Biệt thự Vọng Hải, đúng như tên, là ngôi nhà nhìn ra biển.
Vốn là nơi ở đắt tiền nhất, cũng là chỗ có phong thủy tốt nhất.
Ngôi biệt thự kia, Hoắc Phi Đoạt mới mua một năm trước, sửa sang lại qua quýt, cũng không có nhiều kỉ niệm.
Hoắc Phi Đoạt đặc biệt thích sạch sẽ, hắn căn bản là không cho người ngoài đi vào ngôi biệt thự đó của hắn.
Cố Tại Viễn đáng thương đã từng N lần lăn vòng vòng cầu xin Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt cũng không phát thiện tâm cho Cố Tại Viễn đến đó.
Đối với biệt thự kia, Cố Tại Viễn thèm đến chảy nước miếng.
Hôm nay, không nghĩ tới, oa ha ha, lão đại đột nhiên nổi lòng từ bi, để cho hắn đến.
Cố Tại Viễn vui vẻ gọi các anh em, mua gà mua cá, thu thập đủ hai xe đồ ăn ngon, sau đó nhét đầy phụ nữ trên hai chiếc xe hơi, một đường ca hát hướng đến biệt thự Vọng Hải.
Thực sự vô cùng khí thế!
Thực sự không tầm thường!
Nhìn địa thế một chút, nơi này đa số là cây cối bao phủ, đoán chừng cũng là số một số hai trên châu Á.
"Lão đại chính là biết hưởng thụ, nơi ở của tổng thống cũng không được tốt như của hắn." Cố Tại Viễn lái xe, quyệt miệng thở dài.
Nữ MC đài truyền hình Ngải Mễ đem cánh tay khêu gợi khoác lên bả vai Cố Tại Viễn, nũng nịu nói, "Cố thiếu, người ta khó khăn lắm mới theo anh ra ngoài một lần, anh phải cho người ta chút lợi ích chứ, thế nào, tối nay cũng muốn người ta dính với Hoắc tổng sao?"
Cố Tại Viễn dựng thẳng chân mày, "Chính xác chính xác! Tối nay, chúng ta đều chuốc rượu lão đại nhiều hơn, để cho hắn uống say, sau đó em có thể. . . . .. ha ha ha ha. . . .. . . "
Ngải Mễ dường như đã thấy được mình leo lên người Hoắc Phi Đoạt, xé rách quần áo của mỹ nam, cũng cười như điên.
Hai chiếc xe của Cố Tại Viễn dừng lại ở trước cổng, một đám người rầm rập xuống xe, Cố Tại Viễn cao giọng nói, "Bây giờ, tới đây lấy thực phẩm bên trong xe xuống! Tối nay, chúng ta tới cho biệt thự này cái lễ!"
Quản gia mang theo một đám người giúp việc, tiến lên đem vô số đồ vật tháo xuống.
Cố Tại Viễn dẫn đầu, đi theo sau là năm cô nàng, đung đưa đi vào biệt thự Vọng Hải.
Trong phòng khách cũng không sáng ngời như trong tưởng tượng.
Ánh đèn vàng nhạt bao phủ căn phòng cao quý, ánh sáng trong phòng khách để cho Cố Tại Viễn có phần sửng sốt.
Người ở đâu?
Lão đại lại không có trong phòng khách?
"Lão đại đâu?" Cố Tại Viễn hỏi quản gia.
Quản gia chỉ chỉ vào trong một cài phòng trên lầu một, nói, "Hoắc tiên sinh ở bên trong gian phòng kia, ngài đi tới đó tìm xem."
"Được." Cố Tại Viễn vỗ tay ra tiếng, cười nói cùng năm cô gái, "Các cô gái, trước tiên các em cứ tìm một nơi nghỉ ngơi một chút, ha ha, nếu như bây giờ không nghỉ ngơi một chút, đoán chừng tối nay các em cũng không được nghỉ ngơi, a ha ha ha."
Năm cô nàng một bên cười trộm, một bên lại tỏ vẻ thẹn thùng, "Cố thiếu, anh thật là xấu quá đi."
Cố Tại Viễn thưởng thức trang trí của biệt thự Vọng Hải, đi vào bên trong.
"Lão đại? Lão đại, tôi tới rồi! Anh còn ở đây làm gì, lão đại?"
Cố tại Viễn hắng giọng, nhẹ nhàng đi tới nơi quản gia nói, đầy cánh cửa ra.
"Lão đại. . . . . .. "
Vừa mới đi vào, nụ cười trên mặt Cố Tai Viễn hoàn toàn cứng lại, sửng sốt hai giây, Cố Tại Viễn phản ứng nhanh nhẹn xoay người bỏ chạy.
Đáng tiếc còn không có chạy được một bước, cổ áo liền bị người phía sau túm lại, tiếp theo, cả người hắn bị ném vào trong phòng giống như chim bay.
Ba!
Cố Tại Viễn rất mất thể diện nằm trên thảm.
Hoàn hảo, hoàn hảo dưới đất là nệm dày, hắn rơi xuống cũng không đến nỗi đi gặp Thượng đế.
Không tồi, không tồi, dưới đất có lót đệm dày, nếu không hắn rơi xuống sẽ đi gặp thượng đế rồi.
“Đại ca….” Cố Tại Viễn khó chịu trầm ngâm.
Chỉ thấy đúng lúc này trong gian phòng luyện công thật to, thân thể cường tráng của Hoắc Phi Đoạt đứng thẳng, trên người hắn mặc quần áo luyện võ công trắng như tuyết.
Hoắc Phi Đoạt vẻ mặt phiền chán, hung dữ nói “Theo tôi luyện tập một chút”.
“Hả? Không phải chứ? Đại ca, tôi không phải là dân luyện tập chuyên nghiệp sao tôi có thể theo ngài luyện hả?” Cố Tại Viễn kéo dài khuôn mặt, giọng nghẹn ngào nói.
Mặc kệ cái gọi là tôn nghiêm của người đàn ông, hắn dứt khoát không đứng lên, cứ như vậy ngã chõng vó trên nệm. Hắn cũng không ngốc, giờ phút này kiên quyết không đứng lên, đứng lên sẽ bị đại ca xem như bao cát ném đi. Hắn thà quỳ rạp trên mặt đất làm chó rụng lông.
Hoắc Phi Đoạt cau mày “ Là cậu đòi tới, tôi không cho cậu tới, chính cậu chủ động xin đến nơi này Gi*t giặc, nếu đã đến đây rồi, thì không thể không đên, đứng lên, đi theo tôi luyện một chút”.
Cố Tại Viễn không có khí phách, vẻ mặt ngang ngược “Không! Tôi không đứng lên! Đứng lên chính là ૮ɦếƭ. Không đứng lên”
“Vậy à? Như vậy tôi phải động tay mời cậu đứng lên.” Hoắc Phi Đoạt võ công cao cường, lại không có biện pháp gì sao?
Hắn đi vài bước qua, nâng chân lên, thật mạnh đạp xuống Cố Tại Viễn.
“A, a, a, đại ca, anh đạp lên thật à?” Cố Tại Viễn lăn lộn tại chỗ, lăn qua một bên, tránh thoát được chiêu này.
Không dám tin nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt, run giọng nói “Đại ca, rốt cuộc hôm nay người nào chọc giận ngài? Oan có đầu, nợ có chủ, ngài không thể lấy tôi ra trút giận nha, có đúng hay không?”
Hoắc Phi Đoạt cắn môi. Chẳng lẽ hắn trói Ngũ Y Y lại, làm khó Ngũ Y Y để trút giận?
Ngũ Y Y đồng ý, hắn còn không chịu đấy.
“Cố đại thiếu gia, cậu cũng xuất thân từ bộ đội đặc chủng, sao lại vô dụng như thế?”Hoắc Phi Đoạt châm chọc.
Cố Tại Viễn phồng má “Tôi so với anh, tôi chính là con gấu. Một mình anh có thể đánh mấy chục người, một mình tôi đánh với anh, tôi không phải là tự tìm cái ૮ɦếƭ à?”
Hoắc Phi Đoạt hừ một tiếng, không nói hai lời, trực tiếp đánh tới Cố Tại Viễn.
Bên ngoài, các mỹ nữ nghe được trong phòng truyền đến tiếng gào khóc kêu rên thảm thiết, đều bị dọa nhìn lẫn nhau.
“Bên trong xảy ra chuyện gì?”
“Không biết nha.”
“Tôi làm sao nghe như là âm thanh của Cố thiếu?”
“Không thể nào? Lúc Cố thiếu đi vào, cười đến trăm hoa đua nở.”
Mấy người phụ nữ lắc đầu, tiếp tục ăn trái cây trên bàn.
Trong chóc lát, cửa phòng được mở ra, năm mỹ nữ cùng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Cố Tại Viễn toét miệng khập khiểng đi ra, nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Cố Tại Viễn hướng mấy cô gái khoát khoát tay, báo bình an: “Này, đừng khóc, tôi còn sống đây này.”
Ngãi Mễ không nể mặt nói “Cố thiếu, chúng tôi không có khóc, đều cười đấy”
Cố Tại Viễn thật muốn đánh ૮ɦếƭ mấy người phụ nữ này.
Hoắc Phi Đoạt chậm rãi đi ra, vẻ mặt hung ác âm hiểm.
Ôi!
Năm mỹ nhân đều hít một hơi khí lạnh.
Dáng dấp Hoắc Phi Đoạt anh tuấn thế này sao?
Đã sớm nghe nói, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt lại không thể tưởng tượng được, Hoắc Phi Đoạt thật sự đẹp đến như vậy. Còn tuấn mỹ hơn minh tinh điện ảnh. Còn đẹp hơn tất cả từ ngữ đẹp cộng lại. Không ngờ trong cuộc sống, lại có thể chế tạo ra người đàn ông hoàn mỹ tuấn dật như vậy.
Chậc, chậc, chậc, người đàn ông này, thân hình, chiều cao, khí chất đó…
Không có cách nào nói. Chỉ có thể nuốt nước miếng thôi.
Năm mỹ nữ cùng nhau nhìn Hoắc Phi Đoạt một cách háo sắc.
Năm cô gái cùng si mê nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Một bàn tay Cố Tại Viễn đỡ sau eo, nhe răng trợn mắt, "Đến đỡ đại gia đi."
Không cô nào chú ý đến hắn.
Cố Tại Viễn tức giận đến trợn trắng mắt.
Rất tốt, bọn họ thấy đại ca, liền trực tiếp bỏ quên Cố Tại Viễn hắn, đúng không?
Hoắc Phi Đoạt lạnh lùng nhìn qua mấy cô gái, không hờn giận nói, "Làm sao lại có phụ nữ?"
"Gì? Đại ca, không phải tôi đã báo qua với anh sao? Muốn dẫn vài cô xinh đẹp đến đây, không phải anh cũng không đưa ra ý kiến sao?"
"Vớ vẩn!" Hoắc Phi Đoạt nhíu mày. Có lẽ do hắn ngắt điện thoại nhanh quá, không nghe được Cố Tại Viễn nhắc đến đem phụ nữ tới.
Hoắc Phi Đoạt không vui liếc năm cô gái, hung hăng nói, "Đều đuổi đi."
"Hả?" Năm cô gái và Cố Tại Viễn kinh hãi kêu lên cùng một lúc.
"Không phải chứ, đại ca? Người ta từ rất xa đến đây, đến đây chính là khách, anh cũng không thể không nể mặt như vậy, đuổi người ta đi."
Ngải Mễ nhảy dựng lên, vừa đi về phía Hoắc Phi Đoạt, vừa ϲởí áօ choàng trên người xuống.
Ả mặc váy ngắn thấp иgự¢ bên trong, phía trên không biết làm như thế nào, khiến cho "hai bán cầu" đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài, phía bên dưới cùng lắm chỉ đến bắp chân.
"Hoắc tổng...Không cần đối xử độc ác với người ta như vậy chứ." Ngải Mễ lẳng lơ ra sức lắc ௱ôЛƓ, kiều diễm hướng đến Hoắc Phi Đoạt.
Cố Tại Viễn ngầm lắc đầu, Ngải Mễ này thật đúng là lỗ vốn rồi, xem ௱ôЛƓ kia lắc thành cái gì rồi.
Ngải Mễ là nữ MC nổi tiếng ở vùng này, ai ai cũng biết, rất nhiều người đều muốn ăn một bữa cơm với vị nữ MC này.
Nhưng Ngải Mễ rất kiêu ngạo.
Cự tuyệt không biết bao nhiêu người rồi.
Ngải Mễ đi đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, cười nũng nịu, ánh mắt đung đưa khẽ híp, gần như có thể khiến cho toàn bộ đàn ông bị điện giật, "Hoắc tổng, khó khăn lắm người ta mới đến đây một chuyến, bình thường đều rất bận, anh không thể vui đùa một chút với mọi người sao."
Hoắc Phi Đoạt nhíu mày, nhìn lướt qua Ngải Mễ, hỏi Cố Tại Viễn, "Cô ta là ai?"
Ngải Mễ suýt nữa ngã nhào.
Cố Tại Viễn há hốc miệng, "Không phải chứ đại ca, ngay cả nữ MC Ngải Mễ mà anh cũng không biết? Người ta là người đẹp hàng đầu đấy! Thật nổi tiếng..."
"Tên là gì?"
Hoắc Phi Đoạt lại đả kích Ngải Mễ một lần nữa.
Cũng may, khả năng chịu kích thích của Ngải Mễ hơn mức bình thường, cô nàng vuốt đầu của mình, núng nịu nói, "Em là Ngải Mễ, Hoắc tổng..."
Cố Tại Viễn như chó lấy lòng chủ (nịnh hót), "Đại ca thâи áι, hãy cho mấy cô ấy ở lại một lần đi, được không? Anh nhìn eo người ta đều bị anh làm sắp gãy rồi."
Hoắc Phi Đoạt khẽ thở dài, lạnh lùng nói, "Được rồi, trước mười giờ phải rời đi."
Ngải Mễ sửng sốt một chút, lập tức vui mừng kêu lên, "Thật tốt quá! Hoắc tổng, anh thật tốt bụng."
Hoắc Phi Đoạt không nể mặt mà sửa lại, "Tôi và tốt bụng cho tới bây giờ chẳng có liên quan."
Ngải Mễ đen mặt.
Đều nói Hoắc Phi Đoạt rất khó gần gũi, cách người ngoài nghìn dặm, thật đúng là khúc xương khó gặm.
Năm cô gái đều điên cuồng, hưng phấn giống như uống thuốc lắc, chạy đi dọn dẹp bàn ăn, mang ra một bàn đầy món ngon.
Hoắc Phi Đoạt uể oải ngồi một chỗ, yên lặng uống rượu.
Cố Tại Viễn thỉnh thoảng chạm ly cùng Hoắc Phi Đoạt, cũng một ly tiếp một ly.
"Này, đại ca, hôm nay anh không vui à?
Cố Tại Viễn thỉnh thoảng chạm ly cùng Hoắc Phi Đoạt, cũng một ly tiếp một ly.
"Này, lão đại, hôm nay anh không vui à?
Hoắc Phi Đoạt thở dài, nói khẽ, "Thực phiền."
"Chao ôi lão đại, phiền đâu, nên tìm phụ nữ, đem tất cả phiền não trút xuống trên người phụ nữ, không biết sao, chuyển động ra ra vào vào làm tiêu tan nhiều tinh lực của con người nhất, về cơ bản, anh bận rộn cả đêm, đến ngày mai sẽ quên hết phiền não của ngày hôm nay thôi."
Hoắc Phi Đoạt mỉa mai nhìn Cố Tại Viễn, "Giống như cậu? Suốt ngày ngâm mình ở chân phụ nữ, cả người đều sa sút tinh thần."
"Tôi, tôi suy sút đâu? Cơ thể của tôi rất khỏe!"
"Vậy mà cậu còn không chịu nổi vài cú đánh của tôi?"
Cố Tại Viễn gật gù đắc ý, "Chao ôi, lão đại, ai có thể so sánh với anh, còn không phải đều giống cái túi mặt mềm?"
Một cô nàng ngang nhiên đi qua, dựa vào trong lòng Cố Tại Viễn, Cố Tại Viễn không kiêng nể nắm lấy иgự¢ người ta, tạo thành dạng này dạng kia.
Cơ thể cô gái kia như con rắn quấn chặt, cọ cọ trong lòng Cố Tại VIễn, phát ra tiếng ngâm khe khẽ.
Hoắc Phi Đoạt cũng không khó chịu, tiếp tục uống rượu, bất thình lình hỏi, "Tôi hỏi cậu, cậu nói xem, tôi và Tiêu Lạc ai tốt hơn?"
Phụt...
Rượu trong miệng Cố Tại Viễn trực tiếp phun ra ngoài.
"Lão đại, anh không phải đang đùa tôi chứ? Loại chuyện này cũng đáng để hỏi?"
"Mau trả lời!"
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên là anh tốt hơn rồi, không nói đến diện mạo, còn vóc dáng, còn năng lực, còn tài sản, tóm lại, tất cả, Tiêu Lạc cũng không thể nào so với anh. Lão đại, khi nào thì anh hạ thấp chính mình như thế?"
Không phải lão đại vẫn luôn hống hách kiêu ngạo sao?
Hoắc Phi Đoạt mờ mịt một lúc, ánh mắt nhìn xa xăm, thở dài, "Chính là, vì sao lại có người có mắt mà như mù đây?"
"Ai? Ai có mắt như mù?" Cố Tại Viễn mang vẻ mặt "nhiều chuyện".
Hoắc Phi Đoạt đạp chân một cái, đạp Cố Tại Viễn ra xa.
Tâm trạng của Hoắc Phi Đoạt không tốt, không cần người khuyên, uống một ly lại một ly.
Đám người Ngải Mễ cố tình rót cho Hoắc Phi Đoạt, rót rượu rất nhanh nhẹn.
Hoắc Phi Đoạt uống đã có phần say rượu.
Hắn vỗ vỗ Cố Tại Viễn đang cùng mấy cô gái chơi đoán số ૮ởเ φµầɳ áo, đi lên trên lầu.
Hoắc Phi Đoạt uống đầy bụng rượu, nhưng vẫn không giải được phiền não trong lòng.
Đẩy cửa đi vào phòng ngủ của mình, Hoắc Phi Đoạt ngẩn ra.
Trong phòng có một người phụ nữ đang ngồi trên sô pha.
"Ai cho cô tự ý vào phòng ngủ của tôi?" giọng nói của Hoắc Phi Đoạt có vài phần tức giận.
Ngải Mễ đứng lên, theo động tác của ả, váy ngắn trên người tụt xuống rơi trên sàn nhà.
Lộ ra thân thể trắng muốt.
Dáng người của ả thật đẹp.
иgự¢ mỹ lệ nhô lên, là thứ mà đàn ông thích nhất.
Như hai quả đào mật, run rẩy.
Bụng trơn nhẵn, vừa nhìn liền biết ả là người chú trọng tập thể dục.
Phía dưới...Xanh um tùm, nhìn một cái không sót gì.
Ngải Mễ vuốt ve tóc của mình, hướng về phía Hoắc Phi Đoạt, mỗi bước đi, hai bầu иgự¢ lại rung động cao thấp, cực kì quyến rũ.
"Hoắc tổng, anh nhìn xem, quần áo của em bị hỏng rơi rồi, em phải làm sao bây giờ? Hay là...Hoắc tổng anh hãy cho em ở lại một đêm đi, em nhất định báo đáp Hoắc tổng thật tốt."
Ngải Mễ đi đến trước mặt Hoắc Phi Đoạt, đầu lưỡi đỏ tươi hơi thè ra, ánh mắt câu hồn, cánh tay nhỏ và dài bám vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Hoắc Phi Đoạt, vuốt ve xuống phía dưới.
Ánh mắt Hoắc Phi Đoạt dần dần híp lại.
Ngải Mễ cười lẳng lơ, lướt qua eo Hoắc Phi Đoạt, xuống phía dưới...