Hoắc Phi Đoạt nhẹ nhàng cười, nụ cười đẹp như hoa mùa xuân nở rộ, tất cả ánh sáng trong đôi mắt đều rất quyến rũ, hắn buông cô gái ra, vuốt ve mái tóc của cô: “Phúc nhi, tại sao trước khi về nước, không báo trước với tôi? Tôi đi đón em tốt hơn.”
Phúc Hi nghiêng đầu, cười nói vui vẻ: “Người ta muốn cho anh một bất ngờ mà! Anh không phải rất bất ngờ chứ?”
“Bất ngờ cái gì, chỉ sợ em ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm.”
“Ai da, có gì nguy hiểm, võ thuật của Âu Dương Phúc Hi em không phải là loại võ phổ biến khác, muốn ςướק của em không dễ dàng vậy đâu.”
Phúc Hi ôm cánh tay Hoắc Phi Đoạt làm nũng: “Anh Phi Đoạt, anh Phi Đoạt, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, anh thân thiết với em như người một nhà có được không?
Hoắc Phi Đoạt hít một hơi thật sâu, hơi bất đắc dĩ hướng về phía mặt Phúc Hi chạm vào nhẹ nhàng.
Âu Dương Phúc Hi lập tức cười vui vẻ, hai tay ôm cổ Hoắc Phi Đoạt không để cho hắn đứng dậy, sau đó cô nhảy lên, bĩu môi, nhanh chóng hôn một cái ở trên mặt Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đoạt nhíu chặt chân mày, bắt lấy hai tay Âu Dương Phúc Hi, thản nhiên nói: “Thật không biết lớn nhỏ. Mau vào đi thôi.”
Âu Dương Phúc Hi từ phía sau ôm lấy thắc lưng Hoắc Phi Đoạt, làm nũng: “Em mặc kệ, anh Phi Đoạt, em muốn anh cõng em vào, giống như lúc ở bên Mỹ vậy, em muốn cõng.”
Hoắc Phi Đoạt cảm thấy không có cách nào với Âu Dương Phúc Hi, đành lắc đầu nói: “Lúc em ở bên Mỹ, chắc chắn sư phụ đã bị em chọc giận đến râu ria vểnh lên hết rồi.”
Hoắc Phi Đoạt vừa nói vừa ngồi xổm xuống, Âu Dương Phúc Hi vui vẻ nhảy lên lưng hắn, sau đó được hắn cõng đi vào trong nhà.
A Trưng đưa Ngũ Y Y đến khuôn viên Ngũ gia trang liền lái xe rời đi.
Ngũ Y Y cầm gói thuốc Đông Y vừa đi vừa nghe điện thoại của Hàn Giang Đình gọi đến.
Y Y, cậu nhất định phải giúp tôi chuyển lời đến sư phụ, cậu đã nói cơ thể tôi rất khỏe a, tôi có thể hít đất năm mươi cái. Tôi nói thật đó không gạt cậu đâu, một cái cũng không thiếu.”
Ngũ Y Y thở dài nói: “Tôi xin cậu, cậu mới hít đất năm mươi cái đã khoe khoang rồi, chờ khi nào cậu chạy được mười km đi rồi hãy nói.”
“Này, sao cậu ác vậy? Mười km, cậu muốn lấy mạng lão tử à?”
“Tôi chỉ là người giúp việc bên cạnh chú Hoắc, muốn tôi nói giúp cậu, cậu nghĩ có thể đùa giỡn à? Lỡ như chú Hoắc kiểm tra mà phát hiện ra tiểu tử cậu là một người vô tích sự, chú Hoắc tức giận lên sẽ đem tôi và cậu cho cá mập ăn. Tôi không muốn ૮ɦếƭ theo cậu có được không?”
Ở bên kia Hàn Giang Đình giả vờ khóc thút thít.
Sau khi nói chuyện với Hàn Giang Đình, Ngũ Y Y thấy Tiêu Lạc đang chờ mình.
Từ sau khi cãi nhau ở phía sau hậu trường, Ngũ Y Y hơi né tránh mặt hắn.
Lời nói của Tiêu Mai đã nói rõ vị trí của cô, cho nên cô không cần tự tìm xấu hổ cho mình.
Rời xa Tiêu Lạc đi.
"Y Y! Cánh tay khá hơn chút nào không?”
Ngũ Y Y cúi đầu muốn vòng qua bên người Tiêu Lạc đi vào nhà, đột nhiên Tiêu Lạc tiến lên ngăn cản cô, mĩm cười hỏi.
Ngũ Y Y cúi đầu nhìn giày mình, buồn bực trả lời: “Không có việc gì. Tôi vào đây.”
Ngũ Y Y từ từ đi qua bên người Tiêu Lạc. Tiêu Lạc cắn môi, đột nhiên lên tiếng: “Anh thích em.”
Phịch!
Ngũ Y Y hoảng sợ dừng bước! Gói thuốc trên tay cũng rơi xuống đất.
Cô không nghe lầm chứ?
Tiêu Lạc vừa mới thổ lộ với cô sao?
Hắn nói cái gì? Hắn thích cô?
Ngũ Y Y chậm chạp quay lại, chớp chớp đôi mắt, đi nhặt gói thuốc Đông y, nhưng Tiêu Lạc lại tiến lên phía trước nhặt, khiến cho Ngũ Y Y đành phải đứng nhìn Tiêu Lạc.
Hai tay Tiêu Lạc giữ chặt trên vai Ngũ Y Y, khom người nhìn cô ở khoảng cách gần, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Lúc đầu anh muốn chờ em lớn lên chút nữa mới nói những lời này, nhưng anh sợ em sẽ lẫn tránh anh thật xa, anh chỉ có thể ích kỹ một lần mà bày tỏ với em. Y Y, anh thích em, ngay từ lần đầu tiên gặp em, anh đã bị em hấp dẫn sâu sắc. Cho dù bây giờ em không thích anh, nhưng anh cầu xin em, đừng từ chối anh, đừng đẩy anh đi quá xa. Để anh được nhìn thấy em, được quan tâm đến em, để cho anh được thấy em lớn lên từng ngày như vậy anh cũng vui lòng. Anh vẫn muốn cứ như vậy chờ đợi đến một ngày nào đó em sẽ thích anh.”
Ngũ Y Y cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú của Tiêu Lạc, những lời nói của hắn đã làm cô ngớ ngẩn.
Sau một lúc lâu vẫn giữ nguyên tư thế này, Ngũ Y Y mới nói lắp bắp: “Nhưng, nhưng mà cậu là cậu Út a.”
Tiêu Lạc cười yếu ớt nói: “Chúng ta không cần quan tâm đến việc này, hai chúng ta vốn không có bất kì quan hệ huyết thống nào.”
Ngũ Y Y khôi phục lại dáng vẻ ngớ ngẩn há hốc mồm.
Tiêu Lạc không nhịn được cười vui vẻ nói: “Này, có thể giúp thỏa mãn tấm lòng của lão già này một chút không, nói cho anh biết một chút, bây giờ em có thích anh một chút nào không? Cho dù một chút đỉnh cũng được."
Y Y há hốc mồm, hai mắt một tầng sương mỏng, nhịp tim đập nhanh muốn dọa ૮ɦếƭ người, xấu hổ cúi đầu cắn môi.
Tiêu Lạc cười lên: “Vậy anh có thể hiểu được, em có thích anh một chíu xíu.”
Y Y đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên trong sân truyền ra tiếng rống to của Ngũ Phong Tập: “Y Y! con đến đây cho ba, nhanh lên! Ba có lời muốn nói với con, nhanh chóng đến đây!”
Ngũ Y Y không hiểu nhíu mày nhìn Tiêu Lạc và Ngũ Phong Tập.
Tiêu Mai đứng sau lưng Ngũ Phong Tập tức giận nhìn em trai và Ngũ Y Y đứng gần nhau, giận cắn răng châm dầu vô lửa: “Ông xã à, thiên kim tiểu thư nhà chúng ta ra ngoài không biết được tin tức thì thôi nhưng ông ở bên ngoài mà còn hồ đồ thế hả? ℓàм тìин nhân của đàn ông nhà giàu cũng không phải là chuyện nhà chúng ta có thể làm được. Đâu phải là loại người nhà nghèo thấp hèn . Haiz, thật là, đứa nhỏ Y Y này sao có thể làm như vậy chứ?"
Ngũ Phong Tập vẻ mặt trắng bệch, chống nạnh rống to: “Lo lắng cái gì? Còn không nghe thấy sao? Bảo con đến đây nhanh lên một chút!
Cõi lòng Y Y đầy buồn bực, cô đành phải đi về phía Ngũ Phong Tập.
Tiêu Lạc hơi sững sốt, vội vàng đi theo Y Y.
“Ba…”
Y Y nhìn Tiêu Mai, rồi lại nhìn Ngũ Phong Tập.
Có phải ba cuối cùng cũng nghĩ đến vết thương của mình, muốn quan tâm đến mình hay không?
Nhưng trên mặt ba rất tức giận, giọng nói lại không vui như vậy.
Tiêu Lạc đứng bên cạnh Y Y: “Anh rể, có chuyện gì không?”
“Cậu không cần xen vào chuyện này. Y Y! con theo ba đến đây!”
Ngũ Phong Tập tức giận nói xong, dẫn đầu đi vào trong nhà.
Ngũ Y Y nhìn lại Tiêu Lạc, đi theo vào trong.
Tiêu Lạc bước nhanh qua: “anh đi vào với em.”
Lại bị Tiêu Mai kéo cánh tay, bà ta tức giận quát: “Em làm gì? Sao em thích phô trương vậy? Hai cha con nhà người ta đang nói chuyện riêng, em mù sao? Không được đi!”
“Chị, chị đừng như vậy được không? Chuyện của em, chị không cần lo, được không?”
Tiêu Mai cất giọng châm chọc: “Không cho chị lo? Được! Vậy chị đi tìm cái ૮ɦếƭ! Chị không sống nữa, em cũng đừng quản chị! Coi như chúng ta không quen biết! Em không phải là em trai của chị.”
Tiêu Lạc nhăn mặt thở dài: “Chị…”
Tiêu Lạc lo lắng cho Ngũ Y Y, xoay người đi lên lầu nhìn bóng lưng Ngũ Y Y tiến vào thư phòng , hắn gấp đến độ muốn kéo cô lại.
Bên này Tiêu Mai cũng không phải đèn cạn dầu, trong đầu sinh ra ý nghĩ độc ác, cố làm ra vẻ tang thương, khóc, “Ai nha, đời ta coi như xong rồi, ta thương yêu đệ đệ của mình hất mực, hắn lại không đặt ta vào trong mắt, em bây giờ cnh1 cứng cáp rồi, khả năng lớn rồi, liền không thém quan tâm đến người chị này, có đúng hay không? Tốt lắm! Em cũng đừng quan tâm người chị này, ta đi tìm ૮ɦếƭ, em cũng đừng quan tâm!”
“Chị, cái này không phải chị làm khó em sao?” Tiêu Lạc phiền não dùng sức dậm chân.
Tiêu Mai cũng không ngừng khóc, hướng thư phòng nhìn một chút, nhỏ gọng nó, “Chị nói cho em biết, Tiêu Lạc, em đừng có trì độn nữa. Cái đó Ngũ Y Y không phải người đàn bà đơng giản, nó chỉ mới có bây lớn, liền cùng mấy công tử nhà giàu qua lại mật thiết, loại đạo hạnh hơn hồ ly như vậy. Chị cảnh cáo em, không cho em lui tới với Ngũ Y Y nữa, nó có gì xinh đẹp, cũng không cho em ở chung với nó ! Một đứa con gái riêng, có địa vị gì!Nêu em muốn chọn, không bằng chọn Nhân Aí đi, con bé tốt lắm, lại là chị cả, đối vơi em lại có mấy phần ý tứ…….”
Tiêu Lạc nhất thời thối mặt, “Chị! Làm sao chị có thể bẻ cong tình cảm của em vậy? Chẳng lẽ tình cảm có thể tùy ý thay đổi sao? Chị nói để chi em thích người nao, em liền phải thích người đó hay sao? Tình cảm là thứ không thể ép bu6c5 được!”
Tiêu Mai bị Tiêu Lạc hét lên nhất thời ngây dại.
Tiêu Lạc phiền não đi vào phòng khách, nặng nề ngồi xuống ghế sa lom, lo âu nhìn thư phòng.
Ngũ Y Y đi vào thư phòng, nhìn Ngũ Phong Tập đang nhíu mày, liền đoán được chẳng có chuyện gì tốt lành.
A, thì ra ba đang tức giận, xem bởi vì Nhân Tâm té xỉu mà đai lòng rồi, thôi để cho ông ta tùy ý mắng vậy.
Ngũ Y Y thậm chí đã tính toán, mặc kệ Ngũ Phong Tập có mắng gì, cô cũng không muốn nói một câu với ông ta.
Ngũ Phong Tập nóng nảy đi qua đi lại torng thư phòng, thỉnh thoảng thì trừng Ngũ Y Y một cái, sau đó phiền não thở dài một hơi
Như vậy lặp đi lặp lại mười lần, mới hung hăng nhìn chằm chằm Ngũ Y Y, ngòn tay chỉ vào mặt cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng oang oang nói, “Cái đứa bé này sao người có thể làm chuyện như vậy?”
Ngũ Y Y hít sâu một hơi, vẻ mặt lạnh nhat đứng đo, nhìn bức tường đối diện.
“Tại sao không nói chuyện? Ta là cha ngươi! Ta có quyền quản người”
Ngũ Phong Tập càng nói càng tức giận, đứng trước mặt Ngũ Y Y, quát, “Ngươi nói một nữ hài tử như ngươi, mới có chút íu tuổi, không học hành đàng hoàng, cố tình muốn học hư như loại đàn bà đầu đường xó chợ sao?”
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Là ả ép tôi”
Nếu không phải Ngũ Nhân Tậm khiêu khích cô trước, nếu như không phải cô ta động thủ đánh cô trước, cô mới không dùng mấy chiêu chú Hoắc dạy cho cô để đối phó với bọn họ.
“Hắn ép ngươi? Người nào có thể ép buộc ngươi” Ngũ Phong Tập ông nói gà bà nói vịt với Ngũ Y Y, hắn vỗ trán mình một cái, khổ sở nói, “Loại chuyện như vậy, chính là không thể tránh! Cho dù ai ép buộc ngươi….ngươi cũng không thể đồng ý a! Vốn mẹ ngươi xuất thân là ca kĩ, bên ngoài có nhiều lời đồn đại không dễ nghe rồi, ngươi liền một chút khí cốt cũng không có, không chịu giữ mình trong sạch một chút, để cho mẹ ngươi an tâm một chút. Đằng này lại nào như vậy! Người thế mà….thế mà……..”
Ngũ Phong Tập cơ hồ nói không nỗi nữa.
Ngũ Y Y nghe Ngũ Phong Tập nói xong, liền hiểu ý tứ, giương mắt nhìn Ngũ Phong Tập, “Ba đây là có ý gì? Tại sao nói tôi không có khí cốt? Tôi tại sao không có giữ mình trong sạch?”
“Còn dám mạnh miệng!” Ngũ Phong Tập tức điên hét lên, “Cũng đã làm chuyện mất mặt như vậy rồi, người còn làm bộ trong sạch sao! Ngươi rốt cuộc có biết xấu hổ hay không vậy? Người khác đều nói, ta không nên mang đứa trẻ như người về nuôi, ta bởi vì đau lòng ngươi, đau lòng mẹ ngươi mất sớm, ta không để ý nhiều người phản đối, đem ngươi vầ đây, công khai nhận ngươi, ta chính là muốn cho người điều kiện tốt nhất để lớn lên.Người lại làm ra chuyện mất mặt như vậy….Ai, ta thật hối hận, lúc đó nên để người ૮ɦếƭ đi( Chu tước:Đau lòng thật…..Loại cha như vậy, thật không đáng làm người), không trách được người xưa đều nói, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, loại chuột hôi như người đều giống mẹ ngươi! Nhất định do từ nhỏ nhìn mẹ người qua lại với nhiều đàn ông, nên bây giờ lại muốn giống mẹ người chăng, đều giống như kĩ nữ?”
Ngũ Y Y há miệng, nước mắt đọng lại trên mi, người run rẩy, “Ông tôi cài gì cũng được, nhưng không thể hạ nhục tôi như vây! Tôi chỉ đem Ngũ Nhân Tâm đánh ngã một cái, ông liền nói mẹ tôi với tôi là kĩ nữ, tại sao ông có thể nói mẹ như vậy! Ông hối hận? Trước kia là ông theo đuổi mẹ tôi, đáng lẽ ông không nên trêu chọc mẹ tôi, đáng lẽ không nên để tôi ra đời! Ông cho rằng tôi nguyện ý làm con gái của ông sao? Ông có hay không hỏi tôi…có nguyện ý hay không đến chỗ này”
Pằng!!
Ngũ Phong Tập tức giận, hăng hăng tát Ngũ Y Y một bạt tai.
Mặt Ngũ Y Y nhanh chóng bị nghiêng qua một bên, một nửa gương mặt bị đánh đến sưng đỏ.
Bịch! Bịch!
Thuốc trong tay cô rơi xuống đất.
Bàn tay Ngũ Phong Tập tê tê, liền giật mình, mình ra tay quá độc ác
Ngũ Y Y nước mắt rơi xuống, cười lạnh, “Tôi không cần cái danh con gái Ngũ gia này, tôi chịu đủ rồi!”
Nói xong, Ngũ Y Y xoay người đi, bị Ngũ Phong Tập nắm lấy bả vai, hắn vội vàng hỏi, “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải là tình nhân của Cô thiếu không?”
Ngũ Y Y hít sâu một hơi, nhìn ông ta, trong mắt tràn đầy hung quang, Ngũ Phong Tập bị nhìn đến chột dạ, cô cười lạnh, nói,“A, ông yên tâm, tôi lấy tính mạng của mình ra thề, nếu tôi là tình nhân của Cố Tại Viễn, tôi sẽ ૮ɦếƭ không toàn thây”
Ngũ Phong Tập giật mình
Ngũ Y Y nhắt gói thuốc bắc lên, kéo cửa, trước khi ra khỏi, cô không thèm nhìn người đằng sau lạnh lùng nói, “Ngũ tiên sinh, ông có thể khai trừ tên tôi ra khỏi hộ khẩu, họ Ngũ này, tôi không cần”
Nói xong, cô đi ra ngoài, vừa ra đến cửa, thiếu chút nữa ᴆụng phải Tiêu Mai đang nghe lén ngoài chửa.
Tiêu Mai vội vàng làm bộ như không có chuyện gì, xoay người nhìn bức tranh tranh trên tường.
Bị đánh một nửa bên mặt khiến cô đau không nói nên lời, cả lỗ tai cũng ong ong cả lên.
Tiêu Lạc bước vội đến chỗ cô, “Y Y! Mặt của em bị làm sao vậy?”
Ngũ Y Y hoảng hốt nhìn Tiêu Lạc một cái, buồn bả kéo môi cười, cùng lúc đó, nước cũng không nhịn nổi liền chảy xuống.
“Mặc kệ tôi”
“Tiêu Lạc! Em đến đây cho chị!” Tiêu Mai đứng trên lầu hét lên.
Tiêu Lạc ôm lấy Ngũ Y Y, phát giác cô đang run dữ dội.
Lúc này, cửa thư phòng mở ra, Ngũ Phong Tập ngây ngốc nhìn bàn tay mình lắc lư ra ngoài.
Tiêu Lạc tức giận hướng Ngụ Phong Tập, quát, “Anh rể! Anh thật quá đáng! Anh sao có thể không phân biệt tốt xấu liền đáng Ngũ Y Y như vậy? Y Y ở trong cái nhà này đã quá thê thảm rồi, anh đối với cô ấy như vậy, mẹ cô ấy dưới mộ sẽ hận anh đấy!”
Ngũ Phong Tập cả người run lên, hối hận đã muộn, mắt cũng đỏ lên, hiện lệ quang, rầm rì, “Y Y a, ba…………..”