Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 44

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Phúc Hi vô cùng thân thiết ôm chặt cánh tay Hoắc Phi Đoạt, đưa hắn đến ngồi bên bàn ăn: “Không nên vui mừng quá nha, bỗng nhiên Phúc Hi của anh trở nên hiền lành mà!”
Phúc Hi tính trẻ con ngoắc tay về phía người giúp việc, người giúp việc bưng lên một mâm thức ăn to.
Hoắc Phi Đoạt mĩm cười nói: “Phúc Hi của chúng ta từ nhỏ đã hiền lành rồi, nấu ăn món nào cũng ngon cả.”
Phúc Hi cười híp mắt nói: “Vì muốn nấu cơm cho anh Phi Đoạt cả đời, nên em đã bắt đầu cố gắng từ nhỏ mà.”
Hoắc Phi Đoạt hơi nhíu mày.
Phúc Hi mở nắp, cùng với nhạc đệm, "Đỡ đỡ lấy.....Pizza ngon nhất thương hiệu của Phúc Hi! anh Phi Đoạt, như thế nào, có phải nhìn qua bề ngoài rất ngon phải không? anh ăn thử một miếng thôi, nè, thưởng thức hương vị một chút."
Phúc Hi ấn vào cổ Hoắc Phi Đoạt không để cho hắn đưa mặt đến gần để ngửi, Hắc Phi Đoạt không thể ngửi được đành nhìn xuống khen : “Ừ, quả thật không tệ, dường như tay nghề của em ngày càng tiến bộ.”
Phúc Hi ngồi trên đùi Hoắc Phi Đoạt trông rất tự nhiên, hai tay cô ôm cổ hắn, làm nũng nói: “Lần trước khi anh ở Mỹ, anh nói rằng anh không ăn được vị cà ri, nên em đã thay đổi lại mùi vị nước sốt bánh Pizza không có cà ri cho anh.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Phúc Hi tựa vào иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, cô hít thật sâu mùi hương thơm mát thuộc về riêng hắn, khoa trương: “Anh đi đâu tìm được một người tốt như em, Âu Dương Phúc Hi em sinh ra là vì anh, lúc nào cũng lo lắng cho anh. Anh Phi Đoạt!
Anh nhất định phải quý trọng em thật tốt nha.”
Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng kéo cổ tay trên cổ xuống, đem Phúc Hi ngồi lại trên ghế, hắn nói thản nhiên: “Một đứa trẻ còn chưa lớn, học ở đâu giọng nói người lớn. Phúc Hi của chúng ta tương lai sẽ có một cuộc sống thuộc về mình.”
Phúc Hi bĩu môi, mất hứng lầu bầu: “Tại sao lại nói em chưa lớn? Em đã hai mươi tuổi, trưởng thành rồi.”
Hoắc Phi Đoạt nói lãng sang chuyện khác: “Không cho anh nếm thử một chút tài nấu nướng của em sao? Làm chỉ để nhìn, không cho ăn à?”
Phúc Hi cười tươi, tự mình xúc một miếng bỏ vào trong đĩa Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt cắn một miếng, gật đầu khen ngợi: “Ừ, mùi vị rất là khác, Phúc Hi, tương lai em cũng có thể mở nhà hàng cho riêng em rồi.”
Phúc Hi chống cằm, cười hạnh phúc nhìn Hoắc Phi Đoạt ăn, liền nói nhanh: “Em không cần mở nhà hàng, anh cũng có tiền, em không cần đi làm, em vẫn ở nhà nấu cơm cho anh, để cho anh mỗi ngày đều được ăn cơm do chính em nấu.”
Hoắc Phi Đoạt cau chặt chân mày, thản nhiên liếc Phúc Hi một cái.
Hắn suy nghĩ nói: “Em vừa đến Trung Quốc, ngày mai anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn, không phải em rất thích ăn lẩu sao? Anh sẽ mời em ăn lẩu.”
“Em làm sao thích ăn lẩu?” Phúc Hi phản ứng nhanh trợn to hai mắt.
“Khụ khụ” Hoắc Phi Đoạt suýt chút bị sặc, giật mình nhìn Phúc Hi “Anh nhớ em thích ăn a?”
Phúc Hi mất hứng xụ gương mặt nhỏ nhắn: “Anh Phi Đoạt, căn bản em không thích ăn lẩu, anh đã đem ai thích ăn lẩu nhớ lầm đến em rồi. Hừ, thật kém cỏi, ngày cả người ta thích ăn gì cũng không nhớ.”
Hoắc Phi Đoạt vuốt đầu Phúc Hi an ủi: “Ai da, công việc của anh nhiều vậy, sao có thể nhớ rõ được? Tóm lại ngày mai anh dẫn em ra ngoài ăn.”
Phúc Hi cười vui vẻ.
Hoắc Phi Đoạt lại ăn không vô, nhíu mày suy nghĩ.
Làm sao lại nhớ lầm chứ?
Làm sao lại nhớ lầm chứ?
Rốt cuộc là ai thích ăn lẩu?
Hắn bỗng nhiên hiểu ra một chuyện.
Là Ngũ Y Y thích ăn lẩu.
Một lần kia, chính hắn đã thấy Ngũ Y Y và Tiêu Lạc trong một tiệm ăn lẩu.
Choáng.
Vừa nghĩ đến Ngũ Y Y kia, Hoắc Phi Đoạt không nhịn được nghiến răng.
Vật nhỏ! Em nói em trêu chọc tôi xong rồi hả? Làm hại tâm trạng tôi không yên. Lúc nào cũng có thể bị em ảnh hưởng.
Cánh tay bị ai đó dùng sức lắc mạnh, hắn mới định thần lại, thì ra Phúc Hi đang lắc cánh tay hắn: “Anh Phi Đoạt! anh lại thất thần. Anh xảy ra chuyện gì à? Vỗn dĩ anh không như vậy a! Lần đầu tiên em gặp anh, lúc nào anh cũng thất thần. Không được thất thần! Không được!”
Hoắc Phi Đoạt trả lời qua loa: “Anh không thất thần, đây không phải là đang tỉ mỉ thưởng thức món ăn do em nấu sao?”
Phúc Hi tinh nghịch nghiêng đầu, gương mặt nhỏ nhắn đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt: “Mùi vị thể nào? Anh muốn ăn thêm một miếng nữa không?”
Hoắc Phi Đoạt giả vờ trợn mắt: “Một miếng nữa? Em muốn anh no ૮ɦếƭ à?”
A Trung đứng ở xa, đổ mồ hôi lạnh thay Hoắc Phi Đoạt.
Từ lúc Lão đại nói ra từ nồi lẩu, hắn đã toát mồ hôi lạnh thay Lão đại rồi.
Tiêu Lạc bưng chén thuốc Đông Y vừa nấu xong đến trước mặt Y Y. Thế nhưng Y Y đã ngủ thi*p đi trên ghế salon.
Cần phải đánh thức nha đầu này để cho cô uống thuốc a!
Tiêu Lạc do dự một lúc, nhẹ nhàng đẩy Y Y: “Y Y! tới giờ uống thuốc rồi, thức dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp.”
Ngũ Y Y như một con mèo con, lông mi dày khẽ động, miễn cưởng mở mắt, lẩm bẩm: “Thật khỏe rồi…Có thể không uống không?”
Tiêu Lạc thật muốn cúi xuống hôn lên gương mặt cực kỳ đáng yêu của nha đầu này.
“Không phải là sợ Hoắc Phi Đoạt lấy đầu của em làm bóng đá sao?”
Ngũ Y Y trợn to hai mắt, quả nhiên chú Hoắc là một loại thuốc tốt làm cho tinh thần người khác phấn khởi.
“Đầu quan trọng, đầu quan trọng.” Ngũ Y Y liền nhớ tới, ngồi thẳng người lại.
Cô nhìn chén thuốc, bị dọa sợ kêu lên một tiếng “A”. “Đen như vậy a? Cái này có thể uống được sao?”
“Không có biện pháp. Thuốc Đông Y đều như vậy cả.”
Ngũ Y Y lấy cái mũi nhỏ nhắn của mình ngửi ngửi, lập tức dùng hai móng vuốt nhỏ quạt mùi khó ngửi: “Nôn, khó ngửi quá, em đều muốn ói ra, nhưng làm sao uống vào a? Em không uống, không uống.”
Tiêu Lạc thở dài: “Vậy cũng tốt, đem đầu làm banh đá đi.”
Nhắc tới chuyện này, Ngũ Y Y hạ mắt xuống, từ từ đưa móng vuốt nhỏ lên giật lấy chén thuốc.
Ngũ Y Y cắn răng tức giận, nheo mắt lại nói: “૮ɦếƭ thì ૮ɦếƭ! Thà uống thuốc đắng ૮ɦếƭ còn tốt hơn bị chú Hoắc đá vào đầu! Em uống!”
Ngũ Y Y nhắm mắt lại, nín thở, cầm chén thuốc lên uống.
“Tốt lắm, tốt lắm, bã thuốc còn lại không cần uống.” May nhờ Tiêu Lạc lấy lại chén thuốc kịp thời nếu không Y Y đã đem cặn bã thuốc uống vào hết.”
“Ôi, đắng ૮ɦếƭ tôi, đắng ૮ɦếƭ tôi rồi!” Ngũ Y Y há hốc miệng, lẽ lưỡi.
Tiêu Lạc đưa đến một chén nước sạch, cô cầm lấy uống ừng ực hết.
Tiêu Lạc đứng ở cửa nhìn Ngũ Y Y nằm trong chăn, hắn cười ấm áp nói: “Ngủ ngon nha, dù sao ngày mai không đi học, cũng không có việc gì để làm, em đi ngủ đi.”
“Ồ, em biết rồi. Anh ngủ ngon.”
“Ô, em biết rồi. Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tiêu Lạc đóng cửa phòng lại.
Ngũ Y Y chép chép miệng, đôi mắt to nhắm lại.
Không nhịn được lầm bầm lầu bầu: “Chú Hoắc thật độc ác, lại cho tôi uống thuốc đắng như vậy, hận chú ૮ɦếƭ đi được! Lão đại Hắc bang đúng là lòng dạ độc ác! Aiz, tôi thật xui xẻo a, làm sao mà đắt tội với người này chứ? Ông trời ơi, tôi thề, tôi đảm bảo, tôi đi trên đường có nhìn thấy chuyện gì đi nữa tuyệt đối sẽ không xen vào. Amen.”
Thì thầm lung tung, Ngũ Y Y từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng, quay trở về lúc cô mới biết đi học, cô thấy mình tập tễnh đi về phía mẹ, bà ngồi xổm cách cái bàn nhỏ vài mét nhìn cô cười dịu dàng, bà dang hai cánh tay ra nhìn về phía cô, cưng chiều gọi: “Y Y đến đây, đến đây với mẹ.”
Rốt cuộc Y Y cũng ngã vào trong иgự¢ mẹ mình, được mẹ bế lên hôn vài cái ở trên mặt.
“Y Y, mẹ rất yêu con, con chính là trái tim nhỏ bé của mẹ.”
Ánh mắt của bà rất đẹp giống như vầng trăng sáng lấp lánh, tràn đầy tình yêu.
Mẹ….
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt của Ngũ Y Y.
Trong một kho hàng âm u, một người con trai cả người đầy máu bị treo ngược lên.
Bốn năm người đàn ông lực lưỡng vậy quanh hắn, những người đó trong tay cầm cây thiết côn nhỏ thay phiên nhau đánh lên người con trai kia.
“A…”
“Tha cho tôi đi…A”
“Cầu xin các người, tôi nhận tội, cầu xin các người tha cho tôi đi….Là Ngũ Nhân Lệ bảo tôi làm, thật sự là cô ấy…”
Cậu bé năn nỉ không kịp thở.
Trên mặt hắn chảy đầy máu, một bên mắt bị sưng lên, cả người đều là vết thương, vừa nói chuyện vừa phun ra ngoài một ngụm máu tươi.
Một tên tiểu tử nói chen ngang: “Ai bảo mày không có mắt, dám ᴆụng đến người phụ nữ của Lão đại? Ngũ Y Y kia, mày dám động vào sao? Nói cho mày biết tiểu tử ngốc, hôm nay mày chỉ có đi mà không có về. Ngày mai, trong khe núi, sẽ có tin tức mày bị tai nạn xe hơi.”
“Hả? Hu hu hu, Cầu xin các người đừng Gi*t tôi….”
Một tên phiền phức nói: “Anh, tên này khóc rất phiền, trực tiếp dứt khoát với nó đi, đánh một gậy vào ót, chỉ có một bộ não, thật lằng nhằng, phí một sợi dây thừng.”
Cậu con trai bị treo ngược trên không cả người run rẩy.
Hắn hối hận tột đỉnh.
Một tên tiểu tử khác nói: “Không được, anh Trung đã điện thoại đến thông báo, Lão đại tức giận nói muốn cho tên tiểu tử này ૮ɦếƭ thê thảm, nếu để hắn ૮ɦếƭ nhanh như vậy, Lão đại hỏi tới, anh em mình sẽ bị cắt đứt chân.”
Mọi người vừa nghe không nói thêm gì. Một tên cầm đầu hung ác nói: “Còn nói cái gì, đánh đi, một gậy đánh một gậy, đánh cho đến khi nào tên tiểu tử này trầy da sứt thịt, tắt thở mới thôi.”
Phúc Hi bảo người giúp việc đem quần áo, hành lý của cô ta sắp xếp ngay ngắn, bận rộn ૮ɦếƭ đi được.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong thư phòng, nhìn vào các số liệu hạng mục trên máy vi tính xử lý công việc.
A Trung gõ cửa phòng rồi đi vào.
“Lão đại.”
“Ừ, nói.” Hoắc Phi Đoạt không nhìn đến A Trung, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính.
“Có điện thoại báo về từ miệng tên tiểu tử kia đã biết, Ngũ Nhân Lệ đã phái hắn cố ý làm rớt đèn plastic.”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt ngẩng đầu lên, hé mắt: “Đúng là cô ta.”
A Trung thăm dò hỏi: “Xử trí Ngũ Nhân Lệ như thế nào?”
Hoắc Phi Đoạt dùng tay vuốt ve nhẹ cằm đẹp, sau đó suy nghĩ.
Hoắc Phi Đoạt dùng tay vuốt nhẹ cằm đẹp, sau khi suy nghĩ xong, nói: “Chỉ hi vọng, Ngũ Nhân Lệ vì tính trẻ con mà hành động, dù sao cô ta cũng là chị của Y Y, hai người lại có quan hệ huyết thống. Như vậy đi, cậu tự mình tìm cách cảnh cáo cô ta, để cho cô ta sau này không dám làm những chuyện bất lợi với Y Y.”
A Trung cúi đầu trả lời: “Vâng.”
Sau đó hắn lui ra ngoài.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt đôi mày kiếm, thở dài, màn hình vi tính xuất hiện hình ảnh Ngũ Y Y đi trong sân trường.
Tấm hình được chụp ở một góc độ, nhìn vào nhất định là chụp lén.
Ngũ Y Y đang vẫy tay chào hỏi với các bạn học cùng lớp.
Nụ cười của cô ngây thơ, ánh mắt long lanh giống như vầng trăng sáng. Hàm răng nhỏ trắng bóng, rất đều.
Cả người cô tràn đầy sức sống.
Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh đó, vẫn có thể duy trì được sự ngây thơ và lạc quan, thật không dể dàng chút nào.
Cửa thư phòng chợt mở ra, Hoắc Phi Đoạt nhanh chóng duy chuyển con trỏ chuột đem màn hình bảo vệ xóa bỏ.
Màn hình bảo vệ máy tính của hắn là hình Ngũ Y Y.
“Anh Phi Đoạt, đồ của em đã thu dọng xong rồi, anh vẫn còn đang bận sao? Có phải anh đang xem lén phim gì không?
Phúc Hi chạy đến bên người Hoắc Phi Đoạt, ngồi ở trên đùi hắn, đùa nghịch với máy tính.
Hoắc Phi Đoạt vỗ tay Phúc Hi nói: “Phúc Hi mau xuống đi, đây là những số liệu quan trọng của anh.”
Hắn vừa nói, vừa đưa tay tắt máy tính.
Mười một giờ đêm, rốt cuộc Ngũ Nhân Lệ cũng được tiêm xong mũi thuốc cuối.
Ngũ Nhân Ái nói với Ngũ Nhân Tâm: “Em ở lại giúp đỡ Nhân Lệ, chị đến bãi đậu xe lấy xe, chị ở dưới lầu chờ các em.”
Nhân Tâm nói với Nhân Lệ: “Nhân Lệ em đi về trước, chị đi nhà vệ sinh xong lập tức quay trở lại.”
Ngũ Nhân Lệ gật đầu, cúi xuống mang giày chuẩn bị về nhà.
Đột nhiên cửa phòng bệnh mở ra, Ngũ Nhân Lệ nghĩ là Ngũ Nhân Tâm trở lại liền nói: “Chị hai, chị đi nhà vệ sinh thật nhanh.”
Vừa ngẩng đầu lên, Ngũ Nhân Lệ bị dọa sợ hít một ngụm khí lạnh.
Là mấy người đàn ông có vẻ mặt âm u thật đáng sợ!
“Anh, các anh là…”
A Trung lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngũ Nhân Lệ nói: “Ngũ Nhân Lệ, sau này không cho cô làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến Ngũ Y Y, nếu không, cô cùng với tên đồng lõa kia sẽ có kết quả giống nhau. Lời của tôi, cô nghe hiểu không?”
Sắc mặt Ngũ Nhân Lệ tái nhợt, cả người run rẩy nói: “Tôi…tôi không hiểu mấy người ở đây đang nói những gì, tôi không có…”
“Tự mình giải quyết cho tốt.” A Trung nói xong, rất tàn khốc dẩn mọi người rời đi.
Ngũ Nhân Lệ cắn môi, lập tức ôm cánh tay khóc nức nở. Giờ phút này cô rất sợ.
Bọn họ vì Ngũ Y Y mà tới uy Hi*p cô.
Ngũ Nhân Tâm từ nhà vệ sinh trở lại, hoảng sợ nói: “Nhân Lệ! Em sao vậy? Tại sao lại khóc? Có chỗ nào không thoải mái không? Chị đi gọi bác sĩ đến.”
“Chị hai, không cần, hu hu….” Ngũ Nhân Lệ gọi Ngũ Nhân Tâm lại.
Một lúc sau Ngũ Nhân Lệ mới nói được: “Vừa rồi có người đã tới cảnh cáo em, không được làm chuyện gì với Ngũ Y Y nữa.”
“A.” Ngũ Nhân Tâm nghe xong cũng bị dọa sợ.
“Ai, là ai?”
“Không biết, em cũng không biết. Hu hu, chị hai, em rất sợ.”
Ngũ Nhân Lệ nhào vào lòng Ngũ Nhân Tâm khóc rống lên, Ngũ Nhân Tâm lấy tay vuốt ve sau lưng Ngũ Nhân Lệ khuyên nhủ: “Không sao, không sao, bọn họ không dám làm gì đâu, chỉ hù dọa em chút thôi. Đi, chúng ta đi tìm chị cả bàn bạc lại.”
Ngũ Nhân Ái ngồi trong xe hơi, thấy hai em gái mình đều có vẻ mặt hoảng sợ đi ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc