Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 56

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt dùng một cánh tay ôm lấy cơ thể Ngũ Y Y, nhìn về phía người nhân viên đang đứng chờ, gật đầu, "Cứ dựa theo cô ấy nói mà gọi."
"Vâng." Nữ nhân viên không dám nhiều lời, nhớ kĩ sau đó đi ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt hưởng thụ cảm giác tiểu nha đầu nằm trong Ⱡồ₦g иgự¢, hỏi, "Em gọi nhiều món ăn như vậy, không sợ ăn thành người mập sao?"
Ngũ Y Y hung dữ, "Cho chú không giúp tôi này? Tôi muốn ăn ૮ɦếƭ chú luôn! Sợ rồi sao? Sợ rồi thì nhanh gọi điện thoại cho Cố Tại Viễn đi!"
"Ha ha. . . . " Hoắc Phi Đoạt lần này không nhịn được, thấp giọng nở nụ cười.
Trong cuộc sống có nhiều thêm một người phụ nữ, đột nhiên phát hiện, cảm giác vô cùng không tệ.
Mặc dù có chút hỗn loạn, mặc dù có chút bận bịu, mặc dù có chút cảm xúc bất ổn, nhưng mà. . . . .. Toàn diện mà nói, vẫn là ngọt ngào.
Sua khi đồ ăn đưa tới, hai người ngồi trong phòng ấm áp ăn cơm.
Sau mỗi lần Ngũ Y Y ăn điên cuồng, nhất định nhắc lại với Hoắc Phi Đoạt một lần, "Phi Đoạt, nhanh gọi điện cho Cố Tại Viễn đi, tôi cũng đã xin chú như vậy, chú còn muốn thế nào ."
Vừa thấy Hoắc Phi Đoạt không để ý đến cô, cô lại chớp chớp mắt, cúi đầu, tiếp tục điên cuồng ăn một trận.
Ăn uống nó đủ, Ngũ Y Y nằm ngay đơ trên ghế sofa.
No ૮ɦếƭ, no ૮ɦếƭ rồi.
Mỗi lần ăn cùng Hoắc Phi Đoạt, cô đều rất dễ dàng quên bản thân là cô gái rất chú ý hình tượng, cô ăn một mạch đến no căng.
Còn may không phải đối với Tiêu Lạc như vậy, nếu không thì qua mất mặt rồi.
Bản thân mình quả thực là heo
.
Hoắc Phi Đoạt híp mắt nhìn vật nhỏ phơi nắng, nén cười nói, "Ăn cơm cùng người khác đều có tướng ăn như vậy sao, cũng không sợ người ta chê cười."
"Sợ cái gì, chú cũng không phải người khác, tôi chỉ bên cạnh chú mới như thế."
Những lời này, vô cùng vừa lòng Hoắc Phi Đoạt.
Tay của Hoắc Phi Đoạt vừa muốn lau miệng cho Ngũ Y Y, Ngũ Y Y lại bật ra một câu, "Tôi ở trước mặt Tiêu Lạc mới không dám làm như vậy."
Dát.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chân mày, dừng lại động tác.
Ngũ Y Y còn không phát hiện, lại vẫn còn nói tiếp, "Chú nghĩ đi, tôi mà ở trước mắt Tiêu Lạc ăn thành bộ dạng này, anh ấy sẽ thấy thế sào đây? Trời ạ, sẽ không có một chút hảo cảm đối với tôi rồi."
Hoắc Phi Đoạt lạnh mặt.
A. . . em sợ Tiêu Lạc không có hảo cảm với em, chẳng lẽ em không để ý tới cảm giác của tôi đối với em sao?
Xem ra. . . . Em thật đúng là không cần tôi.
"Em thích cậu ta?"
"Hả? Cái gì?" Hoắc Phi Đoạt đột nhiên hỏi, dọa đến Ngũ Y Y.
"Em thích Tiêu Lạc?" Hoắc Phi Đoạt lại hỏi lần nữa.
Ngũ Y Y nhất thời đỏ mặt, xấu hổ nói, "Làm gì có chứ. . . . Làm sao có thể. . . . Mới không phải đâu. . . . . "
Nhưng là, vẻ mặt ngượng ngùng của cô, đã hoàn toàn để lộ ý nghĩ chân thật của cô.
Xem ra, nha đầu kia đúng là có ý với Tiêu Lạc.
Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt một lòng phiền chán, đứng lên, đi ra phòng ngoài xử lý công việc.
Ngũ Y Y mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên nhìn, tự nói, "Oa? Đi chỗ nào rồi hả? Người này, thật là, đi cũng không nói với người ta một tiếng, người ta còn đang nói chuyện với hắn mà."
Một chiếc ô tô sang trọng đỗ ở phía dưới tập đoàn Đế Vương.
Hia người đàn ông xuống xe, cung kính mở cửa xe.
Đầu tiên là một chiếc gày cao gót màu bạc, sau đó là váy công chúa, Âu Dương Phúc Hi ôm bình giữ nhiệt, vui xướng hài lòng, "Anh Phi Đoạt thấy mình tới đưa cơm cho anh ấy, nhất định sẽ vô cùng ngạc nhiên. Ha ha, giữa trưa uống thêm một lần thuốc bổ, hiệu quả sẽ phải càng cao."
Âu Dương Phúc Hi như là mặt trời nhỏ tỏa ánh sáng ra bốn phía, vừa đi vào đại sảnh, liền làm cho rất nhiều người chú ý.
Diện mạo của cô, trang phục của cô, khí chất của cô, người khác vừa nhìn vào đã biết cô là con gái trong một gia đình rất xuất sắc.
Bởi vì là người hộ tống Phúc Hi vào công ty Đế Quốc, cho nên vừa tiến vào tập đoàn Đế Vương thì đi thẳng một đường vào tòa cao ốc.
Giữa lúc A Trung đang ngủ, điện thoại vô tuyến vang lên, hắn mơ mơ màng màng cầm lên nghe: “Chuyện gì? Phiền ૮ɦếƭ rồi!”
Ngủ trưa cũng không thể ngủ ngon được.
“Anh Trung! Anh Trung! Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi đến đây! Đã đi vào thang máy rồi!”
Từ từ!
Cơn buồn ngủ của A Trung biến mất.
A Trung trở mình nhảy dựng lên, trừng to ánh mắt: “Cậu, cậu nói cái gì? Ai? Ai tới rồi hả?”
“Tiểu thư Âu Dương! Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi! Chúng tôi cũng không dám cản!”
A Trung nghe theo, bi thương chạy như điên: “Mẹ ơi! ૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ! Nếu như bị bắt gặp! Thật sự là không còn cách nào khác xong việc rồi!”
Tiểu thư Âu Dương Phúc Hi bá đạo như thế, từ nhỏ đã chiếm lấy Hoắc Phi Đoạt, nếu để cho cô ấy nhìn thấy Ngũ Y Y đang ở trong này… Cô ấy tức giận ghen ghét, còn không đem cả tòa cao ốc này thiêu rụi.
Âu Dương Phúc Hi đang đứng trong thang máy chậm rãi lên cao, trên mặt cô thoáng hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Cạch!
A Trung không quan tâm đến xông thẳng vào phòng làm việc Hoắc Phi Đoạt. Hoắc Phi Đoạt đang xem văn kiện lập tức nhíu đôi lông mày lại.
“A Trung! Sao lại hốt hoảng như vậy?”
A Trung thở hổn hển, hắn chỉ tay về phía bên ngoài: “Lão đại, không….không tốt rồi! Tiểu thư Phúc Hi đến! Đến công ty rồi!”
“Hả?”
Đột nhiên Hoắc Phi Đoạt vặn mày lại.
Phúc Hi đến rồi hả?
Nha đầu Phúc Hi kia không được phép như vậy, chỉ cần có chuyện gì liên quan đến hắn, cô ấy lại kích động như vậy, nếu để cho Phúc Hi nhìn thấy Ngũ Y Y đang ở trong phòng làm việc của hắn……..
Khỏi cần phải nói, dựa theo tính tình của Phúc Hi, nhất định cô sẽ không chịu để yên.
Mặc kệ mình có yêu Phúc Hi hay không, Phúc Hi đều đã xem tất cả những người phụ nữ bên cạnh hắn là tình địch.
Phúc Hi đã xem người nào là tình địch, có thể sẽ có kết cục tốt sao?
Từ nhỏ tính cách của cô gái kia đã có một không hai, tính tình của cô chính là duy ngã độc tôn... Còn không chỉnh ૮ɦếƭ Ngũ Y Y sao?
Nghĩ tới đây, Hoắc Phi Đoạt bỗng đứng lên.
A Trung sốt ruột liếm liếm môi: “Lão đại, phải nhanh chóng để cho Ngũ Y Y đi thôi.”
Hoắc Phi Đoạt nhìn ra cửa: “Không còn kịp nữa rồi.”
Vả lại hắn không thể xua đuổi Ngũ Y Y như một món đồ bỏ đi.
Hắn không làm được.
“Vậy, vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư Phúc Hi nói đến là đến!”
A Trung nôn nóng đến nỗi chóp mũi đều đổ mồ hôi.
Hoắc Phi Đoạt vừa kéo tay nắm cửa, vừa nhìn A Trung nói: “Cậu đi nói với Y Y, về chuyện kia sau khi tôi cân nhắc kĩ lưỡng, ngày mai sẽ cho cô ấy câu trả lời, cậu đưa cô ấy trở lại trường học an toàn đi.”
“Biết! Đã biết!” Đã là lúc nào rồi, mà Lão đại vẫn nhớ đến Ngũ Y Y kia, Vẫn còn dặn dò cẩn thận như vậy?
Anh đi trước đối phó với tiểu thu Phúc Hi tùy hứng kia đi.
Hoắc Phi Đoạt mở cửa đi ra ngoài.
Đinh đinh!
Cửa thang máy vừa mở, Âu Dương Phúc Hi ôm bình giữ nhiệt đi ra, đúng lúc Hoắc Phi Đoạt đang rảo bước đi về phía cô.
“A! Anh Phi Đoạt! Anh đi đâu vậy?”
Phúc Hi nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt, vui mừng đưa tay lên vẫy vẫy với hắn, tay kia nâng bình giữ nhiệt lên: “Anh Phi Đoạt, em đặc biệt đưa nước canh đến cho anh nè, anh vui không?”
Hoắc Phi Đoạt đến bên cạnh Phúc Hi, một tay ôm eo cô, động tác này vô cùng thân thiết làm cho Phi Hi run rẩy, cả người cô lập tức ấm áp.
“Em đặc biệt đưa nước canh đến cho anh à? Thật sự là người phụ nữ có đức hạnh.”
Khuôn mặt Phúc Hi đỏ bừng lên.
“Anh Phi Đoạt, anh vất vả như vậy, em phải đưa nước canh đến cho anh, đây là việc của người phụ nữ cần phải làm vì người đàn ông mình yêu thương mà thôi. Anh Phi Đoạt, chúng ta đi vào phòng làm việc của anh nếm thử nước canh đi.”
Hoắc Phi Đoạt dùng tay gia tăng thêm lực ngăn cản Phúc Hi lại: “Không thể đến phòng làm việc được!”
“Hả? Vì sao?”
Hoắc Phi Đoạt dẫn Phúc Hi đi đến thang máy rồi nói: “Buổi tối có bửa tiệc, em đồng ý theo anh tham gia không?”
“A! Em đồng ý! Tất nhiên là đồng ý rồi!”
Có thể trở thành bạn gái của Hoắc Phi Đoạt tham gia trong những dịp này, cũng giống như được giới thiệu với tất cả mọi người rồi.
Âu Dương Phúc Hi vui vẻ cười híp mắt.
“Tốt lắm, vừa đúng lúc anh muốn đi chọn quần áo, cũng chọn cho em một bộ dạ hội thật xinh đẹp. Chúng ta đi thôi.”
“Nhưng mà nước canh này……”
“Lên xe rồi uống.”
“Ừ, tốt.”
Phúc Hi vui vẻ ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt đi vào thang máy, mãi cho đến khi xuống bãi đậu xe ngầm.
Hoắc Phi Đoạt đích thân mở cửa xe cho Phúc Hi, Phúc Hi bĩu môi ra vẻ không vui nói: “Anh Phi Đoạt, em đến đây còn chưa được nhìn qua phòng làm việc của anh, cảm thấy vừa rồi đi hơi vội vàng nha.”
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt điềm tĩnh: “Như vậy đi, chúng ta đi lên thang máy lần nữa, cho em nhìn kĩ phòng làm việc của anh được chứ?”
Hoắc Phi Đoạt chủ động nói vậy, ngược lại Phúc Hi lại lắc đầu cười nói: “Em sẽ tùy hứng vậy sao? Lần sau nhìn cũng được mà. Đi thôi, chúng ta đi chọn quần áo.”
Hoắc Phi Đoạt hơi thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía thang máy trầm ngâm một giây, sau đó cúi người bước vào trong xe hơi.
Đột nhiên đi như thế, cũng không kịp nói với vật nhỏ kia một tiếng nào……..
Trong lòng Hoắc Phi Đoạt dâng lên một tia ái náy.
Hắn đã làm rất nhiều chuyện xấu, gặp qua nhiều trường hợp máu tươi đầm đìa, trải qua nhiều sự kiện tàn khốc, bản thân chưa hề xin lỗi hay ái náy qua việc gì.
Nhưng mà bây giờ……… Hắn lại không nói được lời chào tạm biệt và xin lỗi với nha đầu kia.
Thật là gặp quỷ rồi!
Hoắc Phi Đoạt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
“Nước canh vẫn còn nóng, anh Phi Đoạt, anh uống nhanh đi.”
Phúc Hi ép Hoắc Phi Đoạt uống canh, hai mắt cô mở to chờ mong đang nhìn hắn.
“Hả…? Anh không đói, không muốn uống.”
“Trời ơi, sao có thể không uống? Người ta hao tâm tổn sức mới nấu được, cả buổi sáng hôm nay em đều ở nhà nấu canh này. Nhất định phải uống.”
Hoắc Phi Đoạt không thể lay chuyển được Phúc Hi, mặc dù hắn đã ăn no, nhưng vẫn gắng gượng từ từ niếm thử.
“Ơ! Anh Phi Đoạt! Em giống như nhìn thấy trước cửa phòng làm việc của anh có một chiếc xe đạp.”
“Phốc….” Hoắc Phi Đoạt phun nước canh ra ngoài.
“Khụ khụ khụ…..” Hắn bị sặc nên ho khan.
Ánh mắt của nha đầu Phúc Hi kia thật đúng là lợi hại. Lại nhìn thấy xe đạp leo núi của Ngũ Y Y.
“A, anh Phi Đoạt, anh không sao chứ? Hít vào khí quản sao? Nếu không được thì đừng uống nữa.”
Phúc Hi vừa đau lòng vừa vỗ vỗ lưng Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt khoát khoát tay: “Anh không sao.”
Một trận ầm ĩ này, Phúc Hi liền quên luôn chuyện chiếc xe đạp kia.
Chờ cho tên tiểu đệ ở bên kia gửi tin tức sau khi đã xác định Hoắc lão đại đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe, A Trung lau mồ hôi, thở dài một hơi nói: “Nguy hiểm thật! Làm sao còn khủng bố hơn so với pháo đài ở căn cứ vậy? Hù ૮ɦếƭ lão tử rồi!”
Nhân tiện kéo một cái khăn tay xuống lau mồ hôi, tên tiểu đệ đứng bên cạnh khóe miệng nín cười muốn rút gân.
A Trung cảm thấy có gì đó không thích hợp liền hỏi: “Khăn mặt này của ai vậy?”
Một tên tiểu đệ run rẩy nói: “Đây là khăn lau giày của cô thư ký………….”
“A” A Trung lấy tay ném khăn mặt qua một bên, dùng sức chớp mắt vài cái, sau đó nhào lên Ϧóþ chặt cổ tên tiểu đệ, lắc qua lắc lại điên cuồng hét lên: “Tại sao cậu không nói sớm? Tên tiểu tử ૮ɦếƭ tiệt! Cố ý muốn nhìn lão tử xấu hổ mà!”
Tên tiểu tử đáng thương quơ quơ tay lên, không thể nói nên lời, đột nhiên một cô thư ký xinh đẹp đi tới tò mò hỏi: “Xin hỏi có thấy cái khăn mặt nhỏ của tôi không?”
Ặc.
A Trung dừng lại hành động điên cuồng kia, ánh mắt nhìn trên mặt đất cách đó không xa.
Cô gái theo ánh mắt của A Trung nhìn qua, lập tức nhíu chặt đôi mày xinh đẹp, vừa đi đến nhặt khăn mặt lên, vừa mất hứng nhìn A Trung một cái rồi nói: “Tại sao có thể lấy khăn của người khác đang phơi trong này ném xuống đất? Đây là khăn lau mặt của tôi! Là anh đúng không? Không phải nói, tại sao lại không hỏi xem người chủ là ai mà lại tùy tiện xử lý như vậy? Thật đúng là vô lý!”
Cô gái run rẩy nhặt khăn tay lên, tức giận đi về phía toilet giặt lại cái khăn.
A Trung trừng to hai mắt.
Cúi đầu xuống nhìn tên tiểu tử sắp bị hắn Ϧóþ ૮ɦếƭ kia, tên tiểu tử đó thở hổn hển nói: “Còn nữa câu nữa em chưa nói xong, anh đã chạy đến Gi*t em rồi. Em nghĩ rằng chọc anh cho vui thôi, đây là khăn lau mặt của cô thư ký kia.”
A Trung đánh vào mặt tên tiểu tử kia một cái thật mạnh : “Đây là người phụ nữ nào? Dám giáo huấn ông nội hả? Cô ta không biết Mã vương gia có ba con mắt à? Dám rống lên với tôi! Muốn ૮ɦếƭ à!"
“Anh Trung, cô thư ký này rất có cá tính, hình như gọi là Bạch Mỹ Mỹ.”
A Trung là vẻ mặt nôn mửa: “Bạch Mỹ Mỹ cái quái gì, gọi là Bạch Phú Mỹ đi! Gần giống với Bạch Sửu Sửu!”
Tên tiểu tử kia bày ra bộ dáng say mê, nâng má trầm tư: “Wow, có nhiều người rất thích em gái Bạch này. Cảm giác bị giày cao gót của cô ấy giẫm lên rất thú vị.”
“Cút! Cái tên mù mắt!”
A Trung rống xong, lấy lược chải lại đầu tóc, rồi bước đi về phía văn Phòng tổng giám đốc Hoắc Phi Đoạt.
Lão Đại không có nhà. Hắn thật sự có thể xưng là thủ lĩnh rồi. Sảng khoái quá!
Vừa vào cửa, vù! Một mũi tên nhỏ quẹt qua da mặt hắn.
Sáng bóng! Một lực mạnh mẽ cắm vào cửa!
A Trung sợ đến mức suýt chút té nhào xuống đất.
Ôi mẹ ơi, chỉ một chút, một chút nữa thôi hắn đã bị mũi tên kia bắn thủng khuôn mặt tuấn tú này rồi.
“Ai? Đứa cháu trai nào đó?”
“Đứa cháu trai nào hả? Tôi là bà cô của anh!” Ngũ Y Y ngồi trên bàn làm việc của Hoắc Phi Đoạt, hai chân lắc lư, trong tay cầm một nắm phi tiêu, ngoảnh mặt về phía A Trung đang trợn to hai mắt.
A Trung trừng mắt, giơ nắm đấm lên: “Cô vừa nói cái gì?”
Ngũ Y Y lập tức thay một vẻ mặt vô tội cười nói với A Trung: “Ha ha. Chú A Trung, nói giỡn với chú, chú đừng tức giận tôi.”
A Trung run run bả vai.
Hừ, nha đầu kia, da mặt thay đổi nhanh hơn sơ với lật trang sách, cười đùa tức giận mắng người đều là văn chương, hèn gì lão đại bị lừa gạt.
Không giống như tiểu thư Phúc Hi, người ta chỉ có một mặt, còn Ngũ Y Y thì ngược lại, có rất nhiều mặt, thậm chí hắn không rõ ràng lắm vẫn luôn tò mò đâu mới là tính cách thật sự của cô.
“Ai cho cô chơi mấy cái phi tiêu này?”
“Cái này đây?” Ngũ Y Y lắc lắc phi tiêu trong tay, “đặt ở trong ngăn tủ á, tôi lấy ra thử xem, vẫn còn dùng được, mũi tên bắn ra tương đối chính xác ngay đầu.”
A Trung vừa muốn hung hăng mắng Ngũ Y Y mà người khác không thể tùy ý động vào của Hoắc lão đại gì đó một trận. Liền nghe Ngũ Y Y nói với ý tứ xâu xa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc