“Phi Đoạt nói muốn tặng cho tôi món đồ chơi này, mà cũng không phải là tốt gì, tôi mới không cần, thỉnh thoảng đến đây chơi là tốt rồi. Nếu tôi lấy về, để người khác nhìn thấy sẽ nghĩ tôi đem theo hung khí, có đúng không chú A Trung?”
A Trung suýt chút đã cắn lưỡi mình rớt xuống đất.
Lão đại à lão đại, sao anh không có lập trường như vậy?
Có rất nhiều câu chuyện về nguồn gốc của cái phi tiêu, làm sao anh có thể nói tặng là tặng cho người khác chứ?
Không phải Cố thiếu muốn đưa tay kiểm tra cái phi tiêu này, suýt chút nữa đã bị anh đá bay một cánh tay hay sao?
Vì sao, mọi thứ kể từ khi gặp Ngũ Y Y, tất cả chính sách đều không giống nhau.
A Trung nuốt nước miếng, cà lăm hỏi: “Cái đó cái đó….Cô gọi Lão đại của chúng tôi……”
Phi Đoạt?
Sau khi Ngũ Y Y sửng sốt, vỗ đùi một cái, từ trên bàn nhảy xuống: “Tôi cũng không muốn gọi hắn là Phi Đoạt đâu! Nhưng mà tôi gọi hắn là chú Hoắc hắn lại không vui! Hắn muốn tôi gọi tên hắn! Tôi cũng rất buồn bực, có vẻ như tôi rất không lễ phép….!”
Được rồi, A Trung hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
Sự thật chứng minh, vẫn không thể đắc tội với Ngũ Y Y này.
“Tiểu thư Y Y, Lão đại của chúng tôi có việc gấp nên đã ra ngoài trước rồi, trước khi ngài ấy đi, còn căn dặn tôi cả trăm ngàn lần nhất định phải để tôi đưa cô trở về trường học thật an toàn. Đi thôi tiểu thư Y Y, tôi đưa cô trở về trường học.”
Ngũ Y Y trừng to hai mắt: “Hắn đi rồi? Làm sao hắn có thể đi được? Hắn còn chưa đồng ý chuyện của tôi! Hắn cố ý trốn tôi phải không?”
“Không phải, Lão đại chúng tôi thật sự có việc quan trọng nên muốn đi xử lý. Lão đại còn nói, chuyện cô yêu cầu, sau khi Lão đại suy nghĩ thật kỹ ngày mai sẽ cho cô câu trả lời.”
Ngũ Y Y bĩu môi: “Cắt, việc nhỏ mà không phải chỉ cần điện thoại thôi sao? Còn nói cái gì suy nghĩ thật tốt, có gì phải suy nghĩ chứ? Đúng là viện cớ!”
Ngũ Y Y đem mấy cây phi tiêu quý báu kia đặt lên bàn, nói một mạch rồi chạy ra ngoài.
Mí mắt A Trung nhảy dựng lên.
Ngũ Y Y ra khỏi phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt định dắt chiếc xe đạp leo núi đi về, cô bị A Trung đè bả vai lại: “Cô không thể chạy xe đạp về được!”
“Vì sao?” Ngũ Y Y bày ra vẻ mặt đề phòng: “Chẳng lẽ chú muốn đem xe đạp của tôi làm gì?”
Đi bán sao?
“Lão đại đã căn dặn để cho tôi đưa cô về, tôi nhất định phải đích thân đưa cô trở về trường học.”
“vậy xe đạp leo núi của tôi làm sao bây giờ?”
“Buổi chiều tôi sẽ phái người đưa xe đạp của cô về trường học.”
“Phiền phức như vậy làm gì? Tôi tự chạy xe về không phải tốt hơn sao. Tôi có thể chạy đến đây thì tôi cũng có thể chạy về.”
“Nhưng Lão đại của chúng tôi không đồng ý như vậy!”
Thật ra Lão đại lo lắng cho cô.
Trên đường rất nhiều xe, lúc nào hắn cũng chú ý đến việc này.
“Chú Hoắc đúng là phiền phức.”
Ngũ Y Y thấy không thể thay đổi được quyết định của A Trung, đành phải tức giận để chiếc xe đạp yêu quí của mình lại, đi vào thang máy.
Trên đường trở về trường học Ngũ Y Y vẫn nhắc: “Cuối cùng có đồng ý phỏng vấn hay không? Có thể đồng ý không?”
Đại não của A Trung nghe muốn nổ tung luôn rồi
Từ trước đến nay Lão đại rất ghét người nói nhiều, vì sao hắn lại không chán ghét Ngũ Y Y này?
Ngũ Y Y nói nhiều này lại rất xứng với Cố Tại Viễn.
Đèn đỏ, xe hơi dừng lại trước một ngã tư.
“Ôi! Bộ quần áo kia được thiết kế rất đẹp! Nhất là cổ áo được thiết kế rất độc đáo! Chiếc váy cũng rất hoàn mỹ. Dây kéo bên đường cong rất cao cấp.”
Ngũ Y Y nhìn vào một cửa hiệu bán quần áo cao cấp nằm ở ven đường.
A Trung cũng nhìn qua, lại nhìn không ra được mô hình người mẫu đang mặc trang phục kia có gì đặc biệt, nghi ngờ hỏi: “Cô biết thiết kế thời trang?”
“Tương đối mà thôi, về lĩnh vực này có học sơ qua trên giấy.”
A Trung gãi gãi đầu tiếp tục nhìn về phía trước.
Ngũ Y Y vẫn đang thưởng thức bộ trang phục kia
Đột nhiên hai mắt cô trừng lớn.
Cô vừa nhìn thấy cái gì?
Bên trong cửa hàng trang phục, đó không phải là chú Hoắc sao?
Chú Hoắc đep trai tuấn tú đi đến đâu cũng chói mắt đến đó. Cơ thể kia, phần khí chất kia, chỉ cần một cái liếc mắt cũng làm cho người khác nhận ra.
“Đúng là chú Hoắc rồi!”
Ngũ Y Y nhịn không được thốt ra tiếng.
A Trung giật mình, nhanh chóng quay lại nhìn, khi hắn nhìn trước cửa hàng đã thấy Hoắc Phi Đoạt đang đứng sau lưng Phúc Hi, cũng không nhịn được hung hăng hít một hơi.
Sửng sốt vài giây, sau đó A Trung tự đánh đầu mình một cái.
“Chú A Trung! Chú làm gì tự đánh đầu mình vậy?”
“Tôi đáng ૮ɦếƭ! Tôi thật là đáng ૮ɦếƭ mà!” Quả đấm của A Trung đều run run.
Hắn đáng trách! Hắn thật là đáng trách!
Hắn vốn định đưa Ngũ Y Y trở về trường học không cần đi qua đường này, vì thuận đường đi đến cửa hàng lấy đồng hồ của hắn, mới đi vòng tới con đường này.
Kết quả……lại ᴆụng phải Hoắc lão đại.
Đây là hắn đáng trách.
Ngũ Y Y vẫn nhìn chằm chằm vào trước cửa hàng trang phục.
Thì ra Hoắc Phi Đoạt nói có việc quan trọng, là cùng với cô gái như công chúa này đến đây thử quần áo.
Cô gái kia thật xinh đẹp như công chúa, nhất là mặc đầm công chúa màu trắng kia vào lại càng giống một cô công chúa nhỏ xinh đẹp mê người.
Chú Hoắc đi vội vàng như vậy, đều không tới gặp mặt cô, nói tạm biệt với cô…. Thì ra là vì cô gái như công chúa này.
Ngũ Y Y đau khổ chớp chớp mắt vài cái.
Cô không muốn nhìn đến bóng dáng của một đôi đó trước của hàng thời trang, nhưng mà vẫn không nhịn được lại tiếp tục nhìn.
Phúc Hi nghiêng đầu nhìn vào gương, có vẻ như rất hài lòng vớ bộ trang phục trên người, cô xoay người, ôm lấy cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đem khôn mặt nhỏ nhắn tựa vào, một bộ dáng giống như con chim nhỏ đang nép vào người hắn.
Ngũ Y Y nhìn đến đây, cố kìm nén cắn cắn môi.
Vì sao….khi cô nhìn đến một màn này, trong lòng cô lại khó chịu như vậy?
Đèn tín hiệu đổi màu xanh, xe hơi chậm rãi chuyển động.
Ngũ Y Y vẫn quay mặt lại nhìn về phía trước cửa hàng kia.
Rốt cuộc cũng không thì thấy cái gì, cô mới cúi đầu xuống, thở dài một hơi.
Thật ra đây mới là hiện tại thật sự.
Hoắc Phi Đoạt, một người giàu có số một cao cao tại thượng, lẽ ra không nên xuất hiện cùng với mình.
Hoắc Phi Đoạt giống như một ngôi sao trên bầu trời xa xôi, bất kể như thế nào cô cũng không với tới.
Hoắc Phi Đoạt không phải là món ăn dành cho Ngũ Y Y cô.
Ai da, mình đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ, mình thật đúng là buồn cười mà!
Mình không có bệnh chứ?
Ngũ Y Y lắc lắc đầu, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình.
Ngũ Y Y mỉm cười nói với A Trung: “Vị hôn thê của chú Hoắc thật xinh đẹp.”
Ngũ Y Y giật mình: “Cô đang nói tiểu thư Phúc Hi sao?”
“Cô ấy gọi là Phúc Hi?”
“Đúng vậy, cô ấy là Âu Dương Phúc Hi, là con gái một của sư phụ Lão đại chúng tôi.”
A Trung nhìn từ kính chiếu hậu thấy Ngũ Y Y đang cười tươi, hắn nhịn không được chua xót thay Hoắc Phi Đoạt. Lão đại, người như Ngũ Y Y căn bản không phải là con chim bên cạnh người….
A Trung đưa Ngũ Y Y đến trường học, Ngũ Y Y quay lại vẫy tay cảm ơn rối rít: “Chú A Trung! Cảm ơn chú! Trên đường nhớ chú ý an toàn…..Bái bai”
A Trung bị cảm xúc của Ngũ Y Y lôi kéo, hắn cũng vẫy tay về phía Ngũ Y Y.
Chờ khi cô xoay người, tràn đầy sức sống chạy về phía trước, lúc này hắn mới mình lại tay của mình, sau đó bỏ tay xuống rồi chớp chớp mắt.
Mình có thể làm gì bây giờ?
Mình với người đứng đầu Hắc đạo rất rất không có kết quả rồi!
Có rất nhiều người tập trung quanh bảng thông báo, không biết đang bàn luận chuyện gì mà đều kinh hãi như vậy.
Từ trước tới giờ Ngũ Y Y vẫn luôn chán ghét cái bảng thông báo này, trên đó thường xuyên được dán những tin đồn vớ vẩn về cô.
Thậm chí cô từng cầu mong cho ông trời hãy đánh một tia sét xuống trực tiếp chẻ đôi cái bảng thông báo này ra cho rồi.
“Y Y! Y Y!”
Ngũ Y Y không cần nhìn cũng biết người đang gọi cô là Hàn Giang Đình, cô chớp chớp mắt, vẫn tiếp tục đi về phía trước không thèm quay đầu lại: “Gọi cái quỷ gì cơ chứ! Ăn cái gì mà kêu lớn vậy hả?"
“Trong trường học xảy ra chuyện lớn rồi!”
Ngũ Y Y phì cười một tiếng, tiếp tục bước đi: “Chuyện lớn? Chuyện lớn gì? Lớn như một ổ bánh mì nướng không? Cắt, hay giống con chim nhỏ phá trường như vậy, chuyện lớn gì xảy ra? Toàn muốn gây sự chú ý!"
“Cậu còn nhớ sự việc lúc diễn tập, đèn plastic rớt trúng tay cậu không?”
Ngũ Y Y lập tức dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Hàn Giang Đình: “Làm sao? Đã điều tra ra được người nào giở trò quỷ rồi sao?”
Hàn Giang Đình lắc đầu lia lịa.
“Vậy cậu thả cái rắm gì? Đừng làm phiền tôi….”
Ngũ Y Y đang muốn đi, Hàn Giang Đình nói một câu dọa cô sợ hãi.
“Tên tiểu tử quản lý dụng cụ đã ૮ɦếƭ rồi!”
“A….” Ngũ Y Y run bắn người, hai mắt mở to như hạt trân châu, miệng mở lớn, hỏi lắp bắp: “Cậu….Cậu nói cái gì? Cái tên kia như thế nào?”
“Hắn đã ૮ɦếƭ!”
Ngũ Y Y hung hăng hít một ngụm khí, che cái miệng nhỏ nhắn lại, một lúc lâu sau mới nháy mắt hỏi: “Hắn ૮ɦếƭ như thế nào?”
Hàn Giang Đình chỉ bảng thông báo nói: “Trên đó viết, xảy ra tai nạn xe, là lái xe rơi vào một khe núi. Chiếc xe phát nổ, người cũng đã bị đốt cháy, không có DNA nên không có cách nào công nhận là ai."
“Mẹ ơi! Thật đáng sợ!” Ngũ Y Y nuốt nước miếng: “Thấy được rồi chứ? Con người không thể làm việc trái với lương tâm.”
“Hiện tại ở trong trường đang bàn tán xôn xao chuyện này rồi. Có người còn nói cái tên kia đã đắc tội với cậu, xúc phạm cậu, nên hắn mới có thể bị trừng phạt như vậy.”
“Tôi? Có liên quan gì với tôi? Buồn cười ૮ɦếƭ mất!”
Ngũ Y Y nhăn mặt, nhìn xuống dưới chân.
“Tất cả mọi người đều nói, vì cậu là người bên cạnh Cố Tại Viễn nên hắn đã ra mặt giúp cậu, làm tên tiểu tử kia rớt xuống khe núi.”
Ngũ Y Y không nghe thì thôi, vừa nghe đã tức giận, chạy đến trước bảng thông báo, chen lấn vào trong đám người đang đứng phía trước, buông giọng gào thét lên: “TMD! Cái tên khốn chó má nào dám ăn nói lung tung? Dám nói tôi và Cố Tại Viễn có quan hệ chứ? Tôi không có bất cứ quan hệ gì với Cố Tại Viễn cả! Bố nó chứ! Bà đây vốn không muốn đứng ra giải thích chuyện bịa đặt vớ vẫn này làm gì? Nhưng thật sự khiến bà đây quá phẫn uất rồi! Trong trường cử tôi đi phỏng vấn tên hổn đãn Cố Tại Viễn kia, vậy mà cái tên thối tha kia lại cự tuyệt lời yêu cầu phỏng vấn của tôi! Nếu hắn có quan hệ với tôi, thì chẳng phải hắn sẽ rất vui vẻ mà phối hợp phỏng vấn hay sao? ! Nếu ai còn dám nói tôi và Cố Tại Viễn có quan hệ với nhau, tôi sẽ lấy đá đập nát đầu chó của tên đó! Còn nữa, Cố Tại Viễn, anh là cái đồ phế phẩm ăn phân chó! Tôi nguyền rủa anh! Dám từ chối lời mời phỏng vấn của tôi, tôi rủa anh uống nước sặc ૮ɦếƭ, ăn cơm nghẹn ૮ɦếƭ, ra đường xe ᴆụng ૮ɦếƭ, ૮ɦếƭ ૮ɦếƭ ૮ɦếƭ luôn đi!"
Tất cả các sinh khác bị Ngũ Y Y gầm rú như con hổ con dọa cho sợ hãi.
Mẹ ơi! Ngũ Y Y này bình thường rất ít nói, nhưng khi gặp chuyện xảy ra lại đáng sợ như vậy.
Cố Tại Viễn đang hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào của người đẹp Tʀầռ tʀʊồռɢ đang quấn lấy hắn, đột nhiên hắc xì hai cái thật lớn.
Hắn xoa xoa mũi, sau khi suy nghĩ rồi lẩm bẩm.