Hắn tiếp tục xuống phía dưới, ngậm lấy một bên hạt đâu đỏ, nhẹ nhàng ʍúŧ vào.
“Ưm…a….” Cơ thể Ngũ Y Y run lên, phát ra âm thanh rên rĩ nhẹ.
“Tránh ra, con chó thối….” Ngũ Y Y nỉ non, muốn đẩy một vật nặng đang đè lên cơ thể ra.
“Ai vậy?”
Ngũ Y Y từ trong mộng tỉnh lại, chậm rãi mở mắt.
Nói thì chậm, làm thì nhanh, vèo một cái Hoắc Phi Đoạt đã rời khỏi cơ thể cô.
Cùng lúc đó, Ngũ Y Y mở to đôi mắt mờ mờ sương, ngốc nghếch nhìn quanh một chút.
“A, phiền ૮ɦếƭ, vừa mới ngủ mơ bị làm cho tỉnh giấc, đáng ghét nha.”
Ngũ Y Y gãi tóc, chậm rãi ngồi dậy, chép chép cái miệng nhỏ nhắn.
Ngô, tại sao miệng lại ướt? Chẳng lẽ mình chảy nước miếng sao?
Trời ơi, nếu mình chảy nước miếng như vậy thật mất mặt a. Lấy tay chà chà miệng, Ngũ Y Y xuống giường.
Quần áo ngủ rộng thùng thình, Ngũ Y Y mơ màng bước đi, ánh mắt vẫn còn nhắm, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, một bàn tay sờ tới иgự¢ bên phải: "Có chút đau, chẳng lẽ là do mình đè lên à?"
Ngũ Y Y rót ly nước lọc uống vào.
Đến cửa phòng ngủ, mở cửa phòng nhìn xung quanh hành lang một chút.
Ngũ Y Y nhìn qua nhìn lại trên lối đi nhỏ mấy lần, tự nói: “Người ta thật có tiền, buổi tối vẫn mở đèn, không sợ tốn điện a.”
Nói xong, lại buồn ngủ nữa, cô ngáp một cái, đóng cửa phòng lại, tìm kiếm trèo lên giường, ngã đầu xuống ngủ thi*p đi.
Phù…. Hoắc Phi Đoạt thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhờ võ công của hắn tốt, nếu không đã bị cô bé này phát hiện rồi.
Không nghĩ tới, Hoắc Phi Đoạt hắn từ nhỏ đã luyện võ công thất truyền, vậy mà phải dùng đến cách này.
Hoắc Phi Đoạt đang muốn từ trên trần nhà ngủ nhảy xuống., một chùm ánh sáng chiếu vào hắn, đôi mắt hắn khẽ nhíu lại.
“A? Tiên sinh! Làm sao ngài chạy lên trên đó vậy?”
Ánh đèn chiếu vào Hoắc Phi Đoạt trên trần nhà, quản gia há hốc mồm khi*p sợ không thôi.
Trần nhà cao như vậy, Hoắc tiên sinh giống như con thằn lằn nằm ở trên đó, a không, không phải con thằn lằn, giống con dơi hơn.
Gương mặt Hoắc Phi Đoạt hơi đỏ, nhờ trời tối nên nhìn không rõ lắm, hắn quát khẽ: “Ảnh tốt? Mau lấy đèn pin ra!”
“A, há! Đã biết, tiên sinh.”
Quản gia vừa lấy đèn pin ra khỏi tầm mắt, một giây tiếp theo, Hoắc Phi Đoạt đã ung dung đứng trên mặt đất.
Một lần nữa quản gia bị kinh sợ võ công của Hoắc Phi Đoạt, chỉ biết Hoắc tiên sinh thường xuyên luyện các loại võ công, cho đến bây giờ vẫn không biết tuyệt vời như vậy.
“Tiên sinh, ngài có võ công cao cường a, Thật sự có loại khinh công vẫn hay diễn trong ti vi sao?” Trong đôi mắt sáng đầy nếp nhăn của lão quản gia có chút tò mò.
Mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại, vỗ tay một cái, nói ngắn gọn: “khinh công cái gì đều gạt người, mau đi ngủ đi.”
Quản gia gật đầu: “A, vậy tiên sinh luyện công xong rồi, cũng đi ngủ sớm một chút.”
Quản gia tự nói: “khinh công là giả sao? Thật đáng tiếc.”
Hoắc Phi Đoạt xoay người lại, cau mày nói: “Quản gia!”
“A, tiên sinh có gì phân phó?”
Vẻ mặt Hoắc Phi Đoạt do dự, sau cùng vẫn có chút ngượng ngùng phân phó: “Ông…không được nói với bất kì ai, đêm nay đã nhìn thấy tôi làm chuyện gì ở chỗ này.”
Vẻ mặt quản gia không hiểu, vẫn vội vàng gật đầu: “Tiên sinh, tôi đã hiểu, tuyệt đối sẽ không nói ra.”
Tiên sinh luyện võ công phải giữ bí mật a, giống như Quỳ Hoa Đảo Biển, không phải lén lút luyện tập sao?
Lão quản gia kính trọng Hoắc Phi Đoạt lại tăng lên vài tầng.
Ngũ Y Y cảm thấy ngủ một giấc thật ngon.
Ngũ Y Y không biết rằng, giường ngủ của Hoắc Phi Đoạt được làm từ gỗ đặc biệt để trợ giúp cho giấc ngủ, nệm cũng dựa vào cơ thể con người mà thiết kế giúp tăng trí nhớ.
Cô đứng dậy, đến bên cửa sổ kéo rèm cửa ra, không nhịn được mĩm cười khen ngợi.
“Thật đẹp a, Hắc bang vẫn có sự kết hợp tuyệt vời như vậy”.
Trước mặt là một màu xanh biếc mênh ௱ôЛƓ bát ngát, cỏ xanh, cây xanh, có rất nhiều tầng lớp màu xanh, xanh đậm, xanh nhạt, tầng tầng lớp lớp màu vàng xanh, nhìn vào rất đẹp, còn làm cho tâm tình của con người thoải mái.
Ra xa hơn là biển lớn.
“Nơi đây gần bờ biển như vậy a, Chú Hoắc thật biết chọn chỗ.”
Lười biếng duỗi lưng một cái, Ngũ Y Y đi xuống lầu.
Dưới lầu tràn đầy ánh mặt trời, Ngũ Y Y từ cầu thang chậm rãi đi xuống, thấy người giúp việc bận rộn không phát ra tiếng động, cũng nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt đang uống trà.
Hôm nay Hoắc Phi Đoạt mặc áo sơ mi T-shirt cổ chữ V, bên dưới là quần jean màu đen, cả người như một sinh viên đại học.
Thật ra…chú Hoắc còn rất trẻ.
Hai mươi sáu tuổi a, đây là thời điểm người đàn ông anh tuấn uy phong nhất.
“Sớm a, chú Hoắc. À không, sớm a, Phi Đoạt. Hắc hắc.”
Ngũ Y Y le lưỡi.
Thật ra, cô đã quen gọi hắn là chú, nhưng hắn không vui khi cô gọi như vậy, tại sao cô lại quên chứ? Đầu heo!
Hoắc Phi Đoạt để laptop xuống bàn, ngẩng đầu lên , gương mặt tuấn tú nghiêng nước nghiêng thành đập vào tầm mắt Ngũ Y Y, hắn nhìn đồng hồ treo tường nói: “Cô bé, không còn sớm, đã mười giờ rồi.”
Ngũ Y Y hí mắt cười: “Thật ngại, có thể do tôi ở nơi xa lạ, đêm qua có chút mất ngủ nên mới dậy trễ.”
Nghĩ lại đi, cô đến đây làm người giúp việc, người giúp việc lại vễnh ௱ôЛƓ ngủ thẳng đến mười giờ, vậy còn gọi là người giúp việc sao? Người ta không cho cô làm Thái Hậu.
Hoắc Phi Đoạt bật cười: “Em mất ngủ, được rồi, coi như em mất ngủ đi.”
A, chẳng phải đêm qua cô ngủ như ૮ɦếƭ sao, hắn hôn иgự¢ cô, cô vẫn còn ngủ, không chừng đem cô bán đến Ai cập, cô vẫn còn ngủ được.
Hoắc Phi Đoạt ý vị sâu xa liếc một cái ở trước иgự¢ cao ngất của Ngũ Y Y, nhìn vào phòng bếp phân phó: “Dọn điểm tâm lên.”
“Vâng, tiên sinh.”
Ngũ Y Y đi tới, ngồi đối diện với Hoắc Phi Đoạt, thuận miệng hỏi: “Ngài ăn điểm tâm rồi à?”
“Không.”
“A, tại sao ngài chưa ăn?”
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y một cái, không thể nói cho cô biết, là hắn đặc biệt chờ cô cùng ăn điểm tâm, như vậy thật mất mặt hắn.”
“Tôi…cũng vừa mới dậy.”
Lão quản gia đứng một bên nghe xong trợn mắt há hốc mồm.
Không phải a, không phải tiên sinh vừa mới ra ngoài a, hơn sáu giờ tiên sinh đã thức dậy, dường như tối qua ngủ không được ngon giấc, thần sắc rất khó chịu, phải đi vào rừng luyện công.
Không ai biết, đêm qua Hoắc Phi Đoạt phải tắm bao nhiêu lần nước lạnh.
“Hãy nói đi, ông chủ như ngài cũng thức dậy muộn, không cần phải bắt bẻ nhân viên.”
“Hãy nói đi, ông chủ như ngài cũng thức dậy muộn, không cần phải bắt bẻ nhân viên.”
Ngũ Y Y vừa ăn sáng, vừa nhìn Hoắc Phi Đoạt ngồi đối diện.
Nhìn kỹ, Hoắc Phi Đoạt ăn rất nhã nhặn a, ăn cũng không được nhiều.
“Tôi nói này chủ nợ, hôm nay tôi phải làm công việc gì hả?”
“Phục vụ tôi thật tốt.”
Hoắc Phi Đoạt nói hết sức mật mờ.
“Hả? Đại ca ví dụ đi chứ.”
Làm sao phục vụ tốt người này?
Hoắc Phi Đoạt nhìn Ngũ Y Y phồng má, nhàn nhạt nói: “Tôi muốn uống trà do em pha, tôi muốn ăn trái cây em gọt, tôi đi ra ngoài muốn em giúp tôi mặc quần áo đeo caravat, tôi đi tắm muốn…..”
“Tôi biết tôi biết, anh đi tắm muốn tôi chà lưng cho anh, đúng không?”
Ngũ Y Y lên tiếng xong rồi, cảm thấy không thích hợp lắm.
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hoắc Phi Đoạt cười xấu xa.
Hôn mê, người ta đi tắm, cô đi theo xem náo nhiệt làm gì? Lại còn muốn chà lưng cho người ta? Vậy chẳng khác nào nhìn toàn thân chú Hoắc?
Oa oa oa, đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua nhìn thấy cái vị trí quan trọng trên cơ thể Hoắc Phi Đoạt, chậc chậc, giống như được nhìn miễn phí hoa hoa công tử, hì hì.
Hoắc Phi Đoạt lấy tay gõ bàn một cái: “Này, cô bé, vẻ mặt kia của em thật dâm, cười cái gì?
Ngũ Y Y lập tức hoàn hồn, nhe răng: “Chỗ nào dâm, cười nha, tại sao anh có thể nhẫn tâm nói như vậy làm tan nát lòng thuần khiết của một cô gái trẻ chứ? Nhiều nhất là tôi vừa mới cười mà thôi.”
Hoắc Phi Đoạt đem một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, nói: “Không cho phép trong lòng nghĩ muốn không an phận với chủ nợ, hiểu không?”
“A, đã biết, đã biết. Hì hì.” Vẫn cười xấu xa như cũ.
Hoắc Phi Đoạt cười nhạt nói: “Lúc tôi tắm, em đừng mơ tưởng chuyện chà lưng, em cho rằng lưng tôi có thể để cho một cô bé vụng về như vậy chà lưng sao?”
Hoắc Phi Đoạt cúi xuống, đôi mắt che đi ý cười.
Ngũ Y Y bĩu môi: “Tôi van anh, chà lưng cho anh không phải là việc tốt gì. Người nào muốn làm a.”
Ngũ Y Y bướng bĩnh nói xong, không nhịn được tò mò: “Cái đó, rốt cuộc là người nào chà lưng cho anh a, nam hay nữ?”
Hoắc Phi Đoạt cười ra tiếng: “Em nghĩ cái gì a, thật không biết, tuổi em còn nhỏ, suy nghĩ lung tung cái gì. Lúc em tắm, sẽ tìm đàn ông chà lưng?”
“Này, nói loạn cái gì, lúc tôi tắm tại sao phải tìm đàn ông chà lưng, đàn ông vào phòng tắm nữ sẽ bị đánh.”
“Đây không phải kết liễu, tôi tắm chắc chắn sẽ tìm người cùng giới chà lưng cho tôi a. Nếu không phải người phụ nữ này đi vào hưởng lợi, tất cả đàn ông đều nhìn qua một lượt.”
Ngũ Y Y bĩu môi: “Cắt, đàn ông xấu xa các người có cái gì đáng nhìn a?”
“Phải không? Ngày hôm qua em nhìn chằm chằm tôi lâu như vậy, còn chảy nước miếng đầy cằm, là vì cái gì?”
“Tôi nào có a!” Ngũ Y Y giận đến cà lăm: “Người nào nhìn anh lâu rồi, không phải mấy giây sao, hơn nữa đó là do vô tình a, tôi không có chảy nước miếng.”
Hoắc Phi Đoạt chỉ tay vào Ngũ Y Y cười xấu xa nói: “Em nói dối, đỏ mặt rồi.”
Ngũ Y Y dùng móng vuốt che mặt lại: “Ai đỏ mặt a.”
Hoắc Phi Đoạt không cùng cô bé này cãi nhau nữa, nhưng nhìn Ngũ Y Y sâu sắc rồi bật cười xấu xa.
Ngũ Y Y bị Hoắc Phi Đoạt nhìn như vậy, trong lòng sợ hãi, gương mặt ngày càng đỏ.
Aaaa, chẳng qua là do không cẩn thận nhìn bên dưới của hắn một cái thôi.
Ngũ Y Y ưỡng иgự¢, gương mặt đáng yêu nở nụ cười, đi đến bên cạnh đám người giúp việc.
Hoắc Phi Đoạt chỉ vào Ngũ Y Y hướng vào người làm giới thiệu, “Ngũ Y Y, giúp việc thân cận của ta”
Ngũ Y Y khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.
Thiệt là, giúp việc liền giúp việc đi, làm gì như phi tử mà phải thêm hai chữ thân cận chứ.
Tất người giúp việc, bao gồm cả quản gia nghe được như vậy đều đồng loạt trợn mắt há mồm.
Không phải đâu, trong nhà người giúp việc rất nhiều, nhiều đến nỗi có thể thay phiên nhau nghỉ phép rồi, ở đâu chồi ra nữ giúp việc này chứ.
Xin hỏi tiên sinh, cái tiểu nữ trắng trẻo như đứa bé này, có thể làm cái gì?Trong nhà giống như đã không còn việc gì cho cô làm rồi/
“Nói cách khác”, Hoắc Phi Đoạt nghiêm túc nói, “Ngũ Y Y chỉ nghe một mình ta phân phó, công việc của cô ấy không được ai xen vào, nghe hiểu chưa?”
“Vâng, thiếu gia”
Tất cả người giúp việc đồng loạt cao giọng hồi đáp.
Ngũ Y Y hướng mọi người khoát tay, cười đến quyến rũ, “Thúc thúc đại thẩm tốt, tôi tên Ngũ Y Y , về sau xin mọi người giúp đõ nhiều”
Lời nói còn chưa hết, khoát tay chỉ làm có hai cái, cô liền bị người khác xách cái lỗ tai của mình kéo lên lầu
“Đi, giặt những y phục này”
Hoắc Phi Đoạt đá đá ௱ôЛƓ Ngũ Y Y
Ngũ Y Y xoa cái ௱ôЛƓ, vểnh miệng lên hướng chậu nước bên kia nhìn, nhất thời tức điên lên.
Không phải chứ?
Hoắc Phi Đoạt dám để cho cô giặt giặt quần áo lót bên trong của anh?
Áo trong thì cũng thôi đi, hắn hắn hắn thế nhưng để cô giặt quần áo lót?
Ách, cái này…ngượng ngùng nha……
“Lo lắng cái gì? Còn không mau giặt đi, giúp việc?”
Hoắc Phi Đoạt chau chau mày, thúc giục lần nữa.
“Cái này cái này……Hoắc Phi Đoạt lão gia…..”
Ngũ Y Y mè nheo chãy đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, móng vuốt nhỏ yếu ớt kéo lấy áo T-shirt của anh, quơ quơ
“Cái gì?”
“Có thể hay không….không giặt quần áo lót?”
Hoắc Phi Đoạt buồn cười, lại nhịn cười, “Tại sao không giặt?”
“Cái đó….không quen nên …..xấu hổ a”
“Tôi không xấu hổ thì thôi, em xấu hổ cái gì? Ít nói nhảm! Nhanh giặt đi!”
Hoắc Phi Đoạt trực tiếp đem Ngũ Y Y đẩy vào trong.
Ngũ Y Y vò quần áo của Hoắc Phi Đoạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tự nói, “Thật độc ác! Chú Hoắc dám để cho mình giặt mấy đồ vật này, đây không phải là độc ác sao? Này không phải là vuốt ve chỗ đó của hắn sao? A a a a a!”
Móng nhỏ vò vò quần của người ta vừa nhìn, trợn mắt há mồm.
Đây không phải bình thường nha, cái đồ trước mặt , cái này cũng quá lớn đi?
Nất thời, Ngũ Y Y lại nhớ đến cảnh kia, một thân Thủy Châu hấp dẫn.
Gật đầu, “Ừ, chú Hoắc quả thật cần loại, nơi đó cũng khổng lồ a”
“Nơi nào khổng lồ?” Ai đó đứng sau lưng cô đột nhiên hỏi.
Ngũ Y Y không chút suy nghĩ, chỉ vào cái quần trước mặt, “Nơi này không…………”
“Hả?” Hoắc Phi Đoạt nhất thời nỗi lên ý cười xấu xa, cúi đầu.
Môi mỏng rất gần cô, mang theo sự dụ hoặc, làm Ngũ Y Y một hồi hôn mê.
Môi của chú Hoắc rất đẹp, rất hấp dẫn a.không biết hôn lên sẽ như thế nào(Chu tước: Chị…sắc nữ)
Nhất định chắc rất tốt a, nhưng không thử làm sao biết được nhỉ?
Ây, cần phải thực nghiệm mới chứng thực được a.
Ngũ Y Y chuyển động con ngươi, ngòn tay chọc chọc,địa phương kia, Ặc, xong đời, cô thật mất mặt a, sao lại chỉ vào chỗ đó vậy, thật không còn mặt mũi.
“Hắc hắc”
“Ngũ, Y Y, đừng cười hắc hắc như vậy, mới rồi em nói chỗ nào khổng lồ vậy?”
Ngũ Y Y bĩu môi, khóc không ra nước mắt, “Lão gia, ngài nghe lầm rồi, tôi không có khổng lồ, tôi nói là rộng rãi, ngài xem, ngài thân hin h2 gầy như vậy, lại không có bụng bia, sao lại mặc quần rộng như vậy?”