“Ừ, anh ra ngoài có chút việc.”
“Việc gì, đã trễ thế này anh còn ra ngoài sao?”
“Là việc quan trọng. Em ngủ trước đi.”
“Em không ngủ. Em muốn đi với anh.”
Hoắc Phi Đoạt xụ mặt, lạnh lùng liếc Phúc Hi nói: “Phúc Hi, em cần phải nghĩ ngơi, không được tùy hứng hồ đồ vậy.”
Phúc Hi bĩu môi không dám nói thêm gì nữa, cúi đầu cọ cọ mũi giày.
A Trung đã chuẩn bị xe sẵn sàng, vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đi ra, hắn cung kính mở cửa xe.
Hoắc Phi Đoạt tuấn tú phong độ vừa ngồi vào trong xe, chiếc xe vọt ra ngoài như một mũi tên xé gió.
Phúc Hi mất hứng cào cửa, tức sùng máu nói: “Hừ! Em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ của anh! Tối nay sẽ thành. Để xem anh còn luôn coi em là đứa con nít không? Tiếng Trung Quốc nói sao nhỉ? Đúng rồi! Là gạo nấu thành cơm! Tối nay em sẽ thành cơm chín. Anh cứ chờ xem!”
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe nhìn đồng hồ, chân mày hắn nhíu lại, hỏi A Trung ngồi ở phía trước: “Đã chuẩn bị đồ xong chưa?”
A Trung cầm bình giữ nhiệt trong tay đưa cho Hoắc Phi Đoạt: “Lão đại, đã chuẩn bị xong.”
Ngũ Y Y tắm xong mặc áo ngủ, chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Tin nhắn của ai à?
Ngũ Y Y thở dài nhìn điện thoại di động: “Hả? Hả? Là chú Hoắc?”
Một tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: “Đã ngủ chưa?”
Ngũ Y Y nhấn nhấn trả lời tin nhắn: “Không có, làm sao vậy?”
Tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại liền vang lên, là Hoắc Phi Đoạt gọi điện thoại lại.
Ngũ Y Y có chút hốt hoảng, cô ngồi thẳng dậy, ho khan một cái, sau đó mới bấm nút nghe: “Này!”
“Em đi ra ngoài một chút.”
“A?” Ngũ Y Y trợn mắt.
Cái gì chứ, không thèm hỏi thăm thì thôi, vừa mới nói chuyện đã ra lệnh người ta rồi.
“Trước cổng nhà em cách năm mươi mét về hướng đông, lập tức đến ngay.”
“Cái gì?”
Lời này của Hoắc Phi Đoạt là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn….Hắn đã đến trước cổng nhà mình sao?
Hoắc Phi Đoạt làm việc luôn kiên quyết, lại còn thần thánh như vậy sao?
“Cái quái gì mà nhiều như vậy? Đến đây nhanh lên.”
“Khoan đã, tôi nói này, tại sao?” Ngũ Y Y cào tóc.
“Vớ vẩn nhiều quá! Đến đây nhanh lên.”
Hoắc Phi Đoạt trực tiếp cúp điện thoại.
Ngũ Y Y nhìn điện thoại di động bĩu môi nói: “Cắt, chỉ biết hung dữ với người khác, hung dữ gì mà hung dữ, Lão đại Hắc đạo thì giỏi lắm sao?”
Được rồi, cô thừa nhận, cô cực kì sợ hãi quyền thế, đặc biệt là Lão đại Hắc đạo gì gì đó, lại càng không dám chọc vào.
Ngũ Y Y cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
Cô mang dép trong nhà, mặc đồ ngủ thật mỏng, vui vẻ chạy ra cửa.
“Cái người điên này, ở chỗ nào a.” Ngũ Y Y lẩm bẩm, nhìn xung quanh một chút, dường như hướng đông có một chiếc xe đang đậu.
Xung quanh yên tĩnh, ngay cả người giúp việc cũng đã ngủ.
Ngũ Y Y ôm lấy hai cánh tay lạnh run cầm cập chạy về phía bên kia.
Có mấy chiếc xe hơi đang tắt máy, đắm chìm trong màn đêm. Nếu như Hoắc Phi Đoạt không nói phương hướng, thật sự không dễ dàng tìm ra.
Cách năm thước, Ngũ Y Y nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang dựa người vào cửa xe.
Nhìn kỹ, tiên tiểu tử này đẹp trai khiến nhiều người phải ghen tỵ.
Chân thon dài, eo săn chắc, sãi tay rộng rãi, gương mặt anh tuấn.
Có ai nghĩ tới người đàn ông có gương mặt đẹp tuyệt mỹ này, lại là Hoắc Phi Đoạt mà người ta vừa nghe đến tên đã sợ ૮ɦếƭ khi*p, một Lão đại Hắc đạo thủ đoạn hung ác tính cách tàn bạo.
“Chú điên rồi sao, hơn nữa đêm chạy đến đây làm gì? Chú không có bệnh chứ?” Ngũ Y Y lạnh cóng phải co hai tay lại, hít hít nước mũi.
Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy Ngũ Y Y liền tiến lên phía trước, rất tự nhiên ôm cơ thể cô vào lòng, chỉ trích nói: “Đứa ngốc này, em không biết mặc áo khoác khi ra ngoài sao?”
“Chú còn trách tôi, tại chú hối thúc tôi nhanh như vậy, giống như đang đòi mạng người ta.”
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y nhét vào chỗ ngồi phía sau xe hơi, trong xe đang bật hệ thống sưởi ấm, lúc này Ngũ Y Y dần dần cảm thấy ấm áp trở lại.
Hoắc Phi Đoạt nắm bàn tay nhỏ bé của Ngũ Y Y để sưởi ấm cho cô, Hắn cười xấu xa nói: “A, là em quá nhớ tôi à, nếu có muốn nhớ cũng không cần gấp gáp như vậy, tôi cũng không muốn có một con mèo bệnh.”
“Tôi nào có.” Ngũ Y Y méo mặt.
Người này, không cần phải kiêu ngạo vậy chứ.
Trên chiếc xe này chỉ có hai người bọn họ ngồi ở chỗ ngồi phía sau, tay cô còn bị hắn nắm thật chặt.
Đột nhiên Ngũ Y Y cảm thấy không thoải mái liền đứng lên.
Tại sao….có chút….mập mờ.
Ngũ Y Y vụng trộm liếc nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ vững chắc của Hoắc Phi Đoạt, wow ken két, được lời, được lời, người này mặc áo lót bó sát иgự¢, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ иgự¢ ở bên trong.
Aiz, thật ra thì bên dưới của hắn mình cũng đã nhìn rồi, cái này thì coi là gì chứ? (=,=!)
Này, Ngũ Y Y mày đang ở đây suy nghĩ lung tung cái gì.
Tại sao có thể nhìn Hoắc Phi Đoạt Gi*t người không chớp mắt này lại không ngừng chảy nước miếng nhỉ?
A di đà Phật, con không phải là sắc nữ, không được lúc nào cũng nhìn đi nhìn lại cái lớn mạnh bên dưới của chú Hoắc.
“Nha đầu, em nhìn tôi bằng ánh mắt này làm gì? Định ăn đậu hủ của tôi à?” Hoắc Phi Đoạt nhéo nhéo gương mặt của Ngũ Y Y rồi cười xấu xa nói.
Làn da của cô ấy rất đẹp, trắng mịn nõn nà, cả cánh tay cũng mềm mại. Hắn thật muốn cắn cô một cái.
Hoắc Phi Đoạt híp lại đôi mắt như chim ưng, trong ánh mắt lóe lên một chút hài hước.
“Cái gì, không có. Chú đừng nói bậy chứ. Tôi rất trong sạch.” Ngũ Y Y vội vàng rời khỏi ánh mắt tà ác.
Ánh mắt nóng rực của Hoắc Phi Đoạt di chuyển trên người Ngũ Y Y, từ cổ áo ngủ của cô nhìn xuống, có thể thấy được hai đôi gò bồng bảo đang đội lên, đặc biêt là chỗ trắng nõn nà ở giữa khe, làm cho bên dưới bụng của hắn đột nhiên nổi lên phản ứng.
૮ɦếƭ tiệt! Lực kiềm chế của hắn vẫn luôn rất tốt, tại sao gần đây bộ dáng lúc nào cũng phát hỏa?
“Em là muốn quyến rũ tôi sao? Thế nhưng lại không mặc áo lót?” Hoắc Phi Đoạt cố ý nhìn vào trước иgự¢ của Ngũ Y Y rồi nói mờ ám.
Ngũ Y Y hậu tri hậu giác*, lập tức há to mồm, "a" hét lên một tiếng chói tai, dùng móng vuốt nhỏ của mình che иgự¢ lại, hối hận nói: “Chú thật đáng ghét! Vì người ta nôn nóng đi ra ngoài nên quên mặc.”
Người nào đó nhàn nhạt nói: “Dù cho có nhìn toàn bộ đi nữa, cũng chẳng có gì để nhìn, nhỏ quá không đạt tiêu chuẩn.”
“Cái gì?” Ngũ Y Y trợn to hai mắt, tức giận nói: “Chú đừng coi thường tôi, nói cho chú biết, иgự¢ của cô nãi nãi đây ít nhất gì cũng cúp C nha.” Ngũ Y Y ưỡn иgự¢.
Hoắc Phi Đoạt bày ra bộ dáng khinh thường liếc nhìn cô nói: “Vóc dáng em nhỏ như vậy, còn mơ tưởng mình có cup C? Em độn thêm chất xốp vào, rồi báo là số đo giả đi?”
“Chú chú chú chú……Chú không tin thì cứ nhìn xem.” Ngũ Y Y suýt chút nữa tức điên lên.
Hoắc Phi Đoạt cười gian xảo: “Được, tận mắt nhìn thấy mới là thật, để tôi xác định một tý.”
Ngũ Y Y trợn to hai mắt, bối rối.
“Chú thật là xấu xa, định giở trò lừa gạt để ăn sạch tôi à, tôi sẽ không cho chú nhìn! tại sao chú không cho tôi nhìn chú?”
Chú tưởng rằng tôi là đứa ngốc sao, lại để cho chú xác định?
Bàn tay của Hoắc Phi Đoạt chậm rãi nâng cằm Ngũ Y Y lên, đem gương mặt nhỏ nhắn của cô quay lại, gương mặt tuấn tú của hắn đến gần, môi mỏng khẽ mở, đem khí nóng thổi đến trên cánh môi cô, hắn cười như không cười nói từng câu từng chữ: “Em đã quên rồi sao? Lúc trước tôi đã cho em nhìn đủ rồi. Vật nhỏ! Em cũng đã nhìn qua, không cần phải giả vờ vô tội. Người bị hại là tôi nha.”
Ngũ Y Y trợn mắt há hốc mồm.
Vài giây sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
"Đó, đó không phải là cố ý ......"
Không cẩn thận nhìn thấy sao!
Phải biết rằng, sau lần nhìn thấy nơi đó của hắn, làm cô lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.
Trong một chiếc xe khác, A Trung gác chân lên phía trước, thoải mái hút thuốc lá.
“Anh Trung, rốt cuộc chúng ta đến chỗ này làm gì? Lão đại làm sao vậy?”
Một tên đàn em rụt cổ lại, hắn cũng đốt một điếu thuốc, híp mắt lại rồi hút .
“Tôi mà biết? Có thể tôi đã đi rồi. Hơn nữa người thông minh đến đâu, cũng không biết trong lòng Lão đại đang nghĩ gì. Lòng của Lão đại giống như mê cung. Haizz, Lão Tử cũng đang buồn bực đây, nói thế nào thì tôi cũng là người có vị trí cao trong bang, đi đây đi đó, gió tanh mưa máu, trường hợp lớn nhỏ gì mà chưa từng gặp qua? Ngày hôm nay thì ngược lại, Lão Tử lại thành một người hầu bưng canh đưa nước. Lão Tử thật là bất hạnh!”
“Hả? Anh Trung? Anh vậy mà cũng bưng canh đưa nước sao?”
“Đúng vậy!, một người cầm súng, lại bưng trong tay một cái bình giữ nhiệt, quan trọng là vì một cô gái, Aiz, nhụt chí anh hùng mà!”
“Anh Trung! cái từ nhụt chí anh hùng này không thể dùng như vậy được?”
Bốp! A Trung lấy tay đánh vào đầu của tên tiểu tử nói xui xẻo kia. Đánh cho mắt hắn nổ đom đóm luôn.
“Lão Tử nói thì cậu cứ nghe theo đi. Lão Tử bây giờ giống như Thái giám vậy. Trên ngàn người dưới một người.”
Tên tiểu tử bị đánh kia không nhịn được mà còn cười nói: “Hắc hắc, Anh Trung! Anh mới nói anh là Thái giám sao?”
Bốp bốp! Tên tiểu tử kia lại bị A Trung đánh cho hai cái nữa thì rưng rưng nước mắt.
“Cậu mới là Thái giám. Cả nhà cậu đều là Thái giám. Cậu không được so sánh Lão Tử như vậy a!”
A Trung tức giận trừng mắt, luồng khói bốc lên trên đỉnh đầu hắn.
Trở lại chiếc xe sang trọng lúc nãy , trên hàng ghế dài sau xe, hai người đang ngồi kề sát vào nhau, làm cho người khác cảm thấy....không khí có chút mập mờ.
Đột nhiên Ngũ Y Y nghĩ đến một chuyện, trợn to hai mắt trong suốt như thủy tinh: “Đúng rồi! Tôi quên hỏi chú! Đã trễ thế này chú còn đến đây làm gì? Có chuyện gì sao?”
Chỉ nghĩ đến vấn đề này có hay không , mà quên mất vấn đề chính.
Hoắc Phi Đoạt nghiêng người qua, vẻ mặt không vui nói: “Thế nào? Không có chuyện gì thì tôi không thể đến đây sao?”
“Có thể, có thể! Ngài là người nào, ngài chính là Lão đại Hoắc Phi Đoạt, phàm là nơi nào ngài muốn đi, kể cả nhà vệ sinh nữ ngài đi thẳng vào cũng không có gì là không được.”
Hãy nhớ, người tài giỏi thì sẽ không gặp mấy cái rắc rối nhỏ.
Nếu như Hoắc Phi Đoạt không phải là người giỏi võ công, nếu như hắn không phải là Lão đại Hắc đạo, nếu như hắn vô dụng giống như Hàn Giang Đình vậy, lúc này cô đã sớm lấy bộ móng vuốt qua, đem cái mặt tuấn tú khoa trương của hắn mà người ta vừa thấy đã mê đó cào cho vài cái.
Đáng tiếc là trong cái thế giới tàn khốc này, không bao giờ tồn tại từ nếu như.
“Không có việc gì tôi đi vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”
“Ví dụ, ví dụ, đó chỉ là ví dụ thôi mà. Tôi nói này, rốt cuộc chú đến nhà tôi làm gì?”
Hoắc Phi Đoạt ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng giả vờ như không quan trọng: “Khụ, chỉ là thuận đường đi ngang nhà em thôi, nhân tiện dừng lại nhìn xem em sống có tốt không.”
Ngũ Y Y đầu đầy vạch đen.
Nhà cô không nằm trong khu thành thị, nó thuộc ngoại ô thành phố. Tại sao hắn lại có thể thuận đường đi ngang nhà cô chứ?
“Ồ, rất cảm ơn Hoắc Lão đại đã lo lắng, ngài nhìn xem, lão nương đây còn sống, vẫn còn thở. Ngài có thể đi được rồi chứ? Tôi có thể trở về đánh cờ cùng Chu Công không?”
Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y vừa muốn mở cửa xe, Hoắc Phi Đoạt đã nhanh tay kéo cô trở lại.
Đột nhiên Ngũ Y Y té vào trong иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt cô bị ép chặt vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
“Ưm…” Ngũ Y Y nằm trong иgự¢ Hoắc Phi Đoạt giãy giụa, cơ thể vặn vẹo uốn éo, lộ ra gương mặt nhỏ nhắn, chóp mũi nhỏ vễnh lên thổi khí nóng vào Ⱡồ₦g иgự¢ Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt không dám thở mạnh, một luồng khí nóng nhàn nhạt xông thẳng vào làm cả người hắn như muốn nổ tung.