nữa.”
“Làm sao có thể gọi em trai? Chẳng phải lúc đó nó sẽ là em trai của anh sao? Nó sẽ quản lý công ty của anh. Đều là người một nhà, em để cho nó tự đi tìm vợ nhưng vẫn không tìm được người nào vừa ý. Em vừa thấy Nhân Ái đã biết con bé là một người tốt, nhìn thấy Y Y đã chán ghét làm sao.”
“Biết rồi biết rồi, anh nhất định sẽ để cho Nhân Ái và Tiêu Lạc đính hôn được chưa?”
“Nhưng mà cũng không được em muốn anh dạy dỗ Y Y lại, nói cho nó biết rõ đừng giở thủ đoạn gì quyến rũ em trai em, em trai em là hoa đã có chủ rồi, anh để Ngũ Y Y biết một chút, không cần phải ςướק đoạt người đàn ông của chị mình.”
“Được được được, anh sẽ tìm cơ hội nói rõ với nó, ăn cơm đi.”
Ngũ Phong Tập chịu đựng cũng sắp điên lên rồi.
Khi Ngũ Y Y thu thập xong liền đi xuống dưới nhà ăn cơm, Tiêu Mai trợn tròn mắt, hầm hực tức giận đi qua bên kia tập thể dục thẩm mỹ.
Ngũ Nhân Lệ đẩy miếng khoai tím còn thừa lại về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y ngạc nhìn nhìn chằm chăm vào Ngũ Nhân Lệ.
Ngũ Nhân Lệ vừa muốn nói gì đó, Ngũ Nhân Tâm tiến lên kéo ghế dựa ngồi xuống, làm Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức thu hai tay lại.
Ngũ Nhân Tâm trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, lại nhìn miếng khoai tím kia, rồi gắp bỏ vào miệng hỏi Ngũ Nhân Lệ: “Nhân Lệ, học xong môn tiết hai chúng ta đến bệnh viện thăm chị cả không? Dường như hôm nay tiêm xong mũi thuốc dinh dưỡng là có thể xuất viện rồi.”
“Ừ, được.”
Ngũ Nhân Lệ không dám nhìn Ngũ Y Y. 
Ngũ Y Y đang chạy xe máy trên đường ngoại ô, vừa kịp lúc Hàn Giang Đình cũng chạy xe ngang qua.
Hàn Giang Đình vẫy tay hỏi Ngũ Y Y: “Này, em gái! Tối hôm qua có mơ thấy anh không?”
Ngũ Y Y bật cười, mở miệng nói: “Mơ thấy, mơ thấy Tôn Ngộ Không gọi cậu đó, có chuyện gì nói nhanh lên, tên ngốc tử kia!”
Hàn Giang Đình sững sờ, vài giây sau mới hiểu ra Ngũ Y Y đang chửi xiên chửi xỏ hắn là Trư Bát Giới, nghiến răng lại nói: “Cậu vẫn không làm tôi thất vọng, nha đầu nhẫn tâm này! Đêm qua tôi mơ thấy cậu, làm cho tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, năm giờ rưỡi tôi đã thức rồi!”
“Cho nên cậu đạp xe điên cuồng đến tìm tôi hả?”
Hàn Giang Đình cười nhe răng: “Dù sao ở trong sân trường ai chúng ta đã bị mọi người bàn tán vô tư rồi, bây giờ giả vờ một chút không được sao? Hơi thỏa mãn khẩu vị của dân chúng thôi.”
Tiêu Lạc lái xe chạy ngang hai người họ, sau đó giảm tốc độ lại, hạ cửa kính xuống rồi nói với Ngũ Y Y: “Y Y, trưa nay đến chỗ anh ăn cơm đi! Anh sẽ tự mình xuống bếp bộc lộ tài năng cho em xem, mời em duyệt qua trước tài nghệ của anh một chút.”
Ngũ Y Y nhanh chóng đỏ mặt lên.
Hàn Giang Đình trừng mắt đề phòng Tiêu Lạc: “Đến chỗ của anh làm gì? Chúng tôi sẽ ở trong trường ăn cơm trưa đúng không Y Y?
Ngũ Y Y nhanh chóng nhìn Tiêu Lạc, thật sự là cô không thể chịu được loại ánh mắt đầy thâm tình của hắn, lại vội vàng cúi đầu xuống, cọ cọ giày, bộ dáng như bị tình yêu làm choáng váng đầu óc, nhưng lại chọc tức Hàn Giang Đình.
Tiêu Lạc ngắm nhìn dáng vẻ nhỏ bé của Ngũ Y Y rồi nói: “”Cứ quyết định vậy đi, buổi trưa anh sẽ đến trường đón em tan học.”
Nói xong, xe hơi từ từ tăng tốc rời đi.
Hàn Giang Đình trợn mắt há hốc mồm, tức giận nhìn về phía chiếc xe hơi kia la hét: “Quyết định cọng lông chứ quyết định, anh tính cái cầu! Anh dựa vào cái gì mà nói đi là đi hả? Y Y của chúng tôi mới không đi, anh cút đi!”
Hàn Giang Đình cảm thấy chửi đủ rồi, quay đầu lại nhìn đã thấy Ngũ Y Y chạy xe cách xa hắn hai ba chục mét, lúc này hắn vội vàng đuổi theo Ngũ Y Y: “Y Y! Cậu đi tôi với! Tôi nói đồng chí Ngũ Y Y, buổi trưa cậu muốn đi thật chứ?”
Ngũ Y Y đưa mắt nhìn Hàn Giang Đình, lại mang theo vài phần ngọt ngào nói: “Làm sao vậy? Đi thì làm sao vậy? Là ai quy định tôi không thể đi?”
Hàn Giang Đình sốt ruột cào cào tóc: “Cậu không thể đi! Nhất định là cái tên họ Tiêu sói đuôi dài kia không có lòng tốt! Cậu nhìn bộ dáng hắn cười xem thật ghê tởm mà. Nôn nôn nôn, tôi muốn nôn nước chua ngày hôm qua ra luôn rồi, cậu không thể đi.”
Ngũ Y Y nhìn lên trời, cô đảo cặp mắt xinh đẹp của mình, không trả lời hắn mà cười xấu xa: “Hàn Đại thái tử, cậu có muốn đua xe với tôi không? Đúng lúc ở đây không có xe của ai cả, nhìn xem ai sẽ tới đường quốc lộ trước.”
Nói xong, Ngũ Y Y cũng rời khỏi chỗ ngồi, cô đứng lên gia tăng tốc độ đạp xe.
“Được! Tôi sẽ cho cậu thấy tốc độ của Hàn gia gia đây! Tốc độ tên lửa!”
Hàn Giang Đình cười cười rồi bắt đầu gia tăng tốc độ.
Nhân lúc có gió, Ngũ Y Y quay lại cười với Hàn Giang Đình, sợi tóc bay lượn trong gió, nhìn vào hết sức quyến rũ: “Ha ha, Hàn Giang Đình, cậu là con rùa! Hàn Giang Đình ngốc!”
Hàn Giang Đình đang sững sờ, sau đó nuốt nước miếng, dùng sức đạp xe gia tăng tốc độ một cách liều mạng.
Hai người vui vẻ đạp xe trên đường ngoại ô.
Ánh mặt trời chiếu lên bóng dáng của họ, khắp nơi đều vẽ lên tuổi thanh xuân hòa cùng với sức sống.
Lúc thảo luận nhóm nhỏ, tất cả mọi người đều bàn luận tiến độ bài phỏng vấn của mình.
“Ai da, tôi có một cuộc hẹn gặp thật tốt. Vị kia là một phóng viên ngầm nhưng lại rất bình dị gần gũi như thế, lúc tôi điện thoại đến vẫn lo sợ bất an, nào ngờ khi nói ra lời yêu cầu, bên kia lại rất dễ chịu mà đồng ý . Thật vui nha.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc