Tiêu Lạc cùng Ngũ Y Y đi vào trong gia trang viên, phòng khách đèn sáng trưng tất cả các thành viên đang ngồi ở đó đồng loạt đưa mắt nhìn hai người.
“Thế nào? Sao mọi người lại ở đây?” Tiêu Lạc mờ hồ hỏi, cảm giác có gì khác lạ, không khí ở đây vô cùng quỷ dị.
Ngũ Y Y khẽ cau mày.
Không khí khác lạ, mà cô tất nhiên không có ngốc liền có thể cảm thấy được.
Chỉ là, cô ở nhà này luôn bị xem là không khí, tất nhiên là không xen vào mấy việc lớn của gia đình này.
Dù xảy ra chuyện gì cũng không quan hệ đến cô.
“Tôi đã về”
Ngũ Y Y nói xong, cúi đầu, chuẩn bị đi lên phòng của mình.
Ai ngờ, Tiêu Mai khì thế hung hăng bước đến, không hề bào động, vung cánh tay, tát vào mặt Ngũ Y Y một cái.
Pằng!
Một một cái tát, vang dội và thanh thúy.
Nhìn cũng biết, Tiêu Mai dùng chính là 10 phần sức lực.
Ngũ Y Y cả thời gian tránh né cũng không có, liền bị đánh đến ngã nhào xuống đất.
Một nửa bên mặt, vô cùng đau rát!
Trong miệng còn có một cỗ mùi máu tanh mặn.
Ngũ Y Y hé chặt mắt, căn nát mội, hé miệng hỏi, “Tại sao lại đánh tôi? Bà tại sao lại đánh tôi?”
“Tại sao?” Tiêu Mai bén nhọn kêu lên , “Bằng ta là nữ chủ nhân cái nhà này, bằng mọi việc đều do ta quyết định”
Tiêu Lạc chạy tới ngăn cản Tiêu Mai đang muốn phát khùng, tức giận chất vấn chị mình, “Chị đang làm gì vậy? Đang tốt lành lại phát điên? Tại sao có thể tùy tiện đánh người?”
Tiêu Mai không dám tin nhìn Tiêu Lạc, “Lạc, rốt cuộc là em đang bênh ai vậy? Chị mới là chị của em đó, em nhìn cho rõ a!. Gìơ sao? Chị đánh nó em đau sao? Chị đánh nó em muốn tìm chị tiính sổ sao?”
“Không phải chị? Em không phải có ý đó…………….”
“Chị cho em biết Tiêu Lạc, em không cần bị cái hô ly tinh này che mắt, chị mới là chị ruột của em, đến ૮ɦếƭ cũng không thể nào thay đổi. Chẳng lẽ như người khác nói, nó cho em chút ngon ngọt, em liền bị nó mê hoặc mà phản lại chị sao? Không muốn nhận người thân? Em là em chị, hãy nghe chị, loại huyết chủng hồ ly này, không có gì đáng trân trong, em nên tránh xa nó ra. Em dám quen với loại nữ nhân này, chị lập tức ૮ɦếƭ cho em xem, chị sẽ đến chỗ ba mẹ nhận tội, là chị giáo dục không tốt, để cho em bị loại người này mê hoặc”
Tiêu Mai càng nói càng kích động, giống như mụ đàn bà oán chồng.
Tiêu Lạc sắc mặt càng ngày càng kém, đột nhiên rống to, “Chị nói xong chưa? Rốt cược là xảy ra chuyện gì?”
Hét lên một tiếng, đem Tiêu Mai hét đến ngây ngẩn cả người.
“Em……..Tiêu tử này…………Em vẫn muốn bênh vực nó………Em có biết không, nó đã làm gì?”
Tiêu Lạc híp mắt hỏi, “Cô ấy đã làm gì?”
Tiêu Mai hừ hừ nói, “Em cái tiêu ngu ngốc này, em còn tưởng nó là loại người tốt lành sao, mẹ nó là loại người kia, làm sao có thể sinh ra con tốt đẹp được! Hộp trang sức của chị, bị nó trộm rồi! Đây chính là đồ trang sức trước lúc ૮ɦếƭ cha mẹ đã cho chị, giá trị liên thành, em có biết không? Chính là nó đã ăn trộm”
“Không thể nào! Y Y không có trộm nó!” Tiêu Lạc xoay người về phía Y Y, hỏi, “Y Y, em có lấy hộp trang sức của Tiêu Mai không?”
Ngũ Y Y cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng các người có chút tiền, mà có thể vu oan người khác, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng cầm của người khác một cây kim sợi chỉ nào!”
Ngũ Nhân Aí cười ha ha, “Mày mà cũng nói những lời này sao, Y Y? Mẹ mày am hiểu nhất là trộm đàn ông nhà người khác, vậy mà mày nói là sẽ không trộm đồ sao?, Mày là từ bụng mẹ mà học cách trộm đồ của người khác a”
Ngũ Nhân Aí nhìn Tiêu Lạc, “Lạc, chính Ngũ Y Y đã trộm đi hộp trang sức của dì Mai, chúng ta tìm được hộp trang sức ở trong phòng của nó, nó thì có cái gì tốt!”
Tiêu Mai tức giận nhìn Tiêu Lạc nói, “Em nghe được đi, đã nghe rõ chưa?Chính là ả đã trộm hộp trang sức của chị. Nó không hiểu quy cũ, không thèm gọi ta một tiếng di nương, không thèm tặng quà cho ta, ta cũng không tức giận, nhưng nó khộng thể ăn trộm, ăn trôm nên bị đánh”
“Chị, chị còn chưa điều tra rõ, không nên suy đoán bậy a”
“Tại sao không điều tra rõ? Anh rể em, ba cái nha đầu kia, chúng ta từng phòng tìm lục soát, vừa bắt đầu cũng không suy tính là nó, cứ tướng rằng là người ngoài lấy, kết quả là tìm thấy trong phòng của nó, anh rể em bị tức đến nỗi muốn ngất đi rồi, em có biết hay không? Loại không có gia giáo như nó, từ nhỏ đã bị dạy bậy bạ, em lại vẫn như vậy cùng nó chung một chỗ. Đối với nó tốt như vậy, mang nó đi ra bên ngoài ăn uống! Thật là đồ đọc ác!” (Chu tước: Thật muốn vả nát miệng con mụ này…..tức a)
Yy cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cô cả người run rẩy, “Tôi căn bản không có lấy hộp trang sức của bà, tôi có thể hướng linh hồn mẹ tôi thề, tôi căn bạn không có lấy, không phải là tôi cầm”
Ngũ Nhân Aí khinh thường nói, “Mày không lấy? Thế tại sao trong phòng mày lại tìm được hộp trang sức đó! Mở hai mắt của mày ra mà nhìn cho kỹ! Mai di, dì nghe thấy chưa, nó chính là loại người như vậy, liều ૮ɦếƭ mạnh miệng không thừa nhận mình sai! Nó vẫn luôn là cái loại bại hoại tiện nhân!”
Tiêu Mai chỉ ngón tay vào đầu Ngũ Y Y , hướng Tiêu Lạc nói, “Loại như nó, từ nhỏ đã lớn lên cùng với con đàn bà kia, nó mưa dầm thấm đất, có thể học đước cái gì tốt? Trong người chảy loại máu hạ tiện, em về sau không cần quan tâm tới nó. Có nghe thấy không Tiêu Lạc, chẵng lẽ em muốn chọc tức ૮ɦếƭ chị?”
Bọn họ ngay lúc đang cãi vã nhau, Ngũ Y Y từ từ đõ người đứng dậy, khóe miệng chảy xuống máu tươi, cô thở hỗn hễn, anh mắt tức giận, một bước hướng tới Tiêu Mai, chơ tới khi đi tới gần, đột nhiên giang hai cánh tay, liện Ϧóþ chặt cổ của Tiêu Mai, “Không cho phép bà nói mẹ tôi như vậy! Không được phép vũ nhục mẹ tôi!M ẹ không hạ tiện! Ai cũng không được khi dễ mẹ của tôi! Ai cũng không cho phép!”
Ngũ Y Y điên cuồng kêu lên, cắn răng, muốn đem Tiêu Mai Ϧóþ ૮ɦếƭ.
“A aa…………..Cứu mạng a! Buông ta ra!Khốn kiếp mày, buông ra! Tiêu Lạc, mau cứu chị”
Tiêu Mai kéo tay Ngũ Y Y ra, con ngươi đều muốn lồi ra bên ngoài, hoảng sợ cầu cứu.
Tiêu Lạc đi tới gỡ tay Ngũ Y Y ra, Ngu Y Y tay Ϧóþ chắt như muốn Gi*t người, Tiêu Lạc vội vàng khuyên nhũ, “Y Y, em phải bình tĩnh a, nhất định phải bình tĩnh, mau buông tay ra, có gì từ từ nói”
Vống đang ngồi trên sô pha ủ rũ Ngũ Phong Tập bị một màn kia làm cả kinh trợn mắt há mồm, không biết làm sao.
Ngũ Y Y mặt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tiêu Mai, cắn răng nghiến lợi quát, “Bà dám đánh tôi! Mẹ tôi còn chưa dám đánh tôi , bà dám đánh tôi! Bà dám đánh tôi! Dám nhục mạ mẹ tôi! Tôi Gi*t ૮ɦếƭ bà!”
“Cứu mạng a!Lạc……….mau cứu chị…………mau cứu a!”
Ngũ Nhân Lệ cùng Ngũ Nhân Tâm đứng một bên xem đến choáng váng cả đầu.
Ngũ Nhân Aí mặt lạnh lùng, lặng lẽ cầm cái ghế gỗ, đi tới chỗ Ngũ Y Y, cắn răng giơ lên cao.
Tiêu Lạc nhìn thấy màn này, sợ hãi kêu lên, “ Đừng! Nhân Aí không cần a!”
Ngũ Nhân Aí hung tợn đập ghế xuống.
Tiêu Lạc không chút suy nghĩ, nhánh chóng di chuyển thân mình che chở cho Ngũ Y Y.
Rắc Rắc.
Một tiếng thật lớn vang lên.
Tiêu Lạc buồn bực hừ một tiếng trong cổ họng.
“Á? Lạc? Lạc! Tiêu Lạc” Ngũ Nhân Aí hoảng sợ kêu lên, nhào tới chỗ Tiêu Lạc, hai tay run run muốn chạm vào phía sau lưng của Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc, thế nhưng vì con nhỏ Y Y kia mà dùng chính thân mình đỡ cho nó.
Ngũ Y Y ! Đây đều do tiện nhân mày giở trò!
Tao sẽ không bỏ qua cho mày, nhất định !
Nước mắt Ngũ Nhân Aí không ngừng chảy xuống.
Ả bây giờ không nghĩ đến, Tiêu Lạc vẫn bao che cho tiện nhân kia.
Trong phòng nhất thời kinh ngạc, Tiêu Mai vốn sợ ૮ɦếƭ cũng không chú ý đến an nguy của mình, nhìn Tiêu Lạc, nức nở kêu gào, “Lạc! Lạc, em không sao chứ? Không sao chứ?”
Ngũ Y Y đang trong trong tức đột nhiên an tĩnh lại.
Tiêu Lạc thế nào?
Ngũ Y Y buông lỏng tay đang Ϧóþ cổ Tiêu Mai, quay lưng nhìn Tiêu Lạc.
Lại không nhìn được hắn.
“Tiêu Lạc?”
Ngũ Y Y run giọng kêu.
“Hả? Anh ở chổ này” Tiêu Lạc vẫn tư thế cũ gắt gao ôm Ngũ Y Y, chỉ là, đầu tựa lên bả vai của cô, trong miệng phun ra khí nóng ngay tại vành tai Ngũ Y Y.
“Anh làm sao vậy? Tại sao mọi người lại hỏi tới anh?”
“Ha ha , không có chuyện gì, anh là nam nhân, có thể có chuyện gì……………”
Trong phòng nhất thời nổi lên tiếng khóc.
Ngũ Nhân Aí khóc, Tiêu Mai cũng đang khóc( Chu tước: Ta cũng đang khóc, vì sao nam 9 không anh Lạc)
Ngũ Phong Tập há miệng run rẫy phân phó, “Mau! Mau gọi bác sĩ! Mau gọi bác sĩ tới đây”
Mọi người đỡ Tiêu Lạc ngồi dựa vào ghế sa lông, tất cả đều vây quanh hỏi han.
Giống như, Ngũ Y Y không hề có mặt ở đây, tất cả mọi người đem cô quên mất rồi.
Ngũ Y Y đứng ở đằng xa, ௱ôЛƓ lung nhìn Tiêu Lạc.
Ngũ Phong Tập đi qua chỗ Y Y, nhỏ giọng mắng, “Đồ vô học này! Mày không thể an phận hả? Sống bình yên một chút, mày liền nhịn không nổi hả? Ta đây là không hạ được quyết tâm, ta muốn là độc ác, không nên để mày sinh ra trên cõi đời này! Ai! Tôi đã gây nghiệt gì thế này!”
Ngũ Phong Tập lắc đầu thở dài, đi chăm sóc Tiêu Lạc.
Ngũ Y Y đứng cứng ngắt trên mặt đết, cô nở nụ cười khổ, vô cùng buồn bả , vô cùng tuyệt vọng.
Ngay cả ba cũng không tin cô………………
Tại sao tất cả đều không tin cô?
Mẹ ơi, không phải mẹ nói đi theo ba sẽ được sống hạnh phúc sao, đây là hạnh phúc mẹ nói sao?
Chính mình ở trong căn nhà lạnh lẽo này, lạnh đến nỗi muốn hít thở không thông rồi!
Mẹ, người nói cho con biết, con nên làm thế nào, nên làm thế nào đây?
Một gịot nước mắt, lặng lẽ rơi xuống.
Vết thương này, không phải trên thân thể, mà là ở trong tâm.
Ngũ Y Y vẫn ngây ngốc như khúc gỗ, ngây ngốc đứng đó. Rất lâu.
Bác sĩ vội tới xem vết thương phía sau lưng của Tiêu Lạc, nói không có chuyện gì lớn, bôi một chút thuốc liên không sao.
Ngũ Y Y lảo đảo đi tới chỗ Tiêu Lạc, muốn xem anh như thế nào.
Tiêu Mai đúng lúc đi tư bên trong ra, vốn đang than thở, ngẩng đâu nhìn thấy Ngũ Y Y, giống như nhìn thấy quỷ một dạng, phiên não nhăn đầu lông mày, thì thầm trong miệng, “Đồ xui xẻo! Tiện nhân!”
Đi ngang qua Ngũ Y Y, còn cố ý ᴆụng ngã cô, Ngũ Y Y bị ᴆụng phải thân thể lão đảo ngã xuống.
Tiêu Mai quay ngược trở lại, thấp giọng cắn răng nghiến lợi như cũ, “Coi như ta cầu xin cô, cách Tiêu Lạc nhà chúng ta xa một chút! Muốn quyến rũ Tiêu Lạc nhà chúng ta, ta là người đầu tiên không tha cho cô! Có ta ở đây, cô đừng mong có thể thỏa mộng Xuân Thu cùng Tiêu Lạc một chỗ! Hừ! Thừ hàng bẩn thiểu như cô không xứng, không xem mình là ai, con của một hép hát cũng đòi mơ cao sao? Còn dám nghĩ đến Tiêu Lạc nhà ta, Đồ bẩn thỉu”
Nhỏ giọng mắng xong, Tiêu Mai không thèm nhìn Ngũ Y Y bỏ đi.
Ngũ Y Y gắt gao cắn môi, tay nắm thành quả đấm, hít sâu, cô gắng hít sâu.
Mắc kệ cố gắng kiềm chế thế nào, cô cũng không thể không chế được thân thể run rẩy.
Tôn nghiêm bị chà đạp, so với bất kỳ đau đớn nào đều nghiệm trọng hơn bội phần.
Tiêu Lạc đối với cô không tệ, hôm nay lại vì bảo vệ cô mà bị thương, vì phần ân tình này, cô không thể cùng Tiêu Mai nào loạn thêm nữa.
Ngũ Y Y cô gắng khuyên bản thân mình một trận, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước cửa phong Tiêu Lạc, đang muốn đi vào, liền nghe thấy âm thanh của Tiêu Lạc.
“Nhân Aí, em không cần đối với Y Y như vậy, cô ấy dù sao cũng là em gái của em, trên người đều chảy chung dòng máu, đây là điều không thể thay đổi. Em là chị, em cần phải che chở, bao dung cho cô ấy nhiều hơn. Ta không hy vọng từ này về sau, luôn thấy em đối với Y Y không nhân tình như vậy”
Tiêu Lạc lới nói rất nhẹ nhàng, cũng như con người hắn, luôn dịu dàng như vậy.
Ngũ Nhân Aí cúi đầu thút thít, “Lạc, ô ô, anh thật thích Y Y sao? Anh vì cái gì mà đều luôn luôn suy nghĩ cho nó. Anh có nghĩ tới hay không cảm nhận của mấy người chúng em? Ô ô, năm đó mẹ của nó câu dẫm ba của tụi em, mẹ chúng ta bởi vì đau lòng mà sinh bệnh nặng, như ba lại không quan tâm , mẹ cứ như vậy ૮ɦếƭ đi trong bệnh viện. Nêu như không phải mẹ của Ngũ Y Y đoạt đi ba, mẹ em căn bản sẽ không ૮ɦếƭ sớm như vậy! Ô ô ô, mẹ em vì hận mà ૮ɦếƭ ! Tiêu Lạc, anh nói xem, làm sao em có thể dung nạp nó chứ, chính nó hại ૮ɦếƭ mẹ của em! Ô ô ô”
Ngũ Y Y cả người run rẩy, miệng cố gắng hô hấp, tay gắt gao ôm chặt cánh tay của mình.
Cuối cùng cô không có đi vào phòng Tiêu Lạc, cô cúi thấp đầu, cực kì đau lòng đi về phía gian phòng của mình.
Bên ngoài mưa bắt đầu to, từng trận mừa đánh ập lên cửa kính tạo nên âm thanh hỗn độn.
Điện thoại vang lên, cô ngẩn người rất lâu, mới ý thức lấy điện thoại ra nghe.
“Y Y? Y Y! Cậu về nhà chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mình đưởi theo cậu nhưng không thấy đâu? Sao không nghe điện thoại vây?”
Ân thanh lo lắng của Hàn Giang Đình vang lên.
Ngũ Y Y đột nhiên chóp mũi đau xót, nước mắt không ngừng chảy xuống, một chữ cũng không nói ra được, chỉ nghẹn ngào nghe điện thoại.
“Y Y, cậu làm sao vậy? Làm sao không nói lời nào? Xảy ra chuyện gì? Ai nha, mình đã nói, mấy cái cái tin tức ki cậu không cần tức giận, trường chúng ta không phải cách một thời gian thì hay có mấy cái tin tức bát quái hay sao, mấy cái này sẽ nhanh qua thôi, cậu không cần đề trong lòng a……., có nghe thấy không, Y Y? Cậu nói chuyện a Y Y? Có nghe thấy không hả?”
“Đang nghe………….” Cố gắng nói ra mấy chữ, cô đi tới gần cửa sổ ngồi xuống.
“Giọng cậu là lạ, Y Y, đã xảy ra chuyện gì?”
“Giang Đình………….” Ngũ Y Y hai mắt đẫm lệ.
“Hả? Mình nghe đây”
“Tại sao lại muốn quen mình” Ngũ Y Y ôm lấy thân thể, cảm giác rất lạnh.