Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 55

Tác giả: Chân Huyến Lệ

“cái gì, cái gì ướt người dụ dỗ a…..Nói cái gì vậy trời”
Ngũ Y Y lẩm bẩm, không hiểu nhìn về phía gương
“A!A!A” Ngũ Y Y soi gương la hoảng lên
Không nhìn không biết, nhìn rồi mới phát hiện, y phục cô thế mà tất cả đều ướt đẫm!
Quả , quả nhiên nhiên là…Dụ dỗ người cỡ nào a…..
Ngũ Y Y tay run rẩy che иgự¢, dậm chân gào khóc
“A A A! Ta lỗ vốn a!”
Còn tưởng răng cô ăn đậu hũ của người ta, như thế nào mà, cô cũng bị người ta nhìn thấu vậy.
Ở bên ngoài lau tóc, Hoắc Phi Đoạt âm thầm cười
Ngũ Y Y soi gương, chỉ mình nhỏ giọng mắng, “Ngũ Y Y ngươi đại ngu ngốc! Ngươi chọc ai không chọc, lại cố tình chọc Hoắc Phi Đoạt chứ! Người ta dễ để cho ngươi chọc sao?Người ta là thủ lĩnh Hắc bang a! Người ta có thù báo thù! Phần tử nguy hiểm như vậy! Ngu ngốc như ngươi mới chọc vào a!A a a a!”
Hoắc Phi Đoạt sờ soạng иgự¢ cô, không chỉ là sờ, phải gọi là vê!
A a a! Thật mất thể diện
Trăm mối lo a trăm mối lo
Nhưng
Cũng khong thể coi la thua thiệt, đúng không?
Nếu như dưa trên giá trị cá nhân để tính, cô đây gọi là thơm lây mới đúng
Người ta Hoắc Phi Đoạt kim chủ như vậy, nơi đáng sờ cô cũng sờ rồi, hắc hắc, như vậy cũng không tệ nha
Ngũ Y Y cứ như vậy, ở trong phòng tắm Y Y(*dâm ý* Chu tước:Người như tên=.=), một hồi phải lo trái nghĩ, một hồi vui sướng, một hồi, xấu hổ(?), một hồi phẫn uất, một hồi phát điên
Đương đương đương!
Bên ngoài có người gõ cửa
Ngũ Y Y giật mình sau đó hoảng sợ co rút sau cánh cửa
“Ai vậy?”
“Có thể là ai?”
Bên ngoài truyền vào âm thanh trầm thấp của Hoắc Phi Đoạt, “Em chuẩn bị ở trong phòng tắm của tôi ngây ngốc ca 3đời sao? Lâu như vậy, con gà con cũng có thể ấp nở rồi”
Ngũ Y Y nhìn trần nhà, “Để tôi ở ại đây một lát nữa đi, tôi cần bình tĩnh lại”
“Cho! A Trung từ biệt thự Vọng Hải đưa y phục cho em, thay đi”
Vẫn như cũ giọng ra lệnh không cho ngừơi khác đường lui
Cửa bị Hoắc Phi Đoạt đẩy ra một chút, tay ném đống y phục vào
Ngũ Y Y nhổm người nhìn đống y phục, thở dài
Hoắc Phi Đoạt vẫn có thể nghĩ bảo người khác lấy y phục đến cho cô thay, lại nói vẫn là rất cẩn thận
Chỉ là…..
Cô thật sự không có mặt mũi đi ra ngoài
Cô từ nay vầ sau sao có thể đối mặt với chú Hoắc đây
Ngũ Y Y mè nheo 20 phút, sau mới mới rề rà thay xong đồ, giống như u hồn xuát thế đi ra
Trong phòng không có ai
Tiếp một cái cửa nữa đi ra bên ngoài
Ờ quầy rượi Hoắc Phi Đoạt mặc áo sơ mi màu cà phê, biến thành yêu nghiệt hại nước hại dân nhàn nhã ngồi đó
Quân âu bó sát đôi chân thon dài, cực kì mê người, ôm sát ௱ôЛƓ căng tròn(Chu tước :Sao giống miêu tả mấy em thụ trong đam mỹ thế này ^.^)
Áo sơ mi bao lấy thân trên cúc áo mở hai cái, mơ hồ lộ ra Ⱡồ₦g иgự¢ cường tráng, dáng vẻ bất cần đời nhưng đầy vẻ khí phách
Ngũ Y Y tay bấu tường, cắn môi, gương mặt đỏ bừng, tội nghiệp đứng đó
Mắt, như tên trộm liếc nhìn Hoắc Phi Đoạt
Sờ qua bộ vị mấu chốt của ai kia, chính là không giống nhau!
Thế nào hiện tai lại nhìn Hoắc Phi Đoạt , cảm giác như nhìn nam nhân vậy trời(?)
Ngũ Y Y! Hồi hồn! Hồi hồn a!
Ngũ Y Y dùng sức lắc a lắc đầu
“Uống cà phê hay trà sữa?”
Hoắc Phi Đoạt quét mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, sắc mặt bình tĩnh, tư thái ưu nhã
Giống như, vừa rồi không hề có chuyện gì xảy ra
Ngũ Y Y từ từ mang giầy, “Cà phê….”
Hoắc Phi Đoạt tay pha cà phê, không nhìn Ngũ Y Y, “Em tìm tôi có chuyện gì ?”
Hoắc Phi Đoạt tay pha cà phê, không nhìn Ngũ Y Y , “Em tìm tôi có chuyện gì?”
“À?” Ngũ Y Y căng lớn mắt
Đúng nha, cô chạy tới đây rốt cuộc là vì cái gì
Ngũ Y Y vỗ đầu mình, “Xem ta óc heo chưa này! Đem chuyện quan trong quên mất tiêu rồi”
Hoắc Phi Đoạt một câu hai nghĩa nói, “Em cũng không phải là óc heo, rất thông mình nha, cũng bết dùng cái thân tam đăng tàn phế đế quyến rũ tông tài Đế vương tập đang nha”
Ngũ Y Y rũ hai bả vai xuống
Vài phút sau, cô mới gom góp đủ dũng khí một hơi nói, “Tôi nói, thân thể tôi không có đến nỗi tàn phế như vậy chứ? Bạn học đều hâm mộ dáng người của tôi nha, ít nhất hơn tàn phế rất nhiều mà”
Hoắc Phi Đoạt da mặt run run, lén nở nụ cười
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn quầy rượi, nhịn không được nhăn mặt, “Nói mau! Tới tìm tôi có chuyện gì, tôi rất bận”
“Việc của ngài không phải là đi tắm sao, hừ”
“cái gì?” Hoắc Phi Đoạt lập tức thay đổi sắc mặt nhìn Ngũ Y Y, Ngũ Y Y bị sát khí lẫm liệt từ ánh mắt ái đó, lập tức ỉu xìu một cái
“Tôi nói ngài nhất định rất bận rồi…Lão tổng của tập doàn Đế Vương so với Tổng thống còn vội hơn. Ha ha ha ha”
“Không cần vòng vo, nói đi”
“A, để tôi suy nghĩ đã, rốt cuộc tới đây làm gì nhỉ?”
Ngũ Y Y khuôn mặt nhăn nhó, cô quên mục địch tới đây rồi
HOẮC Phi Đoạt thở dài, “Cố Tại Viễn….”
“A! Đúng rồi , Cố Tại Viễn! Tôi muốn phỏng vấn anh ta, nhưng anh ta không đồng ý”
“Liên quan gì đến tôi?”
Hoắc Phi Đoạt nói thật nhẹ nhàng, một bộ dạng mĩ nam đang cờ rất nhàn nhã, Ngũ Y Y bị chọc giận rất muốn vo vo cái mặt ૮ɦếƭ người kia
“Đây không phải là đi cầu ngài sao, ngài độ lượng nói với Cố Tại Viễn, để anh ta tiếp nhận phỏng vấn của tôi”
Ai, dân chủng ngheo rớt mùng tơi, cầu xin tiền lẻ không dễ dàng a, vì hai vạn tiền thưởng, cô chiêu gì cũng dùng hét rồi
“A, em hôm nay là tới cầu xin tôi giúp em. Nhưng vì cái gì em lại đặc biệt cầu xin tôi, cũng là em sờ иgự¢ tôi, em thơm lây?”
Hoắc Phi Đoạt dáng vẻ vô tội nói
Ngụ Y Y nhất thời áy náy cực kì, thở dài nói, “Hoắc lão đại, Hoắc tổng, chú Hoắc, là tôi sai rồi, tôi ngàn sai vạn sai không nên chiếm tiện nghi của ngài a! Tôi tội đáng ૮ɦếƭ vạn lần! Van ngài, đứng nói nữa có đựơc hay không?”
Nói xong, cô liền hối hận muốn chui xuống đất cho rồi
“Em hôm nay chọc tôi hko6ng vui, tôi không muốn giúp em”Hoắc Phi Đoạt nói nói xong, nhìn Ngũ Y Y mắt liếc ra cửa
Ngũ Y Y khuôn mặt khổ sở muốn ૮ɦếƭ, nhẹo đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt,”Vậy chú nói, làm sao để ngài có thể vui vẻ a? Làm sao ngài mới giúp tôi đây?”
“Để tôi suy nghĩ”
Ngũ Y Y nóng nảy, đi lên ôm lấy cánh tay của Hoắc Phi Đoạt, dùng sức lay a lay, “Còn muốn nghĩ cái gì, không cần suy nghĩ, chú bây giờ gọi điện cho Cố Tại Viễn, để hăn đồng ý cho tôi phỏng vấn đi”
Hoắc Phi Đoạt nhìn trên tường một chút, “Tôi bây giờ có cuộc họp”
“A? Đi họp á?”
Ngũ Y Y dúi đầu vào иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, tiết khí
Hoắc Phi Đoạt cố ý lôi kéo nói, “Ai có thể giúp tôi thắt cà vạt đây?”
Ngũ Y Y mất ba giây tiêu hóa, giơ tay phải lên, lấy lòng kêu lên, “A, tôi, tôi ! Tôi giúp chú”
“Em? Em biết sao?”
“Tưng làm qua”
Hoăc Phi Đoạt âm thầm hài lòng, trên miệng lại nói, “Nhớ, không được nhân cơ hội xoa đầu tôi”
Ngũ Y Y gương mặt tối lại, âm thanh buồn bực, “Bảo đảm không”
Thiệt là, Hoắc Phi Đoạt nói xong cô giống như cá thấy nước , bộ dạng sắc nữ không khác gì.
Thiệt là, Hoắc Phi Đoạt nói cô giống như một đại sắc nữ thấy đàn ông là muốn ôm.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trên ghế sofa, Ngũ Y Y khom người xuống, chổng ௱ôЛƓ đeo caravat cho hắn.
Tư thế này thật mệt mỏi quá!
Cái caravat này sao lại khó đeo như vậy.
Ngũ Y Y không ý thức được mình đã ngồi trên đùi của Hoắc Phi Đoạt, đeo caravat cho hắn.
Hoắc Phi Đoạt còn sợ Ngũ Y Y bị ngã ra đằng sau, hai tay còn đặt ở eo của cô.
Ngũ Y Y làm chuyện gì cũng vô cùng nghiêm túc, vô cùng chú tâm, lúc này, trong đầu cô không còn việc gì ngoài việc loay hoay với chiếc caravat kia.
Không hề chú ý tới, mặt của bọn họ rất gần nhau.
Không chú ý tới, Hoắc Phi Đoạt nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình.
Hơi thở của hai người, cùng hòa vào làm một.
"Ừm, đã xong! Woa, tôi còn rất xuất sắc đó, tôi thắt caravat cho chú thật đẹp, rất đúng cách."
Ngũ Y Y nghiêng đầu nhìn caravat, hé miệng nhỏ nhắn tươi cười.
"Ừ." Bàn tay lớn của Hoắc Phi Đoạt vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ đầy đặn của Ngũ Y Y, "Đeo caravat mà em cũng có thể chiếm tiện nghi của tôi, bản lĩnh của em thật thâm hậu."
"Hả?"
"Nói em đó, vấn còn không đứng ra khỏi người tôi?"
Hoắc Phi Đoạt giả bộ trừng mắt, Ngũ Y Y mới giật mình tỉnh ngộ, cô lại đang ngồi trên đùi người ta!
"A a a, xấu hổ quá, tôi không có để ý. . . . . .Thật sự không phải cố ý. . . . .. Lần này tôi thật sự oan uổng. . . . . . "
Ngũ Y Y hận không thể sinh ra tám cái lưỡi để kêu oan.
Hoắc Phi Đoạt đã đứng lên, dáng người thẳng tắp, toàn thân tràn ngập hơi thở nam tính mạnh mẽ.
Ngũ Y Y đuổi theo phía sau hắn giải thích mình trong sạch thế nào, thuần khiết thế nào.
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên dừng bước, xoay người, Ngũ Y Y không có chú ý, cả người đều dán vào trên lưng người ta.
Hoắc Phi Đoạt lành lạnh nói, "Nói như vậy, lúc trước em cũng là oan uổng sao."
Ặc.
Ngũ Y Y choáng váng.
Tại sao khi nói chuyện với Hoắc Phi Đoạt, cô luôn ở thế hạ phong vậy.
"Tôi tôi tôi tôi. . . . "
Ngũ Y Y còn chưa nghĩ ra lời đối phó, Hoắc Phi Đoạt đã đi ra ngoài họp.
Ngũ Y Y nhụt chí ngã úp sấp trên ghế sofa, tức giận lăn lộn.
Hoắc Phi Đoạt đi họp rồi, Ngũ Y Y tự nhiên trở thành người nhàn rỗi.
Cô nhìn quanh gian phòng này, đi dạo đến gian phòng kia, cuối cùng lại chạy đến ghế giám đốc của Hoắc Phi Đoạt, muốn dùng máy tính của Hoắc Phi Đoạt chơi game một lát.
Ai biết được, máy tính của người ta cần dùng mật mã, Ngũ Y Y nhập vào mấy cái mật mã cũng đều không thành công.
"A! Ai cho cô ngồi ở bàn làm việc của Hoắc tổng?"
Một nam thư kí tiến vào, đột nhiên nhìn thấy Ngũ Y Y, dọa anh ta sợ không nhẹ, quay lại quát lớn Ngũ Y Y.
Tất cả trên bàn làm việc của Hoắc tổng đều là tài liệu cơ mật, ngộ nhỡ cô ta là một gián điệp thương mại, vậy thì là đại phiền toái rồi.
"Cái bàn này cũng không phải làm từ bùn, tôi ngồi một chút cũng sẽ không làm hỏng, làm sao vậy?"
"Đi xuống! Ai cho phép đi tới bàn làm việc của Hoắc tổng! Đi xuống!"
Ngũ Y Y ngang ngạnh nghểnh cổ, "Không!"
"Cô cô cô cô cô nhanh xuống cho tôi!" Người đàn ông trẻ tuổi kia đi tới, cầm lấy cánh tay Ngũ Y Y kéo xuống.
Ngũ Y Y cũng vô cùng bướng bỉnh hắt tay ra, càng bám chặt cái bàn không đi xuống.
"Làm gì vậy!" Giọng nói của Hoắc Phi Đoạt đột nhiên xuất hiện, người đàn ông trẻ tuổi ngẩng mạnh đầu lên, sau đó cáo trạng, "Cô gái này chạy đến trên bàn làm việc của ngài. . . . "
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Hoắc Phi Đoạt lấy tốc độ như gió, quét đên bên người anh ta, nắm lấy bả vai, ném anh ta ra ngoài.
Ầm!
Ngũ Y Y che lại lỗ tai.
Mẹ ơi, một người đàn ông cao hơn một mét tám mươi, lại nhẹ nhàng bị chú Hoắc ném cho bay đến góc tường.
"Ạch. . . . . " Người đàn ông trẻ tuổi bị rơi không nhẹ, đau đớn khẽ kêu.
Hoắc Phi Đoạt nheo mắt, quát khẽ, "Cút!"
"Vâng. . . . .. Thực xin lỗi . . . . . . "
Anh ta chịu đựng đau nhức, bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài.
Ngũ Y Y bị uy phong cùng tàn nhẫn của Hoắc Phi Đoạt hù dọa, cái miệng nhỏ vẫn chưa khép lại được.
"Em không sao chứ? Hắn ta có làm em bị thương không?"
Đây mới là vấn đề mà Hoắc Phi Đoạt quan tâm.
"Hả? Không có việc gì, tôi không sao." Ngũ Y Y chợt tỉnh lại, lắc lắc đầu, "Kỳ thật, anh ta cũng không có phạm lỗi gì lớn, anh ta cũng là vì công việc, có ý tốt, nhắc nhở tôi . . . ."
Hoắc Phi Đoạt không nói thêm cái gì nữa, nhấn phím gọi ra bên ngoài, nhanh chóng phán quyết, "Cái người vừa đi ra ngoài, trực tiếp đuổi đi!"
"Dạ, Hoắc tổng."
Bên ngoài truyền đến giọng nói êm ái mà lại trầm ổn của phụ nữ.
Nghe tin một nhân viên bị đuổi, lại bình tĩnh giống như đang nghe dự báo thời tiết.
"Này, này, không, không đến mức đó chứ? Người ta cố gắng cũng không dễ dàng, không đến mức bị đuổi đi thế này chứ?"
Hoắc Phi Đoạt bắt đầu thu xếp tài liệu, thản nhiên nói, "Bất cứ ai làm tổn thương đến em tôi đều không tha cho hắn!"
Ngũ Y Y chợt ngẩn ra.
Trong lòng xuất hiện một chút ấm áp.
Hai giây sau cô mới đột nhiên tỉnh lại, "Này, luôn là chú bắt nạt tôi nhiều nhất . . . ! Tại sao chú không xử lý chính mình trước ?"
Hoắc Phi Đoạt nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Ngũ Y Y một cái, hai tay lại nhéo khuôn mặt của Ngũ Y Y, mắng cô, "Nha đầu ngốc!"
Hoắc Phi Đoạt ở trong phòng làm việc, Ngũ Y Y lại đuổi theo phía sau người ta ríu rít không ngừng, "Tôi nói, chú giúp đỡ một chút thôi, đối với chú chỉ giống như một bữa ăn sáng, chú gọi điện thoại đi, Cố Tại Viễn chắc chắn sẽ nghe lời chú nói. Bây giờ biểu hiện của tôi thật tốt, cũng không chọc chú tức giận, lại bưng trà rót nước cho chú. Chú giúp tôi đi mà."
Hoắc Phi Đoạt nên làm gì thì vẫn làm, không ảnh hưởng chút nào tới công việc của hắn.
Cuối cùng Ngũ Y Y mệt đến mức ngồi phịch xuống ghế sofa, chổng vó, than ngắn thở dài.
Hoắc Phi Đoạt xử lý xong hạng mục quan trọng, giương mắt nhìn, bộ dạng của nha đầu kia không câu nệ tiểu tiết, nhịn không được âm thầm bật cười, gọi lớn, "Vật nhỏ!"
"Hả? Đây đây đây! Phi Đoạt, chú giúp tôi sao? Muốn gọi điện thoại sao?"
Ngũ Y Y toét miệng cười, nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt xoa huyệt thái dương, "Em không đói bụng sao? Đã là giữa giờ ăn cơm rồi."
Ngũ Y Y thở dài, lại ngã lệch trên ghế sofa, bất mãn nói, "Đói ૮ɦếƭ rồi! Là ai khiến tôi mốc meo thế này chứ!"
"A. . . Phải vậy không? Được rồi, tôi cũng không ép em, tôi đã gọi cơm trước rồi."
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt lấy ra menu gọi món ăn sẵn.
Ngũ Y Y vẻ mặt đau khổ nhìn chằm chằm người ta vài lần, cảm thấy người kia căn bản là không để ý đến mình, mới cực kỳ không có khí phách trở mình đứng lên, chạy đến bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, kéo hắn, ςướק quyển menu.
Lúc đó có hơn mấy chục nữ nhân viên đi tới, thì thấy được một màn khiến các cô không dám tin.
Hoắc tổng ngồi trên ghế giám đốc, một cô gái nhỏ cùng hắn chen chúc trên cái ghế tựa, chẳng qua là, nửa cái ௱ôЛƓ của cô ấy ngồi trên đùi Hoắc Phi Đoạt, sau đó đầu ghé vào trong иgự¢ Hoắc tổng, đang lật menu cắm đầu cắm cổ chọn món.
"Tôi mặc kệ chú đó. . ., tôi muốn ăn cái này, cái này, cái này, còn cả cái này nữa! Đúng rồi, vẫn còn thêm một phần nước canh."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc