Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 46

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt giơ tay lên, không để cho bọn A Trung hạnh động thiếu suy nghĩ, lãnh khốc nói, “Chuyện hôm nay, là do ta thấy bất bình nên ra tay. Về nhà, cô nói với lão gia tư, nói, em gái cô là do Hoắc Phi Đoạt ta giúp ông ta giáo dục. A Trung, phái người đưa hai người đó trở về”
“Vâng, lão đại”
A Trung ngoắc tay, bốn tráng hán liền nâng Ngũ Nhân Tâm đặt lên một chiếc xe hơi.
Ngũ Nhân Aí cũng bị kéo đi.
Ngũ Y Y, đồ lẳng lơ! Những gì ta gặp hôm nay, đều do ngươi gây ra! Nỗi hận này, ta nhất định ghi tạc trên đầu ngươi đấy !
Hoắc Phi Đoạt lúc này mới chuyển sang nhìn Ngũ Y Y, ánh mắt sắc bén, đầu tiên liền rơi xuống tay cô và Tiêu Lạc đang dính vào nhau kia, nhất thời con ngươi mở to, không chút nghĩ ngợi, trực tiếp xuất thủ, bắt được cánh của Ngũ Y Y kéo ra khỏi tay Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc một tay khác vươn ram ngăn cản Hoắc Phi Đoạt, “Anh làm gì vậy?”
Hoắc Phi Đoạt cùng Tiêu Lạc chưởng lực ᴆụng vào nhau, Hoắc Phi Đoạt ngưng lông mày, “Cậu biết võ công?”
Cái này ngược lại hắn vẫn không biết.
Tiêu Lạc thế nhưng lại biết võ công? Hơn nữa nhất định tu vi không phải thấp.
Tiêu Lạc mặt lạnh lùng nói, “Tất nhiên biết, tôi nhất dịnh không để anh ςướק đi người của tôi”
Hoắc Phi Đoạt đột nhiên âm hiểm cười một tiếng, “Lời này, chỉ có thể là người có thực lực mới có thể nói”
Nói xong, nội lực xuất ra, chấn ngay иgự¢ của Tiêu Lạc, chiêu thức xinh đẹp, tốc độ xuất chưởng nhanh như cắt, Trong nháy mắt Ngũ Y Y đã nằm trong иgự¢ của Hoắc Phi Đoạt.
Tiêu Lạc còn muốn giành người về, A Trung liền nhanh chóng chuyển họng súng nhắm ngay đầu hắc.
Ngũ Y Y cũng không biết tại sao, ngắn ngủi có mấy giây mình liền từ bên cạnh Tiêu Lạc liền chạy vào trong иgự¢ của Hoắc Phi Đoạt.
“Chú sao lại làm vậy với Tiêu Lạc a? Đóa là súng thật sao? Súng thật làm sao có thể chĩa vào người khác như vậy được?Chú hỗn đàn!” Ngũ Y Y ngẩng mặt, nhìn Hoắc Phi Đoạt mắng tới.
Lúc này mới phát hiện, cô tại sao có thể trước mặt Tiêu Lạc duy trì dáng vẻ thục nữ, nhưng trước mặt Hoắc Phi Đoạt, hình tượng thục nữ đều chạy đi đâu rồi? Thật kì quái!
“Hả? Nha đầu , em nói gì?” Hoắc Phi Đoạt nheo mắt, cúi đầu nhìn con mèo đang xù lông trong иgự¢ mình.
Vì một Tiêu Lạc, cô dám mắng hắn?
Ngũ Y Y le lưỡi, lập tức nở nụ cười nịnh hót, “Hắc hắc, tôi nói sai rồi. Là tôi tực nói, tôi là hỗn đàn”
Choáng a, cô mắc chứng tự ngược sao, tư dưng đi mắng chính mình?
Cánh tay thon dài của Hoắc Phi Đoạt khoát lên vai Ngũ Y Y, làm cho cả người cô đều dựa vào hắn, Ngũ Y Y bị áp trong иgự¢ nghe thấy tiếng tim đập vô cùng trầm ổn kia, liền đỏ mặt. Cái tư thế này, vô cùng bà quyền a.
Một tay khác liền ngắt nhẹ mũi cô, “Mấy chiêu thức tôi dạy em tại sao lại không dùng? Người khác mắng em, chẳng lẽ em chỉ biết đứng nghe thôi sao? Ngốc!”
Hoắc Phi Đoạt giáo huấn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y chu miệng lên.
Tâm tình Lão đại hôm này không tốt rồi!
Thật kém xa Tiêu Lạc a.
Tiêu Lạc chưa bao giờ nởi giận với cô, cũng chưa bao giờ khiển trách cô cả, người ta đều ôn nhu dịu dàng a.
“Oh, tôi vốn muốn dùng mấy chiêu kia đánh cô ta, chỉ là hơi chậm một chút thôi, không đợi tôi ra chiêu, chú đã ra tay trước rồi. Này, sao lại cứ nhắm súng vào Tiêu Lạc vậy? Cứ như vậy sẽ làm người ta hoảng sợ đó”
Hoắc PHI Đoạt mắt nhìn lướt qua, A Trung hiểu ý, liền thu súng lại.
Tiêu Lạc không đành lòng nhận thua, “Hoắc Phi Đoạt, mời buông Y Y ra”
Hoắc Phi Đoạt ánh mắt lóe tin tàn nhẫn nhìn Tiêu Lạc
Hoắc Phi Đoạt nhìn Tiêu Lạc lạnh thấu xương, "Có buông tay ra không, cậu muốn làm cái gì. Tiêu Lạc, vừa rồi tại sao cậu khoanh tay đứng nhìn? Nha đầu này đi theo cậu, luôn bị ủy khuất, cậu luôn làm cho tôi nhìn không quen. Làm sao bây giờ đây? Cậu luôn cho là tôi thừa dịp ra tay."
Ngũ Y Y thay Tiêu Lạc cãi lại, "Không có ai bảo chú ra tay có được không? Tôi còn chưa nói đây, tại sao vừa rồi chú đánh hai cô nàng họ Ngũ đó mạnh như vậy? Sau khi trở về, ông ta lại mang tôi ra trút giận."
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nói, "Ông ta dám đem chuyện hôm nay tính trên đầu em, tôi lập tức làm cho công ty của ông ta đóng cửa."
Ngũ Y Y bĩu môi.
Được rồi, Hoắc lão đại nói gì thì chính là như vậy đi.
Tiêu Lạc giải thích, "Nhân Tâm nói thế nào cũng là chị của Y Y, các cô ấy đều phải sống dưới một mái hiên, tôi không muốn đem chuyện trở nên bế tắc."
Hoắc Phi Đoạt mạnh mẽ áp bức, "Tôi và cậu vĩnh viễn khác biệt. Tôi sẽ không lựa chọn hòa bình, mà để cho người của tôi chịu một chút xíu ủy khuất cùng tổn thương. Người nào đắc tội với người của tôi một phần, tôi sẽ không khách khí trả lại cho hắn mười phần, hai mươi phần!"
Ngũ Y Y thầm thì, "Quả nhiên, ông chủ hung ác chó trông nhà cũng không thể chọc."
Phi phi, cô làm sao lại đem mình so sánh với chó trông nhà?
Đần ૮ɦếƭ!
Hoắc Phi Đoạt thản nhiên liếc Tiêu Lạc và Ngũ Y Y, đánh giá, "Quần áo này thật khó nhìn, nhanh đổi lại."
Ngũ Y Y kéo áo tình nhân, vểnh môi nói, "Khó coi sao? Ánh mắt của chú thật xoi mói nha. Áo này kẻ sọc trắng đen lúc nào cũng mốt, sẽ không bị lạc hậu."
Cô không thấy, trong mắt Hoắc Phi Đoạt ẩn ẩn vị chua.
Hoắc Phi Đoạt quay mặt đi nơi khác, chua giọng nói, "Hai người mặc áo giống nhau, như thế nào cũng thấy không hợp."
Lông mày A Trung run lên, làm như không nghe được, cúi đầu, thiếu chút nữa bật cười.
Không trách được lúc nãy lão đại giống như nhanh chóng lên dây cót, bỏ lại Phúc Hi tiểu thư đang chọn đồ, không giống bình thường vội vàng đuổi theo hướng này.
Thì ra là thấy được Ngũ Y Y ăn mặc giống như tình nhân.
Ngũ Y Y kiếng chân, mặt không phục.
Nói lầm bầm, chú Hoắc chính là nhìn cô không vừa mắt! Cô mặc như thế nào, hắn đều chê cười cô.
Ngay cả mặc quần áo tình nhân đều bị hắn chê cười, thật đáng ghét! Chú Hoắc thật đáng ghét.
Hoắc Phi Đoạt khom lưng, phun khí nóng trên mặt Ngũ Y Y, "Thế nào? Không phục?"
Ngũ Y Y giật mình, lập tức nặn ra một chút tươi cười, như con chó nhỏ cọ có trong иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, "Nào có a, tôi tâm phục khẩu phục! Hoắc lão đại chú nói cái gì cũng là khuôn vàng thước ngọc, lời nói ngàn vàng."
Hoắc Phi Đoạt mắng, "Kẻ lừa đảo!"
Trong giọng nói, lại tràn đầy yêu thương.
Bàn tay cưng chiều vuốt đầu Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y quắt mặt, một đầu đầy sọc đen kêu lên, "Ai nha! Nói bao nhiêu lần! Không phải là không muốn chú nhu tóc tôi sao! Vốn là rất xơ, để cho chú nhu, lại càng thêm rối!"
Hoắc Phi Đoạt cười khẽ, tiếp tục nhéo gương mặt Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giận đến phát điên.
Tiêu Lạc mặt lạnh lùng, nhìn hai người quen thuộc đùa giỡn, đáy lòng vô cùng khó chịu.
"Anh Phi Đoạt! Anh Phi Đoạt!"
Từ phía sau bọn họ truyền đến tiếng kêu nũng nịu của một cô gái.
Hoắc Phi Đoạt lập tức nhăn mặt.
Ngũ Y Y tò mò xoay người, liền thấy một cô gái ăn mặc giống như công chúa đang chạy về phía bọn họ.
"Anh Phi Đoạt!" Phúc Hi lập tức nhảy vào giữa Ngũ Y Y cùng Hoắc Phi Đoạt, ôm chặt lưng Hoắc Phi Đoạt, đề phong nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, hỏi Hoắc Phi Đoạt, "Anh Phi Đoạt, tại sao anh không đợi em? Em mua đồ xong ra ngoài tìm không thấy anh! Còn có, cô ta là ai? Dáng vẻ khó nhìn như vậy! Giống như là con ruồi đực thu hút mấy con ếch lớn!"(Ặc, ai không hiểu câu này hỏi lại tác giả, mình cũng không hiểu, rõ ràng Y Y là giống cái)
Ngũ Y Y nghẹn họng nhìn trân trối.
Quả nhiên, người bên cạnh chú Hoắc, mỗi người đều là cực phẩm a.
Nha đầu này miêu tả, thật là rất sáng tạo.
Con ruồi đực thu hút mấy con ếch lớn?
Mình giống như vậy sao?
Ngũ Y Y nhịn cười nói, "Lần đầu tiên gặp mặt, cứ nói như vậy với người khác, cô đã được dạy dỗ chưa hả? Nói như vậy, cô chính là con ruồi cái thu hút rất nhiều ếch lớn?"
Phúc Hi trợn to mắt, thét lên, "A a, cô dám nói như vậy với tôi! Anh Phi Đoạt! Anh mau đánh cô ta cho em!"
Ngũ Y Y vừa nghe lời này, thật hoảng hốt, cô gái này rõ ràng thấy chú Hoắc thân thiết với người khác, lại muốn đánh cô, cô nhất định ૮ɦếƭ rồi.
Ngũ Y Y lập tức thuận theo chiều gió nói, "Anh Phi Đoạt của cô là người có đạo lý, cô nói hắn đánh ở đâu hắn liền đánh? Hơn nữa, tôi cũng không có ác ý, tôi nói câu vừa rồi cũng có ý nghĩa đấy, nói đúng là, cô là một mĩ nữ vô cùng vô cùng nữ tính, có sức hút siêu cấp!"
Hán ngữ của Phúc Hi không tính là tốt, bị Ngũ Y Y nói như vậy, thực sự mơ hồ, quyệt miệng nhỏ, ngẩng mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Anh Phi Đoạt, cô ấy khen em xinh đẹp sao?"
Ngũ Y Y muốn ói, vụng trộm bĩu môi.
Nha đầu này là một người đần độn? Điều này cũng muốn hỏi người khác, khinh bỉ.
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y một cái, mập mờ đáp một tiếng, "Ừ."
Phúc Hi mới hài lòng một chút, bỏ địch ý, quan sát Ngũ Y Y, hơi khi*p sợ.
Cô gái này thật là xinh đẹp!
Cả người tràn đầy phong cách đặc biệt, mắt to linh động giống như biết nói, da thật là tốt, trắng nõn nà, mềm nhẵn xẹt qua một phát liền rách, nhìn cô gái này có thể nghĩ đến một từ, tiểu thiên sứ.
Nhất thời, phụ nữ ghen tỵ lẫn nhau, khiến cho Phúc Hi không thích Ngũ Y Y.
"Anh Phi Đoạt, tại sao anh đứng gần cô ta như vậy? Này! Cô thật đáng ghét, tại sao muốn dán sát gần gũi với anh Phi Đoạt của tôi?"
Ngũ Y Y cười cười, "Thật ra thì tôi rất muốn cách xa anh Phi Đoạt của cô ra một chút. Hì hì."
Xa một chút thì an toàn thêm một chút.
Hoắc Phi Đoạt hung hăng trợn mắt nhìn Ngũ Y Y một cái
.
"Hai người quen biết nhau sao? Vừa rồi đang nói cái gì?"
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, nói với Phúc Hi, "Là bạn bè."
Ngũ Y Y vội vàng sửa chữa, "Thật ra thì tôi chưa được tính là bạn của anh Phi Đoạt của cô, chẳng qua là nữ phục vụ nhà hắn thôi."
"Nữ phục vụ?" Phúc Hi buồn bực, Hoắc Phi Đoạt đen mặt.
Lúc này, Phúc Hi mới nhìn đến Tiêu Lạc mặc quần áo giống Ngũ Y Y đang đứng cùng cô, lập tức vui vẻ, cười nói, "Oh, tôi hiểu rồi, cô cùng anh ta, hai người là tình nhân đi? Cô xem các người mặc quần áo giống nhau, là trang phục tình nhân đây!"
Hoắc Phi Đoạt đầy đầu sọc đen, âm thầm cắn răng.
Trang phục tình nhân đáng ૮ɦếƭ!
Ngũ Y Y híp mắt cười, "Hắc hắc."
Phúc Hi xóa tan cảnh giác với Ngũ Y Y, rất rộng rãi đưa ra tay nhỏ bé của cô, "Tôi tên là Âu Dương Phúc Hi, tương lai tôi muốn lấy anh Phi Đoạt. Cô tên gì?"
Một câu "tương lai tôi muốn lây anh Phi Đoạt", trực tiếp dọa sợ Ngũ Y Y cùng Tiêu Lạc.
"A? Cô là vị hôn thê của hắn?"
Ngũ Y Y chỉ chỉ Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt rầu rĩ lấy tay xoa lông mày.
Phúc Hi gật đầu, "Tôi từ nhỏ đã dốc lòng phải lấy anh Phi Đoạt. Bây giờ tôi đã trưởng thành!"
"Chúc mừng chúc mừng!" Ngũ Y Y bắt tay với Phúc Hi, cười hề hề như kẻ trộm, "Tôi tên là Ngũ Y Y."
Sau đó nhỏ giọng nói với Hoắc Phi Đoạt, "Này, chú Hoắc, tính tình chú xấu như vậy, còn có phụ nữ muốn lấy chú, chú nên vui mừng đi mới phải, quý trọng người ta thật tốt."
Hoắc Phi Đoạt đen mặt, thật muốn cắt đứt cổ của Ngũ Y Y.
Nha đầu này còn không phải là phụ nữ sao, rốt cuộc cô nghĩ thế nào a! Tức ૮ɦếƭ hắn!
Phúc Hi tò mò hỏi, "Ngũ Y Y, cô nói với anh Phi Đoạt của tôi cái gì đấy?"
"Nga, tôi nói với hắn, tôi nói vợ của chú thật xinh đẹp, nhất định phải yêu thương cô như bảo bối mới được. Hắc hắc."
Tiếng cười hắc hắc của Ngũ Y Y làm cho Hoắc Phi Đoạt nghe được da đầu tê dại. Hắc hắc cái gì hắc hắc! Xú nha đầu!
Phúc Hi lập tức đỏ mặt hạnh phúc không thôi, vùi ở trong иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, ngọt ngào nói, "Anh Phi Đoạt của tôi vẫn luôn rất thương tôi."
"Vậy thì rất rất rất tốt nha." Ngũ Y Y nhìn trộm ánh mắt Hoắc Phi Đoạt, rõ ràng đang nói: có người muốn chú, chú thật là quá may mắn.
Tiêu Lạc khoác tay lên vai Ngũ Y Y, nói, "Y Y, chúng ta qua bên kia xem một chút đi, người ta còn phải di dạo phố, có chuyện riêng tư."
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, căm hận nhìn chằm chằm bàn tay ૮ɦếƭ tiệt của Tiêu Lạc.
"Nga, đúng lắm, cũng không quấy rấy các người, vợ chồng son hai người vui đùa một chút đi."
Ngũ Y Y che miệng cười trộm.
Hoắc Phi Đoạt cắn răng lén nói khẽ với Ngũ Y Y, "Vợ chồng son cái gì! Em chờ xem tôi phạt em thế nào!"
Ngũ Y Y quắt mặt.
Hừ, chú Hoắc đáng ghét, chỉ biết dùng cáu kỉnh hù dọa người!
"Ừ, gặp lại sau, chúng tôi đi bên kia chơi một lát." Phúc Hi gật đầu một cái, lôi kéo Hoắc Phi Đoạt đi về phía trước.
Hoắc Phi Đoạt bước từng bước một.
Hai tay Ngũ Y Y bắc thành cái loa hô, "Vợ chồng son phải chơi vui vẻ nha!"
Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa ngã quỵ, xoay mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Ngũ Y Y một cái.
Ngũ Y Y cho Hoắc Phi Đoạt một cái mặt quỷ.
Tiêu Lạc quan sát vẻ mặt của Ngũ Y Y, hỏi, "Phi Đoạt đã có vị hôn thê à?"
Không biết Y Y có ghen khổ sở không?
Ngũ Y Y gật đầu, "Đúng vậy, đây là ngoài dự liệu của em, còn có một cô gái đơn thuần như vậy, thật lòng thích Hoắc Phi Đoạt."
"Hả?"
Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, nghiêm trang nói, "Hoắc Phi Đoạt võ công cao cường hù ૮ɦếƭ người, anh không thấy, một người đánh thật nhiều người cũng giống như đùa giỡn, quá đáng sợ, tính khí lại không tốt, loại đàn ông đáng sợ lại xấu tính, vẫn còn có cô gái muốn lấy hắn, thật là tự ngược."
Ngũ Y Y lắc đầu không hiểu.
Tiêu Lạc len lén cười.
Phúc Hi ôm cánh tay của Hoắc Phi Đoạt, nâng mặt hỏi, "Anh Phi Đoạt, tại sao anh mất hứng? Anh từ lúc nãy đến bây giờ, vẫn luôn lạnh mặt đấy."
Hoắc Phi Đoạt dừng lại, nghiêm túc nhìn Phúc Hi, nói, "Phúc Hi, em là em gái của anh, không phải anh đã sớm nói sao, em không thể lấy anh, tại sao em còn trả lời với người ta như vậy? Phúc Hi, anh nói rồi, em nhất định sẽ có tình yêu thuộc về em, cuộc sống thuộc về em, gia đình thuộc về em. Nhưng mà không phải là anh."
Phúc Hi nhất thời nước mắt lưng tròng, "Em gái gì chứ, vừa không có huyết thống, cũng không phải em gái ruột, ở chung một chỗ có cái gì không đúng! Em chỉ muốn lấy anh, em chưa từng nghĩ tới lấy người khác, em cũng chỉ yêu một mình anh!"
Vừa nói, Phúc Hi vừa lấy tay lau nước mắt khóc đến lợi hại.
Hoắc Phi Đoạt thở dài, ôm bả vai cô, khuyên giải, "Được rồi được rồi, không phải em muốn mua một đôi giày sao? Phía trước có đôi giày kiểu cách rất đẹp, đi, chúng ta đi xem một chút."
Phúc Hi mắt đẫm lệ nhìn Hoắc Phi Đoạt, "Thật?"
"Lừa gạt em sao?"
Phúc Hi quệt miệng, ôm eo Hoắc Phi Đoạt, đi tới phía trước.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc