Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 53

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Nói xong, cô suýt chút đã cắn trúng lưỡi mình.
Ôi mẹ ơi, làm sao cô lại dám xâm phạm Hoắc lão đại như vậy?
Cô đâu có tư cách gì gọi người ta là Hoắc lão đại thân mến đâu?
A Di Đà Phật, chú Hoắc trăm ngàn lần người không được tức giận nha.
“Đúng, thật sự xin lỗi, tôi quá sốt ruột nên trong đầu có chút trống rỗng, bây giờ tôi không nghĩ ra được hai chữ nào khác.”
Kính mến, tôn kính, phóng khoáng, đẹp trai…Những từ này không phải đều là hai từ sao?
Ngũ Y Y hậu tri hậu giác âm thầm oán trách mình thật lúng túng vớ vẫn.
“A…..” Hoắc Phi Đoạt nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Hoắc Phi Đoạt thân mến, những từ này từ trong miệng nha đầu kia nói ra lại làm cho người khác xao động như vậy.
Một câu nói thôi lại làm cho Ⱡồ₦g иgự¢ Hoắc Phi Đoạt nóng lên như bị điện giật.
Cảm giác thật tuyệt vời.
Nghe Hoắc Phi Đoạt cười vui vẻ không có tức giận, Ngũ Y Y vuốt иgự¢ thở phào nhẹ nhõm.
Không tồi, vỗ ௱ôЛƓ ngựa rất đúng chỗ.
Nhưng mà một tiếng cười kia lại làm cho mọi người trong phòng họp bị dọa sợ nghiêm trọng.
Lão đại cũng sẽ cười!
Đó là nụ cười cực kì trong trẻo của hoa hoa công tử.
Một nụ cười hấp dẫn ૮ɦếƭ người không cần đền mạng.
Ánh mắt hẹp dài của Hoắc Phi Đoạt đẹp trai tuấn tú tùy ý quét một vòng về phía phòng họp, dọa tất cả mọi người đang ngẩn ra liền cúi đầu xuống, bày ra bộ dáng giả vờ đang nghiêm túc lắng nghe.
Hội nghị đang tiến hành, mà Hoắc lão đại vẫn tiếp tục nghe điện thoại của hắn.
“Hoắc Phi Đoạt, đừng trêu chọc tôi, tôi đang rất sốt ruột!”
“Nói đi. Có chuyện gì?”
“Chú là bạn của cái tên Cố Tại Viễn phân chó kia à, hắn quá xấu, hắn không chỉ không đồng ý với yêu cầu của tôi cho một cuộc phỏng vấn, hắn cũng kéo tôi vào danh sách đen! Quá ghê tởm! Làm sao bây giờ, nếu tôi không phỏng vấn được hắn, tôi sẽ không có cách nào kiếm được hai mươi ngàn đồng kia, cả hai chúng ta đều cùng chung một thuyền, tôi kiếm được tiền, sẽ đồng nghĩa với việc chú cũng kiếm được, số tiền đó sẽ được sử dụng để trả nợ của chú. Có phải không? "
Hoắc Phi Đoạt rất muốn cười nhưng cố kìm nén lại, hắn nhỏ giọng nói chậm rãi: “Tôi cho em số, em nợ lại tôi một chầu cà phê. Hắn có đồng ý hay không là quyền tự do của hắn.”
Hoắc Phi Đoạt lại giả bộ!
“Phi Đoạt, tôi biết Cố Tại Viễn rất nghe lời chú, chú bảo hắn đồng ý phỏng vấn, nhất định hắn sẽ đồng ý, Chú hãy ra lệnh cho hắn đi!”
Ngũ Y Y vừa nói chuyện, vừa uốn éo cọ cọ cơ thể vào một gốc cây.
“Rất khó làm nha.”
Khó làm cái gì? Chú cố ý không muốn cho tôi làm mà! Hừ!
Ngũ Y Y cắn môi, suýt chút té nhào vào cây bên người người rồi.
“Không khó! Một chút cũng không khó! Chỉ cần chú nói với hắn một tiếng thì chuyện này sẽ làm được!”
“Tôi có thể ra lệnh cho hắn….”
“Vậy thì nhanh lên một chút!” Hai mắt Ngũ Y Y sáng ngời.
“Nhưng mà…”
Cũng có ý gì khác, ૮ɦếƭ tiệt lại là ý gì khác!
“Nhưng mà cái gì chứ?”
“Nhưng mà tại sao tôi phải ra lệnh cái việc đó chứ?”
“Tại sao? Chú nên vì tôi mà suy nghĩ! Vì tôi tôi tôi tôi!”
“Em là đang cầu xin tôi sao?”
“Tôi…Đúng vậy! Tôi đang cầu xin chú! Ngũ Y Y không phát hiện ra, cô đang bị người khác từng bước một dẫn dắt vào trong cạm bẫy của lời nói.
“Cầu xin tôi thì nên làm ra vẻ của người cầu xin, giờ tôi đang họp, em có chuyện gì thì cứ đến phòng làm việc của tôi.”
Nói xong, Hoắc Phi Đoạt cười gian cúp điện thoại.
Hội nghị vẫn tiến hành như trước, Hoắc Phi Đoạt lại cúi đầu loay hoay với chiếc điện thoại của hắn, bỗng nhiên hắn cúi xuống cười một mình.
Nụ cười của hắn lại đè ép tất cả mọi người trong phòng họp!
Ngũ Y Y siết chặt điện thoại, ngây ngẩn cả người.
Cầu xin hắn? Còn muốn cô đến phòng làm việc ở trước mặt hắn cầu xin hắn sao?
A a a a! Cô sắp điên rồi!
Nơi xa xa, có thể nhìn thấy được tên Hàn Giang Đình đang bị hai cô gái vậy quanh, cười cười nói nói với nhau rất vui vẻ.
Đồ Hàn Giang Đình thối tha dư thừa †ïηh †rùηg! Lúc quan trọng luôn làm rơi vòng cổ.
Vẫn hy vọng hắn có thể đưa ra biện pháp gì, vừa vặn, nữa đường hắn liền bị mấy mỹ nữ ấy lôi đi.
Ngũ Y Y nắm chặt quả đấm nhỏ: “Hừ! phải đi đến văn phòng làm việc ngay! Dù sao thầy phó hiệu trưởng cũng đã nói qua sẽ không trừ điểm học phần của tôi! Ai sợ ai!”
Ngũ Y Y chạy xe đạp leo núi của cô đi về phía tập đoàn Đế Vương.
Đi tới lầu dưới tập đoàn Đế vương, Ngũ Y Y ngẩn đầu nhìn lên phía trước ngắm ngía.
“Mẹ ơi! Phải mấy chục tầng a? Ngay cả Hoắc Phi Đoạt có nhiều tiền cũng bắt chẹt của cải xương máu của nhân dân, nhìn tòa nhà này được xây dựng rất cao!”
Ngũ Y Y đem xe đạp leo núi đến trước cổng tòa nhà rồi dừng lại, lập tức có một bảo vệ chạy tới đây, khí thế hung hăng gào to: “Ê ê! Tên tiểu nha đầu kia! Đây là nơi nào mà cô lại tùy ý dừng xe? Đi nhanh đi nhanh! Cũng không nhìn một chút đây là nơi nào sao?”
“Tôi muốn lên lầu tìm người, có chuyện gấp.” Ngũ Y Y phồng chiếc cổ mũm mĩm đáng yêu lên giải thích.
“Vậy cũng không được! Đi qua bên kia cách xa một chút đi! Cô cho rằng người nào cũng dừng xe được ở tập đoàn Đế Vương sao? Một chiếc xe đạp cũ rách cũng dám dừng!”
“Này! Xe đạp thì xe đẹp, không cần nói thẳng ra làm gì? Cũ chỗ nào? Cũ chỗ nào? Chính là cũ, nhưng mà đó cũng là xe của tôi, anh không thể nói người khác như vậy!” Ngũ Y Y ngẩng đầu nhìn bảo vệ.
Bảo vệ bị chọc tức, đưa tay tìm kiếm cây côn: “Ai da, tiểu nha đầu! Còn dám mạnh miệng, hay là muốn bị đánh đòn sao?”
Mấy người nữ nhân viên mặc trang phục công sở đi ngang qua cũng che miệng cười châm biếm Ngũ Y Y: “Một cô bé ở quê, còn muốn vào trong tòa cao ốc của chúng ta sao?”
“Ai da, có phải cô nào không giữ thân mình trong sạch không?”
“Ai mà biết được nhìn thấy đúng là một tên nhà quê.”
Ngũ Y Y bị chọc tức, nhìn chằm chằm vào những người này, lập tức la to: “Tôi tới tìm Hoắc tổng Hoắc Phi Đoạt của các người.”
Mọi người sửng sốt vài giây, sau đó cười phá lên.
Vẫn còn có những người bị hoang tưởng đến mức độ như vậy!
Còn nói cái gì Hoắc tổng nữa chứ?
Hoắc tổng là người nào mà ai cũng có thể muốn gặp là gặp sao?
Dù cho Phó thị trưởng muốn gặp, cũng phải xem bọn người của Hoắc Phi Đoạt có vui vẻ hay không?
Từ trên lầu ba người đi xuống, bước chân của họ rất vội vã.
Ngoài bảo vệ ra còn có mấy người nhân viên nữ kia bị dọa sợ tới mức không nói nên lời.
Là vệ sĩ cao cấp nhất ở bên cạnh Hoắc tổng!
Nghe nói thuộc hạ của tập đoàn Đế Vương là người đứng đầu công ty Hắc Đế.
“Anh Trung…” Bảo vệ cúi đầu chào A Trung.
A Trung dẫn hai người trẻ tuổi chạy đến, cũng không nhìn đến những người kia, mà chạy thẳng đến trước mặt Ngũ Y Y, cung kính cúi đầu một góc chín mươi độ chào cô: “Ngũ Y Y tiểu thư, cô đã tới.”
Hai người đi sau lưng A Trung cũng cúi đầu chào.
A Trung nổi tiếng trên giang hồ, thế nhưng lại đối với cô cung kính như vậy!
“Chú A Trung, chú tới rất đúng lúc, anh bảo vệ này không cho tôi đi vào, còn không cho tôi dừng xe ở chỗ này nè.”
A Trung hung hăng trợn mắt nhìn người bảo vệ một cái, sau đó cười nói ôn hòa: “Bọn họ không hiểu chuyện, cô đừng để ý đến bọn họ. Chắc chắn xe của cô không thể để ở chỗ này, phải đi thang máy đưa đến trước cửa phòng Hoắc tổng, như vậy xe của cô mới không chịu ủy khuất.”
Mọi người đều trợn to hai mắt.
Một chiếc xe đạp leo núi cũ kĩ, lại công khai đi vào tập đoàn Đế Vương, còn ngồi thang máy, trực tiếp đưa đến trước cửa phòng Hoắc tổng sao?
Đây là đãi ngộ gì?
“Cái tòa nhà cao này đều là tập toàn Đế Vương sao?”
“Đúng vậy, đều là tập đoàn Đế Vương.” A Trung tính tình rất tốt giải thích.
Hai người đi sau lưng A Trung dắt xe đạp của Ngũ Y Y đi lên lầu.
Ngũ Y Y nhìn tòa nhà một chút rồi hỏi: “Tòa nhà này là cho thuê sao?”
A Trung nở nụ cười: “Thế nào là cho thuê đây? Tất cả đều là chúng tôi tự mua đất rồi sau đó xây dựng lên.”
Ngũ Y Y giật giật khóe miệng.
Mẹ ơi! Đúng là rất có tiền!
Mảnh đất này phải rất nhiều tiền! hơn nữa xây dựng lên như vậy, lại càng thêm đắt!
Hoắc lão đại quả thật rất có tiền!
A Trung cùng Ngũ Y Y đi vào phòng khách.
Người bảo vệ và mấy người nhân viên nữ kia vẫn còn đang trong tình trạng ngây ngốc.
Sử dụng thang máy chuyên dụng dành cho Hoắc Phi Đoạt trực tiếp lên tầng hai mươi chín.
“Y Y tiểu thư, đây chính là cửa phòng của Hoắc Tổng, mời cô đi vào.”
A Trung cúi đầu chào rồi rời đi.
Ngũ Y Y nhìn hai bên một chút, nơi này tương đối yên tĩnh, Hoắc Phi Đoạt sẽ rất hưởng thụ. Phòng làm việc của hắn xa như vậy, những công việc thư ký phức tạp nhất đều ở bên ngoài.
Lúc này cô gõ cửa một cái.
“Hoắc tổng! Có thể vào không? Tôi là Ngũ Y Y.”
Ngũ Y Y nói xong, liền đem mặt áp sát vào cánh cửa để nghe, nhưng mà rõ ràng cánh cửa này chất lượng rất tốt nên không nghe được động tĩnh gì.
Sau khi Ngũ Y Y chần chờ, lấy tay vặn khóa cửa. Ôi, cánh cửa này không có khóa, Ngũ Y Y mở cửa đi vào.
“Wow.” Sau khi đi vào, Ngũ Y Y liền kinh sợ kêu lên một tiếng.
Không hổ danh là nhà giàu số một ở châu Á.
Nơi này là phòng làm việc sao, giống phòng Tổng Thống tiếp khách thì đúng hơn.
Bàn làm việc cực lớn, phía sau là cửa sổ sát đất.
“Từ chỗ này nhìn xuống, trên đầu còn choáng váng đây.” Ngũ Y Y đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ và dòng người qua lại ở bên dưới nhỏ như con kiến.
Ngũ Y Y ngồi trên ghế của lão đại Hoắc Phi Đoạt thử tính đàn hồi của nó.
Cái ghế này quả thật rất rộng, ngồi rất thoải mái, xoay chuyển qua lại còn rất tốt.
“Ừ, tư vị của lão tổng thật không tệ.” Ngũ Y Y rạo rực lẩm bẩm, nhìn xung quanh phòng làm việc một lúc, buồn bực: “Nhưng mà người đâu? Chú Hoắc người ở đâu?”
Bên kia còn có cánh cửa đi vào bên trong, có thể là cửa phòng nối tiếp với phòng nghĩ ngơi, không chừng Hoắc lão đại đang nghỉ ngơi ở bên trong.
Đi xem một chút!
Đi vào cánh cửa bên cạnh, bên trong phòng là một quầy rượu nhỏ, bạn bè có thể ngồi trên ghế salon uống rượu, thưởng thức trà.
“Thật sự sẽ rất hưởng thụ.” Ngũ Y Y bĩu môi.
Nhìn vào bên trong, còn có một cánh cửa nữa.
“Chóng mặt, nhiều cửa như vậy, không sợ phiền phức sao, giống như mê cung. Chú Hoắc? Hoắc Phi Đoạt! Người ở đâu?”
Ngũ Y Y gãi đầu, đành phải mở một cánh cửa nữa.
A, hình như nơi này là phòng ngủ, có một cái giường lớn rất thoải mái, còn có tủ quần áo, xem ra ngày thường lúc chú Hoắc mệt mỏi có thể nghỉ ngơi ở chỗ này.
Vào đến giữa phòng, vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Phi Đoạt đâu.
Ngũ Y Y cắn răng, nhìn một cánh cửa nữa: “ Nếu như hắn vẫn không có bên trong cánh cửa này! Tôi sẽ đi! Thật tức ૮ɦếƭ đi được mà!”
Ngũ Y Y tức giận đẩy cánh cửa nối liền với phòng ngủ kia ra.
Hồng hộc!
Cửa vừa mở ra, cảnh tượng đầu tiên là một tầng hơi nóng bay vào mặt.
Ngũ Y Y lấy tay nhỏ bé quạt quạt mới nhìn thấy rõ tình huống trong căn phòng này.
Đây là một phòng tắm!
Vòi sen, cái gương, bồn tắm….
Bên trong bồn tắm tràn đầy nước, trên mặt nước tràn đầy bọt bong bóng, mà Hoắc Phi Đoạt lại đang nằm trong bồn tắm này.
“A..!”
Ngũ Y Y há miệng, mắt nhìn chằm chằm, sợ hãi kêu lên một tiếng.
Vì cái lông gì mà chú Hoắc thích tắm rửa như vậy?
Lần trước làm tắm rửa, lần này vẫn tắm rửa!
Khiến cho người ta sắp phát điên vì tắm rửa!
Trong bồn tắm thật to, rất nhiều bọt bong bóng được phủ lên cơ thể Hoắc Phi Đoạt, che đậy bộ phận quan trọng rất tốt, chỉ để lộ ra bờ vai rộng rãi cường tráng cùng với bắp chân khỏe mạnh của hắn.
Để lộ ra da thịt nhiều hơn chút nữa, Ngũ Y Y muốn phun máu mũi.
“A! Cái đó cái đó tôi không biết chỗ này là phòng tắm, chú cứ tiếp tục chú cứ tiếp tục đi há, tôi ra phía trước chờ chú.”
Ngũ Y Y hốt hoảng vừa nói, gương mặt vừa nóng lên, xoay người kéo cửa lại. Đáng ૮ɦếƭ, cánh cửa này sao lại cứng vậy?
Hử?
Ngũ Y Y mở to mắt.
Xoay người lại nhìn cánh cửa, đầu đầy vạch đen.
Mới vừa rồi có thể đi vào được, sao bây giờ cánh cửa lại không nhúc nhích được?
Thật sự giống như bị khóa cứng lại!
Hoắc Phi Đoạt xem như không có ai, giọng nói bình thản không chút xấu hổ nào vang lên: “Nha đầu này…ý xấu trong mắt em thật nhiều nha.”
Ách!
Ngũ Y Y cứng đờ người, đối mặt với cánh cửa, thì thầm: “Lời của người này là có ý gì? Tôi nào có ý xấu trong mắt?”
“Không phải sao?” Hoắc Phi Đoạt nhướng nhướng đôi lông mày xinh đẹp, bộ dạng rất vô tội mà nói: “Lần trước em đã nhìn toàn thân của tôi rồi, lần này lại xông vào phòng tắm…Em luôn luôn có âm mưu suy nghĩ muốn nhìn lén cơ thể tôi sao?”
Ngũ Y Y xấu hổ nhăn mặt lại.
“Không có! Thật không có! Cho tới bây giờ tôi cũng chưa có ý nghĩ như vậy! Có ông trời làm chứng! Tôi nào có lá gan dám hi vọng có được chú!”
Ngũ Y Y vô lực lấy tay nắm cánh cửa, tức giận dậm chân.
“Cứ coi là tôi bị nhìn thấy, thì cũng bị em nhìn thấy một lần rồi. Tôi vẫn có thể tha thứ cho em. Nhưng mà dù sao vẫn bị em nhìn, lúc nào cũng chịu thiệt, trong lòng cũng không được thoải mái, không bằng em cũng cởi ra,để cho tôi nhìn em hết một lần đi, như vậy mới công bằng. Em cảm thấy thế nào?” (Nguyen Nguyen: Anh Đoạt đúng là biến thái =]])
Khóe môi mỏng của Hoắc Phi Đoạt hàm chứa ý cười gian.
“A! không được không được không được!” Ngũ Y Y sợ hãi, quay người lại nhấn mạnh: “Tôi không phải cố ý muốn nhìn chú! Thật sự không phải là cố ý!”
Vừa nói xong, Ngũ Y Y nhìn thấy cơ иgự¢ rắn chắc của Hoặc Phi Đoạt căng cứng, lập tức trợn to đôi mắt, nhanh chóng cúi đầu xuống.
Thình thịch thình thịch thình thịch…..
Tim cô đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢.
Mẹ ơi, nhìn trai đẹp lõa lồ đang tắm, làm người khác muốn phun máu mũi, thật đúng là hồn xiêu phách lạc mà.
Bình tĩnh lại! Ngũ Y Y! Mày nhất định phải bình tĩnh lại!
Coi như là đang xem một tap chí hoa hoa công tử, trăm ngàn lần không được chảy máu mũi!
Đáng ૮ɦếƭ, trong đầu cô lại nảy sinh ý định muốn đưa tay ra sờ vào Ⱡồ₦g иgự¢ của người nào đó kia chứ.
Một tay Hoắc Phi Đoạt vỗ vỗ lên bồn tắm: "Em cũng hiểu tâm tình của tôi cũng bị em chọc ghẹo phải không?"
Ngũ Y Y gật đầu lia lịa: “Hiểu, hiểu, rất hiểu.”
“Vậy em cũng biết, nếu tôi tức giận em sẽ có kết quả gì?”
Hai chân Ngũ Y Y mềm nhũn, sút chút nũa đã ngất xĩu: “Biết, biết. Lần sau tôi sẽ không dám, lần sau cũng không dám nữa.”
“Hả? Em còn muốn có lần sau?”
“Không phải vậy, không phải là ý đó…”
Ngũ Y Y phát hiện ra cái miệng bên dưới mũi của cô càng ngày càng nói ra những điều ngu ngốc.
Cô càng nói càng cảm thấy mình thành con quỷ háo sắc.
Ngũ Y Y nhỏ giọng nói: “Thật là, đang giờ làm việc chú lại thích tắm làm gì vậy?”
“Em nói cái gì?”
“A. không có gì không có gì!”
Ngũ Y Y ngẩng đầu nhìn Hoắc Phi Đoạt, vừa nhìn thấy cả khối bắp thịt ở trước mặt, cô xấu hổ mặt đỏ bừng lên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc