A Trung đi vào phong khách thì thiếu chút nữ ngã khuỵu xuống.
Mồ hồi, Cố thiểu cởi mở thật, dám làm phòng khách lộn xộn như thế này.
A Trung nhìn bên trong thấy, Cố Tại Viễn hai chân mở ra cưỡi trên người trên người một nữ nhân, không chỉ có một người, nhiều cái đầu đầu vây quanh bộ phận mấu chốt của hắn.
Ngựa đực!
“Ta nói Cố thiếu gia, không thịnh hành chơi như vậy chứ? Ngươi còn để cho người khác sống không? Không thể chỉ vì mình sảng khoái, mà làm người khác mù mắt chứ!” A Trung quát.
Cố Tại Viễn híp mắt, thoái mải rầm rì, chẳng muốn nhìn A Trung một cái, miếng lung tung lầm bầm, “Cứ như vậy…oh…thoải mái….cứ như vậy,,,,,mau hơn chút nữa….A Trung, gia không đếm xỉa tới ngươi…..tùy tiện chọn một rồi mang đi mà hưởng. Ai yêu, em cắn lên nó rồi! Cẩn thận một chút”
A Trung mặt đen như than.
Mới nghĩ đến sau lưng còn một bé vị thành niên, muốn đi che mắt người lại, cái cô bé kia đã lách qua, giống như Tiểu Bao Tư, chạy đến chỗ Cố Tại Viễn, nhìn từ trên cao xuống quát, “Hoắc Phi Đoạt đâu? Hoắc Phi Đoạt ở đâu?”
Cố Tại Viễn híp mắt hưởng thụ, ‘Anh hai đang vui vẻ hưởng thụ, Ngã Mễ nhất định sẽ phục vụ tốt nha! Nữ nhân kia, trình độ rất giỏi!”
“Ngươi đi ૮ɦếƭ đi”
Ngũ Y Y hung hăng đem cái gối to nện lên đầu Cố Tại Viễn, còn dung sức nhấn lên, tùy tiện níu lấy một người hỏi, “Phòng Hoắc Phi Đoạt ở đâu?”
“Lầu hai phí nam…….”
Quản gia đần độn trả lời xong, Ngũ Y Y nhanh chân chạy lên lầu.
Quản gia nháy nháy mắt, chậm lụt đi tới chổ A Trung, “ A.. A Trung, người vừa rồi là ai vậy?”
A Trung nhún vai, “Người có thể vào phong lão đại , ông nói thử xem”
Quản gia chớp chớp mắt nghe thật sự không hiểu.
Cố Tại Viễn bên kia kêu thảm thiết, “Ai dám nện gối vào lão tử, ai? Con mẹ ngươi nói tên cho ta! Ta Gi*t ૮ɦếƭ cả nhà ngươi! Dám đập đầu lão tử! Âỷ, sao lại nghe âm thanh phụ nữ vậy?’
Ngũ Y Y hai con mắt bốc lửa dùng sức đẩy cửa phòng Hoắc Phi Đoạt.
Thở hỗn hễn, đứng chống nạnh trong phòng.
Cô cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, vừa nghe Cố Tại Viễn nói mang theo mấy người phụ nữ đến cho Hoắc Phi Đoạt, cô cái gì cũng không nhớ, không để ý tới Tiêu Lạc , liền theo A Trung đến đây.
Tức giận! Thật tức giận a!
Có nữ nhân dám để ý tới Chú Hoắc của cô,.
Không thể!
Cảm giác trong đầu cứ loạn cả lên, Ngũ Y Y không biết từ lúc nào liền thành”Chú Hoắc của cô” rồi.
Thôi, không để ý tới tiếng nói lạ trong lòng nữa, nếu không sẽ bị điên mất.
“Người đâu? Hoắc Phi Đoạt?” Ngũ Y Y run sợ kêu lên.
Phòng ngủ chú Hoắc, lớn như vậy sao?
Vừa vào cửa, không khác với phòng khách là mấy, có TV, sô pha, khay trà, tủ rượi.
Đưa mắt nhìn, thấy một cánh cửa nữa.
Hôn mê.
Làm sao có phòng ngủ lại giống như mê cung thế này, quả nhiên người có tiền mà.
Cùng với Hoắc Phi Đoạt so sánh, cô như trứng chọi với đá thôi, nhà cô quả thật thua xa nhà chú Hoắc rồi.
Ngũ Y Y mặc kệ, bất kể có phải là cửa phòng hay không, đẩy ra rồi tính.
Hừ! Dám thừa dịp chú Hoắc say rượi liền dính lấy chiem1 tiện nghi của chú Hoắc, nữ nhân ૮ɦếƭ tiệt, coi cô trừng trị như thế nào!
Quyền đạo sơ cấp cô từng học qua xem như không uổng phí.
Ngũ Y Y vọt vào trong phòng, trên chiếc giường king size kia không có dấu vết làm loạn, Hừm! Bỏ qua, nhưng sao một bóng người cũng không có vậy.
“Trên giường rất phẳng, một cong tóc cũng không có a, không giống như đã có người nằm qua nha”, Ngũ Y Y giống thám tử lầm bầm suy luận, , mượn ánh sáng trong phòng kiểm tra ga giường, oh, không hề có dấu vết khả nghi.
Ngũ Y Y khó hiểu nghiêng đầu.
Hừ, sách từng nói, nam nhân bây giờ đều thích đáng dã chiến, đó chính là không làm ở trên giường, làm chuyện kia, nếu bị bắt đều là ở trên giường đi.
Tỷ như ghế sa lon, thảm a, phòng tắm, a, nhà bếp…..(Chu tước:~.~ Hết nói nổi chị….)
Khoan!
Cái đó, không phải nữ nhân kia dụ Hoắc Phi Đoạt đánh dã chiến chứ!
Đừng mơ tưởng!
Chú Hoắc, Y Y tôi tới cứu chú !
Ngũ Y Y giống như anh hùng thời loạn xoắn tay áo, đi từng chỗ trong phòng tìm kiếm hai kẻ lén lút kia.
Phòng chứa quấn áo, không có.
Phòng chứa đồ, không có.
Ban công, không có.
Ngũ Y Y dùng toàn lực đẩy cửa phòng tắm.
Một mảnh hơi nước phả vào mặt, bị khí nóng ập tới, Ngũ Y Y bị nóng tới mức nhắm hai mắt lại.
Cái gì đây, chẵng lẽ là phòng xông hơi sao?
Ngũ Y Y hai bàn tay nhỏ múa may tìm đường, ta sờ a sờ, cuối cùng cũng ᴆụng trúng rồi.
Ngạnh éc…….!
Ngũ Y Y trợn mắt nhìn khung cảnh phía trước!
ặc, không, không phải chứ?
Chú Hoắc…….Chú Hoắc đang tắm!!!!!!!
Tắt vòi hoa sen, Chú Hoắc tóc ướt nhẹp, dính vào khuôn mặt tuấn tú, a a a quyến rũ ૮ɦếƭ người a.
Từng giọt nước chảy xuống phác họa đường cong hoàn mĩ của cơ thể, vô hạn hấp dẫn.
Không đúng, không đúng nha mấu chốt không phải như vậy!
Mấu chốt là cô nhìn thấy chú Hoắc đang khoe hàng a, bộ vị mấu chốt lộ ra bên ngoài!
Hùng vĩ như vậy!
Như vậy….. Thật đáng sợ!
Như vậy……….
Hình dung thế nào đây? Đúng rồi, nhìn như vậy, nghĩ tới dữ dội, ngược, cường hãn, tất cả một chuỗi ý nghĩ đen tối đều hiện lên trong đầu.
“A a a a a!”
Ngũ Y Y sững sờ 10s, Ngũ Y Y mặt đỏ như cà chua dùng hai móng vuốt nhỏ che mắt mình lại.
Một thân hơi nước Hoắc Phi Đoạt bị hét tỉnh lại, híp mắt hỏi, “Vật nhỏ? Là em sao?”
Không đúng, cô sao lại ở đây.
Không phải đã trở về Ngũ gia trang rồi sao?
Thế nào, làm sao mà…..Đột nhiên xuất hiện trong biệt thự của anh, còn ở trong phòng tắm trước mắt anh đây?
Không thể nào!
Chắc do anh uống nhiều rượi, choáng váng nên mới xuất hiện ảo giác sao?
Thế nhưng lại msinh ra ảo giác.
Nhưng rõ ràng anh nghe được tiếng nha đầu kia mà.
Hoắc Phi Đoạt hướng Ngũ Y Y đi tới, đến trước mặt cô, hí mắt, cúi đầu nhìn bả vai cô run rẩy, bàn tay hạ xuống, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhỏ giọng, “ Nha đầu? Là em sao? Ngũ Y Y?”
Ngũ Y Y nhất thời tức giận không thôi.
A , anh không nghĩ là cô sao, vậy hy vọng ai sẽ tới đây a?
Ngũ Y Y bắt lấy tay Hoắc Phi Đoạt, ngẩng mặt, nhăn nhó nói, “Tôi không được sao? Chú mong là ai?Thật quá đáng!”
“Thật là em?”
“Đúng! Là tôi! Ngũ Y Y ! Thế nào, không hy vọng tôi tới phá hư chuyện tốt của chú, đúng không?”
Hoắc Phi Đoạt không biết ý nghĩ kia của Ngũ Y Y, khẽ kéo môi, “Không phải nói về nhà sao?”
“Chú hỏi hay lắm, còn không phải vì chú , tôi……….” Ngũ Y Y đang muốn dạy dỗ Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên cúi đầu xuống, liền thấy Hoắc Phi Đoạt đang trong tình trạng ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ, hét thảm một tiếng, hai tay vội che mặt, điên cuồng quay người bỏ chạy.
“Chú sao không mặc y phục a, thích ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ cho người ta xem sao?”
Kết quả, Ngũ Y Y quay đầu liền đập vào bức tường phía trước.
Cốp!
Âm thanh rất to vang lên.
“Ai yêu! Đau ૮ɦếƭ tôi”
Ngũ Y Y đau đớn ôm đầu, ngồi thụp xuống.
Hoắc Phi Đoạt nhìn thấy cũng phải đau lòng, đi nhanh về phía cô, một ôm lấy Ngũ Y Y rời khỏi phòng tắm.
“Cái nha đầu này, đi mà cũng không nhìn đường a, xem đau ૮ɦếƭ em”
Ngũ Y Y mở mắt , rống, “Còn không phải tại chú! Đêu tại chú”
Hoắc Phi Đoạt ôn tồn dụ dỗ, “Phải! Đều tại tôi! Là lỗi của tôi, lỗi của tôi”
Hoắc Phi Đoạt đem Ngũ Y Y đặt lên trên giường, nói, “Em ở đây chờ một chút, tôi đi tìm cao duoc5 thoa cho em”
Ngũ Y Y thét lên một tiếng, như tiểu Miêu lui sâu vào trong, xấu hổ a xấu hổ.
“Chú chú chú chú sao không mặc đồ a? Nhanh nhaqnh mau mặc đồ vào a!”
Ngũ Y Y giận đến nỗi duỗi chân.
Xong rồi, lần này xem như không còn mặt mũi rồi, cô thế nhưng nhiều lần nhìn thấy cái kia của chú Hoắc a.
Nhìn cái đó sẽ bị đau mắt hột a!
Chỉ là………..
Cái đó của Chú Hoắc còn lớn hơn mấy nam nhân Âu Mĩ mà cô lén xem a.
Mồ hôi, quả nhiên người luyện võ thân thể cường tráng, ngay cả bộ vị kia cũng khác người thường a,nếu ai gả cho chú Hoắc,như vậy cũng xui xẻo rồi, nếu như chú Hoắc đem nàng hàng đêm đều miệt mài trên giương, lão bà của hắn nhất định sẽ ૮ɦếƭ thảm a…..
Hoắc Phi Đoạt nhìn dáng vẻ uốn áo loạn lên kia của Ngũ Y Y . không nhịn được cười, cúi đầu, mặt dán tại lỗ tai của cô, mỉm cười nhỏ giọng nói, “Ngũ Y Y em thật tốt số a, thấy được nó a”
૮ɦếƭ tiệt, chữ”Nó” kia nghe sao mà mập mờ dữ vậy?
“Tôi không có! Tôi không thấy gì cả, thật sự!”
Giờ phút này, nhất định phải phủ nhận, nếu không, cô ૮ɦếƭ chắc.
“Ha ha , thật sao? Không thấy? Tôi có mặc ҨЦầЛ ŁóŤ mà?”
“Chú nói bậy, căn bản chú không có mặc cái gì a!”
Ngũ Y Y xoạt miệng nói ra, nói xong chỉ muốn tá vào miệng một cái, hối hận ૮ɦếƭ được.
Mẹ, chú Hoắc thật xảo trá! Dám gạt cô.
Hoắc Phi Đoạt âm thầm bật cười, “Nghe nha, rõ ràng tất cả đều nhìn thấy hết a. Tôi đều bị em xem hết, tôi thật là tiếc a?” (Chu tước: Anh …..bỉ ối)
Ngũ Y Y không còn hơi sức nói, “ Thật a! Tôi thật không có thấy cía gì cả”
Đều cảm thấy mình nói rất giả dối a.
Hoắc Phi Đoạt ngồi xuống bên cạnh cô, cầm hai cái móng vuốt nhỏ, than thở, “Này, em nói xem, xem xong rồi có cảm giác gì với nó a? Hài lòng không?” O.O
Ngũ Y Y run rẩy thu tay về, gào thét, “Tôi van cầu chú, tôi thật sự không thấy mà”
Hopa8c1 Phi Đoạt cười một tiếng, cũng không muốn trêu chọc cô nữa, nếu không cô nhất định sẽ xù lống.
Hoắc Phi Đoạt tìm cái khăn tăm vây nửa người lại, lấy cao dược, đua cho Ngũ Y Y
“Đây là cao dược đặc biệt, bôi lên sẽ hết đau, còn giảm tiêu sưng, một lát liền tốt thôi”
"Đầu chó cái gì, tôi là đầu người!" Ngũ Y Y không thể gật đầu nhận bừa, từ trên giường nâng đầu nhỏ lên, vừa đúng thấy bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt đi tới phía bên kia.
Cô không nhịn được nhìn về phía bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt, mạnh mẽ nuốt từng ngụm nước bọt lớn.
Hấp dẫn, quá!
Hoắc Phi Đoạt giống như có một ánh mắt sau lưng, "Nha đầu, em nhìn lén tôi phải không?"
"Mới không có!" Ngũ Y Y vội vàng xoay lưng, hấp tấp nói.
Hoắc Phi Đoạt cất xong cao dược, xoay người, đi về phía Ngũ Y Y, vỗ cái ௱ôЛƓ mình, cố ý hỏi, "௱ôЛƓ tôi như thế nào?"
Nôn!
Ngũ Y Y cố làm cái vẻ mặt nôn mửa, làm ra dáng vẻ khinh thường, "Thôi đi, thật bình thường."
"Thực sự nhìn lén tôi."Hoắc Phi Đoạt cười nham hiểm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y đỏ lên.
Thật đáng ૮ɦếƭ, tại sao lúc cô đối mặt với Hoắc Phi Đoạt, chỉ số thông minh lại thấp giống đứa ngốc?
"Chú có thể mặc quần áo vào hay không? Chú đam mê phô bày thân thể à?"
Ngũ Y Y ôm hận nhìn tấm khăn tắm lỏng lẻo phía dưới eo của Hoắc Phi Đoạt một cái.
Thiệt là, lấy một tấm khăn vải bao quanh là được rồi sao? Ngộ nhỡ, một trận gió thổi qua, tấm vài kia rơi xuống thì biết là sao bây giờ?
Nếu để cho cô nhìn thấy nơi đó của hắn, cô thật muốn chảy máu mũi.
Hoắc Phi Đoạt tới ngồi trên ghế salon, giũ khăn tắm, "Cái này không được sao? Khăn tắm này rất dày, đôi mắt nho nhỏ kia của em không thể nhìn xuyên qua nó."
"Ai muốn nhìn chứ, thiệt là. Này, đi tìm bộ quần áo mặc vào nhanh lên."
Ngũ Y Y cảm thấy mình muốn điên mất rồi.
Cuối cùng, Ngũ Y Y sắp phát điên, Hoắc Phi Đoạt cũng mặc xong phần bên dưới.
Hoắc Phi Đoạt từ phòng quần áo đi ra, liền nhìn thấy Ngũ Y Y cong ௱ôЛƓ tròn vo lên, đi tìm dưới mặt giường.
"Em ở đây tìm cái gì?"
Hoắc Phi Đoạt không kìm được vỗ xuống cái ௱ôЛƓ mập mạp của cô.
Cảm giác, vô cung tốt.
Một vỗ, một miếng thịt béo.
"A?" Ngũ Y Y nhíu lại chân mày đứng lên, Ϧóþ Ϧóþ eo, "Tìm người!"
"Tìm người? Em ở trên giường của tôi, phía dưới còn có thể có người nào?"
"Phụ nữ đó! Chú đem cô ta giấu đi đâu?"
"Cái gì? Phụ nữ? Phụ nữ cái gì?"
"Chú đừng giả ngu với tôi, tôi nghe được chú Cố ở dưới nói, có một người phụ nữ ở trong này, cô ta đâu? Bị chú giấu đi đâu rồi?"
Hoắc Phi Đoạt đến đó mới hiểu, bỗng nhiên hiểu ra, cười như không cười ngồi xuống, trong tay bưng một ly rượu brandy, "À, em nửa đêm không về nhà, quay trở lại chỗ tôi, chính là vì chuyện này?"
Ngũ Y Y há to miệng, hít vào.
Người này, là thái độ gì! Cô từ xa chạy tới, cứu vớt hắn từ trong biển lửa, hắn không cảm ơn cũng thôi đi, còn bày ra giọng điệu cười nói này?
Ngũ Y Y đi tới, hung hăng ςướק lấy ly rượu trong tay Hoắc Phi Đoạt, đặt mạnh ở trên bàn, hét, "Chú bị người ta tính toán còn không biết sao? Người khác chuốc rượu chú, muốn nhân lúc chú uống say chiếm tiện nghi của chú, vậy mà chú không hiểu à?"
Hoắc Phi Đoạt cười nhìn Ngũ Y Y, gác một chân lên, suy nghĩ, "Người khác chiếm tiện nghi của tôi, em cứ gấp gáp như vậy?"
"Có thể không gấp gáp sao! Cũng không thể trơ mắt nhìn người của mình bị khi dễ, còn tôi thì thờ ơ bỏ mặc?
"Tôi là người của em?"
"Cái này. . . . . ."Ngũ Y Y cà lăm.
Hình như là không phải. . . . . .
"Ừ?" Con ngươi của Hoắc Phi Đoạt hẹp dài, sâu thăm thẳm nhìn Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y bị ánh mắt của hắn làm cho tâm thần hoảng hốt, thấy thân thể tê tê, lắp bắp nói, "Cũng có thể coi như người mình, dù sao, chú Hoắc là chủ nợ của tôi, là tôi tôn trọng trưởng bối (bậc cha chú)."
Nghe được cái từ trưởng bối này, mặt Hoắc Phi Đoạt lập tức tối lại.
Mới không cần cô tôn trọng trưởng bối! !
Trưởng bối cái cầu!