"Muốn ăn cái gì?" Tiêu Lạc hỏi Ngũ Y Y.
"Ở nhà chắc đã qua giờ ăn cơm chiều, tôi đã gọi điện cho anh rể, nói chúng ta ăn ở ngoài rồi mới về. Em muốn ăn cái gì?"
Ngũ Y Y suy nghĩ, nói, "Muốn ăn lẩu cay."
"A...? Muốn tiết kiệm tiền giúp tôi? Tôi còn nghĩ em muốn ăn mấy thứ như pizza, bít tết chứ."
Ngũ Y Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói, "Muốn ăn lẩu cay. Ấm áp, lúc này mà ăn thì ấm từ trong ra ngoài, cảm giác đây mới là thời gian hạnh phúc nhất."
Đột nhiên lại nhớ đến, lúc cô và mẹ cùng ăn lẩu cay, mẹ luôn nói, ăn lẩu cùng nhiều người mới ngon.
Khi đó cô không hiểu, mẹ chỉ là muốn ba đến cùng ăn cơm, muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp cả nhà ba người cùng nhau ăn.
Nhưng mà, từ lúc cô bắt đầu hiểu chuyện cho đến khi lớn lên, ăn lẩu, đều chỉ có hai người cô và mẹ.
Tiêu Lạc đột nhiên nắm tay Ngũ Y Y, Ngũ Y Y kinh ngạc nheo mắt, khó hiểu nhìn Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc một tay lái xe, thở dài, "Y Y, tôi muốn em được vui vẻ, giống như những cô gái cùng tuổi, thaoir mái vui vẻ."
Tôi thương em, mấy chữ này, dừng lại trên môi anh chần chừ, không nói ra.
Suy nghĩ Ngũ Y Y run rẩy, ngẩn ra một lúc, mới nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Tiêu Lạc.
Tiêu Lạc chở Ngũ Y Y đến quán lẩu rất nổi tiếng, nếu khách muốn đến ăn, đều phải đặt trước ba ngày, không phải VIP hầu như không đặt được.
Ông chủ xem ra có quan hệ rất tốt với Tiêu Lạc, sau khi nhận được điện thoại, tự mình đi tới cửa nghênh đón hai người bọn họ.
"Tiêu Tổng, mời vào mời vào! Mời đi bên này!"
Ông chủ cười nịnh nọt.
Tiêu Lạc và Ngũ Y Y chọn một bàn yên tĩnh gần của sổ ngồi xuống.
Ngũ Y Y thật sự tò mò không nhịn được, hỏi, "Ai, anh cũng là Tổng giám đốc sao?"
Tiêu Lạc bĩu môi gật đầu, "Rất không may, đúng là vậy."
"Má ơi, vì cái gì thời nay lại có nhiều tổng giám đốc như vậy? Đều là tổng giám đốc. Chịu không nổi."
Chú Hoắc là thủ lĩnh xã hội đen trong truyền thuyết, ngoài thân phận đó còn là tổng giám đốc gì đó sao?
Hoắc tổng, Tiêu tổng.
Tiêu Lạc ha ha ha cười nhẹ, "Cũng không được, nhân vật lớn nhỏ đều gọi là tổng giám đốc, vô nghĩa, có đúng hay không? Lần sau tôi liền đổi, không gọi tổng giám đốc, gọi là tổng quản."
"Tổng quản? Ha ha ha, đó không phải danh hiệu của Lý Liên Anh sao?" Ngũ Y Y cười to.
Tiêu Lạc giả vờ tức giận trừng mắt nhìn Ngũ Y Y, "Dám nói tôi là thái giám? Tôi nói em này, tổng quản này không phải là tổng quản kia đâu, tôi là tổng bị em quản."
Ngũ Y Y vẫn không nhịn được cười phì rộ lên.
Tiêu Lạc gắp cho Ngũ Y Y đồ ăn đã được nấu chín, sâu xa nói, "Y Y, em cười lên thật sự rất đẹp."
Nụ cười có một sức hấp dẫn đặc biệt.
Ngũ Y Y sợ run lên, bướng bỉnh nói, "Phải không? Dù sao ở trường tôi cũng là hoa hậu giảng đường mà. Này, đừng có thích tôi đấy...., ông cậu nhỏ."
Vừa nghe nói Ngũ Y Y kêu anh là cậu nhỏ, Tiêu Lạc nhịn không được nở nụ cười. "Biết tôi là bậc cha chú của em, còn dám đùa giỡn tôi như vậy."
Hai chữ đùa giỡn vừa ra khỏi miệng, không chỉ có trái tim Tiêu Lạc run rẩy, lòng Ngũ Y Y cũng run rẩy một phen.
Hai người hoảng sợ liếc nhìn nhau, đồng thời đỏ mặt.
Hoắc Phi Đoạt ngồi trong xe hơi, tay khộng ngừng xoa ấn huyệt Thái dương, xế chiều hôm nay công việc đặc biệt nhiều, lại thêm hai cuộc họp quan trọng, đầu có điểm hơi đau .
“Lão đại, tiệc rượi kế tiếp ngài muốn ở lại bao lâu?” A Trung hỏi.
“Nửa giờ thôi” Hoắc Phi Đoạt lười biếng nói.
“Lão đại, chuyến hàng ở Bắc Mĩ bị ςướק rồi, đã điều tra ra, là người của chúng ta bán đứng”
“Đem kẻ kia lột da sống, treo ở khu vực kia hai ngày. ςướק đi bao nhiêu hàng, cậu cho người đoạt lại, không được thiếu một phân”
“Dạ” A Trung sắc mặt nghiêm túc.
Trong bang phái một khi xuất hiện phản đồ, lão đại luôn dùng trừng phạt cực kì tàn nhẫn để răn đe kẻ khác.
Nếu như không phải lão đại luôn sử dụng cách trừng phạt tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ bang phái đã sớm bị thâu tóm rồi.
Trên giang hồ danh tiếng của Hoắc Phi Đoạt khiến kẻ khác nghe đã sợ hãi cũng là vì nguyên nhân này, Hoắc Phi Đoạt thủ đoan vô cùng độc ác, nhất là đối với kẻ thù.
Hoắc Phi Đoạt tùy ý nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cau mày quát, “Dừng xe”
Dát chi!
Maybach trực tiếp dừng lại giữa đường.
“Lão đại ngài……..”
A Trung mặt không hiểu.
Hoắc Phi Đoạt híp mắt, mặt nguy hiểm, “Chúng ta đi ăn cơm”
“Gì? Ăn cơm” A Trung mặt mơ hồ.
Cơm tối không phải đã ăn rồi sao? Hơn nữa bây giờ không phải lập tức đến chỗ tiệc làm ăn kia sao? Bây giờ còn đi khách sạn dùng cơm?
Không dám suy nghĩ nhiều, A Trung nhanh chóng xuống xe đi theo Hoắc Phi Đoạt.
Trước sau có tám chiếc xe che chở cho xe của Hoắc Phi Đoạt, tất cả đều dừng giữa đường. ( Anh bá đạo)
Khỏi cần nói,điều này khiến cho giao thong trong nháy mắt bị phong bế, hơn nữa còn cấm thông hành( Cái này mà ở Việt Nam chắc chắn bị mọi người chửi ૮ɦếƭ cho coi)
Có mấy người đi trên cầu thang bộ được dịp chứng kiến một màn không khác gì trong phim điện ảnh.
Sau lưng Hoắc Phi Đoạt là mười vị áo đen vô cùng hoành tráng.
Đổ mồ hôi, đang quay phim hắc đạo sao?
Thế nào lại giống như trong phim xã hội đen vậy trời?
Áo khoác của người kia che cả dáng người cường tráng kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt khiến ai cũng phải ngoái nhìn( Chu tước: tả sao mà giống với quảng cáo vậy trời >.
Còn dám trước mặt Tiêu Lạc phủi sạch quan hệ hai người?
Được lắm vật nhỏ này!
Hoắc Phi Đoạt khoát bàn tay lên bả vai của Ngũ Y Y, cười nhạt, “Ngồi xuống đi, hai người cứ tiếp tục”
Tay dùng lực ấn Ngũ Y Y ngồi xuống ghế, Hoắc Phi Đoạt cũng ngồi sát bên cạnh Ngũ Y Y, tư thế hết sức tự nhiên giống như đôi tình nhân vậy.
Ngũ Y Y cảm thấy không có gì là không thích hợp nhưng Tiêu Lạc thì ngược lại, anh khi*p sợ nhìn Hoắc Phi Đoạt.
Đây là Hoắc Phi Đoạt, nguyện ý ngồi cùng phụ nữ?
Hoắc Phi Đoạt vẫn tiếp tục vô sĩ nói, “Hai người cứ tiếp tục ăn đi, tôi chỉ là muốn nói mấy câu thôi, còn có công việc đang đợi”
A Trung rất săn sóc nói, “Lão đại, thời gian gấp rút, không cần phải làm một bàn ăn khác, hay là ngài ngồi ở đây cùng với Tiêu tổng luôn đi” (Chu tước: A Trung ta coi thường anh rồi, A Trung *hất hàm kiêu ngạo*)
Hoắc Phi Đoạt giả vờ khách khí, “Vậy sao được? Này không nên quấy rầy Tiêu tổng”
Tiêu Lạc nói, “Không có, không có, anh hay ngồi cùng chúng tôi đi, công việc của anh đậc biệt nhiều, tôi còn không biết sao, ăn nhanh đi còn đi làm việc”
Ngũ Y Y nghe hai đại nhân ngồi nói chuyện, vẫn như cũ miệng không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, thi thoảng liếc sang Hoắc Phi Đoạt rồi nhìn Tiêu Lạc
A Trung ở bên kia thấy liền nghiến răng nghiến lợi,
Cái nha đầu khờ này, lão đại chỉ vì cô mới phải đến đây chịu uất ức, cô không cảm động, chỉ biết răng rắc răng rắc ăn uống! Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ăn cho ૮ɦếƭ cô đi, ăn thành heo mập luôn đi!
A Trung đưa cho Hoắc Phi Đoạt một đôi đũa, Hoắc Phi Đoạt mặt thì nói” Không cần đâu”, tay thì lại tiếp nhận đôi đũa từ A Trung.
Mấu chốt là Hoắc Phi Đoạt lại ngồi sát bên cạnh Ngũ Y Y .
Tiêu Lạc nhìn lén Hoắc Phi Đoạt một cái, vừa đúng lúc thấy Hoắc Phi Đoạt đang nhìn Ngũ Y Y.
Tiêu Lạc hình như ngộ ra điều gì.
“Ai nha! Chú này, sao lại làm như vậy, ngài vừa đến liên ςướק đồ ăn của tôi! Đây là thịt của tôi!”
Ngũ Y Y tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Phi Đoạt.
Quá ghê tởm, cái chú Hoắc này có nhiều tiền như vậy, tự nhiên lại chạy đến chen chúc một chỗ với bọn họ, tham gia còn không nói gì lại còn giành thức ăn của cô nữa, thật tức ૮ɦếƭ mà.
Ngũ Y Y dùng móng vuốt che chở cho cái chén của mình.
Hoắc Phi Đoạt nhai thức ăn, “Vật nhỏ, em tợ tôi thì không nói, vài miếng thịt cũng không thể cho sao? Không sợ tối khấu trừ lợi tức của em sao?”
Ngũ Y Y nhướn mặt cong môi, lầm bầm nói, “Chú muốn ăn thì ăn mấy thứ trên dĩa ấy, không được ᴆụng vào chén của tôi”
“Cái gì của em thì là của tôi, cô ngốc”
Hoắc Phi Đoạt dùng đũa đánh nhẹ bàn tay Ngũ Y Y, cô tức giận trừng mặt không tình nguyện bỏ móng vuốt của mình ra, Hoắc Phi Đoạt mặt không hề đổi sắc gắp thức ăn trong chén của cô bỏ vào miệng mình, ăn rất có tư vị.
Ngũ Y Y bị chọc tức, nhìn Hoắc Phi Đoạt đang ăn đồ ăn của mình, còn tỏ vẻ hưởng thụ, cảm giác muốn phát điên dùng cùi chỏ ᴆụng Hoắc Phi Đoạt, thật muốn đấp nát khuôn mặt của người này.
A Trung nhìn Ngũ Y Y đang ra sức ђàภђ ђạ Hoặc Phi Đpạt, tức đến nỗi dựng râu lên.
Lão đại ngài mau màu phát uy đi a, màu đem tiểu nha đầu không biết sợ này trừng phạt đi a!
Hoắc Phi Đoạt không thèm để ý, tay bưng đồ uống trên bàn uống một hớp.
“Ai ai ai, làm sao chú lại uống loạn đồ uống của người khác vậy, đó là đồ uống của tôi đó” (Hôn gián tiếp)
Ô ô ô, Ngũ Y Y khóc không ra nước mắt.
Cái ly nước đó cô vừa mới uông xong, chú Hoắc này lại bưng lên uống, đây không phải là hôn gián tiếp sao ?
Hoắc Phi Đoạt nhịn không được cười khẽ, “Tôi không chê em….em còn dám chê tôi sao? Khăn tay này đưa cho em”
Ngũ Y Y nhìn cái khăn, “A! Cái khăn? Cái này giống với cái bữa trước”
“Về sau nhớ mang bên mình, này, mau chùi mặt của em đi, ăn thật giống mèo con”
Hoắc Phi Đoạt nói xong , đem cái khăn có thêu chữ Hoắc nhét vào trong tay Ngũ Y Y.
Ngũ Y Y cầm cái khăn, tùy tiện lau trên mặt mình mấy cái, lau xong ném lên bàn, tức giận nói, “Lau cái gì mà lau, tôi còn chưa ăn xong, nãy giờ ăn có mấy miếng còn chưa no đâu! Oa oa nha nha, chú Hoắc, chú lại ăn trong chén của tôi! Chú tự giác một chút được hay không? Nhân viên phục vụ , mau mang cho người này một cái chén a”
Ngũ Y Y cố gắng che chở cho cái chén của mình, không Hoắc Phi Đoạt lại dùng võ công cao cường của mình, lúc nào cũng có thế gắp được thức ăn trong chén của cô, hai người một thủ, một công, cảnh tượng cực kì huyên náo.
Tiêu Lạc vẫn bình tĩnh ăn thức ăn của mình, anh lẳng lặng nhìn hai người trước mặt, trong mặt hiện lên vẻ sâu xa.
Ngũ Y Y giận muốn điên lên, nhanh chóng hương trong miệng bỏ thức ăn vào, tránh cho Hoắc Phi Đoạt ςướק mất đồ ăn, tay xua xua đuổi Hoắc Phi Đoạt, “Chú Hoắc không phải ngài còn có việc sao? Chú ở chổ này ăn đã lâu như vậy, làm sao còn chưa đi a”
Hoắc Phi Đoạt giận nghiến răng nghiến lợi, “Tôi ở chỗ này ăn được đã lâu, không phải chỉ mới mấy phút thôi sao?”
Cái vật nhỏ này mong đợi anh đi như vậy sao? Anh đi, cô có thể tiếp tục ăn uống liếc mắt đưa tình với Tiêu Lạc , không phải sao?
“Cái gì mà mới mấy phút, gần nửa tiếng rồi, chú không xem giờ sao? Đồ ăn , đồ uống của tôi đều bị chú ăn hết, chú ăn như vậy còn chưa no hả?”
Hoắc Phi Đoạt tính rất trẻ con nói, “Cái này vật nhỏ à, em nhỏ con như vậy còn chưa ăn no, tôi cao lơn như vậy, có thể ăn no sao?”
Ngũ Y Y miệng vểnh cao lên.
Nêu như không phải chú Hoắc này là hắc bang thủ lĩnh võ công cao cường, nếu như không phải là củ nợ của cô, cô thật sự muốn một cước đá hắn đi chỗ khác a.
Hoắc Phi Đoạt, Ngũ Y Y, Tiêu Lạc, ba người ăn xong cung nhau đi ra ngoài.
Tiêu Lạc thời điểm tính tiền nhân viên phục vụ nói cho anh biết Hoắc Phi Đoạt đã thanh toán xong rồi.
Tiêu Lạc lúc đi ra, thấy Hoắc Phi Đoạt tay đang xoa đầu Ngũ Y Y, Ngũ Y Y đang phát điên đi lòng vòng tìm cách đá Hoắc Phi Đoạt.
Bởi vì cô đá không tới, giận đến nỗi kêu a a, mà Hoắc Phi Đoạt kéo môi mỏng cười xấu xa.
Bức tranh này……khiến Tiêu Lạc đáy lòng chua chua.
Tại sao nhìn hai người bọn họ, lại hài hòa như vậy!
Ngũ Y Y lên xe Tiêu Lạc, còn hướng về phía Hoắc Phi Đoạt làm mặt quỷ.
Thật muốn đem cô chọc tới tức ૮ɦếƭ mà, cô phát hiện, chú Hoắc thật khiến người khác nghiện a.
Nhất định là nhìn cô tức giận đến phát điên, hắn mới mừng rỡ như vậy.
Thật là kẻ biến thái mà.
“Người này làm sao vậy a? Dáng dấp khuynh thanh khuynh quốc, mặt như ngọc, thế nào tâm lại xấu như vậy? Hỗn hắc bang đều đáng ghét như vậy sao? Tức ૮ɦếƭ mà. Mình lại thiếu tiến hắn. Mình làm sao lại chọc tức người này đây? Ai ha, tức ૮ɦếƭ quả nhân mà”
Ngũ Y Y đi dọc đường miệng không ngừng mắng Hoắc Phi Đoạt.
Giành đồ ăn của cô, uống đồ uống của cô, còn dám chọc tức cô nữa.
Tiêu Lạc đột nhiên hiểu được , “Thì ra là vậy, cái này gọi là đại thúc với nữ hài tử a”
“Hả? Anh vừa nói gì?” Ngũ Y Y nhìn Tiêu Lạc, thấy anh dường như không vui.
“Không có gì, mau về nhà thôi”
Hai người đi vào Ngũ gia trang, lại phát hiện, bên trong không khí vô cùng quỷ dị.
Hoắc Phi Đoạt nhìn xe Tiêu Lạc rời đi một lúc, sau đí đ0i lên xe của mình.
“Lão đại ngài…………….”
A Trung có chút lo lắng nhìn Hoắc Phi Đoạt.
“Nơi nào cũng không đi, trực tiếp về nhà, Trên đường mua cho tôi bao thuốc lá”
“Vâng”
A Trung tức xạm mặt.
Lão đại thế nhưg thuốc lá cũng hút !
Đáng ૮ɦếƭ, Ngũ Y Y đúng là khắc tinh của lão đại mà!