Một Đêm Mê Loạn Đại Ca Xã Hội Đen Đừng Tới Đây - Chương 26

Tác giả: Chân Huyến Lệ

Hoắc Phi Đoạt hơi hơi nhíu mày.
O o, tại sao cô lại dính lên tới nữa.
Cánh tay, hết sức nóng bức.
Bởi vì nơi nào đó của cô gái nhỏ, đang cọ hắn, từng động tác cọ vô tình hay cố ý khiến hắn cắn răng.
Hoắc Phi Đoạt vụt tránh ra Ngũ Y Y, hô hấp hơi nóng, "Em ở chỗ này nhìn xem đi dạo trước, tôi đi toilet sẽ trở lại ngay."
Nếu còn không thoát thân điều chỉnh một chút, phía dưới của hắn sẽ phải chống lên cái lều cao lớn. Bộ dáng như vậy, sẽ mất hết mặt mũi.
"A, được, chú, tôi sẽ ở chỗ này chờ chú nha. Chú, có phải chú size L không?”
Ngũ Y Y hướng về phía bóng lưng của Hoắc Phi Đoạt mở miệng hô, mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn kia lảo đảo một cái.
A Trung ở bên cạnh nhìn, không nhịn được lắc đầu, "Quả thật đại ca đang tự ngược."
Đại ca thực vừa ý con nhóc này sao chứ?
Ngũ Y Y đang lơ đễnh nhìn một phụ nữ thử y phục, 3 cô gái nhỏ cười hơ hớ đi vào.
Ngũ Y Y xoay mặt, trước giật mình.
Lại là. . . . . . Ngũ đại tiểu thư Ngũ Nhân Ái.
Cô ta đi cùng hai bạn học nữ khác.
Cùng lúc đó, Ngũ Nhân Ái cũng nhìn thấy Ngũ Y Y, nụ cười trên gương mặt, trong nháy mắt, lập tức bị cô ta thay đổi thành vẻ mặt xem thường, nói, "Ơ, nhìn xem đây là ai nha, thế giới này thật đúng là nhỏ, tại trung tâm thương mại sang trọng như vậy cũng có thể gặp phải người quen?"
Hai bạn học nữ của cô ta cũng không nhận ra Ngũ Y Y, không biết chuyện giữa 2 người, nhìn kỹ Ngũ Y Y, hỏi, "Nhân Ái, cô ấy là bạn của cậu sao?"
Ngũ Nhân Ái hất cằm lên, khinh thường nói, "Bạn? Cô ta cũng xứng? Tôi không phải từng nói với các cậu rồi sao? Ba tôi ở bên ngoài làm bậy có con gái riêng, chính là cô ta. Hiện tại ở cùng một chỗ với chúng tôi, cả ngày mặt dày tự xưng mình là tứ tiểu thư nhà họ Ngũ. Nè, Ngũ Y Y, không phải tôi chê cười cô... cô cũng tới một nơi sang trong như vậy? Cô có tiền sao? Loại người nghèo như mẹ cô, còn lại bao nhiêu của cải để lại cho cô hả? Không có tiền, cũng đừng nên tới chỗ như thế này mất mặt xấu hổ. Ha ha ha."
Hai người bạn học của cô ta cũng cùng một lúc cười rộ lên.
A Trung mới vừa nãy vẫn còn đang giận dỗi Ngũ Y Y, chê Ngũ Y Y phá của, hoang phí tiền của đại ca bọn họ, nhưng mà vừa thấy ngũ Y Y bị khinh bỉ, hắn lập tức liền giận. Hừ, người phụ nữ của đại ca, chừng nào mới đến phiên người khác khi dễ?
Đang muốn đi tới, lại bị Hoắc Phi Đoạt kéo lại cánh tay, A Trung kinh ngạc nhìn Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt ra dấu cho hắn im lặng, lôi kéo A Trung đi vào phía trong, nhỏ giọng nói, "Đừng ra mặt, không nên tạo áp lực cho Y Y "
A Trung ngơ ngẩn.
Lão đại. . . . . . Từ lúc nào trở nên biết săn sóc như vậy? Biết quan tâm tỉ mỉ như vậy rồi?
Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngũ Y Y trắng bệch.
Xui xẻo ૮ɦếƭ đi được, tại sao chỉ đến một cái trung tâm thương mại mua sắm cũng có thể gặp phải Ngũ Nhân Ái tiện nhân này.
Ngũ Y Y siết chặt các ngón tay, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh, "Ngũ Nhân Ái, nói chuyện chú ý một chút, làm nhục người khác, đồng nghĩa với làm nhục chính cô. Ba chị em cô bình thường chưa từng có được tình thương của cha đúng không, nên mới khắp nơi kiếm chuyện nhằm vào tôi."
"Cái gì! Cô nói cái gì! Cô mới không có tình thương của cha! Tôi cho cô biết, ba vô cùng yêu chúng tôi!"
Ngũ Y Y cười lạnh nói, "Được rồi, không cần giả vờ nữa, thương các người, vậy làm sao sẽ có tôi? Cô có biết hay không, cô sủa loạn cắn loạn giống như chó điên như vậy, chỉ có thể nói rõ cô ghen tỵ tôi!"
"Ha, tôi ghen tỵ cô? Cô không có nói mê sảng chứ?" Ngũ Nhân Ái giống như bị người đạp cái đuôi, gấp đến độ cả mặt đỏ bừng.
Ngũ Nhân Ái như bị người đạp cái đuôi, gấp đến độ cả mặt đỏ bừng “Nếu ba tôi yêu thích các người, tại sao không cho các người rất nhiều tiền? Tại sao không xây cho mẹ cô một cái mộ? Chỉ là một trăm nghìn a, ông ấy lại không chịu đưa ra? Tôi cho cô biết, mẹ tôi qua đời, toàn bộ tốn còn nhiều hơn hai trăm nghìn! Cô vẫn chưa rõ sao, tại sao cô tiền xài vặt ít như vậy, bởi vì ba tôi căn bản không thương cô, ông cho tới bây giờ cũng không yêu mẹ cô, nên đừng lấy tình yêu làm ngụy trang để nói chuyện nữa, ai cũng biết, mẹ cô đi theo ba tôi là vì tiền, mà chỗ khôn khéo nhất của ba tôi, đó chính là chơi đùa với mẹ cô, còn giữ được ví tiền của ông ấy, ông sẽ không bao giờ chịu cho mẹ cô một phân tiền! Kẻ ngu!”
Ngũ Y Y bị chọc tức, giơ cao cánh tay, muốn đánh Ngũ Nhân Ái, nhưng khắc chế lại.
Ngũ nhâи áι cười lạnh: “Muốn đánh tôi? Nếu như cô ra tay thật, có thể nói rõ, cô bị tôi nói trúng, cô tức điên lên, có đúng hay không? Nếu như ba tôi thật lòng yêu mẹ cô, sẽ cho mẹ cô rất nhiều tiền, để cho bà ấy trải qua cuộc sống không lo cơm áo, cô tới mua một cái y phục nơi này cho tôi nhìn một chút a, cô mua được sao? Cô không có tiền! Mẹ cô một phân tiền cũng không có để lại cho cô! Đây chính là ba tôi đối với các người hai mẹ con chân thực tình cảm! Đã hiểu chứ?”
Ngũ Y Y cả người run rẩy. Một chữ cũng nói không nên lời. Bởi vì lời nói của Ngũ Nhân Ái là những lời chân thật.
Ngũ Phong quả thật không cho mẹ của cô chút tiền nào, mẹ mới có thể mang bệnh nặng trong người, không kịp thời chữa trị, cho nên mẹ mới ૮ɦếƭ đi khi còn rất trẻ.
Ngũ Y Y nhói đau trong lòng. Ngũ Phong, Ngũ Nhân Ái nói như vậy có thật không? Ông chưa từng thật lòng yêu mẹ tôi, phải không? Ông chỉ đùa giỡn với bà sao? Người phụ nữ đáng thương lại ngốc nghếch đó, đã rất thật lòng đem hết chân tình đối đãi ông...ông lại nhẫn tâm làm như vậy?
Ngũ Y Y thấy thực khổ sở, cả người cũng run rẩy.
Nhân viên phục vụ nhận được điện thoại, nhẹ nhàng nghe, thỉnh thoảng gật đầu cung kính nói chuyện.
Nhân viên phục vụ đem mấy bộ quần áo đem tới trước mặt rồi đưa vào trong tay Ngũ Y Y, mỉm cười nói: “Ngũ tiểu thư, đây là quần áo cô mới vừa mua , tất cả đều đóng gói kỹ cho cô. Bởi vì cô vẫn thường xuyên ghé qua cửa hàng, một năm doanh số mua hàng vẫn là một trăm nghìn trở lên, cho nên cô thăng cấp trở thành khách Vip hạng kim cương của cửa hàng chúng tôi. Chào mừng cô về sau lại đến ủng hộ nhiều hơn.”
Ngũ Y Y ngơ ngác nhận lấy túi quần áo, cả người vẫn đang trong trạng thái lăng lăng.
Ngũ Nhân Ái hít một hơi lãnh khí, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn trong tay Ngũ Y Y túi quần áo lớn nhỏ, lùi về phía sau mấy bước: “Cô. . . . . . Cô vẫn luôn mua y phục ở cửa hàng này? Cô. . . . . . Mẹ cô để lại cho cô rất nhiều tài sản?”
Hai mắt Ngũ Nhân Ái trợn muốn lồi ra. Nhãn hiệu quần áo này, đắt tiền muốn ૮ɦếƭ, vậy mà Ngũ Y Y một năm mua hơn một trăm nghìn! Ba, ba rốt cuộc len lén cho mẹ Ngũ Y Y bao nhiêu tiền? Năm đó mẹ vẫn kiểm soát tài chính của ba, sau lại chủ tịch của công ty cũng thân thích bên nhà ông ngoại, vẫn tiếp tục kiểm soát tài sản của ba, ba dùng phương pháp gì len lén đem một khoản tiền lớn cho mẹ con Ngũ Y Y chứ!
Ngũ Y Y cảm giác mệt ૮ɦếƭ đi, nhàn nhạt: “Tôi không muốn cùng loại người như cô nói chuyện. Tránh ra.”
Ngũ Y Y xách theo túi quần áo chậm rãi đi về phía trước , thật ra thì, nước mắt đã lăn dài xuống.
Ngũ Nhân Ái còn đang ngơ ngác, đứng tại chỗ há miệng thở hổn hển, tự nói: “Thật đáng ૮ɦếƭ! Ba thế nhưng lén lấy đi rất nhiều tiền! Thật quá đáng rồi!”
Cái này chẳng khác nào Ngũ Y Y không thanh thức cho Ngũ Nhân Aí một bạt tai.
Hai bạn học đi cùng Ngũ Nhân Aí cũng không nhịn được lén cười thầm, còn phải giả bộ an ủi Ngũ Nhân Aí, “Được rồi, Nhân Aí, chúng ta đi thôi, không phải nói muốn mua sách sao? Đi thôi”
Ngũ Nhân Aí mặt phiền nào bị bạn học lôi đi.
Ngũ Y Y giống như khúc gỗ ngơ ngác rời đi, đến gần ghề dài gần đó chán chường ngồi xuống.
Ngũ Phong Tập, thật chỉ là vui đùa với mẹ thôi sao?
Cái đau đớn này, cơ hồ muốn che mất ý niệm của mình.
Hoắc Phi Đoạt đi tới, nhìn thấy Ngũ Y Y đang ngồi, thương tiếc ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi, “Nha đầu, thế nào rồi?”
Ngũ Y Y hoảng hốt nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mắt vô hồn nhìn Hoắc Phi Đoạt, đột nhiên hé miệng, oa một tiếng khóc lên,”Chú…………Ô ô ô ô ô….., tâm của tôi đau quá…..Chú……..Tại sao tôi lại có cha như thế này…..tại sao a….ô ô ô ô”
Ngũ Y Y chưa từng có bộ dạng như vậy , ở trước mặt người ngoài yếu đuối như vậy.
Cô đều là mọi thời điểm, luôn một mình gặm bi thương.
Hôm nay, cô không biết vì sao lại như vậy, gặp Hoắc Phi Đoạt, không muốn ngụy trang mình kiên cường, trực tiếp nhào vào trong иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, khóc một phen.
Tâm của Hoắc Phi Đoạt, liền bị hòa tan, nhẹ nhàng vuốt bả vai Ngũ Y Y, sâu kín nói,”So với tôi, em hạnh phúc hơn nhiều, Tôi, ngay cả mẹ là ai, cũng không biết”
Hoắc Phi Đoạt cười khổ một tiếng, nói tiếp, “Có lúc tôi cũng suy nghĩ, có phải hay không tôi vì không được yêu thích, mới rất nhỏ liền bị vứt bỏ, mẹ một chút xíu cũng không hề yêu tôi. Tôi đến cái thế giới này, thật ra là vạn người đều căm ghét’
“Dù vậy, nhưng tôi vẫn sống, so với người bình thương mạnh hơn rất nhiều. Tôi còn nghĩ nếu có ngày nhìn thấy mẹ đẻ, tôi nhất định hướng bà chứng minh, tôi không phải là một gánh nặng, tôi là một cường giả cường thế”
“Mà bây giờ, tôi ngay cả ý niệm này cũng muốn từ bỏ rồi. Bà có hay không có yêu cha tôi thì như thế nào, tôi cũng là một sinh mạng, dù sao tới cái thế giới này, nhiệm vụ của tôi, chính là phải sống thật tốt. Cũng như em, đạo lí đều giống nhau”
Két.
Ngũ Y Y ngừng khóc, ngẩng mặt nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Ngũ Y Y nghẹn khóc, bắt đầu an ủi Hoắc Phi Đoạt, “Chú, người mẹ nào cũng yêu thương con mình, chú yên tâm, mẹ chú nhất định rất thương chú”
Chú Hoắc thật đáng thương a, anh không có mẹ. Dẫu gì, cô có cũng cùng mẹ sống với nhau 17 năm, hưởng thụ tình thương củ mẹ 17 năm a.
Chú Hoắc không khóc, cô khóc cái gì.
Ngũ Y Y nghĩ tới đây, dùng sức hít hít mũi , dùng sức ôm sát Hoắc Phi Đoạt, an ủi anh cũng là an ủi mình, “Chú, khóc cũng không có tác dụng gì đúng không? Người nhà không yêu chúng ta. Chúng ta chính là phải kiên cương hơn. Đối vu\\ới kẻ không cần chúng ta, không cần phải quản khỉ gió bọn họ có sống tốt haqy không, đúng không?”
Hoắc Phi Đoạt khẽ mỉm cười, dùng sức vuốt tóc Y Y, trêu ghẹo, “Ơ, bạn học Ngũ Y Y của chúng ta không những có thể làm quản gia rồi, còn thích hợp làm bác sĩ tâm lý nữa nha’
“Hắc hắc” Ngũ Y Y mặt mày còn mang theo nước mắt liền cười lên.
Sau đó cong môi oàn trách, “Chú! Làm sao đem tóc tôi làm loạn như vậy hả? Cái thói xấu này nhất định phải đổi a? Phải đổi a?”
Hoắc Phi Đoạt chỉ tay về phía mấy cái túi, “Oa, nha đầu em thật khỏe nha, tôi mới đi toalet một lát, em đã mu nhiều đồ như vậy, rất nhiều tiền đó biết không?”
Anh chính lá cố tình giả giống giọng của Ngũ Y Y lúc trước.
Quả nhiên đã chọc cười Ngũ Y Y, “Chú, là mua mấy bộ đồ này cho tôi , phải không?”
Hoắc Phi Đoạt bĩu môi, “Tên nào ngốc như vậy, mua nhiều y phục đắt như vậy cho nữ nhân”
Ngũ Y Y chọc chọc иgự¢ Hoắc Phi Đoạt, “Ha ha ha, chú, chú không biết vừa rồi Ngũ gia kia thấy những y phục này thiếu chúc nữa là ngã quỵ rồi, nét mặt vô cùng khó coi, ha ha ha, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy rất hả giận, cảm ơn chú”
Hoắc Phi Đoạt cau mày, “Về sau nếu còn gọi tôi là chú, tất cả tiền mua đồ hôm này trừ vào tiền lương”
Á
Ngũ Y Y ngẩn ngơ, ô ô, hắc bang thủ lĩnh cũng không dễ nói chuyện a, nói thay đổi liền thay đổi a. Cô vừa rồi còn ngây ngốc đem Hoắc Phi Đoạt thành tỷ tỷ tri kỉ a.Ngũ Y Y mày thật ngu a.
Nghe thấy chưa, người ta động một chút là muốn trừ tiền.
Vị chủ nhân này, hầu hạ còn khó hơn lên trời a.
“Hắc hắc, chú, không Hoắc lão đại”
Ngũ Y Y cũng không dám gọi anh là chú nữa.
Không thể cùng Hoắc thủ lĩnh làm thân a.
“Cái gì? Em gọi tôi là gì?”
Hoắc lão đại? Đây là xưng hô mà cô kêu sao?
Ngũ Y Y run rẩy đổi lời nói, “ Lão đại?”
Hoắc Phi Đoạt trên trán một mảnh mây đen.
Ô ô, trả lời thế nào mới đúng đây?
Rốt cuộc nên gọi là gì a?
“Chú, không phải muốn tôi gọi là Hắc bang thủ lĩnh chứ?”
Hoắc Phi Đoạt thật muốn gõ đầu nha đầu này, bất đắc dĩ thở dài, “Hoắc Phi Đoạt”
“Gì?” Ngũ Y Y miệng há to có thể nhét cả một quả trứng vào.
“Hoắc Phi Đoạt, tôi nói lần sau em gọi tôi là Hoắc Phi Đoạt”
Ngũ Y Y run rẩy , “Tôi nào dám”
Cô cũng không phải Tôn Ngộ Không, có vô số sái mạng nhỏ, có thể cho anh thoải mái chém a.
Người ta gọi anh là Hoắc lão đại, cô thế nào có thể gọi tục danh của anh a
Đây chính là Hắc bang lão đại a!
“Đúng rồi! Chú, tôi nghĩ sau này gọi là Hoắc tổng đi ?”
Ngũ Y Y đắc ý nói, Hoắc Phi Đoạt mặt liền đen thêm , “ Tiền của mấy bộ y phục này, tất cả tính vào tiền nợ”
A Trung đúng bên cạnh gật đầu, “Vâng, lão đại”
“A? Không cần a a a a a!” Ngũ Y Y vội vàng lắc tay Hoắc Phi Đoạt, hấp tấp nói, “Hoắc Phi Đoạt, Hoắc Phi Đoạt. Dù có ૮ɦếƭ, tôi cũng gọi chú là Hoắc Phi Đoạt”
Hoắc Phi Đoạt lúc này mới lộ ra nụ cười, ngắt mũi nhỏ của Ngũ Y Y, “Lúc này mới ngoan, về sau phải gọi dịu dàng một chút”
Ngũ Y Y vểnh cao miệng.
Chủ tử thật khó phục vụ, không chỉ phải gọi là Hoắc Phi Đoạt, còn phải gọi dịu dàng nữa? Như thế nào là gọi dịu dàng?
Học giọng nói thiếu nữ Đài Loan, lạc lạc lạc theo anh, gọi Phi Đoat?
Nôn! Suy nghĩ thêm liền thấy mắc ói a!
Hoắc Phi Đoạt đi, Ngũ Y Y cũng đi theo”Chú, không phải Hoắc Phi Đoạt, cái đó tiền trả quần áo không cần tính vào tiếng nợ của tôi được không?”
Hoắc Phi Đoạt rất tự nhiên nắm tay bé nhỏ của Ngũ Y Y , hướng A Trung nói, “Không cần tính thêm vào tiền nợ”
“Vâng, lão đại”
A Trung tức xam mặt lại.
Lão đại a, ta trước đây trên giang hồ đường đường là A Trung ca ca, như thề nào lại trở thành cu li đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc