Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 63

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“Khụ Khụ!” Hoắc Phi Đoạt chỉ có thể giả vờ ho khan để giảm bớt cảm xúc trong lòng mình đang dâng lên.
“Hôm nay anh kho khan rất nhiều, có phải cổ họng không thoải mái không? Có muốn tôi gọi bác sĩ đến không?”
Ngũ Y Y đã quyết định phải cố gắng nịnh hót tên Hoắc lão đại có tính tình xấu xa này thật tốt.
Hoắc Phi Đoạt không cần cảm kích, trợn to mắt nói: “Lại nói nhiều!”
Ngũ Y Y sợ tới mức há miệng, vội vàng đứng im lại rồi cúi đầu xuống.
Hoắc Phi Đoạt thở ra một hơi, hắm cầm khăn choàng choàng lên trên vai Ngũ Y Y, che phủ hết bờ vai cô lại.
“A? Là mặc cho tôi sao? Còn rất đẹp mắt, ánh mắt của chú Trung còn có thể………”
Ngũ Y Y kéo khăn choàng nhìn nó.
“Sau này không được mặc loại quần áo hở hang này nữa…..”
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi! Sẽ không dám nữa, không dám nữa……” Ngũ Y Y rụt cổ lại, xua xua hai tay nhỏ bé của mình.
“Ừ.”
“Cái đó…….”
“Hửm?” Nha đầu này còn muốn nói cái gì? Hoắc Phi Đoạt híp mắt, cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ bé của Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cười gượng hai cái: “Ha ha, chủ nợ đại nhân……..Cái đó cái đó…..Sau này đừng dùng cách thức trừng phạt bằng cách ngăn miệng tôi lại được không? Thật sự là khả năng hít thở của tôi rất kém.”
Ách!
Gương mặt Hoắc Phi Đoạt đỏ lên.
Không tồi, nơi này ánh sáng rất mờ, không dễ gì bị người khác nhìn thấy.
“Muốn ૮ɦếƭ có phải không? Đi thôi!”
Hoắc Phi Đoạt hốt hoảng gầm lên một câu, mở cửa đi ra ngoài trước.
“Người này thật là…..không nghe ý kiến của mình một chút………” Ngũ Y Y vểnh miệng lên, tức giận chân.
Nhịn không được liền phàn nàn vài câu: “Quả thật người ta không thể thở mà, nói nhiều quá bây giờ lưỡi người cũng run lên rồi, Hoắc lão đại này có phải có bệnh hôn môi không? Nước bọt hòa vào nhau, tốt cái gì chứ?”
Đột nhiên cô hiểu rõ, thì ra nhân vật lớn này lại có một sở thích quái dị như vậy!
Hoắc Phi Đoạt lại rất thích dùng cách thức bịt miệng để trừng phạt người khác. Thật sự là làm cho người ta không thể nói được lời nào mà!
Xem ra Hoắc Phi Đoạt vẫn luôn luôn dùng cách này để trừng phạt người khác, cho nên kĩ thuật hôn của hắn mới tốt được. 
Như vậy Hoắc Phi Đoạt sẽ không dùng cách này để trừng phạt đàn ông chứ?
“Ha ha ha, buồn cười quá, phun máu ra ngoài……”
Ngũ Y Y nghịch nghịch hai ngón tay, chậm chạp đi ra ngoài.
Ngũ Y Y vừa đi ra ngoài liền bị A Trung ngăn cản lại.
“Ngũ tiểu thư, cô ở lại đi một lát rồi đi.”
“Vì sao?”
Ngũ Y Y rướn cổ nhìn qua nhìn lại, liền thấy Hoắc Phi Đoạt đi vào bên trong đám tiệc.
Phía bên kia, ánh sáng rực rỡ, trang phục thơm mát đẹp mỹ lệ.
A Trung khó xử nhìn cô nói: “Nói chung vì lão đại muốn tốt cho cô. Đây là lệnh của lão đại chúng tôi.”
Ngũ Y Y đảo đôi mắt to tròn một vòng: “Làm sao lại ra lệnh a, Hoắc Phi Đoạt rất thích ra lệnh người khác! Đúng là siêu cấp đáng ghét!”
A Trung không dám nói gì chỉ lấy tay xoa xoa trán.
Ngũ Y Y này lại rất chán ghét Lão đại của bọn họ!
Lão đại thật đáng thương………
Đột nhiên Ngũ Y Y cười toe toét hỏi A Trung: “Chú A Trung, chú đã từng bị chú Hoắc trừng phạt chưa?”
“Tất nhiên đã bị qua rồi! Tính tình lão đại còn lợi hại hơn so với hoàng đế!”
Chứ không phải chú Hoắc luyện võ đến thất điên bát đảo, rồi vài ngày sau bị đau thắt lưng à?
“A! Chú cũng chịu qua rồi à? Trời ạ…..chậc chậc chậc…….”
Ngũ Y Y bày ra bộ dạng sợ hãi, còn phát ra giọng chậc chậc.
Ông trời ơi! Chú Hoắc lại ngăn chặn miệng chú A Trung…….. A a a, cô không thể đi được nữa.
A Trung nhíu mày nhìn vẻ mặt khó hiểu của Ngũ Y Y: “Thế nào? Ai phạt có gì lạ sao? Lão đại đã tốt bụng với cô lắm rồi, không phải là chúng tôi muốn ૮ɦếƭ!”
Hai mắt Ngũ Y Y càng mở to hơn.
Cô chớp chớp hai mắt, vẻ mặt tràn đầy thương cảm nắm chặt cánh tay A Trung lắc lắc vài cái: “Giống nhau giống nhau! Người cùng cảnh ngộ, người cùng cảnh ngộ!”
A Trung nghe Ngũ Y Y nói xong đầu óc mờ mịt.
Cái gì? Hắn không hiểu gì cả.
“Không xong rồi!” Ngũ Y Y chợt bừng tỉnh, giậm chân: “Tôi bị hắn hôn trừng phạt nên quên mất việc quan trọng rồi!”
Cô đi theo tới đây, là muốn hắn giúp đỡ việc phỏng vấn!
A a a, điên rồi điên rồi, cô chỉ nghĩ đến việc phạt hôn, lại quên mất việc quan trọng này rồi!
Ôi, hai ngàn đồng tiền phỏng vấn của tôi!
Ngũ Y Y xoa đầu bức tóc, oán giận chính mình: “Đáng đời cho mày nổi sắc tâm khắp nơi, cho đầu óc bị sắc đẹp mê hoặc!”
Âu Dương Phúc Hi ở trong hoa viên đi dạo một hồi, đợi Hoắc Phi Đoạt đến tìm cô, làm sao vẫn không đợi được Hoắc Phi Đoạt đến.
Cô sốt ruột nhảy từ đu dây xuống vội vã đi vào bên trong.
“Thật là, rõ ràng không muốn đến tìm mình, làm sao còn chưa đến? Anh Phi Đoạt này, nói chuyện không tính toán gì hết!”
Âu Dương Phúc Hi đi vào bên trong bữa tiệc, rướn cổ nhìn một vòng.
Cô nhíu chặt mày, bắt lấy cánh tay một người lại hỏi: “Anh có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu không?”
Người kia sửng sốt, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Ngại quá, tôi không chú ý đến.”
Nếu có nhìn thấy cũng không dám nói lung tung!
Chuyện có liên quan đến Hoắc lão đại công ty Hắc Đế, mọi người đều nói năng rất cẩn thận.
Ít nói sẽ ít gặp nguy hiểm. 
Họa là từ miệng mà ra, mất mạng lúc nào cũng không biết.
Âu Dương Phúc Hi hỏi vài người khác, đều có một câu trả lời giống nhau.
Đúng lúc cô hỏi đến Tiêu Mai: “Xin hỏi bà có nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi đâu rồi không?”
Tiêu Mai sửng sốt, mở miệng nói: “Hoắc tổng vừa mới đi vào bên trong, thật là, cái con hồ ly tinh thấp hèn kia, vừa quyến rũ em trai tôi xong, lại đi quyến rũ Hoắc tổng, nó giống như mẹ nó, tôi khinh!”
“Hả? Hồ ly tinh, là ai vậy?”
Âu Dương Phúc Hi nghe không hiểu những lời Tiêu Mai vừa nói, nhịn không được thay đổi sắc mặt, lo lắng hỏi Tiêu Mai.
Đúng lúc Ngũ Nhân Tâm chạy đến, sốt ruột nói với Tiêu Mai: “Dì Mai, không xong rồi! Chị cả con nôn rượu, đầu óc choáng váng đang ở bên kia, làm sao bây giờ?”
“Haiz, không phải do Ngũ Y Y làm tức giận sao?”
“Gọi Tiêu Lạc! Đi gọi Tiêu Lạc nhanh lên để cho nó đưa Nhân Ái về nhà, cho nó khỏi ở lại đây để con nha đầu kia quấn lấy nó!”
“A……vậy con đi gọi Tiêu Lạc đến.”
Âu Dương Phúc Hi giậm chân, lo lắng đi về phía lối đi nhỏ kia.
Người phụ nữ kia nói gì? Hồ ly tinh đi quyến rũ anh Phi Đoạt sao?
Ai là hồ ly tinh?
Hốc mắt Âu Dương Phúc Hi từ từ đỏ lên.
Hai tên tiểu đệ công ty Hắc Đế vừa nhìn thấy Âu Dương Phúc Hi đến gần bọn họ, trong lòng đều lo lắng.
Nhanh chóng cản Phúc Hi lại: “Âu Dương tiểu thư, cô muốn đi đâu?”
“Tránh ra! Tôi đi tìm anh Phi Đoạt!”
“Âu Dương tiểu thư, bên trong này cô không thể đi vào.”
“Không hiểu những lời tôi nói sao? Tôi nói, tôi đi tìm anh Phi Đoạt! Thế nào, muốn ngăn cản tôi sao? Các người muốn ૮ɦếƭ mà!”
Âu Dương Phúc Hi từ nhỏ đến lớn đã được nâng niu trong lòng bàn tay, tình tính cô ta rất hống hách, ngoại trừ ở trước mặt Hoắc Phi Đoạt cô ta có vẻ khôn khéo.
Âu Dương Phúc Hi rất hung dữ, làm hai tên tiểu tử kia không dám nói tiếng nào.
“Phúc Hi, theo chân bọn họ nôn nóng cái gì?”
Một đạo âm thanh vang lên trên đỉnh đầu cô.
Phúc Hi ngẩng đầu lên: “Anh Phi Đoạt!”
Hoắc Phi Đoạt liếc mắt ra dấu cho hai tên tiểu tử kia, họ liền tránh qua một bên.
“Không phải đang ở trong hoa viên đi dạo sao? Làm sao lại chạy vào đây rồi? Chỗ này thật ồn ào!”
Hoắc Phi Đoạt đi về phía lối đi nhỏ mà A Trung đang đứng, cúi đầu nhìn Âu Dương Phúc Hi.
“Anh Phi Đoạt! Anh đi đâu vậy?” Phúc Hi nhanh chóng ôm eo Hoắc Phi Đoạt, tựa như hắn là một món đồ chỉ thuộc về mình cô.
“Phúc Hi buông ra, ở đây nhiều người như vậy, bị nhìn thấy sẽ không tốt.” Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng kéo cánh tay Phúc Hi ra.
Phúc Hi nhìn vào lối đi ngủ kia, phồng má lên hỏi: “Anh đi vào bên trong đó sao?”
“Ừ, anh đi nhà vệ sinh.”
“Có phải anh dẫn theo một người phụ nữ đi vào không?”
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Không có.”
“Đúng là người khác đều nói là anh dẫn theo một người phụ nữ đi vào trong đó, còn nói cô ta là hồ ly tinh gì đó.”
“Người nào lớn miệng như vậy, còn nói lung tung. Khẳng định là hắn đang lừa gạt em, đâu có người nào đâu, chỉ có một mình anh.”
“Hừ, em không tin! Em muốn đi vào nhìn xem!”
Phúc Hi nói xong, muốn đi vào lối đi nhỏ đó. 
Hoắc Phi Đoạt cũng không ngăn cản cô, cất bước đi về một hướng khác, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, đi tìm phụ nữ làm cái gì, dù có một cụ già 80 tuổi, anh sẽ thưởng cho em một căn nhà.”
Hắn rất hiểu rõ tính cách của cô, nha đầu này, người nào để cho cô ta không làm được cái gì, nhất định cô sẽ rất nghi ngờ, cho dù có phá trời cô cũng dám làm.
Phúc Hi đứng lại, bĩu miệng nhìn bóng lưng Hoắc Phi Đoạt, hắn vừa đi qua vài người, đã có vài người phụ nữ xinh đẹp ỏng ẹo muốn làm dáng trước mặt hắn rồi.
Cô dậm chân một cái, nhanh chóng chạy theo Hoắc Phi Đoạt, nhảy qua ôm lấy cánh tay hắn, khiêu khích nhìn vào những người phụ nữ kia, ý tứ cô là Hoắc Phi Đoạt là của cô!
Người phụ nữ đang cười yêu mị kia lập tức tức giận, quay mặt nhìn về hướng khác.
Ai da, cơ hội thật tốt, Hoắc tổng không gần phụ nữ kia lại cười nhạt với cô, điều này thực sự là một cái bánh bao lớn đánh vào đầu của mình, kết quả …...... Còn không đợi được kết quả gì thì một người phụ nữ đã chạy đến dính chặt vào người Hoắc tổng.
Aiz, dịp may coi như hôm nay đã dùng xong rồi.
“Anh Phi Đoạt, anh không có dẫn người phụ nữ nào đi vào sao?”
Hoắc Phi Đoạt lập tức nghiêm mặt lại, hơi tức giận nói với Phúc Hi: “Em đi vào tìm đi, không cần ở bên tai anh ồn ào làm gì. Nhanh đi tìm đi.”
Phúc Hi lén nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi hắn sẽ tức giận, cẩn thận đi đến, dán chặt vào người Hoắc Phi Đoạt áy náy nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc