Ngũ Nhân Tâm cười xấu xa nói: “Ngũ Y Y, hãy nhớ lời nói của dì Mai nha.”
Ngũ Nhân Ái thì thờ ơ nói: “Đúng vậy, dì Mai nói rất đúng, người phụ nữ cho dù có được giáo dục như thế nào, chỉ cần quản tốt bản thân của mình sẽ không bị người khác nói xấu.”
Ngũ Y Y tức điên lên, cô chưa bao giờ bị mọi người bắt nạt như vậy, cô tuyệt vọng nhìn Ngũ Phong Tập, ngay cả ba ba cũng không vì cô mà nói một câu nào, xem cô giống như gái bán mình vậy.
Ngũ Y Y siết chặt quả đấm, cắn chặt răng, ngẩn đầu lên lạnh lùng nói: “Nếu tôi là loại người mà các người xem thường như vậy, thì việc gì phải lo lắng cho Tiêu Lạc? Có cần tôi phải thề độc không tranh giành Tiêu Lạc không? Giống như một con ruồi bẩn thỉu sẽ không lây nhiễm qua Tiêu Lạc cao quý của các người không?
Tiêu Lạc cắn chặt môi, một tay duỗi ra kéo Ngũ Y Y dựa vào bên người mình, không nhịn được nữa lên tiếng nói: “Vốn tôi không muốn nói ra, nhưng một đám các người luôn nhằm vào Y Y, vậy hôm nay tôi sẽ nói ra tâm ý của tôi. Không phải Y Y theo đuổi tôi, cho tới bây giờ Y Y đều không đối xử niềm nở với tôi, mà là tôi…”
Tiêu Mai trừng lớn hai mắt, Ngũ Nhân Ái há hốc mồm, không dám thở ra hơi.
Tiêu Mai lo lắng cắt ngang lời Tiêu Lạc: “Tiêu Lạc! tên khốn kiếp này, em câm miệng cho chị, em bị quỷ ám rồi phải không?”
“Dường như…ở đây rất náo nhiệt.”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh buốt vang lên, rõ ràng là một câu nói, nhưng lại làm cho người khác không rét mà run.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn theo tiếng nói, thấy Hàn Giang Đình dẫn theo Hoắc Phi Đoạt đang đứng ở cửa. Một đám người đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt.
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt yên lặng, mang theo một tia nhàn nhạt không vui, rõ ràng đôi mắt dài đẹp trong suốt nhưng giờ phút này lại tỏa ra một cổ sát khí làm người khác sợ hãi.
Thân hình nhỏ gầy mệt mỏi hơi lắc lư của Ngũ Y Y nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Cố Tại Viễn xưa nay biết tính khí của Hoắc Phi Đoạt, nhìn thấy tình cảnh này nhất định rất tức giận, hắn không nhịn được nhìn về phía Ngũ Phong Tập nói: “Tôi nói này lão già, ông không thể quản tốt ba đứa con gái da đen xấu xa của ông sao? Tôi ở chỗ này nghe một lát đã muốn ghê tỡm ૮ɦếƭ được. Ba người da đen này cùng người phụ nữ trong иgự¢ ông thật xấu xa, các người từ nhỏ không được dạy dỗ tốt sao, nói chuyện độc ác rất khó nghe vậy? Nhà của các người nghèo thì nghèo, làm gì cũng phải để cho ba cô gái da đen kia hiểu chút tính người chứ? Còn nữa, ý tứ mắng người cũng không tồi, động một chút mắng chửi người khác là loại người này loại người kia. Nhà các người là Tiêu gia trước có quyền thế, sau này bị phá sản phải không? Về chuyện này trong nhà các người hiểu rõ nhất, ba mẹ các người không phải đã làm rất nhiều chuyện xấu sao nên Tiêu Lạc mới có kết quả như vậy? Lúc đầu, Tiêu gia các người xuất thân từ nuôi heo, bây giờ cô gả cho lão già này, cô cảm thấy thân phận của cô rất cao quý à? Tức cười ૮ɦếƭ mất.”
Cố Tại Viễn nổi tiếng nhất là ăn nói độc miệng, những thiên kim danh tiếng đều vô cùng sợ hãi người này, cho dù người đó có cao hứng hay không cao hứng, chỉ cần chọc đến hắn, hắn sẽ đem người đó ra chó má gì nói cũng được.
Hôm nay Hoắc Phi Đoạt tức giận, hắn thừa dịp này đem chuyện của Tiêu Mai nói ra luôn.
Một phen nói xong, Ngũ Phong Tập cùng bọn người Tiêu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.
Một phen nói xong, Ngũ Phong Tập cùng bọn người Tiêu Mai đều trợn mắt há hốc mồm.
Tiêu Mai chưa bao giờ bị người khác nói trắng trợn như vậy, tức giận đến run cả người. Cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ngũ Nhân Lệ tức giận quát to về phía Cố Tại Viễn: “Anh là ai? Tại sao lại xen vào chuyện của chúng tối? Mau tránh ra!
Ngũ Phong Tập bị dọa sợ không ít, vội vàng bịt miệng Ngũ Nhân Tâm lại nhưng không kịp, một người đàn ông cao to đi về phía Ngũ Nhân Lệ, một tay hắn bấm vào cổ cô ta, chân hung hăng đá vào gối Ngũ Nhân Lệ.
Phịch! Ngũ Nhân Lệ không kịp phát ra một tiếng nói nào liền quỳ xuống đất.
“Cố thiếu! Xử lý cô ta thế nào?”
Cố Tại Viễn xoa lỗ mũi, thờ ơ nói: “Một con nha đầu xấu xí không biết trời cao đất rộng là gì. Thôi thì nhân từ không cần mạng của cô ta, móc hai mắt ra, để cho cô ta làm người tàn phế.”
Ối!
Mọi người kinh sợ hít một hơi khí lạnh, ai cũng không dám thở ra tiếng.
Phó thị trưởng đứng sau lưng Hoắc Phi Đoạt cũng giật nảy mình.
Ngũ Nhân Lệ sợ tới mức hồn bay phách tán, cả người run rẩy, nước mắt chảy xuống không ngừng.
Ngũ Y Y cũng giật mình, quay lại nhìn Hoắc Phi Đoạt, vừa đúng lúc hắn cũng đang nhìn cô. Ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau.
Ngũ Phong Tập lập tức quỳ xuống bên cạnh Cố Tại Viễn, dập đầu nói: “Cố Thiếu, xin ngài hãy tha cho con gái tôi, nó còn nhỏ không hiểu chuyện nên không biết ngài, xin ngài hãy bỏ qua cho nó.”
Ngũ Nhân Ái và Ngũ Nhân Lệ cùng nhau quỳ xuống, vừa khóc vừa van xin.
Ngũ Y Y không nhịn được nhìn Hoắc Phi Đoạt, nhỏ giọng nói: “Chú…”
Hoắc Phi Đoạt khẽ thở dài, lên tiếng: “Tại Viễn.”
“Cái gì? Lão Đại?”
“Một con nha đầu không hiểu chuyện, tha cho cô ta đi.”
Cố Tại Viễn bất mãn chu mỏ: “Tại sao phải thả? Trước kia có người phụ nữ nói ngài thật ngang tàng, đã bị đem ra biển làm mồi cho cá ăn sao? Tại sao phải bỏ qua cho một con xú nha đầu không hiểu chó má này.”
Những lời này lại làm cho mọi người hít một hơi khí lạnh.
Nhìn kĩ! Quả thật Hoắc Phi Đoạt đủ độc ác! Đủ ngang tàng! Đủ kiêu ngạo!
Hoắc Phi Đoạt đi về phía Ngũ Y Y, nhàn nhạt nói: “Nói thế nào cũng là người thân của người này.”
Cố Tại Viễn chép miệng, nói: “Vậy được rồi, nghe theo anh.”
Một người đàn ông áo đen đem Ngũ Nhân Tâm ném xuống, cô ta chật vật nằm dài trên đất, trên mặt xuất hiện vệt máu dài.
Ngũ Phong Tập cùng bọn người Ngũ Nhân Ái vội vàng chạy đến đỡ Ngũ Nhân Lệ dậy.
Tất cả mọi người đều sợ run rẩy.
Tiêu Lạc nãy giờ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Hoắc Phi Đoạt đến gần Ngũ Y Y, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng: “Phi Đoạt, từng là bạn học với nhau, sao cậu lại nói Tiêu gia như thế?”
Gương mặt tinh xảo của Cố Tại Viễn ngoài cười nhưng trong không cười: “Ai da, Tiêu Lạc cậu cũng ở đây à, thật ngại, lúc nảy tôi không nhịn được nên đã nói những lời thật.”
Hoắc Phi Đoạt liếc nhìn Tiêu Lạc, lạnh lùng nói: “Có cậu ở đây, nha đầu này lại bị thương tích khắp người. Cậu, bị tước tất cả quyền hạn. Tiêu Lạc, chúng ta không còn là bạn học nữa.”
Tiêu Lạc cau chặt mày.
Cố Tại Viễn liên tục lắc đầu nhìn về phía Tiêu Lạc nói: “Cậu hãy nhớ kĩ! Từ nay về sau chúng ta không còn là bạn học nữa.”
Cố Tại Viễn nhắc lại lời nói của Tiêu Mai nói với Ngũ Y Y cho Tiêu Lạc nghe.
Tiêu Mai hàm chứa nước mắt, cả người run rẩy.
Hoắc Phi Đoạt đưa tay muốn vuốt lại mái tóc của Ngũ Y Y, bỗng nhiên đôi mắt hắn chợt lóe lên, sắc bén vô cùng, hắn híp mắt lại, cất tiếng nói lạnh lùng: “Chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của cô bé ngốc này?”
Bọn người Ngũ Phong Tập đang muốn bỏ chạy, cả người run sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Bỗng nhiên tiếng nói của Hoắc Phi Đoạt nâng cao giống như một tòa núi băng nổ tung, ngay cả người đần độn như Ngũ Nhân Lệ cũng cảm thấy sát khí Gi*t người vây quanh.
Dường như tất cả mọi người đều đứng im, không ai dám nhúc nhích. Ai cũng đang nghĩ xem lúc này Hoắc Phi Đoạt đang đi về phía người nào.
Ngũ Phong Tập lo sợ đến quai hàm của hắn cũng run rẩy.
Có rất nhiều người chặn lại lối đi của bọn họ không cho ra ngoài.
Bình thường Hoắc Phi Đoạt rất ít bày tỏ thái độ lạnh lẽo như tòa núi băng, nhưng hiện tại không ai biết được tâm tình của hắn là gì. Không ai nghĩ ra được hắn cao hứng hay không cao hứng?
Hắn không giống với Cố Tại Viễn, lúc nào cũng thích lải nhãi như vậy.
Bên ngoài Hoắc Phi Đoạt luôn tỏ ra là một người khiêm tốn hoàn mỹ, cho dù núi Thái Sơn sụp đổ vẫn không thay đổi.
Hắn không quan tâm thắng thua, dù chuyện xảy ra lớn hơn vẫn bình tĩnh.
Mà hôm nay chính vào lúc này đây! Hoắc Phi Đoạt lại bộc lộ cơn giận của mình.
Điều này làm cho A Trung đi theo hắn lâu như vậy cũng thấy sợ hãi không ít.
Lão đại nổi giận a! Huhu, một khi Lão đại nổi giận, nhẹ thì máu chảy thành sông, nặng thì…ngươi muốn đi thì đi đi.
Thật yên tĩnh. Trong phòng yên tĩnh giống như không có ai tồn tại.
Ngay cả tiếng hít thở của mọi người cũng không nắm bắt được.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Y Y ngây ngốc nuốt một ngụm nước bọt. Hoắc Phi Đoạt cau chặt mày, híp đôi mắt lại cẩn thận quan sát cánh tay Ngũ Y Y. Bỗng nhiên hắn vén áo khoác trên bả vai Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y giật mình: “A! chú làm gì a! cả kinh một chợt? (kinh ngạc + sợ hãi)
Hoắc Phi Đoạt nhìn miếng băng gạc quấn đơn giản trên cánh tay Ngũ Y Y, liền tức giận đến nổi vẻ mặt căng thẳng, hung ác nói: “Lúc em lên sân khấu biểu diễn tôi nói không nên mặc áo khoác khó coi như vậy, lúc nảy tôi cảm thấy có gì đó không ổn, thì ra là cánh tay em bị thương. Nói! Chuyện gì đã xảy ra với cánh tay của em?”
Thật sự rất hung dữ a, Hoắc Phi Đoạt như một cơn bão chất vấn Ngũ Y Y, khiến cô sợ hãi đến hai mắt nhảy loạn, ánh mắt run rẩy, lắp bắp nói: “Không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi, không quan trọng.”
Ngũ Y Y muốn kéo áo choàng lại che đậy cánh tay cả mình, Hoắc Phi Đoạt tức giận đem áo choàng hung hăng ném xuống đất, hàn quang trong đôi mắt hắn bắn ra bốn phía: “Nha đầu ngốc! không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình! Tôi hỏi em, cánh tay em bị thương là xảy ra như thế nào?”
Ngũ Y Y bĩu môi, lúc này cô rất sợ hãi bộ dáng của hắn như vậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người, giọng nói thì lạnh lùng, cô bị dọa sợ đến nghẹn ngào, không có tiền đồ rút bả vai lại: “Làm gì hung dữ vậy a? tôi bị thương sẽ không có cách nào làm việc được, nhưng tôi đảm bảo sẽ không làm trể nãi công việc không phải tốt sao, làm gì hung dữ vậy a?”
Cô vừa nói, vừa lấy tay phải quẹt nước mắt trên mặt.
Bĩu môi, hung tợn trợn mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Chú Hoắc thật xấu!
Mình cũng bị thương. Hắn lại hung dữ đối với mình như vậy. Đồ bại hoại!
Nếu hắn không phải là Hoắc Phi Đoạt, nhất định cô sẽ đem tảng đá lớn đập vào đầu hắn cho ૮ɦếƭ. Bại hoại!
Hoắc Phi Đoạt đầu đầy vạch đen, nặng nề thở dài một tiếng, tức giận nói: “Tôi hung dữ đối với em sao?”
Hắn quan tâm cô có được không? Nha đầu ngốc này cái gì cũng không hiểu.
Ngũ Y Y rưng rưng nước mắt, hít một hơi: “Chú, chú không hung dữ với tôi, vậy chú hung dữ với người nào?”
Hoắc Phi Đoạt hung hăng trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, mặt đen lại, tay giơ lên, nắm chặt cánh tay đang bị thương của cô lại.
“Chú làm gì vậy?”
Ngũ Y Y sợ run cả người, dùng đôi mắt nai con sợ hãi nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Ô ô, có phải hay không Hoắc lão đại nhìn mình bị thương, không thể tiếp tục công việc người hầu, sẽ xuống tay hạ sát cô sao?
Ông trơi ơi, thần phật ơi, đúng là chủ nghĩa tư bản mà?
Hoắc Phi Đoạt khẽ cau mày , tay khác nhanh chóng đển lên chỗ vết thương của cô, miệng nói, “Em nói thế nào? Phế bỏ cành tay chứ sao!”
“!!!”
“A? Không cần!!”
Ngũ Y Y cho là thật, cả người lạnh toát, run rẩy cầu xin, “Chú, không cần tàn nhẫn vậy chứ, chỉ là bị thương chút thôi, tay này rất có ích, cho nó mấy ngày nghỉ ngơi đi, nếu như không sử dụng được, đến lúc đo chú đem nó cho cẩu ăn cũng được, hiện tại đừng phế, tôi còn chưa chuẩn bị làm người tàn tật đâu”
Hoắc Phi Đoạt xong mặt nhăn như cà chua héo, cắn răng nhìn cô, “Ngoan ngoãn ngồi xuống cho tôi”
Nói xong Hoắc Phi Đoạt nhấc chân, câu cái ghế tới, nấn bả vai Ngũ Y Y bắt cô ngồi xuống.
Mọi người lần đầu tiên chứng kiến tận mắt công phu tuyệt diệu như vậy, hế sức sợ ૮ɦếƭ khi*p.
Ngũ Y Y không hiểu gì liền bị ấn ngồi xuống, nghĩ đến chú Hoắc la cô, lại lo lắng cho cánh tay, miệng mím lại không nói gì.
Ai, chú Hoắc muốn cô ngoan ngoãn mà ngồi, kia vẫn nên ngoan ngoãn ngôi thôi.
Hoắc Phi Đoạt xoay người, ánh mắt thâm trầm, lạnh buốt dò xét xung quanh
Tất cả mọi người cảm giác bị ánh mắt xuyên thấu lạnh cóng đến toát mồ hôi.
Phó thị trưởng cũng bị sợ đến không nói được gì.
Hoắc lão đại nếu muốn đại khai sát giới, cái mạng này của hắn thật không có biện pháp giữ nỗi rồi.
Chỉ cần giữ lại được mạng của mình, hắn cài gì cũng không cần.
“Đệ tử tốt, buổi trưa đang tốt lành, tới trường không tới nửa ngày, cánh tay liền trờ thành như vậy, đây là xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Phi Đoạt sâu kín mở miệng.
Ngũ Y Y không nhịn được nhỏ giọng sữa chữa, “Chú, cánh tay này còn chưa có phế a?”
Hoắc Phi Đoạt giận đến cắn răng.
Cái nha đầu ngốc này, cô không thể im lặng một chút sao?
Hoắc Phi Đoạt xoay mặt, bất đắc dĩ nhìn Ngũ Y Y
Ngũ Y Y bị dọa sợ, lập tức rụt cổ lại
Hoắc Phi Đoạt ngón tay nhẹ nhàng xoa lông mày, động tác hế sức tuấn nhã phiêu dật, giọng nhẹ nhàng nói từng chữ, “Cánh tay này là thế nào bị thương, nếu như tất cả mọi người ở đây không nói được…..ta Hoắc Phi Đoạt sẽ công bằng xử vụ này. Vị bạn học này bị thương , chúng ta ở đây nên cùng cô ấy phế ỏ một cánh tay vậy.”
!!!
Tất cả mọi người hung hăng hít một ngụm khí.
Không phải chứ?
Nam nhân tuấn mĩ phi phàm này, thế nhưng có thể cười nhạt nói ra một câu đang sợ như vậy?
Cũng, đều phế bỏ một cánh tay sao?
Hoắc Phi Đoạt đưa một tay ra sau ngoắc một cái, trên tường liền dính một phi đao nhỏ, bản lĩnh này, tư thế này khiến người ta phải hít lưỡi, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói lại ác độc, “Hay là để thủ hạ của ta giúp cac người một tay vậy, tránh không khỏi có chút тһô Ьạᴏ, mong rằng tha thứ………”
Một bạn học nữ sợ hãi liền té xuống mặt đất òa khóc.
Có người lại trực tiếp ngất hôn mê bất tỉnh.
“Tôi biết! Tôi biết” Một giọng con trai vang lên, tay giơ lên giống như trả lời vấn đề học sinh tiểu học.