Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 64

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Được rồi, em biết là em đa nghi, anh cũng biết đó thôi, tại vì em quá quan tâm đến anh, anh Phi Đoạt, anh không được tức giận.”
Hoắc Phi Đoạt đang ở trước mắt, bản thân cô lại tìm kiếm khắp nơi, cô luôn lấy cảm xúc của hắn coi là cảm xúc của bản thân, từ trước đến nay bên cạnh hắn có những người thục nữ luôn luôn dè dặt nhìn sắc mặt của hắn, sợ nhất là sự tức giận của hắn.
Cô chỉ hy vọng hắn có thể thích cô.
Hoắc Phi Đoạt vì suy nghĩ cho sự an toàn của Ngũ Y Y, nên đã đưa Phúc Hi rời khỏi bữa tiệc từ rất sớm.
Trên đường đi, Hoắc Phi Đoạt không nói gì.
Một tay chống cằm nhìn ra ngoài bóng đêm, không nói một câu nào.
Phúc Hi ngồi bên cạnh hắn, luôn luôn quan sát vẻ mặt của Hoắc Phi Đoạt.
“Anh Phi Đoạt….”
Vừa nhìn qua đã thấy bộ dáng của hắn rất không vui vẻ.
“Em cũng dần dần trưởng thành rồi.” Hoắc Phi Đoạt đột nhiên nói.
Hắn vẫn không liếc mắt nhìn Phúc Hi, vẫn nhìn vào bên ngoài bóng đêm.
“Những suy nghĩ ngây thơ khi còn bé, cũng nên từ bỏ rồi.” Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt không hề có một chút tình cảm yêu thương nào tiếp tục nói: “Dù cho đêm nay anh thật sự có dẫn theo người phụ nữ nào đi vào, hoặc là cùng với người phụ nữ nào xảy ra quan hệ, em cũng nên bình thản mà chấp nhận. Em chỉ là em gái của anh, anh đã nói qua không chỉ một lần rồi.”
Phúc Hi kinh ngạc cắn môi dưới, cố nén nước mắt nhìn một bên mặt Hoắc Phi Đoạt.
Tim cô rất rất đau, giống như có vô số cây dao cắm sâu vào иgự¢.
Phúc Hi cắn muốn nát môi mình, cô hung hăng quay mặt đi, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ vừa ngoan cố nói: “Em không thể làm được! Vĩnh viễn cũng không thể.”
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt nhìn Phúc Hi một cái, âm thầm thở dài.
Khi Ngũ Y Y được ra bên ngoài, Hoắc Phi Đoạt đã dẫn Phúc Hi rời khỏi bữa tiệc.
Cô tìm một vòng cũng không gặp được Tiêu Lạc.
A Trung nhận được lệnh của Hoắc Phi Đoạt ở lại bảo vệ Ngũ Y Y, hắn đến gần hỏi cô: “Cô tìm Tiêu Lạc sao?”
“Ừ, đúng vậy, lúc nãy hắn và tôi cùng đến đây.” 
Làm sao lúc này lại không thấy Tiêu Lạc nhỉ?
“Không cần tìm kiếm, vừa rồi, hắn đã ôm Ngũ đại tiểu thư rời khỏi đây rồi.”
“Hả? Ngũ Nhân Ái? Chú nói Tiêu Lạc đã ôm Ngũ Nhân Ái sao?”
Ngũ Y Y trừng to hai mắt, cô thật không dám tin.
Lại tìm một vòng, quả nhiên là bọn người Ngũ Phong Tập, Tiêu Mai đều không có ở đây, xem ra đám người này đã về tới nhà rồi.
Ngũ Y Y nhíu mày lẩm bẩm một mình: “Cũng không thèm nói với tôi một tiếng nào, vậy mà đã đi rồi.”
Tiêu Lạc cứ như vậy mà đi sao? Bỏ mình ở lại sao?
Người luôn nói thích mình, chờ mình lớn lên, chờ mình thích người đàn ông là hắn, không nói một tiếng nào đã rời khỏi đây vậy sao?
A Trung nói: “Lão đại của chúng tôi đã dặn, để cho tôi đưa cô về nhà. Cô không cần lo lắng, hết thẩy đều đã có hắn.”
Ngũ Y Y hốt hoảng ngẩng đầu nhìn A Trung.
Trên gương mặt nhỏ nhắn khó kìm nén một nỗi bi thương.
Mặc kệ là hoàn cảnh đáng thương bao nhiêu, cô vẫn luôn hy vọng ấm áp từ xung quanh.
Cuối cùng, vẫn có một Tiêu Lạc mang theo hương vị của người mẹ đi về phía cô, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nhận thức được ấm áp, vậy mà phần ấm áp này đã rời khỏi cô rồi.”
Tiêu Lạc, làm sao anh có thể không để ý đến em, cứ như vậy mà bỏ đi trước chứ?
Là anh dẫn em đến đây mà.
Không tồi, chú Hoắc vẫn còn nhớ đến mình, còn cử người đưa mình về, nếu không có hắn, đêm nay cô là một người đáng thương tội nghiệp phải tự bắt xe về rồi.
Nghĩ tới đây, ngũ Y Y hít hít nước mũi.
“Này em gái! Sao lại ngồi ở đây gục đầu vậy? Đần độn!”
Ngũ Y Y đột nhiên ngẩng đầu lên, mếu máo nghẹn ngào: “Giang Đình…”
Cô chợt nhào vào trong lòng Hàn Giang Đinh, dùng đầu mình cọ xát vào người hắn.
Hàn Giang Đình nhe răng cười xấu xa: “Rốt cuộc cậu cũng đồng ý lao vào vòng ôm ấm áp của tôi rồi à, được rồi đêm nay đến nhà tôi đi, tôi sẽ đuổi con nhóc người Anh kia đi.”
Lỗ tai Ngũ Y Y dựng thẳng lên, tập tức tách ra, khinh thường liếc mắt Hàn Giang Đình: “Cậu có thể có tiền đồ một chút không? Cả ngày chỉ biết cá! Không sợ bị lây bệnh sao?”
Hàn Giang Đình vừa cười vừa đưa tay lên lau trên mặt Ngũ Y Y: “À à, có phải cậu đang ghen tỵ không?”
“Tôi mà ăn dấm chua của cậu, lão nương đây sẽ đi tìm cái ૮ɦếƭ!”
Ngũ Y Y hung hăng chụp lấy hai tay Hàn Giang Đình.
“Khụ khụ khụ!” A Trung đứng bên cạnh cảm thấy không được, liền dùng sức ho khan vài tiếng.
Lúc này Ngũ Y Y mới nhớ tới bên cạnh mình còn có một người cần được tôn trọng: “Ha ha, chú A Trung, chú đi trước đi, để tên tiểu tử này đưa tôi về là được rồi.”
A Trung tối sầm mặt, không vui nói: “tiểu thư Y Y phải chú ý một chút! Nam nữ thụ thụ bất thân!”
“Hả?” Ngũ Y Y há hốc mồm, không dám tin mà xoa xoa lỗ tai mình.
Nam nữ thụ thụ bất thân? Đây là cách diễn đạt của thời đại nào vậy?
Chú A Trung lại có thể dùng những lời này sao?
A Trung liếc mắt nhìn Hàn Giang Đình rồi bỏ đi trước.
Ngũ Y Y bĩu môi thở dài: “Làm người giúp việc của Hoắc Phi Đoạt lại khó vậy? Mặc đầm này không được! Nói chuyện với người đàn ông khác cũng không được! Mạng mình thật là khổ mà!”
Điện thoại Ngũ Y Y chợt vang lên, cô nhanh chóng lấy ra nghe: “Alo?”
“Y Y, Nhân Ái uống rượu, nôn rượu rất khủng khi*p, anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước, chờ một lúc nữa anh sẽ đến đón em.”
Là giọng nói ôn nhu của Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y lập tức bình tĩnh trở lại, không phải đã quên cô, không phải bỏ cô ở lại, mà là hắn đưa Ngũ Nhân Ái đi trước, sau đó sẽ trở lại đón cô.
“A, không sao. Anh không nên đi qua đi lại, để Hàn Giang Đình đưa em về là được rồi, xe của hắn cũng như vậy. Anh cẩn thận một chút.”
“Ừ, vậy cũng được. Y Y, thật xin lỗi.”
“Ha ha, không có gì.”
Cúp điện thoại, Ngũ Y Y liền nở nụ cười tươi.
Phần ấm áp kia của cô không có đi, vẫn còn ở đây. Ha ha.
“Này, không giống cậu nha, lúc cậu cùng ông chú Tiêu Lạc phiền phức kia nói chuyện làm sao không giống cậu một chút nào! Còn làm ra vẻ rất tốt! Không phải là cậu đang ngụy trang thành thục nữ đấy chứ?”
Hàn Giang Đình vỗ vai Ngũ Y Y. 
Ngũ Y Y ra vẻ khinh thường: “Tiểu tử thối, cậu mới nói cài gì? Tiêu Lạc người ta đã gây phiền phức cho cậu sao? Ánh mắt cái quái gì, đừng để ý đến tôi, bây giờ cậu rất phiền phức.”
“Ha ha, phiền phức đi, cậu phiền tôi tôi không phiền cậu.”
Hàn Giang Đình vô liêm sĩ vẫn đi theo sát Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười rồi.
Nhưng mà…..lúc nãy mình ở trước mặt Tiêu Lạc lại rất làm ra vẻ sao? Thật sự là có đóng giả làm thục nữ sao? Thật không giống với mình chút nào!
Ngũ Y Y cũng bị mê mẩn rồi.
Tiêu Lạc đưa Ngũ Nhân Ái vào bệnh viện.
Ngũ Nhân Ái cần truyền nước biển, Tiêu Mai vừa nhìn thấy liền đuổi mọi người đi hết, chỉ để một mình Tiêu Lạc ở cạnh Nhân Ái.
Tiêu Lạc ngồi bên cạnh giường, luôn nhìn vào đồng hồ trong điện thoại, có vẻ rất sốt ruột.
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc, cười khổ nói: “Lạc, anh đi trước đi, ở đây có y tá rồi, anh không cần ở trong này.”
“Hả?” Tiêu Lạc ngẩng đầu nhìn Ngũ Nhân Ái, cười nhẹ: “Không có việc gì, cô yên tâm nghĩ ngơi đi, tôi ở đây với cô.”
Ngũ Nhân Ái đưa bàn tay từ trong chăn ra nắm tay Tiêu Lạc.
Ánh mắt Tiêu Lạc hoảng sợ nhảy dựng lên, nhìn về phía Ngũ Nhân Ái.
Cô ta rưng rưng nước mắt, ánh mắt tràn đầy thâm tình: “Lạc….Tâm ý của em, em không tin là anh không cảm giác được. Anh có thể chú ý nhiều đến em, nhất định anh sẽ phát hiện ra em có rất nhiều ưu điểm. Lạc, cầu xin anh, đừng không để ý đến em.”
Tiêu Lạc há hốc miệng thở dốc, không nói nên lời nào.
Ban đêm trong phòng bệnh ở bệnh viện, có vẻ như rất lạnh lẽo, vắng vẻ.
“Đứa bé ngốc, theo những lời em nói vậy, người anh trai này của em vẫn sẽ không coi em là người phụ nữ, vì vậy em không cần phải chờ đợi, em trực tiếp ra tay đi, cho hắn dùng một chút thuốc kích thích vào, chỉ cần hắn chạm vào người em rồi, sẽ không có cách nào đẩy ra được. Đây là biện pháp để cho anh ta có trách nhiệm với em. Con ngốc!”
Phúc Hi cúp điện thoại, lâm vào trầm tư.
Thuốc kích thích?
Cho anh Phi Đoạt uống cái này sao?
Thấy trong phim truyền hình chiếu qua tác dụng của thuốc kích thích, cho dù là đàn ông hay phụ nữ, chỉ cần ăn thứ này vào rồi, sẽ nổi lên sắc tâm điên cuồng.
“Tôi làm thuốc kích thích cho anh Phi Đoạt ăn hết sao?”
Phúc Hi nằm trên giường lăn lộn qua lại, nhìn lên trần nhà tưởng tượng lung tung lên.
Sau khi anh Phi Đoạt ăn thuốc kích thích, hai mắt lập tức sẽ đỏ lên.
Sau đó thở hổn hển nặng nề, từ từ đi về phía cô.
Sau đó…….
Khẳng định là Hoắc Phi Đoạt dùng một tay ôm lấy cô, đặt cô lên trên giường, thành thạo mà ૮ởเ φµầɳ áo cô ra, sau đó……
Điên cuồng mà…….
“Hi hi, nghĩ một chút, có vẻ như dáng vẻ không sai. Thuốc kích thích? Đến chỗ nào làm thuốc kích thích đây?”
Phúc Hi cắn môi, trên vấn đề này, cần phải suy nghĩ thật kĩ.
Ngũ Y Y trở lại Ngũ gia trang, vừa vào cửa, Tiêu Mai liền gọi cô lại: “Ngũ Y Y, ai cho mày đi dự tiệc? Là ai cho mày đi? Không ai mời mày, mày lại có thể có da mặt dày mà đi! Thật chưa thấy qua người nào như mày!”
Ngũ Y Y híp mắt, đứng thẳng người lên, xù gai như con nhím con, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Các người không mời tôi, đúng là người khác đã mời tôi, là ai ở thế giới này để cho nhiều người sống như vậy? nếu như chút ánh sáng còn lại có nhiều thứ còn sống sót, tôi nhất định sẽ không đi.”
“Mày đi làm gì? Ngoại trừ mất mặt vẫn là mất mặt thôi! Ngũ gia đều bị mày làm mất mặt hết rồi!” Tiêu Mai tức giận muốn nhảy dựng lên.
“Được rồi, trời đã khuya, nói lớn tiếng như vậy làm gì?” Ngũ Phong Tập ngồi trên ghế sô pha nảy giờ rốt cuộc cũng lên tiếng, vẻ mặt không vui liếc mắt nhìn Tiêu Mai.
“Hừ.” Tiêu Mai hừ lạnh. “Nó đi cũng thông đồng với đàn ông làm chuyện xấu. Mặc kệ nó là con gái, chính mình giải quyết cho tốt, đừng làm xôn xao dư luận lúc đó mới hối hận.”
Tiêu Mai nói xong liền bỏ đi lên lầu.
Ngũ Nhân Tâm và Ngũ Nhân Lệ ngồi trên ghế sô pha phía bên kia, Ngũ Nhân Lệ cắn môi nhìn Ngũ Y Y, nhưng Ngũ Nhân Tâm thì cười lạnh ngồi bắt chéo hai chân lại, bày ra bộ dáng đang xem kịch vui.
Ngũ Y Y cười lạnh, nhìn về phía Ngũ Phong Tập: “Ông còn muốn dạy dỗ tôi cái gì sao? Nếu muốn trách móc, nhân lúc nhiều người ở đây mà nhanh chóng nói đi, để thỏa mãn lòng hiếu kì của một số người kia.”
Ngũ Phong Tập sợ run người, khoát tay nói: “Con lớn rồi, ba không muốn trách móc con, con lên lầu nghĩ ngơi sớm một chút đi.”
Ngũ Y Y nhìn Ngũ Nhân Tâm một cái, ngẩng cằm đi lên lầu.
Hơn nữa, cô giả vờ đi vào phòng ngủ của mình, mò mẫm dựa vào tường lắng nghe tiếng nói bên dưới.
“Ba ba, lúc nảy sao ba không nói gì với Y Y? Nó về nhà trước, không phải người cũng rất tức giận sao?”
Ngũ Nhân Tâm hơi bất mãn lên tiếng.
Ngũ Nhân Lệ thì không nói gì.
Ngũ Phong Tập thở dài: “Aiz, dì Mai của con nói, nhìn thấy Ngũ Y Y đi theo Hoắc Phi Đoạt rất nhanh, trách móc nó, đúng là muốn tốt cho nó, nhưng nó lại không biết, chuyện này mà đến tai Hoắc lão đại, ba ba sẽ không tránh khỏi bị hắn trừng phạt. Hoắc Phi Đoạt kia không phải là người thường gì, kể cả ông trời cũng không dám mạo phạm!”
“Ba ba, người cũng có thể cảnh cáo Y Y mà, không cho nó tìm mọi cách để đến gần Tiêu Lạc, không phải người và dì Mai đã quyết định để chị cả của con và Tiêu Lạc đính hôn rồi sao?”
“Yên tâm đi, chuyện này sẽ không sai đâu. Chuyện đính hôn nhất định sẽ thực hiện. Tiêu Lạc muốn quản lý công ty của ba, nhất định phải làm theo việc này. Đều, đi ngủ thôi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc