Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 32

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Ngũ Y Y ngâm nước chán, lại bắt đầu phát điên.
Làm sao bây giờ? Quần áo của cô đã mang đi giặt rồi, vậy bây giờ cô mặc cái gì?
"Làm sao giờ? Chẳng lẽ trình diễn tiết mục mặc áo sơ mi của nam chính, vậy cũng phải đem áo sơ mi vào đây thì mới được? Mình phải làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ muốn trần chuồng đi ra ngoài, tìm áo sơ mi? A a a a a, điên rồi, thật sự điên rồi."
Ngũ Y Y lặng lẽ mở của phòng tắm, mở ra một khe hở nhỏ, vừa đủ lộ ra một con mắt, ngượng ngùng gọi, "Có ai không?"
Âm thanh Hoắc Phi Đoạt lập tức đáp lại cô, "Không có ai, chẳng lẽ tôi là quỷ?"
A, ૮ɦếƭ rồi ૮ɦếƭ rồi, Hoắc Phi Đoạt vẫn ở trong phòng, vậy tính toán ra ngoài trộm quần áo của cô không được rồi.
"Vật nhỏ, em tắm xong rồi?"
Hoắc Phi Đoạt đi tới đây, vẫn còn cách phòng tắm mấy mét, đã nghe thấy Ngũ Y Y hét lớn một tiếng, "Không cho phép chú tới đây!"
Hoắc Phi Đoạt đứng lại, "Nga? Làm sao vậy? Có bom sao?"
Ngũ Y Y quyệt miệng, một hồi lâu mới hậm hực nói, "Cái đó. . . . . .Cái kia. . . . .Tôi không có quần áo để mặc."
Không đợi Hoắc Phi Đoạt tỏ thái độ, cô lập tức trợn tròn cặp mắt, kêu lên, "Này, tôi cho chú biết, không cho chú lấy áo sơ mi của chú cho tôi mặc, bộ dạng kia rất xấu!
Còn có, tôi không phải vật nhỏ!"
"Ha ha, vậy em là vật lớn?"
"Ai nha, vật lớn cái gì, tôi mới không phải là vật!"
"Nga? Ha ha ha. . . . . Thì ra em còn không bằng đồ vật."
Hoắc Phi Đoạt vui vẻ không thôi.
Ngũ Y Y tức xạm mặt lại, thật muốn tát mình mấy bạt tai.
Đầu đần a!
Ngũ Y Y, bao nhiêu năm nay mày không có đần như vậy, bây giờ vì sao lại không thông minh bằng khi còn bé đây?
Xui xẻo, lúc cô và Hàn Giang Đình ở chung một chỗ, cô đều chiếm lợi thế, như thế nào cùng Hoắc Phi Đoạt ở chung một chỗ, cô luôn là thảm nhất, không có thiên lý a.
Hoắc Phi Đoạt cầm mấy bộ quần áo đến gần cửa phòng tắm, Ngũ Y Y lập tức sợ hãi nói, "Chú không thể tới đây, ngàn vạn lần không thể tới đây."
"Em có mời tôi cũng sẽ không vào, em cũng không phải siêu mẫu như người ta, chẳng có cái gì tốt để nhìn, tôi đi vào sẽ như là ђàภђ ђạ đôi mắt vậy. Mang quần áo cho em!"
Hoắc Phi Đoạt từ trong khe hở nhét quần áo vào.
Ngũ Y Y một bên nhận quần áo, một bên tức giận kêu la, "Cái gì? Dám chê tôi như vậy? Mặc dù tôi không phải là người mẫu gì đó, nhưng cũng không kém như vậy chứ? Thiệt là, trong mắt trong đầu đều là siêu mẫu sao? Đàn ông mà, đều là loại thị giác động vật! Đáng khinh!"
Ngũ Y Y đưa quần áo ra nhìn, nga, lại là quần áo ở nhà màu hồng dành cho nữ.
Cổ áo tròn, còn đính đường viền hoa dễ thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y phồng lên, đảo tròng mắt suy nghĩ, lập tức kéo cửa chui đầu ra, hét lên, "Hay nhỉ, Hoắc Phi Đoạt, chú đem quần áo của người tình của chú cho tôi mặc, tôi ngại bẩn! Không mặc!"
Hoắc Phi Đoạt đang hút thuốc, thiếu chút nữa bị lời của cô nói làm cho sặc, "Người tình cái gì? Tôi căn bản là không có loại đồ chơi đó!"
"Vậy quần áo phụ nữ này là cái gì?"
"Em không ý thức được sao? Cái này không phải tối nay mua cho em sao? Em thế nào lại không để ý, tôi còn mang cho em ҨЦầЛ ŁóŤ áo lót đây, em xem một chút xem lớn nhỏ thế nào, có vừa hay không."
Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng Hoắc Phi Đoạt hé ra, nổi lên một nụ cười phóng đãng.
Ngũ Y Y bị nét mặt mị hoặc người của Hoắc Phi Đoạt làm cho da đầu run lên, ba chân bốn cẳng mở quần áo ra nhìn, quả nhiên choáng rồi.
Hôn mê!
Hoắc Phi Đoạt thậm chí ngay cả quần áo lót cũng mua cho cô!
Vừa nhìn kích cỡ. . . .cúp C, quả nhiên là sắc phôi, đến kích cỡ của cô cũng đã biết.
Ô ô ô.
"Sắc quỷ! Tại sao có thể biết kích cỡ của tôi chứ? Thật ghê tởm!"
Ngũ Y Y dùng bàn tay nhỏ che ở trước иgự¢, có chút tức giận, còn có chút xấu hổ.
Mặc xong, Ngũ Y Y mới thoải mái đi ra ngoài.
"Không được hút thuốc nữa! Tôi không muốn bị khói thuốc hại ૮ɦếƭ! Rụi đi rụi đi!"
Ngũ Y Y bất mãn kêu lên, Hoắc Phi Đoạt giận đến nói thầm một câu, "Thật là ầm ĩ muốn ૮ɦếƭ!"
Buông xuống, Hoắc Phi Đoạt ngoan ngoãn đem nhấn điếu thuốc vào cái gạt tàn.
௱ôЛƓ Ngũ Y Y vừa mới ngồi thật mạnh trên nệm, lập tức nhớ tới cái gì, hét một tiếng chói tai.
"Sao thế? Dưới ௱ôЛƓ có kim sao?" Dọa Hoắc Phi Đoạt giật mình.
"Tôi quên chuyện về nhà rồi! Tôi đã nói cho Tiêu Lạc, nói tối nay sẽ về nhà, kết quả là trong lúc ầm ĩ, lại quên mất! Ai nha, sao tôi lại hồ đồ như thế, làm sao rửa sạch nỗi oan này đây? Tôi nhất định phải về nhà!"
Ngũ Y Y tìm được điện thoại di động, vội vàng gọi cho Tiêu Lạc.
Nghe một lát, Ngũ Y Y lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn, ai oán, "Làm sao bây giờ, anh ấy tắt máy rồi! Khẳng định anh ấy cảm thấy tôi nói không giữ lời, anh ấy tức giận! Không được, bây giờ tôi phải về thôi!"
Hoắc Phi Đoạt lạnh nhạt nói, "Tất cả tài xế đều tan ca rồi."
"Hả? Có ý gì?"
"Tôi nói, tất cả tài xế của tôi đều tan ca về nhà rồi, không có ai đưa em trở về. Em có thể tưởng tượng, em từ Thành Đông đi đến Thành Tây, phải đi đến hơn nửa đêm."
"Hả? Không có tài xế sao?"
Hoắc Phi Đoạt nhe răng cười xấu xa, "Đúng vậy, người ta cũng là người, cũng có vợ chờ ở nhà, có thể không tan ca sao? Thân là ông chủ, tôi cũng có tính người chứ."
Ngũ Y Y nhíu chân mày.
Cô thế nào lại nhìn thấy lúc Hoắc Phi Đoạt nói lời này, rõ ràng có vẻ đắc ý đây?
"Vậy, chú không thể lái xe đưa tôi về sao?"
Ngũ Y Y dùng ánh mắt ướt nhẹp của động vật nhỏ nhìn Hoắc Phi Đoạt, trái tim Hoắc Phi Đoạt run lên, thiếu chút nữa liền mềm lòng đáp ứng.
"Không thể."
"Vì sao không thể? Tay chân chú khỏe mạnh, thì tại sao không thể mở xe đưa tôi trở về một lần?"
"Bởi vì tôi mệt mỏi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y đau khổ, "Ô ô ô, chỉ có thể chấp nhận ở nơi này sao?"
Hoắc Phi Đoạt thiếu chút nữa té ngã.
Xin nhờ, em là đang ở trong nhà của Hoắc Phi Đoạt tôi, lại nói là chỉ có thể chấp nhận sao? Để cho người nào chấp nhận, cũng không để cho em chấp nhận?
"Tất cả gian phòng em có thể tùy tiện chọn, bao gồm cả gian phòng của tôi."
"Tốt lắm, vậy tôi ngủ gian phòng này!" Ngũ Y Y nói nhanh.
Hoắc Phi Đoạt cười, "Tại sao lại có vẻ mặt cắn răng nghiến lợi vậy?"
Ngũ Y Y liếc Hoắc Phi Đoạt một cái, hầm hừ, "Tôi ngủ phòng của chú, cho chú đi ngủ phòng khác, tốt nhất chú sẽ bởi vì đổi nơi ngủ mà bị mất ngủ! Giống như công chúa đậu phụ."
Hoắc Phi Đoạt bị chọc nhe răng cười, cưng chìu nói, "Thật là lòng dạ hiểm độc. Hay là em gia nhập Hắc bang đi, để cho em làm tiểu đầu mục, vẻ mặt này của em nhất định có chỗ phát triển."
Ngũ Y Y bĩu môi, "Thôi đi, tôi mới không vui đâu, mục tiêu của bổn tiểu thư vô cùng lớn, muốn làm một nữ hải tặc!"
"Vì sao làm hải tặc?"
"Điều này cũng không biết sao, tôi còn tưởng là Thủ lĩnh Hắc bang đây, nói cho chú biết, làm hải tặc, tôi có thể ςướק tiền ςướק sắc, đầu tiên có thể ςướק đoạt một đoàn mỹ nam, mỗi buổi tối có thể thay phiên đổi!"
Còn chưa nói hết lời, đã bị Hoắc Phi Đoạt gõ đầu: “Muốn cũng không được, chỉ cần tôi còn sống, người này một ngày cũng đừng mong đến, nhanh đi ngủ.”
Ngũ Y Y bĩu môi leo lên giường lớn, nói thầm: “Tại sao a, mơ ước của tôi không ảnh hưởng đến chuyện gì của anh.”
Nói là một ông chủ nợ lớn, quản đông quản tây, còn muốn quản tất cả của cô sao chứ?
Khuôn mặt Hoắc Phi Đoạt đen lại: “Tôi rất e ngại, vô cùng e ngại, nhắm mắt lại, cô bé đi học thì phải đi ngủ sớm.”
Hoắc Phi Đoạt đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Ngũ Y Y nằm trên giường lăn lộn mấy vòng, cảm thán: “Cái giường này thật thoải mái a, quả thật là siêu cấp thoải mái.”
Sau khi suy nghĩ, liền đứng lên tìm điện thoại di động, gửi cho Tiêu Lạc một tin nhắn.
“Tiêu Lạc, gọi điện thoại cho chú chú không nghe máy, tối nay tôi không về, yên tâm tôi rất tốt, ngủ ngon.”
Khi đã gữi tin nhắn đi, Ngũ Y Y mới chui vào trong chăn, hít hà vài cái là có thể nghe thấy hương vị của ánh sáng mặt trời, nhắm hai mắt lại.
Hoắc Phi Đoạt đi xuống lầu, thấy quản gia đang chờ, trông có vẻ như có lời luốn nói.
“Thế nào?” Hoắc Phi Đoạt đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lẽo trước sau như một của mình.
“Tiên sinh, ngoài cửa có vị Tiêu tiên sinh xin vào đây.”
“A, Tiêu Lạc đến đây sao? Ha ha, hắn đúng là chưa từ bỏ ý định a, vẫn muốn tranh giành cùng tôi”, sau khi Hoắc Phi Đoạt suy nghĩ, nhìn bóng đêm bên ngoài không chút nghi ngờ ra lệnh: “Nói lại, tôi đã ngủ, không muốn gặp ai.”
“Vâng.”
Tiêu Lạc đứng ở bên ngoài cửa lớn biệt thự Vọng Hải, nhìn cửa sắt lớn màu đen đóng chặt, đèn xe hơi phát ra hai chùm ánh sáng, lại nhìn trên cao thấy hai người bảo vệ trẻ đang cầm νũ кнí, thở dài.
Hắn đến chỗ xe hơi tìm điện thoại di động muốn nhìn xem đã mấy giờ rồi, bấm mấy cái mới phát hiện, điện thoại di động của hắn lại ko có điện.
“Ai da, xui xẻo quá.”
Phía trên bảo vệ dùng micro nhìn xuống phía dưới quát to: “Vị tiên sinh này xin ngày về đi, Lão đại của chúng tôi đã ngủ, tối nay không gặp bất kì ai.”
“A? Các anh có nói với Lão đại các anh là tôi họ Tiêu chưa?”
“Đã nói rồi, trong nhà cũng tắt đèn, tất cả đều ngủ rồi, mời anh mau trở về đi.”
Tiêu lạc ngây ngốc đứng bên ngoài cửa sắt, nhìn về bên trong sườn núi rậm rạp xanh um mấy lần.
Y Y, em thật muốn ở lại bên cạnh hắn sao?
Em có biết, Hoắc Phi Đoạt là một nhân vật nguy hiểm cở nào không?
Tiêu Lạc thở dài thật lâu, cô đơn lái xe rời đi.
Tiêu Lạc trở về Ngũ gia trang, cả người mệt mỏi, sau lưng có chút đau đớn, một tay hắn đỡ thắc lưng đi vào cửa.
“Lạc, đã trễ thế này, anh không ở nhà nghĩ ngơi, anh muốn ra ngoài làm gì?” Ngũ Nhân Ái vẫn chưa ngủ, cố tình ngồi ở phòng khách chờ Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc ngẩng đầu liếc nhìn Ngũ Nhân Ái, hắn không muốn đem chuyện Y Y ở lại bên cạnh Hoắc Phi Đoạt nói ra, lắc đầu một cái, nhàn nhạt: “Không sao, chỉ là có chút chuyện, tôi ngủ trước, cô cũng ngủ đi.”
Không nhìn Ngũ Nhân Ái một cái, Tiêu Lạc cô đơn đi lên lầu.
Ngũ Nhân Ái nhìn Tiêu Lạc như vậy, vừa đau lòng, vừa tức giận.
Vì cô ta, Tiêu Lạc mới như vậy.
Hoắc Phi Đoạt nằm trong phòng khách, vừa nghĩ đến cô bé Ngũ Y Y nằm cách vách, lại không ngủ được, từng tế bào trong cơ thể hắn đều nhảy nhót hưng phấn.
Hắn rón rén đi vào phòng ngủ chính, mượn ánh sáng nhàn nhạt nhìn về phía giường ngủ.
Hôn mê!
Cô bé này ngủ lại không ngoan a.
Một chân cô đưa ra ngoài chăn, rơi ở bên giường.
Nhìn bộ dáng kia, giống như một giây tiếp theo cô sẽ rơi xuống giường.
“Ngoan ngoãn, tôi đến đây.” Hoắc Phi Đoạt rủ rỉ, đi nhanh về phía trước.
Hoắc Phi Đoạt đến bên giường, nhìn trạng thái ngủ của cô bé, hô hấp trở nên nóng rực.
Hắn khẩn trương thở hổn hển đi về phía trước, kìm nén Dụς ∀ọηg mạnh mẽ trong lòng.
Thật là muốn ૮ɦếƭ, vốn dĩ hắn là người thoải mái, có lúc đi ra ngoài xã giao, gặp phải những cảnh sắc nơi đó, cho dù phụ nữ thoát y trần trụi, ỏng ẹo làm dáng trước mặt hắn, hắn cũng không có cảm xúc nào.
Một người đứng lầu lập nghiệp từ việc Gi*t người và việc trong hắc đạo, nếu không có đủ bản lĩnh chịu đựng được bị những thứ này hấp dẫn, như thế thì làm sao anh có thể nghĩ đến việc chiếm lấy vị trí bất bại.
Nhưng vì cái gì….Lần đầu tiên hắn trở nên như vậy?
Nhìn thấy dưới chân Ngũ Y Y lộ ra một mảng thịt trắng như tuyết, phía dưới bụng hắn lại cảm thấy nóng rực.
Nhìn tư thế ngủ của cô bé ngốc không chút đề phòng nào mấy lần, hắn lại nỗi lên ý nghĩ chiếm đoạt mạnh mẽ.
Ngũ Y Y, kiếp trước tôi không mắc nợ em, kiếp này em đến để ђàภђ ђạ tôi sao?
Hoắc Phi Đoạt hít sâu một hơi, cúi người nhẹ nhàng nâng cái chân ngọc bên mép giường để lên trên.
Ngay lúc này, hắn cảm giác khối thịt trên tay hắn mềm mại nhẵn nhụi như cơ thể của cô, cho dù là tư thế gì, trạng thái gì, đè lên trên, dựa vào, hoặc ôm ở trong lòng, cô đều mềm mại như vậy.
Chìm đắm trong cảm giác ước át sâu từ phía cô, đó là một loại cảm giác không thể hình dung được, giống như thuốc phiện hút lấy thần trí của con người, làm cho người ta một lần rồi nghiện.
Đôi mắt của Hoắc Phi Đoạt ngày càng nồng đậm, hơi thởi càng dồn dập, mãnh liệt nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé đang ngủ say.
Cô ngủ trông rất ngốc, nhìn giống như chú chó con vậy, miệng đỏ nhỏ bé chu lên, đôi lông mi dài che phủ nhìn thật mê người.
Tại sao em luôn muốn chọc tôi? Chọc tôi, em nghĩ đừng hòng trốn…..!
Hoắc Phi Đoạt nhẹ giọng nỉ non, kìm lòng không được vuốt ve theo đùi của cô.
Một mảng thịt trắng phấn, một mảng mềm mại.
Da thịt mềm mại như tơ lụa, làm bụng dưới Hoắc Phi Đoạt căng cứng như điện giât.
Đáng ૮ɦếƭ!
Phía dưới lại có phản ứng.
Hoắc Phi Đoạt bất đắc dĩ cuối đầu nhìn, lại thấy nơi đó thẳng đứng lên như cột thuyền.(=,=!)
Tay hắn chạm đến đùi của cô, thậm chí còn ᴆụng đến viền hoa của ҨЦầЛ ŁóŤ nhỏ.
Hắn nhẫn nhịn đến ૮ɦếƭ mất,từng mạch máu bên dưới như muốn nổ tung, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Ngũ Y Y, cúi người hôn xuống đôi môi đỏ mọng.
Hung hăng hôn xuống, lưỡi hắn tham lam xâm nhập vào trêu chọc môi cô, hút lấy hương vị ngọt ngào của cô.
“Ưhm ưhm…” thở không được, Ngũ Y Y nhướng mày rên rĩ mấy tiếng.
Ai da, trong mộng còn bị con chó ᴆụng trúng, ra chỗ khác, con chó to đáng ghét!
Móng vuốt nhỏ của Ngũ Y Y giơ lên, quơ lung tung trên người Hoắc Phi Đoạt, cằm hắn đặt ở đỉnh đầu của cô, lúc này hắn ngồi dậy, buông cô ra, để cho cô thở dễ dàng.
Cổ áo cô rộng lớn, vì ngủ không yên nên cổ áo bị kéo xuống dưới , lộ ra hơn phân nữa иgự¢.
Cơ thể Hoắc Phi Đoạt như lửa nóng, xương quai xanh của cô đẹp tuyệt trần, hắn cúi người, từng cái hôn nóng bỏng rơi xuống, càng thêm mãnh tiệt.
Men theo cổ áo xuống phía dưới, dừng lại trên gò núi mềm mại, trong mơ, Ngũ Y Y theo ý thức lắc lắc cơ thể, phát ra âm thanh “ừ” mờ nhạt.
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt sáng mê ly, trong đôi mắt bốc lên một ngọn lửa to lớn, nơi đó phía trên cơ thể Ngũ Y Y đã cứng như thép.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc