Ngũ Y Y cất điện thoại di động, nói: “Không có ai cả, là một người bạn thôi.”
Trong phòng họp yên tĩnh, cùng với tất cả các đại biểu.
Cô Tại Viễn không dám nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt lén nhìn Hoắc Phi Đoạt phía bên kia.
Tất cả mọi người đang lắng nghe Lão đại của bọn họ ở trước mặt giới thiệu, bỗng nhiên có điện thoại đến.
Mồ hôi, mồ hôi điên cuồng a.
Nhiều đại biểu đang ngồi ở đây như vậy, Lão đại nói sẽ giải quyết hạng mục ngày hôm nay.
Lão đại thật không bình thường.
Ban đầu nói hôm nay là chủ nhật, sẽ không an bày bất kỳ công việc nào. Thật ra Tập đoàn của bọn họ hoạt động rất tốt, Lão đại không cần liều mình vào công việc, tiền đã đủ cho mấy đời tiêu xài.
Nghe nói Lão đại không đi làm, không biết tại sao hôm nay lại đến, không có báo trước, dọa đám người kia sợ suýt chút nữa đái ra quần.
Đến ngay đi, có cuộc họp mà không tham gia thì không được, nhưng mà lão đại vẫn cứ có vẻ đứng ngồi không yên.
Hiện tại thay đổi rồi, không chịu gọi điện báo.
Cố Tại Viễn lén nhìn Hoắc Phi Đoạt lần nữa, bắt gặp vẻ mặt của hắn đang cười.
Sau buổi hội nghị Hoắc Phi Đoạt lên tiếng nói: “Mọi người cực khổ rồi, sau khi hội nghị kết thúc sẽ sắp xếp dạ tiệc, thời gian dạ tiệc từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi, mọi người hãy nhớ.”
“A?” Cố Tại Viễn không nhịn được lên tiếng.
Hoắc Phi Đoạt bất mãn liếc hắn một cái, kết thúc hội nghị.
Hoắc Phi Đoạt tiêu soái đi ra ngoài, Cố Tại Viễn theo sau lải nhải: “Tại sao? Tại sao lại sắp xếp thời gian dạ tiệc như vậy? Lão đại, anh nhìn một chút đi, nhà ai mà ăn cơm tối bắt đầu từ năm giờ đến bảy giờ rưỡi kết thúc? Không có bệnh chứ?
Hoắc Phi Đoạt dừng bước, nhìn Cố Tại Viễn, nói: “Buổi tối cậu chuẩn bị một chút tiền tiêu vặt.”
“Tiền tiêu vặt cái gì?”
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt: “Không cần quá nhiều, mấy trăm nghìn là được rồi.”
“A? Lão đại, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có thể trao đổi trước với tôi hay không, để cho tôi chuẩn bị một chút? Dù sao tôi cũng là một cố vấn, cũng có đầu óc, tôi có thể quyết định giúp anh mà. Ê ê….”
Một quả táo lớn có thể nhét vào miệng Cố Tại Viễn, Hoắc Phi Đoạt xoa xoa huyệt thái dương thở dài: “Không có chuyên gia nào có thể chữa hết tật xấu nói nhiều của cậu sao? Không được, phải trực tiếp cắt dây âm thanh thôi. Ầm ĩ ૮ɦếƭ.”
Vẻ mặt Cố Tại Viễn căm giận.
Hơn bảy giờ, chỗ ngồi trên quảng trường đại học đã chật cứng những người nổi tiếng, doanh nhân địa phương.
Ngũ Y Y đứng phía sau khán đài, từ khe hở màn sân khấu trước mặt mình nhìn xuống phía dưới, không nhịn được buồn bã nói: “Đều là gia đình, thật ấm áp.”
Tiêu Lạc đứng sau lưng Ngũ Y Y, nhìn xuống dưới đài, nghe được những lời buồn bã của Ngũ Y Y vừa nói: “Đứa nhỏ ở bên cạnh ba mẹ thật đáng yêu, họ cười thật hạnh phúc.”
Đáy lòng Tiêu Lạc khó chịu, một tay nhéo vai Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y theo cánh tay nhìn thấy Tiêu Lạc, cô buồn bã cười một tiếng: “Khi tôi còn bé lúc biểu diễn lễ hội Thiếu Nhi, cũng lén nhìn xuống dưới đài phụ huynh, đúng giờ mẹ tôi sẽ ngồi ở dưới xem, khi đó tôi từng oán trách tại sao ba ba không đến nhìn tôi biểu diễn. Ha ha, tôi quá buồn cười.”
“Y Y, nếu như em đồng ý, tôi sẵn sàng cho em ấm áp và hạnh phúc.”
Tiêu Lạc thâm tình vừa nói, vừa ôm chặt Ngũ Y Y.
Hàn Giang Đình từ bên kia chạy tới, gào khóc nói: “Cô gái, sao cậu còn không hóa trang, nhanh đi hóa trang a.”
Hàn Giang Đình túm Ngũ Y Y đem đi, còn quay đầu lại không vui trợn mắt nhìn Tiêu Lạc.
Hàn Giang Đình chán ghét hỏi: “Cái gì chứ, chú kia làm gì dựa sát người cậu như vậy? không cảm thấy chán sao?”
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn hắn: “Này, nói chuyện chú ý một chút, tiểu tử, cậu nói ai là chú hả?”
Hàn Giang Đình nhìn về phía Tiêu Lạc bĩu môi, "Còn ai vào đây nữa, đương nhiên là cái người họ Tiêu kia rồi! Bộ dạng giống như một con chuột xảo trá, một lũ đần độn, vừa nhìn đã thấy ghét."
Ngũ Y Y lau mồ hôi lạnh, "Hàn Giang Đình, ánh mắt của cậu có vấn đề sao? Ý cậu muốn nói Tiêu Lạc giống con chuột gian xảo hả? Người ta so với cậu đúng là đẹp trai hơn! Đừng có mà nói lung tung. Cậu rõ ràng là một người đồng tính mà cũng đi ghen tị."
Tôi ghen tị với cái chú xui xẻo đó? Cắt! Tôi là siêu cấp đẹp trai Hàn Giang Đình…..” (Nguyen Nguyen: anh này tự tin quá =]])
“Không cho gọi chú Tiêu Lạc, không cho gọi hắn là chú! Không cho không cho không cho!
“Cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi, cứ gọi!”
Ngũ Y Y cùng Hàn Giang Đình mặt đối mặt, miệng đối miệng, nước bọt bắn vào nhau.
Lúc này chị phụ trách hóa trang không chịu được nữa, bi thương xoa đầu nói: “Rốt cuộc có muốn hóa trang không? Hai người đang luyện giọng à? Lại còn hát bè?”
Hàn Giang Đình không cãi nhau với Ngũ Y Y nữa, hắn đứng lên nhấn vào vai Ngũ Y Y đang ngồi trên ghế, mặt nịnh hót cười tươi như hoa nói với chị trang điểm: “Chị xinh đẹp, tôi giao tên tiểu tử thối này cho chị, tôi tin rằng, chứng kiến kì tích đến, chị phải đưa người có ngũ quan lẫn lộn này thành một người siêu cấp xinh đẹp nha.”
“Phốc.” Chị trang điểm không nhịn được liền bị chọc cười.
Ngũ Y Y bực bội nói: “Giang Đình….Cậu không cần phải ngây thơ như vậy chứ…..”
Nhớ lại hồi học trung học, Hàn Giang Đình da mặt rất dày, dám rao bán hình ảnh Ngũ Y Y hồi hai tuổi không mặc gì, khi đó Ngũ Y Y đen mặt đứng phía sau hắn, cái tên Hàn Giang Đình đần độn này còn hướng về phía mấy nam sinh hô to, "Có muốn xem ảnh chụp lộ ௱ôЛƓ của Ngũ Y Y ở nhà trẻ Tiểu Ban không? Chỉ cần các cậu đồng ý bỏ ra nhiều tiền, mình có hình ở đây!" (Nguyen Nguyen: tên này đúng là biến thái =,=!)
A a a, tại sao cô lại có người bạn đần độn như vậy chứ.
“Chị nhìn xem, đôi mắt của Ngũ Y Y nhỏ như vậy, có cần gắn thêm lông mi giả dài lấp lánh không? Còn có nha chị, chị xem, mắt màu tím nhạt có hợp với tên tiểu tử thối này không? Chị…chị…”
Hàn Giang Đình giống như một con ruồi vây quanh Ngũ Y Y, ở trước mặt thợ trang điểm khoa tay múa chân.
Ngược lại Ngũ Y Y giống như người tham gia hóa trang, cô dứt khoát khoanh hai tay, nhắm mắt lại dựa vào ghế nghĩ ngơi.
Trong góc tối, Ngũ Nhân Lệ đỡ Ngũ Nhân Tâm lén lút nhìn.
Vẻ mặt Ngũ Nhân Tâm bi thương, nhìn vô cùng đau đớn, tức giận nói: “Cái tên Hàn Giang Đình này trong mắt hắn chỉ có con tiện nhân Ngũ Y Y kia sao? Chẳng lẽ hắn không biết tôi đang bị thương sao? Cũng không tới an ủi tôi một chút. Thật tức ૮ɦếƭ!”
“Chị hai thấy không, Ngũ Y Y này sau lưng ba quả nhiên là một kẻ hạ lưu đi quyến rũ đàn ông, nó với mẹ nó là hồ ly tinh.” Ngũ Nhân Tâm vẻ mặt không vui nói.
“Hai người không đi chuẩn bị tiết mục, ở chỗ này làm gì?”
Ngũ Nhân Ái đi tới, hôm nay cô mặc một cái đầm dài màu trắng tuyết, nhìn giống tiên nữ giáng trần, tiết mục của cô độc tấu piano.
Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, tức giận nói: “Thật không bình thường! Tại sao con đàn bà đê tiện đó lại được đàn ông yêu thích?”
Ngũ Nhân Tâm cúi đầu, tức giận nói: “Thật không bình thường! Tại sao con nhỏ đê tiện đó lại được đàn ông yêu thích?”
Ngũ Nhân Ái theo ánh mắt của Ngũ Nhân Tâm nhìn sang, cười lạnh một tiếng: “Hai người không cần lo lắng, chúng ta trong cái vòng lẩn quẩn này, giống như Ngũ Y Y là con gái riêng nên không nhìn thấy vẻ vang, nó đừng nghĩ có thể gả vào gia đình giàu có. Mà chúng ta, đều lựa chọn chồng là giàu có, quyền thế, cho nên Ngũ Y Y vĩnh viễn đều không vượt qua chúng ta. Không tin, chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.”
“Có thật không? Chị Cả!” Ngũ Nhân Tâm bĩu môi nhìn Ngũ Nhân Ái.
Ngũ Nhân Ái lấy tay vuốt ve nhẹ nhàng trên tóc Ngũ Nhân Tâm nói: “Chị nghe ba ba cùng dì Mai nói chuyện phiếm, có ý định muốn tác hợp em và Hàn Giang Đình thành một đôi, hai nhà dự định sẽ ăn một bửa cơm dã ngoại, muốn cho hai người đính hôn. Vui mừng không?”
Ngũ Nhân Lệ lập tức cười: “Oa, chị hai, cuối cùng chị cũng được đền bù như mong muốn rồi.”
Ngũ Nhân Tâm cũng cười lên: “Em cũng biết, chú Hàn và dì Hàn đều thích em, họ không thích Ngũ Y Y đâu.”
Ngũ Nhân Lệ mừng rỡ: “Ngũ Y Y không phải muốn khóc sao? Từ nhỏ đến lớn đều làm kị sĩ bên cạnh Hàn Giang Đình, lại muốn vứt bỏ nó, khẳng định nó vẫn còn muốn làm Hàn phu nhân đây.”
Ngũ Nhân Ái cười châm chọc: “Ngũ Y Y muốn làm Hàn phu nhân? Nó cũng xứng sao? Các em yên tâm, toàn bộ con gái trên đời này ૮ɦếƭ sạch, Hàn gia cũng không chấp nhận Ngũ Y Y. Cái loại huyết thống không trong sạch thì không có cách nào bước chân vào nhà giàu có.”
Buổi diễn chính thức bắt đầu.
Bên dưới khán phòng, chật cứng các quan chức, nhà giàu có.
Ngũ Phong Cách không tính là giàu có nhất nơi đây, cũng có thể coi như nhà có tiền, cho nên hắn xem như nằm ở giữa.
Hàng ghế đầu là những nhà kinh doanh giàu có nhất nơi đây, còn có thị trưởng và một số quan chức khác.
Tiếc mục thứ nhất là vũ điệu
Hai mươi cô gái mặc trang phục thời Đường cầm quạt múa trên sân khấu.
“Nhìn Thấy không? Đó là Nhân Tâm! Hàng thứ ba phía bên trái người thứ hai, đó là Nhân Tâm nhà chúng ta!” Ngũ Phong Cách kích động dùng sức vỗ tay, khóe miệng vừa cười vừa nói với Tiêu Mai ngồi bên cạnh.
Tiêu Mai gật đầu cười nói: “Đúng vậy! Nhân Tâm của chúng ta thật xinh đẹp, thật là đáng yêu! Ông xã, anh chụp cho con bé mấy tấm hình đi.”
“Ừ đúng, anh cũng quên, vậy em cẩn thận.” Ngũ Phong Cách vội vàng lấy máy ảnh ra, đứng lên nhìn về phía Ngũ Nhân Tâm chụp răng rắc.
Tiết mục vừa kết thúc, đã có người bắt đầu quyên góp tiền, một ông chủ cho năm mươi nghìn.
Một tràn tiếng vỗ tay.
Ngũ Nhân Tâm kích động chạy xuống dưới đài, kéo lấy cánh tay Hàn Giang Đình nói: “Thành công, tiết mục của chúng ta vừa bắt đầu đã thành công, Giang Đình anh biết không? Em nhảy tiết mục đó, có một ông chủ đã cho năm mươi nghìn, thật tuyệt vời.”
Ngũ Nhân Tâm rất hưng phấn, mà Hàn Giang Đình lại bày ra một dạng rất chán ghét, cố ý ngáp một cái, dùng sức gỡ tay Ngũ Nhân Tâm ra, lười biếng nói: “Cả tập thể nhảy vũ điệu thì có gì mà xem, không phải chỉ năm mươi nghìn sao, nhìn cô dễ dàng hài lòng như vậy.”
Hắn nói xong lắc đầu bỏ đi.
Ngũ Nhân Tâm ở lại, hốc mắt từ từ đỏ lên.
Hàn Giang Đình này, chẳng lẽ hắn không muốn nhìn mình một chút nào sao?
Hàn Giang Đình này, chẳng lẽ không muốn nhìn mình một chút nào sao?
Mình kém chỗ nào?
Con tiện nhân Ngũ Y Y kia, rốt cuộc đã cho hắn ăn thuốc gì mà say đắm mê hồn vậy?
Liên tục hai tiết mục, đã quyên tiền được năm sáu mươi nghìn.
Đến tiết mục độc tấu piano của Ngũ Nhân Ái.
Màn lớn được kéo ra, Ngũ Nhân Ái lay động bước lên đài, kiều diễm nhìn xuống dưới đài cúi đầu chào mọi người, dưới đài vang lên một tràn vỗ tay.
Ngũ nhân Ái nhìn Tiêu Lạc rồi cười nhạt, bước lên ngồi trước đàn dương cầm.
Âm nhạc vang lên giống như tiếng nước chảy, từng bàn phim toát ra, diễn ra một ca khúc làm rung động lòng người.
Tiêu Mai nhìn qua, kẹp vào lỗ tai Tiêu Lạc nói: “Thấy không? Loại diễn xuất này mới đúng là điển hình tài năng con gái nhà quyền quý. Còn Ngũ Y Y cỏ dại thì coi là gì?”
Tiêu Lạc nhăn mặt, không muốn nghe chị của hắn nói tiếp, ngồi nhích về phía bên kia.
Tiêu Mai khẽ cắn răng, không thể làm gì được nữa đành ngồi thẳng lưng nhìn lên trên đài, cô lắng nghe nhưng không hiểu ca khúc.
Ngũ Phong Cách rất kiêu ngạo và say mê dùng máy quay phim quay lại quá trình diễn xuất của Ngũ Nhân Ái.
Đang lúc mọi người chăm chú lắng nghe, cửa ra vào truyền đến âm thanh sửng sốt.
Tiêu Mai kinh ngạc quay lại nhìn, lập tức há hốc mồm, dùng sức đánh vào Ngũ Phong Cách cùng Tiêu Lạc: “Ông xã, Lạc! Các người nhìn xem là ai tới kìa, chính là cá sấu châu Á vô cùng to lớn Hoắc Phi Đoạt! Chao ôi là nhà giàu! Nhà giàu! Lạc, Lạc, cậu ra đón nhanh lên a, phải đi theo người ta tìm cách gần gũi, không phải hai người đã từng là bạn học sao? Nhanh đi Lạc, đây chính là nhà giàu.”
Tiêu Lạc ngơ ngác nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Như thế nào? Ngay cả trường học nhỏ không đáng nhắc tới này Hoắc Phi Đoạt cũng tham dự?
Từ nước Mỹ xa xôi đến đây tham quan, ngài thị trưởng Hoắc Phi Đoạt cùng đi, nhưng đều không mời được Hoắc Phi Đoạt đến, cái thằng cha lớn như vậy, vậy mà cũng phải đến xem chương trình diễn nhỏ này sao?
Đây chính là Hoắc lão đại của hai phái hắc bạch.
Bối cảnh sau lưng hắn khó lường được.
Hiện nay Phó nghị trưởng là người có chức vụ lớn nhất, ngay cả hắn cũng phải khom lưng nịnh bợ, còn những quan chức phía sau lại càng hoảng sợ hơn.
Những kẻ có tiền ngồi phía trước, vừa nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt tới, tất cả đều hoảng sợ, tên mặt mọi người đều mang theo nụ cười nịnh bợ.
Hoắc Phi Đoạt là ai?
Chỉ cần hắn hắc hơi một cái, muốn tài chính Châu Á khủng hoảng bao nhiêu thì có khủng hoảng bấy nhiêu.
Anh ta muốn công ty của ai đóng cửa, không chờ đến trời sáng, công ty đó sẽ đóng cửa.
Cho nên trên giang hồ, trên thương trường, cái tên Hoắc Phi Đoạt này, giống như huyền thoại, giống như ma quỷ.
“Ôi! Lão đại! có nhìn lầm không? Nơi này tồi tàn như vậy? Tôi chóng mặt, tôi nghĩ rằng buổi âm nhạc này là cả công trình, ôi chao, đây là tài nghệ diễn xuất cái gì, di động cũng không giống di động! Cái này mà gọi đàn dương cầm sao, nhìn có khác gì với súng đạn vải đâu! Lão đại anh chôn sống tôi đi! Anh dẫn tôi theo tới nơi này ђàภђ ђạ lỗ tai và đôi mắt! Gi*t hại lỗ tai và đôi mắt của bổn thiếu gia rồi.”
Cố Tại Viễn đi theo bên cạnh Hoắc Phi Đoạt, trước sau đều dong dài như vậy, âm thanh của hắn rất chói tai, toàn trường có thể nghe thấy rõ ràng.